Editor: Mộc An Chi

Thành Cương lập tức ủy khuất nhăn khuôn mặt nhỏ, “Anh, anh có phải anh ruột em không vậy?”

“Không phải.”

Thành Cương nghe vậy, tức giận đến hung hăng trừng cậu bé, sau đó tự dỗi một mình.

Chẳng qua nhóc nhanh giận mà cũng nhanh hết, cơm nước xong hai anh em nắm tay nhau đi ra ngoài chơi.

Buổi chiều.

Khương Đường lấy thịt ba chỉ đã mua buổi sáng đi rửa sạch, một nửa băm thành thịt vụn, một nửa cắt thành miếng vừa ăn.

Sau đó bỏ thịt vụn vào trộn đều với cải trắng, lại chiên mấy quả trứng gà rồi trộn với rau hẹ.

Sủi cảo có hai loại nhân, thịt heo cải trắng và trứng gà rau hẹ.

Mới chuẩn bị phần nhân xong, Từ Vọng Quy đã về tới nhà.

Khương Đường chỉ huy anh, “Anh cán bột trước, đợi lát nữa tôi cán vỏ, ba cha con gói.”

Từ Vọng Quy thò qua, nhìn vài khối thịt trong nồi, tò mò hỏi: “Sao còn chừa lại thế, không làm sủi cảo hết à?”

“Đã lâu không ăn thịt, làm thịt kho tàu ăn cho đỡ thèm.”



Từ Vọng Quy hồi tưởng lại, đột nhiên cũng hơi thèm, nhìn trong nồi không còn bao nhiêu miếng thịt, ghét bỏ nói: “Chỉ nhiêu đây còn không đủ một mình tôi ăn nữa.”

Mặt Khương Đường không cảm xúc liếc anh, “Một người chỉ có hai miếng.”

Khi cô cắt thành tám miếng đã tính toán kĩ càng.

Từ Vọng Quy cứng họng, “…… Cô thật giỏi.”

Khương Đường giống như không nghe hiểu ý anh nói, duỗi tay đẩy đẩy anh, ghét bỏ nói: “Đừng đứng đây chắn ánh sáng, mau đi rửa tay rồi làm việc đi.”

Từ Vọng Quy theo lực cô đẩy lui về phía sau vài bước, trừng mắt nhìn ánh mặt trời, tức giận nói: “Ánh mắt cô không tốt à?”

“Thì sao?” Khương Đường không sợ hãi hỏi ngược lại.

Từ Vọng Quy hít sâu một hơi, tức giận phát ra một tiếng “Hừ” từ xoang mũi, xoay người đi rửa tay, đưa hai đứa nhỏ đi cán bột.

Khương Đường vớt miếng thịt đã trụng nước sôi lên, dùng nước lạnh rửa, sau đó đặt trên bệ bếp.

Lúc này Từ Vọng Quy cũng cán bột xong, cô nhanh nhẹn cán vỏ sủi cảo, ba cha con bọn họ phụ trách gói.

Thành Cương gói gói lại trở nên nóng nảy, nhóc oán giận nói: “Tại sao làm sủi cảo phức tạp quá vậy nè?”

Động tác của Bách Luyện không nhanh không chậm, nhìn nhóc nói: “Mẹ nói đây là cái giá phải trả.”

Thành Cương nhíu mày thở dài một hơi, “Thật là vừa ngọt ngào vừa đau khổ.”



Nghe cuộc đối thoại của hai ông cụ non, Từ Vọng Quy kinh ngạc, hiển nhiên không ngờ Khương Đường lại dạy bọn họ mấy thứ này.

Khương Đường bỏ một cái sủi cảo đã gói vào lồng hấp, vừa nhấc mắt thì thấy ánh mắt phức tạp của Từ Vọng Quy, trong lòng lập tức trở nên cảnh giác, “Làm sao?”

Từ Vọng Quy thấy cô như vậy, cảm thấy cạn lời không thôi.

Rồi anh nghi ngờ nheo mắt, “Tôi chỉ cảm kích cô phí tâm giáo dục Bách Luyện, Thành Cương, sao cô lại có vẻ mặt này? Có chuyện gạt tôi?”

Khương Đường cố nhịn trái tim đang đập nhanh như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực, không hề đổi sắc, cười nhạo một tiếng, “Lời này phải để tôi hỏi anh mới đúng.”

Cái gì gọi là đánh đòn phủ đầu, đây chính là đánh đòn phủ đầu.

Khương Đường trấn định nhìn đối phương.

Từ Vọng Quy rất nhanh đã bại trận, dời mắt trước, “Tôi thì có chuyện gì gạt cô cơ chứ?”

Khương Đường nghiêng đầu nhìn anh, “Anh chắc chưa?"

Từ Vọng Quy ho nhẹ một tiếng, nghiêm túc nói: “Có thể nói đều đã nói với cô rồi. Về phần không thể nói, tôi cũng hết cách.”

Khương Đường không chút khách khí cười nhạo một tiếng, “Vậy anh nói xem mục đích anh kết hôn với tôi là gì?”

Thành Cương bỗng dưng ngẩng đầu, nhóc tò mò hỏi: “Đúng đó cha, mẹ nói mẹ là bảo mẫu cha tìm cho tụi con?”

Từ Vọng Quy gần như nín thở, đột nhiên quay đầu nhìn Khương Đường, tức giận nghiến răng.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện