Chương 13:

- Xong rồi!

Lã Hứa Lệ dán cẩn thận miếng urgo, che vết sứt khá sâu ở gò má cho người đối diện.

Tiểu Chu thở dài một tiếng, giờ mới nâng mi mắt lên.

Hai người lúc này, thực sự rất gần.

Cô có chút bất ngờ, quả thực Lã Hứa Lệ quá xinh đẹp đi, nhìn ra sao cũng không giống một "bà cô" 34 tuổi mà giống với một phụ nữ khoảng 24 tuổi hơn.

Người đối diện đột ngột nhìn mình chăm chú khiến nàng mang một loại cảm xúc gọi là ngại ngùng, có pha cả bối rối nữa.

Nhưng, vẫn giữ giọng lạnh như vậy, nàng mở lời.

- Giáo sư nhìn gì vậy?

- Cô có vấn đề ở mắt sao? Tôi đang nhìn cô chứ còn nhìn gì nữa!?

Thực sự... là không thể hòa hợp.

Nàng hừ lạnh, một chút bối rối ban nãy cũng tan sạch.

Nhưng, cả hai vẫn nhìn nhau như vậy, vẫn khoảng cách như thế - rất gần.

- Giáo sư biết tôi muốn hỏi gì mà!

- Cô đúng là đẹp thật đấy! Nhìn ra sao cũng không giống 34 tuổi! Cô hơn tôi có 2 tuổi, mà nhìn còn trẻ hơn tôi gấp đôi! Kì diệu!

Lần này... nàng đã đỏ mặt.

Không phải là chưa từng nghe qua mấy lời khen ngợi, nhưng người lúc này khen nàng lại là Giáo sư Trương La Chu, một người nổi tiếng là "điên" ở bệnh viện. Chưa hết, nàng còn nghĩ, nếu trong bệnh viện, có người nào ghét nàng nhất, thì chỉ có thể là cô.

Vậy mà, người này không những giúp nàng, hôm nay còn nói ra những lời như vậy quả là khiến người khác phải bất ngờ mà bối rối.

Đương nhiên, nàng sẽ giữ dáng vẻ thản nhiên, với ánh mắt lạnh lùng như cũ.

Nở nụ cười nhạt.

- Sao hôm nay Giáo sư lại có hứng khen tôi đây?

Tiểu Chu nghe xong cũng thấy bất ngờ về bản thân. Kì thực, quan hệ không có tốt, cũng không nên nói mấy lời như vậy!

Nhưng cái này, thuộc về tính cách rồi...

Cô nở nụ cười, cuối cùng cũng ngả ra phía sau, tạo nên khoảng cách xa khỏi gương mặt nàng.

- Tôi rất thẳng thắn, có gì nói nấy! Vì vậy nhiều người không thích tôi lắm!

Lã Hứa Lệ không phản đối, gật nhẹ đầu.

- Tôi cũng biết vậy, nhưng khen ngợi một người mà Giáo sư ghét, không phải là quá thẳng thắn rồi sao!?

- Ghét!?

Tiểu Chu hơi ngạc nhiên, sau đó ngẫm gì đấy liền bật cười.

- Haha, thực sự, tôi chỉ ghét những người khiến tôi cảm thấy cần cảnh giác mà thôi! Với Giám đốc, tôi không hề có phản ứng phải cảnh giác, nên mặc định là tôi không có ghét gì cô! Chuyện ở bệnh viện, thuộc vấn đề công việc, không có nghĩa là tôi phải đem nó ra ngoài cuộc sống để thù hằn một ai đó. Mỗi người có một vấn đề riêng, tôi không thể lấy đó làm cái cớ cho những cuộc gặp ngoài công việc được!

Lã Hứa Lệ ngẩn người. Vô thức, nàng nở nụ cười.

Nụ cười đó, lại khiến Tiểu Chu cũng ngẩn người theo.

- Hừm... Cứ nghĩ Giáo sư rất lỗ mãng, nhưng thực ra không đến mức quá đáng!

Lã Hứa Lệ thấy đối phương nhìn mình không đáp, lập tức khó hiểu.

- Giáo sư!?

- Này, cô cười đẹp lắm!

- ...

Tiểu Chu bất ngờ đứng lên, lấy chiếc gương nhỏ, đưa lên trước mặt Lã Hứa Lệ.

- Cô nhìn xem, ban nãy cô cười, làm cơ mặt căng ra. Thực sự lúc này cô mới đạt đến cảnh giới cao nhất của nhan sắc!

Tiểu Chu vừa nói vừa chỉ đầu ngón tay vào gương, "diễn tả" không vấp váp từ nào.

Lã Hứa Lệ thực sự bất ngờ.

- Vì vậy, làm ơn mỗi sáng đến Bệnh viện, trước đó hãy nở nụ cười đón ánh bình minh từ ở nhà đi rồi hẵng đi làm. Thật là, mặt cô mỗi sáng như dọa người vậy. Xinh đẹp mà lạnh lùng, ai dám lại gần cô chứ!?

Dứt lời Tiểu Chu liền ném gương lên giường, bản thân cũng ngả ra phía sau, không quan tâm rằng có người đang bị những câu nói của mình làm cho choáng váng.

Bất ngờ nhiều hơn là choáng váng.

- Giáo-...

- Mà sao cô chưa có bạn trai vậy!?

Vốn Lã Hứa Lệ định nói gì đó, nhưng cô nhanh miệng hơn, đã "cướp" mất lời.

Đột ngột cô lại ngồi bật dậy, đột ngột lại chạm mắt, đột ngột lại khá gần nhau.

Nhịp tim nhanh dần...

- S-Sao cơ!?

- Tôi hỏi sao cô chưa có bạn trai!? Nãy nghe mẹ tôi nói, tôi thấy cũng hợp lý. Cô rất hoàn hảo, tôi thừa nhận. Hay là cô đúng là kén quá sao!?

Câm lặng, không biết đáp thế nào...

Tiểu Chu ngay ngắn ngồi đợi câu trả lời từ đối phương. Có lẽ cũng phải được 2 phút yên ắng rồi...

- Thôi bỏ đi, là tôi tò mò, cô không cần để bụng đâu. Vấn đề hẹn hò ám ảnh tôi quá nên thành nhiều chuyện, cô thông cảm!

Lần nữa, Tiểu Chu chán nản ngả người xuống giường.

Nhìn vẻ mặt như con nít của cô, nàng lại khẽ cong khoé môi.

- Không biết bao giờ tôi mới có bạn tr-...

- Là vì tôi chưa tìm được người mà tôi thực sự thích!

Tiểu Chu giật mình, lại bật dậy lần nữa.

Tròn mắt nhìn nàng.

- Sao?

- Là như vậy! Tôi chưa thực sự thích một ai. Phụ nữ, nếu không rung động sẽ rất khó để yêu. Tôi chưa gặp người khiến tôi rung động. Nhưng nếu gặp một người nào như vậy, tôi thực sự sẽ một lòng một dạ. Người đó rồi sẽ xuất hiện thôi, Giáo sư, cô cũng đừng tốn thời gian vào những buổi xem mặt. Cái gì phải đến rồi cũng sẽ đến!

- ...

"Cô ta... thực sự có tồn tại một người đẹp như vậy sao!?"

Lã Hứa Lệ, nở nụ cười thật tươi, lần đầu tiên trong suốt nhiều năm trời....

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện