Long Đại lại nói: "Đợi khi cô quen thuộc tình hình rồi, ta sẽ trả lại Phương quản sự về phủ thái thú."

An Nhược Thần thoáng sững sờ, nhưng cũng nhanh chóng phản ứng lại. Lên tiếng thưa "vâng".

Hành động này là vì để thân phận quản sự của nàng thêm phần đáng tin, dẫu sao thì chuyện vặt ngày thường trong nha phủ, không cần đến hai quản sự. Hơn nữa dưới góc nhìn của An Nhược Thần, nàng cảm thấy Long Đại không hề toàn tâm tín nhiệm người ở phủ thái thú đến.

Lúc này Long Đại vẫn còn nói: "Cô ra bên ngoài du địch cũng cần phải có người âm thầm bảo vệ. Nhưng việc này ta đã giao cho Tưởng tướng quân làm, hắn sẽ chọn ra hai người, ngày thường sẽ theo cô ra vào, bảo vệ cô khỏi nguy hiểm. Cô còn cần có vũ khí phòng thân, vào lúc hộ vệ không kịp thời ứng cứu thì cô phải tự cứu mình trước. Ngoài ra, cô cũng phải luyện chút quyền cước, học chút bản lĩnh trốn chạy. Nếu không không có đối sách đường lui, cũng không thể thi triển, coi như uổng công."

Mặt An Nhược Thần nóng lên, biết Long Đại chỉ chuyện nàng ba lần trốn nhà không thành công.

"Tướng quân chỉ dạy rất đúng. Đa tạ tướng quân, nhất định dân nữ... à không, nô tỳ sẽ cố gắng." Làm quản sự, có phải nên sửa đổi lại xưng hô không? "Nô tỳ?" Long Đại nhướn mày. Nàng đúng thật là buông bỏ được, không có chút tâm lý của tiểu thư khuê phòng tí gì cả.

"A, tiểu nhân?" An Nhược Thần nhớ lại An Bình tự xưng trước mặt cha như thế nào, hay là ở trong quân phải xưng thuộc hạ?

Long Đại càng nhướn cao mày nhìn nàng.

An Nhược Thần đỏ bừng mặt. Được rồi được rồi, nàng cũng cảm thấy mình tự xưng mấy thứ đó cũng mất tự nhiên, xem ra còn phải luyện tập thêm. An Nhược Thần cắn môi mất tự nhiên xê dịch thân người.

Long Đại không tra cứu thêm trong chuyện xưng hô nữa, chuyển sang đề tài khác: "Ngoài cái đó ra, cô còn cần có mục đích nhiệm vụ rõ ràng."

An Nhược Thần vội thưa: "Điều này tôi hiểu. Chính là phải điều tra ra manh mối của mật thám, bắt Tạ tiên sinh, một lưới bắt hết bọn chúng."

Long Đại gật đầu, nhưng lại hỏi: "Vậy cô có biết, vì sao phải điều tra mật thám không?"

Điều này chẳng phải quá đơn giản sao?

An Nhược Thần đáp: "Mật thám theo dõi việc quân cơ, làm nhiễu loạn trật tự trong thành, làm hại đến an nguy bách tính, bắt bọn chúng đi thì có thể đảm bảo an toàn cho tình hình quân sự bên ta, điều tra biết được sách lược của địch quốc, như vậy lúc giao chiến mới nắm chắc phần thắng."

"Còn gì nữa không?"

"Còn liên quan đến danh tiếng nước nhà nữa, không thể để ngoại tộc làm mưa làm gió ở Đại Tiêu ta được." Giống như cha nàng làm việc vậy, có lúc không phải là vấn đề kiếm chác mà là ở mặt mũi. An Nhược Thần cảm thấy mình hiểu rõ.

Nhưng Long Đại lại lắc đầu: "Không chỉ có những điều ấy. Quan trọng nhất, là để ngăn cản chiến sự."

An Nhược Thần ngây ra.

"Tác dụng của mật thám có hàng nghìn hàng vạn dạng, không cần ta phải nói nhiều. Không chỉ là chuyện hai nước, ngay đến hai nhà làm ăn mua bán thôi cũng đã dò la tin tức, cướp đoạt lợi ích rồi. Nhưng giao chiến giữa hai nước lại khác hẳn. Một khi khai chiến, hao binh tổn tướng, máu chảy thành sông. Bất kể thắng thua, đều lấy sinh mạng ra làm cái giá. Vó sắt giẫm đến đâu thì quấy rối bách tính đến đấy, lại chẳng yên vui. An cô nương, cô nhất định phải nhớ, bắt mật thám, uy hiếp địch quốc, là sẽ có cơ hội ngăn cản chiến sự. Tiêu diệt toàn bộ tai mắt của Nam Tần, lại có điểm yếu nằm trên tay Đại Tiêu ta, bất kể bọn họ có tâm tư gì, cũng phải cẩn thận xử lý, có lẽ, bọn họ cũng không dám đánh cuộc chiến này."

An Nhược Thần ngạc nhiên, nàng chưa hề nghĩ đến điều này.

"An cô nương, thân là võ tướng, không phải chỉ để ý mỗi đánh giặc, đánh thắng trận, mà còn phải đè ép địch quốc, không để chúng xâm phạm. Lúc này mới có thể bảo đảm an ninh trăm họ. Chuyện mật thám này quan trọng đến đâu, cô biết rồi chứ?"

"Biết rồi ạ." An Nhược Thần vội đáp.

"Cho nên bất kể là an nguy của cô hay là của muội muội cô, từ lúc cô lựa chọn giúp ta dụ bắt mật thám để đổi lấy cơ hội được ta cứu giúp đó, mọi thứ đều phải xếp sau chuyện mật thám, cô biết rồi chứ?"

Lúc này An Nhược Thần mới hiểu rõ ý đồ những lời Long Đại nói với nàng, "Tôi biết rồi."

"Bây giờ tuy cô không cần phải lo đến an nguy, nhưng con đường phía trước không ai biết được, một cô nương trẻ tuổi, dốc hết sức vì tướng quân, sau khi bắt mật thám rồi thì thế nào, thuộc về nơi nào, ta nghĩ hẳn cô cũng đã lo lắng."

An Nhược Thần cắn môi, đúng là nàng không biết tương lai của mình ra sao, sau khi đánh giặc, tất Long đại tướng quân sẽ lãnh binh hồi kinh, cho dù nàng có ý định làm nô tỳ để trả ân, chưa chắc người ta đã chịu đưa nàng đi cùng. Huống hồ, lúc đó cũng không biết có tin về tứ muội không, nếu vẫn là sống chết chưa rõ, làm sao nàng có thể rời đi được.

"Xe đến trước núi ắt có đường, trước mắt tôi chỉ muốn hoàn thành xong những việc tướng quân dặn dò, nhân tiện tìm muội muội của mình." An Nhược Thần đã nói thế.

Long Đại nói: "Điều ta muốn nói với cô chính là điều này. Xe đến trước núi ắt có đường, nhưng không phải ai cho cô đường cô cũng có thể đi. Lúc cô dụ địch, tất cũng sẽ bị bên phe địch dụ lại, cứ nghĩ đến mấy cô nương bị Từ bà mối không chế đi, ai không phải như thế. Nếu đối phương hứa hẹn tương lai tiền đồ với cô, hoặc tìm công tử tuấn tụ dụ dỗ ước hẹn chung thân cùng cô, cam kết với cô yên ổn một đời, hoặc giả là lấy tính mạng cô ra để ép buộc, khiến cô phản bội nhìn trộm lại tình báo của Đại Tiêu ta, ta hy vọng đầu óc cô không bị làm mờ, biết tiến biết lùi mới đúng."

An Nhược Thần sợ hết hồn, quỳ xuống cái bịch: "Tướng quân! Ân của tướng quân đối với tôi nặng như núi, tất nhiên tôi sẽ luôn một mực trung thành với tướng quân, chắc chắn sẽ không bị địch dụ, tôi xin lấy tín mạng ra thề."

Long Đại lại nói tiếp: "Hoặc giả bọn chúng tìm thấy muội muội của cô thật, lấy tính mạng của muội muội cô ra ép buộc..."

An Nhược Thần ngẩn ngơ, rồi rất nhanh đáp: "Bất kể bọn họ làm gì, tôi cũng sẽ bẩm báo sự thật với tướng quân, tôi giao tính mạng mình vào tay tướng quân, lúc trước đã thế, sau này cũng là vậy. Tôi đã có lỗi với tứ muội, không thể lại có lỗi với đại ân của tướng quân được. Huống hồ tôi thân là một cô gái yếu ớt, nếu không có tướng quân giúp đỡ, dẫu có tin tức của tứ muội cũng không thể cứu muội ấy về được. Tuy tôi ngu dốt, nhưng tuyệt đối sẽ không làm chuyện ngu xuẩn."

Long Đại nhìn nàng một lúc lâu, cuối cùng gật đầu: "Tốt lắm, cô biết đạo lý này rồi đấy, biết nặng nhẹ, vậy chuyện cô dụ bắt mật thám, cứ bắt đầu vào mai đi."

An Nhược Thần lộ mặt ở nơi phố phường.

Tin tức này nhanh chóng lan truyền khắp thành Trung Lan, đầu phố cuối hẻm ai ai cũng sôi nổi bàn tán.

Từ cái ngày An Nhược Thần nửa đêm trốn nhà đánh trống báo án đã hơn mười hôm. Trong khoảng mười ngày ấy, người trong thành đã thảo luận chuyện này một trăm tám mươi lần, suy đoán đủ loại khả năng.

Nghe nói An đại tiểu thư không chịu nổi ngược đãi nên trốn khỏi nhà, báo lên quan phủ là thủ đoạn buôn bán không sạch sẽ xưa nay của phụ thân, đáng tiếc không có bằng chứng, thái thú đại nhân đành phải tha cho An Chi Phủ.

Lại có người nói An Nhược Thần biết được bí mật án lớn đến kinh thiên động địa, nên thái thú đại nhân mới phó thác nàng để Long tướng quân bảo vệ trong lầu Tử Vân.

Còn có kẻ nói An đại cô nương lòng dạ ác độc thâm hiểm, vì tranh chấp với muội muội mà sát hại người ta, cũng thiêu hủy thi thể, vì để thoát khỏi tội mà cố ý vu oan cho quản sự An gia, chuyện bị bại lộ, bị giam vào đại lao.

Thậm chí lại còn bảo thật ra vốn An gia có cấu kết với Nam Tần, lão gia An Chi Phủ lợi dụng con gái An Nhược Thần làm mật thám của Nam Tần, kết quả âm mưu bại lộ, An Nhược Thần sợ bị diệt khẩu nên mới lập tức chạy đến nha môn quận phủ báo án để được bảo vệ, cuối cùng bị Long tướng quân nhốt vào lao ngục trong lầu Tử Vân...

Các kiểu đồn đại cộng lại cũng đủ cho thuyết thư tiên sinh kể cả một năm nửa năm.

Chỉ là bên ngoài suy đoán lung tung đến náo nhiệt, nhưng không ai dám đến nha môn hỏi thăm. Mà vào lúc này An phủ luôn đóng kín cửa, bên cửa hàng thì vẫn làm ăn, nhưng bọn tiểu nhị nói năng thận trọng, vừa nghe chuyện liên quan đến đông gia đại tiểu thư là lập tức thành người điếc kẻ câm, dứt khoát xoay người đi.

Dưới tình cảnh như thế, An Nhược Thần chợt xuất hiện trên phố phường, còn mang theo a hoàn người hầu, lo liệu công việc chọn mua thường ngày trong lầu Tử Vân, rất có phong thái của quản sự nửa chủ tử chấp chưởng việc nhà. Các chủ quán đều ghé tai nhau đồn thổi, bọn họ nghe rõ ràng a hoàn gọi nàng là: An quản sự.

Không ai dám đến trước mặt An Nhược Thần mà hỏi: Cô nương à, rốt cuộc cô đã gặp chuyện gì thế? Nhưng trong lòng từng người đều mường tượng đến vô số khả năng, An cô nương này có kỳ ngộ, nhất định là một phát bay thẳng lên cao.

Tin tức nhanh chóng truyền đến trong An phủ, An Chi Phủ tức giận đập nát mấy bình qua, "Đồ con tiện nhân! Xấu hổ mất mặt!"

An quản sự ư?! Pi!!

Nói xằng nói bậy thoát khỏi hôn ước, nói gì mà muốn giúp quân đội phá án, kết quả giờ mới qua có vài ngày, chỉ chớp mắt đã biến thành quản sự lầu Tử Vân, còn khoe khoang dẫn nô bộc đi khắp phố, còn sợ người ta không biết ư?

An Chi Phủ đạp bay ghế mà vẫn chưa hết giận. Quản sự lầu Tử Vân! Thoạt nghe chỉ là thân phận kẻ hầu, nhưng đó là lầu Tử Vân, là phủ nha của tướng quân, là nơi của Long đại tướng quân! Thái thú đại nhân đến cửa còn phải chào hỏi trước! 

Ban đầu thái thú Diêu Côn cho gọi nhị quản sự Phương Nguyên đến, mọi người đều rối rít nhét quà tặng cho Phương Nguyên, An Chi Phủ cũng không thua kém, chuẩn bị lễ đưa qua. Đó đâu phải là người hầu thông thường, là nhân vật lo liệu chuyện vặt vãnh ở hậu iện của Long đại tướng quân và các vị quan gia trong quân, quản một đám nô bộc, có thể nói chuyện làm việc ở trong lầu Tử Vân.

Phương Nguyên ở trong phủ thái thú hơn mười năm, làm việc chu đáo, làm người hiền hòa, tuy chỉ là nhị quản sự nhưng lời nói cũng có sức nặng, làm việc cũng có đường dây nhân mạch. Y ra mặt làm việc, người người nể mặt Diêu Côn, nể mặt Phương Nguyên y, cũng có mấy phần thuận lợi. Lần này điều đến lầu Tử Vân, ai ai cũng nói y được đại vạn, không chừng sau này được Long đại tướng quân vừa ý, cất nhắc y lên, thậm chí còn đưa y về kinh thành.

Kết quả thì sao, chỉ mới chớp mắt, y đã bị một đứa con gái lớn nhìn không dùng được một chân đá văng ra, đoạt lấy vị trí?

Thật đúng là thủ đoạn. An Chi Phủ lại giận lại hoảng hốt. Ông ta không hiểu, An Nhược Thần chỉ là phận gái hèn, rốt cuộc có thể làm được gì? Tại sao lại có khả năng ấy? Ông ta không tin, bèn phái An Bình đi nghe ngóng.

An Bình quay về, nói là người trong phủ thái thú để lộ tin tức, quả thật An Nhược Thần đã lên làm quản sự lầu Tử Vân, còn không ít lâu sau Phương quản sự sẽ quay về phủ thái thú. Chuyện ở lầu Tử Vân, hoàn toàn giao cho An cô nương lo liệu cả rồi.

Lúc này An Chi Phủ mới nhớ lại lời An Nhược Thần nói với ông ta vào hôm ở quận phủ nha môn —— "Chúng ta cứ chờ xem, An lão gia, cứ chờ đấy."

An Chi Phủ siết chặt nắm đấm, ông ta cho rằng tiện nhân kia chỉ nói thế mà thôi, không ngờ nó lại thật sự dám công khai làm ông ta bẽ mặt như thế.

Khuê nữ nhà ông ta, chống lại hôn sự ông ta đã an bài, không chịu yên ổn làm đại tiểu thư, không chịu yên ổn làm Tiền phu nhân, mà lại cứ khăng khăng đi làm người hầu. Làm người hầu cũng không sao, nhưng đã là người hầu rồi mà còn muốn chèn ép ông ta

An Chi Phủ cảm giác khẩu khí này cứ giấu trong bụng, làm ông ta vừa buồn nôn lại khó chịu.

Mà đúng lúc này Tiền Bùi lại đến. Lão ta cười hỏi An Chi Phủ: "Nghe nói đại cô nương ra ngoài đi lại, còn dẫn theo người hầu ở phủ tướng quân. Không làm đại tiểu thư An phủ, nhưng giờ còn oai phong hơn đấy. Chỉ không biết nàng ta có quay về thỉnh an An lão gia không?"

Thỉnh an? An Chi Phủ bị đả kích giận mắng: "Con tiện nhân kia mà dám vào lại cửa phủ An gia tôi, tôi lập tức cắt đứt chân nó."

Tiền Bùi sầm mặt: "An lão gia lại quên nữa rồi. Tại sao lại quên mất "dĩ hòa vi quý" chúng ta đã thảo luận chứ."

Giọng Tiền Bùi không nặng, nhưng ánh mắt sắc bén, cũng đủ để An Chi Phủ nhớ lại con hổ trong thú uyển ở Tiền phủ.

"Nếu An lão gia đã chóng quên như thế, sợ là ta không dám hợp tác cùng An lão gia."
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện