Bóng dáng một con bé nhỏ nhắn, người ốm trơ xương, làn da đen nhẻm tóc chỗ vàng chỗ đen lỏm chởm sợi ngắn sợi dài . Hình như còn chưa dậy thì.

So với mấy đứa con gái đồng trang lứa lúc đó cô quả thật có chút khác biệt .

Cậu nhớ rõ ngày hôm đó khi gần ra về cô cứ vùi mặt vào cuốn sách, người thì túa mồ hôi nhễ nhãi, tay cô bấu chặt vào bụng mình tay còn lại thì nắm lấy cạnh bàn .

Cậu vốn chẳng quan tâm nhưng mãi đến lúc tiếng trống cất lên khi cả giáo viên và bạn bè lần lượt về gần hết mà cô vẫn còn ngồi gục ở đấy .

Cậu thấy làm lạ mới lay người cô .

- Này mầy không về à ? Hôm nay còn bày đặt ngủ gục nữa .

Cô ngước lên nhìn cậu gương mặt trắng bệch, mồ hôi nhễ nhãi

- Nè nè mầy làm sao vậy ? Cậu có chút hoảng hốt mà đưa tay lên trán cô thì cảm nhận được nhiệt từ người cô truyền đến lòng bàn tay mình .

Nhưng cậu chị nghĩ vì sốt nên cô có hơi mệt vậy nên cậu tặc lưỡi rồi nói .

- Bệnh thì mầy về đi nằm kiểu đấy mai có khi sĩ số lớp bớt đi một người .

Nói rồi cậu nhìn sang mấy đứa bạn còn ngồi đợi cậu .

- Về tụi bây .

- Ê hình như nó sắp xỉu á bây ơi . Một nam sinh la lên

Nhưng đã bị một nam sinh khác ngăn lại họ không muốn dính líu đến cô bởi vì không thích và cũng không có lí do gì để họ phải giúp cô hết .

- kệ nó đi .

Thế là cả bọn kéo nhau đi hết, cô thì mắt nhắm mắt mở nhìn mờ mờ về phía đám người vừa khuất .

Bây giờ cô rất mệt, đầu rất đau, bụng cũng rất đau .

Cô không có xỉu nhưng vì mệt quá cô không thể đứng nổi, nhưng cô cảm giác bên dưới mình cứ ươn ướt hình như là có gì đó chảy ra .

Nhưng vì chỉ cảm nhận nên cô không biết nó là gì .

Cô chống một tay lên bàn, lấy hết chút sức lực mà thu dọn sách vở bỏ vào

Đến lúc quay lại thì thấy một vệt máu đỏ ở dưới mặt ghế cô mới ngờ ngợ hiểu ra gì đó.

Hoá ra đây là đây là kỳ sinh lý của con gái sao, cô biết nó nhưng là lần đầu bị nên cô cũng hoảng hốt .

Lục tìm trong cặp một miếng khăn giấy cô vội lau vết bẩn ấy đi nhưng khi còn cầm trên tay thì đột nhiên cậu quay lại .

Thở hỗn hển cậu nhìn cô mà nói .

- Mầy ..mầy sao rồi . Vừa nói cậu vừa bước nhanh lại chỗ cô .

Thật ra vừa rồi cậu cùng đám bạn đã đi khá xe nhưng trong lòng lại cảm thấy bức rức cậu đã lấy lý do bỏ quên đồ mà kêu đám bạn về trước .

- Mầy dấu cái gì đó . Cậu kéo lấy tay cô khi thấy cô vo trong cái gì đó rồi dấu sau lưng mình .

khi kéo được cổ tay cô cậu định gỡ mấy ngón tay kia ra thì nghe giọng vô nỉ non.

- Xin cậu có đựng vào mà bẩn lắm đó là máu .

Cô khóc rồi sao ?

Lần đầu tiên cậu nhìn thấy cô khóc .

Một người phải gọi là chai lỳ cảm xúc như cô mà cũng phải bật khóc . Đôi mắt long lanh như vì sao đêm lung linh giữa màn đêm u tối .

Cậu hơi hoảng nên dịu giọng mà hỏi .

Mầy bị chảy máu cam sao ?

Cô lắc đầu liên tục, cơ thể vẫn run rẩy cô không nói gì cả

- Vậy thế mầy bị làm sao ?

Nhìn cái gương mặt lúc nảy thì trắng bây giờ khóc lại ửng đỏ, lúc nào cũng im im làm cậu thật mất kiêng nhẫn.

- Cậu về trước đi

Cô cúi đầu không dám nhìn cậu, nếu cậu vẫn đứng ở đây cô thật khó xử .

- Tao đưa mầy về, mầy bị bệnh rồi.

Cậu nắm lấy cổ tay cô mà kéo đi .

- Buông tôi ra đi được không ...xin cậu đấy .

Cô cố vùng tay tay ra khỏi nhưng không được .

- Không được nếu mầy chết ở đây tao sẽ mang tội ác .

- Tao đem mầy tới trạm y tế mới được mầy sốt đến chảy máu cam luôn rồi .

Thấy cô không chịu đi, bệnh đến sắp xỉu mà lực còn mạnh quá sao ? Vậy nếu không đi thì cậu sẽ bế nhưng vừa chạm vào lưng cô không biết cô né thế nào mà vô tình tay cậu xẹt qua mông cô .

Cậu bây giờ mới hiểu

Mầy ...mầy bị sao ?

Giọng cô từ thút thít bây giờ chuyển sang nức nở .

- Sao mầy không chuẩn bị .

- Tôi không biết, đây là lần đầu . Cô nức nở ôm mặt mà nói .

Mẹ mầy không chuẩn bị cho mầy sao ? Cậu nhìn cô mà chầm chậm hỏi

Cô lắc đầu thì cậu cũng đủ biết rồi, danh tiếng ba mẹ cô vang khắp vùng rồi .

Sau đó cậu không ngần ngại mà mà lấy cái áo khoác mình buộc ngang eo cô .

- Đi tao đưa mầy đến trạm ý tế, có gì không biết thì hỏi mấy cô ở đó .

Hắn nắm lấy tay cô mà kéo đi, trước ngực đeo cặp của cô, sau lưng đeo cặp của cậu .

Hồi đó cậu còn đi xe đạp nên cậu chỉ có thể đèo cô trên chiếc xe đạp của mình .

Sau khi đợi cô khám ra trên tay còn cầm bịch thuốc và một bịch đen hình vuông cậu liếc nhìn một cái rồi móc trong túi đem tiền trả giúp cho cô .

- Cậu ...

Trên đường cậu đèo cô về, cô cứ ngập ngừng gì đó mãi chẳng nói thành lời .

- Có gì thì nói mau lên đi sắp về tới nhà mầy rồi kìa .

- Cảm ơn .

Cậu đạp xe mà túa mồ hôi hột, bình thường toàn mấy đứa kia chở cho hôm nay lại đèo theo cục thịt dư nên cậu thấy hơi mệt nhưng vẫn không quân sĩ một chút .

- Ơn nghĩa gì mầy ơi, tao đẹp trai lại tốt bụng .

- Sau này . Tao không ức hiếp mầy nữa cũng sẽ không để mấy đứa trong lớp ức hiếp mầy .

Mầy phải biết bảo vệ mầy chứ .

Cô vẫn im lặng không đáp nhìn lại cái áo vẫn còn buộc chặt trên eo mình cô biết chỉ mím môi .

Còn về phía cậu không biết thế nào chắc vì có lòng thương người chổi dậy cậu đã quyết định quay trở lại vào phút cuối cùng .

Mặc dù có hay ức hiếp trêu trọc cô, nhưng để mà thấy chết không cứu thì thật là không nên .

Cậu cũng không ngờ mình lại gặp tình huống oái oăm như thế này, lúc nảy cậu còn đòi xem cái đó nữa chứ

Nghĩ cũng thật đáng thương một cô gái trong tuổi này thì sẽ được mẹ chỉ dạy cho tận tình hoặc là chuẩn bị trước cho con mình thế mà cô không có cái gì hết . Nếu lúc đó cậu không quay lại chắc cô đứng đó đến khi mất máu mà ngủm luôn quá .

Thấy cô cũng thật đáng thương nên cậu tự dặn lòng sẽ không ghét không ức hiếp, và sẽ bảo vệ cô .

Từ lòng thương hại của một cậu thiếu niên rồi theo năm tháng lớn dần thành tình cảm nam nữ nhưng chỉ có cậu là biểu lộ bày tỏ ra thội .

Còn cô gái của cậu vẫn im lặng, vẫn trầm mặc theo năm tháng, còn hay cọc

với cậu hay mắng chửi nhưng cậu lại thấy nó rất thú vị .
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện