Editor: Mộc An Chi

Khương Đường đổ nước vào nồi, đậy nắp nồi, nhìn hai đứa nhỏ, “Nấu thêm một lúc đã.”

Từ Vọng Quy trở về liền ngửi thấy mùi thơm khiến người ta bụng sôi ùng ục, anh ngay cả mũ cũng chưa cởi đã trực tiếp đi vào phòng bếp, “Khi nào mới được ăn cơm?”

Thành Cương gấp không chờ nổi nói: “Mẹ nói phải nấu thêm chút nữa.”

Bách Luyện “Ừm ừm” gật đầu.

Khương Đường ghét bỏ nhìn anh, “Dơ muốn chết, mau đi tắm rửa sạch sẽ bùn và đất trên người anh đi.”

Từ Vọng Quy liếc cô một cái, “Lại ra vẻ! Bản thân cô cũng xuất thân từ nông thôn đó thôi, khi xuống đất không phải cũng dính một thân bùn? Còn ở đây ghét bỏ tôi.”

Khương Đường không dao động, “Có bản lĩnh thì anh chịu đói đến cùng đi, đừng ăn cơm tôi nấu.”

Bình thường chưa đến giờ ăn cơm là không thấy mặt đâu, hôm nay lại về sớm như vậy.

Lòng Tư Mã Chiêu người qua đường đều biết.

Quả nhiên Từ Vọng Quy bị cô nói đến không biết cách phản bác, ngửi mùi thơm trong không khí, đúng lý hợp tình nói: “Tôi không có bản lĩnh thì sao?”



Nói xong xoay người ra khỏi phòng bếp.

Khương Đường nhìn người đàn ông rửa tay trong sân, ngay lập tức không nhịn được “Phụt” cười thành tiếng.

Dưới ánh mắt thèm nhõ dãi của ba cha con, gà hầm nấm hương măng khô cũng chín.

Vừa lên bàn, Khương Đường gấp không chờ nổi gắp một miếng nấm hương bỏ vào miệng.

Nấm hương vốn đã thơm ngon, lại hấp thu nước canh từ thịt gà và măng khô, vừa chạm đến đầu lưỡi, khoảnh khắc hương vị bùng nổ trong khoang miệng kia, chẳng khác gì linh hồn đang thăng hoa.

Thịt gà ngon ngọt, măng khô tươi ngon, hai người lớn và hai đứa nhỏ ăn đến không ngẩng đầu lên, phần nước canh còn lại cũng được Từ Vọng Quy dùng để trộn cơm ăn.

Thành Cương tiếc nuối nhìn cha ruột, “Khi nào con mới lớn lên ạ?”

Khương Đường không rõ nguyên do, “Sao tự nhiên lại muốn lớn lên?”

Bách Luyện nhìn thấu nhóc con, chỉ chỉ Từ Vọng Quy, giải thích thay em trai ngốc, “Lớn lên mới có thể ăn nhiều giống cha.”

Thành Cương gật đầu, vẻ mặt tiếc nuối nói: “Đều để cha ăn hết rồi.”

Giọng điệu vô cùng không cam lòng.



Từ Vọng Quy cạn lời, tức giận duỗi tay búng trán cậu nhóc, “Cha là cha con, con còn luyến tiếc cho cha ăn?”

Thành Cương che trán, nhíu mày, không dám nói nữa.

Khương Đường không quản chuyện của cha con bọn họ, “Đồng chí Từ Vọng Quy, ăn xong nhớ rửa chén.”

Nói xong cô đứng dậy đi vào phòng bếp, mang canh gà đến nơi râm mát thông gió, nếu không ngày mai sẽ hỏng hết.

Từ Vọng Quy bất mãn nói với cô: “Giữa trưa tôi rửa chén, sao buổi tối cũng do tôi rửa?”

Khương Đường không quay đầu nói, “Vậy ngày mai anh đừng ăn mì sợi tôi nấu.”

Từ Vọng Quy nghẹn họng, anh cắn môi, oán hận lùa cơm vào miệng, nhai cơm chan canh ngon miệng, trong lòng mới cảm thấy thoải mái hơn chút.

Anh không tin, chờ ăn hết gà, xem cô còn tìm ra cái cớ gì.

Từ Vọng Quy nhanh chóng ăn xong, ngả lưng dựa vào ghế nghỉ ngơi, chỉ huy Bách Luyện, Thành Cương, “Cầm chén đũa để lên mâm, đợi lát nữa cha đi rửa.”

Hai đứa nhỏ nhanh nhẹn làm xong việc sau đó đi ra ngoài tìm Lan Bằng Phi, về phần là đi chơi hay đi khoe thì không biết.

Trong sân nhà họ Từ, Từ Vọng Quy rửa nồi rửa chén, Khương Đường tưới nước cho đất trồng rau, thuận tiện nhổ cỏ dại.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện