Mạnh Yên cùng Diệp Thiên Nhiên đến Hương Phiêu Viên ăn cơm, nơi này nổi tiếng về món vịt quay, nhúng vịt vào trong giấm đỏ rồi cuốn với bánh, thêm rau, chấm với nước chấm. Mạnh Yên thích tới đây nhất, chẳng qua giá ở đây rất cao. Thỉnh thoảng tới mấy lần tạm được, thường xuyên đến thì cô hơi xót tiền.

Trong tiệm cũng vắng người người, hai người gọi một phần, phần cơm chiên thịt bò và chân giò hun khói, món ăn được dọn lên rất nhanh, Diệp Thiên Nhiên cuốn một miếng cho cô, cô nhận lấy ăn từng ngụm lớn, không có chút để ý hình tượng nào cả.

"Từ từ ăn, không có ai giành với em đâu." Diệp Thiên Nhiên cười lắc đầu, nhưng mà nhìn cô ăn ngon như vậy, khẩu vị của anh cũng tốt lên. Bánh bí đỏ vừa ăn cũng đã tiêu hết.

Mạnh Yên vốn không để ý tới việc nói chuyện, ăn xong rồi uống canh, canh này mùi nồng nhẹ, không có mùi tanh của thịt, phía trên còn nổi mấy lá rau xanh biếc, đủ cả sắc – hương – vị.

Thừa dịp cô ăn ngon miệng, Diệp Thiên Nhiên hỏi, "Lúc nãy sao lại mất hứng? Có phải chị họ em nói chuyện gì không?"

Mạnh Yên dừng tay ăn cơm, nhìn anh, "Không có, chẳng qua chị ấy hỏi chuyện của người khác." Đây mới là nguyên nhân cô tức giận.

Diệp Thiên Nhiên hơi sửng sốt, có chút lúng túng gãi gãi đầu, "Mà chuyện không liên quan đến anh, anh vốn không có để ý tới cô ta." Anh vô tội, cũng không thể bị oan.

Mạnh Yên nhún vai một cái, "Cho nên em cũng không tức giận anh."

Diệp Thiên Nhiên bận rộn rót mật vào tai, "Tiểu Yên nhà mình càng ngày càng sáng suốt, càng ngày càng hiểu chuyện."

"Hừ, ai là người nhà anh chứ?" Mạnh Yên không nhịn được nói giọng khó nghe, "Lúc trước em không hiểu chuyện sao?" Cô cũng muốn nhanh chóng quên chuyện này đi, anh lại còn nhảy ra hỏi lại, thật là.

"Anh chỉ chèn thêm chữ ‘càng’ thôi, đừng nghĩ oan cho anh." Diệp Thiên Nhiên giơ tay đầu hàng, "Sau này anh sẽ tránh người như vậy, tuyệt đối sẽ không để ý với bọn họ."

"Đây là chuyện của anh, không cần nói với em." Mạnh Yên bĩu môi, cúi đầu tiếp tục ăn.

"Em đó." Diệp Thiên Nhiên sờ sờ đầu của cô, cô bé này thật là nhỏ mọn, nhưng trong lòng anh lại vô cùng vui vẻ, cô bé này đang ghen nhỉ? Cuối cùng cô cũng để ý tới anh.

Mạnh Yên bĩu môi, kỳ lạ, dáng dấp cô cũng không tệ, sao lại không có người thích cô nhỉ? Lúc học trung học đệ nhất cũng có nhiều nữ sinh được theo đuổi, duy chỉ có cô không có, cô không tự chủ hỏi vấn đề này.

Diệp Thiên Nhiên cổ quái nhìn cô, "Em mong có người theo đuổi em?"

"Không hẳn, chỉ là cảm thấy khó hiểu." Mạnh Yên ngậm phần cơm, nói không rõ.

Diệp Thiên Nhiên đảo mắt, "Có cái gì kỳ lạ đâu? Lúc em học trung học đệ nhất dáng vẻ còn chưa trổ mã, ai lại đi thích người như cây đậu chứ?"

"Em tệ thế sao?" Mạnh Yên dậy thì muộn, nhưng cũng không đến mức như anh nói. Cô nhớ tới những nữ sinh được hoan nghênh, chợt một suy nghĩ thoáng qua đầu, chẳng lẽ là..."Diệp Thiên Nhiên, không phải là anh động tay động chân gì chứ?"

"Em nói xem?" Diệp Thiên Nhiên ba phải chuyện gì cũng cười cười.

Mạnh Yên liếc mắt, sao lại không nghĩ tới nhỉ? Theo tính tình của anh, sẽ không để cho nam sinh khác có cơ hội đến gần cô, hơn nữa càng không có chuyện tỏ tình với cô. Dù sớm muộn đều là anh đưa đón, người khác sao có thể đến gần cô chứ? "Anh cũng quá là... Quá gian xảo."

Diệp Thiên Nhiên rất thản nhiên, "Không có cách nào, ai bảo anh thích em chứ? Em cho là anh sẽ cho người khác có cơ hội sao?"

Mạnh Yên thấy anh như vậy, ngược lại không có hứng thú tranh cãi với anh, "Phải, làm cũng làm rồi, sau này đừng như vậy."

Diệp Thiên Nhiên gật đầu, trong lòng lại thầm nghĩ, anh thật sự vất vả mới theo đuổi được Mạnh Yên, không thể buông lỏng cảnh giác. Trước kia những nam sinh trẻ con khá dễ xử lý, lúc Mạnh Yên không chú ý làm vài hành động thân mật, tạo ra sự gần gũi thân thiết giữa hai người vì thế bọn họ không dám theo đuổi nữa. Nhưng trung học đệ nhị cấp cũng sẽ không dễ dàng như vậy, anh lại không thể ngày ngày ở bên cạnh cô. Chẳng qua anh động tay chân một chút... Nhất định phải bóp chết tâm tình chộn rộn của bọn họ từ sớm!

"Buổi chiều muốn đi đâu?" Diệp Thiên Nhiên hỏi, đang hẹn hò vui vẻ thì bị người khác quấy rối nên hỏi ý của cô.

"Cũng không biết chỗ nào, không bằng anh đi với em mua máy vi tính đi." Mạnh Yên chợt phấn khích, đã rất lâu rồi cô không có dùng máy vi tính, trong trường học chỉ học mấy tiết, cũng không có bao nhiêu máy, các bạn học phải thay phiên sử dụng, thật nhàm chán. Máy vi tính trong lúc này còn chưa được thông dụng, muốn đánh tài liệu cũng phải ra ngoài tiệm photocopy, thật phiền toái.

"Cũng được, anh đến chỗ chú Mạnh mượn xe." Chuyện nhỏ này Diệp Thiên Nhiên luôn luôn nghe theo cô.

Mạnh Yên ngẩn ngơ, "Anh biết lái xe?" Chuyện này cô không hề biết.

"Dĩ nhiên, từ nhỏ đã học được, đủ 18 tuổi anh đi thi lấy bằng." Diệp Thiên Nhiên chớp mắt, "Yên tâm, anh lái xe rất cứng."

Mạnh Yên gật đầu đồng ý, "Xe của ba em dùng buổi sáng, bây giờ không cần tới, có thể mượn được."

Hai người cơm nước xong Diệp Thiên Nhiên trả tiền, rồi đi tìm Mạnh Ngọc Cương mượn xe.

Mấy năm gần đây nhà họ Mạnh thêm hai chiếc xe, một chiếc là màu trắng như bánh bao, chuyên môn dùng để vận chuyển gà đến các chợ trong trấn, nhưng mà hùn tiền với Giang Hải Thiên mua. Còn một chiếc thì màu đen, Lý Thiến dùng trong cửa tiệm, đặc biệt tiếp khách hoặc là giao hàng tới cửa.

Mạnh Ngọc Cương không yên lòng dặn dò lần nữa, "Cẩn thận một chút, đi chậm một chút, không vượt đèn đỏ, chú ý an toàn."

Diệp Thiên Nhiên không nhịn được, không ngừng gật đầu.

"Đừng nói nữa, e là trời sẽ tối mất." Mạnh Yên bất đắc dĩ đoạt lấy chìa khóa xe, leo lên xe.

Mạnh Ngọc Cương đành bó tay với con gái mình, chẳng qua cười, "Đi đi, con bé này không có kiên nhẫn."

"Chú Mạnh, vậy tụi con đi." Diệp Thiên Nhiên lễ độ gật đầu ý bảo.

"Cẩn thận một chút." Mạnh Ngọc Cương không yên lòng nhìn hai đứa trẻ, "Tiểu Yên, đủ tiền chưa? Không đủ ba có nè."

"Đủ rồi." Mạnh Yên vỗ vỗ túi sau lưng, bên trong có tờ chi phiếu một vạn.

Lái xe đến nơi bán máy vi tính lớn nhất trong thành phố, Diệp Thiên Nhiên dẫn cô cô đi vào xem kỹ từng máy. Lúc này giá cả máy vi tính còn rất đắt, phần mềm cũng đơn giản. Diệp Thiên Nhiên nghiên cứu hồi lâu, chỉ vào hai máy vi tính hỏi ý kiến của Mạnh Yên.

Mạnh Yên chỉ biết thao tác nhưng đối với cấu hình máy thì không biết, chỉ biết là ngoại hình nhìn có được hay không, sờ tay cảm giác thế nào? Những chuyện khác chỉ có thể để anh làm chủ.

Diệp Thiên Nhiên không có cách nào, chỉ vào một máy, "Vậy máy này đi."

Mạnh Yên gật đầu, Diệp Thiên Nhiên bắt đầu giảm giá, chủ cửa hàng lúc đầu muốn đánh lừa bọn họ, không muốn nghe anh nói đạo lý rõ ràng, không phải người chuyên môn, hai người trả giá hồi lâu lấy 6000 đồng.

Mạnh Yên hớn hở trả tiền, bớt phiền toái, vốn không cần phải hao tổn tâm trí, không tệ, có bạn trai cũng có lợi chỗ này, sớm biết như thế, không chừng cô đã đồng ý.

Thêm một cái máy in, hai người ôm đồ trở về.

Diệp Thiên Nhiên khởi động xe, còn chưa đi ra ngoài đột nhiên tắt máy, cởi dây an toàn.

"Sao vậy?" Mạnh Yên cho là quên thứ gì, bận rộn cúi đầu kiểm tra.

"Bên kia có một cửa hàng điện thoại, chúng ta đi xem một chút." Diệp Thiên Nhiên đưa tay chỉ về phía trước.

"Điện thoại di động? Rất đắt tiền." Mạnh Yên lắc đầu không muốn xuống xe, lúc này điện thoại di động lại đắt lại xấu xí lại nặng muốn chết, đây cũng là nguyên nhân cô không muốn mua.

"Không sao, anh có tiền." Diệp Thiên Nhiên dụ dỗ nói.

"Anh vẫn nên tiết kiệm tiền sửa nhà đi."

"Tiền sửa nhà đủ rồi." Diệp Thiên Nhiên mở cửa xe cứng rắn kéo cô xuống.

"Trong nhà đã có điện thoại cần gì điện thoại di động nữa, mua cũng lãng phí." Mạnh Yên không phải sợ tốn tiền, mà là người bên cạnh cũng không có điện thoại di động, cô mua để làm gì? "Tại sao lãng phí? Chúng ta có thể liên lạc với nhau." Diệp Thiên Nhiên kéo cô đi về phía trước.

Liên lạc? Lời này xuất hiện trong đầu cô, giờ mới hiểu được. Ngất, nói thẳng là đường dây nóng của hai người đi. Nhưng mà không phải là quá xa xỉ? Một cái điện thoại cũng hơn 10.000, hai người sẽ tốn hơn 20.000. Không được. "Điện thoại di động cũng không cần, chúng ta mua cái máy BP đi, có chuyện gì cứ nhắn cho em." Ký túc xá trường anh không có trang bị điện thoại, muốn liên lạc cũng không có phương tiện.

Hai người giằng co hồi lâu, cuối cùng vẫn nghe Mạnh Yên, mua hai máy nhắn tin BP, hai màu khác nhau nhưng kiểu dáng cặp đôi. Anh là màu đen, cô là đỏ thẫm.

Nhìn dáng vẻ Mạnh Yên đang máy nhắn tin BP cười ngẩn người, Diệp Thiên Nhiên cười híp mắt, dắt tay cô bước chậm. Lòng người vui nên thấy cảnh cũng đẹp. Ở nơi đông đúc người này, trong mắt của anh chỉ có một người đang cúi đầu thưởng thức máy.

Nhưng mà sau khi về, Lý Thiến nhìn hóa đơn hồi lâu, đứa nhỏ này sử dụng quá nhiều tiền. Vật này bà cũng chưa từng thấy qua, lại tốn 6.000 đồng, lại phải bán thêm mấy bộ quần áo nữa.

Diệp Thiên Nhiên ở trong phòng loay hoay hồi lâu, gắn máy vi tính xong xuôi. Ra ngoài gọi Lý Thiến, "Dì Lý, dì nhìn máy vi tính đi, rất có lợi, kết nối Internet là có thể thấy cả thế giới.”

"Thật sự lợi hại như vậy?" Lý Thiến bán tín bán nghi, nhìn trái nhìn phải thấy cũng chỉ là cái máy, thật sự có ích vậy sao?

"Dĩ nhiên rồi, Tiểu Yên thông minh lắm, làm sao chịu lỗ tiền mua cái này chứ?" Gương mặt Diệp Thiên Nhiên kiêu ngạo.

Điều này cũng đúng, tuy trong tay đứa nhỏ Mạnh Yên này có tiền, nhưng chưa bao giờ phung phí, tiền cũng dùng chỗ cần thiết, đây cũng là nguyên nhân bà rất tin tưởng con gái mà không hề thu tiền riêng.

Một khi Lý Thiến nghĩ thông suốt, cũng không xót tiền. Đứng dậy đi theo Diệp Thiên Nhiên vào phòng khách, Mạnh Yên đang hết sức vui vẻ nghịch nghịch máy tính mới.

Thấy mẹ đi vào, Mạnh Yên cười híp mắt kéo mẹ ngồi xuống, mình đứng ở sau lưng mẹ, đắc ý biểu diễn khoa học công nghệ mới khiến mẹ cô trợn mắt há mồm nhìn.

Mạnh Yên ra vẻ khoe khoang, "Mẹ, sau này nhờ cái máy mẹ có thể xem những buổi trình diễn thời trang mới nhất, còn có thể liên lạc thông tin với nhà máy, đánh văn kiện đánh tài liệu đều được, rất có lợi đó."

"Có thể xem được bộ sưu tập mới?" Những cái khác không nói nhưng bà hứng thú việc này nhất. Bà giữ rất nhiều tạp chí thời trang. Nếu quả thật đúng như con gái nói vậy sẽ đỡ phiền toái hơn rất nhiều.

"Đúng vậy, tạp chí mẹ mua đều không phải là mới nhất." Mạnh Yên chỉ vào máy tính này, "Nếu như là máy vi tính, hôm qua bên New York có gì thì hôm sau đã có tin tức có thể xem được."

"Tốt vậy sao?" Lý Thiến bị thuyết phục, trong lòng càng ngứa ngáy, "Dùng như thế nào? Mau chỉ mẹ."

Mạnh Yên dạy Lý Thiến thao tác tay thế nào, dù sao Lý Thiến lớn tuổi, lần đầu tiên dùng máy, ngón tay chưa linh hoạt cầm chuột.

Mạnh Yên kiên nhẫn dạy mấy lần, thấy mẹ vẫn chưa học được, không khỏi có chút nhức đầu. Diệp Thiên Nhiên gõ gõ sau lưng, ý bảo cô lui ra, anh tới dạy.

Rõ ràng Diệp Thiên Nhiên kiên nhẫn hơn cô, không hề thấy phiền mà dạy đi dạy lại cho Lý Thiến, cho đến khi bà đã thông thạo.

Lý Thiến rất cảm động, "Thiên Nhiên, tối nay ở đây ăn cơm, dì làm món sở trường cho con ăn." Thật là một đứa bé ngoan, mới vừa rồi bà cũng không hiểu được làm phiền đứa nhỏ này kiên nhẫn.

"Cảm ơn dì Lý, con thích mấy món dì nấu, ăn rất ngon." Miệng lưỡi Diệp Thiên Nhiên trơn nhẵn, "Căn tin trường con nấu khó ăn lắm, mỗi lần ăn cơm con đều phải tưởng tượng mấy món dì nấu mới nuốt được.”

"Thật sao? Thích thì sau này tới đây ăn cơm nhiều một chút." Lý Thiến đắc ý, tay nghề của bà tốt thế sao.

"Được được được." Gương mặt Diệp Thiên Nhiên hớn hở, khiến Mạnh Yên ở một bên chỉ biết kêu trời, đồ nịnh bợ!

Diệp Thiên Nhiên thừa dịp Lý Thiến đi ra ngoài nấu ăn, đưa tay kéo tóc của cô, cô bé không có lương tâm, anh làm tất cả không phải vì cô sao?

Quả nhiên Lý Thiến làm một bàn lớn đầy món ăn, trong đó có món thịt kho và canh thịt bò mà Diệp Thiên Nhiên thích, khiến Diệp Thiên Nhiên ăn cũng không ngẩng đầu lên, vùi đầu vào ăn.

Lý Thiến thấy rất vui mừng, không ngừng gắp thức ăn cho anh. Mình làm món ăn có người khen, cảm giác thành tựu đó còn thỏa mãn hơn là bán được mấy bộ quần áo.

Mạnh Yên trợn mắt nhìn Diệp Thiên Nhiên, mẹ cô thật thiên vị, ai mới là con ruột của mẹ?

Hành động của cô khiến Lý Thiến bất mãn, trợn mắt nhìn cô, "Con bé này, sao không lo ăn cơm đi, còn trách móc gì?" Sao lại không lễ phép như vậy? Bình thường nó cũng thích ăn, cũng không làm chuyện thất lễ. Hôm nay sao vậy?

"Con muốn ăn đùi gà." Ánh mắt Mạnh Yên nhìn chằm chằm đùi gà trong chén của Diệp Thiên Nhiên. Biết rõ cô thích ăn, còn gắp đùi gà cho anh.

Lý Thiến vừa bực mình vừa buồn cười, sao lại giống như đứa bé không hiểu chuyện? "Bình thường là con ăn, hôm nay Thiên Nhiên là khách thì nhường cho anh đi.”

Ghét, anh là khách gì chứ? Mạnh Yên không vui bĩu môi, ủy khuất cúi đầu ăn cơm trắng.

Diệp Thiên Nhiên lắc đầu, gắp đùi gà vào trong chén cô.

Thấy thế Lý Thiến vội vàng ngăn cản, "Thiên Nhiên, không cần để ý nó."

"Dì Lý, con không thích ăn đùi gà." Diệp Thiên Nhiên vội vàng mở miệng, chỉ sợ bà trách Mạnh Yên.

Mạnh Yên cắn đùi gà vừa thơm vừa ngon, tâm tình thật tốt, trên mặt lộ ra nụ cười khoái trá. Vẫn là Diệp Thiên Nhiên lên tiếng nhường.

Lý Thiến bất đắc dĩ nhìn cô, con bé này quá tùy hứng, sao lại đối với khách như vậy? Người ta khách sáo, cô lại tưởng thật. Ngày thường cũng không thấy nó như vậy? Làm sao bà biết có người tự nguyện vì ai, trong lòng cũng vui sướng đây!

Mạnh Ngọc Cương lại thu hết tất cả trong mắt, trong lòng cảm giác là lạ. Hai đứa bé này có quá thân thiết rồi không?
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện