Type: Mai Sophie
“Nếu nàng chịu ngoan ngoãn thì ai nỡ bắt nàng đến chùa Từ Ân?” Phong Lưu rút chiếc khăn tay từ trong tay của Thanh Hề ra, lau nước mắt cho nàng. Hắn không quen làm những việc như thế này nên có hơi mạnh tay, khiến Thanh Hề đau quá, vô thức lùi lại nửa bước, nhờ thế cũng nín khóc.
“Gọi a hoàn vào hầu hạ nàng rửa mặt đi, mặt mũi lem luốc y như con mèo, còn ra thể thống gì nữa.” Phong Lưu rụt tay về, nói.
Thanh Hề khẽ gật đầu. Lâm Lang đứng ngoài nghe ngóng nãy giờ, thấy tiếng nói trong phòng nhỏ dần, trái tim sắp nhảy ra khỏi lồng ngực mới yên ổn được một chút, giờ nghe thấy Thanh Hề gọi, nó liền nhanh nhẹn cùng Thôi Xán bưng nước vào hầu hạ.
Phong Lưu thấy nàng rửa mặt rồi lại định bôi sáp thơm, sực nhớ đến mấy hòm đồ ở chỗ mình, liền nói: “Ta có mang mấy thứ từ miền Nam về, tặng cho nàng hết, bảo a hoàn ra ngoài gọi Thính Tuyền mang tới đây.”
Thanh Hề nghe nói còn có quà, liền nghĩ bụng hóa ra Phong Lưu vẫn rất thương nàng, thế là nàng lại mặt mũi hớn hở, giục Thôi Xán mau đi lấy về.
Không lâu sau, bốn người hầu chuyên làm việc nặng khiêng hai chiếc hòm vào. Thanh Hề không kìm được tò mò muốn mở ra xem ngay, có lẽ là vì kiếp trước phải chịu khổ quá lâu nên kiếp này gặp thức gì tốt cũng thích.
Trước khi xem quà, Thanh Hề vẫn không quên quay đầu nhìn Phong Lưu đang ngồi thưởng trà đọc sách bên khung cửa sổ hướng nam, thấy hắn gật đầu rồi,  nàng mới tung tăng kéo Lâm Lang tới cùng mở quà.
Hòm thứ nhất đầy ắp lụa là gấm vóc, nào lạ lụa Hàng Châu, lụa Giang Nam, lụa Nam Kinh, tất nhiên không thể thiếu đoạn tuyết quang, còn có gấm hoa, gấm Tứ Xuyên nổi tiếng của miền Nam, ngoài ra còn có vải nhung, da cáo, da báo dùng để may áo khoác mùa đông, thứ nào cũng là loại thượng đẳng, màu sắc cũng là những màu Thanh Hề yêu thích nhất.
Nhưng Thanh Hề vẫn thích hòm thứ hai hơn, vừa mở ra nàng đã reo lên vì phấn khích, Thanh Hề nâng niu quả cầu hương bằng vàng chạm rỗng hình hoa sen trên tay, quả thực vô cùng tinh xảo, sống động như thật, nàng vô cùng thích thú, trong quả cầu còn có hoa khô, chính là mùi hoa hồng mà nàng thích nhất. Loại cầu lưu hương này ở kinh thành cũng có, chỉ là chạm khắc không được tinh xảo bằng ở miền Nam.
Thanh Hề vui mừng khôn tả, sai Lâm Lang mau treo quả cầu lên đầu giường, lại thấy một chiếc hộp vuông ba tầng sơn màu hồng phấn nhạt có vẽ hình hoa hồng, mở ra, bên trong toàn là vàng bạc, châu báu. Tầng thứ nhất là hoa tai, vòng tay kiểu dáng mới nhất, đính đá quý, lấp lánh chói cả mắt, khiến Thanh Hề nhìn tới mức mê mẩn. Tầng thứ hai là bộ trâm cài bằng vàng chạm hình ong bướm vờn hoa, khiến Lâm Lang trầm trồ mãi không thôi. Tầng thứ ba là một bộ trâm bằng thạch anh hồng và ngọc bích, long lanh rực rỡ, chỉ riêng cái hộp này có khi không dưới năm ngàn lượng.
“Phu nhân, cái hộp này đẹp quá!” Mộ Thanh Hề vốn có không ít đồ trang sức quý giá nên Lâm Lang cũng không đến nỗi bị những thức ngọc ngà châu báu trong hộp làm cho lóa mắt, chỉ thấy chiếc hộp ba tầng kiểu ngăn kéo này là cực kì đặc biệt.
“Ừ, cái hộp này chắc không phải là của Trung Nguyên chúng ta, giống như được mang từ nước ngoài về. Ta cũng thấy màu hồng phấn nhạt này thật là đẹp, so với chiếc hộp bằng gỗ tử đàn đen tuyền mà ta đang dùng thì đẹp hơn nhiều.”
“Con mắt khá tinh tường đấy.” Phong Lưu nói.
Thanh Hề đắc ý nhoẻn miệng cười, lại hào hứng lấy một chiếc hộp ba tầng có ngăn kéo màu hồng phấn nhạt, vẽ hình mỹ nữ phương Tây ra xem. Lâm Lang và nàng đều tưởng bên trong vẫn là đồ trang sức, không ngờ vừa mở ra đã thấy toàn là các hũ sứ nhỏ đựng phấn màu.
Lâm Lang không biết đó là gì, Thanh Hề thì lại reo lên đầy phấn khích, những chiếc hũ này chính là các loại son phấn thời thượng nổi tiếng nhất Kim Lăng.
Thanh Hề bày những chiếc hũ nhỏ ra, mở nắp xem, có phấn màu đỏ, màu tím, màu vàng, màu trắng… đủ loại màu sắc.
“Đây là bột màu để vẽ tranh sao?” Lâm Lang tò mò hỏi.
Thanh Hề nhếch miệng cười, nói: “Đây là phấn trang điểm.”
Lâm Lang kinh ngạc thốt lên một tiếng. “Sao lại thế được, ai lại bôi phấn màu tím lên mặt chứ?”
Thanh Hề đảo mắt nhìn, nói: “Ngươi không tin ư, xem ta biểu diễn đây này, đi gọi Cần Nhi vào đây.”
Cần Nhi là a hoàn phụ trách việc lau dọn quét nhà, ngây ngô khờ khạo, da dẻ vàng bủng, không biết Thanh Hề gọi nó đến có việc gì, nhìn thấy Phong Lưu cũng ở đó thì lại càng run rẩy sợ sệt. Nhưng Thanh Hề chỉ bảo Cần Nhi ngồi xuống, rối lấy một bộ cọ trang điểm trong ngắn kéo thứ ba của chiếc hộp gỗ tử đàn ra, trộn bột phấn màu tím với màu vàng, dùng vải bông cuộn tròn giặm lên một nửa mặt của Cần Nhi, sau đó lại dùng cọ đánh phấn màu tím lên một bên mắt của nó, cuối cùng đánh chút phấn trắng nơi khóe mắt.
Sau một hồi tô tô vẽ vẽ, hai bên mặt Cẩn Nhi trong như của hai người riêng biệt, nửa mặt trái được đánh phấn trở nên trắng nõn, lại còn sáng bóng mịn màng, khiến Lâm Lang không khỏi chặc lưỡi xuýt xoa.
Phong Lưu ngồi một bên, thấy dáng vẻ dương dương tự đắc của Thanh Hề thì khẽ nhếch miệng mỉm cười, nhưng không ai phát hiện ra.
Bỏ đống phấn son xuống, Thanh Hề lại tìm thấy trong hòm có mấy bánh xà phòng, hương hoa quế, hoa hồng, hoa nhài các loại, lại có cả hương cam mà nàng thích nhất. Nàng nâng niu những bánh xà phòng trên tay, thích thú không nỡ rời, Lâm Lang không tiếc lời khen đồ của miền Nam tinh xảo.
Thanh Hề thưởng hai bánh xà phòng cho Lâm Lang và Thôi Xán, những thứ còn lại nàng bảo Lâm Lang cất gọn gàng. Nàng vui mừng khôn tả, những thứ Phong Lưu đem về đều là đồ mà nàng thích, chỉ có một điều khiến nàng thắc mắc: hắn là đàn ông, xưa nay nghiêm túc, lạnh lùng, sao lại biết mua phấn son, trang sức cho phụ nữ?
Trong lòng Thanh Hề trào lên một cảm giác lo lắng, nàng ngượng ngùng vân vê làn tóc mai, ngồi xuống mép giường sưởi(*) trước mặt Phong Lưu. “Đình Trực ca ca tặng cho thiếp toàn đồ tốt, không biết là ai chuẩn bị cho chàng?”
(*) Đây là loại giường đất, bên trên thường kê một chiếc bàn trà nhỏ để ngồi đọc sách, bên dưới có lò sưởi. 
Phong Lưu thấy nàng nghiêm chỉnh ngồi ở đó, chực bật cười. Nhớ đến mấy tháng xa nhà, mẹ hắn nhiều lần viết thư hỏi ở miền Nam có ưng ý cô nương nào không, nếu có thì cứ nạp thiếp, sau khi về kinh bà sẽ đứng ra là chủ, lại sợ hắn ở ngoài không có người chăm sóc, liền chọn ra hai hầu gái mặt mũi ưa nhìn để hắn mang theo. Phong Lưu chỉ cho là mẹ hắn giận Thanh Hề, nay nghĩ Thanh Hề không có ai chăm sóc, trong lòng lại thấy xót xa.
“Như phu nhân của Tuần phủ Tô Châu giúp ta chuẩn bị.”
Thanh Hề nghe thấy vậy mới dám yên tâm, cũng không thấy Phong Lưu dẫn theo ai từ miền Nam trở về, trong lòng cũng được an ủi. Lát sau, nàng lại nghĩ, nếu để Phong Lưu chủ động nạp thiếp, chi bằng nàng tự tìm một người cho hắn sẽ tốt hơn.
Đến tháng Mười một, nhị phu nhân đã bắt đầu lo liệu việc may áo xuân. Cô ta tự biết quản lí việc nhà là không dễ dàng, có bao người chỉ chờ bới móc sai sót của cô ta, đến tháng Chạp lại bận rộn tặng quà sắm Tết, không còn thời gian lo việc may quần áo, đợi sang xuân thì e đã muộn, thế nên chuẩn bị sớm vẫn hơn.
Lúc Lâm Lang nói với Thanh Hề rằng hôm nay chưởng quầy của Vân Thường Phường sẽ dẫn thợ may đến phủ lấy số đo, Thanh Hề ngạc nhiên hỏi: “Sao sớm thế này đã may áo xuân? Còn chưa biết sang năm sẽ có chất liệu, kiểu dáng nào mới.”
“Chắc là nhị phu nhân sợ sang xuân mới may thì không kịp, đến lúc đó nếu trong cung có kiểu dáng nào mới, chúng ta may thêm hai bộ là được. Cả nhà từ trên xuống dưới cùng may áo, có khi cả tháng mới may xong, cũng khó trách nhị phu nhân muốn chuẩn bị sớm.” Lâm Lang nói đỡ cho nhị phu nhân.
Thanh Hề nghiêng đầu nghĩ ngợi, một lát sau lại nói: “Năm ngoái chẳng phải là giao cho Khánh Tường Phường sao?”
Việc này Lâm Lang cũng không rõ nguyên do, chỉ mỉm cười nhàn nhạt.

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện