An Nhược Thần hoảng sợ ngồi sụp xuống.
Vội nhìn một cái, nàng thấy rõ người đẩy cửa đi vào là Từ bà tử, bà mai làm mối cho nhà nàng. Chính nàng ta đã mang sính lễ của Tiền Bùi đến cửa, mặt mày hớn hở nói với nàng rằng “chúc mừng đại cô nương“. Chúc mừng cái heo cá chó dê bò gà vịt ấy.
Lưng An Nhược Thần dính chặt vào tường, cả người co ro dưới cửa sổ không dám nhúc nhích, căng thẳng đến mức tim gần như nhảy ra khỏi cổ họng. Nếu bị Từ bà tử bắt gặp nàng đang ở đây, dù có trăm cái miệng nàng cũng không thể bào chữa nổi, chuyện này mà lọt đến tai cha thì nàng sẽ không còn cơ hội chạy trốn nữa.
An Nhược Thần cũng không dám thở mạnh, dè dặt nghe động tĩnh trong phòng, hai mắt dán chặt vào nửa bức tường kia. Nghe thấy tiếng Từ bà tử ngồi xuống, An Nhược Thần định chầm chậm bò qua nửa bức tường kia.
Tay vừa mới chống được xuống đất thì nghe thấy bên ngoài có người gõ cửa, Từ bà tử nhanh chóng đứng dậy, An Nhược Thần sợ hãi rụt người về, không dám động đậy.
Từ bà tử đi mở cửa, An Nhược Thần nhân cơ hội leo đến cửa sổ bên này, cách nửa bức tường đổ nát kia chỉ có ba bước. Nhưng An Nhược Thần không dám manh động, dựa theo những gì nàng thấy, ở vị trí trong phòng chỉ cần xuyên qua cửa sổ là có thể thấy được bên này, nếu giờ nàng bò qua sẽ bị bắt gặp chính diện. An Nhược Thần im hơi lặng tiếng, chờ đợi cơ hội.
Bước vào nhà là một nam nhân, Từ bà tử gọi gã là “Giải tiên sinh“. An Nhược Thần nghe không ra tuổi tác của vị Giải tiên sinh này, lúc nói chuyện lại có cảm giác ấm áp, chẳng qua là hẹn gặp một bà mai ở nơi như thế này, chắc chắn không phải là chuyện gì tốt.
An Nhược Thần đã đoán đúng. Nàng nghe thấy Giải tiên sinh nói với Từ bà tử thế này: “Nếu hai cô nương kia không được thì ngươi xem xét lại mối khác, chớ nói nhiều với các nàng, đỡ đến lúc đó còn phải diệt khẩu. Tạm thời cứ mặc kệ các nàng, có chút chuyện quan trọng giao cho ngươi đây.”
“Vâng, mời tiên sinh nói.”
“Ngươi tìm mấy người, phải là người trong thành, lanh trí chút, đi đốt kho lương thành bắc đi.”
An Nhược Thần sợ hết hồn, nàng không nhịn được âm thầm thò đầu ra nhìn vào trong phòng, nam nhân kia đưa lưng về cửa sổ nên nàng không thấy được mặt mũi, còn Từ bà tử nghiêm túc cung kính nghe nam nhân kia nói, căn bản cũng không nhìn về cửa sổ bên này. An Nhược Thần cảm thấy thời cơ đã đến, cũng mặc kệ bọn họ muốn đốt chỗ nào nữa, nàng rón rén đi đến nửa bức tường bên kia, mới nhấc chân đi được nửa đường thì nghe thấy nam tử trong phòng nói: “Có người?”
An Nhược Thần sợ đến mức suýt nữa đã cắn phải đầu lưỡi, nàng nhanh chóng đi đến đầu tường, lắc mình trốn ra sau tường.
“Không có ai hết. Bên cạnh là phòng trống, không có người ở.” Đây là câu trả lời của Từ bà tử.
An Nhược Thần trợn mắt nhìn hậu viện nhỏ hẹp cùng cửa sau cũ nát, mồ hôi lạnh đổ đầy sống lưng.
Từ bà tử vừa đáp vừa đi đến cửa sổ sau nhìn ra ngoài, hành lang hẹp cùng nửa bức tường đổ nát thấp bé, không có gì khác với trước. Bỗng trên tường có con mèo nhảy đến, Từ bà tử nói: “Là con mèo.”
Nhưng Giải tiên sinh lại đi ra ngoài, gã đi đến vách tường đổ nát kia nhìn một lúc, rồi nhấc chân bước qua.
Phòng bên cạnh đúng là không có ai, Giải tiên sinh đứng bên cửa sổ nhìn vào trong, nhưng vẫn không được yên lòng, dứt khoát đi vào phòng. Từ bà tử cũng đi theo, nói: “Đúng là con mèo.”
Giải tiên sinh quét mắt nhìn trong phòng một vòng, mở hộc tủ ra, nhìn xuống đáy giường, không có gì cả, tay còn dính tro bụi. Lúc này gã ta mới thôi, dẫn Từ bà tử quay về lại trong phòng. Sau mấy câu dặn dò nhưng có lẽ vẫn chưa yên tâm, hắn nói: “Đừng lại đến nơi này nữa, lần sau đổi chỗ khác nói chuyện.”
“Vâng vâng.” Từ bà tử liên tục gật đầu đồng ý. Vị Giải tiên sinh này vừa cẩn thận lại đa nghi, nàng đã sớm lĩnh giáo rồi.
Hai người trò chuyện một hồi rồi nhanh chân tuần tự rời đi. Lúc Giải tiên sinh đi còn nhìn cửa gỗ bên cạnh một cái.
An Nhược Thần rúc người né tránh cả nửa ngày, không nghe thấy động tĩnh gì mới cắn răng, lặng lẽ nhô đầu từ trong lu ra. Không thấy ai, không nghe tiếng gì. Vậy là rón rén bước ra khỏi lu, nhanh chóng nép người sau vách tường lắng tai nghe, hình như bên cạnh không có ai. Nàng nhanh chóng vào nhà, mở cửa trước đi ra ngoài, khóa kỹ cửa lại, sau đó nhanh chóng lao ra khỏi hẻm.
Chạy một mạch băng qua đường mòn, rẽ vào đường nhỏ, xung quanh có rất nhiều người qua đường, An Nhược Thần thoáng yên tâm, nàng thả chậm bước chân, sửa lại tóc tai xiêm áo, làm như không có chuyện gì đi đến quán trà. Lý do nàng rời đi lâu như vậy nàng đã sớm nghĩ xong: nàng lại đi dạo một tiệm khác, mải dạo quên mất thời gian.
Lúc An Nhược Thần lách vào đường nhỏ thì có một nam nhân đi vào hẻm Bình Hồ Đông. Chính là vị Giải tiên sinh kia.
Đi rồi mà còn quay về là bởi vì gã vẫn không yên tâm, chẳng những không yên tâm mà gã đã nhớ ra, lúc rời đi, gã thấy cửa phòng đang đóng bên cạnh có treo ổ khóa. Nếu là phòng trống thì vì sao không khóa cửa. Nếu không cần khóa cửa thì vì sao lại treo ổ khóa.
Giải tiên sinh nhanh chóng đến trước cửa căn nhà đầu tiên trong hẻm. Cửa khóa.
Giải tiên sinh nhíu mày, gã chắc chắn là lúc mình đi ổ khóa này chỉ được treo. Giải tiên sinh nhìn một chút, dùng sức vận khí, kéo ổ khóa cũ nát trên cửa xuống, đẩy cửa ra.
Chưng bày trong phòng vẫn giống như lúc nãy, trong tủ dưới giường không có ai. Gã tin rằng lần này thật sự không có người. Nhưng gã phải tìm cho kỹ.
Gã cẩn thận lục tìm mỗi một xó xỉnh trong phòng nhưng không tìm được gì. Lu nước lớn trống trơn khiến hắn rất ảo não, lúc nãy đã bỏ quên cái này. Gã tiếp tục kiểm tra tiếp, vậy mà dưới cửa sổ căn nhà vừa rồi gã nói chuyện với Từ bà tử, nhặt được một chiếc bông tai ngọc trắng hình con thỏ nhỏ xinh xắn.
Giải tiên sinh cầm bông tai soi kỹ dưới ánh mặt trời, khẽ nheo mắt lại.
An Nhược Thần về đến nhà, cho đến lúc bà vú già hỏi đến nàng mới phát hiện mình bị mất một bông tai.
Tiểu nha hoàn đi theo nàng nói: “Có lẽ rơi trong lúc chen lấn ở cửa tiệm y phục rồi. Cũng không biết tại sao mà hôm nay lại có nhiều người đi dạo đến đó vậy nữa.”
“Thật tiếc quá.” Bà vú biết An Nhược Thần rất thích đôi bông tai này, lúc nào nàng cũng mang. Nàng ta bảo tiểu nha hoàn đến tiệm y phục tìm xem. Hôm nay tiểu nha hoàn đã mệt quá rồi, rất không tình nguyện, nhưng nhìn mặt của bà vú thì vẫn phải nghr lời mà đi.
Một lúc lâu sau, nha hoàn quay về báo là không tìm được. An Nhược Thần hết sức thấp thỏm. Bà vú ngỡ là nàng tiếc bông tai kia nên nói: “Không phải vẫn còn một chiếc sao? Để tôi đưa đến tiệm trang sức bảo bọn họ phỏng theo đó làm tiếp một chiếc cũng được.”
“Không không, kiểu đó cũng cũ rồi, nếu đổi thì đổi thành kiểu mới đi.” An Nhược Thần vội nói. Nếu thật bị rơi ở chỗ kia mà bị người ta nhặt được, vậy nếu đến tiệm trang sức đánh một chiếc chính là nói cho đối phương biết rằng: “Không sai chính là ta đấy! Là ta đã nghe các ngươi nói chuyện.” An Nhược Thần bóp trán, ép mình không được nghĩ nữa, thật đúng là dọa người.
***
Lúc uy vũ tướng quân Tông Trạch Thanh đi vào thư phòng Tử Vân Lầu, thấy Long Đại đang cầm sách, khóe miệng cong cong như đang cười.
Đáng sợ quá!
Tông Trạch Thanh vội vã dụi hai mắt, cẩn thận nhìn lại, được rồi, không còn cười nữa, vẫn là gương mặt nghiêm túc đó. Chắc hẳn lúc nãy là ảo giác rồi. Ngay sau đó Tông Trạch Thanh không thay đổi kế hoạch, nhảy qua bùn lầy ngồi xuống ghế bên cạnh Long Đại: “Tướng quân ơi!”
Long Đại bình tĩnh tiếp tục đọc sách, hoàn toàn không chút động đậy gì trước chiêu nũng nịu này.
Tông Trạch Thanh nhìn biểu cảm của Long Đại, lập tức ngồi thẳng, nói chuyện đàng hoàng, thái độ khẩn khoản: “Tướng quân, huynh mau phái ta ra tiền tuyến đóng quân mấy ngày đi, để ta có dịp nghỉ ngơi.”
Năm nay Tông Trạch Thanh hai mươi lăm tuổi, nhỏ hơn Long Đại mấy tháng. Trời sinh gương mặt con nít, thanh tú nhã nhặn trắng nõn, lúc cười lên thì vô hại đơn thuần đáng yêu, nhưng trên chiến trường lại rất dũng mãnh. Vì lập được đại chiến công mà được hoàng thượng ban cho tên uy vũ tướng quân, phong hàm ngũ phẩm.
Được phong quan nhưng lại không có chút oai phong của bậc làm quan, cả ngày chỉ toàn hi hi ha ha, có thể hòa mình dễ dàng với bất cứ ai. Tạ Cương nhìn rõ hắn, nói: “Không bằng đến chỗ ta làm trinh thám đi, với gương mặt này của ngươi, hẳn là dùng đúng chỗ.”
Piii! Uy vũ tướng quân đấy biết chưa! Uy vũ!
Nhưng Tông Trạch Thanh đúng là cũng làm trinh thám, một kiểu trinh thám khác.
Ví dụ như đến thành Trung Lan này chẳng hạn, Long Đại bề bộn công vụ, ngiêm túc lạnh lùng, lúc đàm luận chỉ nói chuyện nhà binh, quà cáp thiệp mời nhận được một đống lớn, dù ai mời cũng không đến. Tông Trạch Thanh lại không giống vậy, hễ ai hẹn mời là đều đi, mà người không mời hắn cũng đi. Nụ cười dễ gần, kiên nhẫn chu đáo và khách sáo với các quan viên nhà giàu, thay Long Đại giải thích rõ ràng. Nói tướng quân lãnh hoàng mệnh, không dám thả lỏng. Tuy hiện nay quân tình tuy không cấp bách, nhưng đội quân Long gia vừa mới đến, há có thể lười biếng vô kỷ luật được, như vậy mà các nước láng giềng thấy được, thì sẽ không tạo được uy hiếp, vân vân và mây mây.
Vì Long Đại không nói không cười, Tông Trạch Thanh ăn nói khéo léo như thế, lập tức có không ít người lôi kéo. Chỉ trong mấy ngày ngắn ngủi, Tông Trạch Thanh ở trong thành như cá gặp nước, xã giao không ngừng, ủng hộ rầm rộ.
Tông Trạch Thanh nghiêm túc nũng nịu nhưng lại bị Long Đại cự tuyệt, hắn giương mắt lên, nghiêm mặt hỏi: “Đã thám thính được gì rồi sao?”
Tông Trạch Thanh thao thao bất tuyệt bắt đầu nói quan nào có quan hệ thông gia với phủ nào, ai là biểu thúc họ hàng xa của ai, biểu tỷ nhà ai là phòng nhì của quan nào, nhà giàu nào có những cửa tiệm nào trong thành. Huyện lệnh nào có quyền có thế, đại hộ nào nắm thương mạch ở đâu, thái thú và đám quan viên kia làm thế nào ra sao, nói khoảng một canh giờ, uống hai ấm nước.
Long Đại vừa lật sách vừa nghe, cũng không ngắt lời hắn. Cuối cùng Tông Trạch Thanh cũng kể xong, thấy Long Đại không có phản ứng gì, liền cố ý chọn một đoạn nói lại lần lữa, mới bắt đầu nói đến chỗ nào đó thì Long Đại nhàn nhạt mỏe miệng: “Cái này ngươi đã báo rồi.”
Rất tốt, chứng minh tướng quân có nghe, hắn cũng không cần đau lòng nữa. Tông Trạch Thanh lại rót một ly nước, nhiệt tình khẩn thiết nói: “Tướng quân, Sở Thanh tuần tra phòng thủ ở tiền tuyến nhiều ngày chắc hẳn mệt lắm, đổi cho ta đi mấy ngày đi.” Thấy tướng quân không có phản ứng gì, nói tiếp: “Ngày nào Sùng Hải cũng luyện binh, quá vất vả rồi, không bằng đổi cho ta đi giáo trường mấy ngày đi.”
Uống rượu xã giao trò chuyện tán gẫu, còn mệt hơn cả thao luyện nữa. Tướng quân lại không mảy may thương tiếc thủ hạ, chỉ có mình thương mình thôi.
“Được thôi.”
Tông Trạch Thanh chấn động, chợt cảm thấy như mình được sống lại.
“Ngươi sau này, lúc thì nên tham gia nhiệt tình lúc thì nên thờ ơ không quan tâm, đừng để họ nghĩ ngươi dễ bị nắm bắt.”
“Vâng vâng.” Tông Trạch Thanh theo Long Đại năm năm, phối hợp làm người tốt kẻ xấu cũng không phải là lần đầu tiên, đương nhiên quen với thủ đoạn của Long Đại. Đã là Long tướng quân quản thúc thuộc hạ nghiêm nghị, há để cho thủ hạ tướng quân ngày ngày nhậu nhẹt cùng người khác. Nên hắn nghỉ ngơi mấy ngày, lại tìm cơ hội nói với người khác là hắn bị Long tướng quân khiển trách, phạt hắn dẫn binh khổ luyện, chờ cơ hội kể khổ với người khác, càng dễ kéo gần quan hệ với những người đó.
“Những quà cáp thiệp mời kia ta đã xem rồi. Có mấy nhà có thể gặp đấy.”
“Có gì đặc biệt à?”
“Ừ.” Long Đại đặt cuốn sách trong tay xuống, “Đúng là đặc biệt.”
Tông Trạch Thanh thấy rõ tên sách dán ngoài bìa, bao nhiêu lời muốn nói lại quên, há hốc miệng.
Mẹ nó chứ! “Long tướng quân liệt truyệt”!
Nịnh nọt nịnh đến tận trời rồi! Không biết mặt dày vô sỉ đến cảnh giới nào mới có thể làm ra được chuyện này kia chứ?!
“Tướng quân!” Giọng của Tông Trạch Thanh run run, nhuốm đầy hưng phấn, thật sự rất muốn đọc cuốn sách này. “Có thể cho mạt tướng mượn cuốn sách này xem qua được không?”
“Không được.” Long Đại bình tĩnh hờ hững thu sách về, “Ta sợ ngươi xem xong không kiềm chế được, lúc dự tiệc chỉ mải cười, hủy hoại danh tiếng của quân Long gia ta.”
Tông Trạch Thanh há hốc miệng cả nửa ngày, lại có thể xuất sắc vậy ư? Còn không cho nhìn? “Tướng quân muốn dự tiệc nhà ai?”
“An gia.”
***
An Nhược Thần sốt ruột, hôm nay không phải là Lục đại nương tới đưa rau, làm nàng không có cơ hội trò chuyện với nàng ta. Căn nhà ở hẻm Bình Hồ Đông không thể ở nữa rồi, nàng phải bảo Lục đại nương tìm nơi mới mới được. Còn nữa, nàng phải dặn Lục đại nương nếu có người hỏi thăm chuyện mướn phòng thì nàng ta phải bịa được lời hoàn hảo. Chuyện này không thể làm liên lụy đến đại nương được, cũng không thể để mình bị lộ.
Đang suy nghĩ thì có nha hoàn đến báo, lão gia gọi mọi người đến sảnh đường. An Nhược Thần không đoán ra được là có chuyện gì, ôm tâm trạng vô cùng cẩn trọng mà đi.
Ở sảnh đường, An Chi Phủ vô cùng đắc ý, ngay đến lông mày cũng toát lên vẻ hạnh phúc, ông ta tuyên bố, ngày mai Long đại tướng quân sẽ đến phủ bọn họ làm khách.
Vừa dứt lời, nhất thời di nương các phòng bàn tán xôn xao, bọn gia nô nha hoàn cũng không nhịn được thấp giọng bàn bạc.
An Nhược Thần cúi đầu lén nhướn mày. Là Long tướng quân đó ư? Nàng vẫn còn nhớ diện mạo của hắn. Rõ ràng nhìn qua rất uy vũ đạo mạo mạnh mẽ, vậy mà đầu bị lừa đá thế nào lại để cha nàng có thể thành công nịnh bợ như vậy. Muốn tới nhà nàng làm khách ư? Đại quan nhỉ phẩm đấy, chiếu sáng lấp lánh muôn nơi, kết quả chiếu nhầm chỗ.
An Nhược Thần thở dài trong lòng, nếu thành Trung Lan lâm nguy, quận Bình Nam lâm nguy, phải dựa vào vị đại tướng quân này bảo vệ, xem ta không nhờ vả được gì rồi.
Nhưng chuyện này với nàng mà nói chính là một cơ hội, Long tướng quân muốn tới làm khách, có nghĩa cả nhà sẽ dồn chú ý lên người Long tướng quân, chắc chắn ở hậu viện sẽ không có người, đến lúc đó nàng lặng lẽ chạy đi, nhất định là thần không biết quỷ không hay.
Không kịp đổi phòng, nhưng có lẽ nàng không cần phòng nữa, nhà mở tiệc mời khách quý không để ý đến nàng, dù phát hiện không thấy nàng đâu, ngại có tướng quân ở đó cha cũng sẽ không sai người đi tìm nàng, vậy là nàng có đủ thời gian ra khỏi thành.
Đây tuyệt đối là cơ hội tốt, nàng không thể bỏ qua được.
An Chi Phủ cũng không biết nữ nhi có ý định gì, ông ta hớn hở mặt mày dặn dò chuyện từ mai mở tiệc mời. Đến hôm đó, tất cả mọi người nhất định phải tận tâm tận lực, phải lễ phép chu đáo, phải quần áo gọn gàng. Nhất là các cô con gái, ừm, nói cho chính xác thì trừ con gái An Nhược Thần ra, tất cả phải ăn mặc chỉnh chu thích hợp, dặm phấn lộng lẫy trang sức yêu kiều, cái gì đẹp nhất đắt tiền nhất thì cứ ăn diện cả vào, phải biết trò chuyện biết hầu rượu nữa, tóm lại nói một câu, phải để khách quý hài lòng mà ra về.
An Nhược Thần vừa tính toán chuyện chạy trốn vừa cúi đầu nghe dạy dỗ, trong lòng lại trợn trắng mắt. Cha à, có phải lão nhân gia cha định tháo tên biển cửa phủ xuống, thay thành bảng hiệu “Bách Hoa Lầu” không? Cha cũng không phải má mì lầu xanh, con gái cha cũng không phải kỹ nữ, vậy mà lại dặn dò phải ăn mặc đẹp biết nói chuyện dám tiếp rượu, đây mà là lời của một người cha thân tín nên nói sao?
Còn hài lòng mà ra về nữa chứ, hài lòng cái heo cá chó dê bò gà vịt ấy, pii!
Ngày hôm sau rất nhanh đã đến.
An phủ giăng đèn kết hoa rực rỡ thay mới hoàn toàn, náo nhiệt ngang cỡ mừng năm mới. Rất nhiều người dừng chân từ xa nhìn nhau, An Chi Phủ đứng ở cửa chính đợi Long tướng quân, đắc ý đến nỗi mũi vểnh lên tận trời.
Tông Trạch Thanh và Long Đại dẫn đầu đội vệ binh cưỡi ngựa tới. Thấy thảm đỏ trên đường phố trải dài đến cửa An phủ, còn có cả một đám người xúm đầy trước cửa An phủ, cùng với An Chi Phủ đeo đỏ đội xanh như muốn xuất giá đến nơi không bằng, Tông Trạch Thanh giật mình suýt nữa té ngã khỏi ngựa.
Đây cũng quá... Nhất thời không tìm ra từ để hình dung. Tông Trạch Thanh sờ mũi, lén nhìn Long Đại, nếu tướng quân không nhịn được quay mặt bỏ đi thì hắn cũng phải đi theo sao, hay tiếp tục giả làm người tốt?
Nhưng trên mặt Long Đại không nhịn ra là vui hay giận, tám gió thổi bất động, trấn định như thường.
Tông Trạch Thanh lại sờ mũi cái nữa, trước quan hàm “tướng quân” của người ta có một chữ “đại”, quả nhiên là không so được với người bình thường.
Cách cửa An gia càng ngày càng gần, An Chi Phủ thấy Tông Trạch Thanh thì cười hết sức rạng rỡ, cười đến mức Tông Trạch Thanh nổi cả da gà. Không sai, chuyện đại tướng quân đồng ý đến An phủ dự tiệc là do hắn ra mặt sắp xếp, là do hắn gọi An Chi Phủ đến dặn dò ông ta phải thu xếp chuyện này cho kỹ vào, còn nói là hắn đã khuyên tướng quân ra ngoài đi vài vòng, kết giao với nhân sĩ trong thành, dĩ nhiên đi dự tiệc nhà ai thì do tướng quân tự chọn.
Lúc ấy An Chi Phủ đã nói “tướng quân thích cuốn sách kia là tốt rồi“. Tông Trạch Thanh lập tức nhớ đến “Long tướng quân liệt truyện“. Vậy mà là do An Chi Phủ đưa đến sao? Rốt cuộc là sách thần gì thế? Không được đọc thật đúng là khó chịu mà!
Nhưng khó chịu lúc này là do cái nhìn như bắn ra lửa của An Chi Phủ, đừng có nhìn hắn chằm chằm như vậy, cũng đừng nhìn Long tướng quân chăm chú vậy chứ, nụ cười thật đáng ghét, tự ngươi không cảm nhận được sao?
Hiển nhiên An Chi Phủ không cảm nhận được, ông ta nhiệt liệt nghênh đón Long tướng quân và Tông tướng quân đến, nịnh bợ đón mọi người vào phủ.
Bước vào An phủ, Tông Trạch Thanh lại kinh hãi, đội hình nghênh đón đứng xếp hàng hai bên là quy củ quái quỷ gì vậy chứ?
An Chi Phủ vẫn chưa phát hiện ra có gì không ổn, khấp khởi giới thiệu từng người một: “Tướng quân, đây là trưởng nam của tôi, tên là Vinh Quý. Vinh Quý, mau ra mắt tướng quân đi.”
Long Đại gật đầu một cái, vẫn duy trì gương mặt nghiêm túc của mình. Rồi đảo mắt một cái, tìm thấy An Nhược Thần trong đội ngũ. Nàng đứng cuối hàng, một vị trí không bình thường chút nào, cúi thấp đầu, dáng vẻ ngoan ngoãn.
An Chi Phủ đi theo sau lưng Long Đại vừa lải nhải vừa tiến lên phía trước. Chính thất của ông ta đã qua đời, có bốn phòng thiếp, hai cậu con trai bốn cô con gái. Trưởng nữ đã gả cho người ta, bèn đi lướt qua không nhắc đến, con gái út thì nhỏ tuổi qua, cũng đi qua luôn không đề cập đến. Mà trưởng nam Vinh Quý đã mười lăm tuổi, đi theo mình học mua bán, con gái thứ hai An Nhược Hi vừa tròn mười sáu, cả hai đều do Đàm thị phòng hai sinh. Con gái thứ ba An Nhược Lan năm nay mười lăm, do Tiết thị phòng ba sinh. Cả hai cô con gái đều trong độ tuổi cưới hỏi, khôn khéo làm người khác hài lòng.
Long Đại không nghe vào một chữ, mặt nghiêm túc mãi như vậy cũng có chỗ tốt. Hắn như lơ đãng nhìn xung quanh chút, thật ra thì lúc nào cũng để ý đến An Nhược Thần. Hình như nàng có vẻ không đúng cho lắm? Hắn nghĩ ngợi, à, thì ra là vậy, cơ thể nàng ta lúc này không giống với lần trước gặp.
An Nhược Thần nghe thấy cha thổi phồng khen ngợi hai cô con gái khuê nữ là “làm người khác hài lòng” với Long Đại, nàng thật muốn giả vờ bất tỉnh để cho người ta khiêng nàng lui xuống quá, giương mắt len lén nhìn nhị muội tam muội, quả nhiên là lúng túng thay các nàng. Hai người muội muội cúi đầu thấp đến ngực, mặt phồng ra đỏ bừng, thêm nét thẹn thùng thoáng qua kia trông thật đúng là kiều diễm.
Đuôi mắt An Nhược Thần quét qua tướng quân, theo bản năng nhìn sang, ấy vậy mà thấy Long đại tướng quân đang nhìn mình. Nàng thì sao chứ? Nàng không ở trong phạm vi “làm người khác hài lòng“. Nàng cũng không thẹn thùng nữa, a, đúng rồi, dưới tình cảnh này nàng hẳn nên rụt rè mới bình thường, vậy là nhanh chóng giả vờ. Nhưng tướng quân huynh đang nhìn đi đâu thế, hình như hướng nhìn có vẻ không bình thường.
An Nhược Thần nhíu mày, đợi đến lúc kịp phản ứng thì suýt nữa đã nhảy cẫng lên. Hắn ta dám nhìn ngực nàng. Dù ánh mắt chỉ dừng lại một lúc nhưng vẫn bị nàng bắt được. Hắn giương mắt đối mắt với nàng, lại không có chút xấu hổ nào, càng không có vẻ chột dạ khi bị bắt tại trận. Hắn nhìn thẳng vào mắt nàng, ánh mắt sắc bén lại mang theo nét nghiền ngẫm.
An Nhược Thần cúi đầu xuống, cũng phồng mặt đến đỏ bừng như hai muội muội vậy, nhưng không phải là thẹn thùng mà là tức giận, tức đến mức siết chặt nắm đấm.
Thật là không biết xấu hổ, lại vô liêm sỉ đến thế.
Long Đại nhanh nhẹn đi vào phòng thiết đãi yến tiệc, ngồi vào ghế đầu, làm như chưa từng xảy ra ánh mắt trao đổi ban nãy. Chẳng qua là dáng vẻ căng thẳng của An Nhược Thần khiến hắn có trực giác nàng đang có chủ ý gì đấy.
An Chi Phủ khá nhanh nhẹn nhét hai cô con gái ngồi vào vị trí bên cạnh Long Đại, còn mình thì ngồi ở một bên kia. Những người khác cũng đã tề tựu đầy đủ, chuyện trò vui vẻ, bầu không khí vui vẻ náo nhiệt.
Trong lòng Tông Trạch Thanh khinh bỉ với hành động đưa con gái vào ngồi đó của An Chi Phủ, hắn nhìn Long Đại một cái, nhủ thầm ở thành bên này quả thật là dân tình dũng mãnh, hoàn toàn không giữ chút lễ nào. tướng quân đúng là, không cho hắn xem cuốn sách kia, chỉ thấy mặt mũi An gia này là hắn đã sắp không kiềm chế được rồi, nếu xem được thì... Ây da, lo nghĩ quá rồi, thật là muốn nhìn xem sao.
An Nhược Thần cúi thấp đầu, yên lặng hiền lành. Nhưng cũng không biết trong lòng nghĩ gì mà nàng luôn cảm thấy có ánh mắt cứ nhìn mình chằm chằm, là Long đại tướng quân. Nhưng lúc len lén ngước mắt lên nhìn thì chỉ thấy tướng quân ra vẻ đạo mạo nghe người khác nói chuyện, dường như không hoàn toàn để ý đến mình.
An Nhược Thần không đoán ra tâm tư của Long Đại, nàng ngồi một lúc, dần dần tỉnh táo lại từ cơn thẹn quá hóa giận ban nay. Nguyên nhân đại tướng quân đến nhà nàng làm khách là gì? Tuyệt đối không thể nào vì chạm mặt ngoài thành mà khiến hắn nổi sắc tâm với nàng được, tuy nàng khá ư là hài lòng về dung mạo mình, nhưng cũng không cảm thấy có đủ mị lực để đại tướng quân hạ mình đến đây. Càng không thể vì muốn bán mặt mũi cho cha nàng được. Bao nhiêu nhân vật trong thành có thể kết giao, xếp hàng đủ từ cửa thành đông đến cửa thành tây, mà cha nàng thì chưa có vé đứng trong đó đâu. Cha nàng là hớn hở đến mức u mê rồi sao, chẳng lẽ không cảm thấy trong chuyện này có điều kỳ quái ư? Bất luận là kỳ quái nào thì An Nhược Thần đều cảm thấy bất an.
Vội nhìn một cái, nàng thấy rõ người đẩy cửa đi vào là Từ bà tử, bà mai làm mối cho nhà nàng. Chính nàng ta đã mang sính lễ của Tiền Bùi đến cửa, mặt mày hớn hở nói với nàng rằng “chúc mừng đại cô nương“. Chúc mừng cái heo cá chó dê bò gà vịt ấy.
Lưng An Nhược Thần dính chặt vào tường, cả người co ro dưới cửa sổ không dám nhúc nhích, căng thẳng đến mức tim gần như nhảy ra khỏi cổ họng. Nếu bị Từ bà tử bắt gặp nàng đang ở đây, dù có trăm cái miệng nàng cũng không thể bào chữa nổi, chuyện này mà lọt đến tai cha thì nàng sẽ không còn cơ hội chạy trốn nữa.
An Nhược Thần cũng không dám thở mạnh, dè dặt nghe động tĩnh trong phòng, hai mắt dán chặt vào nửa bức tường kia. Nghe thấy tiếng Từ bà tử ngồi xuống, An Nhược Thần định chầm chậm bò qua nửa bức tường kia.
Tay vừa mới chống được xuống đất thì nghe thấy bên ngoài có người gõ cửa, Từ bà tử nhanh chóng đứng dậy, An Nhược Thần sợ hãi rụt người về, không dám động đậy.
Từ bà tử đi mở cửa, An Nhược Thần nhân cơ hội leo đến cửa sổ bên này, cách nửa bức tường đổ nát kia chỉ có ba bước. Nhưng An Nhược Thần không dám manh động, dựa theo những gì nàng thấy, ở vị trí trong phòng chỉ cần xuyên qua cửa sổ là có thể thấy được bên này, nếu giờ nàng bò qua sẽ bị bắt gặp chính diện. An Nhược Thần im hơi lặng tiếng, chờ đợi cơ hội.
Bước vào nhà là một nam nhân, Từ bà tử gọi gã là “Giải tiên sinh“. An Nhược Thần nghe không ra tuổi tác của vị Giải tiên sinh này, lúc nói chuyện lại có cảm giác ấm áp, chẳng qua là hẹn gặp một bà mai ở nơi như thế này, chắc chắn không phải là chuyện gì tốt.
An Nhược Thần đã đoán đúng. Nàng nghe thấy Giải tiên sinh nói với Từ bà tử thế này: “Nếu hai cô nương kia không được thì ngươi xem xét lại mối khác, chớ nói nhiều với các nàng, đỡ đến lúc đó còn phải diệt khẩu. Tạm thời cứ mặc kệ các nàng, có chút chuyện quan trọng giao cho ngươi đây.”
“Vâng, mời tiên sinh nói.”
“Ngươi tìm mấy người, phải là người trong thành, lanh trí chút, đi đốt kho lương thành bắc đi.”
An Nhược Thần sợ hết hồn, nàng không nhịn được âm thầm thò đầu ra nhìn vào trong phòng, nam nhân kia đưa lưng về cửa sổ nên nàng không thấy được mặt mũi, còn Từ bà tử nghiêm túc cung kính nghe nam nhân kia nói, căn bản cũng không nhìn về cửa sổ bên này. An Nhược Thần cảm thấy thời cơ đã đến, cũng mặc kệ bọn họ muốn đốt chỗ nào nữa, nàng rón rén đi đến nửa bức tường bên kia, mới nhấc chân đi được nửa đường thì nghe thấy nam tử trong phòng nói: “Có người?”
An Nhược Thần sợ đến mức suýt nữa đã cắn phải đầu lưỡi, nàng nhanh chóng đi đến đầu tường, lắc mình trốn ra sau tường.
“Không có ai hết. Bên cạnh là phòng trống, không có người ở.” Đây là câu trả lời của Từ bà tử.
An Nhược Thần trợn mắt nhìn hậu viện nhỏ hẹp cùng cửa sau cũ nát, mồ hôi lạnh đổ đầy sống lưng.
Từ bà tử vừa đáp vừa đi đến cửa sổ sau nhìn ra ngoài, hành lang hẹp cùng nửa bức tường đổ nát thấp bé, không có gì khác với trước. Bỗng trên tường có con mèo nhảy đến, Từ bà tử nói: “Là con mèo.”
Nhưng Giải tiên sinh lại đi ra ngoài, gã đi đến vách tường đổ nát kia nhìn một lúc, rồi nhấc chân bước qua.
Phòng bên cạnh đúng là không có ai, Giải tiên sinh đứng bên cửa sổ nhìn vào trong, nhưng vẫn không được yên lòng, dứt khoát đi vào phòng. Từ bà tử cũng đi theo, nói: “Đúng là con mèo.”
Giải tiên sinh quét mắt nhìn trong phòng một vòng, mở hộc tủ ra, nhìn xuống đáy giường, không có gì cả, tay còn dính tro bụi. Lúc này gã ta mới thôi, dẫn Từ bà tử quay về lại trong phòng. Sau mấy câu dặn dò nhưng có lẽ vẫn chưa yên tâm, hắn nói: “Đừng lại đến nơi này nữa, lần sau đổi chỗ khác nói chuyện.”
“Vâng vâng.” Từ bà tử liên tục gật đầu đồng ý. Vị Giải tiên sinh này vừa cẩn thận lại đa nghi, nàng đã sớm lĩnh giáo rồi.
Hai người trò chuyện một hồi rồi nhanh chân tuần tự rời đi. Lúc Giải tiên sinh đi còn nhìn cửa gỗ bên cạnh một cái.
An Nhược Thần rúc người né tránh cả nửa ngày, không nghe thấy động tĩnh gì mới cắn răng, lặng lẽ nhô đầu từ trong lu ra. Không thấy ai, không nghe tiếng gì. Vậy là rón rén bước ra khỏi lu, nhanh chóng nép người sau vách tường lắng tai nghe, hình như bên cạnh không có ai. Nàng nhanh chóng vào nhà, mở cửa trước đi ra ngoài, khóa kỹ cửa lại, sau đó nhanh chóng lao ra khỏi hẻm.
Chạy một mạch băng qua đường mòn, rẽ vào đường nhỏ, xung quanh có rất nhiều người qua đường, An Nhược Thần thoáng yên tâm, nàng thả chậm bước chân, sửa lại tóc tai xiêm áo, làm như không có chuyện gì đi đến quán trà. Lý do nàng rời đi lâu như vậy nàng đã sớm nghĩ xong: nàng lại đi dạo một tiệm khác, mải dạo quên mất thời gian.
Lúc An Nhược Thần lách vào đường nhỏ thì có một nam nhân đi vào hẻm Bình Hồ Đông. Chính là vị Giải tiên sinh kia.
Đi rồi mà còn quay về là bởi vì gã vẫn không yên tâm, chẳng những không yên tâm mà gã đã nhớ ra, lúc rời đi, gã thấy cửa phòng đang đóng bên cạnh có treo ổ khóa. Nếu là phòng trống thì vì sao không khóa cửa. Nếu không cần khóa cửa thì vì sao lại treo ổ khóa.
Giải tiên sinh nhanh chóng đến trước cửa căn nhà đầu tiên trong hẻm. Cửa khóa.
Giải tiên sinh nhíu mày, gã chắc chắn là lúc mình đi ổ khóa này chỉ được treo. Giải tiên sinh nhìn một chút, dùng sức vận khí, kéo ổ khóa cũ nát trên cửa xuống, đẩy cửa ra.
Chưng bày trong phòng vẫn giống như lúc nãy, trong tủ dưới giường không có ai. Gã tin rằng lần này thật sự không có người. Nhưng gã phải tìm cho kỹ.
Gã cẩn thận lục tìm mỗi một xó xỉnh trong phòng nhưng không tìm được gì. Lu nước lớn trống trơn khiến hắn rất ảo não, lúc nãy đã bỏ quên cái này. Gã tiếp tục kiểm tra tiếp, vậy mà dưới cửa sổ căn nhà vừa rồi gã nói chuyện với Từ bà tử, nhặt được một chiếc bông tai ngọc trắng hình con thỏ nhỏ xinh xắn.
Giải tiên sinh cầm bông tai soi kỹ dưới ánh mặt trời, khẽ nheo mắt lại.
An Nhược Thần về đến nhà, cho đến lúc bà vú già hỏi đến nàng mới phát hiện mình bị mất một bông tai.
Tiểu nha hoàn đi theo nàng nói: “Có lẽ rơi trong lúc chen lấn ở cửa tiệm y phục rồi. Cũng không biết tại sao mà hôm nay lại có nhiều người đi dạo đến đó vậy nữa.”
“Thật tiếc quá.” Bà vú biết An Nhược Thần rất thích đôi bông tai này, lúc nào nàng cũng mang. Nàng ta bảo tiểu nha hoàn đến tiệm y phục tìm xem. Hôm nay tiểu nha hoàn đã mệt quá rồi, rất không tình nguyện, nhưng nhìn mặt của bà vú thì vẫn phải nghr lời mà đi.
Một lúc lâu sau, nha hoàn quay về báo là không tìm được. An Nhược Thần hết sức thấp thỏm. Bà vú ngỡ là nàng tiếc bông tai kia nên nói: “Không phải vẫn còn một chiếc sao? Để tôi đưa đến tiệm trang sức bảo bọn họ phỏng theo đó làm tiếp một chiếc cũng được.”
“Không không, kiểu đó cũng cũ rồi, nếu đổi thì đổi thành kiểu mới đi.” An Nhược Thần vội nói. Nếu thật bị rơi ở chỗ kia mà bị người ta nhặt được, vậy nếu đến tiệm trang sức đánh một chiếc chính là nói cho đối phương biết rằng: “Không sai chính là ta đấy! Là ta đã nghe các ngươi nói chuyện.” An Nhược Thần bóp trán, ép mình không được nghĩ nữa, thật đúng là dọa người.
***
Lúc uy vũ tướng quân Tông Trạch Thanh đi vào thư phòng Tử Vân Lầu, thấy Long Đại đang cầm sách, khóe miệng cong cong như đang cười.
Đáng sợ quá!
Tông Trạch Thanh vội vã dụi hai mắt, cẩn thận nhìn lại, được rồi, không còn cười nữa, vẫn là gương mặt nghiêm túc đó. Chắc hẳn lúc nãy là ảo giác rồi. Ngay sau đó Tông Trạch Thanh không thay đổi kế hoạch, nhảy qua bùn lầy ngồi xuống ghế bên cạnh Long Đại: “Tướng quân ơi!”
Long Đại bình tĩnh tiếp tục đọc sách, hoàn toàn không chút động đậy gì trước chiêu nũng nịu này.
Tông Trạch Thanh nhìn biểu cảm của Long Đại, lập tức ngồi thẳng, nói chuyện đàng hoàng, thái độ khẩn khoản: “Tướng quân, huynh mau phái ta ra tiền tuyến đóng quân mấy ngày đi, để ta có dịp nghỉ ngơi.”
Năm nay Tông Trạch Thanh hai mươi lăm tuổi, nhỏ hơn Long Đại mấy tháng. Trời sinh gương mặt con nít, thanh tú nhã nhặn trắng nõn, lúc cười lên thì vô hại đơn thuần đáng yêu, nhưng trên chiến trường lại rất dũng mãnh. Vì lập được đại chiến công mà được hoàng thượng ban cho tên uy vũ tướng quân, phong hàm ngũ phẩm.
Được phong quan nhưng lại không có chút oai phong của bậc làm quan, cả ngày chỉ toàn hi hi ha ha, có thể hòa mình dễ dàng với bất cứ ai. Tạ Cương nhìn rõ hắn, nói: “Không bằng đến chỗ ta làm trinh thám đi, với gương mặt này của ngươi, hẳn là dùng đúng chỗ.”
Piii! Uy vũ tướng quân đấy biết chưa! Uy vũ!
Nhưng Tông Trạch Thanh đúng là cũng làm trinh thám, một kiểu trinh thám khác.
Ví dụ như đến thành Trung Lan này chẳng hạn, Long Đại bề bộn công vụ, ngiêm túc lạnh lùng, lúc đàm luận chỉ nói chuyện nhà binh, quà cáp thiệp mời nhận được một đống lớn, dù ai mời cũng không đến. Tông Trạch Thanh lại không giống vậy, hễ ai hẹn mời là đều đi, mà người không mời hắn cũng đi. Nụ cười dễ gần, kiên nhẫn chu đáo và khách sáo với các quan viên nhà giàu, thay Long Đại giải thích rõ ràng. Nói tướng quân lãnh hoàng mệnh, không dám thả lỏng. Tuy hiện nay quân tình tuy không cấp bách, nhưng đội quân Long gia vừa mới đến, há có thể lười biếng vô kỷ luật được, như vậy mà các nước láng giềng thấy được, thì sẽ không tạo được uy hiếp, vân vân và mây mây.
Vì Long Đại không nói không cười, Tông Trạch Thanh ăn nói khéo léo như thế, lập tức có không ít người lôi kéo. Chỉ trong mấy ngày ngắn ngủi, Tông Trạch Thanh ở trong thành như cá gặp nước, xã giao không ngừng, ủng hộ rầm rộ.
Tông Trạch Thanh nghiêm túc nũng nịu nhưng lại bị Long Đại cự tuyệt, hắn giương mắt lên, nghiêm mặt hỏi: “Đã thám thính được gì rồi sao?”
Tông Trạch Thanh thao thao bất tuyệt bắt đầu nói quan nào có quan hệ thông gia với phủ nào, ai là biểu thúc họ hàng xa của ai, biểu tỷ nhà ai là phòng nhì của quan nào, nhà giàu nào có những cửa tiệm nào trong thành. Huyện lệnh nào có quyền có thế, đại hộ nào nắm thương mạch ở đâu, thái thú và đám quan viên kia làm thế nào ra sao, nói khoảng một canh giờ, uống hai ấm nước.
Long Đại vừa lật sách vừa nghe, cũng không ngắt lời hắn. Cuối cùng Tông Trạch Thanh cũng kể xong, thấy Long Đại không có phản ứng gì, liền cố ý chọn một đoạn nói lại lần lữa, mới bắt đầu nói đến chỗ nào đó thì Long Đại nhàn nhạt mỏe miệng: “Cái này ngươi đã báo rồi.”
Rất tốt, chứng minh tướng quân có nghe, hắn cũng không cần đau lòng nữa. Tông Trạch Thanh lại rót một ly nước, nhiệt tình khẩn thiết nói: “Tướng quân, Sở Thanh tuần tra phòng thủ ở tiền tuyến nhiều ngày chắc hẳn mệt lắm, đổi cho ta đi mấy ngày đi.” Thấy tướng quân không có phản ứng gì, nói tiếp: “Ngày nào Sùng Hải cũng luyện binh, quá vất vả rồi, không bằng đổi cho ta đi giáo trường mấy ngày đi.”
Uống rượu xã giao trò chuyện tán gẫu, còn mệt hơn cả thao luyện nữa. Tướng quân lại không mảy may thương tiếc thủ hạ, chỉ có mình thương mình thôi.
“Được thôi.”
Tông Trạch Thanh chấn động, chợt cảm thấy như mình được sống lại.
“Ngươi sau này, lúc thì nên tham gia nhiệt tình lúc thì nên thờ ơ không quan tâm, đừng để họ nghĩ ngươi dễ bị nắm bắt.”
“Vâng vâng.” Tông Trạch Thanh theo Long Đại năm năm, phối hợp làm người tốt kẻ xấu cũng không phải là lần đầu tiên, đương nhiên quen với thủ đoạn của Long Đại. Đã là Long tướng quân quản thúc thuộc hạ nghiêm nghị, há để cho thủ hạ tướng quân ngày ngày nhậu nhẹt cùng người khác. Nên hắn nghỉ ngơi mấy ngày, lại tìm cơ hội nói với người khác là hắn bị Long tướng quân khiển trách, phạt hắn dẫn binh khổ luyện, chờ cơ hội kể khổ với người khác, càng dễ kéo gần quan hệ với những người đó.
“Những quà cáp thiệp mời kia ta đã xem rồi. Có mấy nhà có thể gặp đấy.”
“Có gì đặc biệt à?”
“Ừ.” Long Đại đặt cuốn sách trong tay xuống, “Đúng là đặc biệt.”
Tông Trạch Thanh thấy rõ tên sách dán ngoài bìa, bao nhiêu lời muốn nói lại quên, há hốc miệng.
Mẹ nó chứ! “Long tướng quân liệt truyệt”!
Nịnh nọt nịnh đến tận trời rồi! Không biết mặt dày vô sỉ đến cảnh giới nào mới có thể làm ra được chuyện này kia chứ?!
“Tướng quân!” Giọng của Tông Trạch Thanh run run, nhuốm đầy hưng phấn, thật sự rất muốn đọc cuốn sách này. “Có thể cho mạt tướng mượn cuốn sách này xem qua được không?”
“Không được.” Long Đại bình tĩnh hờ hững thu sách về, “Ta sợ ngươi xem xong không kiềm chế được, lúc dự tiệc chỉ mải cười, hủy hoại danh tiếng của quân Long gia ta.”
Tông Trạch Thanh há hốc miệng cả nửa ngày, lại có thể xuất sắc vậy ư? Còn không cho nhìn? “Tướng quân muốn dự tiệc nhà ai?”
“An gia.”
***
An Nhược Thần sốt ruột, hôm nay không phải là Lục đại nương tới đưa rau, làm nàng không có cơ hội trò chuyện với nàng ta. Căn nhà ở hẻm Bình Hồ Đông không thể ở nữa rồi, nàng phải bảo Lục đại nương tìm nơi mới mới được. Còn nữa, nàng phải dặn Lục đại nương nếu có người hỏi thăm chuyện mướn phòng thì nàng ta phải bịa được lời hoàn hảo. Chuyện này không thể làm liên lụy đến đại nương được, cũng không thể để mình bị lộ.
Đang suy nghĩ thì có nha hoàn đến báo, lão gia gọi mọi người đến sảnh đường. An Nhược Thần không đoán ra được là có chuyện gì, ôm tâm trạng vô cùng cẩn trọng mà đi.
Ở sảnh đường, An Chi Phủ vô cùng đắc ý, ngay đến lông mày cũng toát lên vẻ hạnh phúc, ông ta tuyên bố, ngày mai Long đại tướng quân sẽ đến phủ bọn họ làm khách.
Vừa dứt lời, nhất thời di nương các phòng bàn tán xôn xao, bọn gia nô nha hoàn cũng không nhịn được thấp giọng bàn bạc.
An Nhược Thần cúi đầu lén nhướn mày. Là Long tướng quân đó ư? Nàng vẫn còn nhớ diện mạo của hắn. Rõ ràng nhìn qua rất uy vũ đạo mạo mạnh mẽ, vậy mà đầu bị lừa đá thế nào lại để cha nàng có thể thành công nịnh bợ như vậy. Muốn tới nhà nàng làm khách ư? Đại quan nhỉ phẩm đấy, chiếu sáng lấp lánh muôn nơi, kết quả chiếu nhầm chỗ.
An Nhược Thần thở dài trong lòng, nếu thành Trung Lan lâm nguy, quận Bình Nam lâm nguy, phải dựa vào vị đại tướng quân này bảo vệ, xem ta không nhờ vả được gì rồi.
Nhưng chuyện này với nàng mà nói chính là một cơ hội, Long tướng quân muốn tới làm khách, có nghĩa cả nhà sẽ dồn chú ý lên người Long tướng quân, chắc chắn ở hậu viện sẽ không có người, đến lúc đó nàng lặng lẽ chạy đi, nhất định là thần không biết quỷ không hay.
Không kịp đổi phòng, nhưng có lẽ nàng không cần phòng nữa, nhà mở tiệc mời khách quý không để ý đến nàng, dù phát hiện không thấy nàng đâu, ngại có tướng quân ở đó cha cũng sẽ không sai người đi tìm nàng, vậy là nàng có đủ thời gian ra khỏi thành.
Đây tuyệt đối là cơ hội tốt, nàng không thể bỏ qua được.
An Chi Phủ cũng không biết nữ nhi có ý định gì, ông ta hớn hở mặt mày dặn dò chuyện từ mai mở tiệc mời. Đến hôm đó, tất cả mọi người nhất định phải tận tâm tận lực, phải lễ phép chu đáo, phải quần áo gọn gàng. Nhất là các cô con gái, ừm, nói cho chính xác thì trừ con gái An Nhược Thần ra, tất cả phải ăn mặc chỉnh chu thích hợp, dặm phấn lộng lẫy trang sức yêu kiều, cái gì đẹp nhất đắt tiền nhất thì cứ ăn diện cả vào, phải biết trò chuyện biết hầu rượu nữa, tóm lại nói một câu, phải để khách quý hài lòng mà ra về.
An Nhược Thần vừa tính toán chuyện chạy trốn vừa cúi đầu nghe dạy dỗ, trong lòng lại trợn trắng mắt. Cha à, có phải lão nhân gia cha định tháo tên biển cửa phủ xuống, thay thành bảng hiệu “Bách Hoa Lầu” không? Cha cũng không phải má mì lầu xanh, con gái cha cũng không phải kỹ nữ, vậy mà lại dặn dò phải ăn mặc đẹp biết nói chuyện dám tiếp rượu, đây mà là lời của một người cha thân tín nên nói sao?
Còn hài lòng mà ra về nữa chứ, hài lòng cái heo cá chó dê bò gà vịt ấy, pii!
Ngày hôm sau rất nhanh đã đến.
An phủ giăng đèn kết hoa rực rỡ thay mới hoàn toàn, náo nhiệt ngang cỡ mừng năm mới. Rất nhiều người dừng chân từ xa nhìn nhau, An Chi Phủ đứng ở cửa chính đợi Long tướng quân, đắc ý đến nỗi mũi vểnh lên tận trời.
Tông Trạch Thanh và Long Đại dẫn đầu đội vệ binh cưỡi ngựa tới. Thấy thảm đỏ trên đường phố trải dài đến cửa An phủ, còn có cả một đám người xúm đầy trước cửa An phủ, cùng với An Chi Phủ đeo đỏ đội xanh như muốn xuất giá đến nơi không bằng, Tông Trạch Thanh giật mình suýt nữa té ngã khỏi ngựa.
Đây cũng quá... Nhất thời không tìm ra từ để hình dung. Tông Trạch Thanh sờ mũi, lén nhìn Long Đại, nếu tướng quân không nhịn được quay mặt bỏ đi thì hắn cũng phải đi theo sao, hay tiếp tục giả làm người tốt?
Nhưng trên mặt Long Đại không nhịn ra là vui hay giận, tám gió thổi bất động, trấn định như thường.
Tông Trạch Thanh lại sờ mũi cái nữa, trước quan hàm “tướng quân” của người ta có một chữ “đại”, quả nhiên là không so được với người bình thường.
Cách cửa An gia càng ngày càng gần, An Chi Phủ thấy Tông Trạch Thanh thì cười hết sức rạng rỡ, cười đến mức Tông Trạch Thanh nổi cả da gà. Không sai, chuyện đại tướng quân đồng ý đến An phủ dự tiệc là do hắn ra mặt sắp xếp, là do hắn gọi An Chi Phủ đến dặn dò ông ta phải thu xếp chuyện này cho kỹ vào, còn nói là hắn đã khuyên tướng quân ra ngoài đi vài vòng, kết giao với nhân sĩ trong thành, dĩ nhiên đi dự tiệc nhà ai thì do tướng quân tự chọn.
Lúc ấy An Chi Phủ đã nói “tướng quân thích cuốn sách kia là tốt rồi“. Tông Trạch Thanh lập tức nhớ đến “Long tướng quân liệt truyện“. Vậy mà là do An Chi Phủ đưa đến sao? Rốt cuộc là sách thần gì thế? Không được đọc thật đúng là khó chịu mà!
Nhưng khó chịu lúc này là do cái nhìn như bắn ra lửa của An Chi Phủ, đừng có nhìn hắn chằm chằm như vậy, cũng đừng nhìn Long tướng quân chăm chú vậy chứ, nụ cười thật đáng ghét, tự ngươi không cảm nhận được sao?
Hiển nhiên An Chi Phủ không cảm nhận được, ông ta nhiệt liệt nghênh đón Long tướng quân và Tông tướng quân đến, nịnh bợ đón mọi người vào phủ.
Bước vào An phủ, Tông Trạch Thanh lại kinh hãi, đội hình nghênh đón đứng xếp hàng hai bên là quy củ quái quỷ gì vậy chứ?
An Chi Phủ vẫn chưa phát hiện ra có gì không ổn, khấp khởi giới thiệu từng người một: “Tướng quân, đây là trưởng nam của tôi, tên là Vinh Quý. Vinh Quý, mau ra mắt tướng quân đi.”
Long Đại gật đầu một cái, vẫn duy trì gương mặt nghiêm túc của mình. Rồi đảo mắt một cái, tìm thấy An Nhược Thần trong đội ngũ. Nàng đứng cuối hàng, một vị trí không bình thường chút nào, cúi thấp đầu, dáng vẻ ngoan ngoãn.
An Chi Phủ đi theo sau lưng Long Đại vừa lải nhải vừa tiến lên phía trước. Chính thất của ông ta đã qua đời, có bốn phòng thiếp, hai cậu con trai bốn cô con gái. Trưởng nữ đã gả cho người ta, bèn đi lướt qua không nhắc đến, con gái út thì nhỏ tuổi qua, cũng đi qua luôn không đề cập đến. Mà trưởng nam Vinh Quý đã mười lăm tuổi, đi theo mình học mua bán, con gái thứ hai An Nhược Hi vừa tròn mười sáu, cả hai đều do Đàm thị phòng hai sinh. Con gái thứ ba An Nhược Lan năm nay mười lăm, do Tiết thị phòng ba sinh. Cả hai cô con gái đều trong độ tuổi cưới hỏi, khôn khéo làm người khác hài lòng.
Long Đại không nghe vào một chữ, mặt nghiêm túc mãi như vậy cũng có chỗ tốt. Hắn như lơ đãng nhìn xung quanh chút, thật ra thì lúc nào cũng để ý đến An Nhược Thần. Hình như nàng có vẻ không đúng cho lắm? Hắn nghĩ ngợi, à, thì ra là vậy, cơ thể nàng ta lúc này không giống với lần trước gặp.
An Nhược Thần nghe thấy cha thổi phồng khen ngợi hai cô con gái khuê nữ là “làm người khác hài lòng” với Long Đại, nàng thật muốn giả vờ bất tỉnh để cho người ta khiêng nàng lui xuống quá, giương mắt len lén nhìn nhị muội tam muội, quả nhiên là lúng túng thay các nàng. Hai người muội muội cúi đầu thấp đến ngực, mặt phồng ra đỏ bừng, thêm nét thẹn thùng thoáng qua kia trông thật đúng là kiều diễm.
Đuôi mắt An Nhược Thần quét qua tướng quân, theo bản năng nhìn sang, ấy vậy mà thấy Long đại tướng quân đang nhìn mình. Nàng thì sao chứ? Nàng không ở trong phạm vi “làm người khác hài lòng“. Nàng cũng không thẹn thùng nữa, a, đúng rồi, dưới tình cảnh này nàng hẳn nên rụt rè mới bình thường, vậy là nhanh chóng giả vờ. Nhưng tướng quân huynh đang nhìn đi đâu thế, hình như hướng nhìn có vẻ không bình thường.
An Nhược Thần nhíu mày, đợi đến lúc kịp phản ứng thì suýt nữa đã nhảy cẫng lên. Hắn ta dám nhìn ngực nàng. Dù ánh mắt chỉ dừng lại một lúc nhưng vẫn bị nàng bắt được. Hắn giương mắt đối mắt với nàng, lại không có chút xấu hổ nào, càng không có vẻ chột dạ khi bị bắt tại trận. Hắn nhìn thẳng vào mắt nàng, ánh mắt sắc bén lại mang theo nét nghiền ngẫm.
An Nhược Thần cúi đầu xuống, cũng phồng mặt đến đỏ bừng như hai muội muội vậy, nhưng không phải là thẹn thùng mà là tức giận, tức đến mức siết chặt nắm đấm.
Thật là không biết xấu hổ, lại vô liêm sỉ đến thế.
Long Đại nhanh nhẹn đi vào phòng thiết đãi yến tiệc, ngồi vào ghế đầu, làm như chưa từng xảy ra ánh mắt trao đổi ban nãy. Chẳng qua là dáng vẻ căng thẳng của An Nhược Thần khiến hắn có trực giác nàng đang có chủ ý gì đấy.
An Chi Phủ khá nhanh nhẹn nhét hai cô con gái ngồi vào vị trí bên cạnh Long Đại, còn mình thì ngồi ở một bên kia. Những người khác cũng đã tề tựu đầy đủ, chuyện trò vui vẻ, bầu không khí vui vẻ náo nhiệt.
Trong lòng Tông Trạch Thanh khinh bỉ với hành động đưa con gái vào ngồi đó của An Chi Phủ, hắn nhìn Long Đại một cái, nhủ thầm ở thành bên này quả thật là dân tình dũng mãnh, hoàn toàn không giữ chút lễ nào. tướng quân đúng là, không cho hắn xem cuốn sách kia, chỉ thấy mặt mũi An gia này là hắn đã sắp không kiềm chế được rồi, nếu xem được thì... Ây da, lo nghĩ quá rồi, thật là muốn nhìn xem sao.
An Nhược Thần cúi thấp đầu, yên lặng hiền lành. Nhưng cũng không biết trong lòng nghĩ gì mà nàng luôn cảm thấy có ánh mắt cứ nhìn mình chằm chằm, là Long đại tướng quân. Nhưng lúc len lén ngước mắt lên nhìn thì chỉ thấy tướng quân ra vẻ đạo mạo nghe người khác nói chuyện, dường như không hoàn toàn để ý đến mình.
An Nhược Thần không đoán ra tâm tư của Long Đại, nàng ngồi một lúc, dần dần tỉnh táo lại từ cơn thẹn quá hóa giận ban nay. Nguyên nhân đại tướng quân đến nhà nàng làm khách là gì? Tuyệt đối không thể nào vì chạm mặt ngoài thành mà khiến hắn nổi sắc tâm với nàng được, tuy nàng khá ư là hài lòng về dung mạo mình, nhưng cũng không cảm thấy có đủ mị lực để đại tướng quân hạ mình đến đây. Càng không thể vì muốn bán mặt mũi cho cha nàng được. Bao nhiêu nhân vật trong thành có thể kết giao, xếp hàng đủ từ cửa thành đông đến cửa thành tây, mà cha nàng thì chưa có vé đứng trong đó đâu. Cha nàng là hớn hở đến mức u mê rồi sao, chẳng lẽ không cảm thấy trong chuyện này có điều kỳ quái ư? Bất luận là kỳ quái nào thì An Nhược Thần đều cảm thấy bất an.
Danh sách chương