Thôi nứt nở, cái ôm thật chặt vừa rồi cũng đủ xoa dịu con tim đang loang lỗ của cả hai .
Anh xấu đi nhiều rồi. Cô chạm nhẹ vào mặt anh rồi đưa tay miết miết mấy cọng râu lồm chốm , mặt anh phờ phạt như một kẻ bị bệnh lâu năm đôi môi nhợt nhạt và đôi mắt đã xỉn màu còn đầu vẽ đẹp trai thường ngày nữa, anh cầm tay cô bật cười hưởng ứng .Um xลิน di nhieu roi.Vì em sao ?Um vi em .Lời nói anh vừa phát ra cũng là lúc cô rũ đôi mắt xuống buồn bã không thôi . Cô luôn bướng bỉnh cô luôn thấy mình đúng luôn và cho rằng anh là kẻ bảo thủ trong tình yêu nhưng cô cũng là một đáng trách cô chưa từng thật sự nghe anh nói .
Anh có muốn ôm em không ?Muốn .Mấy ngày nay không được trọn một giấc nào nó đã hút cạn sức lực của anh rồi nên khi cô đưa ra đề nghị anh liền không do dự mà đồng ý .
Lần này chính cô là người dang rộng cánh tay mà đón lấy anh cô thủ thỉ vào tai anh .
Minh Kiệt em xin lỗi .Ừm ngoan lắm . Nói rồi anh lại cưng chiều mà đặt lên trán cô một nụ hôn bàn tay vẫn chưa thôi vuốt lấy mái tóc mềm mại đó .Cả hai yên lặng bên nhau dù cho bây giờ mắt có sáng như sao trời thị họ vẫn cảm thấy thời khắc này là tuyệt nhất, bình yên mà nhằm mắt nằm cạnh người mình yêu .
Trời tối mịch cả hai người vẫn còn cuộn tròn thành tổ, anh đã thức từ nãy giờ nhưng không muốn rời khỏi vòng tay cô, đột nhiên điện thoại anh reo lên .
Alo con đây mẹ .Không tính về thăm mẹ với ba mầy à, còn nữa dẫn bạn gái mầy về nhà chơi mầy tính lại quen con người taqua dudng nua a.
Câu nói này của bà làm anh một phen run rẩy nói cho phải thì nó làm anh có chút chột dạ cũng vì lời nói này mà cô và anh chiến tranh lạnh mấy tuần trời .
- Con biết rồi ngày mai bọn con sẽ về mẹ nhớ nấu nhiều món ngon đấy nhá .
Anh lười nhát lên tiếng tay vẫn vô thức xoa xoa đôi vai gầy của cô gái .
Biết rồi biết rồi, lãi nhãi mãi về đây mẹ nấu cho ăn nhớ đấy nhá không về mẹ đấm cho à nhớ dẫn bé Uyên về cùng .Vâng -Anh nhựa một câu dài rồi cúp máy, ánh mắt đưa xuống nhìn người con gái trong lòng. Lúc này cô cũng dụi mắt nhìn anh .
Bác gái gọi hả anh ?Um mẹ bảo mai dẫn em về cho bà ấy .Ổn không anh ...em sợ .Có gì mà không ổn em đi cùng anh mà .Anh nhướn mài nhìn cô trêu ghẹo ,ai cũng vậy lần đầu về nhà bạn trai sẽ có tâm lí run sợ trong lòng mặc dù mẹ anh có ấn tượng rất tốt với cô trước đó .
Xuống ăn tối thôi bé cưng .Dẽo miệng .Lên đây anh bế em còn chưa khỏẻ hẳn .
Thể là anh khụy gối xuống nâng người cô lên rồi bế cô trước ngực mình như em bé. Cô còn hơi mệt nên cũng không muốn từ chối .
Vòng tay qua cổ anh nhìn đôi vào đôi mắt anh cô lại thấy gì đó chẳng giống như ngày trước cô khẽ mĩm môi cúi đầu không nhìn anh nữa .
Anh đặt cô xuống bàn ăn , cô bảo mẫu đã nấu sẵn thức ăn và tan làm, mấy hôm cô không ra ngoài anh để bà ở lại để tiện chăm sóc cô nhưng khi cô khỏe lại cũng nên để cho cô có chút thoải mái .
Dì bảo mẫu về rồi hả anh? Cái này là do dì ấy nấu sao ?Ừ mấy hôm nay em ăn đồ của dì ấy mà không nhận ra sao ? Dì ấy về rồi chỗ dì ấy cũng không xa chỗ này lắm .Ăn đi gầy lắm rồi . Anh nhìn cô yêu chiều nóiCô cũng cặm cụi ăn phần ăn của mình vì vừa chưa khỏẻ hẳn thêm nên cô không ăn được nhiều chỉ vài ba đũa rồi bỏ xuống, anh nhìn thấy liền nói.
Sao không ăn nữa hả? Ngoan ăn thêm chút nữa đi .Em no lắm không ăn nổi nữa rồi. Cô lấy tay xoa xoa bụng mình nhìn anh .Khong an nua thi khong an nนa.Thế là cô ngồi cạnh anh đợi anh ăn phần của mình lâu lâu lại hỏi anh vài câu hỏi .
••••
Sáng sơm tinh mơ là mẹ anh đã gọi cho anh hỏi cô thích ăn món gì đề bà chuẩn bị sợ mấy món bà nấu không hợp khẩu vị của cô .
Mẹ à còn sớm lắm mẹ ngủ thêm đi .Mầy cứ việc ngủ mẹ lớn rồi chẳng ngủ được mà Uyên nó thích ăn món nào nhất vậy để mẹ nấu cho con bé .Cô ấy dễ lắm mẹ nấu món nào cũng được .Anh còn định nói thêm vài câu thì đã đã ngắt máy anh khẽ chắc lưỡi rồi ném chiếc điện thoại sang bên cạnh vùi đầu vào hỏm cô ngọ nguậy .
Mình dậy thôi em muốn sang phụ bác gái .Còn sớm lắm không vội .Vậy anh ngủ thêm chút nữa đi em đi chuẩn bị trước.Cô hôn nhẹ lên môi anh rồi leo xuống giường để đi chuẩn bị, anh sau cái hồn như trêu ghẹo vừa rồi cũng không thể nào ngủ thêm được nữa cũng lòm còm ngồi dậy .
Lúc anh đang nghiêng đầu nhìn vào trong gương để cạo đi mấy ngọn mạ non lõm chõm trên mép miệng mình thì cô nhẹ nhàng từ phía sau đi đền .
- Em mặc bộ này có ổn không ? Không biết có ổn không nhưng nó chính là một cái áo sơ mi kiểu dáng đã lỗi thời nhìn rất là sến thêm một cái quần thụng được cô sơ vin bên ngoài nhìn rất chững chạc nhưng chẳng khác nào một bà cô tuổi bốn mươi .
Anh khẽ cười rồi nói .
Không cần phải ăn mặc quá kính đâu mẹ anh không phải là người khó tính .Vậy sao ? Em thấy mặc như vậy rất là lịch sự luôn .Ừm nhưng nhìn nó hơi hơi không có thẩm mĩ. Anh không dám nói lời thẳng thắn sợ cô buồn lòng nên lấp liếm bằng mấy lời nói giảm nói tránh ấy thế mà cô hiểu hết ấy .Ò vậy để em đi thay cái khác.Cô nhìn anh khẽ mím môi rồi quay đầu để thay bộ khác, bước chân di chuyển nhưng cô vẫn ngoái lại nhìn anh .
Nữa tiếng sau khi anh đã quẩn áo chỉnh tề, gương mặt trở lại dáng vẽ phong độ như thường thấy nhưng đôi mắt
van chua het xin mau.
Anh lướt điện thoại để giết thời gian chờ đợi cô, rồi uống trà rồi đọc báo mà hình bóng cô vẫn còn chưa ló dạng nghĩ chắc cô không chọn được bộ nào nên mới lâu như vậy anh đứng lên tính giúp cô một tay thì thấy cô ủ rũ đi xuống .
- Anh nhìn xem cái váy này có quá phô trương không ?
Cái váy màu trắng dáng dài lại có cổ vuông vừa vặn với người cô tình nhưng cô cứ thấy nó không phù hợp với mình .
Không, rất đẹp. Anh ngắm nghía rồi đưa ra nhận xét của mình so với bộ đồ lúc nãy cái váy này còn đẹp chán .Có gì không vừa ý sao? Nhìn cô vẫn không tươi lên chút nào anh cười cười rồi nói .Em thấy nó như một chiếc váy để đi lễ tiệc vậy á nhìn rườm rà quá đi .Ồn rồi mà , đi thôi. Anh nắm tay kéo cô đi lại sợ cô vẫn còn e ngại chuyện váy áo anh khế trấn an .Đẹp lắm rồi bé cưng đừng lo nữa .
Anh xấu đi nhiều rồi. Cô chạm nhẹ vào mặt anh rồi đưa tay miết miết mấy cọng râu lồm chốm , mặt anh phờ phạt như một kẻ bị bệnh lâu năm đôi môi nhợt nhạt và đôi mắt đã xỉn màu còn đầu vẽ đẹp trai thường ngày nữa, anh cầm tay cô bật cười hưởng ứng .Um xลิน di nhieu roi.Vì em sao ?Um vi em .Lời nói anh vừa phát ra cũng là lúc cô rũ đôi mắt xuống buồn bã không thôi . Cô luôn bướng bỉnh cô luôn thấy mình đúng luôn và cho rằng anh là kẻ bảo thủ trong tình yêu nhưng cô cũng là một đáng trách cô chưa từng thật sự nghe anh nói .
Anh có muốn ôm em không ?Muốn .Mấy ngày nay không được trọn một giấc nào nó đã hút cạn sức lực của anh rồi nên khi cô đưa ra đề nghị anh liền không do dự mà đồng ý .
Lần này chính cô là người dang rộng cánh tay mà đón lấy anh cô thủ thỉ vào tai anh .
Minh Kiệt em xin lỗi .Ừm ngoan lắm . Nói rồi anh lại cưng chiều mà đặt lên trán cô một nụ hôn bàn tay vẫn chưa thôi vuốt lấy mái tóc mềm mại đó .Cả hai yên lặng bên nhau dù cho bây giờ mắt có sáng như sao trời thị họ vẫn cảm thấy thời khắc này là tuyệt nhất, bình yên mà nhằm mắt nằm cạnh người mình yêu .
Trời tối mịch cả hai người vẫn còn cuộn tròn thành tổ, anh đã thức từ nãy giờ nhưng không muốn rời khỏi vòng tay cô, đột nhiên điện thoại anh reo lên .
Alo con đây mẹ .Không tính về thăm mẹ với ba mầy à, còn nữa dẫn bạn gái mầy về nhà chơi mầy tính lại quen con người taqua dudng nua a.
Câu nói này của bà làm anh một phen run rẩy nói cho phải thì nó làm anh có chút chột dạ cũng vì lời nói này mà cô và anh chiến tranh lạnh mấy tuần trời .
- Con biết rồi ngày mai bọn con sẽ về mẹ nhớ nấu nhiều món ngon đấy nhá .
Anh lười nhát lên tiếng tay vẫn vô thức xoa xoa đôi vai gầy của cô gái .
Biết rồi biết rồi, lãi nhãi mãi về đây mẹ nấu cho ăn nhớ đấy nhá không về mẹ đấm cho à nhớ dẫn bé Uyên về cùng .Vâng -Anh nhựa một câu dài rồi cúp máy, ánh mắt đưa xuống nhìn người con gái trong lòng. Lúc này cô cũng dụi mắt nhìn anh .
Bác gái gọi hả anh ?Um mẹ bảo mai dẫn em về cho bà ấy .Ổn không anh ...em sợ .Có gì mà không ổn em đi cùng anh mà .Anh nhướn mài nhìn cô trêu ghẹo ,ai cũng vậy lần đầu về nhà bạn trai sẽ có tâm lí run sợ trong lòng mặc dù mẹ anh có ấn tượng rất tốt với cô trước đó .
Xuống ăn tối thôi bé cưng .Dẽo miệng .Lên đây anh bế em còn chưa khỏẻ hẳn .
Thể là anh khụy gối xuống nâng người cô lên rồi bế cô trước ngực mình như em bé. Cô còn hơi mệt nên cũng không muốn từ chối .
Vòng tay qua cổ anh nhìn đôi vào đôi mắt anh cô lại thấy gì đó chẳng giống như ngày trước cô khẽ mĩm môi cúi đầu không nhìn anh nữa .
Anh đặt cô xuống bàn ăn , cô bảo mẫu đã nấu sẵn thức ăn và tan làm, mấy hôm cô không ra ngoài anh để bà ở lại để tiện chăm sóc cô nhưng khi cô khỏe lại cũng nên để cho cô có chút thoải mái .
Dì bảo mẫu về rồi hả anh? Cái này là do dì ấy nấu sao ?Ừ mấy hôm nay em ăn đồ của dì ấy mà không nhận ra sao ? Dì ấy về rồi chỗ dì ấy cũng không xa chỗ này lắm .Ăn đi gầy lắm rồi . Anh nhìn cô yêu chiều nóiCô cũng cặm cụi ăn phần ăn của mình vì vừa chưa khỏẻ hẳn thêm nên cô không ăn được nhiều chỉ vài ba đũa rồi bỏ xuống, anh nhìn thấy liền nói.
Sao không ăn nữa hả? Ngoan ăn thêm chút nữa đi .Em no lắm không ăn nổi nữa rồi. Cô lấy tay xoa xoa bụng mình nhìn anh .Khong an nua thi khong an nนa.Thế là cô ngồi cạnh anh đợi anh ăn phần của mình lâu lâu lại hỏi anh vài câu hỏi .
••••
Sáng sơm tinh mơ là mẹ anh đã gọi cho anh hỏi cô thích ăn món gì đề bà chuẩn bị sợ mấy món bà nấu không hợp khẩu vị của cô .
Mẹ à còn sớm lắm mẹ ngủ thêm đi .Mầy cứ việc ngủ mẹ lớn rồi chẳng ngủ được mà Uyên nó thích ăn món nào nhất vậy để mẹ nấu cho con bé .Cô ấy dễ lắm mẹ nấu món nào cũng được .Anh còn định nói thêm vài câu thì đã đã ngắt máy anh khẽ chắc lưỡi rồi ném chiếc điện thoại sang bên cạnh vùi đầu vào hỏm cô ngọ nguậy .
Mình dậy thôi em muốn sang phụ bác gái .Còn sớm lắm không vội .Vậy anh ngủ thêm chút nữa đi em đi chuẩn bị trước.Cô hôn nhẹ lên môi anh rồi leo xuống giường để đi chuẩn bị, anh sau cái hồn như trêu ghẹo vừa rồi cũng không thể nào ngủ thêm được nữa cũng lòm còm ngồi dậy .
Lúc anh đang nghiêng đầu nhìn vào trong gương để cạo đi mấy ngọn mạ non lõm chõm trên mép miệng mình thì cô nhẹ nhàng từ phía sau đi đền .
- Em mặc bộ này có ổn không ? Không biết có ổn không nhưng nó chính là một cái áo sơ mi kiểu dáng đã lỗi thời nhìn rất là sến thêm một cái quần thụng được cô sơ vin bên ngoài nhìn rất chững chạc nhưng chẳng khác nào một bà cô tuổi bốn mươi .
Anh khẽ cười rồi nói .
Không cần phải ăn mặc quá kính đâu mẹ anh không phải là người khó tính .Vậy sao ? Em thấy mặc như vậy rất là lịch sự luôn .Ừm nhưng nhìn nó hơi hơi không có thẩm mĩ. Anh không dám nói lời thẳng thắn sợ cô buồn lòng nên lấp liếm bằng mấy lời nói giảm nói tránh ấy thế mà cô hiểu hết ấy .Ò vậy để em đi thay cái khác.Cô nhìn anh khẽ mím môi rồi quay đầu để thay bộ khác, bước chân di chuyển nhưng cô vẫn ngoái lại nhìn anh .
Nữa tiếng sau khi anh đã quẩn áo chỉnh tề, gương mặt trở lại dáng vẽ phong độ như thường thấy nhưng đôi mắt
van chua het xin mau.
Anh lướt điện thoại để giết thời gian chờ đợi cô, rồi uống trà rồi đọc báo mà hình bóng cô vẫn còn chưa ló dạng nghĩ chắc cô không chọn được bộ nào nên mới lâu như vậy anh đứng lên tính giúp cô một tay thì thấy cô ủ rũ đi xuống .
- Anh nhìn xem cái váy này có quá phô trương không ?
Cái váy màu trắng dáng dài lại có cổ vuông vừa vặn với người cô tình nhưng cô cứ thấy nó không phù hợp với mình .
Không, rất đẹp. Anh ngắm nghía rồi đưa ra nhận xét của mình so với bộ đồ lúc nãy cái váy này còn đẹp chán .Có gì không vừa ý sao? Nhìn cô vẫn không tươi lên chút nào anh cười cười rồi nói .Em thấy nó như một chiếc váy để đi lễ tiệc vậy á nhìn rườm rà quá đi .Ồn rồi mà , đi thôi. Anh nắm tay kéo cô đi lại sợ cô vẫn còn e ngại chuyện váy áo anh khế trấn an .Đẹp lắm rồi bé cưng đừng lo nữa .
Danh sách chương