Mạnh Yên hớn hở uống xong chén chè đậu xanh, ngẩng đầu chỉ thấy Diệp Thiên Nhiên nhìn chằm chằm cô, "Sao vậy? Trên mặt em dính gì sao?" Tay không ngừng lau khóe miệng.
Diệp Thiên Nhiên không trả lời cô, nhìn hồi lâu mới hỏi, "Muốn uống thêm một chén nữa không?"
Mạnh Yên lắc đầu, mặc dù chè đậu xanh tốt, nhưng uống nhiều quá sẽ bị Tào tháo rượt.
"Đi thôi, anh có việc tìm em." Diệp Thiên Nhiên chợt đứng dậy, kéo cô đi.
"Tìm em? Chuyện gì?" Gương mặt Mạnh Yên mờ mịt, tay của anh nắm thật chặt, cô giãy dụa hồi lâu không được. Không thể làm gì khác hơn là ngoan ngoãn mặc cho anh muốn làm gì làm.
Một tay Diệp Thiên Nhiên kéo cô vào sau nhà họ Mạnh, thật may là Lý Thiến đang bận rộn làm việc không chú đến bọn họ. Nếu không nhất định chắc chắn sẽ nói lung tung.
Mạnh Yên ngồi ở trên ghế sa lon tò mò nhìn anh, anh đứng cúi đầu xuống tầm mắt thẳng tắp nhìn chằm chằm cô, vẻ mặt nghiêm túc.
Yên lặng hồi lâu, Mạnh Yên bị ánh mắt của anh nhìn chòng chọc không được tự nhiên, ôm lấy gối vào trong ngực, "Nói đi, chuyện gì?" Mà dáng vẻ này cũng không ổn, bị ánh mắt anh nhìn khiến trong lòng có hơi áp lực, cảm giác mình mắc lỗi gì đó, mùi vị này cực kỳ không thoải mái.
Diệp Thiên Nhiên mở miệng, "Em…em..." Trợn mắt nhìn cô hồi lâu cũng nói không ra một câu đầy đủ.
Mạnh Yên hơi im lặng, kéo cô vào cho bằng được rồi không có lời nào để nói, làm sao vậy? Không nhịn được vứt gối xuống giường, "Có gì thì anh nói đi, em còn đi chơi với Phương Phương nữa.”
"Chỉ biết chơi? Em mấy tuổi rồi? Không phải nói muốn ở nhà học sao?" Nghe lời này, vốn những lời Diệp Thiên Nhiên muốn nói trong lòng lại kìm nén, nuốt xuống, xụ mặt nhắc nhở cô, "Có chỗ nào không hiểu?" Trong lòng không ngừng buồn phiền, nói gì giờ? Chất vấn cô tại sao không tim không phổi? Chất vấn cô vì sao cô không cảm thấy dễ chịu như anh? Lời này bây giờ không thể nói ra miệng.
Trong lòng Mạnh Yên vui lên, cô còn muốn mấy ngày nữa mới qua nhờ vả anh, không ngờ anh đã tự động tới cửa."Có có, đợi em chút, em đi lấy sách." Anh là thầy giáo kiên nhẫn giảng giải rất rõ ràng, nói khi nào cô hiểu mới thôi.
Lấy tập ghi chép thường ngày ra, để ở trước mặt anh xin chỉ bảo.
Anh ngồi bên cạnh cô, lúc bắt đầu có hơi mềm lòng, tuy nhiên rất nhanh bị sự nghiêm túc của Mạnh Yên ảnh hưởng, tỉ mỉ giảng những chỗ khó khăn cho cô.
Lâm Phương Phương và Giang Vũ ở bên ngoài nhìn lén một hồi, "Đi thôi, không sao." Mới vừa rồi nhìn khí thế Diệp Thiên Nhiên hùng hổ dọa bọn họ sợ hết hồn, còn tưởng rằng thế nào? Vội vàng chạy theo xem xét lỡ có gì xảy ra còn vào can ngăn.
Giang Vũ gãi gãi đầu, "Anh họ mấy ngày nay cứ khó hiểu thế nào ấy, cũng không biết chuyện gì xảy ra?" Anh cứ đứng ngồi không yên, lúc giận lúc cười lúc buồn, giống như làm ảo thuật, thay đổi liên tục.
"Có sao?" Phương Phương vốn nhát gan, đối với Diệp Thiên Nhiên từ trước đến nay cô không chủ động thân cận, lại càng không chủ động quan sát anh.
"Quên đi, chắc chắn cậu không có chú ý." Giang Vũ biết tính tình của cô, cũng không nhiều lời. Kéo cô rời đi, không sao là tốt rồi.
Bên trong phòng, ánh mắt Diệp Thiên Nhiên rơi vào trên người bọn họ, khẽ lắc đầu.
Nói một hồi, anh đặt cây bút xuống, "Lần sau tiếp tục." Cô nhóc này thật sự học rất giỏi.
"Được." Mạnh Yên xoa xoa cổ đau nhức, "Anh họ, nghỉ hè lần này không trở về sao, không sao chứ?" Cô tò mò đã lâu rồi, hàng năm nghỉ đông và nghỉ hè anh đều về nhà, duy chỉ có năm nay nghỉ hè không trở về. Chẳng lẽ xảy ra chuyện gì?
Diệp Thiên Nhiên liếc cô một cái, thấy khuôn mặt cô nghi ngờ, "Không sao."
Thái độ lạnh nhạt của anh như vậy, trực giác của cô ngầm hiểu ra điều gì đó,”Anh không nhớ người nhà sao?”
Diệp Thiên Nhiên sưng mặt lên, "Em thật lắm chuyện." Không nhịn véo khuôn mặt mềm mịn nhỏ nhắn của cô liên tục. Cho đến khi mặt cô ửng hồng mới thôi.
Thảm rồi, lại gây chuyện, cô tự khinh bỉ chính mình. Cô không dám phản kháng đành cười trừ nói, "Coi như em nhiều chuyện, sau này không bao giờ ... hỏi nữa."
"Em rất muốn biết chuyện trong nhà của anh?" Giọng nói Diệp Thiên Nhiên hơi to lên.
"Không không không, không muốn biết." Mạnh Yên sờ sờ cổ, cảm giác mồ hôi lạnh chảy ròng. Biết rõ chuyện này là ranh giới cuối cùng của anh, cô còn dám hỏi, thật là sự tò mò giết chết bản thân mà.
Dường như Diệp Thiên Nhiên tiếc nuối rồi lại buông lỏng thở dài, cuối cùng bỏ qua gương mặt đáng thương của cô. Ngược lại muốn xoa xoa đầu của cô, tới một nửa đột nhiên rụt tay về.
Từ đó về sau, Diệp Thiên Nhiên cũng không tránh mặt cô nữa, thường ngày đi cùng nhau đến hồ bơi. Chẳng qua giữa anh và Mạnh Yên có sự thay đổi nhỏ, nhưng người trong cuộc cũng hết sức tránh vấn đề này, mắt nhắm mắt mở xem như không để ý.
Sau khi kỳ nghỉ hè kết thúc mấy ngày, rốt cuộc Mạnh Yên và Phương Phương đã biết bơi. Mạnh Yên cũng thực hiện lời hứa, mời bọn họ đi ăn KFC ở thành thị sẵn tiện đi dạo.
Mọi người ngồi xe hơn một tiếng mới đến thành thị, Mạnh Yên dẫn bọn họ đến KFC bên cạnh Quảng trường Nhân Dân, lúc này thức ăn nhanh còn là một chuyện mới mẻ trong cửa hàng chen chúc người xếp hàng, không gian không ngớt ầm ĩ.
Nếu không phải vì đồng ý với Phương Phương, cô thật sự muốn đi ăn chỗ khác. Cô là người không có tính nhẫn nại, rất ghét chuyện phải xếp hàng đông đúc.
Để cho Phương Phương và Giang Vũ đi tìm chỗ ngồi, Mạnh Yên và Diệp Thiên Nhiên đi mua đồ ăn, xếp hàng nửa tiếng mới đến phiên bọn họ, Mạnh Yên cầm một đống đồ.
"Gọi nhiều như vậy? Ăn hết không?" Diệp Thiên Nhiên nhìn nhiều món ăn chất như núi, muốn ngất.
"Không riêng Phương Phương thích ăn, Tiểu Vũ cũng thích ăn, ăn không hết thì đem về." Mạnh Yên tay không đi ở phía trước, Diệp Thiên Nhiên bưng khay theo ở phía sau.
Hai người kia đã sớm trông chờ mòn mỏi, thấy bọn họ chạy tới hoan hô một tiếng, đồ ăn mình thích đã đem ra rồi.
Mạnh Yên chọn cánh gà, từ từ gặm. Thỉnh thoảng ăn cái này thì thấy rất ngon nhưng ăn thường xuyên thì lại ngán.
Diệp Thiên Nhiên cầm một cái bánh hamburger cắn từng miếng, ăn ngon lành. Mạnh Yên thấy cảm giác cũng muốn ăn, song cô vẫn không rời tầm mắt bị lôi cuốn.
Không có cách nào, thật ra thì cô không thích ăn hamburger, giống như cô không thích ăn mì ăn liền nhưng thấy người khác ăn ngon lành, cô không nhịn được cũng xin một chén ăn lại cảm giác ăn không ngon, chỉ có thể ăn hai đũa rồi bỏ.
"Muốn ăn?" Diệp Thiên Nhiên cúi đầu ăn lại để ý tâm tình của cô, điểm này lại khiến người ta khó có thể tưởng tượng. Chẳng lẽ lúc anh ăn còn có tinh thần quan sát cô sao? "Không muốn ăn." Ngoài miệng Mạnh Yên nói như vậy, ánh mắt lại nhìn chằm chằm cái hamburger đó rồi chảy nước miếng, nhìn qua giống như ăn rất ngon.
"Cho em ăn một miếng đó." Diệp Thiên Nhiên hào phóng đưa hamburger trong tay tới bên miệng cô.
Cả người Mạnh Yên cứng đờ, cô có bệnh sạch sẽ, không ăn cùng đồ ăn với người ta. Điểm này anh biết rõ! Cô trộm trộm nhìn anh một cái, gương mặt anh thản nhiên bình tĩnh, chẳng lẽ anh nhất thời quên mất?
"Không cần, anh ăn đi." Mạnh Yên lắc đầu, "Em không thích ăn cái này.”
"Anh biết, chẳng qua không phải em thèm sao? Cắn một miếng cho đỡ thèm”." Lời anh nói rất thẳng thắn.
Thấy bộ dạng anh chính nhân quân tử, Mạnh Yên không khỏi thầm mắng mình nhỏ mọn, nhịn lại nhẫn, vẫn không chịu nổi sự hấp dẫn đành hung hăng cắn một miếng to. Hừ, không có gì ngon.
Thấy cô phồng hai má, tầm mắt Diệp Thiên Nhiên nhìn chỗ cô cắn, học bộ dạng của cô hung hăng cắn một miếng to, lỗ tai lại nóng lên.
Chờ Mạnh Yên nuốt xong thức ăn, ăn cánh gà trong tay mình, đột nhiên nhớ tới điều gì, ngẩng đầu lên, "Anh họ, anh ăn hamburger xong rồi?”
"Ừa." Diệp Thiên Nhiên cũng không ngẩng đầu lên, ăn viên gà, "Sao?"
"Không có. . . Không có gì." Mạnh Yên khẽ kêu trong lòng, động tác người này quá nhanh, cô còn muốn xé phần mình đã ăn ra vứt đi. Chẳng qua này. . . Anh cũng quá. . . Quá không chú ý vệ sinh. (Hả? Cô chắc chắn là vệ sinh sao? Còn thẹn thùng dùng từ lung tung? ) quên đi, ăn cũng ăn vào trong bụng, còn có thể làm thế nào?
Diệp Thiên Nhiên trộm nhìn cô, khóe miệng hơi mím lại.
Ăn uống no nê rồi gói những món chưa ăn xong lại. Phương Phương muốn đến Quảng trường Nhân Dân chơi, mọi người không có ý kiến nên cùng đi.
Trên quảng trường du khách đông đúc, rối rít chụp hình lưu niệm, còn có rất nhiều bồ câu màu trắng, bọn chúng cũng không sợ người, du khách cho chúng ăn còn để cho họ chụp hình.
Mọi người mở to hai mắt nhìn đám bồ câu kia. Mới vừa đến gần, những con bồ câu kia bay lên cũng có những con đứng lại, còn có con to gan đậu trên tay bọn họ. Khiến cho mọi người thích thú nheo mắt lại cười.
Phương Phương kêu lên, "Tiểu Yên, chúng ta cũng mua đồ ăn cho bọn chúng đi.”
Giang Vũ cười rực rỡ, gật đầu, chạy nhanh đi mua.
"Ai, Tiểu Vũ." Mạnh Yên không kịp ngăn cậu lại, trong lòng quýnh lên, sao cậu ta lại vội vã như thế, đẩy Diệp Thiên Nhiên, "Anh họ, anh mau đi cùng đi, đừng để cậu ấy bị lạc." Giang Vũ chưa từng tới đây, hơn nữa cậu không rành tìm phương hướng. Ở đây nhiều xe, nhiều người, xảy ra chuyện gì thì không tốt.
Diệp Thiên Nhiên không yên lòng nhìn hai người bọn họ, "Hai em ở lại không vấn đề gì chứ?” Để hai cô bé ở lại chỗ này, anh cũng không yên tâm.
"Bọn em sẽ không chạy lung tung, mau đi đi." Mạnh Yên vội vã vẫy tay, "Đến lúc đó mất dấu thì hỏng.”
Lúc này Diệp Thiên Nhiên mới đuổi chấm đen nhỏ trước mặt, em trai ngốc này, mua đồ cần gì phải gấp gáp? Còn chạy rất nhanh nữa, cậu biết chạy đi mua ở đâu sao?
Đợi hồi lâu vẫn chưa thấy bọn họ trở lại, Mạnh Yên lo lắng hết nhìn đông lại nhìn tây, Phương Phương sốt ruột, "Là tớ không tốt, sao lại nói những lời kia? Tiểu Yên, không sao chứ?"
"Không có, anh họ cũng đi rồi, không có việc gì." Tuy nói như vậy, trên mặt Mạnh Yên khó nén nóng nảy, rướn cổ lên nhìn chằm chằm hướng bọn họ đi.
Thời gian lại trôi qua rất nhanh, nhưng vẫn không thấy hình bóng họ xuất hiện. Trong mắt Lâm Phương Phương đã rưng rưng nước mắt, sắp gào khóc.
Mạnh Yên cũng lo lắng như kiến bò trên chảo nóng, đi tới đi lui tại chỗ. Lúc này nếu có điện thoại di động thật tốt, có chuyện gì thì gọi điện thoại liên lạc, cũng tốt hơn đứng chỗ này giương mắt nhìn
Diệp Thiên Nhiên không trả lời cô, nhìn hồi lâu mới hỏi, "Muốn uống thêm một chén nữa không?"
Mạnh Yên lắc đầu, mặc dù chè đậu xanh tốt, nhưng uống nhiều quá sẽ bị Tào tháo rượt.
"Đi thôi, anh có việc tìm em." Diệp Thiên Nhiên chợt đứng dậy, kéo cô đi.
"Tìm em? Chuyện gì?" Gương mặt Mạnh Yên mờ mịt, tay của anh nắm thật chặt, cô giãy dụa hồi lâu không được. Không thể làm gì khác hơn là ngoan ngoãn mặc cho anh muốn làm gì làm.
Một tay Diệp Thiên Nhiên kéo cô vào sau nhà họ Mạnh, thật may là Lý Thiến đang bận rộn làm việc không chú đến bọn họ. Nếu không nhất định chắc chắn sẽ nói lung tung.
Mạnh Yên ngồi ở trên ghế sa lon tò mò nhìn anh, anh đứng cúi đầu xuống tầm mắt thẳng tắp nhìn chằm chằm cô, vẻ mặt nghiêm túc.
Yên lặng hồi lâu, Mạnh Yên bị ánh mắt của anh nhìn chòng chọc không được tự nhiên, ôm lấy gối vào trong ngực, "Nói đi, chuyện gì?" Mà dáng vẻ này cũng không ổn, bị ánh mắt anh nhìn khiến trong lòng có hơi áp lực, cảm giác mình mắc lỗi gì đó, mùi vị này cực kỳ không thoải mái.
Diệp Thiên Nhiên mở miệng, "Em…em..." Trợn mắt nhìn cô hồi lâu cũng nói không ra một câu đầy đủ.
Mạnh Yên hơi im lặng, kéo cô vào cho bằng được rồi không có lời nào để nói, làm sao vậy? Không nhịn được vứt gối xuống giường, "Có gì thì anh nói đi, em còn đi chơi với Phương Phương nữa.”
"Chỉ biết chơi? Em mấy tuổi rồi? Không phải nói muốn ở nhà học sao?" Nghe lời này, vốn những lời Diệp Thiên Nhiên muốn nói trong lòng lại kìm nén, nuốt xuống, xụ mặt nhắc nhở cô, "Có chỗ nào không hiểu?" Trong lòng không ngừng buồn phiền, nói gì giờ? Chất vấn cô tại sao không tim không phổi? Chất vấn cô vì sao cô không cảm thấy dễ chịu như anh? Lời này bây giờ không thể nói ra miệng.
Trong lòng Mạnh Yên vui lên, cô còn muốn mấy ngày nữa mới qua nhờ vả anh, không ngờ anh đã tự động tới cửa."Có có, đợi em chút, em đi lấy sách." Anh là thầy giáo kiên nhẫn giảng giải rất rõ ràng, nói khi nào cô hiểu mới thôi.
Lấy tập ghi chép thường ngày ra, để ở trước mặt anh xin chỉ bảo.
Anh ngồi bên cạnh cô, lúc bắt đầu có hơi mềm lòng, tuy nhiên rất nhanh bị sự nghiêm túc của Mạnh Yên ảnh hưởng, tỉ mỉ giảng những chỗ khó khăn cho cô.
Lâm Phương Phương và Giang Vũ ở bên ngoài nhìn lén một hồi, "Đi thôi, không sao." Mới vừa rồi nhìn khí thế Diệp Thiên Nhiên hùng hổ dọa bọn họ sợ hết hồn, còn tưởng rằng thế nào? Vội vàng chạy theo xem xét lỡ có gì xảy ra còn vào can ngăn.
Giang Vũ gãi gãi đầu, "Anh họ mấy ngày nay cứ khó hiểu thế nào ấy, cũng không biết chuyện gì xảy ra?" Anh cứ đứng ngồi không yên, lúc giận lúc cười lúc buồn, giống như làm ảo thuật, thay đổi liên tục.
"Có sao?" Phương Phương vốn nhát gan, đối với Diệp Thiên Nhiên từ trước đến nay cô không chủ động thân cận, lại càng không chủ động quan sát anh.
"Quên đi, chắc chắn cậu không có chú ý." Giang Vũ biết tính tình của cô, cũng không nhiều lời. Kéo cô rời đi, không sao là tốt rồi.
Bên trong phòng, ánh mắt Diệp Thiên Nhiên rơi vào trên người bọn họ, khẽ lắc đầu.
Nói một hồi, anh đặt cây bút xuống, "Lần sau tiếp tục." Cô nhóc này thật sự học rất giỏi.
"Được." Mạnh Yên xoa xoa cổ đau nhức, "Anh họ, nghỉ hè lần này không trở về sao, không sao chứ?" Cô tò mò đã lâu rồi, hàng năm nghỉ đông và nghỉ hè anh đều về nhà, duy chỉ có năm nay nghỉ hè không trở về. Chẳng lẽ xảy ra chuyện gì?
Diệp Thiên Nhiên liếc cô một cái, thấy khuôn mặt cô nghi ngờ, "Không sao."
Thái độ lạnh nhạt của anh như vậy, trực giác của cô ngầm hiểu ra điều gì đó,”Anh không nhớ người nhà sao?”
Diệp Thiên Nhiên sưng mặt lên, "Em thật lắm chuyện." Không nhịn véo khuôn mặt mềm mịn nhỏ nhắn của cô liên tục. Cho đến khi mặt cô ửng hồng mới thôi.
Thảm rồi, lại gây chuyện, cô tự khinh bỉ chính mình. Cô không dám phản kháng đành cười trừ nói, "Coi như em nhiều chuyện, sau này không bao giờ ... hỏi nữa."
"Em rất muốn biết chuyện trong nhà của anh?" Giọng nói Diệp Thiên Nhiên hơi to lên.
"Không không không, không muốn biết." Mạnh Yên sờ sờ cổ, cảm giác mồ hôi lạnh chảy ròng. Biết rõ chuyện này là ranh giới cuối cùng của anh, cô còn dám hỏi, thật là sự tò mò giết chết bản thân mà.
Dường như Diệp Thiên Nhiên tiếc nuối rồi lại buông lỏng thở dài, cuối cùng bỏ qua gương mặt đáng thương của cô. Ngược lại muốn xoa xoa đầu của cô, tới một nửa đột nhiên rụt tay về.
Từ đó về sau, Diệp Thiên Nhiên cũng không tránh mặt cô nữa, thường ngày đi cùng nhau đến hồ bơi. Chẳng qua giữa anh và Mạnh Yên có sự thay đổi nhỏ, nhưng người trong cuộc cũng hết sức tránh vấn đề này, mắt nhắm mắt mở xem như không để ý.
Sau khi kỳ nghỉ hè kết thúc mấy ngày, rốt cuộc Mạnh Yên và Phương Phương đã biết bơi. Mạnh Yên cũng thực hiện lời hứa, mời bọn họ đi ăn KFC ở thành thị sẵn tiện đi dạo.
Mọi người ngồi xe hơn một tiếng mới đến thành thị, Mạnh Yên dẫn bọn họ đến KFC bên cạnh Quảng trường Nhân Dân, lúc này thức ăn nhanh còn là một chuyện mới mẻ trong cửa hàng chen chúc người xếp hàng, không gian không ngớt ầm ĩ.
Nếu không phải vì đồng ý với Phương Phương, cô thật sự muốn đi ăn chỗ khác. Cô là người không có tính nhẫn nại, rất ghét chuyện phải xếp hàng đông đúc.
Để cho Phương Phương và Giang Vũ đi tìm chỗ ngồi, Mạnh Yên và Diệp Thiên Nhiên đi mua đồ ăn, xếp hàng nửa tiếng mới đến phiên bọn họ, Mạnh Yên cầm một đống đồ.
"Gọi nhiều như vậy? Ăn hết không?" Diệp Thiên Nhiên nhìn nhiều món ăn chất như núi, muốn ngất.
"Không riêng Phương Phương thích ăn, Tiểu Vũ cũng thích ăn, ăn không hết thì đem về." Mạnh Yên tay không đi ở phía trước, Diệp Thiên Nhiên bưng khay theo ở phía sau.
Hai người kia đã sớm trông chờ mòn mỏi, thấy bọn họ chạy tới hoan hô một tiếng, đồ ăn mình thích đã đem ra rồi.
Mạnh Yên chọn cánh gà, từ từ gặm. Thỉnh thoảng ăn cái này thì thấy rất ngon nhưng ăn thường xuyên thì lại ngán.
Diệp Thiên Nhiên cầm một cái bánh hamburger cắn từng miếng, ăn ngon lành. Mạnh Yên thấy cảm giác cũng muốn ăn, song cô vẫn không rời tầm mắt bị lôi cuốn.
Không có cách nào, thật ra thì cô không thích ăn hamburger, giống như cô không thích ăn mì ăn liền nhưng thấy người khác ăn ngon lành, cô không nhịn được cũng xin một chén ăn lại cảm giác ăn không ngon, chỉ có thể ăn hai đũa rồi bỏ.
"Muốn ăn?" Diệp Thiên Nhiên cúi đầu ăn lại để ý tâm tình của cô, điểm này lại khiến người ta khó có thể tưởng tượng. Chẳng lẽ lúc anh ăn còn có tinh thần quan sát cô sao? "Không muốn ăn." Ngoài miệng Mạnh Yên nói như vậy, ánh mắt lại nhìn chằm chằm cái hamburger đó rồi chảy nước miếng, nhìn qua giống như ăn rất ngon.
"Cho em ăn một miếng đó." Diệp Thiên Nhiên hào phóng đưa hamburger trong tay tới bên miệng cô.
Cả người Mạnh Yên cứng đờ, cô có bệnh sạch sẽ, không ăn cùng đồ ăn với người ta. Điểm này anh biết rõ! Cô trộm trộm nhìn anh một cái, gương mặt anh thản nhiên bình tĩnh, chẳng lẽ anh nhất thời quên mất?
"Không cần, anh ăn đi." Mạnh Yên lắc đầu, "Em không thích ăn cái này.”
"Anh biết, chẳng qua không phải em thèm sao? Cắn một miếng cho đỡ thèm”." Lời anh nói rất thẳng thắn.
Thấy bộ dạng anh chính nhân quân tử, Mạnh Yên không khỏi thầm mắng mình nhỏ mọn, nhịn lại nhẫn, vẫn không chịu nổi sự hấp dẫn đành hung hăng cắn một miếng to. Hừ, không có gì ngon.
Thấy cô phồng hai má, tầm mắt Diệp Thiên Nhiên nhìn chỗ cô cắn, học bộ dạng của cô hung hăng cắn một miếng to, lỗ tai lại nóng lên.
Chờ Mạnh Yên nuốt xong thức ăn, ăn cánh gà trong tay mình, đột nhiên nhớ tới điều gì, ngẩng đầu lên, "Anh họ, anh ăn hamburger xong rồi?”
"Ừa." Diệp Thiên Nhiên cũng không ngẩng đầu lên, ăn viên gà, "Sao?"
"Không có. . . Không có gì." Mạnh Yên khẽ kêu trong lòng, động tác người này quá nhanh, cô còn muốn xé phần mình đã ăn ra vứt đi. Chẳng qua này. . . Anh cũng quá. . . Quá không chú ý vệ sinh. (Hả? Cô chắc chắn là vệ sinh sao? Còn thẹn thùng dùng từ lung tung? ) quên đi, ăn cũng ăn vào trong bụng, còn có thể làm thế nào?
Diệp Thiên Nhiên trộm nhìn cô, khóe miệng hơi mím lại.
Ăn uống no nê rồi gói những món chưa ăn xong lại. Phương Phương muốn đến Quảng trường Nhân Dân chơi, mọi người không có ý kiến nên cùng đi.
Trên quảng trường du khách đông đúc, rối rít chụp hình lưu niệm, còn có rất nhiều bồ câu màu trắng, bọn chúng cũng không sợ người, du khách cho chúng ăn còn để cho họ chụp hình.
Mọi người mở to hai mắt nhìn đám bồ câu kia. Mới vừa đến gần, những con bồ câu kia bay lên cũng có những con đứng lại, còn có con to gan đậu trên tay bọn họ. Khiến cho mọi người thích thú nheo mắt lại cười.
Phương Phương kêu lên, "Tiểu Yên, chúng ta cũng mua đồ ăn cho bọn chúng đi.”
Giang Vũ cười rực rỡ, gật đầu, chạy nhanh đi mua.
"Ai, Tiểu Vũ." Mạnh Yên không kịp ngăn cậu lại, trong lòng quýnh lên, sao cậu ta lại vội vã như thế, đẩy Diệp Thiên Nhiên, "Anh họ, anh mau đi cùng đi, đừng để cậu ấy bị lạc." Giang Vũ chưa từng tới đây, hơn nữa cậu không rành tìm phương hướng. Ở đây nhiều xe, nhiều người, xảy ra chuyện gì thì không tốt.
Diệp Thiên Nhiên không yên lòng nhìn hai người bọn họ, "Hai em ở lại không vấn đề gì chứ?” Để hai cô bé ở lại chỗ này, anh cũng không yên tâm.
"Bọn em sẽ không chạy lung tung, mau đi đi." Mạnh Yên vội vã vẫy tay, "Đến lúc đó mất dấu thì hỏng.”
Lúc này Diệp Thiên Nhiên mới đuổi chấm đen nhỏ trước mặt, em trai ngốc này, mua đồ cần gì phải gấp gáp? Còn chạy rất nhanh nữa, cậu biết chạy đi mua ở đâu sao?
Đợi hồi lâu vẫn chưa thấy bọn họ trở lại, Mạnh Yên lo lắng hết nhìn đông lại nhìn tây, Phương Phương sốt ruột, "Là tớ không tốt, sao lại nói những lời kia? Tiểu Yên, không sao chứ?"
"Không có, anh họ cũng đi rồi, không có việc gì." Tuy nói như vậy, trên mặt Mạnh Yên khó nén nóng nảy, rướn cổ lên nhìn chằm chằm hướng bọn họ đi.
Thời gian lại trôi qua rất nhanh, nhưng vẫn không thấy hình bóng họ xuất hiện. Trong mắt Lâm Phương Phương đã rưng rưng nước mắt, sắp gào khóc.
Mạnh Yên cũng lo lắng như kiến bò trên chảo nóng, đi tới đi lui tại chỗ. Lúc này nếu có điện thoại di động thật tốt, có chuyện gì thì gọi điện thoại liên lạc, cũng tốt hơn đứng chỗ này giương mắt nhìn
Danh sách chương