"Mẹ, có được không?" Mạnh Yên cứ quấn lấy phía sau mẹ cô. Lý Thiến đi đến đâu, cô liền đi theo.

"Tiểu Yên, đừng quấy rối nữa." Đầu Lý Thiến có hơi choáng váng, đứa nhỏ này quấn bà hồi lâu cũng thật nhẫn nại.

"Mẹ, cho con lần này đi." Mạnh Yên khẽ lay động ngón tay, "Mẹ cứ coi như cho con tiền tiêu vặt, con thật sự cần dùng gấp."

Đầu Lý Thiến đầy hắc tuyến, còn tiền tiêu vặt nữa chứ? Ai lại lấy nhiều tiền tiêu vặt như vậy chứ ? "Tiểu Yên, mẹ kiếm tiền không dễ dàng, không thể phung phí."

"Con biết, con sẽ không phung phí." Mạnh Yên cũng rất bất đắc dĩ, nói lâu như vậy cũng chưa thông qua được cửa của mẹ cô, quá lãng phí thời gian và sức lực. "Thật sự có việc phải dùng, qua mấy tháng nữa con trả mẹ cả tiền vốn lẫn tiền lời, được không?"

"Nhưng đây không phải số tiền nhỏ, con muốn 10.000 đồng..." Lý Thiến không hiểu được vì sao con gái bà cứ mở miệng là dùng số tiền lớn như vậy ? Bình thường cũng không thấy con bé xài tiền phung phí…

"Con sẽ trả, con thề đó. ” Mạnh Yên nhào tới ôm thắt lưng mẹ làm nũng, ”Mẹ ơi mẹ à, lần này mẹ cho con mượn tiền đi. ”

"Đứa nhỏ này, đừng có quấn lấy mẹ nữa. ” Lý Thiến vỗ vỗ tay nhỏ bé đặt bên hông bà, ”Đến nhà bà nội Giang tìm Phương Phương chơi đi. ”

Lúc trước Mạnh Yên đoán được tâm ý của bà nội Giang, nhưng không nghĩ tới chuyện lại phát triển cực kỳ nhanh chóng. Chỉ trong 3 tháng ngắn ngủi mà Giang Hải Thiên và Thẩm Ngân Hoa đã kết hôn, Phương Phương theo mẹ đến ở nhà họ Giang.

Nhà họ Giang thu hồi lại nhà cũ, lại có thêm một nhà, cả nhà náo nhiệt dọn vào. Thẩm Ngân Hoa rất quý trọng cuộc sống mới không dễ dàng này, không chỉ hiếu thảo với ba mẹ chồng mà còn quan tâm chăm sóc ông xã, còn trông nom anh họ của Giang Vũ…

Điều này khiến cho người nhà họ Giang rất vui mừng, trong nhà có bà chủ khác biệt hẳn, nhà cửa được dọn dẹp sạch sẽ. Mỗi người đều cảm thấy thoải mái, nhất là Lâm Phương Phương đột nhiên có nhiều người thân như vậy, tất cả đều rất quan tâm cô, điều này khiến cho gương mặt cô lúc nào cũng nở nụ cười vui vẻ.

Chẳng qua nhà họ Mạnh lập tức cảm thấy trống vắng, trước kia đến buổi tối có thể đi qua nhưng bây giờ lại không được. Tuy nói cách nhà cũ nhà họ Giang không xa nhưng mà cũng phải mất thời gian đi xe đến. Mùa hè không nói nhưng mùa đông thì không muốn ra ngoài.

"Không muốn đâu, mẹ. ” Mạnh Yên quyết định phải lấy được số tiền kia, trễ hơn nữa sẽ không mua được. ”Con sẽ trả lại cho mẹ, nếu như không trả...Sau này mẹ cũng không cần chuẩn bị của hồi môn cho con. ” Hôm qua đã bắt đầu bán chứng khoán, trễ hơn nữa thì không còn kịp rồi.

Lý Thiến không khỏi bật cười, đứa nhỏ này lại như thế ? “ Còn cả của hồi môn ? Con mới có mấy tuổi đã lo xa như vậy ! ”

Nghe bà kéo dài giọng nói cười cợt, Mạnh Yên nhanh chóng xoay chuyển, ai bảo cô không có cách chứ ? “ Mẹ, mẹ hiểu rõ con nhất nên đồng ý với con đi. ” Cô biết nếu không nói rõ ràng, mẹ cô sẽ tuyệt đối không cho cô tiền. Không thể làm gì khác hơn là phải nói qua chuyện nàng sắp mua chứng khoán.

"Tiểu Yên, đây là đánh bạc. Không được tuyệt đối không được." Lý Thiến vừa nghe xong lắc đầu, rủi ro quá lớn chắc chắn không thể lấy được tiền vốn. “ Chỉ cần là đánh bạc sẽ thua, con bỏ suy nghĩ đó đi. ”

"Mẹ, sẽ không. ” Mạnh Yên gấp đến mức muốn nhảy lên, ”Con có cảm giác sẽ kiếm được tiền, hơn nữa lại kiếm rất nhiều tiền. ” Cô không thể nói thẳng đây là chuyện tốt một vốn bốn lời, nếu không sẽ đưa tới nhiều nghi ngờ, mất nhiều hơn được.

"Cảm giác ? ” Lý Thiến không hề tin tưởng câu thuyết phục này, thế hệ của bà chỉ tin việc làm đến nơi đến chốn. “ Đứa nhỏ ngốc nghếch này, chuyện như vậy sao có thể dựa vào cảm giác ? ”

Mạnh Yên thấy nói không thông, bắt đầu kiên quyết, ”Mẹ, mẹ nên đồng ý với con đi. ”

Thấy con gái buồn bực như vậy, Lý Thiến có hơi đau lòng, gỡ rối giúp con, ”Tiểu Yên à, coi như mẹ đồng ý thì ba con cũng không đồng ý. ”

"Vậy đừng nói với ba. ” Mạnh Yên kéo tay của bà, cô chỉ cần 10.000 đồng để suy tính vấn đề kia, số tiền này Lý Thiến có thể lấy ra. Nhiều hơn nữa thì không được, Mạnh Ngọc Cương làm ăn còn bảo thủ hơn Lý Thiến, thuyết phục ông chịu bỏ ra số tiền đó còn khó hơn lên trời.

"Chuyện này sao có thể giấu chứ ? ” Lý Thiến khó xử nhíu mày.

Mạnh Yên chớp mắt lộ vẻ ngây thơ, ”Tất cả tiền không phải do mẹ quản lý sao ? ”

"Đứa nhỏ này… ” Lý Thiến suy nghĩ hồi lâu lắc đầu, ”Con gái à… ” Bà thật không yên lòng lấy số tiền này ra ném vào trong nước.

Mạnh Yên không có biện pháp chỉ có thể dùng cách cuối cùng, chớp chớp mắt dùng sức bức ra những giọt nước mắt, ôm tay mẹ cô bắt đầu giả khóc, vừa khóc vừa hỏi, ”Mẹ, không được sao ? ”

"Ai, khóc cái gì?" Lý Thiến luống cuống tay chân, chưa từng thấy con gái quật cường khóc, bỗng nhiên nhìn thấy đau lòng. “ Đừng khóc, ngoan, mẹ dẫn con đi mua đồ ăn vặt. ”

"Mẹ, con không cần đồ ăn vặt." Mạnh Yên thấy cách này hiệu quả càng khóc to hơn.

"Tiểu Yên..." Lý Thiến khó xử nhíu mày.

Mạnh Yên khóc lớn lên, Lý Thiến không cách nào dỗ được, cô khóc hồi lâu đến mức giọng khàn đi, hơi thở cũng bất ổn, đến cuối cùng thì không chịu được mà nôn mửa.

Lý Thiến đau lòng vỗ lưng giúp cô dễ thở, ”Được rồi, đừng khóc, con muốn cái gì mẹ đồng ý với con. ” Nghĩ lại, tiền bà kiếm được sau này cũng cho con gái, nếu con gái phung phí thì sau này không có gì cho con…

Mạnh Yên thấy đạt được mục đích bèn dừng khóc, lén nhìn mẹ, thở phào nhẹ nhõm trong lòng, nếu chiêu này không hiệu quả thì cô cũng không còn cách nào…

Lý Thiến giận chọt vào gáy của cô, ”Mẹ không biết con giống ai chứ ? Cứng đầu như vậy không giống ba mẹ. ” Hơn nữa nói khóc liền khóc, nói dừng là dừng, thật là khiến bà không biết nên nói sao.

"Chẳng lẽ con là con nuôi ?" Mạnh Yên mở to hai mắt ra vẻ kinh ngạc.

"Đúng vậy, là mẹ nhặt được con trong đống rác." Lý Thiến cố ý hù dọa cô.

Mạnh Yên cảm thấy đầu đầy hắc tuyến, lời Lý Thiến nói như vậy không ít lần, lúc cô còn bé thật sự tin, có lúc còn mong chờ cha mẹ ruột xuất hiện. (đổ mồ hôi).

"Mẹ." Mạnh Yên ôm tay bà cọ cọ, nhìn bà cười lấy lòng.

"Đứa nhỏ này, kiếp trước đúng là mẹ thiếu nợ con mà. ” Lý Thiến vừa bực mình vừa buồn cười, trên mặt đứa nhỏ này vừa khóc vừa nở nụ cười giống như con mèo nhỏ, ”Tiền này mẹ cho con, chẳng qua gạt ba con, nếu ông ấy biết sẽ tức giận. ”

Mạnh Yên phát ra một tiếng hoan hô, "Con biết mẹ hiểu con rõ nhất mà. ” Còn không quên nịnh hót.

Lý Thiến bị cô quấn lấy không có cách nào, không thể làm gì khác hơn là mở giúp cô một tài khoản rồi chuyển 10.000 vào.

Lúc này đầu óc kinh doanh của Mạnh Yên bắt đầu, chuẩn bị đi mua, nhưng nơi này không có bán. Chẳng qua đi một mình không được, làm sao bây giờ ? Nếu không…

Vòng vo đảo mắt, nói với Lý Thiến muốn đến nhà họ Giang, nên thay quần áo rồi ra ngoài. lqd

Đi qua tiệm vải cách vách, cô quét mắt thấy vợ chồng Giang Hải Thiên đang bề bộn công việc luôn tay luôn chân, nghe nói tiệm này buôn bán rất tốt, có rất nhiều khách quen cũ trung thành. Mỗi khi đến ngày lễ, đến Tết thì buôn bán càng đắt.

Cô chậm rãi đi đến nhà cũ của nhà họ Giang, đây là nhà có hai tầng lầu, có một sân, bên trong có cây nho, trên tường có dây mướp màu xanh trèo lên.

Đang chuẩn bị đẩy cửa sắt, thì Lâm Phương Phương đi ra, "Tiểu Yên, cậu đã đến rồi ? Tớ đang muốn tìm cậu. ”

"Tìm tớ làm gì?" Mạnh Yên có chút kỳ lạ, không có giao ước trước.

"Bà nội muốn làm sủi cảo cho chúng ta ăn. ” Lâm Phương Phương cười rất vui vẻ, mấy tháng nay cô sống rất thư thái. Ăn ngon mặc đẹp, còn có rất nhiều người quan tâm cô. Cô không cần mỗi ngày phải vội vàng làm việc nhà còn phải lo lắng cho mẹ cô. “ Để tớ đến gọi cậu sang. ”

"Thật sao ? Tớ thích ăn lắm. ” Mạnh Yên rất thích thú với việc ăn uống, nhất là khi bà nội Giang làm điểm tâm.

Mới vừa đến gần nhà bếp nhà họ Giang chỉ thấy ông nội Giang đang cán vỏ, Giang Vũ và bà nội đang làm rau, Diệp Thiên Nhiên đang băm thịt, quả là một hình ảnh bận rộn náo nhiệt. Phòng bếp này cũng khá lớn nếu không nhiều người chen vào như vậy sẽ rất chật.

Mạnh Yên thấy một màn như vậy chỉ cảm thấy ấm áp trong lòng, ”Ông nội, bà nội Giang. ” Nhà họ Giang rốt cuộc cũng giống như gia đình bình thường.

Ông nội Giang cười nói, ”Tiểu Yên, mau vào ngồi chờ, lát nữa sẽ có thể ăn. ”

Mạnh Yên ngượng ngùng ngồi chờ ăn nên đến bên cạnh bà nội Giang ngồi xổm xuống, ”Con giúp mọi người nhặt rau. ”

Bà nội Giang ngửa khuôn mặt tươi cười lên, ”Không cần, đến xem tivi với Phương Phương đi. ”

"Không có gì hay để xem." Mạnh Yên lắc đầu, lúc này tivi rất nhàm chán.

Bà nội Giang cũng không khách khí với cô, cầm cái ghế nhỏ cho cô ngồi, ”Tiểu Yên, nghe nói lần này con thi hạng nhất ? Con cần phải giúp Giang Vũ và Phương Phương đó. ” l/q/d

"Thành tích Giang Vũ rất tốt, lần này do cậu ấy sơ xuất, không nhìn rõ đề bài mới bị trừ điểm như vậy. ” Mạnh Yên vừa nói vừa nhặt rau, lần này số học của Giang Vũ chỉ có 83 điểm.

"Đứa nhỏ này ngày thường ông cũng nhắc nhở nó rất nhiều, phải đọc kỹ rồi mới làm tiếp, sau khi làm xong phải kiểm tra lần nữa. ” Ông nội Giang rất để ý chuyện học tập của cháu trai, không có ít can thiệp như nhà họ Mạnh.

"Từ từ tập sẽ quen. ” Mạnh Yên quét mắt nhìn Giang Vũ, thấy sắc mặt cậu có hơi đỏ bừng, nhanh chóng chuyển đề tài, ”Bà nội Giang, thành tích của anh họ cũng rất tốt. ”

"Thiên Nhiên cũng không chịu thua kém, bà yên tâm rồi. ” Nói đến cháu ngoại, ánh mắt của bà híp lại, ”Lỡ mà thành tích giảm xuống, bà chỉ sợ ba mẹ nó trách bà. ”

Diệp Thiên Nhiên một mực im lặng đột nhiên quay đầu nhìn về phía các cô, ”Bà ngoại, bà nghĩ nhiều rồi, thành tích của con có được hay không là chuyện của con, ba mẹ con sẽ không trách bà. ”

"Bọn họ ngoài miệng không nói, nhưng trong lòng… ” Bởi vì hai người họ tín nhiệm giao con cái mình cho hai ông bà, nếu như không tốt, thì bọn họ cũng có lỗi.

"Bà ngoại, chuyện như vậy ba mẹ con sẽ không trách bà. ” Trong giọng nói của Diệp Thiên Nhiên có hơi tức giận bất bình, ”Xem như thành tích của con không tốt cũng chỉ có thể trách bọn họ. ”

Mạnh Yên mở to hai mắt, có chút khó hiểu. Chuyện này là thế nào ? Chẳng lẽ anh đến tuổi chống đối ? Người luôn luôn lạnh nhạt đột nhiên bùng nổ như vậy, chuyện gì đã xảy ra ? "Thiên Nhiên, ba mẹ đều rất thương con. ” Ông nội Giang chen miệng vào nói, ”Bọn họ làm tất cả vì muốn tốt cho con, con không nên hiểu lầm. ”

Diệp Thiên Nhiên cúi đầu không hé răng, chỉ có tiếng băm thịt vang lên.

Mạnh Yên càng nghe càng mơ hồ, dùng ánh mắt nghi ngờ hỏi thăm Phương Phương, Phương Phương cũng không rõ lắc đầu.

Ăn xong sủi cảo, Mạnh Yên vô cùng hài lòng ngã xuống trên ghế salon, bà nội Giang làm sủi cảo quá ngon, nhân bánh chắc nịch lại thơm ngào ngạt, chấm với dấm chua Trấn Giang ăn vào mùi vị quá tuyệt vời. Cô liên tục ăn 20 cái, no muốn vỡ bụng.

Diệp Thiên Nhiên đưa ly trà cẩu kỷ cho cô, ”Em sẽ thành heo mất. ” Gương mặt này càng tròn trĩnh hơn trước kia.

Lời nói tuy không dễ nghe nhưng hành động thì rất quan tâm. Mạnh Yên cũng hào phóng không làm khó dễ anh mà làm như không nghe thấy, nhận lấy uống một hớp trà. “ Anh họ, em có việc tìm anh. ” Lần này tới đây mục đích chủ yếu còn chưa làm xong !

"Tìm anh ? Có chuyện gì ? ” Lúc này Diệp Thiên Nhiên đã bình tĩnh lại, không có bướng bỉnh như lúc nãy.

Mạnh Yên liếc mắt nhìn những người khác, bà nội Giang đang ở trong sân rửa chén đũa. Nhẹ nhàng lại gần kể chuyện cho anh nghe.

Diệp Thiên Nhiên khiếp sợ nhìn cô, "Sao em lại nghĩ đến chuyện này ? ” Rốt cuộc cô mấy tuổi ? Tại sao có thể tinh ranh như vậy ?

"Anh không cần để ý, có thể đi cùng em không ? ” Mạnh Yên híp mắt nhìn anh, nếu anh từ chối cô thì cô cần phải dùng nhiều bản lĩnh.

Diệp Thiên Nhiên nghĩ nghĩ, gật đầu nói, "Đi."

"Cám ơn, anh họ. ” Mạnh Yên không nghĩ anh sẽ nhanh chóng như vậy, vốn chuẩn bị sẵn một bụng những lời thuyết phục anh đã không cần nữa. Cô lập tức bổ sung thêm một câu, ”Quyết định vậy nha, không cho đổi ý. ”

Diệp Thiên Nhiên liếc mắt nhìn cô, "Khi nào thì anh nói không giữ lời?"

Mạnh Yên nhìn anh cười khúc khích, dù sao cũng đã được mục đích.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện