“Trải qua chuyện này mình mới phát hiện được một điều, đối với mình mà nói tiểu Vũ vô cùng quan trọng.” Vẻ mặt Phương Phương tuy vẫn ngượng ngùng nhưng lại rất kiên quyết: “Mình muốn ở bên cạnh anh ấy, chấp nhận đối mặt với những sóng gió sẽ đến trong tương lai.”
Chỉ có trải qua thử thách giữa sự sống và cái chết mới có thể nhận thức được rất nhiều triết lý sống. Cuộc sống ngắn ngủi, cần gì phải che dấu thành tâm của bản thân? Cứ coi như đến cuối cùng kết thúc không được theo đúng ý muốn, nhưng cô cũng đã từng được nếm trải qua thế nào là tình yêu, cuộc đời này cũng coi như sống không uổng phí.
Mạnh Yên nghiêng đầu quan sát tỉ mỉ sắc mặt của Phương Phương: “Sẽ không lùi bước? Cho dù người nhà vẫn không đồng ý?”
Mạnh Yên biết nhược điểm lớn nhất của Phương Phương chính là tình thân, chỉ cần mẹ cô ấy đứng ra ngăn cản thì Phương Phương sẽ gặp phải rất nhiều khó khăn và rất đau khổ.
“Mình không biết nữa.” Ánh mắt Phương Phương vẫn tỏ ra rất kiên quyết, vẫn sáng rỡ không hề thay đổi: “Nếu như người lớn trong nhà vẫn không đồng ý, bọn mình vẫn sẽ tiếp tục cầu xin, đến một ngày nào đó mọi người sẽ mềm lòng mà đồng ý.”
Với tính cách của cô và Giang Vũ nhất định sẽ không dùng đến phương pháp tranh cãi gây hấn với cha mẹ bọn họ, nhưng hai người sẽ đeo bám dai dẳng, cho dù thời gian dài đến đâu đi chăng nữa, hai người cũng không sợ.
“Cậu đã thay đổi rồi, trở nên dũng cảm hơn nhiều.” Mạnh Yên vui vẻ nhìn Phương Phương, cuối cùng cô ấy cũng đã trưởng thành có can đảm để đối mặt với khó khăn.
“Chẳng qua bỗng dưng mình cảm thấy khoảng cách giữa sự sống và cái chết gần nhau như vậy, bất cứ lúc nào sinh mạng cũng có thể bị mất đi, cũng không ai có thể đoán trước được lúc nào sẽ rời khỏi cuộc sống này.” Trong khoảng thời gian ở bệnh viện, cô đã suy nghĩ rất nhiều: “Nếu vẫn hèn yếu không dám đối diện với thực tế, điều đó cũng thật đáng buồn.”
Khóe miệng Mạnh Yên nhếch lên gian xảo: “Chẳng trách người ta vẫn hay nói ‘trong họa có phúc’ có những lúc chuyện xấu sẽ biến thành chuyện tốt.” Cô cũng vậy thôi, ban đầu những tưởng phải khoanh tay chấp nhận, vậy mà lại có thể xoay chuyển thành được chuyện tốt.
Coi như lần này Giang Vũ gặp chuyện không may, nhưng ngược lại chuyện tình cảm của hai người lại thu được kết quả tốt đẹp. Tình cảm kìm nén bao lâu nay, trong hoàn cảnh bắt buộc không thể không đối mặt, trói buộc tình cảm của hai người vào cùng một chỗ.
Phương Phương do dự nhìn Mạnh Yên, không xác định được thái độ của Mạnh Yên là gì: “Cậu sẽ đứng về phía bọn mình chứ?”
Ở trong mắt cô, Mạnh Yên là một cô gái thông minh không giống những cô gái đồng trang lứa khác, mới có từng này tuổi mà nắm trong tay khối tài sản đáng kể, đồng thời có rất nhiều quyền tự chủ. Bất kể là hai vợ chồng Mạnh Ngọc Cương hay mọi người trong nhà họ Giang đều rất yêu quý và tôn trọng Mạnh Yên. Nếu có sự trợ giúp của Mạnh Yên, có lẽ đường tình của bọn họ sẽ thuận lợi hơn một chút.
“Tất nhiên rồi, mình sẽ luôn đứng về phía cậu, nếu như chú Giang đuổi hai người ra khỏi nhà, mình sẽ giúp các cậu chỗ ở.” Mạnh Yên vỗ ngực đảm nhận trong trách: “Mình muốn tiền có tiền, muốn nhà có nhà, không cần phải sợ.”
Mạnh Yên diễn tả hành động của một người giàu có nhiều tiền chọc cười Phương Phương, khiến cho tâm tình cô thả lỏng hơn một chút, mí mắt trở nên nặng nề: “Là cậu nói đấy nhé, không cho thu lại.”
“Người nào nói mà không làm chính là cún con.”
Hai người cũng nhau nói thêm mấy câu, Phương Phương dần dần chìm vào mộng đẹp, hơi thở đều đặn.
Mạnh Yên nhìn Phương Phương ngủ yên bình thật lâu mới xoay người rời đi.
Khi vừa mới đi xuống tầng một, cô nghe thấy giọng nói của bà ngoại Giang đang nói chuyện: “Hai đứa trẻ này cũng không dễ dàng gì, Phương Phương là một đứa trẻ ngoan, mẹ cũng không sợ bị người khác chê cười nữa, mẹ đồng ý chuyện tình cảm của hai đứa.”
Kể từ lúc Giang Vũ và Phương Phương về nhà, người lớn trong nhà đều nhận ra sự thay đổi trong mắt bọn họ, chẳng qua là coi như không nhìn thấy mà thôi.
Giang Hải Thiên cau mày: “Mẹ, điều này không được tốt cho lắm, bị người khác nói bóng nói gió con cảm thấy rất khó nghe …” Về chuyện tình cảm của hai đứa trẻ, ông vẫn là người phản đối.
“Cũng không thể vì những lời nói ác ý của người khác mà lại đi chia rẽ hai đứa trẻ.” Vì bà ngoại Giang đã trải qua chuyện của con gái bà, cho nên từ trước đến giờ đối với chuyện hôn sự của bọn trẻ cũng không hề tham dự nhiều.
Ban đầu bà ngoại Giang không tán thành, cũng không phản đối, chỉ giữ yên lặng. Nhưng trải qua sự việc lần này, suy nghĩ của bà ngoại Giang đã có nhiều thay đổi. Con cháu tự có phúc của con cháu, để cho bọn chúng được sống hạnh phúc bên người đã chọn.
Ông ngoại Giang lên tiếng khuyên nhủ: “Bạn già, chúng ta suy nghĩ kỹ lại một chút, nếu như người khác nói nhà chúng ta có dụng ý khác, nói Phương Phương là con dâu nuôi từ nhỏ, chuyện này …” Người ngoài không biết nội tình sẽ đặt điều nói xấu, như vậy đúng là rất khó nghe.
Hai vợ chồng Mạnh Ngọc Cương lẳng lặng ngồi im một chỗ, cũng không phát biểu ý kiến. Dù sao đây cũng là chuyện nhà họ Giang, gia đình họ có gần gũi đến mấy đi nữa cũng phải kiêng dè một chút.
Bà ngoại Giang thoáng rung động, khí thế hùng hồn mở miệng nói: “Cuộc sống này là của chúng ta, còn quan tâm đến lời nói của người khác. Chúng ta quản nhiều như vậy làm gì?” Bà đã sống đến từng tuổi này, cũng đã đươc chứng kiến nhiều sự việc rồi.
Bà ngoại Giang nhìn Phương Phương lớn lên từ nhỏ, nhân cách của con bé vô cùng tốt, bà cũng rất thích con bé này. Nếu Phương Phương làm cháu dâu bà có thể tiếp nhận được. Huống chi, tình cảm của Phương Phương dành cho tiểu Vũ chính là không màng đến sống chết, mà tiểu Vũ cũng yêu thích con bé như vậy, nên cứ tác thành cho bọn trẻ thôi.
Giang Hải Thiên vẫn nhất định không chịu đồng ý: “Mẹ, cũng không thể nói như vậy, nếu lời đồn bị lan truyền có thể lấy mạng người mất.
Ngân Hoa rơi vào tình thế khó xử chỉ biết ngồi nhìn mọi người trong nhà tranh luận, cảm thấy nhức đầu. Nội tâm của bà cũng dần dần nghiêng về phía bọn trẻ.
Mạnh Yên nghe đến đây không nhịn được nữa, bước xuống cầu thang vừa cười vừa nói: “Chú Giang, lời đồn chỉ dừng lại với những người thông minh, còn với nhưng người ngu ngốc thì tính toán làm gì?”
“Tiểu Yên, cháu còn trẻ làm sao hiểu được những chuyện này.” Thực ra Giang Hải Thiên đối với Phương Phương cũng không có phát sinh khúc mắc gì, dù sao những năm qua hai người cũng đã bồi dưỡng được tình cảm cha con thân thiết hơn. Nhưng có một số việc vẫn không thể đồng ý: “Năm đó, Nguyễn Ngọc Linh được mọi người ca tụng đến như vậy, chỉ vì tin đồn thất thiệt mà tự sát, không những thế còn để lại cho mọi người bốn chữ đáng sợ.”
“Đó là do bà ta không đủ kiên cường, người khác muốn nói gì thì cứ để cho bọn họ nói, mình chỉ cần coi tất cả những tin đồn đó là lời nói láo. Tin đồn làm hại người, chỉ có để tâm mới bị tổn thương, nhưng nếu như mình hoàn toàn không thèm để ý thì sẽ không bị tổn thương gì.” Mạnh Yên thẳng thắn nhìn chằm chằm mọi người: “Chú Giang, dì Ngân Hoa, hai người quan tâm đến người khác nói như thế nào hay sao?”
Ngân Hoa nghe Mạnh Yên hỏi như vậy, giữ vững suy nghĩ ban đầu: “Dì không thèm quan tâm, dì đã nghĩ thông suốt rồi, chỉ cần hai đứa sống thật khỏe mạnh, thật vui vẻ, dì không cần phải quan tâm đến điều gì khác.”
Phương Phương vì Giang Vũ ngay cả cái chết cũng không sợ, điều đó chứng tỏ con bé vô cùng yêu thích Giang Vũ, bà là một người mẹ cũng nên vì hạnh phúc của con gái mà đứng ra nói một câu. Hơn nữa, Giang Vũ là người trung thực hiền lành, giao con gái cho thằng bé, trong lòng bà cảm thấy rất yên tâm.
“Ngân Hoa nói rất đúng, ông già, tất cả đều là giả dối.” Bà ngoại Giang nói phụ họa theo: “Chỉ cần con cháu bên cạnh chúng ta có được cuộc sống hạnh phúc, là chúng ta đã cảm thấy mãn nguyện rồi, còn chuyện liên quan đến những người khác, chúng ta không quản được.”
Ông ngoại Giang mấp máy đôi môi nhưng không phát ra tiếng, có vẻ như đã bị thuyết phục.
Giang Hải Thiên thấy vợ và mẹ ông đã đồng ý chuyện kia, trong lòng bắt đầu cũng thấy dao động.
Mạnh Yên thấy vậy vội vàng nói thêm vào: “Đúng vậy, chẳng lẽ người khác bảo chúng ta đi tìm cái chết, chúng ta thật sự sẽ đi tìm cái chết sao?” Cô có hành động giống như oan ức lắm, khiến cho mọi người đứng đây ai cũng phải nhếch miệng.
Giang Hải Thiên cúi đầu trầm mặc một hồi lâu không nói lời nào.
“Ông ngoại Giang, chú Giang, mọi người thử suy nghĩ sâu thêm một chút, nếu sau này tiểu Vũ cưới phải một cô vợ có tính khí nóng nảy, không hiếu thuận, tâm địa xấu xa, mọi người sẽ làm thế nào?” Mạnh Yên không tin cô không thể làm mọi người thay đổi suy nghĩ: “Ít nhất là tính cách của Phương Phương như thế nào mọi người biết rất rõ, cô ấy rất hiếu thuận, hàng ngày mỗi lúc làm việc gì đều nghĩ đến mọi người trước tiên, lại thường hỏi han quan tâm đến mọi người, tất cả ngày sinh nhật của các thành viên trong gia đình cô ấy đều ghi nhớ ở trong lòng, cứ đến ngày là sẽ chuẩn bị quà tặng thích hợp. Tính cách lại ôn hòa không hay cáu kỉnh lung tung, vậy mà mọi người có gì không hài lòng nữa?”
Giang Hải Thiên nghe xong cảm thấy rất xúc động: “Tiểu Yên, xem ra cháu nhất định muốn giúp hai đứa kia.”
“Đúng vậy, nếu như mọi người vẫn tiếp tục phản đối, hắc hắc, thì cháu sẽ cổ vũ bọn họ bỏ trốn.” Mạnh Yên cười đùa hí hửng đùa giỡn: “Nơi ăn chốn ở cháu sẽ chuẩn bị cho bọn họ thật chu đáo, mọi người không cần phải hao tâm tổn trí.”
Từ trước đến giờ ở nhà họ Giang, Mạnh Yên vô cùng được cưng chiều, ông ngoại Giang bà ngoại Giang đều rất yêu thương cô, Giang Hải Thiên lai càng yêu quý coi cô như con gái. Cho nên nhiều lúc cô nói những câu hài hước để điều hòa bầu không khí bí bách trong nhà.
“Con bé này, thật là …” Giang Hải Thiên xoa đầu Mạnh Yên, thật là không thể nào tức giận được với con bé này.
Mạnh Yên tiếp tục thuyết phục từng người một: “Ông ngoại Giang, nhất đinh là ông không muốn bọn họ phải bỏ đi, đúng không? ”
Thái độ của ông ngoại Giang đã sớm dao động: “Chuyện của hai đứa trẻ này không đến phiên ông làm chủ, chỉ có ba của bọn chúng mới có thể quyết định.” Ông ngoại Giang ném toàn bộ sự việc sang cho Giang Hải Thiên xử lý.
Nghe xong câu nói này, đôi mắt Mạnh Yên híp lại: “Vây là ông ngầm đồng ý rồi, ông ngoại Giang đúng là người sáng suốt nhất trong nhà.”
Giang Hải Thiên giả vờ tức giận nói: “Nói vậy, chú là người không sáng suốt hả?”
Người mà Mạnh Yên không sợ nhất chính là Giang Hải Thiên, còn không biết lớn nhỏ đùa giỡn với ông: “Chỉ cần chú đồng ý chuyện của bọn họ, vậy thì mọi người trong nhà mình đều là người sáng suốt.”
Giang Hải Thiên bất đắc dĩ vừa cười vừa nói: “Con bé này, cháu còn có ý định giúp hai người bỏ trốn, chú còn biết nói gì bây giờ?” Ông biết Mạnh Yên là một cô gái có chủ ý, trò gian lại nhiều, lại còn cố ý giúp tiểu Vũ và Phương Phương có chỗ dựa, hiểu được ông đau đầu vấn đề gì.
“Chú Giang, chú đồng ý?” Mạnh Yên cười lớn: “Ha ha, thật tốt quá.”
Thật là khiến cô mệt muốn chết, đâu có phải dễ dàng? Cô phải để Phương Phương và tiểu Vũ làm trâu làm ngựa để trả lại ân tình lần này cô đã giúp mới được.
Gương mặt Giang Hải Thiên đầy hâm mộ: “Ngọc Cương, ông có một cô con gái này bằng mười đứa khác.” Con bé nhanh mồm nhanh miệng như vậy sao lại không phải là con gái của ông kia chứ? Mặc dù Phương Phương và tiểu Vũ cũng rất xuất sắc, có điều miệng lại không ngọt, không biết dỗ dành người khác.
Khỏi cần phải nói, Mạnh Ngọc Cương vô cùng hả hê, cảm thấy rất kiêu ngạo: “Tất nhiên, Mạnh Yên nhà chúng tôi vừa thông minh, vừa đáng yêu, vừa hiếu thuận, lại biết kiếm tiền …” Từ trong miệng của Mạnh Ngọc Cương nói ra đã tâng bốc con gái lên tận mây xanh, thiên hạ vô địch, trên đời chỉ có duy nhất.
Khiến cho Giang Hải Thiên kích động quá trời: “Đừng ở trước mặt tôi hả hê như thế, tương lai con bé là cháu dâu của tôi đấy, sẽ đều là người một nhà.” Đã như vậy thì không cần phải ghen tị với an hem làm gì.
Mạnh Ngọc Cương bũi môi: “Chuyện tương lai không ai có thể nói chắc được.” Hừ, Diệp Thiên Nhiên luôn phải ở trong quân doanh, ở trường đại học con gái ông lại có không ít người theo đuổi, nói không chừng đến một ngày nào đó bị người khác theo đuổi thành công thì sao? Nếu được như vậy cũng rất tốt.
Giang Hải Thiên cuống lên: “khôgn phải ông muốn thay đổi đấy chứ? Vậy cũng không được, đừng hòng mơ tưởng.”
Sau một ngày nghỉ ngơi, Phương Phương và Giang Vũ bị Mạnh Yên kéo sang nhà giúp cô xử lý chuyện buôn bán của cửa hàng trên mạng.
Lý Thiến cũng phải trông nom cửa hàng trên mạng bởi vì ngày khai trương đã tung chương trình khuyến mãi giảm giá thật lớn, ngày thứ nhất buôn bán rất thuận lợi làm cho bà bận bịu tối ngày. Riêng việc đối phó trả lời các khách hàng trên mạng hỏi thăm cũng đã đủ nhức đầu. Thật may có hai người này đến đây giúp đỡ nên trọng trách đặt trên vai cô giảm đi không ít.
Lý Thiến và Mạnh Ngọc Cương tất bật đóng gói từng đơn hàng, sau đó gọi chuyển phát nhanh đến gửi hàng đi. Quá bận rộn nên dứt khoát gọi cả hai vợ chồng Giang Hải Thiên sang giúp một tay, cuối cùng cũng giảm bớt đi tình hình căng thẳng.
Thật vất vả mới có thể ngồi xuống nghỉ ngơi để uống ly trà, Giang Hải Thiên thở dài nói: “Không ngờ mở cửa hàng trên mạng cũng có thể kiếm tiền, tốc độ của chúng ta đúng là không theo kịp thời đại.”
Trong lòng Mạnh Ngọc Cương cũng thấy xúc động: “Đúng vậy, nếu chúng ta không học hỏi thêm về cách sử dụng máy tính, sớm muộn gì cũng sẽ bị đào thải.”
Mạnh Yên nghe đoạn đối thoại của hai người, cô tủm tỉm cười nói: “Không có liên quan gì đến máy tính, chỉ cần biết kiếm tiền là được, đến lúc đó tìm mấy sinh viên mới tốt nghiệp sẽ làm thuê giúp mọi người.”
“Nói rất đúng.” Giang Hải Thiên nghe xong hoạt bát hẳn lên, ngay sau đó lại cảm thấy nhụt chí: “Có điều nếu là chúng ta đứng ra bán hàng, sợ rằng sẽ bị đóng cửa.”
Ai, thật vất vả mới có thể làm ăn ổn định được, nhưng bất thình lình xảy ra tai họa làm xáo trộn tất cả, vụ làm ăn này coi như đổ bể. Bây giờ chỉ cần nhắc đến gà thì căn bản không có người mua.
Mà ở nhà chờ đợi lại quá nhàm chán, cũng không thể làm gì được. Ông cụ trong nhà đã không buôn bán kinh doanh chỉ an hưởng tuổi già, nếu ông không kiếm được tiền, một nhà bao nhiêu người biết trông mong vào đâu? Bỏn trẻ đều đã lớn rồi, sau này muốn thành gia lập thất cũng phải cần có tiền, trong nhà ông là người đứng đầu nhất định phải nghĩ ra được biện pháp nào đó.
“Vậy đành đổi nghề chứ sao.” Mạnh Yên hờ hững uống một ngụm nước trà, mệt rã rời chân tay, cửa hàng chỉ là vừa mới bắt đầu mà đã bận rộn như vậy, nếu như sau này gặp vận khí tốt có nhiều khách hàng, vậy lại càng cực khổ hơn. Nhưng mà đến lúc đó có thể thuê thêm nhân viên, hiện giờ mới chỉ đang ở giai đoạn khởi đầu, tất cả đều phải tự thân vận động mà làm.
Mạnh Ngọc Cương thở dài: “Nói thì dễ, làm mới khó.” Tình hình buôn bán của vợ con ngày càng chuyển biến tốt, còn ông thì sao? Từng này tuổi rồi mà còn phải làm lại từ đầu, đây cũng chính là chuyện vô cùng nan giải. Tất cả đều do bệnh dịch SARS, phá hỏng tất cả những gì ông đã cố gắng gây dựng.
“Hay là cha và chú Giang kết hợp mở công ty chuyển phát nhanh, hàng ngày ở đây tốn khá nhiều tiền để trả phí chuyển hàng, không bằng để cho mọi người làm.” Mạnh Yên cầm trong tay một xấp hóa đơn chuyển phát nhanh nghĩ kế: “Cái này gọi là nước phù sa không chảy ruộng ngoài.”
Mạnh Yên đơn giản chỉ thuận miệng nói, cũng không coi là thật. Có điều Giang Hải Thiên nghe lại rất thuận tai, tâm tư bay bổng đi nơi khác rồi.
Chỉ có trải qua thử thách giữa sự sống và cái chết mới có thể nhận thức được rất nhiều triết lý sống. Cuộc sống ngắn ngủi, cần gì phải che dấu thành tâm của bản thân? Cứ coi như đến cuối cùng kết thúc không được theo đúng ý muốn, nhưng cô cũng đã từng được nếm trải qua thế nào là tình yêu, cuộc đời này cũng coi như sống không uổng phí.
Mạnh Yên nghiêng đầu quan sát tỉ mỉ sắc mặt của Phương Phương: “Sẽ không lùi bước? Cho dù người nhà vẫn không đồng ý?”
Mạnh Yên biết nhược điểm lớn nhất của Phương Phương chính là tình thân, chỉ cần mẹ cô ấy đứng ra ngăn cản thì Phương Phương sẽ gặp phải rất nhiều khó khăn và rất đau khổ.
“Mình không biết nữa.” Ánh mắt Phương Phương vẫn tỏ ra rất kiên quyết, vẫn sáng rỡ không hề thay đổi: “Nếu như người lớn trong nhà vẫn không đồng ý, bọn mình vẫn sẽ tiếp tục cầu xin, đến một ngày nào đó mọi người sẽ mềm lòng mà đồng ý.”
Với tính cách của cô và Giang Vũ nhất định sẽ không dùng đến phương pháp tranh cãi gây hấn với cha mẹ bọn họ, nhưng hai người sẽ đeo bám dai dẳng, cho dù thời gian dài đến đâu đi chăng nữa, hai người cũng không sợ.
“Cậu đã thay đổi rồi, trở nên dũng cảm hơn nhiều.” Mạnh Yên vui vẻ nhìn Phương Phương, cuối cùng cô ấy cũng đã trưởng thành có can đảm để đối mặt với khó khăn.
“Chẳng qua bỗng dưng mình cảm thấy khoảng cách giữa sự sống và cái chết gần nhau như vậy, bất cứ lúc nào sinh mạng cũng có thể bị mất đi, cũng không ai có thể đoán trước được lúc nào sẽ rời khỏi cuộc sống này.” Trong khoảng thời gian ở bệnh viện, cô đã suy nghĩ rất nhiều: “Nếu vẫn hèn yếu không dám đối diện với thực tế, điều đó cũng thật đáng buồn.”
Khóe miệng Mạnh Yên nhếch lên gian xảo: “Chẳng trách người ta vẫn hay nói ‘trong họa có phúc’ có những lúc chuyện xấu sẽ biến thành chuyện tốt.” Cô cũng vậy thôi, ban đầu những tưởng phải khoanh tay chấp nhận, vậy mà lại có thể xoay chuyển thành được chuyện tốt.
Coi như lần này Giang Vũ gặp chuyện không may, nhưng ngược lại chuyện tình cảm của hai người lại thu được kết quả tốt đẹp. Tình cảm kìm nén bao lâu nay, trong hoàn cảnh bắt buộc không thể không đối mặt, trói buộc tình cảm của hai người vào cùng một chỗ.
Phương Phương do dự nhìn Mạnh Yên, không xác định được thái độ của Mạnh Yên là gì: “Cậu sẽ đứng về phía bọn mình chứ?”
Ở trong mắt cô, Mạnh Yên là một cô gái thông minh không giống những cô gái đồng trang lứa khác, mới có từng này tuổi mà nắm trong tay khối tài sản đáng kể, đồng thời có rất nhiều quyền tự chủ. Bất kể là hai vợ chồng Mạnh Ngọc Cương hay mọi người trong nhà họ Giang đều rất yêu quý và tôn trọng Mạnh Yên. Nếu có sự trợ giúp của Mạnh Yên, có lẽ đường tình của bọn họ sẽ thuận lợi hơn một chút.
“Tất nhiên rồi, mình sẽ luôn đứng về phía cậu, nếu như chú Giang đuổi hai người ra khỏi nhà, mình sẽ giúp các cậu chỗ ở.” Mạnh Yên vỗ ngực đảm nhận trong trách: “Mình muốn tiền có tiền, muốn nhà có nhà, không cần phải sợ.”
Mạnh Yên diễn tả hành động của một người giàu có nhiều tiền chọc cười Phương Phương, khiến cho tâm tình cô thả lỏng hơn một chút, mí mắt trở nên nặng nề: “Là cậu nói đấy nhé, không cho thu lại.”
“Người nào nói mà không làm chính là cún con.”
Hai người cũng nhau nói thêm mấy câu, Phương Phương dần dần chìm vào mộng đẹp, hơi thở đều đặn.
Mạnh Yên nhìn Phương Phương ngủ yên bình thật lâu mới xoay người rời đi.
Khi vừa mới đi xuống tầng một, cô nghe thấy giọng nói của bà ngoại Giang đang nói chuyện: “Hai đứa trẻ này cũng không dễ dàng gì, Phương Phương là một đứa trẻ ngoan, mẹ cũng không sợ bị người khác chê cười nữa, mẹ đồng ý chuyện tình cảm của hai đứa.”
Kể từ lúc Giang Vũ và Phương Phương về nhà, người lớn trong nhà đều nhận ra sự thay đổi trong mắt bọn họ, chẳng qua là coi như không nhìn thấy mà thôi.
Giang Hải Thiên cau mày: “Mẹ, điều này không được tốt cho lắm, bị người khác nói bóng nói gió con cảm thấy rất khó nghe …” Về chuyện tình cảm của hai đứa trẻ, ông vẫn là người phản đối.
“Cũng không thể vì những lời nói ác ý của người khác mà lại đi chia rẽ hai đứa trẻ.” Vì bà ngoại Giang đã trải qua chuyện của con gái bà, cho nên từ trước đến giờ đối với chuyện hôn sự của bọn trẻ cũng không hề tham dự nhiều.
Ban đầu bà ngoại Giang không tán thành, cũng không phản đối, chỉ giữ yên lặng. Nhưng trải qua sự việc lần này, suy nghĩ của bà ngoại Giang đã có nhiều thay đổi. Con cháu tự có phúc của con cháu, để cho bọn chúng được sống hạnh phúc bên người đã chọn.
Ông ngoại Giang lên tiếng khuyên nhủ: “Bạn già, chúng ta suy nghĩ kỹ lại một chút, nếu như người khác nói nhà chúng ta có dụng ý khác, nói Phương Phương là con dâu nuôi từ nhỏ, chuyện này …” Người ngoài không biết nội tình sẽ đặt điều nói xấu, như vậy đúng là rất khó nghe.
Hai vợ chồng Mạnh Ngọc Cương lẳng lặng ngồi im một chỗ, cũng không phát biểu ý kiến. Dù sao đây cũng là chuyện nhà họ Giang, gia đình họ có gần gũi đến mấy đi nữa cũng phải kiêng dè một chút.
Bà ngoại Giang thoáng rung động, khí thế hùng hồn mở miệng nói: “Cuộc sống này là của chúng ta, còn quan tâm đến lời nói của người khác. Chúng ta quản nhiều như vậy làm gì?” Bà đã sống đến từng tuổi này, cũng đã đươc chứng kiến nhiều sự việc rồi.
Bà ngoại Giang nhìn Phương Phương lớn lên từ nhỏ, nhân cách của con bé vô cùng tốt, bà cũng rất thích con bé này. Nếu Phương Phương làm cháu dâu bà có thể tiếp nhận được. Huống chi, tình cảm của Phương Phương dành cho tiểu Vũ chính là không màng đến sống chết, mà tiểu Vũ cũng yêu thích con bé như vậy, nên cứ tác thành cho bọn trẻ thôi.
Giang Hải Thiên vẫn nhất định không chịu đồng ý: “Mẹ, cũng không thể nói như vậy, nếu lời đồn bị lan truyền có thể lấy mạng người mất.
Ngân Hoa rơi vào tình thế khó xử chỉ biết ngồi nhìn mọi người trong nhà tranh luận, cảm thấy nhức đầu. Nội tâm của bà cũng dần dần nghiêng về phía bọn trẻ.
Mạnh Yên nghe đến đây không nhịn được nữa, bước xuống cầu thang vừa cười vừa nói: “Chú Giang, lời đồn chỉ dừng lại với những người thông minh, còn với nhưng người ngu ngốc thì tính toán làm gì?”
“Tiểu Yên, cháu còn trẻ làm sao hiểu được những chuyện này.” Thực ra Giang Hải Thiên đối với Phương Phương cũng không có phát sinh khúc mắc gì, dù sao những năm qua hai người cũng đã bồi dưỡng được tình cảm cha con thân thiết hơn. Nhưng có một số việc vẫn không thể đồng ý: “Năm đó, Nguyễn Ngọc Linh được mọi người ca tụng đến như vậy, chỉ vì tin đồn thất thiệt mà tự sát, không những thế còn để lại cho mọi người bốn chữ đáng sợ.”
“Đó là do bà ta không đủ kiên cường, người khác muốn nói gì thì cứ để cho bọn họ nói, mình chỉ cần coi tất cả những tin đồn đó là lời nói láo. Tin đồn làm hại người, chỉ có để tâm mới bị tổn thương, nhưng nếu như mình hoàn toàn không thèm để ý thì sẽ không bị tổn thương gì.” Mạnh Yên thẳng thắn nhìn chằm chằm mọi người: “Chú Giang, dì Ngân Hoa, hai người quan tâm đến người khác nói như thế nào hay sao?”
Ngân Hoa nghe Mạnh Yên hỏi như vậy, giữ vững suy nghĩ ban đầu: “Dì không thèm quan tâm, dì đã nghĩ thông suốt rồi, chỉ cần hai đứa sống thật khỏe mạnh, thật vui vẻ, dì không cần phải quan tâm đến điều gì khác.”
Phương Phương vì Giang Vũ ngay cả cái chết cũng không sợ, điều đó chứng tỏ con bé vô cùng yêu thích Giang Vũ, bà là một người mẹ cũng nên vì hạnh phúc của con gái mà đứng ra nói một câu. Hơn nữa, Giang Vũ là người trung thực hiền lành, giao con gái cho thằng bé, trong lòng bà cảm thấy rất yên tâm.
“Ngân Hoa nói rất đúng, ông già, tất cả đều là giả dối.” Bà ngoại Giang nói phụ họa theo: “Chỉ cần con cháu bên cạnh chúng ta có được cuộc sống hạnh phúc, là chúng ta đã cảm thấy mãn nguyện rồi, còn chuyện liên quan đến những người khác, chúng ta không quản được.”
Ông ngoại Giang mấp máy đôi môi nhưng không phát ra tiếng, có vẻ như đã bị thuyết phục.
Giang Hải Thiên thấy vợ và mẹ ông đã đồng ý chuyện kia, trong lòng bắt đầu cũng thấy dao động.
Mạnh Yên thấy vậy vội vàng nói thêm vào: “Đúng vậy, chẳng lẽ người khác bảo chúng ta đi tìm cái chết, chúng ta thật sự sẽ đi tìm cái chết sao?” Cô có hành động giống như oan ức lắm, khiến cho mọi người đứng đây ai cũng phải nhếch miệng.
Giang Hải Thiên cúi đầu trầm mặc một hồi lâu không nói lời nào.
“Ông ngoại Giang, chú Giang, mọi người thử suy nghĩ sâu thêm một chút, nếu sau này tiểu Vũ cưới phải một cô vợ có tính khí nóng nảy, không hiếu thuận, tâm địa xấu xa, mọi người sẽ làm thế nào?” Mạnh Yên không tin cô không thể làm mọi người thay đổi suy nghĩ: “Ít nhất là tính cách của Phương Phương như thế nào mọi người biết rất rõ, cô ấy rất hiếu thuận, hàng ngày mỗi lúc làm việc gì đều nghĩ đến mọi người trước tiên, lại thường hỏi han quan tâm đến mọi người, tất cả ngày sinh nhật của các thành viên trong gia đình cô ấy đều ghi nhớ ở trong lòng, cứ đến ngày là sẽ chuẩn bị quà tặng thích hợp. Tính cách lại ôn hòa không hay cáu kỉnh lung tung, vậy mà mọi người có gì không hài lòng nữa?”
Giang Hải Thiên nghe xong cảm thấy rất xúc động: “Tiểu Yên, xem ra cháu nhất định muốn giúp hai đứa kia.”
“Đúng vậy, nếu như mọi người vẫn tiếp tục phản đối, hắc hắc, thì cháu sẽ cổ vũ bọn họ bỏ trốn.” Mạnh Yên cười đùa hí hửng đùa giỡn: “Nơi ăn chốn ở cháu sẽ chuẩn bị cho bọn họ thật chu đáo, mọi người không cần phải hao tâm tổn trí.”
Từ trước đến giờ ở nhà họ Giang, Mạnh Yên vô cùng được cưng chiều, ông ngoại Giang bà ngoại Giang đều rất yêu thương cô, Giang Hải Thiên lai càng yêu quý coi cô như con gái. Cho nên nhiều lúc cô nói những câu hài hước để điều hòa bầu không khí bí bách trong nhà.
“Con bé này, thật là …” Giang Hải Thiên xoa đầu Mạnh Yên, thật là không thể nào tức giận được với con bé này.
Mạnh Yên tiếp tục thuyết phục từng người một: “Ông ngoại Giang, nhất đinh là ông không muốn bọn họ phải bỏ đi, đúng không? ”
Thái độ của ông ngoại Giang đã sớm dao động: “Chuyện của hai đứa trẻ này không đến phiên ông làm chủ, chỉ có ba của bọn chúng mới có thể quyết định.” Ông ngoại Giang ném toàn bộ sự việc sang cho Giang Hải Thiên xử lý.
Nghe xong câu nói này, đôi mắt Mạnh Yên híp lại: “Vây là ông ngầm đồng ý rồi, ông ngoại Giang đúng là người sáng suốt nhất trong nhà.”
Giang Hải Thiên giả vờ tức giận nói: “Nói vậy, chú là người không sáng suốt hả?”
Người mà Mạnh Yên không sợ nhất chính là Giang Hải Thiên, còn không biết lớn nhỏ đùa giỡn với ông: “Chỉ cần chú đồng ý chuyện của bọn họ, vậy thì mọi người trong nhà mình đều là người sáng suốt.”
Giang Hải Thiên bất đắc dĩ vừa cười vừa nói: “Con bé này, cháu còn có ý định giúp hai người bỏ trốn, chú còn biết nói gì bây giờ?” Ông biết Mạnh Yên là một cô gái có chủ ý, trò gian lại nhiều, lại còn cố ý giúp tiểu Vũ và Phương Phương có chỗ dựa, hiểu được ông đau đầu vấn đề gì.
“Chú Giang, chú đồng ý?” Mạnh Yên cười lớn: “Ha ha, thật tốt quá.”
Thật là khiến cô mệt muốn chết, đâu có phải dễ dàng? Cô phải để Phương Phương và tiểu Vũ làm trâu làm ngựa để trả lại ân tình lần này cô đã giúp mới được.
Gương mặt Giang Hải Thiên đầy hâm mộ: “Ngọc Cương, ông có một cô con gái này bằng mười đứa khác.” Con bé nhanh mồm nhanh miệng như vậy sao lại không phải là con gái của ông kia chứ? Mặc dù Phương Phương và tiểu Vũ cũng rất xuất sắc, có điều miệng lại không ngọt, không biết dỗ dành người khác.
Khỏi cần phải nói, Mạnh Ngọc Cương vô cùng hả hê, cảm thấy rất kiêu ngạo: “Tất nhiên, Mạnh Yên nhà chúng tôi vừa thông minh, vừa đáng yêu, vừa hiếu thuận, lại biết kiếm tiền …” Từ trong miệng của Mạnh Ngọc Cương nói ra đã tâng bốc con gái lên tận mây xanh, thiên hạ vô địch, trên đời chỉ có duy nhất.
Khiến cho Giang Hải Thiên kích động quá trời: “Đừng ở trước mặt tôi hả hê như thế, tương lai con bé là cháu dâu của tôi đấy, sẽ đều là người một nhà.” Đã như vậy thì không cần phải ghen tị với an hem làm gì.
Mạnh Ngọc Cương bũi môi: “Chuyện tương lai không ai có thể nói chắc được.” Hừ, Diệp Thiên Nhiên luôn phải ở trong quân doanh, ở trường đại học con gái ông lại có không ít người theo đuổi, nói không chừng đến một ngày nào đó bị người khác theo đuổi thành công thì sao? Nếu được như vậy cũng rất tốt.
Giang Hải Thiên cuống lên: “khôgn phải ông muốn thay đổi đấy chứ? Vậy cũng không được, đừng hòng mơ tưởng.”
Sau một ngày nghỉ ngơi, Phương Phương và Giang Vũ bị Mạnh Yên kéo sang nhà giúp cô xử lý chuyện buôn bán của cửa hàng trên mạng.
Lý Thiến cũng phải trông nom cửa hàng trên mạng bởi vì ngày khai trương đã tung chương trình khuyến mãi giảm giá thật lớn, ngày thứ nhất buôn bán rất thuận lợi làm cho bà bận bịu tối ngày. Riêng việc đối phó trả lời các khách hàng trên mạng hỏi thăm cũng đã đủ nhức đầu. Thật may có hai người này đến đây giúp đỡ nên trọng trách đặt trên vai cô giảm đi không ít.
Lý Thiến và Mạnh Ngọc Cương tất bật đóng gói từng đơn hàng, sau đó gọi chuyển phát nhanh đến gửi hàng đi. Quá bận rộn nên dứt khoát gọi cả hai vợ chồng Giang Hải Thiên sang giúp một tay, cuối cùng cũng giảm bớt đi tình hình căng thẳng.
Thật vất vả mới có thể ngồi xuống nghỉ ngơi để uống ly trà, Giang Hải Thiên thở dài nói: “Không ngờ mở cửa hàng trên mạng cũng có thể kiếm tiền, tốc độ của chúng ta đúng là không theo kịp thời đại.”
Trong lòng Mạnh Ngọc Cương cũng thấy xúc động: “Đúng vậy, nếu chúng ta không học hỏi thêm về cách sử dụng máy tính, sớm muộn gì cũng sẽ bị đào thải.”
Mạnh Yên nghe đoạn đối thoại của hai người, cô tủm tỉm cười nói: “Không có liên quan gì đến máy tính, chỉ cần biết kiếm tiền là được, đến lúc đó tìm mấy sinh viên mới tốt nghiệp sẽ làm thuê giúp mọi người.”
“Nói rất đúng.” Giang Hải Thiên nghe xong hoạt bát hẳn lên, ngay sau đó lại cảm thấy nhụt chí: “Có điều nếu là chúng ta đứng ra bán hàng, sợ rằng sẽ bị đóng cửa.”
Ai, thật vất vả mới có thể làm ăn ổn định được, nhưng bất thình lình xảy ra tai họa làm xáo trộn tất cả, vụ làm ăn này coi như đổ bể. Bây giờ chỉ cần nhắc đến gà thì căn bản không có người mua.
Mà ở nhà chờ đợi lại quá nhàm chán, cũng không thể làm gì được. Ông cụ trong nhà đã không buôn bán kinh doanh chỉ an hưởng tuổi già, nếu ông không kiếm được tiền, một nhà bao nhiêu người biết trông mong vào đâu? Bỏn trẻ đều đã lớn rồi, sau này muốn thành gia lập thất cũng phải cần có tiền, trong nhà ông là người đứng đầu nhất định phải nghĩ ra được biện pháp nào đó.
“Vậy đành đổi nghề chứ sao.” Mạnh Yên hờ hững uống một ngụm nước trà, mệt rã rời chân tay, cửa hàng chỉ là vừa mới bắt đầu mà đã bận rộn như vậy, nếu như sau này gặp vận khí tốt có nhiều khách hàng, vậy lại càng cực khổ hơn. Nhưng mà đến lúc đó có thể thuê thêm nhân viên, hiện giờ mới chỉ đang ở giai đoạn khởi đầu, tất cả đều phải tự thân vận động mà làm.
Mạnh Ngọc Cương thở dài: “Nói thì dễ, làm mới khó.” Tình hình buôn bán của vợ con ngày càng chuyển biến tốt, còn ông thì sao? Từng này tuổi rồi mà còn phải làm lại từ đầu, đây cũng chính là chuyện vô cùng nan giải. Tất cả đều do bệnh dịch SARS, phá hỏng tất cả những gì ông đã cố gắng gây dựng.
“Hay là cha và chú Giang kết hợp mở công ty chuyển phát nhanh, hàng ngày ở đây tốn khá nhiều tiền để trả phí chuyển hàng, không bằng để cho mọi người làm.” Mạnh Yên cầm trong tay một xấp hóa đơn chuyển phát nhanh nghĩ kế: “Cái này gọi là nước phù sa không chảy ruộng ngoài.”
Mạnh Yên đơn giản chỉ thuận miệng nói, cũng không coi là thật. Có điều Giang Hải Thiên nghe lại rất thuận tai, tâm tư bay bổng đi nơi khác rồi.
Danh sách chương