Dọc đường rất thuận lợi, không xảy ra bất ngờ gì, không có ai nửa đường chạy đến đòi cướp Lưu Nhân, An Nhược Thần nới lỏng cảnh giác. Trái lại Lưu Nhân ăn kẹo nên rất hài lòng, cuối cùng còn ôm lấy cổ An Nhược Thần nằm ngủ trên vai nàng.
An Nhược Thần cứ thế ôm cô bé đi vào tửu lâu Chiêu Phúc.
Cửa sau của tửu lâu Chiêu Phúc nối thẳng với cửa hông Lưu phủ, điều này An Nhược Thần biết. Nàng không đưa đứa bé đến Lưu phủ tìm Triệu Giai Hoa, mà là chọn đến tửu lâu để thông báo với chưởng quỹ, nàng muốn nhìn xem phản ứng của Lưu Tắc.
Lưu Tắc không ở tửu lâu. Nhưng y đến cũng rất nhanh, bước chân gấp gáp, nét mặt căng thẳng, theo sát sau lưng là Triệu Giai Hoa cũng có vẻ như vậy.
Triệu Giai Hoa vừa thấy Lưu Nhân thì liền nhào đến, cũng chẳng màng đứa bé đang ngủ, ôm chặt con vào lòng gọi tên.
Lưu Nhân bị động tác thô lỗ của Triệu Giai Hoa đánh thức, dụi mắt một cái, ngọt ngào gọi: "Mẹ."
Triệu Giai Hoa chảy nước mắt, dán mặt vào mặt con.
Lưu Tắc thấy thế thì vội nói: "Được rồi được rồi, lần này yên tâm rồi. Không phải đã tìm được con đấy sao, nàng đừng có cuống." Rồi y quay đầu dặn dò quản sự, để người ra ngoài gọi người hầu về.
Sau một hồi nháo nhào, vợ chồng Lưu Thị mới nhớ phải mời An Nhược Thần đến trong phủ ngồi,cám ơn nàng đã đưa đứa bé về.
An Nhược Thần cũng chẳng khách khí, đi theo bọn họ.
Đến phòng khiếp khách ở Lưu phủ, Lưu Tắc sai người dâng trà, khách khí gọi An Nhược Thần.
Nhưng Triệu Giai Hoa lại có thái độ ngược lại, nàng ta ôm con không chịu buông, vẻ mặt hiền lành dịu dàng cũng không còn, chất vấn An Nhược Thần tìm được Lưu Nhân ở đâu, tình cảnh lúc đó ra sao, xung quanh như thế nào.
An Nhược Thần thản nhiên đáp từng câu.
Lúc này Lưu Nhân đã tỉnh ngủ, chỉ vào An Nhược Thần đòi kẹo ăn. An Nhược Thần để Xuân Hiểu giao lại túi kẹo cho Triệu Giai Hoa.
Triệu Giai Hoa hít sâu một hơi, như đang cố kiềm chế, cầm lấy túi kẹo nhìn, lạnh lùng hỏi: "Bình Nhi và Trần bà tử nói chỉ là đi mua đồ, mới đảo mắt cái đã không thấy Nhân Nhi đâu. Tìm xung quanh mấy bận, chỉ nghe chủ tiệm nói vừa có một người dùng kẹo dụ dỗ con bé."
An Nhược Thần bất giác nhướn mày như Long Đại, ý là đang ám chỉ có thể là nàng sai người dụ bắt Lưu Nhân? An Nhược Thần cũng lạnh lùng đáp: "Lúc ta thấy lệnh thiên kim, đúng là trong tay con bé cầm kẹo táo đứng bên đường. Nhưng bên cạnh chẳng có ai khác ả."
Triệu Giai Hoa trợn mắt nhìn An Nhược Thần, ôm chặt Lưu Nhân không nói lời nào.
Lưu Tắc ở bên cả giận nói: "Ta phải đuổi Binh Nhi với Trần bà tử đi mới được. Tự tiện đưa Nhân Nhi ra ngoài, lại không trông nom cho tốt, cũng không biết kịp thời tìm về, chỉ biết có khóc, giữ các nàng lại thì có ích gì."
Triệu Giai Hoa lại nói: "Thì bọn họ đâu có ngờ sẽ có người ra tay với con bé chứ?"
Bên xướng bên họa? An Nhược Thần dứt khoát phụ họa theo: "Hay là báo quan đi. Dụ dỗ trẻ con đúng là đáng hận, không thể bỏ qua kẻ kia được. Lão bản cửa hiệu đó có thể làm chứng."
Lưu Tắc lắc đầu: "Ta đã hỏi chủ tiệm rồi, người ra vào tiệm hắn nườm nượp, hắn cũng không nhớ rõ tướng mạo thế nào, thậm chí còn không rốt cuộc mình có thấy được tướng mạo hay không, chỉ nhớ là một cô gái. Huống chi hắn cũng không thể xác định được Nhân Nhi là bị dụ dỗ. Ta đã phái người tìm kiếm khắp nơi, cũng không tìm được. May mà có An cô nương đưa về, nếu không chúng ta cũng không biết nên làm thế nào mới phải."
"Nếu Nhân Nhi mà có chuyện không may gì, ta cũng không muốn sống nữa." Triệu Giai Hoa vừa nói vừa đỏ mắt, rưng rưng ướt át, thật động lòng người, dáng vẻ yểu điệu làm ai cũng rủ lòng thương xót.
Diễn kịch thật chẳng tệ tí nào. An Nhược Thần thầm nghĩ, nếu Triệu Giai Hoa thật sự xuất thân từ chốn phấn son, vậy cũng coi như là học được chút nước cờ. Nàng đang định phối hợp an ủi đôi câu, bỗng Triệu Giai Hoa trợn mắt nhìn nàng, ôm đứa trẻ nghiêng đầu rời đi.
Không giải thích nổi.
An Nhược Thần hoàn toàn không rõ tâm tư của Triệu Giai Hoa, thả đứa bé đến dụ nàng, sau đó liền đi? Có ý gì đây?
Đối với sự thất lễ của nương tử nhà mình, Lưu Tắc tỏ ra rất xấu hổ. Y xin lỗi cười khổ với An Nhược Thần, nói nội tử* sốt ruột con gái, đã thất lễ rồi, xin An Nhược Thần thứ lỗi.
(*Từ cũ, tiếng xưng hô chồng gọi vợ.)
An Nhược Thần khách khí một lúc.
Theo như lễ, nàng và Lưu Tắc ở chung một mình trong một phòng như thế cũng không hợp, nhưng nàng không muốn cứ thế mà thôi, dù sao phải dò hỏi được gì đó mới phải. Thế là nói chuyện đôi ba câu, hỏi tại sao Lưu Tắc lại để người làm đưa con ra ngoài? Thật sự không có ý định báo quan ư?
Lưu Tắc nói: "Nhân Nhi ngủ trưa dậy thì ồn ào đòi ra ngoài chơi, phu nhân ta khó chịu trong người, chỉ muốn nằm nhiều, nhất thời nổi tính lười, liền để a hoàn bà tử dẫn ra ngoài. Không ngờ lại gặp chuyện như vậy. Nàng ất biết con gái lạc thì rất tự trách. Chúng ta cũng không có chứng cứ xác thực Nhân Nhi bị dộ bắt, ầm ĩ đến công đường, chẳng khác gì chuyện cười. Đến lúc đó phu nhân nhà ta lại còn bị trách mắng nữa, cũng không tốt cho đứa bé. Đã tìm về rồi, chúng ta nhất định sẽ cẩn thận chú ý hơn nhiều."
"Lưu lão bản nói có lý. Lưu lão bản săn sóc tôn phu nhân tỉ mỉ như thế, thật sự khiến người khác hâm mộ. Tôn phu nhân là người nơi nào thế? Nhà mẹ không ở thành Trung Lan sao?" An Nhược Thần cố ý hỏi dò.
Lưu Tắc đáp: "Nội tử ở quận Đường huyện Phong An, mấy năm trước ở quê có nạn lụt, người nhà qua đời cả, nàng ấy không nơi nương tự, đành phải đến nhờ cậy biểu thúc bà con xa ở trong thành, nhà biểu thúc đó cũng không giàu có gì, biểu thẩm lại gay gắt, rất không vui khi phải nuôi thêm một người trong nhà, nội tử ở đó cũng chịu oan ức không ít lần. Sau đó đúng lúc Từ bà mối đến thăm người thân, chính là vị Từ bà mối trong thành Trung Lan chúng ta đấy, An cô nương cũng biết nàng ta, là bà mối làm mai cho nhà An cô nương ấy. Nàng ta cũng là bà con của nội tử biểu thúc, cũng coi là quan hệ bà con xa với nội tử. Từ bà mối chỉ có một thân một mình trong thành Trung Lan, rất cô đơn, đang muốn tìm người bầu bạn, thấy nội tử khôn khéo hiểu chuyện, thế là đưa nàng ấy theo. Hồi đó ta đang nhờ Từ bà mối tìm hộ ta cửa hôn thích hợp, vừa gặp nội tử..." Y cười một tiếng, có chút ngại ngùng, "Ừ, chính là thế đây, sau đó liền đính hôn."
An Nhược Thần gật đầu, vừa nói lời dễ nghe: "Đây đúng là nhân duyên ngàn dặm cũng do một dây tơ nối lại."
Lưu Tắc hé môi cười, lại tỏ ra xấu hổ.
An Nhược Thần hỏi: "Lần này đứa bé bị bắt cóc vất ở ven đường, liệu có phải do kẻ thù gây ra không?"
Lưu Tắc nghĩ ngợi, sau lại lắc đầu: "Tuy ta mở tửu lâu, đủ hạng người lui tới, nhưng ta luôn chú trọng hòa khí sinh tài, rất ít đắc tội với người ta, không nghĩ ra có ai ghi thù mà làm ác như vậy. May mà lần này có cô nương, Lưu mỗ vô cùng cảm kích."
Chỉ truy cứu nguyên nhân về mình, không hề nghĩ xấu Triệu Giai Hoa nửa điểm.
Nhất thời An Nhược Thần cũng không nghĩ ra phải hỏi tiếp thế nào nữa, thế là khách sáo mấy câu rồi cáo từ.
Lưu Tắc tự mình đưa nàng đến cửa phủ, lại tỏ vẻ cảm kích lần nữa.
An Nhược Thần đi một đoạn rồi quay đầu lại, Lưu Tắc gật đầu mỉm cười với nàng, lúc này mới xoay người lại lui về trong cửa phủ.
Xuân Hiểu thấy thế, liền nói bên tai An Nhược Thần: "Vị Lưu lão bản này ăn nói còn có trái phải hơn phu nhân nhà hắn. Cô nương, chúng ta làm chuyện tốt nhưng suýt nữa đã bị vu oan là lừa đảo trẻ nít rồi, cô nương không thấy ánh mắt của Lưu phu nhân lúc nãy đâu, nhìn chúng ta mà cứ như nhìn người xấu vậy. Hừ."
An Nhược Thần không đáp. Nàng không nghĩ ra, nên nàng nghĩ đến tướng quân.
An Nhược Thần quay về lầu Tử Vân thì lập tức đi tìm Long Đại.
Nghe vệ binh nói tướng quân đã về, đang ở trong phòng, nếu là An quản sự đến thăm thì cứ để nàng vào.
An Nhược Thần vui mừng, hấp tấp chạy vào trong, nghe tiếng mở cửa chẳng khác gì va đập xông thẳng vào phòng, kết quả vừa đi vào thì thấy Long Đại cầm trong tay một cuốn sách mỏng.
Nhất thời An Nhược Thần đờ người ra, suýt nữa đã quên chuyện này.
Đến thật không đúng lúc, giờ phút này chính là thời gian đọc "Long tướng quân tân truyện".
Long Đại ngẩng đầu nhìn nàng, lộ ra đôi mắt từ bên trên cuốn sách, mắt ngậm ý cười, ánh mắt ấm áp làm người ta nổi da gà, có lẽ đang đọc rất say sưa. Chỉ là không biết đang hưởng thụ mấy từ ngữ khoa trương nịnh bợ, hay thật lòng tán thưởng tài văn chương của nàng.
An Nhược Thần cố nén xúc động chạy trốn, "Ấy..." Định thần lại nào, trấn tĩnh nào.
Hoàn thành tốt nhiệm vụ viết sách cũng không phải là lỗi gì.
Hắng giọng, đứng thẳng lưng, An Nhược Thần ra vẻ nghiêm túc: "Tướng quân."
Long Đại đặt sách xuống, để lộ cả gương mặt.
Sắc mặt nghiêm trang, không ai dám xem thường.
"Tướng quân." An Nhược Thần càng nghiêm túc, "Nô tỳ có chuyện bẩm báo."
Khổ luyện hai chữ nô tỳ nhiều ngày, bây giờ nói đến cũng rất lưu loát, An Nhược Thần cảm thấy rất có tác dụng bảo vệ bầu không khí ổn định.
"Ừ, nói đi." Long Đại dù bận vẫn nhàn rỗi chờ.
An Nhược Thần vội vào đề tài chính, thuật lại rõ cuộc gặp gỡ hôm nay một lần.
"Tướng quân, có phải Triệu Giai Hoa kia muốn thử thăm dò tôi không? Lúc trước nàng có từng nói với tôi, đứa bé là nhược điểm của mình, sau đó nàng đưa nhược điểm đến trước mặt tôi, để xem tôi sẽ thế nào."
"Xem cô sẽ thế nào là thế nào?" Long Đại hỏi.
An Nhược Thần cũng mơ hồ: "Vẫn chưa nghĩ ra. Hoàn toàn không đoán được ý đồ của nàng ta. Chẳng lẽ muốn vu cho tôi tội bắt con nàng ta? Cho dù vu oan không thành thì cũng đủ hất nước bẩn lên tôi, để người xung quanh nghi ngờ tôi, làm trở ngại tôi tra án?"
Long Đại trầm ngâm, nói: "Phản ứng của người xung quanh như thế nào?"
An Nhược Thần nói lại tình hình của Lưu Tắc và chưởng quỹ tửu lâu, quản sự Lưu phủ, đám a hoàn, cũng cẩn thận nói kỹ cuộc hội thoại giữa nàng và Lưu Tắc.
Long Đại nhướn mày: "Cô cảm thấy có vấn đề ở đâu?"
"Không thấy có vấn đề ở đâu cả, Lưu Tắc rất tin tưởng phu nhân mình, quan tâm săn sóc. Chúng hạ nhân cũng phản ứng bình thường."
"Vậy vì sao Triệu Giai Hoa cố ý để cô để ý đến Lý Tú Nhi?"
"Chứng tỏ bọn họ một phe, nên mới làm tôi để ý?"
"Nàng ta còn khả nghi hơn Lý Tú Nhi nhiều, cần gì phải uổng công vô ích."
An Nhược Thần ngẩn ra, đúng thế, nếu cả hai không qua lại, cắn chết không nhận, nàng cũng không có cách tra xét. Nhưng Triệu Giai Hoa lại cố ý phối hợp với Lý Tú Nhi...
"Còn nữa, có phải Lưu Tắc đã giải thích quá cặn kẽ với cô không?"
An Nhược Thần lại ngẩn ra lần nữa. Quá cặn kẽ?
"Quan hệ phức tạp như vậy, ra đời ở đâu, gặp tai biến, đến nhờ cậy ai, lại làm sao mà gặp được Từ bà mối, vì sao lại theo Từ bà mối đến thành Trung Lan. Đối với một người ngoài không quen biết, cần gì phải nói những chuyện này. Nếu là ta, sẽ chỉ nói nàng là người nơi nào là đủ rồi, còn nhiều hơn nữa thì cũng chỉ nói là ba con xa của Từ bà mối, bởi vì cô cũng quen Từ bà mối. Nhưng cô không hỏi kỹ mà y đã chủ động giải thích lai lịch xuất xứ, không khỏi ân cần quá rồi."
"..." An Nhược Thần cảm thấy như trong sương mù có ánh sáng thoáng qua, nhưng nàng vẫn không thể nhìn rõ ràng được, "Tướng quân cảm thấy, có lẽ cũng không phải Lưu lão bản không biết gì về chuyện của Triệu Giai Hoa cả?"
"Cô hỏi như thế, đột nhiên làm ta nhớ đến, Triệu Giai Hoa và Lý Tú Nhi có gì khác nhau?"
An Nhược Thần nhanh chóng đáp: "Triệu Giai Hoa là từ quận ngoài đến, Lý Tú Nhi vốn là người trong quận. Triệu Giai Hoa sinh được một cô con gái, còn Lý Tú Nhi thì chưa. Triệu Giai Hoa không có người thân ở cạnh, còn Lý Tú Nhi thì có mẫu thân bị mù và một nghĩa muội." Nghĩ một lúc lại bổ sung thêm: "Triệu Giai Hoa lớn hơn Lý Tú Nhi hai tuổi."
Long Đại nói: "Lý Tú Nhi là quản sự, còn Triệu Giai Hoa thì không."
An Nhược Thần: "..." Vậy Triệu Giai Hoa thu thập tình báo như thế nào?
Long Đại nói: "Tạ Cương đã nói với ta, nguyên nhân cô phong tỏa Triệu Giai Hoa là bởi vì ta từng cố ý hẹn gặp cô ở tửu lầu Chiêu Phúc. Ta gặp cô ở đó, chính xác là bởi vì Triệu Giai Hoa là cô nương Từ bà mối đưa về từ ngoài quận, điểm này khác những người khác. Còn một chuyện nữa, ở đó gần nha môn, lại là nơi ăn uống, người đến người đi, dễ dàng trà trộn, nếu muốn có tin tức âm thầm truyền đi, tình hình như thế lại không thích hợp."
"Mà tôi chỉ theo dõi Triệu Giai Hoa."
An Nhược Thần cứ thế ôm cô bé đi vào tửu lâu Chiêu Phúc.
Cửa sau của tửu lâu Chiêu Phúc nối thẳng với cửa hông Lưu phủ, điều này An Nhược Thần biết. Nàng không đưa đứa bé đến Lưu phủ tìm Triệu Giai Hoa, mà là chọn đến tửu lâu để thông báo với chưởng quỹ, nàng muốn nhìn xem phản ứng của Lưu Tắc.
Lưu Tắc không ở tửu lâu. Nhưng y đến cũng rất nhanh, bước chân gấp gáp, nét mặt căng thẳng, theo sát sau lưng là Triệu Giai Hoa cũng có vẻ như vậy.
Triệu Giai Hoa vừa thấy Lưu Nhân thì liền nhào đến, cũng chẳng màng đứa bé đang ngủ, ôm chặt con vào lòng gọi tên.
Lưu Nhân bị động tác thô lỗ của Triệu Giai Hoa đánh thức, dụi mắt một cái, ngọt ngào gọi: "Mẹ."
Triệu Giai Hoa chảy nước mắt, dán mặt vào mặt con.
Lưu Tắc thấy thế thì vội nói: "Được rồi được rồi, lần này yên tâm rồi. Không phải đã tìm được con đấy sao, nàng đừng có cuống." Rồi y quay đầu dặn dò quản sự, để người ra ngoài gọi người hầu về.
Sau một hồi nháo nhào, vợ chồng Lưu Thị mới nhớ phải mời An Nhược Thần đến trong phủ ngồi,cám ơn nàng đã đưa đứa bé về.
An Nhược Thần cũng chẳng khách khí, đi theo bọn họ.
Đến phòng khiếp khách ở Lưu phủ, Lưu Tắc sai người dâng trà, khách khí gọi An Nhược Thần.
Nhưng Triệu Giai Hoa lại có thái độ ngược lại, nàng ta ôm con không chịu buông, vẻ mặt hiền lành dịu dàng cũng không còn, chất vấn An Nhược Thần tìm được Lưu Nhân ở đâu, tình cảnh lúc đó ra sao, xung quanh như thế nào.
An Nhược Thần thản nhiên đáp từng câu.
Lúc này Lưu Nhân đã tỉnh ngủ, chỉ vào An Nhược Thần đòi kẹo ăn. An Nhược Thần để Xuân Hiểu giao lại túi kẹo cho Triệu Giai Hoa.
Triệu Giai Hoa hít sâu một hơi, như đang cố kiềm chế, cầm lấy túi kẹo nhìn, lạnh lùng hỏi: "Bình Nhi và Trần bà tử nói chỉ là đi mua đồ, mới đảo mắt cái đã không thấy Nhân Nhi đâu. Tìm xung quanh mấy bận, chỉ nghe chủ tiệm nói vừa có một người dùng kẹo dụ dỗ con bé."
An Nhược Thần bất giác nhướn mày như Long Đại, ý là đang ám chỉ có thể là nàng sai người dụ bắt Lưu Nhân? An Nhược Thần cũng lạnh lùng đáp: "Lúc ta thấy lệnh thiên kim, đúng là trong tay con bé cầm kẹo táo đứng bên đường. Nhưng bên cạnh chẳng có ai khác ả."
Triệu Giai Hoa trợn mắt nhìn An Nhược Thần, ôm chặt Lưu Nhân không nói lời nào.
Lưu Tắc ở bên cả giận nói: "Ta phải đuổi Binh Nhi với Trần bà tử đi mới được. Tự tiện đưa Nhân Nhi ra ngoài, lại không trông nom cho tốt, cũng không biết kịp thời tìm về, chỉ biết có khóc, giữ các nàng lại thì có ích gì."
Triệu Giai Hoa lại nói: "Thì bọn họ đâu có ngờ sẽ có người ra tay với con bé chứ?"
Bên xướng bên họa? An Nhược Thần dứt khoát phụ họa theo: "Hay là báo quan đi. Dụ dỗ trẻ con đúng là đáng hận, không thể bỏ qua kẻ kia được. Lão bản cửa hiệu đó có thể làm chứng."
Lưu Tắc lắc đầu: "Ta đã hỏi chủ tiệm rồi, người ra vào tiệm hắn nườm nượp, hắn cũng không nhớ rõ tướng mạo thế nào, thậm chí còn không rốt cuộc mình có thấy được tướng mạo hay không, chỉ nhớ là một cô gái. Huống chi hắn cũng không thể xác định được Nhân Nhi là bị dụ dỗ. Ta đã phái người tìm kiếm khắp nơi, cũng không tìm được. May mà có An cô nương đưa về, nếu không chúng ta cũng không biết nên làm thế nào mới phải."
"Nếu Nhân Nhi mà có chuyện không may gì, ta cũng không muốn sống nữa." Triệu Giai Hoa vừa nói vừa đỏ mắt, rưng rưng ướt át, thật động lòng người, dáng vẻ yểu điệu làm ai cũng rủ lòng thương xót.
Diễn kịch thật chẳng tệ tí nào. An Nhược Thần thầm nghĩ, nếu Triệu Giai Hoa thật sự xuất thân từ chốn phấn son, vậy cũng coi như là học được chút nước cờ. Nàng đang định phối hợp an ủi đôi câu, bỗng Triệu Giai Hoa trợn mắt nhìn nàng, ôm đứa trẻ nghiêng đầu rời đi.
Không giải thích nổi.
An Nhược Thần hoàn toàn không rõ tâm tư của Triệu Giai Hoa, thả đứa bé đến dụ nàng, sau đó liền đi? Có ý gì đây?
Đối với sự thất lễ của nương tử nhà mình, Lưu Tắc tỏ ra rất xấu hổ. Y xin lỗi cười khổ với An Nhược Thần, nói nội tử* sốt ruột con gái, đã thất lễ rồi, xin An Nhược Thần thứ lỗi.
(*Từ cũ, tiếng xưng hô chồng gọi vợ.)
An Nhược Thần khách khí một lúc.
Theo như lễ, nàng và Lưu Tắc ở chung một mình trong một phòng như thế cũng không hợp, nhưng nàng không muốn cứ thế mà thôi, dù sao phải dò hỏi được gì đó mới phải. Thế là nói chuyện đôi ba câu, hỏi tại sao Lưu Tắc lại để người làm đưa con ra ngoài? Thật sự không có ý định báo quan ư?
Lưu Tắc nói: "Nhân Nhi ngủ trưa dậy thì ồn ào đòi ra ngoài chơi, phu nhân ta khó chịu trong người, chỉ muốn nằm nhiều, nhất thời nổi tính lười, liền để a hoàn bà tử dẫn ra ngoài. Không ngờ lại gặp chuyện như vậy. Nàng ất biết con gái lạc thì rất tự trách. Chúng ta cũng không có chứng cứ xác thực Nhân Nhi bị dộ bắt, ầm ĩ đến công đường, chẳng khác gì chuyện cười. Đến lúc đó phu nhân nhà ta lại còn bị trách mắng nữa, cũng không tốt cho đứa bé. Đã tìm về rồi, chúng ta nhất định sẽ cẩn thận chú ý hơn nhiều."
"Lưu lão bản nói có lý. Lưu lão bản săn sóc tôn phu nhân tỉ mỉ như thế, thật sự khiến người khác hâm mộ. Tôn phu nhân là người nơi nào thế? Nhà mẹ không ở thành Trung Lan sao?" An Nhược Thần cố ý hỏi dò.
Lưu Tắc đáp: "Nội tử ở quận Đường huyện Phong An, mấy năm trước ở quê có nạn lụt, người nhà qua đời cả, nàng ấy không nơi nương tự, đành phải đến nhờ cậy biểu thúc bà con xa ở trong thành, nhà biểu thúc đó cũng không giàu có gì, biểu thẩm lại gay gắt, rất không vui khi phải nuôi thêm một người trong nhà, nội tử ở đó cũng chịu oan ức không ít lần. Sau đó đúng lúc Từ bà mối đến thăm người thân, chính là vị Từ bà mối trong thành Trung Lan chúng ta đấy, An cô nương cũng biết nàng ta, là bà mối làm mai cho nhà An cô nương ấy. Nàng ta cũng là bà con của nội tử biểu thúc, cũng coi là quan hệ bà con xa với nội tử. Từ bà mối chỉ có một thân một mình trong thành Trung Lan, rất cô đơn, đang muốn tìm người bầu bạn, thấy nội tử khôn khéo hiểu chuyện, thế là đưa nàng ấy theo. Hồi đó ta đang nhờ Từ bà mối tìm hộ ta cửa hôn thích hợp, vừa gặp nội tử..." Y cười một tiếng, có chút ngại ngùng, "Ừ, chính là thế đây, sau đó liền đính hôn."
An Nhược Thần gật đầu, vừa nói lời dễ nghe: "Đây đúng là nhân duyên ngàn dặm cũng do một dây tơ nối lại."
Lưu Tắc hé môi cười, lại tỏ ra xấu hổ.
An Nhược Thần hỏi: "Lần này đứa bé bị bắt cóc vất ở ven đường, liệu có phải do kẻ thù gây ra không?"
Lưu Tắc nghĩ ngợi, sau lại lắc đầu: "Tuy ta mở tửu lâu, đủ hạng người lui tới, nhưng ta luôn chú trọng hòa khí sinh tài, rất ít đắc tội với người ta, không nghĩ ra có ai ghi thù mà làm ác như vậy. May mà lần này có cô nương, Lưu mỗ vô cùng cảm kích."
Chỉ truy cứu nguyên nhân về mình, không hề nghĩ xấu Triệu Giai Hoa nửa điểm.
Nhất thời An Nhược Thần cũng không nghĩ ra phải hỏi tiếp thế nào nữa, thế là khách sáo mấy câu rồi cáo từ.
Lưu Tắc tự mình đưa nàng đến cửa phủ, lại tỏ vẻ cảm kích lần nữa.
An Nhược Thần đi một đoạn rồi quay đầu lại, Lưu Tắc gật đầu mỉm cười với nàng, lúc này mới xoay người lại lui về trong cửa phủ.
Xuân Hiểu thấy thế, liền nói bên tai An Nhược Thần: "Vị Lưu lão bản này ăn nói còn có trái phải hơn phu nhân nhà hắn. Cô nương, chúng ta làm chuyện tốt nhưng suýt nữa đã bị vu oan là lừa đảo trẻ nít rồi, cô nương không thấy ánh mắt của Lưu phu nhân lúc nãy đâu, nhìn chúng ta mà cứ như nhìn người xấu vậy. Hừ."
An Nhược Thần không đáp. Nàng không nghĩ ra, nên nàng nghĩ đến tướng quân.
An Nhược Thần quay về lầu Tử Vân thì lập tức đi tìm Long Đại.
Nghe vệ binh nói tướng quân đã về, đang ở trong phòng, nếu là An quản sự đến thăm thì cứ để nàng vào.
An Nhược Thần vui mừng, hấp tấp chạy vào trong, nghe tiếng mở cửa chẳng khác gì va đập xông thẳng vào phòng, kết quả vừa đi vào thì thấy Long Đại cầm trong tay một cuốn sách mỏng.
Nhất thời An Nhược Thần đờ người ra, suýt nữa đã quên chuyện này.
Đến thật không đúng lúc, giờ phút này chính là thời gian đọc "Long tướng quân tân truyện".
Long Đại ngẩng đầu nhìn nàng, lộ ra đôi mắt từ bên trên cuốn sách, mắt ngậm ý cười, ánh mắt ấm áp làm người ta nổi da gà, có lẽ đang đọc rất say sưa. Chỉ là không biết đang hưởng thụ mấy từ ngữ khoa trương nịnh bợ, hay thật lòng tán thưởng tài văn chương của nàng.
An Nhược Thần cố nén xúc động chạy trốn, "Ấy..." Định thần lại nào, trấn tĩnh nào.
Hoàn thành tốt nhiệm vụ viết sách cũng không phải là lỗi gì.
Hắng giọng, đứng thẳng lưng, An Nhược Thần ra vẻ nghiêm túc: "Tướng quân."
Long Đại đặt sách xuống, để lộ cả gương mặt.
Sắc mặt nghiêm trang, không ai dám xem thường.
"Tướng quân." An Nhược Thần càng nghiêm túc, "Nô tỳ có chuyện bẩm báo."
Khổ luyện hai chữ nô tỳ nhiều ngày, bây giờ nói đến cũng rất lưu loát, An Nhược Thần cảm thấy rất có tác dụng bảo vệ bầu không khí ổn định.
"Ừ, nói đi." Long Đại dù bận vẫn nhàn rỗi chờ.
An Nhược Thần vội vào đề tài chính, thuật lại rõ cuộc gặp gỡ hôm nay một lần.
"Tướng quân, có phải Triệu Giai Hoa kia muốn thử thăm dò tôi không? Lúc trước nàng có từng nói với tôi, đứa bé là nhược điểm của mình, sau đó nàng đưa nhược điểm đến trước mặt tôi, để xem tôi sẽ thế nào."
"Xem cô sẽ thế nào là thế nào?" Long Đại hỏi.
An Nhược Thần cũng mơ hồ: "Vẫn chưa nghĩ ra. Hoàn toàn không đoán được ý đồ của nàng ta. Chẳng lẽ muốn vu cho tôi tội bắt con nàng ta? Cho dù vu oan không thành thì cũng đủ hất nước bẩn lên tôi, để người xung quanh nghi ngờ tôi, làm trở ngại tôi tra án?"
Long Đại trầm ngâm, nói: "Phản ứng của người xung quanh như thế nào?"
An Nhược Thần nói lại tình hình của Lưu Tắc và chưởng quỹ tửu lâu, quản sự Lưu phủ, đám a hoàn, cũng cẩn thận nói kỹ cuộc hội thoại giữa nàng và Lưu Tắc.
Long Đại nhướn mày: "Cô cảm thấy có vấn đề ở đâu?"
"Không thấy có vấn đề ở đâu cả, Lưu Tắc rất tin tưởng phu nhân mình, quan tâm săn sóc. Chúng hạ nhân cũng phản ứng bình thường."
"Vậy vì sao Triệu Giai Hoa cố ý để cô để ý đến Lý Tú Nhi?"
"Chứng tỏ bọn họ một phe, nên mới làm tôi để ý?"
"Nàng ta còn khả nghi hơn Lý Tú Nhi nhiều, cần gì phải uổng công vô ích."
An Nhược Thần ngẩn ra, đúng thế, nếu cả hai không qua lại, cắn chết không nhận, nàng cũng không có cách tra xét. Nhưng Triệu Giai Hoa lại cố ý phối hợp với Lý Tú Nhi...
"Còn nữa, có phải Lưu Tắc đã giải thích quá cặn kẽ với cô không?"
An Nhược Thần lại ngẩn ra lần nữa. Quá cặn kẽ?
"Quan hệ phức tạp như vậy, ra đời ở đâu, gặp tai biến, đến nhờ cậy ai, lại làm sao mà gặp được Từ bà mối, vì sao lại theo Từ bà mối đến thành Trung Lan. Đối với một người ngoài không quen biết, cần gì phải nói những chuyện này. Nếu là ta, sẽ chỉ nói nàng là người nơi nào là đủ rồi, còn nhiều hơn nữa thì cũng chỉ nói là ba con xa của Từ bà mối, bởi vì cô cũng quen Từ bà mối. Nhưng cô không hỏi kỹ mà y đã chủ động giải thích lai lịch xuất xứ, không khỏi ân cần quá rồi."
"..." An Nhược Thần cảm thấy như trong sương mù có ánh sáng thoáng qua, nhưng nàng vẫn không thể nhìn rõ ràng được, "Tướng quân cảm thấy, có lẽ cũng không phải Lưu lão bản không biết gì về chuyện của Triệu Giai Hoa cả?"
"Cô hỏi như thế, đột nhiên làm ta nhớ đến, Triệu Giai Hoa và Lý Tú Nhi có gì khác nhau?"
An Nhược Thần nhanh chóng đáp: "Triệu Giai Hoa là từ quận ngoài đến, Lý Tú Nhi vốn là người trong quận. Triệu Giai Hoa sinh được một cô con gái, còn Lý Tú Nhi thì chưa. Triệu Giai Hoa không có người thân ở cạnh, còn Lý Tú Nhi thì có mẫu thân bị mù và một nghĩa muội." Nghĩ một lúc lại bổ sung thêm: "Triệu Giai Hoa lớn hơn Lý Tú Nhi hai tuổi."
Long Đại nói: "Lý Tú Nhi là quản sự, còn Triệu Giai Hoa thì không."
An Nhược Thần: "..." Vậy Triệu Giai Hoa thu thập tình báo như thế nào?
Long Đại nói: "Tạ Cương đã nói với ta, nguyên nhân cô phong tỏa Triệu Giai Hoa là bởi vì ta từng cố ý hẹn gặp cô ở tửu lầu Chiêu Phúc. Ta gặp cô ở đó, chính xác là bởi vì Triệu Giai Hoa là cô nương Từ bà mối đưa về từ ngoài quận, điểm này khác những người khác. Còn một chuyện nữa, ở đó gần nha môn, lại là nơi ăn uống, người đến người đi, dễ dàng trà trộn, nếu muốn có tin tức âm thầm truyền đi, tình hình như thế lại không thích hợp."
"Mà tôi chỉ theo dõi Triệu Giai Hoa."
Danh sách chương