Tạ Cương đứng trong đêm tối mắt dõi theo bóng lưng An Nhược Thần. Tông Trạch Thanh không biết nhảy từ đâu ra, bất thình lình sáp đến cạnh người hắn: "Lúc ở trên xe ngựa ngươi đã làm gì với nàng ta thế? Ta thấy nàng ta dập đầu, như hận không được lấy thân báo đáp chẳng bằng."
Tạ Cương liếc nhìn hắn: "Lúc hoàng thượng phong ngươi làm Hổ Uy tướng quân, liệu có biết ngươi không có học thức như thế không? Hình dung cảm tạ cũng chỉ có mỗi cái từ lấy thân báo đáp đó thôi à?"
Lại là câu này? Không có chút mới mẻ nào cả! Tông Trạch Thanh nhướn mày ra sức chê bai. Tạ Cương thấy An Nhược Thần đã rẽ đi mới nói tiếp: "Tướng quân có dặn ta chỉ điểm cho nàng vài chút, dẫu gì nàng ta cũng ở chốn thâm khuê, không trải qua bao nhiêu chuyện, sợ đến lúc đó nàng ta căng thẳng lại nói sai."
Tông Trạch Thanh nói: "Khuôn mặt kia của thái thú đại nhân còn hiền từ phúc hậu hơn tướng quân nhiều." Ngữ khí như đang nói mấy người đúng là lo vớ vẩn.
Tạ Cương lườm hắn một cái.
"Thế ngươi đã chỉ điểm cho nàng ta biết làm thế nào mới có thể từ hôn à?"
"Không hề. Tướng quân không bảo ta làm thế." Mà nếu có để cho hắn chỉ điểm thì hắn cũng không nghĩ ra được cách gì vẹn toàn.
Tông Trạch Thanh gật gù đắc ý: "Ta đoán chừng tướng quân cũng chưa nghĩ ra đâu. Thời gian vừa rồi quá ngắn, không kịp suy nghĩ cẩn thận, cũng không thể dặn dò nhiều với An cô nương được. Nếu kéo dài quá lâu thì dù báo quan cũng không cướp được tiên cơ. Mà có lẽ cuối cùng tướng quân vẫn phải cướp, cứ nói cần phải mượn An cô nương làm mồi câu dụ thủ lĩnh mật thám, triệu nàng vào quân."
"Nếu ta là Tiền lão gia thì nhất định sẽ phối hợp toàn lực, sẽ sắp xếp hộ vệ đề phòng nghiêm ngặt, sẽ để tướng quân phái người cải trang vào phủ. Cũng sẽ để tân phu nhân thường xuyên ra cửa đi lại để tên thủ lĩnh mật thám kia tranh thủ được cơ hội. Tân phu nhân cứ việc báo án, để mật thám thêm cảnh giác, sau đó cuộc sống cưới gả cứ bình thường, mật thám dám ra tay, như thế kế hoạch mới có thể thành công."
Tông Trạch Thanh thở dài: "Ngươi nói có lý. Theo lẽ thường mà nói thì đó mới là kế dụ địch hợp tình hợp lý. Nếu nàng ta thoái hôn trốn vào nha môn hoặc đất quản của quân đội, thì sẽ không dụ được."
Tạ Cương không lên tiếng, hắn nhảy vụt qua con hẻm, ẩn thân trên nóc nhà, nhìn An Nhược Thần ở xa xa tập tễnh bước đi.
Tông Trạch Thanh cũng đi theo, cũng cùng nhìn, một lúc sau lại than thở: "Đúng là đáng thương mà, đúng không? Liều chết trốn thoát, cuối cùng vẫn phải trở về."
"Ít nhất náo loạn như thế cũng để thái thú và tướng quân canh nom chặt, lão Tiền Bùi kia không dám làm chuyện gì quá giới hạn với nàng ta. An Chi Phủ cũng không thể đánh đập nàng ta nữa."
"Được rồi, nói như vậy chuyện cũng có chuyển biến tốt."
Hai người không nói gì thêm, lẳng lặng nhìn An Nhược Thần khó khăn đi đến ngoài cửa lớn phủ nha, hai nha sai canh cửa trông thấy nàng, đang định quát hỏi thì nàng lại như không chịu nổi nữa, lập tức ngã sõng soài ra đất. Hai vị nha sai vội vã chạy đến xem xét. Cách quá xa nên bọn Tạ Cương không nghe rõ hai bên nói gì, chỉ thấy một nha sai gấp gáp chạy vào trong nha môn, gã còn lại thì đỡ An Nhược Thần đến trước "trống minh oan", An Nhược Thần đỡ trống đứng thẳng người, cầm dùi gõ mấy phát lên trống, rồi lại ngã xuống đất. Một lát sau, có mấy nha sai mang tấm ván đi ra, đưa An Nhược Thần vào.
Bước đầu tiên đã hoàn thành.
Tạ Cương và Tông Trạch Thanh nhìn nhau, rồi đồng loạt nhảy về lại con hẻm, giục ngựa quay lại phủ, báo lại với Long Đại.
Long Đại nghe thế liền gật đầu, vẫn bộ dạng trầm ổn tỉnh táo. Có thể do đợi đã lâu, không chờ thái thú Diêu Côn phái người đến mời, mà ngược lại là trinh thám dưới trướng Tạ Cương quay về bẩm bá, nói trong nha môn xuất ra hai đội, một đội đến An phủ, một đội ra khỏi thành, đi về hướng huyện Phúc An.
Tông Trạch Thanh cau mày: "Thái thú đại nhân liên lạc với hai bên đó trước, có phải là không tin lời An cô nương không, thái thú muốn đuổi nàng về nhà, thế nên mới gọi người nhà đến đón nàng ư?"
Tạ Cương nói: "Ta thấy thái độ của thái thú đại nhân đối với nàng ấy đã nói rõ..."
Tông Trạch Thanh ngắt lời hắn: "Ta đâu có nói ngươi chỉ điểm không được đâu. Bây giờ nói là thái thú đại nhân có tin An cô nương hay không."
"Hẳn là tin." Long Đại không hoảng cũng không vội, "Ông ta khá coi trọng chuyện này, nên mới tức tốc phái người đến trấn an hai nhà trước, không để bọn họ sinh sự làm ầm lên. Để ông ta có thể yên tâm xử lý chuyện An Nhược Thần bẩm báo. Ông ta còn chưa mời ta, nhất định là muốn hỏi mấy câu, đợi nắm chắc đã mới báo lại ta."
"Đúng thế." Tạ Cương liếc nhìn Tông Trạch Thanh, hắn chỉ muốn nói đã biết người biết ta, với trí thông minh của An cô nương, chẳng lẽ lấy được tín nhiệm của thái thú đại nhân lại quá khó khăn sao.
Lại đợi qua một lúc nữa. Cuối cùng cũng có vệ binh báo lại, nói thái thú đại nhân phái người mới, có chuyện quân quan trọng muốn thương nghị với Long đại tướng quân, chuyện rất khẩn cấp, mong tướng quân lập tức lên đường.
Long Đại đồng ý, để người đưa tin quay về bẩm báo lại trước, rồi hắn dẫn người đến ngay.
Trên đường đi, Tông Trạch Thanh nhỏ giọng nói với Long Đại: "Thái thú đại nhân nói chuyện rất khẩn cấp, chẳng lẽ là muốn tướng quân nhanh chóng thẩm vấn xong, để An cô nương được lên kiệu hoa đúng giờ?"
Long Đại gật đầu. Với phong cách này của Diêu Côn thì ắt sẽ nói rõ đầu đuôi, sau đó phủi sạch trách nhiệm, không rước phiền toái.
"Tướng quân có đối sách gì không?" Tông Trạch Thanh khá lấy làm tiếc cho An Nhược Thần.
"Hỏi nhiều một chút thì thấy sao?" Long Đại hờ hững hỏi ngược lại.
Tông Trạch Thanh xụ mặt, thật hay giả thế? Sau đó khóe mắt liếc thấy vẻ mặt đang nén cười của Tạ Cương, được rồi, hắn hiểu rồi, tướng quân huynh trêu người khác như thế có thích hợp không đấy? Hơn nữa lại còn trêu cái danh Hổ Uy tướng quân do hoàng thượng thân phong! Tông Trạch Thanh kéo cương ngựa cưỡi đi gần vào, một người lẳng lặng. Các ngươi không vội, vậy để ta cố suy nghĩ xem, ngộ nhỡ trước khi chuyện kết thúc có xảy ra gì đó thì nên có biện pháp giúp An cô nương một tay.
Đến quận phủ nha môn, Tông Trạch Thanh vẫn chưa nghĩ ra biện pháp gì hay. Nhưng bọn họ thấy An Chi Phủ dẫn An Binh cùng mấy kẻ hầu đứng đợi nơi cửa chính nha môn. Sắc mặt An Chi Phủ tái xanh, vừa hoảng vừa tức. Tông Trạch Thanh nhận được ánh mắt Long Đại đưa đến, lập tức hiểu ý. Hắn cố ý kéo chậm bước chân, đợi nhóm Long Đại đi vào nha môn liền xoay sang An Chi Phủ.
Nhất thời mặt An Chi Phủ tràn đầy cầu khẩn và cảm kích, ông ta vội rảo bước đến nghênh đón.
"An lão gia, tại sao ông lại ở đây?" Tông Trạch Thanh giành hỏi trước.
An Chi Phủ chỉ thiếu nước lau nước mắt, giải thích lộn xộn, nói sáng mai con gái sẽ lên kiểu hoa, nhưng bỗng nhiên vào nửa đêm lại không thấy đâu, trên dưới toàn phủ còn đang đi tìm thì được thái thú đại nhân truyền lời, nói lúc này con gái đang ở nha môn, đến báo án trọng đại, để bọn họ yên tâm chớ nóng lòng, cứ kiên nhẫn mà chờ, đợi hỏi xong, chuyện được xử trí thỏa đáng thì sẽ gặp để bọn họ lãnh nữ nhi về.
"Thì ra thái thú đại nhân cho mời tướng quân tới nghị sự, ấy mà lại liên quan đến An đại cô nương." Tông Trạch Thanh an ủi: "Thái thú đại nhân đã nói vậy thì An lão gia cứ yên tâm mà chờ, không việc gì phải cuống cuồng cả, Nhưng An cô nương thì có đại án gì chứ, trong phủ An lão gia có chuyện phiền toái gì sao?"
An Chi Phủ chỉ chờ có mỗi câu này, vội vàng nói: "Đấy là Tông tướng quân không biết rồi. Trước giờ cô con gái lớn này của tôi luôn lanh lợi ngoan ngoãn, nhưng gần đây cũng không biết vì sao mà không còn nghe lời nữa. Hôn sự của nó đã được quyết định từ lâu, mọi thứ đều thuận lợi, nhưng nói đến lại xấu hổ, quả thật là việc xấu trong nhà. Mấy hôm trước, con gái thứ tư nhà tôi bị lạc, tôi đoán là do con gái lớn gây chuyện nên đánh nó một trận rồi nhốt lại. Không ngờ tối nay nó lại lén chạy ra ngoài, ầm ĩ đến tận chỗ thái thú đại nhân. Quả đúng là mất nết mà. Gần đây con bé hơi bị điên, tôi sợ nó nói bậy nói bạ, chọc giận thái thú đại nhân, cũng bôi xấu nhà mình, chuốc tai họa phiền phức. Nhưng đại nhân không để chúng tôi vào trong, chỉ có thể đợi như thế này, nói thật, tôi cũng không đoán được nó sẽ nói bậy bạ gì nữa. Tướng quân ngài cũng biết đấy, có thế nào đi chăng nữa thì những chuyện này đều là chuyện nhà chúng tôi, cũng không phạm luật gì."
"Đúng thế, đánh đập con gái dĩ nhiên là chuyện nhà rồi, thái thú đái nhận sẽ không trách tội ông vì chuyện này đâu. Ông cẩn thận suy nghĩ đi, gần đây có chuyện gì kỳ quái nữa không. Thái thú đại nhân đã gọi Long tướng quân đến rồi, nhất định không chỉ vì mỗi chuyện nhỏ là đánh con gái thế đâu."
An Chi Phủ há miệng, như đến lúc này mới phản ứng được, "Chuyện này, thái thú đại nhân gọi Long tướng quân đến là vì Thần Nhi?" Ông ta quýnh cả đít, đúng đúng, hình như ban nãy Tông tướng quân có nói thế, chỉ do ông ta mãi phủi sạch liên quan nên không nghe vào. "Xin tướng quân minh xét, tôi làm ăn luôn giữ phép tắc, mua bán đứng đắn, chưa bao giờ làm chuyện phạm pháp. Xin tướng quân nói tốt giúp tôi vài câu trước mặt Long tướng quân, tôi thật sự làm ăn chân chính mà. Thần Nhi bị tôi đánh, ghi hận trong lòng, nhất định vì thế nên mới nói lung tung cho hả giận. À đúng rồi, mẫu thân của con bé mất sớm, còn nhỏ không hiểu chuyện, vẫn cảm thấy tôi với di nương con bé có lỗi với mẫu thân nó, lúc nhỏ còn làm ầm mấy bận, sau đó lớn lên dần hiểu chuyện, tôi cũng không để bụng con bé nữa, nhưng lại không ngờ con bé vẫn cứ canh cánh ghi hận. Lần này tôi lại đánh nó, nhất định nó rất hận tôi, nên mới khai man lung tung trả thù tôi." An Chi Phủ vừa nói mà mồ hôi lạnh vừa chảy.
Tông Trạch Thanh vội an ủi: "Không sao không sao, ta hiểu mà. Ta phải vào rồi, nếu không Long tướng quân sẽ trách tội. Ông đừng lo, đợi tôi nghe ngóng xem chuyện ra sao, nếu có thể giúp được ông thì nhất định sẽ giúp. Ông nghĩ xem rốt cuộc là có chuyện gì mà An đại cô nương có thể cầm chắc sắp xếp, lát nữa nói với ta, ta sẽ nghĩ cách."
An Chi Phủ vội cám ơn.
Tông Trạch Thanh đi vào, Long Đại và Tạ Cương thong thả vừa vào đến hậu viện nha môn, còn đang chờ người đến dẫn. Tông Trạch Thanh vội đi đến, khẽ báo lại với Long Đại: "Nhất định buôn bán của An gia có chỗ không sạch sẽ, An Chi Phủ bị dọa sợ rồi, cho là có thóp nào đó đã rơi vào tay An đại cô nương."
Long Đại lẳng lặng gật đầu. Lúc này chủ bạc Giang Hồng Thanh đi ra chào đón, nói với Long Đại: "Xin tướng quân chớ trách. Quả thực chuyện này xảy ra quá đột ngột, lại liên quan đến quân tình quan trọng, không tiện công khai thẩm vấn nơi công đường, thái thú đại nhân ra lệnh chuyển qua nhã thất ở hậu viện. Mời tướng quân đi theo tôi."
Giang Hồng Thanh vừa dẫn đường vừa thấp giọng thuật lại tình hình. Đều là những chuyện Long Đại đã nghe An Nhược Thần nói qua. Long Đại nghiêm mặt, khẽ cau mày, làm như mới lần đầu nghe chuyện vậy. Đợi đến khi đi đến trước cửa nhã thất thì Giang Hồng Thanh đã báo cáo tóm tắt xong, hắn dừng bước nói: "Thái thú đại nhân thấy mình mẩy nàng ta toàn vết thương, tuy trong nhà đã có đại phu chữa trị qua, nhưng nàng ta trốn nhà khá chật vật, lại đi quãng đường dài như thế, rất nhiều vết thương đã bị bật máu, nên mới mời đại phu đến trị thương cho nàng. Đại nhân muốn gặp tướng quân trước, sau khi thảo luận rõ ràng thì sẽ gọi An cô nương đến hỏi."
Long Đại gật đầu, nhấc chân bước vào phòng.
Bên trong phòn không có người, chỉ mình Diêu Côn nhíu mày ngồi dưới đèn. Thấy Long Đại tới thì vội vã đứng dậy thi lễ chào đón. Long Đại đáp lại lễ, Tạ Cương và Tông Trạch Thanh lần lượt chào hỏi, đám người làm lễ xong xuôi mới ngồi xuống.
Giang Hồng Thanh gọi nha sai dâng trà, đợi bố trí thỏa đáng thì đóng cửa phòng lại, một phòng năm người, cùng nhìn về phía đèn.
Long Đại mở miệng trước: "Diêu đại nhân, vừa nãy Giang chủ bạc đã nói chuyện với ta rồi. Có thể tin được An cô nương kia không?"
Diêu Côn gật đầu: "Khá đáng tin. Từ bà mối bỏ mạng khó hiểu, hơn nữa trong buổi lễ thề chúng, An cô nương còn bị Tạ Kim đuổi giết. Vụ án của Tạ Kim đó vốn có rất niều điểm khả nghi, chỉ là điều tra tiếp nữa thì lại không lần ra đầu mối nào. An cô nương không quen Tạ Kim, nhưng hết lần này đến lần khác Tạ Kim lại ra tay với nàng ta, điều này cũng quá trùng hợp rồi. Có lẽ, Tạ Kim biết nàng ta. Từ bà mối lợi dụng quan hệ làm mai mà dụ dỗ khống chế vài cô nương, để các nàng thu thập tin tức cho mình. Tạ Kim mở tửu quán, đủ hạng người qua lại, kẻ đến người đi, âu cũng là nơi ngụy trang tốt để hành động. Mà hai người bọn chúng đều đã chết. Rất có thể bọn họ sẽ bị An cô nương tố giác thân phận, vì thế nên phía Nam Tần mới ra tay diệt khẩu, cũng là điều hợp lý."
"Người nào diệt khẩu, An cô nương có biết không?" Long Đại hỏi.
"Ngày hôm đó nàng ta thoát được màn đuổi giết của Tạ Kim, trốn vào bụi cây, từng có một gã muốn dụ nàng đi ra, nhưng đúng lúc ấy binh lính vào rừng lùng bắt nên gã nọ đã vội vã bỏ đi. Nàng ta không thấy mặt mũi người đó, lúc ấy cũng không nghĩ quá nhiều, tưởng là quân lính nên không báo lại chuyện này."
"Quân lính vào rừng truy nã, nhưng không tìm được người nào khả nghi ngoài Tạ Kim và An cô nương."
Diêu Côn nói: "Điều Long tướng quân nói ta cũng có hỏi rồi. An cô nương bảo, nếu người kia thật sự là mật thám thì nhất định là rất xảo quyệt, có lẽ núp ở trên cây." Diêu Côn dừng lại, "Lúc đó ta có hỏi nha sai lục soát trong rừng, đúng là bọn họ với người của tướng quân không tìm chỗ ẩn thân trên cây."
Tạ Cương nhíu mày, quả nhiên thái thú đại nhân vẫn giữ tác phong như thường, muốn nhấn mạnh người của ông ta cũng giống người của tướng quân cùng phạm sơ sót.
Long Đại không có biểu cảm gì, tựa như không nghe hiểu lời nói bóng gió của Diêu Côn, chỉ nói: "Chưa từng lục soát trên cây thì không thể nói trên cây không có người, mà cũng không thể nói là có người trên cây được. Người mà An cô nương nói, ngoài một mình An cô nương ra thì làm gì có ai biết nữa?"
Diêu Côn bị chặn họng, nhíu mày: "Nếu là báo án giả thì An cô nương được cái gì?"
"Ta cũng không hề kết luận là An cô nương báo án giả." Long Đại nói, "Ta chỉ nói ra điểm khả nghi mà thôi."
Diêu Côn lại bị chặn họng lần nữa, thầm tính toán trong lòng một lúc rồi bảo: "Lời An cô nương khá hợp lý, cũng khớp với những chuyện xảy ra gần đây. Nhưng nàng là một cô nương, đột nhiên báo án vào lúc nửa đêm thế này thì đúng là kỳ quái. Chuyện liên quan đến quân cơ, xin tướng quân cùng thẩm án với ta."
Long Đại đồng ý.
Diêu Côn nháy mắt với Giang Hồng Thanh, Giang Hồng Thanh đi ra ngoài, gọi người đưa An Nhược Thần đến.
Vết thương trên người An Nhược Thần đã được băng bó kỹ, tóc chải gọn gàng, nhìn cả người sạch sẽ có sức sống hơn nhiều. Nàng khập khễnh đi vào, khó khăn quỳ xuống đấy, làm lễ với các vị đại nhân.
Long Đại bình tĩnh nhìn nàng, không mở miệng nói gì. Ngược lại Diêu Côn khá là khách khí, bảo nàng miễn lễ, cho phép nàng ngồi nói.
Long Đại không khách sáo mà hỏi ngay: "An Nhược Thần, cô nói Từ bà mối nói rất nhiều chuyện với cô, bảo cô sau này vào cửa Tiền gia thì giúp nàng ta thăm dò tin tức?"
"Vâng." An Nhược Thần cúi đầu, cung kính đáp.
"Chuyện xảy ra đã lâu, vì sao bây giờ cô mới nói?"
Hỏi đến mấu chốt vấn đề, trước đó Diêu Côn cũng có hỏi qua, để tránh Long Đại cho là ông ta làm việc hồ đồ, thế là Diêu Côn vội bảo: "An Nhược Thần, những vấn đề này bổn quan cũng từng hỏi ngươi, giờ ngươi tỉ mỉ nói lại một lần với Long tướng quân những lời đã nói với bổn quan đi."
An Nhược Thần cung thuận đáp, nói: "Dân nữ chỉ là nữ nhi con nhà bình thường, không có nhiều kiến thức, cũng không có chí lớn, chỉ một lòng muốn mình được bình an. Đối với chuyện gả vào Tiền phủ, dân nữ không dám lừa các vị đại nhân, dân nữ vô cùng thấp thỏm, không biết cuộc sống ngày sau sẽ thế nào. Mới đầu Từ bà mối có chỉ điểm cho dân nữ, có thể để dân nữ sống tốt qua ngày, thế nên mới nguyện ý nghe thử xem. Nhưng sau phát hiện tình hình có vẻ không đúng, chuyện nàng ta muốn dân nữ làm lại là đại tội phản quốc, dù dân nữ có không hiểu chuyện thì cũng không dám làm thế. Nhưng dân nữ cũng không dám đối nghịch với Từ bà mối, sợ rước họa vào thân, nên mới tìm dịp trò chuyện với nàng ta, muốn trấn an nàng ta trước, sau đó xem tình hình thế nào rồi lo liệu, tránh gây phiền toái. Còn về phần báo quan, trên tay dân nữ không có bằng chứng, hon nữa Từ bà mối khôn khéo nhanh nhén, miệng lưỡi linh hoạt, biết ăn nói nhiều hơn dân nữ gấp nhiều lần, hơn nữa nàng ta có nhiều quan hệ, sau lưng lại có chỗ dưa, dân nữ tự biết không đấu lại nàng ta nên mới không dám báo quan."
An Nhược Thần dừng một lúc rồi nói tiếp: "Nhưng dân nữ cũng không muốn bị Từ bà mối bắt chẹt để ngày sau làm việc cho nàng ta, thế nên lúc dân nữ trò chuyện, cố ý nói tội phản quốc sẽ bị xử cực hình, dân nữ rất sợ, lại khuyên Từ bà mối tính toán lại, hỏi nàng ta liệu có chắc chắn nhân vật sau lưng nàng ta sẽ không khử chúng ta không. Nếu lỡ xảy ra chuyện gì thì những người dò hỏi tin tức như nàng ta sẽ phải chịu tội thay. Dân nữ cũng có nói với nàng ta, ngày thường nhớ cẩn thận vào, để ý đến vật chứng bảo vệ tính mạng. Vốn ý của dân nữ là để nàng ta thấy được lòng của mìn, để ngày sau nể tình phần tình nghĩa này mà thôi làm khó dân nữ. Nhưng hình như những lời đó đã nói trúng tâm sự của Từ bà mối, nàng ta nói dân nữ nói đúng, phải để tâm khống chế đối phương chút mới phải, không thể cứ bị hô tới quát lui thế được."
"Nàng ta đã làm gì?" Long Đại hỏi.
"Dân nữ không biết nàng ta đã làm chuyện gì nữa. Đó là lần cuối dân nữ trò chuyện với nàng ta. Một thời gian sau thì nghe nói nàng ta tự tử ngay trong nhà. Lúc ấy dân nữ vừa mừng vừa sợ. Sợ là không biết nàng ta đã xảy ra chuyện gì mà đến mức phải bỏ mạng, cũng e mình bị liên lụy. Vui là sau khi nàng ta chết, sẽ không còn ai lợi dụng điểm yếu để uy hiếp dân nữ làm chuyện phản quốc nữa. Rồi sau đó, hôn sự của dân nữ đổi bà mối khác, mọi thứ lại như bình thường, cũng không có bất ngờ gì, dân nữ cũng dần yên lòng. Sau đó thì Tạ Kim gặp chuyện, dân nữ không quen hắn, cuối cùng quan phủ cũng kết án rồi, hắn là tên côn đồ chuyên lừa gạt, dân nữ cho là hắn không liên quan đến Từ bà mối nên không nghĩ nhiều."
"Nếu đã không xảy ra chuyện gì, mọi thứ đều bình thường, thế thì vì sao hôm nay cô lại mạo hiểm báo quan làm gì. Sáng sớm hôm nay chính là lúc cô lên kiệu hoa, nhưng cô lại cứ chọn vào lúc này, lấy dáng vẻ như chạy thoát thân đến để báo quan là có ý gì?" Long Đại lạnh lùng hỏi.
Tông Trạch Thanh thầm lau mồ hôi thay An Nhược Thần, tuy biết tướng quân làm việc như thế ắt có lý riêng, nhưng hắn cứ liên tục hủy đi bệ đài của An cô nương, như không hỏi hết sẽ không bỏ qua, bên cạnh lại có thái thú đại nhân cứ nhìn chòng chọc, ngộ nhỡ nói sai nửa câu thì mọi sự hỏng bét.
Quả nhiên biểu hiện của An Nhược Thần đã hoảng loạn, nàng quỳ xuống đất cái bịch, hai mắt rưng rưng, nghẹn ngào nói: "Tướng quân, đại nhân, dân nữ bị ép không có cách nào, dân nữ rất sợ. Thời gian này, không chỉ có mỗi những chuyện xảy ra trong thành, mà nhà dân nữ cũng gặp rắc rối. Dân nữ với tứ muội rất thân nhau, cha nghị hôn với Tiền lão gia, đồng ý sẽ gả tứ muội theo, tứ muội sợ hãi khóc lóc, nên dân nữ đã dỗ tứ muội, nói rằng sẽ dần muội ấy trộn nhà..."
Tạ Cương nhíu mày, không phải dặn nàng ta đừng lôi thôi mấy chuyện này cũng đừng giả vờ khóc lóc đáng thương, sẽ khiến thái thú đại nhân sinh chán ghét sao, tại sao nàng ta lại không kiên nhẫn.
"Rồi cha biết được chuyện này, liền dạy dỗ chúng dân nữ một phen, vết thương trên người dân nữ cũng chính là do vậy mà ra."
Tạ Cương lén nhìn Diêu Côn, quả nhiên sắc mặt ông ta khá khó coi. Tạ Cương còn đang định quát An Nhược Thần một câu, tướng quân với đại nhân ở đây cũng không phải là để nghe ngươi nói những chuyện này, mau vào chuyện chính đi, muốn mượn đó để nhắc nhở nàng, nhưng lại nghe An Nhược Thần chuyển lời: "Vốn không nên nói những chuyện này với các vị đại nhân, chúng dân nữ thân là con, che mẹ trưởng bối dạy dỗ là phải. Chỉ trách dân nữ không hiểu chuyện, tại sao lại nói những lời đó để dỗ muội muội chứ, rõ là không nên làm như thế. Dân nữ biết sai rồi, cũng đã bị phạt rồi. Nhưng ngay sau đó bỗng tứ muội mất tích, cả phủ tìm muội ấy mấy hôm rồi nhưng vẫn không tìm thấy. Lúc đó dân nữ vẫn còn đang bị phạt, bị khóa trong phòng, nhưng nghe chuyện kỳ lạ này, dân nữ càng nghĩ càng thấy sợ. Chẳng lẽ người khống chế Từ bà mối vẫn muốn để dân nữ thăm dò tin tức giúp sao, nhưng Từ bà mối đã mất, những lời dụ dỗ dân nữ lúc trước không dùng được, đổi một người khác cũng không tiện từ từ trải lòng với dân nữ, không cách nào dụ dân nữ giúp được, vì thế, mới bắt muội muội mà dân nữ thương nhất đi, sau đó đợi dân nữ gả vào Tiền phủ, liền lợi dụng muội muội để uy hiếp dân nữ."
Những chuyện này nàng chưa từng nói qua, Diêu Côn khiếp sợ: "Có loại chuyện đó sao?"
An Nhược Thần liền quỳ phục xuống đất, khóc thút thít: "Đại nhân, dân nữ ngu dốt, dân nữ không nghĩ ra được nguyên nhân nào khác, một tiểu cô nương đang yên đang lành như vậy, sao vừa nói không thấy là không thấy đâu, a hoàn trong phòng muội ấy nói, lúc đó muội ấy còn đang ngủ trưa trong phòng. Canh cửa cũng bảo không hề thấy muội ấy ra ngoài. Vậy nhất định là đã bị người lẻn vào phủ bắt đi rồi. Dân nữ bị nhốt, có người trông chừng nên người đến không tiếp cận dân nữ được, thế nên mới quay sang ra tay với muội muội của dân nữ. Dân nữ trái lo phải nghĩ, trừ lý do trên thì còn có thể là gì nữa?"
An Nhược Thần ngẩng đầu lên, nước mắt theo đó lăn dài trên gò má, điềm đạm đáng thương: "Đại nhân, tướng quân, cầu xin chúng đại nhân mình xét, bởi vì trước đó dỗ gạt muội muội mà cha dân nữ cho rằng là dân nữ xúi giục muội muội chạy trốn, nếu dân nữ nói những suy đoán này với ông ấy, ông ấy không biết chuyện trước đó thì làm sao có thể tin dân nữ được, chỉ e là lại cho là dân nữ bịa chuyện. Trời sáng là dân nữ phải lên kiệu hoa, gả vào Tiền phủ rồi, có lẽ lập tức sẽ có người đến muốn uy hiếp dân nữ, ép dân nữ làm những chuyện phạm lương tâm đạo nghĩa, như là tư thông với địch bán nước chẳng hạn. Dân nữ đến huyện Phúc An, cuộc sống không quen, lại ở nhà chồng, đến ngay cả một người thân thiết cũng không có lấy thì làm sao báo quan nhờ giúp đỡ được. Đến lúc đó nếu dân nữ nói những chuyện này với Tiền lão gia và Tiền huyện lệnh đại nhân, liệu bọn họ có thể cũng nghĩ dân nữ nói dối không thành thật không, hoặc là nghĩ dân nữ bị điên rồi? Đến lúc đó chuyện bị đối phương biết được, dân nữ nào còn mạng sống nữa. Vừa lên kiệu hoa là dân nữ chỉ có một thân một mình, là đường cùng ngõ cụt. Đúng thế, dân nữ là bất đắc dĩ, vào thời khắc cuối cùng này mới cạy cửa sổ, bò ra khỏi kho chứa củi ở hậu viện, đến tìm đại nhân báo án. Cũng may ông trời có mặt, lại để dân nữ thật sự gặp được đại nhân, gặp được tướng quân."
Tạ Cương và Tông Trạch Thanh lặng lẽ đưa mắt nhìn nhau, đều hiểu được ánh mắt của đối phương, cô nương này thật đúng là một nhân tài.
Lúc này An Nhược Thần dùng sức dập đầu: "Đại nhân, tướng quân, mỗi câu mỗi chữ dân nữ nói đều là thật, muội muội dân nữ mất tích, không biết có phải đã bị mật thám bắt đi hay không, xin đại nhân và tướng quân điều tra kỹ chuyện mật thám, giúp dân nữ tìm em gái."
Tạ Cương thầm giơ ngón cái lên với An Nhược Thần, lúc này lại danh ngôn chính thuận đẩy chuyện tìm muội muội đến chỗ tướng quân. Nếu tướng quân thật sự tìm được người theo ý nàng ta thì cũng là quang minh chính đại mà tìm, không cần phải giấu giếm che đậy, làm việc cũng thuận lợi hơn.
Diêu Côn gật đầu, quay sang nói với Long Đại: "Long tướng quân, An cô nương khó khăn lắm mới đến được đây, bất kể là gì, thà tin chuyện nàng nói là có thật, có thế nào cũng nên điều tra tốt, không để sơ suất lần nữa. Những cô nương mà Từ bà mối khống chế lợi dụng đó cũng là manh mối tốt. Ta cảm thấy không bằng như vậy, chuyện này là do mật thám nhúng tay vào, lẽ ra phải do tướng quân làm chủ xử lý, quân phủ nha môn này của ta sẽ trợ giúp tướng quân. An cô nương có công báo án, có thể ghi lại một khoản trước. Để nàng ta gả vào Tiền phủ đúng giờ, đợi mật thám liên lạc với nàng. Ta sẽ báo với Tiền huyện lệnh biết chuyện, bàn bạc rõ ràng, cũng sẽ sắp xếp người vào Tiền phủ bảo vệ An cô nương, đợi mật thám xuất hiện là lập tức bắt hắn lại. Kế này có được không?"
Chuyện không điều tra được thì để tướng quân làm, chuyện đơn giản như bắt người há miệng chờ sung đó thì tự ông ta làm, Tông Trạch Thanh cảm thấy cái kế này chẳng đâu vào đâu cả. Quan trọng nhất là, An cô nương vẫn phải gả vào Tiền phủ. Sau vụ án gian tế này thì còn ai có thể che chở cho nàng nữa chứ.
Tông Trạch Thanh nhìn Long Đại, đối sách của tướng quân đâu rồi, mau lấy ra đi.
Long Đại lên tiếng: "Đại nhân nói rất có lý, nhưng chuyện gian tế này khá phức tạp, há chỉ vài ba lời của An cô nương là có thể nói rõ được. Ngày tháng dài như thế, nàng ta và Từ bà mối nhiều lần trò chuyện, ắt cũng lấy được nhiều tin tức, Từ bà mối tử tự cũng được mà bị diệt khẩu cũng được, trước đây đều liên lạc với An cô nương. Hay nói cách khác, trong chuỗi những cô nương được Từ bà mối bày thám thính, An cô nương là người cuối cùng. Trong chuyện này, nhất định còn có rất nhiều lỗ hỏng cần điều tra. Lời của An cô nương rốt cuộc là thật hay giả, cũng cần phải thẩm tra kỹ. Ta cần phải giam An cô nương lại..."
A, lại đúng thật là hỏi nhiều một chút. Tông Trạch Thanh còn chưa kịp vui mừng vì hiểu được ý của tướng quân đại nhân, thì đã nghe thấy thái thú đại nhân ngắt lời của tướng quân.
"Tướng quân." Diêu Côn nói, "An cô nương có công báo an, hôm nay lại là ngày mừng của nàng ta, nay người nhà nàng ta đang chờ bên ngoài nha môn, muốn đón An cô nương về. Tướng quân giữ người lại như thế, quả thực không ổn. Hơn nữa, nếu An cô nương không thể xuất giá đúng giờ thì nhất định tên mật thám kia sẽ sinh nghi, kế dụ kẻ gian sẽ không dùng được nữa. Tướng quân muốn hỏi muốn nói gì, đợi An cô nương gả vào Tiền phủ rồi tướng quân sai người đến huyện Phúc An một chuyến, thẩm tra kỹ lần nữa là được."
Tim Tông Trạch Thanh đập mạnh, quả nhiên, quả nhiên là vậy. Hắn lại nhìn sang Long Đại. Tướng quân đại nhân đang bình tĩnh nhìn chằm chằm thái thú đại nhân, gươm nỏ sẵn sàng rồi!
Tạ Cương liếc nhìn hắn: "Lúc hoàng thượng phong ngươi làm Hổ Uy tướng quân, liệu có biết ngươi không có học thức như thế không? Hình dung cảm tạ cũng chỉ có mỗi cái từ lấy thân báo đáp đó thôi à?"
Lại là câu này? Không có chút mới mẻ nào cả! Tông Trạch Thanh nhướn mày ra sức chê bai. Tạ Cương thấy An Nhược Thần đã rẽ đi mới nói tiếp: "Tướng quân có dặn ta chỉ điểm cho nàng vài chút, dẫu gì nàng ta cũng ở chốn thâm khuê, không trải qua bao nhiêu chuyện, sợ đến lúc đó nàng ta căng thẳng lại nói sai."
Tông Trạch Thanh nói: "Khuôn mặt kia của thái thú đại nhân còn hiền từ phúc hậu hơn tướng quân nhiều." Ngữ khí như đang nói mấy người đúng là lo vớ vẩn.
Tạ Cương lườm hắn một cái.
"Thế ngươi đã chỉ điểm cho nàng ta biết làm thế nào mới có thể từ hôn à?"
"Không hề. Tướng quân không bảo ta làm thế." Mà nếu có để cho hắn chỉ điểm thì hắn cũng không nghĩ ra được cách gì vẹn toàn.
Tông Trạch Thanh gật gù đắc ý: "Ta đoán chừng tướng quân cũng chưa nghĩ ra đâu. Thời gian vừa rồi quá ngắn, không kịp suy nghĩ cẩn thận, cũng không thể dặn dò nhiều với An cô nương được. Nếu kéo dài quá lâu thì dù báo quan cũng không cướp được tiên cơ. Mà có lẽ cuối cùng tướng quân vẫn phải cướp, cứ nói cần phải mượn An cô nương làm mồi câu dụ thủ lĩnh mật thám, triệu nàng vào quân."
"Nếu ta là Tiền lão gia thì nhất định sẽ phối hợp toàn lực, sẽ sắp xếp hộ vệ đề phòng nghiêm ngặt, sẽ để tướng quân phái người cải trang vào phủ. Cũng sẽ để tân phu nhân thường xuyên ra cửa đi lại để tên thủ lĩnh mật thám kia tranh thủ được cơ hội. Tân phu nhân cứ việc báo án, để mật thám thêm cảnh giác, sau đó cuộc sống cưới gả cứ bình thường, mật thám dám ra tay, như thế kế hoạch mới có thể thành công."
Tông Trạch Thanh thở dài: "Ngươi nói có lý. Theo lẽ thường mà nói thì đó mới là kế dụ địch hợp tình hợp lý. Nếu nàng ta thoái hôn trốn vào nha môn hoặc đất quản của quân đội, thì sẽ không dụ được."
Tạ Cương không lên tiếng, hắn nhảy vụt qua con hẻm, ẩn thân trên nóc nhà, nhìn An Nhược Thần ở xa xa tập tễnh bước đi.
Tông Trạch Thanh cũng đi theo, cũng cùng nhìn, một lúc sau lại than thở: "Đúng là đáng thương mà, đúng không? Liều chết trốn thoát, cuối cùng vẫn phải trở về."
"Ít nhất náo loạn như thế cũng để thái thú và tướng quân canh nom chặt, lão Tiền Bùi kia không dám làm chuyện gì quá giới hạn với nàng ta. An Chi Phủ cũng không thể đánh đập nàng ta nữa."
"Được rồi, nói như vậy chuyện cũng có chuyển biến tốt."
Hai người không nói gì thêm, lẳng lặng nhìn An Nhược Thần khó khăn đi đến ngoài cửa lớn phủ nha, hai nha sai canh cửa trông thấy nàng, đang định quát hỏi thì nàng lại như không chịu nổi nữa, lập tức ngã sõng soài ra đất. Hai vị nha sai vội vã chạy đến xem xét. Cách quá xa nên bọn Tạ Cương không nghe rõ hai bên nói gì, chỉ thấy một nha sai gấp gáp chạy vào trong nha môn, gã còn lại thì đỡ An Nhược Thần đến trước "trống minh oan", An Nhược Thần đỡ trống đứng thẳng người, cầm dùi gõ mấy phát lên trống, rồi lại ngã xuống đất. Một lát sau, có mấy nha sai mang tấm ván đi ra, đưa An Nhược Thần vào.
Bước đầu tiên đã hoàn thành.
Tạ Cương và Tông Trạch Thanh nhìn nhau, rồi đồng loạt nhảy về lại con hẻm, giục ngựa quay lại phủ, báo lại với Long Đại.
Long Đại nghe thế liền gật đầu, vẫn bộ dạng trầm ổn tỉnh táo. Có thể do đợi đã lâu, không chờ thái thú Diêu Côn phái người đến mời, mà ngược lại là trinh thám dưới trướng Tạ Cương quay về bẩm bá, nói trong nha môn xuất ra hai đội, một đội đến An phủ, một đội ra khỏi thành, đi về hướng huyện Phúc An.
Tông Trạch Thanh cau mày: "Thái thú đại nhân liên lạc với hai bên đó trước, có phải là không tin lời An cô nương không, thái thú muốn đuổi nàng về nhà, thế nên mới gọi người nhà đến đón nàng ư?"
Tạ Cương nói: "Ta thấy thái độ của thái thú đại nhân đối với nàng ấy đã nói rõ..."
Tông Trạch Thanh ngắt lời hắn: "Ta đâu có nói ngươi chỉ điểm không được đâu. Bây giờ nói là thái thú đại nhân có tin An cô nương hay không."
"Hẳn là tin." Long Đại không hoảng cũng không vội, "Ông ta khá coi trọng chuyện này, nên mới tức tốc phái người đến trấn an hai nhà trước, không để bọn họ sinh sự làm ầm lên. Để ông ta có thể yên tâm xử lý chuyện An Nhược Thần bẩm báo. Ông ta còn chưa mời ta, nhất định là muốn hỏi mấy câu, đợi nắm chắc đã mới báo lại ta."
"Đúng thế." Tạ Cương liếc nhìn Tông Trạch Thanh, hắn chỉ muốn nói đã biết người biết ta, với trí thông minh của An cô nương, chẳng lẽ lấy được tín nhiệm của thái thú đại nhân lại quá khó khăn sao.
Lại đợi qua một lúc nữa. Cuối cùng cũng có vệ binh báo lại, nói thái thú đại nhân phái người mới, có chuyện quân quan trọng muốn thương nghị với Long đại tướng quân, chuyện rất khẩn cấp, mong tướng quân lập tức lên đường.
Long Đại đồng ý, để người đưa tin quay về bẩm báo lại trước, rồi hắn dẫn người đến ngay.
Trên đường đi, Tông Trạch Thanh nhỏ giọng nói với Long Đại: "Thái thú đại nhân nói chuyện rất khẩn cấp, chẳng lẽ là muốn tướng quân nhanh chóng thẩm vấn xong, để An cô nương được lên kiệu hoa đúng giờ?"
Long Đại gật đầu. Với phong cách này của Diêu Côn thì ắt sẽ nói rõ đầu đuôi, sau đó phủi sạch trách nhiệm, không rước phiền toái.
"Tướng quân có đối sách gì không?" Tông Trạch Thanh khá lấy làm tiếc cho An Nhược Thần.
"Hỏi nhiều một chút thì thấy sao?" Long Đại hờ hững hỏi ngược lại.
Tông Trạch Thanh xụ mặt, thật hay giả thế? Sau đó khóe mắt liếc thấy vẻ mặt đang nén cười của Tạ Cương, được rồi, hắn hiểu rồi, tướng quân huynh trêu người khác như thế có thích hợp không đấy? Hơn nữa lại còn trêu cái danh Hổ Uy tướng quân do hoàng thượng thân phong! Tông Trạch Thanh kéo cương ngựa cưỡi đi gần vào, một người lẳng lặng. Các ngươi không vội, vậy để ta cố suy nghĩ xem, ngộ nhỡ trước khi chuyện kết thúc có xảy ra gì đó thì nên có biện pháp giúp An cô nương một tay.
Đến quận phủ nha môn, Tông Trạch Thanh vẫn chưa nghĩ ra biện pháp gì hay. Nhưng bọn họ thấy An Chi Phủ dẫn An Binh cùng mấy kẻ hầu đứng đợi nơi cửa chính nha môn. Sắc mặt An Chi Phủ tái xanh, vừa hoảng vừa tức. Tông Trạch Thanh nhận được ánh mắt Long Đại đưa đến, lập tức hiểu ý. Hắn cố ý kéo chậm bước chân, đợi nhóm Long Đại đi vào nha môn liền xoay sang An Chi Phủ.
Nhất thời mặt An Chi Phủ tràn đầy cầu khẩn và cảm kích, ông ta vội rảo bước đến nghênh đón.
"An lão gia, tại sao ông lại ở đây?" Tông Trạch Thanh giành hỏi trước.
An Chi Phủ chỉ thiếu nước lau nước mắt, giải thích lộn xộn, nói sáng mai con gái sẽ lên kiểu hoa, nhưng bỗng nhiên vào nửa đêm lại không thấy đâu, trên dưới toàn phủ còn đang đi tìm thì được thái thú đại nhân truyền lời, nói lúc này con gái đang ở nha môn, đến báo án trọng đại, để bọn họ yên tâm chớ nóng lòng, cứ kiên nhẫn mà chờ, đợi hỏi xong, chuyện được xử trí thỏa đáng thì sẽ gặp để bọn họ lãnh nữ nhi về.
"Thì ra thái thú đại nhân cho mời tướng quân tới nghị sự, ấy mà lại liên quan đến An đại cô nương." Tông Trạch Thanh an ủi: "Thái thú đại nhân đã nói vậy thì An lão gia cứ yên tâm mà chờ, không việc gì phải cuống cuồng cả, Nhưng An cô nương thì có đại án gì chứ, trong phủ An lão gia có chuyện phiền toái gì sao?"
An Chi Phủ chỉ chờ có mỗi câu này, vội vàng nói: "Đấy là Tông tướng quân không biết rồi. Trước giờ cô con gái lớn này của tôi luôn lanh lợi ngoan ngoãn, nhưng gần đây cũng không biết vì sao mà không còn nghe lời nữa. Hôn sự của nó đã được quyết định từ lâu, mọi thứ đều thuận lợi, nhưng nói đến lại xấu hổ, quả thật là việc xấu trong nhà. Mấy hôm trước, con gái thứ tư nhà tôi bị lạc, tôi đoán là do con gái lớn gây chuyện nên đánh nó một trận rồi nhốt lại. Không ngờ tối nay nó lại lén chạy ra ngoài, ầm ĩ đến tận chỗ thái thú đại nhân. Quả đúng là mất nết mà. Gần đây con bé hơi bị điên, tôi sợ nó nói bậy nói bạ, chọc giận thái thú đại nhân, cũng bôi xấu nhà mình, chuốc tai họa phiền phức. Nhưng đại nhân không để chúng tôi vào trong, chỉ có thể đợi như thế này, nói thật, tôi cũng không đoán được nó sẽ nói bậy bạ gì nữa. Tướng quân ngài cũng biết đấy, có thế nào đi chăng nữa thì những chuyện này đều là chuyện nhà chúng tôi, cũng không phạm luật gì."
"Đúng thế, đánh đập con gái dĩ nhiên là chuyện nhà rồi, thái thú đái nhận sẽ không trách tội ông vì chuyện này đâu. Ông cẩn thận suy nghĩ đi, gần đây có chuyện gì kỳ quái nữa không. Thái thú đại nhân đã gọi Long tướng quân đến rồi, nhất định không chỉ vì mỗi chuyện nhỏ là đánh con gái thế đâu."
An Chi Phủ há miệng, như đến lúc này mới phản ứng được, "Chuyện này, thái thú đại nhân gọi Long tướng quân đến là vì Thần Nhi?" Ông ta quýnh cả đít, đúng đúng, hình như ban nãy Tông tướng quân có nói thế, chỉ do ông ta mãi phủi sạch liên quan nên không nghe vào. "Xin tướng quân minh xét, tôi làm ăn luôn giữ phép tắc, mua bán đứng đắn, chưa bao giờ làm chuyện phạm pháp. Xin tướng quân nói tốt giúp tôi vài câu trước mặt Long tướng quân, tôi thật sự làm ăn chân chính mà. Thần Nhi bị tôi đánh, ghi hận trong lòng, nhất định vì thế nên mới nói lung tung cho hả giận. À đúng rồi, mẫu thân của con bé mất sớm, còn nhỏ không hiểu chuyện, vẫn cảm thấy tôi với di nương con bé có lỗi với mẫu thân nó, lúc nhỏ còn làm ầm mấy bận, sau đó lớn lên dần hiểu chuyện, tôi cũng không để bụng con bé nữa, nhưng lại không ngờ con bé vẫn cứ canh cánh ghi hận. Lần này tôi lại đánh nó, nhất định nó rất hận tôi, nên mới khai man lung tung trả thù tôi." An Chi Phủ vừa nói mà mồ hôi lạnh vừa chảy.
Tông Trạch Thanh vội an ủi: "Không sao không sao, ta hiểu mà. Ta phải vào rồi, nếu không Long tướng quân sẽ trách tội. Ông đừng lo, đợi tôi nghe ngóng xem chuyện ra sao, nếu có thể giúp được ông thì nhất định sẽ giúp. Ông nghĩ xem rốt cuộc là có chuyện gì mà An đại cô nương có thể cầm chắc sắp xếp, lát nữa nói với ta, ta sẽ nghĩ cách."
An Chi Phủ vội cám ơn.
Tông Trạch Thanh đi vào, Long Đại và Tạ Cương thong thả vừa vào đến hậu viện nha môn, còn đang chờ người đến dẫn. Tông Trạch Thanh vội đi đến, khẽ báo lại với Long Đại: "Nhất định buôn bán của An gia có chỗ không sạch sẽ, An Chi Phủ bị dọa sợ rồi, cho là có thóp nào đó đã rơi vào tay An đại cô nương."
Long Đại lẳng lặng gật đầu. Lúc này chủ bạc Giang Hồng Thanh đi ra chào đón, nói với Long Đại: "Xin tướng quân chớ trách. Quả thực chuyện này xảy ra quá đột ngột, lại liên quan đến quân tình quan trọng, không tiện công khai thẩm vấn nơi công đường, thái thú đại nhân ra lệnh chuyển qua nhã thất ở hậu viện. Mời tướng quân đi theo tôi."
Giang Hồng Thanh vừa dẫn đường vừa thấp giọng thuật lại tình hình. Đều là những chuyện Long Đại đã nghe An Nhược Thần nói qua. Long Đại nghiêm mặt, khẽ cau mày, làm như mới lần đầu nghe chuyện vậy. Đợi đến khi đi đến trước cửa nhã thất thì Giang Hồng Thanh đã báo cáo tóm tắt xong, hắn dừng bước nói: "Thái thú đại nhân thấy mình mẩy nàng ta toàn vết thương, tuy trong nhà đã có đại phu chữa trị qua, nhưng nàng ta trốn nhà khá chật vật, lại đi quãng đường dài như thế, rất nhiều vết thương đã bị bật máu, nên mới mời đại phu đến trị thương cho nàng. Đại nhân muốn gặp tướng quân trước, sau khi thảo luận rõ ràng thì sẽ gọi An cô nương đến hỏi."
Long Đại gật đầu, nhấc chân bước vào phòng.
Bên trong phòn không có người, chỉ mình Diêu Côn nhíu mày ngồi dưới đèn. Thấy Long Đại tới thì vội vã đứng dậy thi lễ chào đón. Long Đại đáp lại lễ, Tạ Cương và Tông Trạch Thanh lần lượt chào hỏi, đám người làm lễ xong xuôi mới ngồi xuống.
Giang Hồng Thanh gọi nha sai dâng trà, đợi bố trí thỏa đáng thì đóng cửa phòng lại, một phòng năm người, cùng nhìn về phía đèn.
Long Đại mở miệng trước: "Diêu đại nhân, vừa nãy Giang chủ bạc đã nói chuyện với ta rồi. Có thể tin được An cô nương kia không?"
Diêu Côn gật đầu: "Khá đáng tin. Từ bà mối bỏ mạng khó hiểu, hơn nữa trong buổi lễ thề chúng, An cô nương còn bị Tạ Kim đuổi giết. Vụ án của Tạ Kim đó vốn có rất niều điểm khả nghi, chỉ là điều tra tiếp nữa thì lại không lần ra đầu mối nào. An cô nương không quen Tạ Kim, nhưng hết lần này đến lần khác Tạ Kim lại ra tay với nàng ta, điều này cũng quá trùng hợp rồi. Có lẽ, Tạ Kim biết nàng ta. Từ bà mối lợi dụng quan hệ làm mai mà dụ dỗ khống chế vài cô nương, để các nàng thu thập tin tức cho mình. Tạ Kim mở tửu quán, đủ hạng người qua lại, kẻ đến người đi, âu cũng là nơi ngụy trang tốt để hành động. Mà hai người bọn chúng đều đã chết. Rất có thể bọn họ sẽ bị An cô nương tố giác thân phận, vì thế nên phía Nam Tần mới ra tay diệt khẩu, cũng là điều hợp lý."
"Người nào diệt khẩu, An cô nương có biết không?" Long Đại hỏi.
"Ngày hôm đó nàng ta thoát được màn đuổi giết của Tạ Kim, trốn vào bụi cây, từng có một gã muốn dụ nàng đi ra, nhưng đúng lúc ấy binh lính vào rừng lùng bắt nên gã nọ đã vội vã bỏ đi. Nàng ta không thấy mặt mũi người đó, lúc ấy cũng không nghĩ quá nhiều, tưởng là quân lính nên không báo lại chuyện này."
"Quân lính vào rừng truy nã, nhưng không tìm được người nào khả nghi ngoài Tạ Kim và An cô nương."
Diêu Côn nói: "Điều Long tướng quân nói ta cũng có hỏi rồi. An cô nương bảo, nếu người kia thật sự là mật thám thì nhất định là rất xảo quyệt, có lẽ núp ở trên cây." Diêu Côn dừng lại, "Lúc đó ta có hỏi nha sai lục soát trong rừng, đúng là bọn họ với người của tướng quân không tìm chỗ ẩn thân trên cây."
Tạ Cương nhíu mày, quả nhiên thái thú đại nhân vẫn giữ tác phong như thường, muốn nhấn mạnh người của ông ta cũng giống người của tướng quân cùng phạm sơ sót.
Long Đại không có biểu cảm gì, tựa như không nghe hiểu lời nói bóng gió của Diêu Côn, chỉ nói: "Chưa từng lục soát trên cây thì không thể nói trên cây không có người, mà cũng không thể nói là có người trên cây được. Người mà An cô nương nói, ngoài một mình An cô nương ra thì làm gì có ai biết nữa?"
Diêu Côn bị chặn họng, nhíu mày: "Nếu là báo án giả thì An cô nương được cái gì?"
"Ta cũng không hề kết luận là An cô nương báo án giả." Long Đại nói, "Ta chỉ nói ra điểm khả nghi mà thôi."
Diêu Côn lại bị chặn họng lần nữa, thầm tính toán trong lòng một lúc rồi bảo: "Lời An cô nương khá hợp lý, cũng khớp với những chuyện xảy ra gần đây. Nhưng nàng là một cô nương, đột nhiên báo án vào lúc nửa đêm thế này thì đúng là kỳ quái. Chuyện liên quan đến quân cơ, xin tướng quân cùng thẩm án với ta."
Long Đại đồng ý.
Diêu Côn nháy mắt với Giang Hồng Thanh, Giang Hồng Thanh đi ra ngoài, gọi người đưa An Nhược Thần đến.
Vết thương trên người An Nhược Thần đã được băng bó kỹ, tóc chải gọn gàng, nhìn cả người sạch sẽ có sức sống hơn nhiều. Nàng khập khễnh đi vào, khó khăn quỳ xuống đấy, làm lễ với các vị đại nhân.
Long Đại bình tĩnh nhìn nàng, không mở miệng nói gì. Ngược lại Diêu Côn khá là khách khí, bảo nàng miễn lễ, cho phép nàng ngồi nói.
Long Đại không khách sáo mà hỏi ngay: "An Nhược Thần, cô nói Từ bà mối nói rất nhiều chuyện với cô, bảo cô sau này vào cửa Tiền gia thì giúp nàng ta thăm dò tin tức?"
"Vâng." An Nhược Thần cúi đầu, cung kính đáp.
"Chuyện xảy ra đã lâu, vì sao bây giờ cô mới nói?"
Hỏi đến mấu chốt vấn đề, trước đó Diêu Côn cũng có hỏi qua, để tránh Long Đại cho là ông ta làm việc hồ đồ, thế là Diêu Côn vội bảo: "An Nhược Thần, những vấn đề này bổn quan cũng từng hỏi ngươi, giờ ngươi tỉ mỉ nói lại một lần với Long tướng quân những lời đã nói với bổn quan đi."
An Nhược Thần cung thuận đáp, nói: "Dân nữ chỉ là nữ nhi con nhà bình thường, không có nhiều kiến thức, cũng không có chí lớn, chỉ một lòng muốn mình được bình an. Đối với chuyện gả vào Tiền phủ, dân nữ không dám lừa các vị đại nhân, dân nữ vô cùng thấp thỏm, không biết cuộc sống ngày sau sẽ thế nào. Mới đầu Từ bà mối có chỉ điểm cho dân nữ, có thể để dân nữ sống tốt qua ngày, thế nên mới nguyện ý nghe thử xem. Nhưng sau phát hiện tình hình có vẻ không đúng, chuyện nàng ta muốn dân nữ làm lại là đại tội phản quốc, dù dân nữ có không hiểu chuyện thì cũng không dám làm thế. Nhưng dân nữ cũng không dám đối nghịch với Từ bà mối, sợ rước họa vào thân, nên mới tìm dịp trò chuyện với nàng ta, muốn trấn an nàng ta trước, sau đó xem tình hình thế nào rồi lo liệu, tránh gây phiền toái. Còn về phần báo quan, trên tay dân nữ không có bằng chứng, hon nữa Từ bà mối khôn khéo nhanh nhén, miệng lưỡi linh hoạt, biết ăn nói nhiều hơn dân nữ gấp nhiều lần, hơn nữa nàng ta có nhiều quan hệ, sau lưng lại có chỗ dưa, dân nữ tự biết không đấu lại nàng ta nên mới không dám báo quan."
An Nhược Thần dừng một lúc rồi nói tiếp: "Nhưng dân nữ cũng không muốn bị Từ bà mối bắt chẹt để ngày sau làm việc cho nàng ta, thế nên lúc dân nữ trò chuyện, cố ý nói tội phản quốc sẽ bị xử cực hình, dân nữ rất sợ, lại khuyên Từ bà mối tính toán lại, hỏi nàng ta liệu có chắc chắn nhân vật sau lưng nàng ta sẽ không khử chúng ta không. Nếu lỡ xảy ra chuyện gì thì những người dò hỏi tin tức như nàng ta sẽ phải chịu tội thay. Dân nữ cũng có nói với nàng ta, ngày thường nhớ cẩn thận vào, để ý đến vật chứng bảo vệ tính mạng. Vốn ý của dân nữ là để nàng ta thấy được lòng của mìn, để ngày sau nể tình phần tình nghĩa này mà thôi làm khó dân nữ. Nhưng hình như những lời đó đã nói trúng tâm sự của Từ bà mối, nàng ta nói dân nữ nói đúng, phải để tâm khống chế đối phương chút mới phải, không thể cứ bị hô tới quát lui thế được."
"Nàng ta đã làm gì?" Long Đại hỏi.
"Dân nữ không biết nàng ta đã làm chuyện gì nữa. Đó là lần cuối dân nữ trò chuyện với nàng ta. Một thời gian sau thì nghe nói nàng ta tự tử ngay trong nhà. Lúc ấy dân nữ vừa mừng vừa sợ. Sợ là không biết nàng ta đã xảy ra chuyện gì mà đến mức phải bỏ mạng, cũng e mình bị liên lụy. Vui là sau khi nàng ta chết, sẽ không còn ai lợi dụng điểm yếu để uy hiếp dân nữ làm chuyện phản quốc nữa. Rồi sau đó, hôn sự của dân nữ đổi bà mối khác, mọi thứ lại như bình thường, cũng không có bất ngờ gì, dân nữ cũng dần yên lòng. Sau đó thì Tạ Kim gặp chuyện, dân nữ không quen hắn, cuối cùng quan phủ cũng kết án rồi, hắn là tên côn đồ chuyên lừa gạt, dân nữ cho là hắn không liên quan đến Từ bà mối nên không nghĩ nhiều."
"Nếu đã không xảy ra chuyện gì, mọi thứ đều bình thường, thế thì vì sao hôm nay cô lại mạo hiểm báo quan làm gì. Sáng sớm hôm nay chính là lúc cô lên kiệu hoa, nhưng cô lại cứ chọn vào lúc này, lấy dáng vẻ như chạy thoát thân đến để báo quan là có ý gì?" Long Đại lạnh lùng hỏi.
Tông Trạch Thanh thầm lau mồ hôi thay An Nhược Thần, tuy biết tướng quân làm việc như thế ắt có lý riêng, nhưng hắn cứ liên tục hủy đi bệ đài của An cô nương, như không hỏi hết sẽ không bỏ qua, bên cạnh lại có thái thú đại nhân cứ nhìn chòng chọc, ngộ nhỡ nói sai nửa câu thì mọi sự hỏng bét.
Quả nhiên biểu hiện của An Nhược Thần đã hoảng loạn, nàng quỳ xuống đất cái bịch, hai mắt rưng rưng, nghẹn ngào nói: "Tướng quân, đại nhân, dân nữ bị ép không có cách nào, dân nữ rất sợ. Thời gian này, không chỉ có mỗi những chuyện xảy ra trong thành, mà nhà dân nữ cũng gặp rắc rối. Dân nữ với tứ muội rất thân nhau, cha nghị hôn với Tiền lão gia, đồng ý sẽ gả tứ muội theo, tứ muội sợ hãi khóc lóc, nên dân nữ đã dỗ tứ muội, nói rằng sẽ dần muội ấy trộn nhà..."
Tạ Cương nhíu mày, không phải dặn nàng ta đừng lôi thôi mấy chuyện này cũng đừng giả vờ khóc lóc đáng thương, sẽ khiến thái thú đại nhân sinh chán ghét sao, tại sao nàng ta lại không kiên nhẫn.
"Rồi cha biết được chuyện này, liền dạy dỗ chúng dân nữ một phen, vết thương trên người dân nữ cũng chính là do vậy mà ra."
Tạ Cương lén nhìn Diêu Côn, quả nhiên sắc mặt ông ta khá khó coi. Tạ Cương còn đang định quát An Nhược Thần một câu, tướng quân với đại nhân ở đây cũng không phải là để nghe ngươi nói những chuyện này, mau vào chuyện chính đi, muốn mượn đó để nhắc nhở nàng, nhưng lại nghe An Nhược Thần chuyển lời: "Vốn không nên nói những chuyện này với các vị đại nhân, chúng dân nữ thân là con, che mẹ trưởng bối dạy dỗ là phải. Chỉ trách dân nữ không hiểu chuyện, tại sao lại nói những lời đó để dỗ muội muội chứ, rõ là không nên làm như thế. Dân nữ biết sai rồi, cũng đã bị phạt rồi. Nhưng ngay sau đó bỗng tứ muội mất tích, cả phủ tìm muội ấy mấy hôm rồi nhưng vẫn không tìm thấy. Lúc đó dân nữ vẫn còn đang bị phạt, bị khóa trong phòng, nhưng nghe chuyện kỳ lạ này, dân nữ càng nghĩ càng thấy sợ. Chẳng lẽ người khống chế Từ bà mối vẫn muốn để dân nữ thăm dò tin tức giúp sao, nhưng Từ bà mối đã mất, những lời dụ dỗ dân nữ lúc trước không dùng được, đổi một người khác cũng không tiện từ từ trải lòng với dân nữ, không cách nào dụ dân nữ giúp được, vì thế, mới bắt muội muội mà dân nữ thương nhất đi, sau đó đợi dân nữ gả vào Tiền phủ, liền lợi dụng muội muội để uy hiếp dân nữ."
Những chuyện này nàng chưa từng nói qua, Diêu Côn khiếp sợ: "Có loại chuyện đó sao?"
An Nhược Thần liền quỳ phục xuống đất, khóc thút thít: "Đại nhân, dân nữ ngu dốt, dân nữ không nghĩ ra được nguyên nhân nào khác, một tiểu cô nương đang yên đang lành như vậy, sao vừa nói không thấy là không thấy đâu, a hoàn trong phòng muội ấy nói, lúc đó muội ấy còn đang ngủ trưa trong phòng. Canh cửa cũng bảo không hề thấy muội ấy ra ngoài. Vậy nhất định là đã bị người lẻn vào phủ bắt đi rồi. Dân nữ bị nhốt, có người trông chừng nên người đến không tiếp cận dân nữ được, thế nên mới quay sang ra tay với muội muội của dân nữ. Dân nữ trái lo phải nghĩ, trừ lý do trên thì còn có thể là gì nữa?"
An Nhược Thần ngẩng đầu lên, nước mắt theo đó lăn dài trên gò má, điềm đạm đáng thương: "Đại nhân, tướng quân, cầu xin chúng đại nhân mình xét, bởi vì trước đó dỗ gạt muội muội mà cha dân nữ cho rằng là dân nữ xúi giục muội muội chạy trốn, nếu dân nữ nói những suy đoán này với ông ấy, ông ấy không biết chuyện trước đó thì làm sao có thể tin dân nữ được, chỉ e là lại cho là dân nữ bịa chuyện. Trời sáng là dân nữ phải lên kiệu hoa, gả vào Tiền phủ rồi, có lẽ lập tức sẽ có người đến muốn uy hiếp dân nữ, ép dân nữ làm những chuyện phạm lương tâm đạo nghĩa, như là tư thông với địch bán nước chẳng hạn. Dân nữ đến huyện Phúc An, cuộc sống không quen, lại ở nhà chồng, đến ngay cả một người thân thiết cũng không có lấy thì làm sao báo quan nhờ giúp đỡ được. Đến lúc đó nếu dân nữ nói những chuyện này với Tiền lão gia và Tiền huyện lệnh đại nhân, liệu bọn họ có thể cũng nghĩ dân nữ nói dối không thành thật không, hoặc là nghĩ dân nữ bị điên rồi? Đến lúc đó chuyện bị đối phương biết được, dân nữ nào còn mạng sống nữa. Vừa lên kiệu hoa là dân nữ chỉ có một thân một mình, là đường cùng ngõ cụt. Đúng thế, dân nữ là bất đắc dĩ, vào thời khắc cuối cùng này mới cạy cửa sổ, bò ra khỏi kho chứa củi ở hậu viện, đến tìm đại nhân báo án. Cũng may ông trời có mặt, lại để dân nữ thật sự gặp được đại nhân, gặp được tướng quân."
Tạ Cương và Tông Trạch Thanh lặng lẽ đưa mắt nhìn nhau, đều hiểu được ánh mắt của đối phương, cô nương này thật đúng là một nhân tài.
Lúc này An Nhược Thần dùng sức dập đầu: "Đại nhân, tướng quân, mỗi câu mỗi chữ dân nữ nói đều là thật, muội muội dân nữ mất tích, không biết có phải đã bị mật thám bắt đi hay không, xin đại nhân và tướng quân điều tra kỹ chuyện mật thám, giúp dân nữ tìm em gái."
Tạ Cương thầm giơ ngón cái lên với An Nhược Thần, lúc này lại danh ngôn chính thuận đẩy chuyện tìm muội muội đến chỗ tướng quân. Nếu tướng quân thật sự tìm được người theo ý nàng ta thì cũng là quang minh chính đại mà tìm, không cần phải giấu giếm che đậy, làm việc cũng thuận lợi hơn.
Diêu Côn gật đầu, quay sang nói với Long Đại: "Long tướng quân, An cô nương khó khăn lắm mới đến được đây, bất kể là gì, thà tin chuyện nàng nói là có thật, có thế nào cũng nên điều tra tốt, không để sơ suất lần nữa. Những cô nương mà Từ bà mối khống chế lợi dụng đó cũng là manh mối tốt. Ta cảm thấy không bằng như vậy, chuyện này là do mật thám nhúng tay vào, lẽ ra phải do tướng quân làm chủ xử lý, quân phủ nha môn này của ta sẽ trợ giúp tướng quân. An cô nương có công báo án, có thể ghi lại một khoản trước. Để nàng ta gả vào Tiền phủ đúng giờ, đợi mật thám liên lạc với nàng. Ta sẽ báo với Tiền huyện lệnh biết chuyện, bàn bạc rõ ràng, cũng sẽ sắp xếp người vào Tiền phủ bảo vệ An cô nương, đợi mật thám xuất hiện là lập tức bắt hắn lại. Kế này có được không?"
Chuyện không điều tra được thì để tướng quân làm, chuyện đơn giản như bắt người há miệng chờ sung đó thì tự ông ta làm, Tông Trạch Thanh cảm thấy cái kế này chẳng đâu vào đâu cả. Quan trọng nhất là, An cô nương vẫn phải gả vào Tiền phủ. Sau vụ án gian tế này thì còn ai có thể che chở cho nàng nữa chứ.
Tông Trạch Thanh nhìn Long Đại, đối sách của tướng quân đâu rồi, mau lấy ra đi.
Long Đại lên tiếng: "Đại nhân nói rất có lý, nhưng chuyện gian tế này khá phức tạp, há chỉ vài ba lời của An cô nương là có thể nói rõ được. Ngày tháng dài như thế, nàng ta và Từ bà mối nhiều lần trò chuyện, ắt cũng lấy được nhiều tin tức, Từ bà mối tử tự cũng được mà bị diệt khẩu cũng được, trước đây đều liên lạc với An cô nương. Hay nói cách khác, trong chuỗi những cô nương được Từ bà mối bày thám thính, An cô nương là người cuối cùng. Trong chuyện này, nhất định còn có rất nhiều lỗ hỏng cần điều tra. Lời của An cô nương rốt cuộc là thật hay giả, cũng cần phải thẩm tra kỹ. Ta cần phải giam An cô nương lại..."
A, lại đúng thật là hỏi nhiều một chút. Tông Trạch Thanh còn chưa kịp vui mừng vì hiểu được ý của tướng quân đại nhân, thì đã nghe thấy thái thú đại nhân ngắt lời của tướng quân.
"Tướng quân." Diêu Côn nói, "An cô nương có công báo an, hôm nay lại là ngày mừng của nàng ta, nay người nhà nàng ta đang chờ bên ngoài nha môn, muốn đón An cô nương về. Tướng quân giữ người lại như thế, quả thực không ổn. Hơn nữa, nếu An cô nương không thể xuất giá đúng giờ thì nhất định tên mật thám kia sẽ sinh nghi, kế dụ kẻ gian sẽ không dùng được nữa. Tướng quân muốn hỏi muốn nói gì, đợi An cô nương gả vào Tiền phủ rồi tướng quân sai người đến huyện Phúc An một chuyến, thẩm tra kỹ lần nữa là được."
Tim Tông Trạch Thanh đập mạnh, quả nhiên, quả nhiên là vậy. Hắn lại nhìn sang Long Đại. Tướng quân đại nhân đang bình tĩnh nhìn chằm chằm thái thú đại nhân, gươm nỏ sẵn sàng rồi!
Danh sách chương