Lúc này Long Đại lấy trong ngực ra một khối lệnh bài làm từ ngọc, bên trên khắc chữ "Long". Hắn đặt lệnh bài lên bàn, đẩy đến trước mặt An Nhược Thần, nói: "Đi tìm cô là chủ yếu là muốn đưa cô cái này. Lúc ta không có ở đây, nếu gặp phải tình hình nguy cấp, nhớ lấy, là tình hình nguy cấp, không ai có thể làm chủ thay cô, cô có thể dùng lệnh bài này để điều động binh tướng."
An Nhược Thần khiếp hãi nhìn, thứ này nóng bỏng tay, nào dám muốn.
"Tôi hy vọng không có ngày cô phải dùng đến nó, dù sao với thân phận địa vị của cô, dùng thứ này cũng khá tốn sức. Dùng không xong sẽ khiến người nói ra nói vào, cũng dễ rước họa."
Đúng thế đúng thế. An Nhược Thần gật đầu cái rụp, nào dám muốn chứ.
"Chi bằng tướng quân cho tôi thứ gì thực dụng hơn đi." An Nhược Thần mặt dày nói.
Vừa nói xong đã bị Long Đại trợn mắt nhìn: "Thứ này còn không thực dụng sao?"
An Nhược Thần bị chặn họng, vội nịnh nọt: "Thực dụng, thực dụng chứ. Giống tướng quân dạy tôi dùng chủy thủ vậy, nếu tôi có bản lĩnh luyện tập tốt thì sẽ giết được địch, nhưng nếu không tập đàng hoàng thì sẽ làm mình bị thương."
"Vậy thì luyện cho tốt vào!" Long Đại sầm mặt.
"Ờ." Cầm thì cầm, ai còn sợ thứ tốt chứ. An Nhược Thần nhét lệnh bài vào ngực. Nghĩ đi nghĩ lại thì có hơi sợ, "Tướng quân, nếu lệnh bài này rơi vào tay người khác, liệu có phải bọn họ cũng có thể điều binh không?"
"Đúng thế." Long Đại cố ý trợn nàng.
An Nhược Thần nhăn nhó mặt mày, nên mới bảo mình lỗ mãng kíc động rồi mà, bây giờ rút lui có kịp không? "Vẻ mặt ấy của cô là sao?"
Là vẻ mặt chê nó đấy, đáng tiếc nàng không dám nói. An Nhược Thần bảo: "Đa tạ tướng quân tín nhiệm."
Thứ Long Đại đưa nàng chê ra mặt, nhưng An Nhược Thần không dám có ý khác thường.
"Cô nói thứ đồ thực dụng là cái gì?"
"Hả?" An Nhược Thần vẫn còn khổ não vì khối lệnh bài, nhất thời không kịp nhận ra.
"Vừa nãy cô nói, cho cô cái này còn không bằng cho cô thứ thực dụng hơn, là chỉ cái gì?"
Còn có thể đổi sao? An Nhược Thần phấn chấn tinh thần, "Tướng quân, tôi thiếu tiền."
Long Đại: "..."
An Nhược Thần nhìn nét mặt Long Đại, nhất thời tinh thần xẹp đi nửa, "Ấy, ý tôi là, tôi nghe ngóng tin tức mua chuộc người ấy, luôn cần chút bạc để đút lót. Tôi đến đây cũng đã một thời gian rồi, mà cái đó, hình như chưa nghiêm túc thảo luận chuyện tiền bạc với tướng quân bao giờ. Sau đó thì sao, không chỉ nguyệt ngân của tôi, nếu có thể thì cho nhiều chút, lúc ấy tôi ra ngoài làm việc cũng thuận lợi hơn."
Lý do này rất hợp lý, mắt An Nhược Thần lấp lánh nhìn Long Đại.
Long Đại cũng đang trợn trừng nhìn nàng, tấm lệnh bài kia có thể truyền lệnh có thể điều binh, còn không đáng tiền sao? Bộ thiếu ăn mặc gì của nàng sao, đúng rồi, đưa nàng bạc bảo nàng trang điểm ăn mặc vào, kết quả xem nàng biến mình thành cái dạng gì đây, hắn cũng chịu đựng chưa hề chê bai, vậy mà nàng lại không biết điều.
"Khuya rồi, nên về ngủ đi đã." Long Đại phất tay, lại bắt đầu đuổi người.
An Nhược Thần ngẩn người, tại sao lại không nói chuyện nữa? Còn có nhiều chuyện muốn nói nữa mà. Rốt cuộc có cho tiền hay không vậy?
Long Đại đóng cửa. An Nhược Thần trợn mắt nhìn cán cửa một hồi rồi thở dài, chắp tay sau lưng đi bộ về phòng.
Lòng tướng quân, đúng là kim dưới đáy biển mà.
Sáng sớm ngày hôm sau, An Nhược Thần vừa dậy thì nghe Xuân Hiểu báo lại không ít chuyện.
Một là tối qua Long tướng quân đã rời đi.
Hai là tối qua Long tướng quân đã hạ lệnh chuẩn bị hai xe ngựa cùng hai đội vệ binh để An Nhược Thần sai phái, đội trưởng vệ binh đã đến viện tử của An Nhược Thần để chào hỏi, nói là bất cứ lúc nào cũng luôn đợi lệnh nghe sai bảo.
Ba là sáng sớm nay thái thú đại nhân đã phái người đến mời, nói là hôm qua Long tướng quân giao phó, vụ án mật thám sẽ do An quản sự điều tra giải quyết, chi tiết công việc đợi An quản sự đến sẽ bẩm báo sao, cũng sẽ trợ giúp điều tra. Thế nên thái thú đại nhân cử người đến thúc giục, yêu cầu hôm nay An Nhược Thần đến nha môn thái thú.
Bốn là tiên sinh phòng thu chi bảo An Nhược Thần có rảnh thì đến phòng một chuyến để nhận tiền ghi sổ.
Năm là Lý trưởng sử yêu cầu An Nhược Thần đến để hoàn thiện văn thư án lục.
An Nhược Thần vừa ăn sáng vừa nghe báo cáo vừa tính toán xử lý thứ tự trước sau những chuyện này. Chợt Xuân Hiểu thêm vào: "À đúng rồi, Lục đại nương đưa rau đến cũng có lời nhắn, nói hôm qua nhị muội của cô nương té ngã bị thương mắt cá chân. Nhưng nghe nói không đáng ngại lắm, còn đang ở nhà dưỡng thương. Lục đại nương sợ cô nương lo lắng nên để lại lời."
An Nhược Thần che trán, đúng là nàng đã quên khuấy nhị muội mất tiêu, sao lại ngã vậy chứ?
Xuân Hiểu hớn hở ra mặt: "Em đã hỏi kỹ rồi. Thì ra hôm qua An nhị cô nương chạy đến nha môn báo quan, vừa chạy vừa hô to cứu mạng, đằng sau có một đám người bám theo, cũng không biết phải cứu ai nên theo nàng xem náo nhiệt. Kết quả người khác thấy được, còn nói người đi theo đó đang bắt nạt An nhị cô nương, liền kêu la lên ngăn lại. Tóm lại là vô cùng hỗn loạn, An nhị cô nương còn chưa chạy đến nha môn đã bị ngã. Trẹo chân không bò dậy nổi. Người ngoài liền hỏi nàng làm sao, nàng mới bảo là báo quan cứu người. Người ta hỏi cứu ai, nàng nghĩ cả buổi mới nói là cứu tỷ ta. Người ta lại hỏi tỷ tỷ ngươi ở đâu, nàng lại không chỉ ra được căn nhà kia là ở đâu, bèn nói là ở sau tửu lâu Chiêu Phúc."
Xuân Hiểu diễn rất nhập thần, một người chia làm nhiều vai diễn, nhìn An Nhược Thần bật cười.
"Sau đó có người tốt bụng nói sẽ báo quan giúp nàng, rồi lại thuê một cổ kiệu cho nàng, để nàng về phủ. Bao con mắt nhìn chằm chằm, nghe nói rất thảm hại mất mặt mũi." Xuân Hiểu còn nói: "Nói như thế thì nhị muội của cô nương cũng không hẳn xấu lắm."
An Nhược Thần cười hỏi Lục đại nương vẫn còn ở đây sao? Xuân Hiểu đi xem rồi quay về báo là chưa đi. Thế là An Nhược Thần đi gặp Lục đại nương, nghe nói chuyện nhị muội với bà ấy, nhờ bà ấy đưa một tấm bùa bình an cho nhị muội, nói cám ơn nàng ấy. Xuân Hiểu đứng cạnh cười hì hì, bảo cô nương luôn cầu phúc trong miếu, lúc này đã không uổng công. An Nhược Thần nhân lúc Xuân Hiểu đi lấy túi thơm đựng bùa, dặn dò Lục đại nương mấy câu về chuyện của Lý Tú Nhi. Lúc đại nương cũng đã nhân cơ hội nói Thôi cô nương luôn quan sát xung quanh tửu lâu Chiêu Phúc, để ý thấy gã bán hàng rong luôn bán ở cạnh tửu lâu, mới sáng sớm trải sạp ra vừa nhìn trên cửa sổ có chuông xuất hiện liền rời đi nhanh. Thôi cô nương bám đuôi theo, cùng theo đến sườn núi Đỉnh Tùng ở thành đông. Thấy kẻ bán hàng treo bốn chiếc truông lên bốn góc đình bên sườn núi. Sau đó kẻ kia liền về lại cạnh tửu lâu tiếp tục bày sạp, rồi không còn gì khác lạ nữa.
An Nhược Thần biết vị Thôi cô nương này là một kẻ ăn mày hoạt động gần tửu lâu Chiêu Phúc. "Thôi cô nương thấy có ai đến lấy chuông hoặc đến quan sát không?"
"Không có. Sáng nay trước khi tới tôi còn đi xem, trên góc đình vẫn treo bốn chiếc chuông."
An Nhược Thần gật đầu. Nàng nghĩ, Lưu Tắc là lão bản của tửu lâu, treo chuông ở tửu lâu y thì y có thể thấy, nhưng người nắm tình hình với y thì sao? Cũng không thể ngày ngày đúng giờ đến tửu lâu nhìn xem có chuông hay không được.
Vào cái hôm truyền tin Triệu Giai Hoa chết, chuông treo ở tửu lâu thay đổi, đây là tín hiệu truyền ra của Lưu Tắc. Sau lại nàng cũng đã chứng thật từ miệng Lưu Tắc, y cũng không biết Mẫn công tử ở đâu, vẫn luôn là Mẫn công tử đến tìm y.
Mới đầu An Nhược Thần đã thỏa thuận qua với Lục đại nương, muốn tìm người thích hợp quan sát tử lâu, tìm người treo chuông, hoặc tìm ra cách truyền tin Bây giờ tuy không tìm được tung tích của Mẫn công tử, nhưng đã biết được cách thức rồi - Lưu Tắc treo chuông, kẻ bán hàng rong đưa tin.
Đang nói chuyện thì Xuân Hiểu cầm đồ từ từ chạy về. An Nhược Thần nói một câu hai nghĩa với Lục đại nương: "Vậy làm phiền đại nương vậy."
Lục đại nương hiểu ý gật đầu nhận lời.
Xuân Hiểu vẫn chưa hài lòng lắm, muốn mình đưa đến cho nhị cô nương, chính mắt nhìn dáng vẻ thảm hại của nhị cô nương.
"Không phải vừa nãy em còn khen nhị muội ta không phải là người xấu sao." An Nhược Thần nhướn mày. Gần đây nàng cảm thấy chân mày của mình rất linh hoạt.
Xuân Hiểu cười hì hì: "Không xấu, nhưng cũng không muốn chậm trễ gặp nhị cô nương."
An Nhược Thần cố ý thở dài: "Xem ra vẫn là nhị muội làm người ta vui mừng, em chỉ có nhớ muội ấy ngã mà không nghĩ xem ta cũng ngã. Mau đến phòng bếp nói giúp ta, hầm chút canh cá bồi bổ đi."
"A." Xuân Hiểu như sực nhớ ra An quản sự nhà mình cũng bị ngã thật, "Em đi ngay đây." Rồi chầm chậm chạy về phía phòng bếp, được một quãng thì quay đầu lại: "Cô nương, nói như vậy, hai người đúng là tỷ muội ruột." Cười xong lại chạy đi.
An Nhược Thần thở dài trong bụng, đúng thế, thật đúng là tỷ muội ruột.
An Nhược Thần đã tách ra khỏi Xuân Hiểu, đi về phía sương phòng tây viện, sau khi bàn bạc với Triệu Giai Hoa liền đi đến phủ thái thú. Thái thú Diêu Côn một đêm không ngủ, liên tục thẩm vấn, trên mặt đã hiện lên nét mỏi mệt, nhưng thấy An Nhược Thần đến thì vẫn nhiệt tình tiếp đãi nàng.
Chỉ mới cách một ngày mà thái độ đã khác một trời một vực. An Nhược Thần được đãi ngộ đàng hoàng đâm hoảng sợ, trái lại khá dè dặt. Rất sợ xảy ra chút gì không may lại rước phiền toái về cho Long Đại.
Diêu Côn tỉ mỉ nói rõ việc thẩm tra với An Nhược Thần, nói đã phong tỏa bốn cửa thành rồi, nghiêm ngặt điều tra người ra vào. Đêm qua Long Đại nói với ông ta mật thám và Mẫn công tử là một, ông đã ra lệnh quan sai thẩm vấn tiểu nhị chưởng quỹ tửu lâu và những thương hộ xugn quanh, đúng là có vị khách quen biết Mẫn công tử, đáng tiếc không ai biết lai lịch vài nơi ở của hắn. Ông đã sai người vẽ bứa họa, dán khắp nơi trong thành, truy nã người này.
An Nhược Thần nhìn bức họa, đúng là có mấy phần giống thật. Nhưng Mẫn công tử này không quá nổi bật, dựa vào cách ăn mặc cũng chỉ e không dễ nhận ra. Nhưng nếu đã có không ít người biết hắn, như thế nhất định hắn cũng không dám ung dung trên đường như trước nữa.
An Nhược Thần vội báo: "Đại nhân, ta nghe Triệu Giai Hoa nói, nàng đã từng thử truy xét người treo chuông, đáng tiếc không tìm được. Nhưng nàng thấy hành động của kẻ bán hàng rong cạnh tửu lâu có vẻ quái lạ, có thể là người truyền tin cho Mẫn công tử kia." Nàng miêu tả lại đặc điểm của kẻ bán hàng rong, lúc này Diêu Côn phái người đi lùng bắt.
Diêu Côn lại hỏi kỹ An Nhược Thần vài vấn đề, nhắc đến vụ án phóng hỏa cửa hàng y phục Khương Thị, An Nhược Thần nói: "Đúng là Lý Tú Nhi là người chỉ điểm của Từ bà mối, lại có tiếp xúc với Triệu Giai Hoa, tin Triệu Giai Hoa chết vừa truyền ra, nàng ta tất sẽ khủng hoảng nên mới chạy trốn. Hôm nay đại nhân điều tra phá án, nếu Lý Tú Nhi nghe tin, nhất định sẽ về đầu thú, mong đại nhân xét đến nàng có công cung cấp manh mối, trước nay cũng không phạm phải chuyện gì lớn, xin xử nhẹ nàng ấy."
Diêu Côn nhíu mày. An Nhược Thần thấy thế thì vội nói: "Đại nhân xử nhẹ nàng ấy, ta mới thuyết phục được những cô nương khác từng bị Từ bà mối lợi dụng, hỏi xem rốt cuộc đã báo tin gì với Từ bà mối."
Diêu Côn nghe cũng có lý, bèn gật đầu đồng ý.
Không lâu sau, kẻ bán hàng rong bị trói đưa về. Hôm qua hắn nghe tin thảm án ở Lưu phủ, không dám bày bán, bộ khoái nghe ngóng được nơi ở của hắn liền tróc nã ngay. Hắn sợ tới mức run lẩy bẩy, đáng tiếc hắn cũng không biết nhiều. Hắn chỉ nói Lưu Tắc cho mình tiên, bảo hắn khi nào thấy trên cửa sổ tửu lâu treo chuông thì lên sườn núi treo bốn chiếc chuông đỏ vào bốn góc đình. Chỉ cần treo lên thôi, những việc khác không cần lo. Hắn cũng không biết mấy thứ chuông này dùng để làm gì, chỉ cần treo lần mà có thể cầm tiền nên hắn làm luôn. Làm thế đã được gần ba năm, ngoài treo chuông ra, hắn chưa bao giờ làm chuyện gì khác.
"Những thứ chuông này có gì chú ý?" An Nhược Thần hỏi.
Kẻ bán hàng rong lắc đầu nói không biết. Hắn chỉ biết nếu trên cửa sổ tửu lâu treo chuông màu xanh lam hoặc màu đỏ thì hắn không cần để ý, còn nếu treo những màu khác thì hắn sẽ treo bốn chuông đỏ lên đình là được.
Diêu Côn cho người áp giải kẻ bán hàng rong đi, lại nói với An Nhược Thần: "Xem ra hắn chỉ là một kẻ truyền tin. Lưu Tắc dùng màu sắc khác nhàu vứi số lượng chuông chứng tỏ tin tức khác nhau, còn tên này chỉ là đi thông báo cho Mẫn công tử hoặc kẻ nào đó biết Lưu Tắc có tin mới mà thôi."
An Nhược Thần bóp cổ tay: "Đáng tiếc chúng ta không biết đối phương là ai, ở đâu."
Diêu Côn nói: "Ở gần sườn núi Đỉnh Tùng. Đó là nơi có địa thế cao, treo chuông lên đình, người ở vùng lân cận chỉ cần ngẩng đầu lên là có thể thấy. Vị Mẫn công tử kia đã không muốn để người khác biết chỗ ở của mình, lại muốn lấy được tin tức thì phải tìm một cách để mình có thể nhận được tin. Thấy chuông, chính là Lưu Tắc có chuyện để tìm, như thế hắn sẽ đến tửu lâu, sẽ không bỏ qua."
Diêu Côn nói xong liền gọi bổ đầu và đô úy Hậu Lập Lương đến, để bọn họ chia ra dẫn người bao vây khu vực lân cận sườn núi Đỉnh Tùng, lục soát từng nhà Mẫn công tử.
Thái thú đại nhân cơ trí và quả quyết như vậy, làm An Nhược Thần thay đổi ấn tượng về ông ấy từ trước, nhìn với con mắt khác xưa. Quả nhiên có thể ngồi vững ghế quan này ắt phải có chút bản lĩnh, có làm việc hay không thì chẳng qua là để xem ông ấy có muốn làm hay không mà thôi. Quả nhiên Mông Giai Nguyệt là mạch môn của ông ta.
An Nhược Thần khiếp hãi nhìn, thứ này nóng bỏng tay, nào dám muốn.
"Tôi hy vọng không có ngày cô phải dùng đến nó, dù sao với thân phận địa vị của cô, dùng thứ này cũng khá tốn sức. Dùng không xong sẽ khiến người nói ra nói vào, cũng dễ rước họa."
Đúng thế đúng thế. An Nhược Thần gật đầu cái rụp, nào dám muốn chứ.
"Chi bằng tướng quân cho tôi thứ gì thực dụng hơn đi." An Nhược Thần mặt dày nói.
Vừa nói xong đã bị Long Đại trợn mắt nhìn: "Thứ này còn không thực dụng sao?"
An Nhược Thần bị chặn họng, vội nịnh nọt: "Thực dụng, thực dụng chứ. Giống tướng quân dạy tôi dùng chủy thủ vậy, nếu tôi có bản lĩnh luyện tập tốt thì sẽ giết được địch, nhưng nếu không tập đàng hoàng thì sẽ làm mình bị thương."
"Vậy thì luyện cho tốt vào!" Long Đại sầm mặt.
"Ờ." Cầm thì cầm, ai còn sợ thứ tốt chứ. An Nhược Thần nhét lệnh bài vào ngực. Nghĩ đi nghĩ lại thì có hơi sợ, "Tướng quân, nếu lệnh bài này rơi vào tay người khác, liệu có phải bọn họ cũng có thể điều binh không?"
"Đúng thế." Long Đại cố ý trợn nàng.
An Nhược Thần nhăn nhó mặt mày, nên mới bảo mình lỗ mãng kíc động rồi mà, bây giờ rút lui có kịp không? "Vẻ mặt ấy của cô là sao?"
Là vẻ mặt chê nó đấy, đáng tiếc nàng không dám nói. An Nhược Thần bảo: "Đa tạ tướng quân tín nhiệm."
Thứ Long Đại đưa nàng chê ra mặt, nhưng An Nhược Thần không dám có ý khác thường.
"Cô nói thứ đồ thực dụng là cái gì?"
"Hả?" An Nhược Thần vẫn còn khổ não vì khối lệnh bài, nhất thời không kịp nhận ra.
"Vừa nãy cô nói, cho cô cái này còn không bằng cho cô thứ thực dụng hơn, là chỉ cái gì?"
Còn có thể đổi sao? An Nhược Thần phấn chấn tinh thần, "Tướng quân, tôi thiếu tiền."
Long Đại: "..."
An Nhược Thần nhìn nét mặt Long Đại, nhất thời tinh thần xẹp đi nửa, "Ấy, ý tôi là, tôi nghe ngóng tin tức mua chuộc người ấy, luôn cần chút bạc để đút lót. Tôi đến đây cũng đã một thời gian rồi, mà cái đó, hình như chưa nghiêm túc thảo luận chuyện tiền bạc với tướng quân bao giờ. Sau đó thì sao, không chỉ nguyệt ngân của tôi, nếu có thể thì cho nhiều chút, lúc ấy tôi ra ngoài làm việc cũng thuận lợi hơn."
Lý do này rất hợp lý, mắt An Nhược Thần lấp lánh nhìn Long Đại.
Long Đại cũng đang trợn trừng nhìn nàng, tấm lệnh bài kia có thể truyền lệnh có thể điều binh, còn không đáng tiền sao? Bộ thiếu ăn mặc gì của nàng sao, đúng rồi, đưa nàng bạc bảo nàng trang điểm ăn mặc vào, kết quả xem nàng biến mình thành cái dạng gì đây, hắn cũng chịu đựng chưa hề chê bai, vậy mà nàng lại không biết điều.
"Khuya rồi, nên về ngủ đi đã." Long Đại phất tay, lại bắt đầu đuổi người.
An Nhược Thần ngẩn người, tại sao lại không nói chuyện nữa? Còn có nhiều chuyện muốn nói nữa mà. Rốt cuộc có cho tiền hay không vậy?
Long Đại đóng cửa. An Nhược Thần trợn mắt nhìn cán cửa một hồi rồi thở dài, chắp tay sau lưng đi bộ về phòng.
Lòng tướng quân, đúng là kim dưới đáy biển mà.
Sáng sớm ngày hôm sau, An Nhược Thần vừa dậy thì nghe Xuân Hiểu báo lại không ít chuyện.
Một là tối qua Long tướng quân đã rời đi.
Hai là tối qua Long tướng quân đã hạ lệnh chuẩn bị hai xe ngựa cùng hai đội vệ binh để An Nhược Thần sai phái, đội trưởng vệ binh đã đến viện tử của An Nhược Thần để chào hỏi, nói là bất cứ lúc nào cũng luôn đợi lệnh nghe sai bảo.
Ba là sáng sớm nay thái thú đại nhân đã phái người đến mời, nói là hôm qua Long tướng quân giao phó, vụ án mật thám sẽ do An quản sự điều tra giải quyết, chi tiết công việc đợi An quản sự đến sẽ bẩm báo sao, cũng sẽ trợ giúp điều tra. Thế nên thái thú đại nhân cử người đến thúc giục, yêu cầu hôm nay An Nhược Thần đến nha môn thái thú.
Bốn là tiên sinh phòng thu chi bảo An Nhược Thần có rảnh thì đến phòng một chuyến để nhận tiền ghi sổ.
Năm là Lý trưởng sử yêu cầu An Nhược Thần đến để hoàn thiện văn thư án lục.
An Nhược Thần vừa ăn sáng vừa nghe báo cáo vừa tính toán xử lý thứ tự trước sau những chuyện này. Chợt Xuân Hiểu thêm vào: "À đúng rồi, Lục đại nương đưa rau đến cũng có lời nhắn, nói hôm qua nhị muội của cô nương té ngã bị thương mắt cá chân. Nhưng nghe nói không đáng ngại lắm, còn đang ở nhà dưỡng thương. Lục đại nương sợ cô nương lo lắng nên để lại lời."
An Nhược Thần che trán, đúng là nàng đã quên khuấy nhị muội mất tiêu, sao lại ngã vậy chứ?
Xuân Hiểu hớn hở ra mặt: "Em đã hỏi kỹ rồi. Thì ra hôm qua An nhị cô nương chạy đến nha môn báo quan, vừa chạy vừa hô to cứu mạng, đằng sau có một đám người bám theo, cũng không biết phải cứu ai nên theo nàng xem náo nhiệt. Kết quả người khác thấy được, còn nói người đi theo đó đang bắt nạt An nhị cô nương, liền kêu la lên ngăn lại. Tóm lại là vô cùng hỗn loạn, An nhị cô nương còn chưa chạy đến nha môn đã bị ngã. Trẹo chân không bò dậy nổi. Người ngoài liền hỏi nàng làm sao, nàng mới bảo là báo quan cứu người. Người ta hỏi cứu ai, nàng nghĩ cả buổi mới nói là cứu tỷ ta. Người ta lại hỏi tỷ tỷ ngươi ở đâu, nàng lại không chỉ ra được căn nhà kia là ở đâu, bèn nói là ở sau tửu lâu Chiêu Phúc."
Xuân Hiểu diễn rất nhập thần, một người chia làm nhiều vai diễn, nhìn An Nhược Thần bật cười.
"Sau đó có người tốt bụng nói sẽ báo quan giúp nàng, rồi lại thuê một cổ kiệu cho nàng, để nàng về phủ. Bao con mắt nhìn chằm chằm, nghe nói rất thảm hại mất mặt mũi." Xuân Hiểu còn nói: "Nói như thế thì nhị muội của cô nương cũng không hẳn xấu lắm."
An Nhược Thần cười hỏi Lục đại nương vẫn còn ở đây sao? Xuân Hiểu đi xem rồi quay về báo là chưa đi. Thế là An Nhược Thần đi gặp Lục đại nương, nghe nói chuyện nhị muội với bà ấy, nhờ bà ấy đưa một tấm bùa bình an cho nhị muội, nói cám ơn nàng ấy. Xuân Hiểu đứng cạnh cười hì hì, bảo cô nương luôn cầu phúc trong miếu, lúc này đã không uổng công. An Nhược Thần nhân lúc Xuân Hiểu đi lấy túi thơm đựng bùa, dặn dò Lục đại nương mấy câu về chuyện của Lý Tú Nhi. Lúc đại nương cũng đã nhân cơ hội nói Thôi cô nương luôn quan sát xung quanh tửu lâu Chiêu Phúc, để ý thấy gã bán hàng rong luôn bán ở cạnh tửu lâu, mới sáng sớm trải sạp ra vừa nhìn trên cửa sổ có chuông xuất hiện liền rời đi nhanh. Thôi cô nương bám đuôi theo, cùng theo đến sườn núi Đỉnh Tùng ở thành đông. Thấy kẻ bán hàng treo bốn chiếc truông lên bốn góc đình bên sườn núi. Sau đó kẻ kia liền về lại cạnh tửu lâu tiếp tục bày sạp, rồi không còn gì khác lạ nữa.
An Nhược Thần biết vị Thôi cô nương này là một kẻ ăn mày hoạt động gần tửu lâu Chiêu Phúc. "Thôi cô nương thấy có ai đến lấy chuông hoặc đến quan sát không?"
"Không có. Sáng nay trước khi tới tôi còn đi xem, trên góc đình vẫn treo bốn chiếc chuông."
An Nhược Thần gật đầu. Nàng nghĩ, Lưu Tắc là lão bản của tửu lâu, treo chuông ở tửu lâu y thì y có thể thấy, nhưng người nắm tình hình với y thì sao? Cũng không thể ngày ngày đúng giờ đến tửu lâu nhìn xem có chuông hay không được.
Vào cái hôm truyền tin Triệu Giai Hoa chết, chuông treo ở tửu lâu thay đổi, đây là tín hiệu truyền ra của Lưu Tắc. Sau lại nàng cũng đã chứng thật từ miệng Lưu Tắc, y cũng không biết Mẫn công tử ở đâu, vẫn luôn là Mẫn công tử đến tìm y.
Mới đầu An Nhược Thần đã thỏa thuận qua với Lục đại nương, muốn tìm người thích hợp quan sát tử lâu, tìm người treo chuông, hoặc tìm ra cách truyền tin Bây giờ tuy không tìm được tung tích của Mẫn công tử, nhưng đã biết được cách thức rồi - Lưu Tắc treo chuông, kẻ bán hàng rong đưa tin.
Đang nói chuyện thì Xuân Hiểu cầm đồ từ từ chạy về. An Nhược Thần nói một câu hai nghĩa với Lục đại nương: "Vậy làm phiền đại nương vậy."
Lục đại nương hiểu ý gật đầu nhận lời.
Xuân Hiểu vẫn chưa hài lòng lắm, muốn mình đưa đến cho nhị cô nương, chính mắt nhìn dáng vẻ thảm hại của nhị cô nương.
"Không phải vừa nãy em còn khen nhị muội ta không phải là người xấu sao." An Nhược Thần nhướn mày. Gần đây nàng cảm thấy chân mày của mình rất linh hoạt.
Xuân Hiểu cười hì hì: "Không xấu, nhưng cũng không muốn chậm trễ gặp nhị cô nương."
An Nhược Thần cố ý thở dài: "Xem ra vẫn là nhị muội làm người ta vui mừng, em chỉ có nhớ muội ấy ngã mà không nghĩ xem ta cũng ngã. Mau đến phòng bếp nói giúp ta, hầm chút canh cá bồi bổ đi."
"A." Xuân Hiểu như sực nhớ ra An quản sự nhà mình cũng bị ngã thật, "Em đi ngay đây." Rồi chầm chậm chạy về phía phòng bếp, được một quãng thì quay đầu lại: "Cô nương, nói như vậy, hai người đúng là tỷ muội ruột." Cười xong lại chạy đi.
An Nhược Thần thở dài trong bụng, đúng thế, thật đúng là tỷ muội ruột.
An Nhược Thần đã tách ra khỏi Xuân Hiểu, đi về phía sương phòng tây viện, sau khi bàn bạc với Triệu Giai Hoa liền đi đến phủ thái thú. Thái thú Diêu Côn một đêm không ngủ, liên tục thẩm vấn, trên mặt đã hiện lên nét mỏi mệt, nhưng thấy An Nhược Thần đến thì vẫn nhiệt tình tiếp đãi nàng.
Chỉ mới cách một ngày mà thái độ đã khác một trời một vực. An Nhược Thần được đãi ngộ đàng hoàng đâm hoảng sợ, trái lại khá dè dặt. Rất sợ xảy ra chút gì không may lại rước phiền toái về cho Long Đại.
Diêu Côn tỉ mỉ nói rõ việc thẩm tra với An Nhược Thần, nói đã phong tỏa bốn cửa thành rồi, nghiêm ngặt điều tra người ra vào. Đêm qua Long Đại nói với ông ta mật thám và Mẫn công tử là một, ông đã ra lệnh quan sai thẩm vấn tiểu nhị chưởng quỹ tửu lâu và những thương hộ xugn quanh, đúng là có vị khách quen biết Mẫn công tử, đáng tiếc không ai biết lai lịch vài nơi ở của hắn. Ông đã sai người vẽ bứa họa, dán khắp nơi trong thành, truy nã người này.
An Nhược Thần nhìn bức họa, đúng là có mấy phần giống thật. Nhưng Mẫn công tử này không quá nổi bật, dựa vào cách ăn mặc cũng chỉ e không dễ nhận ra. Nhưng nếu đã có không ít người biết hắn, như thế nhất định hắn cũng không dám ung dung trên đường như trước nữa.
An Nhược Thần vội báo: "Đại nhân, ta nghe Triệu Giai Hoa nói, nàng đã từng thử truy xét người treo chuông, đáng tiếc không tìm được. Nhưng nàng thấy hành động của kẻ bán hàng rong cạnh tửu lâu có vẻ quái lạ, có thể là người truyền tin cho Mẫn công tử kia." Nàng miêu tả lại đặc điểm của kẻ bán hàng rong, lúc này Diêu Côn phái người đi lùng bắt.
Diêu Côn lại hỏi kỹ An Nhược Thần vài vấn đề, nhắc đến vụ án phóng hỏa cửa hàng y phục Khương Thị, An Nhược Thần nói: "Đúng là Lý Tú Nhi là người chỉ điểm của Từ bà mối, lại có tiếp xúc với Triệu Giai Hoa, tin Triệu Giai Hoa chết vừa truyền ra, nàng ta tất sẽ khủng hoảng nên mới chạy trốn. Hôm nay đại nhân điều tra phá án, nếu Lý Tú Nhi nghe tin, nhất định sẽ về đầu thú, mong đại nhân xét đến nàng có công cung cấp manh mối, trước nay cũng không phạm phải chuyện gì lớn, xin xử nhẹ nàng ấy."
Diêu Côn nhíu mày. An Nhược Thần thấy thế thì vội nói: "Đại nhân xử nhẹ nàng ấy, ta mới thuyết phục được những cô nương khác từng bị Từ bà mối lợi dụng, hỏi xem rốt cuộc đã báo tin gì với Từ bà mối."
Diêu Côn nghe cũng có lý, bèn gật đầu đồng ý.
Không lâu sau, kẻ bán hàng rong bị trói đưa về. Hôm qua hắn nghe tin thảm án ở Lưu phủ, không dám bày bán, bộ khoái nghe ngóng được nơi ở của hắn liền tróc nã ngay. Hắn sợ tới mức run lẩy bẩy, đáng tiếc hắn cũng không biết nhiều. Hắn chỉ nói Lưu Tắc cho mình tiên, bảo hắn khi nào thấy trên cửa sổ tửu lâu treo chuông thì lên sườn núi treo bốn chiếc chuông đỏ vào bốn góc đình. Chỉ cần treo lên thôi, những việc khác không cần lo. Hắn cũng không biết mấy thứ chuông này dùng để làm gì, chỉ cần treo lần mà có thể cầm tiền nên hắn làm luôn. Làm thế đã được gần ba năm, ngoài treo chuông ra, hắn chưa bao giờ làm chuyện gì khác.
"Những thứ chuông này có gì chú ý?" An Nhược Thần hỏi.
Kẻ bán hàng rong lắc đầu nói không biết. Hắn chỉ biết nếu trên cửa sổ tửu lâu treo chuông màu xanh lam hoặc màu đỏ thì hắn không cần để ý, còn nếu treo những màu khác thì hắn sẽ treo bốn chuông đỏ lên đình là được.
Diêu Côn cho người áp giải kẻ bán hàng rong đi, lại nói với An Nhược Thần: "Xem ra hắn chỉ là một kẻ truyền tin. Lưu Tắc dùng màu sắc khác nhàu vứi số lượng chuông chứng tỏ tin tức khác nhau, còn tên này chỉ là đi thông báo cho Mẫn công tử hoặc kẻ nào đó biết Lưu Tắc có tin mới mà thôi."
An Nhược Thần bóp cổ tay: "Đáng tiếc chúng ta không biết đối phương là ai, ở đâu."
Diêu Côn nói: "Ở gần sườn núi Đỉnh Tùng. Đó là nơi có địa thế cao, treo chuông lên đình, người ở vùng lân cận chỉ cần ngẩng đầu lên là có thể thấy. Vị Mẫn công tử kia đã không muốn để người khác biết chỗ ở của mình, lại muốn lấy được tin tức thì phải tìm một cách để mình có thể nhận được tin. Thấy chuông, chính là Lưu Tắc có chuyện để tìm, như thế hắn sẽ đến tửu lâu, sẽ không bỏ qua."
Diêu Côn nói xong liền gọi bổ đầu và đô úy Hậu Lập Lương đến, để bọn họ chia ra dẫn người bao vây khu vực lân cận sườn núi Đỉnh Tùng, lục soát từng nhà Mẫn công tử.
Thái thú đại nhân cơ trí và quả quyết như vậy, làm An Nhược Thần thay đổi ấn tượng về ông ấy từ trước, nhìn với con mắt khác xưa. Quả nhiên có thể ngồi vững ghế quan này ắt phải có chút bản lĩnh, có làm việc hay không thì chẳng qua là để xem ông ấy có muốn làm hay không mà thôi. Quả nhiên Mông Giai Nguyệt là mạch môn của ông ta.
Danh sách chương