Lý Thiến nhìn gương mặt đắc ý của chị dâu cả, có chút không ưa: “Phải không?”

Quý Tú Mai cười không khép được miệng: “Đó là đương nhiên, nhà chồng của Mạnh Tuệ là người có tiền, trong nhà xe ô tô có đến mấy chiếc, biệt thự cũng có vài cái.” Bà ta sinh được một cô con gái rất xinh đẹp, mà đã xinh đẹp là sẽ chiếm được nhiều lợi thế. Cuộc hôn nhân này của con gái khiến cho bà ta nở mày nở mặt.

Từ khi Mạnh Tuệđi làm, Quý Tú Mai rất quan tâm đến việc kết hôn của con gái, phải chọn lựa nhà thông gia môn đăng hộ đối. Nhất định phải chọn nhà có tiền mới gả con gái, may mắn dáng dấp của Mạnh Tuệ cũng không tệ lắm tính tình dịu dàng, có nhiều người rất thích con gái bà nên mới thấy yên tâm không có xảy ra sơ xuất gì.

Mấy năm nay, cuối cùng bà cũng tìm được ông chủ của một nhà xưởng lớn, con trai ông ta cùng tuổi với Mạnh Tuệ nên khá xứng đôi. Tính tình phóng khoáng, lễ vật cũng rất phong phú, trang sức bà đang đeo trên người cũng là lễ vật của nhà thông gia biếu tặng. Kết thông gia với nhà có tiền trong lòng bà không cần nói ra cũng hiểu được ý, lúc đi lại trong thôn cũng nghênh ngang ngẩng cao đầu.

Có điều, bên thông gia có một yêu cầu nhỏ, chính là trong hôn lễ của hai gia đình có thể nhìn thấy gia đình Mạnh Ngọc Cương đến tham dự hôn lễ. Ông chủ kia đồng ý nhận Mạnh Tuệ làm con dâu, nguyên nhân lớn nhất là muốn tạo dựng mối quan hệ cùng với người nhà Mạnh Ngọc Cương.

Kinh doanh trên thương trường, ai chẳng biết Lý Thiến có sự nghiệp cực kỳ hưng thịnh, lãnh đạo trên huyện cũng đều phải nể mặt ba phần. Có thể thân thiết được với gia đình này, trong tương lai nhất định sẽ có được nhiều lợi ích.

Quý Tú Mai nghe xong điều kiện này, lần chần mấy ngày rồi mới bất đắc dĩ đến tận nhà thỉnh cầu. Tận đến lúc bà ta đi vào sân nhìn thấy quy mô rộng lớn của xưởng sản xuất, bà ta mới phát hiện ra cô em dâu này không còn giống như ngày trước nữa, ước chừng số tiền kiếm được cũng chất đầy nhà. Trước đây, bà ta có nghe kể Lý Thiến kiếm được rất nhiều tiền nhưng bà ta không tin. Bây giờ lời đồn đãi quả không sai, nếu có thể lấy ra một chút tiền cho gia đình bà ta chi tiêu thì ….

Lý Thiến nghe Quý Tú Mai khoe khoang, sắc mặt không chút thay đổi, giọng nói nhàn nhạt: “Chúc mừng.” Nhưng trong lòng rất khinh thường, hạnh phúc hôn nhân chỉ dựa vào tiền là không mua được. Tình cảm mới là nền tảng vững chắc trong hôn nhân, có điều những câu nói như vậy sợ rằng Quý Tú Mai nghe không lọt tai. Còn có thể cho rằng bà đang ghen tỵ với gia đình bà ta thì sao? Bà cần gì phải chọc vào người như vậy? Quý Tú Mai cười rạng rỡ: “Hôn lễ được tổ chức vào mùng một tháng giêng, gia đình em nhất định phải tới đấy nhé.” Nếu gia đình bọn họ đến, vừa có thể cho thông gia một câu trả lời thỏa đáng, vừa có thể cho gia đình bà ta càng hãnh diện hơn, lại còn có thể được nhận bao lì xì lớn, thật sự là một mũi tên trúng ba đích, Nhân tiện cơ hội này sẽ phục hồi tình thân như cũ, về sau cũng có thể mở miệng đòi tiền.

Lý Thiến nhìn vẻ mặt đầy toan tính của Quý Tú Mai, trong lòng chỉ cảm thấy buồn cười: “Em sẽ xem thử có thể bớt chút thời gian đến tham dự hay không? Cũng sẽ nói chuyện này với Ngọc Cương sau.” Ý tứ trong lời nói này đã khéo léo từ chối.

Cho đến bây giờ còn muốn ngấm ngầm mưu tính bà sao, đừng có mơ. Bây giờ bà không còn giống như lúc trước, nhẫn nhục chịu khó một lòng hiếu thuận hy vọng mẹ chồng sẽ cảm động. Bây giờ bà cũng sẽ không bao giờ quan tâm đến bất luận là người nào đi chăng nữa.

Hôn lễ này tuyệt đối bà sẽ không tham dự, chuyện xảy ra năm đó mãi mãi bà không thể nào quên. Bọn họ đã làm những chuyện gì bà cũng sẽ không quên, bà sẽ không một lần nữa dây dưa với loại người như thế. Nếu không phải nể mặt Mạnh Ngọc Cương thì ngay cả mẹ và chị dâu cũng đều không muốn gọi.

Không biết Quý Tú Mai nghe hiểu hay không, vẫn là giả vờ không biết, vẻ mặt vui mừng: “Em dâu, mùng một tháng giêng em bận chuyện gì à? A Tuệ là cháu gái duy nhất của em, hôn nhân là chuyện đại sự duy nhất trong cuộc đời, em không thể không đến.”

Lý Thiến khó xử nhíu mày: “Đến lúc đó sẽ tính tiếp.” Người này, bà đã khéo léo từ chối mà vẫn không chịu hiểu, thực sự không chịu nổi.

Bà nội Mạnh nhẫn nhịn từ lâu rốt cuộc không chịu được, hùng hổ quát: “Cô có ý gì? Chúng ta đặc biệt đến mời mà cô còn làm bộ làm tịch, cô đừng quên dù thế nào đi nữa cô vẫn là con dâu của Mạnh gia, hôn lễ lần này cô nhất định phải tham dự.”

“Dường như mẹ đã quên, mẹ đã từng rất ghét con, còn muốn con và Ngọc Cương ly hôn nữa.” Lý Thiến châm chọc, khiêu khích. Trước đây, cô kiêng nể quánhiều nên thường xuyên nhẫn nhịn chịu đựng nhưng đổi lại cũng không khiến mẹ chồng thay đổi suy nghĩ. Bây giờ bà không việc gì phải kiêng nể ai cả, mẹ chồng cũng không có tư cách quản lý bà. Lúc trước không chịu tiếp nhận bà làm con dâu, còn muốn Mạnh Ngọc Cương ly hôn với bà, bây giờ lại mồm năm miệng mười bào bà là con dâu nhà họ Mạnh. Thật là nực cười.

“Những chuyện cũ này đã từ lâu còn nhắc lại làm cái gì.” Bà nội Mạnh vô cùng hời hợt, chỉ một câu nói liền xóa bỏ tất cả quá khứ: “Nhớ kỹ, mùng một tháng giêng nhất định phải đến tham dự hôn lễ, mọi người đều biết gia đình cô sẽ đến, nếu không đến nhà chúng ta sẽ bị mất mặt, cô cũng không còn mặt mũi nào. Còn nhớ phải mang đến một phần hậu lễ, cháu gái cô được gả cho một người tốt.”Nghe giọng nói kiểu này mãi cũng đã thành quen, giọng nói như mệnh lệnh thốt ra.

Bà nội Mạnh nhìn thấy Lý Thiến có xưởng sản xuất quy mô lớn đến vậy, trong lòng đang tính toán chắc Lý Thiến sẽ phải cho hai cháu nhà mình không ít tiền.

Đáng tiếc, cái trò này đối với Lý Thiến cũng không có tác dụng: “Mẹ nói sai rồi, con là con, nhà họ Mạnh là nhà họ Mạnh, hai người này có thể đánh đồng với nhau được sao?” Người khác muốn hoàn toàn bỏ qua quá khứ, nhưng bà thì không.

Sắc mặt bà nội Mạnh khó chịu, đứng phắt dậy: “Cô đừng có nói lý lẽ mà không chịu bỏ qua, tôi đã hạ mình chủ động đến mời cô, cô không thể không cần đến thể diện của mình.” Có gì đặc biệt hơn người khác, kiếm được vài đồng tiền dơ bẩn là có thể không để bà trong mắt nữa sao? Đến lúc này cũng không còn gì để nói, nếu Lý Thiến dám không nể mặt, bà nội Mạnh sẽ kiện lên tòa án. (cái này có thể kiện được à)

Lý Thiến tức giận không hề cho hai người bọn họ chút thể diện: “Không tham dự hôn lễ của A Tuệ thì không biết xấu hổ? Vậy thì tùy, tôi còn có việc bận, mời hai vị ra về.” Loại người như thế này khéo léo cũng vô dụng, xử lý gọn gàng dứt khoát một lần là tốt nhất.

“Cô … cô lại dám đuổi chúng ta đi, cô …” Bà nội Mạnh sững sợ nửa giây, cô con dâu này thật không biết điều, dám không coi bà ra gì. Ngay lập tức tỏ ra bất chấp đạo lý: “Hừ, nhất định không đi, cô không đồng ý tôi sẽ không đi, tôi sẽ ở lại đây.”

Trong lòng Mạnh Yên tức giận, bà nội cô còn có thể như vậy, lại còn uy hiếp mẹ, đúng là mười năm qua không có gì thay đổi. Bà nội không hiểu tình hình hiện giờ là như thế nào sao? Đáng tiếc tình thế không giống những năm trước nữa. Cô lấy điện thoại ra gọi cho cha, Mạnh Ngọc Cương nghe xong vội vàng chạy đến.

Quý Tú Mai trợn mắt hung ác nhìn cô: “Mạnh Yên, loại chuyện nhỏ như thế này cũng phải làm kinh động đến cha cháu hay sao?” Cô cháu gái này càng ngày càng lợi hại, bà ta cũng không dám mắng cô, đôi mắt của Mạnh Yên khiến cho bà ta cảm thấy quá kinh ngạc. Trên khuôn mặt có ý cười nhưng ánh mắt lại lạnh lùng như băng, nếu chẳng may bà ta nói sai điều gì sợ rằng sẽ bị cô đối phó lại.

Thật ra, Mạnh Yên rất muốn gọi người đến đây đuổi người nhưng suy nghĩ một chút vẫn là để cho cha cô tự mình xử lý chuyện này: “Hai người ỷ lại vào việc mẹ con cháu không dám động đến hai người, tự nhiên sẽ có người có dũng khí đó.”

Không còn cách nào khác, vì việc cô cùng mẹ cô đuổi người với việc cha cô đuổi người đều mang tính chất không giống nhau. Chính cha cô đuổi người thì sẽ không trách mắng gì hai mẹ con cô nữa cả. Tựa như việc bị chính người trong nhà động thủ và người ngoài động thủ là hai việc khác nhau.

Bà nội Mạnh chửi ầm lên: “Con bé này, càng ngày càng không ra gì, khi còn bé cũng không phải là đứa trẻ ngoan, càng lớn lại càng xảo quyệt tinh quái, tính tình cũng chẳng ra gì.”

Mạnh Yên không thèm nháy mắt một cái, trả lời: “Bà nội, có nhân tất có quả.” Vì là bề trên nên cô mới gọi một tiếng bà nội. Bà thật sự coi mình là lão phật gia nói một không cần hai sao. Trò bịp bợp này nói ra một hai lần thì còn có thể chịu thua, chứ nói nhiều lần làm gì có ai để ý đến đây?

Quý Tú Mai nhảy ra đảm nhiệm vai trò sứ giả: “Mạnh Yên, cháu mau xin lỗi bà nội, cháu càng ngày càng không có lễ phép.”

Đối với việc hai người này cấu kết cùng nhau làm chuyện xấu một xướng một họa, từ lâu cô cũng đã biết chỉ biết híp mắt cười: “Bác cả, bác nên quản lý tốt con gái của bác, con của người khác không phiền đến bác phải quan tâm.” Được rồi, con trai của bà ta còn đang trong bộ đội, phải đến sang năm mới có thể xuất ngũ. Cũng không biết có gì thay đổi hay không, nếu vẫn như cũ thì cô cũng không ngại ra tay giúp anh ta một lần nữa.

Quý Tú Mai không có biện pháp nào gây khó dễ cho Mạnh Yên, nhà chồng không để ý đến bà ta, không giúp đỡ bà ta chuyện này. Mà bà ta mắng cũng không dám mắng, đánh lại càng không dám, chỉ có thể kìm nén một bụng tức giận.

“Mày là đồ lòng lang dạ sói…” Thấy Mạnh Yên không đồng ý, bà nội Mạnh tức giận mắng cô.

Lại nữa rồi, Mạnh Yên bực mình lấy tai nghe của máy nghe nhạc ra bắt đầu bật nhạc, thân thể lắc lư theo tiếng nhạc. Không hề để ý đến hai người trước mặt.

Thấy hành động ngoảnh mặt làm ngơ của Mạnh Yên, sắc mặt của bà nội Mạnh càng trở nên hung ác hơn. Bà ta đã nhún nhường đến đây thỉnh cầu mà lại dám đối xử như thế. Bà ta cần phải xả cơn giận này.

Cứ như vậy, bà nội Mạnh hung hăng chửi mắng, những người khác không chút động tĩnh ngồi im.

Sắc mặt Lý Thiến càng ngày càng tái nhợt, cho dù ai chửi mắng con gái mình như vậy bà cũng không chịu nổi. Nhưng con gái nói mấy câu cũng hơi quá, đến bà cũng không dám nói như thế.

Thấy Mạnh Ngọc Cương chạy đến, bà nội Mạnh nhào đến khóc lóc kể lể: “ Ngọc Cương, mẹ không muốn sống nữa, mẹ đến đây muốn mời nhà con đến tham dự hôn lễ của A Tuệ, vậy mà vợ con và Mạnh Yên lại đối xử không ra gì với mẹ, lại còn đuổi chúng ta đi.” Những đạo lý khác bà ta đều không hiểu nhưng đạo lý người ác phải tố cáo trước thì bà ta hiểu.

Thật ra, lúc Mạnh Ngọc Cương đứng bên ngoài đã nghe thấy những lời chửi mắng của mẹ ông, trong lòng đã có chút không vui: “Mẹ, mẹ đến đây làm gì? Nơi này là chỗ để khóc lóc hay sao?” Mỗi lần gặp mặt đều nghe thấy mẹ ông mắng con gái của mình, thật là khiến cho người khác cũng phải tức giận, mà con gái ông cũng không dám hé răng cãi lại tùy ý để bà nội mắng chửi, vậy mà mẹ ông còn tố cáo cái gì? Thật sự coi ông như người bị mù, bị điếc hay sao?

Công nhân của công ty đều trốn sang một bên, không dám đứng gần mà chỉ nép bên cánh cửa nhìn lén.

Bà nội Mạnh mở to hai mắt kêu lên: “Tại sao mẹ không thể đến đây? Cho dù Lý Thiến có sự nghiệp to lớn hơn nữa, kiếm được nhiều tiền hơn nữa thì nó cũng là vợ con, nó có tư cách gì đuổi mẹ đi?”

“Mẹ có thể đừng hành hạ vợ chồng con như thế nữa được không?” Mạnh Ngọc Cương thật không hiểu tại sao mẹ ông không nghĩ ra: “Mẹ đã nhiều tuổi rồi, mỗi tháng con vẫn chu cấp cho mẹ một nghìn đồng tiền sinh hoạt phí, cũng đủ cho mẹ chi tiêu, mẹ đừng làm loạn thêm nữa.”

Trước đây cho mẹ ông tiền tiêu để bà đừng tới đây gây sự nữa, như vậy đối với tất cả mọi người đều tốt. Nhưng tại sao hôm nay lại đến gây sự thế này?

Bà nội Mạnh trong lòng thấy ủy khuất: “Một nghìn đồng làm sao đủ tiêu? Mỗi ngày mẹ đều muốn ăn muốn uống, mà không dám mua bán gì.”

Trong lòng bà nội Mạnh vẫn cho rằng khi con trai kiếm được nhiều tiền thì phải giao cho bà ta giữ hộ, sau đó bà ta mới đưa lại cho con trai để chi tiêu. Nhưng Mạnh Ngọc Cương càng ngày càng không nghe lời bà ta nữa, chỉ lo cho mình còn mặc kệ sự sống chết của bà ta. Chi cho có một nghìn đồng một tháng, bà ta còn muốn để dành tiền cho cháu đích tôn, bình thường cũng không dám lấy ra tiêu. Những điều này bà ta không dám nói thẳng với Mạnh Ngọc Cương nên chỉ có thể vòi vĩnh đòi tiền.

“Vậy mẹ hãy chi tiêu tiết kiệm một chút.” Mạnh Ngọc Cương làm sao lại không biết tâm tư của mẹ ông chứ, nhưng ông cũng không tiện nói ra. Đưa tiền cho mẹ ông giữ, chẳng phải muốn làm gì cũng phải có sự đồng ý của mẹ ông mới được hay sao?

“Con nói cái gì? Con kiếm được tiền chẳng nhẽ không nỡ cho mẹ của con hay sao?” Bà nội Mạnh tủi thân nước mắt chảy ròng: “Mẹ là người sinh ra con, vậy mà con lại đối xử với mẹ như vậy?” Đối với mẹ thì keo kiệt, còn đối với vợ con thì hào phóng. Nhìn trang phục của hai mẹ con Lý Thiến đang mặc toàn là đồ tốt, thật đúng là có vợ thì quên mẹ, đúng là không có lương tâm.

Bà ta không hề nghĩ đến, để được như ngày hôm nay tất cả công lao không phải của một mình Mạnh Ngọc Cương. Số tiền ba người nhà Mạnh gia kiếm được thì Mạnh Ngọc Cương là người kiếm ít nhất. Bình thường, số tiền ông kiếm được hàng tháng sẽ đưa cho mẹ ông một ít, chi tiêu cá nhân một ít, số tiền còn lại ông đều gửi vào ngân hàng để sau này làm của hồi môn cho Mạnh Yên.

Còn trang phục mặc trên người của Lý Thiến và Mạnh Yên đều là do Lý Thiến bỏ tiền ra mua. Còn tài sản trên danh nghĩa của Mạnh Yên sợ rằng tất cả tài sản của mọi người ở đây gom lại cũng chưa bằng một phần của cô.

Trong thâm tâm của Mạnh Ngọc Cương cảm thấy rất khó chịu nhưng vẫn nhẫn nại giảng giải đạo lý với bà nội Mạnh: “Mẹ, thật sự mà nói, với cuộc sống ở nơi này thì một nghìn đồng là đủ cho cả một gia đình ăn uống thoải mái rồi.”

Mà ở nhà anh cả, rau dưa gì cũng không cần mua, hơn nữa trước đây cứ đúng giờ ông cũng sẽ đưa gạo đưa thịt sang. Một nghìn đồng này đơn thuần chỉ là tiền tiêu vặt.

Thật ra, ông cho không tính là ít, một mình mẹ ông tiêu pha không thể nào hết được. Nếu như toàn bộ số tiền mẹ ông chi tiêu cho bản thân thì ông không tính làm gì, nhưng sự thực thì toàn bộ số tiền lại để dành cho cháu trai, vậy mà ở trước mặt ông còn chê ít, còn đòi thêm tiền. Điều này làm sao có thể khiến trong lòng ông thấy thoải mái cho được? Nhưng ông đã quên, mẹ ông không phải là người nói đạo lý, nói gì cũng vô dụng.

Bà nội Mạnh vẫn cứng đầu cứng cổ: “Mẹ chi tiêu tương đối nhiều, không được sao?” Thật là đồ không có lương tâm, bà ta cũng chỉ muốn tốt cho nhà họ Mạnh. Mạnh Yên đã có rất nhiều tài sản, còn cháu trai bảo bối của bà ta làm gì có chút tài sản nào đâu. Mạnh Ngọc Cương là chú ruột coi như đưa một chút thì tính làm gì: “Con chỉ cho một nghìn đồng, đủ chi tiêu hay sao?”

Trong suy nghĩ của bà vẫn là muốn lấy thật nhiều tiền cho Mạnh Quân, nhưng vừa nãy Mạnh Ngọc Cương đã trực tiếp từ chối, bà ta không thể làm gì khác hơn là nghĩ biện pháp khác để tiết kiệm thêm tiền. Vì lợi ích toàn cục bà đã quá nhân nhượng vậy mà Mạnh Ngọc Cương còn tỏ thái độ.

Mạnh Ngọc Cương không nhịn được nữa: “Nếu không đủ, mẹ bảo anh cả đưa thêm tiền cho.” Mẹ ông đang nói cái gì? Già quá nên hồ đồ, nói chuyện một chút đạo lý cũng không có.

Mẹ ông nhất định phải ép buộc ông xé rách da mặt xuống hay sao? Ông cũng là con trai của bà ta, bà ta không thể quan tâm ông một chút hay sao? Ông không cần được hưởng chế độ đãi ngộ giống như anh cả, chỉ cần một nửa là được rồi. Nhưng tại sao cho đến bây giờ vẫn cứ nghĩ đòi thêm tiền từ ông mà không hề có chút quan tâm nào đến ông cả?
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện