Editor: Mộc An Chi
Tuyển hai người các cô cũng được.
Dưới đáy lòng xưởng trưởng Lý nghĩ ngợi rất nhiều, cuối cùng hạ quyết tâm, chỉ không ngờ đối phương căn bản không có ý này.
Khương Đường nói: “Tôi và chị dâu vào xưởng quần áo chỉ giải quyết vấn đề tạm thời thôi, ý tôi là giải quyết vấn đề triệt để luôn.”
Xưởng trưởng Lý không hiểu, hắn nhíu mày, không quá tin tưởng hỏi: “Chẳng lẽ cô có cách?”
Khương Đường tự tin cười nói: “Đương nhiên.”
Xưởng trưởng Lý nghi ngờ đánh giá các cô.
Khương Đường mặc kệ, tiếp tục nói: “Hơn nữa tuyển công nhân mới có một khuyết điểm, đó chính là vào mùa thịnh vượng lượng nhân công rất đông đúc, mùa ế hàng lại dư thừa công nhân, sẽ xuất hiện tình trạng không thể tận dụng sức lao động của công nhân.”
Thời đại này không giống hiện đại có thể tùy tiện sa thải, vào xưởng là bát sắt, trừ khi xảy ra vấn đề quá mức nghiêm trọng mới bị đuổi việc.
Cô nói chuyện này đúng là chỗ đau đầu nhất của xưởng trưởng Lý, hắn truy vấn: “Cô thật sự có cách giải quyết?”
Khương Đường úp mở, “Phải xem xưởng trưởng Lý lựa chọn thế nào.”
Xưởng trưởng Lý nghẹn họng, hắn híp mắt nhìn cô một lát, vẫn đoán không ra nên cô đành phải nói: “Cô nói thử xem.”
Khương Đường hơi hơi mỉm cười, nhìn về phía bác gái Tô.
Bác gái Tô hiểu ý, nhìn xưởng trưởng Lý nói: “Trúc Kiều có rất nhiều đồng chí gia đình quân nhân không có việc làm, bình thường ở nhà chỉ dọn dẹp nhà cửa, trông con, cho nên các cô ấy có rất nhiều thời gian rảnh.”
Nói đến chỗ này, bác ấy hơi tạm dừng.
Khương Đường tiếp nhận lời nói, nói: “Vụ mua bán mà tôi nói chính là, xưởng quần áo có thể chia một phần công việc ra, để chúng tôi giúp làm tại nhà.”
Xưởng trưởng Lý nghe vậy, sắc mặt lập tức thay đổi, “Vậy tôi phải trả tiền lương cho bao nhiêu người chứ? Hơn nữa đến lúc đó chẳng phải càng dư nhiều người hơn sao?”
Khương Đường lắc đầu, “Đương nhiên không phải. Chúng ta chỉ làm việc tại nhà, không phải công nhân của xưởng quần áo, cho nên không cần phát tiền lương cho chúng tôi.”
Nghe thấy cô nói vậy, sắc mặt xưởng trưởng Lý mới tốt hơn.
Khương Đường tiếp tục nói: “Chúng tôi lấy hàng từ xưởng quần áo, sau khi làm xong sẽ mang đến xưởng quần áo, tiền phí sẽ tính theo số lượng chúng tôi làm được.”
Bác gái Tô gật đầu: “Đúng vậy.”
Xưởng trưởng Lý nhìn hai người các cô, nhíu mày, hiển nhiên đang suy tư tính khả thi.
Khương Đường không lên tiếng quấy rầy hắn.
Qua một hồi lâu, hắn mới nói: “Như thế, xưởng quần áo sẽ không phải lo về việc tuyển công nhân vào mùa thịnh vượng, đồng thời còn giảm bớt một khoản tiền lương phải chi ra.”
Khương Đường gật đầu: “Đúng vậy.”
Cô thích giao tiếp với người thông minh, gần như không cần nói nhiều đối phương cũng có thể hiểu ý cô.
Xưởng trưởng Lý lâm vào suy nghĩ sâu xa.
Khương Đường quay đầu chớp mắt với bác gái Tô.
Ngay sau đó cô nhìn xưởng trưởng Lý, “Xưởng trưởng Lý, vậy hôm nay chúng ta chỉ nói tới đây thôi, không chậm trễ thời gian của chú nữa. Nếu được thì lưu số điện thoại, có kết quả thì báo cho chúng tôi biết, chú xem được chứ?”
Tuyển hai người các cô cũng được.
Dưới đáy lòng xưởng trưởng Lý nghĩ ngợi rất nhiều, cuối cùng hạ quyết tâm, chỉ không ngờ đối phương căn bản không có ý này.
Khương Đường nói: “Tôi và chị dâu vào xưởng quần áo chỉ giải quyết vấn đề tạm thời thôi, ý tôi là giải quyết vấn đề triệt để luôn.”
Xưởng trưởng Lý không hiểu, hắn nhíu mày, không quá tin tưởng hỏi: “Chẳng lẽ cô có cách?”
Khương Đường tự tin cười nói: “Đương nhiên.”
Xưởng trưởng Lý nghi ngờ đánh giá các cô.
Khương Đường mặc kệ, tiếp tục nói: “Hơn nữa tuyển công nhân mới có một khuyết điểm, đó chính là vào mùa thịnh vượng lượng nhân công rất đông đúc, mùa ế hàng lại dư thừa công nhân, sẽ xuất hiện tình trạng không thể tận dụng sức lao động của công nhân.”
Thời đại này không giống hiện đại có thể tùy tiện sa thải, vào xưởng là bát sắt, trừ khi xảy ra vấn đề quá mức nghiêm trọng mới bị đuổi việc.
Cô nói chuyện này đúng là chỗ đau đầu nhất của xưởng trưởng Lý, hắn truy vấn: “Cô thật sự có cách giải quyết?”
Khương Đường úp mở, “Phải xem xưởng trưởng Lý lựa chọn thế nào.”
Xưởng trưởng Lý nghẹn họng, hắn híp mắt nhìn cô một lát, vẫn đoán không ra nên cô đành phải nói: “Cô nói thử xem.”
Khương Đường hơi hơi mỉm cười, nhìn về phía bác gái Tô.
Bác gái Tô hiểu ý, nhìn xưởng trưởng Lý nói: “Trúc Kiều có rất nhiều đồng chí gia đình quân nhân không có việc làm, bình thường ở nhà chỉ dọn dẹp nhà cửa, trông con, cho nên các cô ấy có rất nhiều thời gian rảnh.”
Nói đến chỗ này, bác ấy hơi tạm dừng.
Khương Đường tiếp nhận lời nói, nói: “Vụ mua bán mà tôi nói chính là, xưởng quần áo có thể chia một phần công việc ra, để chúng tôi giúp làm tại nhà.”
Xưởng trưởng Lý nghe vậy, sắc mặt lập tức thay đổi, “Vậy tôi phải trả tiền lương cho bao nhiêu người chứ? Hơn nữa đến lúc đó chẳng phải càng dư nhiều người hơn sao?”
Khương Đường lắc đầu, “Đương nhiên không phải. Chúng ta chỉ làm việc tại nhà, không phải công nhân của xưởng quần áo, cho nên không cần phát tiền lương cho chúng tôi.”
Nghe thấy cô nói vậy, sắc mặt xưởng trưởng Lý mới tốt hơn.
Khương Đường tiếp tục nói: “Chúng tôi lấy hàng từ xưởng quần áo, sau khi làm xong sẽ mang đến xưởng quần áo, tiền phí sẽ tính theo số lượng chúng tôi làm được.”
Bác gái Tô gật đầu: “Đúng vậy.”
Xưởng trưởng Lý nhìn hai người các cô, nhíu mày, hiển nhiên đang suy tư tính khả thi.
Khương Đường không lên tiếng quấy rầy hắn.
Qua một hồi lâu, hắn mới nói: “Như thế, xưởng quần áo sẽ không phải lo về việc tuyển công nhân vào mùa thịnh vượng, đồng thời còn giảm bớt một khoản tiền lương phải chi ra.”
Khương Đường gật đầu: “Đúng vậy.”
Cô thích giao tiếp với người thông minh, gần như không cần nói nhiều đối phương cũng có thể hiểu ý cô.
Xưởng trưởng Lý lâm vào suy nghĩ sâu xa.
Khương Đường quay đầu chớp mắt với bác gái Tô.
Ngay sau đó cô nhìn xưởng trưởng Lý, “Xưởng trưởng Lý, vậy hôm nay chúng ta chỉ nói tới đây thôi, không chậm trễ thời gian của chú nữa. Nếu được thì lưu số điện thoại, có kết quả thì báo cho chúng tôi biết, chú xem được chứ?”
Danh sách chương