Thời kỳ học cao trung nặng nề và khô khan nhất, lúc học lớp mười một Mạnh Yên không chút do dự chọn khoa văn, cô không có hứng thú với những công thức nhức đầu kia. Mà Giang Vũ đương nhiên chọn khoa học tự nhiên, bạn học Tưởng kia cũng chọn khoa học tự nhiên, cùng lớp với Giang Vũ.
Bạn học Tưởng vì cái gọi là tình yêu mà không ngại học kém chọn ban khoa học tự nhiên, không thể không khiến Mạnh Yên khen cô bé đó một câu rất can đảm. Dù sao đây là chuyện quan trọng, qua loa như thế cũng xem như không có trách nhiệm với bản thân. Chuyện lần này, Mạnh Yên cũng không nói gì.
Huống chi nhìn thấy Tưởng Thi Vũ ngồi ở chỗ trước mặt Giang Vũ, lúc nào cũng xoay đầu lại nói chuyện với cậu, Mạnh Yên thật sự không biết nên nói thế nào với cô ta. Người ta nói việt tỏa việt dũng (*) chính là chỉ những người như thế.
(*) : Ý nói khi bắt tay làm thứ gì cố gắng hết sức, phấn đấu đạt mục tiêu 100%.
Sau này chủ nhiệm lớp không chịu nổi, gọi điện thoại nói với người lớn ở nhà của Tưởng Thi Vũ, không biết đã nói những gì. Ngày hôm sau Tưởng Thi Vũ dời đến chỗ ngồi cách xa Giang Vũ, cũng không dám có dính lấy Giang Vũ nữa. Chuyện này khiến cho Giang Vũ thở phào nhẹ nhõm, cũng khiến cho chủ nhiệm lớp thả lỏng, trong lòng thầm nghĩ, không muốn học, thì cũng không nên phá người khác học tập chứ. Giang Vũ là hạt giống đỗ đại học cũng không thể làm ảnh hưởng người ta.
Mà Mạnh Yên học trong khoa văn đa phần là con gái, trong lớp chỉ có mười mấy nam sinh, chẳng qua ngoài dự đoán là La Vĩ lại tiếp tục đảm nhiệm chức lớp trưởng trong lớp cô, chuyện này khiến cô kinh ngạc hồi lâu.
Trong trường học tổ chức cuộc thi viết văn, cô chủ nhiệm gọi Mạnh Yên và La Vĩ tham gia. Trước kia Mạnh Yên từng được khen ngợi, lần này không thể chểnh mảng, La Vĩ cũng từng viết bài trên báo, được người khác gọi đùa là tú tài.
Sáng sớm, mười mấy bạn học ngồi lên xe trường, đến thành phố tham gia cuộc thi. Dọc theo đường đi La Vĩ và Mạnh Yên vừa nói vừa cười, tâm trạng cũng rất thoải mái.
Đợi hồi lâu mới đến thời gian thi, mọi người theo thứ tự vào trường thi, Mạnh Yên nhìn đề bài, cúi đầu suy nghĩ, bắt đầu đặt bút viết ào ào, nhanh chóng viết xong, chỉ mất tầm 45 phút. Không thể làm gì khác hơn là ngồi đọc lại, ngồi thêm mấy phút, bây giờ ngồi không yên nữa, cắn môi dưới nộp bài rời khỏi địa điểm thi. La Vĩ nhìn cô, đôi môi giật giật, vùi đầu cố gắng viết.
Mạnh Yên đi lại trong sân trường, khí trời thật mát mẻ, gió thổi vào người dịu dàng, rất thoải mái. Xe trường đã trở về, mọi người thi xong có thể tự mình sắp xếp. Cô tựa vào cây bạch quả ngẩn người một lát, trong đầu suy nghĩ, không biết tiếp theo nên đi đâu. Đột nhiên nghĩ đến nơi này cách trường học Diệp Thiên Nhiên cũng không xa, nghĩ xem có nên đến thăm anh, cho anh một sự bất ngờ? Những ngày qua anh vẫn biến đi đâu mất, không có thời gian, cũng không biết đang bận rộn việc gì. Thật sự cô hơi nhớ anh. Được, cứ làm như thế.
Quyết định xong, Mạnh Yên gọi xe taxi chạy thẳng tới trường học của anh, lúc xuống xe nhìn thời gian, mười một giờ ba mươi lăm phút, đúng lúc là giờ cơm, có thể nói anh mời cơm. Hì hì.
Mạnh Yên đảo mắt nhìn, mượn điện thoại nhắn lại, hỏi xem anh đang ở đâu? Qua gần năm phút, mới nhận được tin nhắn anh trả lời, đang có việc bên ngoài, sao vậy? Mạnh Yên nổi giận bĩu môi, có lầm không? Cô vất vả có tâm đến thăm anh, lại trở nên vô ích. Quên đi, sờ sờ cái bụng đang đói, tầm mắt quét qua những quán cơm nhỏ gần trường, chọn một cửa tiệm bán bún, gọi một chén bún Quế Lâm ăn.
Ăn được một nửa, trong lúc vô tình ngẩng đầu lên, nhất thời ngây ngẩn cả người. Cách đó không xa có một nam sinh mặc áo đen đi xuống từ taxi, ơ, hình như là Diệp Thiên Nhiên? Anh xong việc trở về trường học? Thật sự là quá tốt, cuối cùng cũng không có đi một chuyến vô ích. Mừng rỡ hớn hở nhanh chóng đặt đũa xuống đang chuẩn bị chạy ra để tạo sự bất ngờ.
Cô lại nhìn thấy một màn trước mắt, chỉ thấy Diệp Thiên Nhiên từ bên kia cửa xe ôm một nữ sinh tóc ngắn ngang tai, hai người thân mật ôm nhau, trên mặt còn nở nụ cười, nụ cười khiến đôi mắt Mạnh Yên cũng đau xót.
Cô cứ nghĩ mình đang nằm mơ, đưa tay dụi dụi mắt nhìn lại, không sai, Diệp Thiên Nhiên chưa bao giờ tiếp xúc thân mật với người khác ôm nữ sinh kia cúi đầu cười đùa, từng bước một đi vào sân trường. Bóng lưng hai người kia thoạt nhìn có vẻ hài hòa.
Cô muốn đuổi theo hỏi rõ ràng, nhưng chân lại không thể động đậy, cả người như bị ngâm trong nước đá mà lạnh run. Ánh mắt thẳng tắp nhìn chằm chằm bóng lưng bọn họ biến mất ở cửa. Trong lòng một mảnh tuyệt vọng, đây chính là người luôn miệng nói thích cô, đây chính là người nói muốn cùng cô vĩnh viễn ở chung một chỗ, đây chính là người nói tuyệt đối sẽ không dây dưa với bất kỳ người con gái nào khác, nhưng giờ phút này lại thân mật ôm một nữ sinh khác, không thèm để ý chút nào đến ánh mắt của người khác. Được, rất tốt. Tim quặn đau đến mức không cách nào hô hấp, lần đầu tiên cô cảm giác sâu sắc mùi vị tan nát cõi lòng, cảm giác này khiến cô khó có thể hít thở.
Bên tiệm, bà chủ đang gọi điện thoại với chồng, chờ bà nói chuyện điện thoại xong, Mạnh Yên mượn điện thoại di động cho anh.
Rất nhanh anh đã nhận nghe, nhưng mà giọng nói khe khẽ, "Tiểu Yên, ở đâu có điện thoại gọi đến thế?"
Giọng Mạnh Yên nhẹ nhàng như gió thổi, "Mượn của người khác, anh đang ở đâu?" Cô muốn cho anh một cơ hội, cũng cho mình một chút hi vọng, cô chứng kiến hết, cô muốn một lời giải thích. Là người yêu của nhau, yêu cầu này cũng không quá đáng nhỉ.
Giọng nói Diệp Thiên Nhiên không hề có sự do dự, "Trong trường học, có chuyện gì không?"
"Anh đã trở về? Không phải nói đi ra ngoài làm việc sao? Làm chuyện gì?" Lần đầu tiên Mạnh Yên hỏi hành tung của anh, nín thở chờ anh trả lời. Trong lòng điên cuồng khẩn cầu, anh không nên gạt em, tuyệt đối không nên gạt em, em có thể nghe anh giải thích.
Giọng anh dừng lại một chút, "Đi ra ngoài mua ít đồ."
Trong đầu tiếng cái gì như bị chặt đứt, Mạnh Yên bi thương nhắm mắt lại, trong lòng càng đau đớn, "Một mình sao?" Giữa ban ngày lại bình thản thân mật với một người xa lạ khiến trái tim cô lạnh giá. Anh lại lừa gạt cô! Anh có thể không thương cô, chỉ cần thẳng thắn với cô, cô sẽ thành toàn cho anh. Cần gì dùng loại thủ đoạn này chứ? Người đê tiện là người một chân đạp hai thuyền, cô không cần loại người như thế, nhưng cô lại yêu phải người này! Ha ha ha, quá buồn cười!
"Dĩ nhiên là một mình, sao vậy?” Giọng nói Diệp Thiên Nhiên có chút khó hiểu, nhưng Mạnh Yên nghe vào là chột dạ, so với trước kia anh chưa bao giờ nói như vậy. Nhận được điện thoại của cô anh sẽ thao thao bất tuyệt nói chuyện, trêu ghẹo cô, cũng không hỏi có chuyện gì sao? Sao vậy? Là câu hỏi nhàm chán nhất.
"Vậy sao? Không có việc gì, anh lo việc của anh đi." Mạnh Yên cúp điện thoại, sắc mặt cực kỳ khó coi. Sau này cũng sẽ không có quan hệ, vĩnh viễn cũng sẽ không có quan hệ.
Một người từng ôm cô cam kết vĩnh viễn không lừa gạt cô, lại nói dối trước mặt cô như vậy. Tại sao lại đối xử với cô như vậy? Tình cảm không có thứ tự đến trước và sau, nếu như anh không yêu cô nữa, vậy thì nói thẳng cho cô biết. Cô sẽ không dây dưa, cô cũng không hèn mọn đến mức van xin anh bố thí tình yêu. Không có tình yêu, ít nhất cô vẫn còn một phần tôn nghiêm.
Bà chủ thấy sắc mặt cô bé này trắng bệch, ngón tay nắm chặt điện thoại không buông, cả người lảo đảo muốn ngã, dáng vẻ như bị kích động, không khỏi lo lắng, "Cô bé, cô không sao chứ?"
"Không sao, cám ơn bác." Mạnh Yên phục hồi tinh thần lại, vội vàng trả lại điện thoại cho bà chủ.
Khẩu vị cũng mất, trả tiền, một mình đi ra khỏi cửa tiệm, nhìn về phía cửa trường đại học chăm chú rất lâu sau đó, cuối cùng xoay người rời đi. Ngực đau nhói, cổ họng phát khô, ánh mắt chua xót, nhưng cô không khóc. Có cái gì tốt khóc? Người nào trong đời sẽ không gặp phải những người con trai cặn bã? Coi như là kinh nghiệm đi! Từ nay về sau, cũng không nên tin vào chuyện tình yêu buồn cười này nữa. Những lời nói hoang đường càng không nên tin, tất cả đều là lừa dối!
Cô vẫn đi học bình thường, ăn cơm ngủ nghỉ như thường, chẳng qua là trong ánh mắt đều là hoảng hốt và đau đớn sâu sắc. Có lần đi trên đường thiếu chút nữa đụng vào xe, khiến tài xế mắng hồi lâu, cô chẳng qua cúi đầu không lên tiếng. Thế giới này và cô giống như cách một tầng thật dầy, người khác tức giận mắng cô cũng thờ ơ. Giống như mất đi sự chân thật.
"Tiểu Yên, cậu không sao chứ?" Ngược lại Giang Vũ thấy mặt cô trắng bệch bị dọa sợ.
"Không sao." Giọng Mạnh Yên vô cùng lạnh nhạt.
"Thật sự không có chuyện gì?" Giang Vũ không yên lòng nhìn cô, "Gần đây sắc mặt cậu rất kém, có phải áp lực quá lớn?"
Mạnh Yên nâng lên nụ cười mệt mỏi, "Có thể, lúc nào cũng phải thi cử."
Giang Vũ không biết sao khi thấy cô cười, trong lòng ê ẩm, "Không nên ôm đồm quá nhiều sẽ mang gánh nặng, gần đây cậu cũng gầy đi." Gương mặt gầy hốc đi lồi ra đôi mắt to.
Mạnh Yên lấy lại tinh thần, nhéo mặt mình, "Làm gì đến mức đó, tớ cảm giác mặt mình vẫn mập, có thể giảm đi cũng tốt."
Giang Vũ dở khóc dở cười, "Mập gì chứ? Sắp thành cây tre rồi, ăn nhiều cơm một chút, anh họ thấy cậu như vậy nhất định sẽ đau lòng."
"Sẽ không." Tim Mạnh Yên đau nhói, vội vàng lắc đầu.
"Cái gì?" Giọng cô quá nhẹ, cậu không nghe rõ, "Đúng rồi, gần đây bề bộn nhiều việc, đã lâu không có quay về, cậu bỏ qua cho ấy, anh..."
"Tiểu Vũ, cậu nói gì vậy?" Mạnh Yên cười càng lạnh nhạt, "Anh họ bận rộn việc của mình là bình thường, có gì tớ phải để ý.”
Lời này không sai, nhưng sao lại nghe lạ thế? Sao cậu lại cảm giác giống như cô muốn vứt bỏ? Vội vàng nói đỡ cho Diệp Thiên Nhiên, "Tiểu Yên, cậu đừng giận anh ấy, anh ấy bận rộn nhiều việc. . ."
"Tớ không có giận anh ấy, thật." Mạnh Yên không muốn nghe tên người này, từ này về sau cũng không có liên quan gì đến cô, "Cậu còn không lo học, đến lúc đó trượt hạng thì thê thảm."
Quả nhiên Giang Vũ bị cô đổi chủ đề, "Thật phiền phức, tuần nào cũng thi, chờ tớ lên đại học, đến lúc đó sẽ ném toàn bộ sách đi."
Mạnh Yên gật đầu bày tỏ ủng hộ, "Ý kiến hay, mau đi đi."
"Tớ đi đây, có chuyện tới tìm tớ." Giang Vũ có một đống bài tập phải làm, thấy cô không sao, vội vã rời đi.
"Được." Mạnh Yên cười híp mắt, chờ cậu đi rồi, khuôn mặt tươi cười mới suy sụp. Những ngày qua mệt mỏi quá, thân thể mệt mỏi đầu óc cũng mệt mỏi, nhưng càng mệt mỏi càng tốt, như vậy cũng sẽ không nhớ tới cảnh khiến cô đau lòng. Mỗi khi màn đêm buông xuống, trong đầu giống như máy chiếu phim phát lạ cảnh tượng khiến cô đau đến tan nát cõi lòng, mãi cho đến khi cô chết lặng mới nhịn không được mà ngủ thật say mới thôi.
Mạnh Yên lắc đầu, dùng sức nắm chặt quả đấm, gương mặt kiên định, cô nhất định có thể sống sót đi, nhất định! Thời gian lâu dài, bất cứ thương tổn gì cũng được thời gian làm nguôi ngoai, ai cũng không ngoại lệ. Cô nhất định sẽ bỏ xuống tất cả đau đớn, lần nữa đứng lên trở thành nữ sinh kiêu ngạo, vui vẻ. Nhưng mà thật sự cô phải cần bao nhiêu thời gian? Nửa năm? Một năm? Hay là mười năm?
Bạn học Tưởng vì cái gọi là tình yêu mà không ngại học kém chọn ban khoa học tự nhiên, không thể không khiến Mạnh Yên khen cô bé đó một câu rất can đảm. Dù sao đây là chuyện quan trọng, qua loa như thế cũng xem như không có trách nhiệm với bản thân. Chuyện lần này, Mạnh Yên cũng không nói gì.
Huống chi nhìn thấy Tưởng Thi Vũ ngồi ở chỗ trước mặt Giang Vũ, lúc nào cũng xoay đầu lại nói chuyện với cậu, Mạnh Yên thật sự không biết nên nói thế nào với cô ta. Người ta nói việt tỏa việt dũng (*) chính là chỉ những người như thế.
(*) : Ý nói khi bắt tay làm thứ gì cố gắng hết sức, phấn đấu đạt mục tiêu 100%.
Sau này chủ nhiệm lớp không chịu nổi, gọi điện thoại nói với người lớn ở nhà của Tưởng Thi Vũ, không biết đã nói những gì. Ngày hôm sau Tưởng Thi Vũ dời đến chỗ ngồi cách xa Giang Vũ, cũng không dám có dính lấy Giang Vũ nữa. Chuyện này khiến cho Giang Vũ thở phào nhẹ nhõm, cũng khiến cho chủ nhiệm lớp thả lỏng, trong lòng thầm nghĩ, không muốn học, thì cũng không nên phá người khác học tập chứ. Giang Vũ là hạt giống đỗ đại học cũng không thể làm ảnh hưởng người ta.
Mà Mạnh Yên học trong khoa văn đa phần là con gái, trong lớp chỉ có mười mấy nam sinh, chẳng qua ngoài dự đoán là La Vĩ lại tiếp tục đảm nhiệm chức lớp trưởng trong lớp cô, chuyện này khiến cô kinh ngạc hồi lâu.
Trong trường học tổ chức cuộc thi viết văn, cô chủ nhiệm gọi Mạnh Yên và La Vĩ tham gia. Trước kia Mạnh Yên từng được khen ngợi, lần này không thể chểnh mảng, La Vĩ cũng từng viết bài trên báo, được người khác gọi đùa là tú tài.
Sáng sớm, mười mấy bạn học ngồi lên xe trường, đến thành phố tham gia cuộc thi. Dọc theo đường đi La Vĩ và Mạnh Yên vừa nói vừa cười, tâm trạng cũng rất thoải mái.
Đợi hồi lâu mới đến thời gian thi, mọi người theo thứ tự vào trường thi, Mạnh Yên nhìn đề bài, cúi đầu suy nghĩ, bắt đầu đặt bút viết ào ào, nhanh chóng viết xong, chỉ mất tầm 45 phút. Không thể làm gì khác hơn là ngồi đọc lại, ngồi thêm mấy phút, bây giờ ngồi không yên nữa, cắn môi dưới nộp bài rời khỏi địa điểm thi. La Vĩ nhìn cô, đôi môi giật giật, vùi đầu cố gắng viết.
Mạnh Yên đi lại trong sân trường, khí trời thật mát mẻ, gió thổi vào người dịu dàng, rất thoải mái. Xe trường đã trở về, mọi người thi xong có thể tự mình sắp xếp. Cô tựa vào cây bạch quả ngẩn người một lát, trong đầu suy nghĩ, không biết tiếp theo nên đi đâu. Đột nhiên nghĩ đến nơi này cách trường học Diệp Thiên Nhiên cũng không xa, nghĩ xem có nên đến thăm anh, cho anh một sự bất ngờ? Những ngày qua anh vẫn biến đi đâu mất, không có thời gian, cũng không biết đang bận rộn việc gì. Thật sự cô hơi nhớ anh. Được, cứ làm như thế.
Quyết định xong, Mạnh Yên gọi xe taxi chạy thẳng tới trường học của anh, lúc xuống xe nhìn thời gian, mười một giờ ba mươi lăm phút, đúng lúc là giờ cơm, có thể nói anh mời cơm. Hì hì.
Mạnh Yên đảo mắt nhìn, mượn điện thoại nhắn lại, hỏi xem anh đang ở đâu? Qua gần năm phút, mới nhận được tin nhắn anh trả lời, đang có việc bên ngoài, sao vậy? Mạnh Yên nổi giận bĩu môi, có lầm không? Cô vất vả có tâm đến thăm anh, lại trở nên vô ích. Quên đi, sờ sờ cái bụng đang đói, tầm mắt quét qua những quán cơm nhỏ gần trường, chọn một cửa tiệm bán bún, gọi một chén bún Quế Lâm ăn.
Ăn được một nửa, trong lúc vô tình ngẩng đầu lên, nhất thời ngây ngẩn cả người. Cách đó không xa có một nam sinh mặc áo đen đi xuống từ taxi, ơ, hình như là Diệp Thiên Nhiên? Anh xong việc trở về trường học? Thật sự là quá tốt, cuối cùng cũng không có đi một chuyến vô ích. Mừng rỡ hớn hở nhanh chóng đặt đũa xuống đang chuẩn bị chạy ra để tạo sự bất ngờ.
Cô lại nhìn thấy một màn trước mắt, chỉ thấy Diệp Thiên Nhiên từ bên kia cửa xe ôm một nữ sinh tóc ngắn ngang tai, hai người thân mật ôm nhau, trên mặt còn nở nụ cười, nụ cười khiến đôi mắt Mạnh Yên cũng đau xót.
Cô cứ nghĩ mình đang nằm mơ, đưa tay dụi dụi mắt nhìn lại, không sai, Diệp Thiên Nhiên chưa bao giờ tiếp xúc thân mật với người khác ôm nữ sinh kia cúi đầu cười đùa, từng bước một đi vào sân trường. Bóng lưng hai người kia thoạt nhìn có vẻ hài hòa.
Cô muốn đuổi theo hỏi rõ ràng, nhưng chân lại không thể động đậy, cả người như bị ngâm trong nước đá mà lạnh run. Ánh mắt thẳng tắp nhìn chằm chằm bóng lưng bọn họ biến mất ở cửa. Trong lòng một mảnh tuyệt vọng, đây chính là người luôn miệng nói thích cô, đây chính là người nói muốn cùng cô vĩnh viễn ở chung một chỗ, đây chính là người nói tuyệt đối sẽ không dây dưa với bất kỳ người con gái nào khác, nhưng giờ phút này lại thân mật ôm một nữ sinh khác, không thèm để ý chút nào đến ánh mắt của người khác. Được, rất tốt. Tim quặn đau đến mức không cách nào hô hấp, lần đầu tiên cô cảm giác sâu sắc mùi vị tan nát cõi lòng, cảm giác này khiến cô khó có thể hít thở.
Bên tiệm, bà chủ đang gọi điện thoại với chồng, chờ bà nói chuyện điện thoại xong, Mạnh Yên mượn điện thoại di động cho anh.
Rất nhanh anh đã nhận nghe, nhưng mà giọng nói khe khẽ, "Tiểu Yên, ở đâu có điện thoại gọi đến thế?"
Giọng Mạnh Yên nhẹ nhàng như gió thổi, "Mượn của người khác, anh đang ở đâu?" Cô muốn cho anh một cơ hội, cũng cho mình một chút hi vọng, cô chứng kiến hết, cô muốn một lời giải thích. Là người yêu của nhau, yêu cầu này cũng không quá đáng nhỉ.
Giọng nói Diệp Thiên Nhiên không hề có sự do dự, "Trong trường học, có chuyện gì không?"
"Anh đã trở về? Không phải nói đi ra ngoài làm việc sao? Làm chuyện gì?" Lần đầu tiên Mạnh Yên hỏi hành tung của anh, nín thở chờ anh trả lời. Trong lòng điên cuồng khẩn cầu, anh không nên gạt em, tuyệt đối không nên gạt em, em có thể nghe anh giải thích.
Giọng anh dừng lại một chút, "Đi ra ngoài mua ít đồ."
Trong đầu tiếng cái gì như bị chặt đứt, Mạnh Yên bi thương nhắm mắt lại, trong lòng càng đau đớn, "Một mình sao?" Giữa ban ngày lại bình thản thân mật với một người xa lạ khiến trái tim cô lạnh giá. Anh lại lừa gạt cô! Anh có thể không thương cô, chỉ cần thẳng thắn với cô, cô sẽ thành toàn cho anh. Cần gì dùng loại thủ đoạn này chứ? Người đê tiện là người một chân đạp hai thuyền, cô không cần loại người như thế, nhưng cô lại yêu phải người này! Ha ha ha, quá buồn cười!
"Dĩ nhiên là một mình, sao vậy?” Giọng nói Diệp Thiên Nhiên có chút khó hiểu, nhưng Mạnh Yên nghe vào là chột dạ, so với trước kia anh chưa bao giờ nói như vậy. Nhận được điện thoại của cô anh sẽ thao thao bất tuyệt nói chuyện, trêu ghẹo cô, cũng không hỏi có chuyện gì sao? Sao vậy? Là câu hỏi nhàm chán nhất.
"Vậy sao? Không có việc gì, anh lo việc của anh đi." Mạnh Yên cúp điện thoại, sắc mặt cực kỳ khó coi. Sau này cũng sẽ không có quan hệ, vĩnh viễn cũng sẽ không có quan hệ.
Một người từng ôm cô cam kết vĩnh viễn không lừa gạt cô, lại nói dối trước mặt cô như vậy. Tại sao lại đối xử với cô như vậy? Tình cảm không có thứ tự đến trước và sau, nếu như anh không yêu cô nữa, vậy thì nói thẳng cho cô biết. Cô sẽ không dây dưa, cô cũng không hèn mọn đến mức van xin anh bố thí tình yêu. Không có tình yêu, ít nhất cô vẫn còn một phần tôn nghiêm.
Bà chủ thấy sắc mặt cô bé này trắng bệch, ngón tay nắm chặt điện thoại không buông, cả người lảo đảo muốn ngã, dáng vẻ như bị kích động, không khỏi lo lắng, "Cô bé, cô không sao chứ?"
"Không sao, cám ơn bác." Mạnh Yên phục hồi tinh thần lại, vội vàng trả lại điện thoại cho bà chủ.
Khẩu vị cũng mất, trả tiền, một mình đi ra khỏi cửa tiệm, nhìn về phía cửa trường đại học chăm chú rất lâu sau đó, cuối cùng xoay người rời đi. Ngực đau nhói, cổ họng phát khô, ánh mắt chua xót, nhưng cô không khóc. Có cái gì tốt khóc? Người nào trong đời sẽ không gặp phải những người con trai cặn bã? Coi như là kinh nghiệm đi! Từ nay về sau, cũng không nên tin vào chuyện tình yêu buồn cười này nữa. Những lời nói hoang đường càng không nên tin, tất cả đều là lừa dối!
Cô vẫn đi học bình thường, ăn cơm ngủ nghỉ như thường, chẳng qua là trong ánh mắt đều là hoảng hốt và đau đớn sâu sắc. Có lần đi trên đường thiếu chút nữa đụng vào xe, khiến tài xế mắng hồi lâu, cô chẳng qua cúi đầu không lên tiếng. Thế giới này và cô giống như cách một tầng thật dầy, người khác tức giận mắng cô cũng thờ ơ. Giống như mất đi sự chân thật.
"Tiểu Yên, cậu không sao chứ?" Ngược lại Giang Vũ thấy mặt cô trắng bệch bị dọa sợ.
"Không sao." Giọng Mạnh Yên vô cùng lạnh nhạt.
"Thật sự không có chuyện gì?" Giang Vũ không yên lòng nhìn cô, "Gần đây sắc mặt cậu rất kém, có phải áp lực quá lớn?"
Mạnh Yên nâng lên nụ cười mệt mỏi, "Có thể, lúc nào cũng phải thi cử."
Giang Vũ không biết sao khi thấy cô cười, trong lòng ê ẩm, "Không nên ôm đồm quá nhiều sẽ mang gánh nặng, gần đây cậu cũng gầy đi." Gương mặt gầy hốc đi lồi ra đôi mắt to.
Mạnh Yên lấy lại tinh thần, nhéo mặt mình, "Làm gì đến mức đó, tớ cảm giác mặt mình vẫn mập, có thể giảm đi cũng tốt."
Giang Vũ dở khóc dở cười, "Mập gì chứ? Sắp thành cây tre rồi, ăn nhiều cơm một chút, anh họ thấy cậu như vậy nhất định sẽ đau lòng."
"Sẽ không." Tim Mạnh Yên đau nhói, vội vàng lắc đầu.
"Cái gì?" Giọng cô quá nhẹ, cậu không nghe rõ, "Đúng rồi, gần đây bề bộn nhiều việc, đã lâu không có quay về, cậu bỏ qua cho ấy, anh..."
"Tiểu Vũ, cậu nói gì vậy?" Mạnh Yên cười càng lạnh nhạt, "Anh họ bận rộn việc của mình là bình thường, có gì tớ phải để ý.”
Lời này không sai, nhưng sao lại nghe lạ thế? Sao cậu lại cảm giác giống như cô muốn vứt bỏ? Vội vàng nói đỡ cho Diệp Thiên Nhiên, "Tiểu Yên, cậu đừng giận anh ấy, anh ấy bận rộn nhiều việc. . ."
"Tớ không có giận anh ấy, thật." Mạnh Yên không muốn nghe tên người này, từ này về sau cũng không có liên quan gì đến cô, "Cậu còn không lo học, đến lúc đó trượt hạng thì thê thảm."
Quả nhiên Giang Vũ bị cô đổi chủ đề, "Thật phiền phức, tuần nào cũng thi, chờ tớ lên đại học, đến lúc đó sẽ ném toàn bộ sách đi."
Mạnh Yên gật đầu bày tỏ ủng hộ, "Ý kiến hay, mau đi đi."
"Tớ đi đây, có chuyện tới tìm tớ." Giang Vũ có một đống bài tập phải làm, thấy cô không sao, vội vã rời đi.
"Được." Mạnh Yên cười híp mắt, chờ cậu đi rồi, khuôn mặt tươi cười mới suy sụp. Những ngày qua mệt mỏi quá, thân thể mệt mỏi đầu óc cũng mệt mỏi, nhưng càng mệt mỏi càng tốt, như vậy cũng sẽ không nhớ tới cảnh khiến cô đau lòng. Mỗi khi màn đêm buông xuống, trong đầu giống như máy chiếu phim phát lạ cảnh tượng khiến cô đau đến tan nát cõi lòng, mãi cho đến khi cô chết lặng mới nhịn không được mà ngủ thật say mới thôi.
Mạnh Yên lắc đầu, dùng sức nắm chặt quả đấm, gương mặt kiên định, cô nhất định có thể sống sót đi, nhất định! Thời gian lâu dài, bất cứ thương tổn gì cũng được thời gian làm nguôi ngoai, ai cũng không ngoại lệ. Cô nhất định sẽ bỏ xuống tất cả đau đớn, lần nữa đứng lên trở thành nữ sinh kiêu ngạo, vui vẻ. Nhưng mà thật sự cô phải cần bao nhiêu thời gian? Nửa năm? Một năm? Hay là mười năm?
Danh sách chương