Tôi cũng không biết mình thiếp đi ngủ từ lúc nào nữa,chỉ biết khi tỉnh dậy thì đầu óc vô cùng đau và choáng.Có lẽ tôi đã suy nghĩ nhiều quá rồi.Người ta nói quả không sao,yêu vào mệt hẳn,bao nhiêu chuyện nảy sinh,đấy cũng vì một chữ yêu mà khổ cũng có,hạnh phúc cũng có,mà hận cũng có.
Còn chưa kịp vệ sinh cá nhân thì tôi nhận được điện thoại của Thắng.Tất nhiên tôi vui vẻ mà nhấc máy.
—Alo.
—Miền à,chúng ta gặp nhau đi.
—Ngay bây giờ sao? —Ừm,..
—Nhưng em vừa mới ngủ dậy,chưa kịp.,,
—Anh cho em 30 phút.
—Nhưng...?
Đấy lại cái kiểu người ta chưa nói chuyện xong đã vội vàng cúp máy.Không hiểu sao trước đây tôi lại nhận lời yêu hắn ta nữa.Tôi nhanh chóng làm vệ sinh cá nhân rồi tranh thủ ăn một ít bánh mì rồi nhanh chóng đi đến địa điểm hẹn,không mất công trễ giờ nữa lại có lí do mà cãi nhau.Không biết chuyện anh muốn nói là gì nhưng nghe có vẻ nghiêm trọng.Thôi chết,không lẽ chuyện tối hôm qua tôi và con Hà làm bị phát hiện rồi sao.Nhưng mà làm sao mà biết được cơ chứ,chắc không phải đâu.
Đến nơi thay vì tỏ thái độ vui mừng hoặc hôn,ôm tôi 1 cái thì anh lại đùng đùng nổi giận.Tôi lúc ấy không kịp phản ứng gì,chỉ kịp lùi lại phía sau.
—Miền,em trẻ con vừa thôi?
—Anh đã nói bao nhiêu lần là anh cũng có cuộc sống riêng,sao em không chịu hiểu cho anh nhỉ?
Thời khắc này,tôi vẫn chỉ biết trừng mắt nhìn anh mà ngớ người.Không có đầu đuôi,tự nhiên khùng lên mắng tôi một trận.Chẳng lẽ không sợ tôi bị tổn thương chắc,tôi là người yêu anh mà.
—Anh bị làm sao vậy?sáng sớm gọi điện hẹn em ra đây rồi nổi khùng lên là sao?Em làm gì?chuyện xảy ra tối qua em đã đủ mệt mỏi rồi.Em can dự gì vào cuộc sống của anh.Mà cho dù anh không nói,em cũng có quyền đó vì em là người yêu anh mà.Em không phải là người ngoài,anh nói vậy ý gì?
—Đêm hôm qua có phải em ném mắm tôm vào nhà Quỳnh không?
—Quỳnh là ai?
Nghe đến đoạn mắm tôm thì tôi chắc chắn việc mình làm hôm qua cũng bị phát hiện.Nhưng mà dù thế nào cũng sẽ cố tỏ vẻ sang chảnh nhất có thể.
—Là bạn anh,là cô gái hôm qua anh có đèo trên xe.
—à,nếu anh không nói em còn không nhớ cô ta là ai đó.Hoá ra tên là Quỳnh...hoa quỳnh nở về đêm mà,được đấy.
—Em thôi ngay đi,có phải việc hôm qua xảy ra nhà Quỳnh là em làm không?
—Anh nghĩ là em làm sao?Tại sao một việc nhỏ vừa mới liên quan ảnh hưởng đến cô ta là anh liền nghĩ đó là em.
—anh biết Quỳnh trước đây ăn ở hiền lành,Cả trường ai cũng yêu mến hết á.Không có chuyện người ta làm vậy với cô ấy.
—Anh hiểu cô ta quá nhỉ.Anh quen cô ta thời gian bao lâu rồi,vài tháng hay dài nhất là được 1 năm.Anh có thể hiểu hết một người trong vòng một năm sao?Điều đó còn đủ hơn cả việc em biết anh tận 6 năm đấy.Thật nực cười.
—Bỉ ổi...
—Đúng là con người dễ dàng bị thời gian làm cho thay đổi.Đúng rồi là em làm đó.Anh thương cô ta vậy sao?Mới sáng sớm đã chạy ngay đến để cãi nhau với bạn gái hiện tại.Người ngoài nhìn vào không biết chúng ta đang là yêu hay là thù nữa đấy.
—em nói đủ chưa?
—Với em chưa bao giờ là đủ?
—Anh không thể chịu đựng được nữa rồi,em càng ngày càng trẻ con,càng ngày không biết suy nghĩ,em làm vậy cuộc sống của anh sẽ bị xáo trộn lên hết,em biết không?
—Em vẫn nghe,vẫn có thể chịu đựng được,anh nói tiếp đi.
—Chúng ta chia tay đi....!
Đúng là lời nói chia tay được dự đoán trước.Đi đến bước đường này,hai đứa cũng không còn muốn níu giữ thêm nữa.Được,tôi cũng đồng ý thôi,vì níu mãi một người đã không còn thương mình nữa giống hệt việc mình cứ ôm khư khư một đống rác không có giá trị.
—Được,em sẽ đồng ý thôi.Chia tay..!
—Lần này sẽ không giống như những lần trước,nếu em không thực sự thay đổi,thì đừng nghĩ đến chuyện anh có thể bắt đầu lại.
—Xin lỗi chứ tôi sẽ không bao giờ hạ thấp mình cầu xin tình yêu của một kẻ không xứng đáng.Tôi biết anh đã không còn yêu tôi,cái anh muốn bây giờ chính là cô ta có phải không?Nếu mà cô ta có thể cho anh cái ham muốn tình dục anh không có được từ tôi thì tôi sẵn lòng chấp nhận.Cũng may lúc ấy tôi không nghe lời dụ dỗ mà dâng hiến đời con gái cho một kẻ tệ bạc như anh.Rồi xem,hai người sẽ chịu đựng nhau được bao lâu.Ok.
—Miền à....em nói những lời này thì anh xin nhận.Dù sao cũng cảm ơn em vì đã cho anh biết thế nào là bộ mặt của đàn bà.
—Mong người hãy nhanh một chút mà tìm được hạnh phúc, bằng không em lại cứ thể mà mong ngóng.
Tôi vừa nói bằng giọng điệu chua chát kèm theo chút mỉa mai châm chọc.Con người này thực sự đã thay đổi,đã thay đổi thật rồi.
—Dù sao em cũng là người tốt,chứ không khốn nạn như anh nên anh tin em sẽ tìm thấy người nào xứng đáng
—Vai tử tế không dành cho anh đâu,đừng diễn nữa. Nhất định,Tôi sẽ gặp một người tốt hơn anh.
—Nếu nhớ anh thì em có thể đến tìm.
—Có thể gặp được anh,tôi thật sự đã rất vui vẻ, thế nhưng chúng ta lại không còn khả năng sẽ gặp lại nữa.Bye
—Thật đáng tiếc vì chúng ta trở thành như thế này, chúc em mọi việc đều như ý nguyện.Anh đi trước...
—Tôi không tiễn...!
Còn chưa kịp vệ sinh cá nhân thì tôi nhận được điện thoại của Thắng.Tất nhiên tôi vui vẻ mà nhấc máy.
—Alo.
—Miền à,chúng ta gặp nhau đi.
—Ngay bây giờ sao? —Ừm,..
—Nhưng em vừa mới ngủ dậy,chưa kịp.,,
—Anh cho em 30 phút.
—Nhưng...?
Đấy lại cái kiểu người ta chưa nói chuyện xong đã vội vàng cúp máy.Không hiểu sao trước đây tôi lại nhận lời yêu hắn ta nữa.Tôi nhanh chóng làm vệ sinh cá nhân rồi tranh thủ ăn một ít bánh mì rồi nhanh chóng đi đến địa điểm hẹn,không mất công trễ giờ nữa lại có lí do mà cãi nhau.Không biết chuyện anh muốn nói là gì nhưng nghe có vẻ nghiêm trọng.Thôi chết,không lẽ chuyện tối hôm qua tôi và con Hà làm bị phát hiện rồi sao.Nhưng mà làm sao mà biết được cơ chứ,chắc không phải đâu.
Đến nơi thay vì tỏ thái độ vui mừng hoặc hôn,ôm tôi 1 cái thì anh lại đùng đùng nổi giận.Tôi lúc ấy không kịp phản ứng gì,chỉ kịp lùi lại phía sau.
—Miền,em trẻ con vừa thôi?
—Anh đã nói bao nhiêu lần là anh cũng có cuộc sống riêng,sao em không chịu hiểu cho anh nhỉ?
Thời khắc này,tôi vẫn chỉ biết trừng mắt nhìn anh mà ngớ người.Không có đầu đuôi,tự nhiên khùng lên mắng tôi một trận.Chẳng lẽ không sợ tôi bị tổn thương chắc,tôi là người yêu anh mà.
—Anh bị làm sao vậy?sáng sớm gọi điện hẹn em ra đây rồi nổi khùng lên là sao?Em làm gì?chuyện xảy ra tối qua em đã đủ mệt mỏi rồi.Em can dự gì vào cuộc sống của anh.Mà cho dù anh không nói,em cũng có quyền đó vì em là người yêu anh mà.Em không phải là người ngoài,anh nói vậy ý gì?
—Đêm hôm qua có phải em ném mắm tôm vào nhà Quỳnh không?
—Quỳnh là ai?
Nghe đến đoạn mắm tôm thì tôi chắc chắn việc mình làm hôm qua cũng bị phát hiện.Nhưng mà dù thế nào cũng sẽ cố tỏ vẻ sang chảnh nhất có thể.
—Là bạn anh,là cô gái hôm qua anh có đèo trên xe.
—à,nếu anh không nói em còn không nhớ cô ta là ai đó.Hoá ra tên là Quỳnh...hoa quỳnh nở về đêm mà,được đấy.
—Em thôi ngay đi,có phải việc hôm qua xảy ra nhà Quỳnh là em làm không?
—Anh nghĩ là em làm sao?Tại sao một việc nhỏ vừa mới liên quan ảnh hưởng đến cô ta là anh liền nghĩ đó là em.
—anh biết Quỳnh trước đây ăn ở hiền lành,Cả trường ai cũng yêu mến hết á.Không có chuyện người ta làm vậy với cô ấy.
—Anh hiểu cô ta quá nhỉ.Anh quen cô ta thời gian bao lâu rồi,vài tháng hay dài nhất là được 1 năm.Anh có thể hiểu hết một người trong vòng một năm sao?Điều đó còn đủ hơn cả việc em biết anh tận 6 năm đấy.Thật nực cười.
—Bỉ ổi...
—Đúng là con người dễ dàng bị thời gian làm cho thay đổi.Đúng rồi là em làm đó.Anh thương cô ta vậy sao?Mới sáng sớm đã chạy ngay đến để cãi nhau với bạn gái hiện tại.Người ngoài nhìn vào không biết chúng ta đang là yêu hay là thù nữa đấy.
—em nói đủ chưa?
—Với em chưa bao giờ là đủ?
—Anh không thể chịu đựng được nữa rồi,em càng ngày càng trẻ con,càng ngày không biết suy nghĩ,em làm vậy cuộc sống của anh sẽ bị xáo trộn lên hết,em biết không?
—Em vẫn nghe,vẫn có thể chịu đựng được,anh nói tiếp đi.
—Chúng ta chia tay đi....!
Đúng là lời nói chia tay được dự đoán trước.Đi đến bước đường này,hai đứa cũng không còn muốn níu giữ thêm nữa.Được,tôi cũng đồng ý thôi,vì níu mãi một người đã không còn thương mình nữa giống hệt việc mình cứ ôm khư khư một đống rác không có giá trị.
—Được,em sẽ đồng ý thôi.Chia tay..!
—Lần này sẽ không giống như những lần trước,nếu em không thực sự thay đổi,thì đừng nghĩ đến chuyện anh có thể bắt đầu lại.
—Xin lỗi chứ tôi sẽ không bao giờ hạ thấp mình cầu xin tình yêu của một kẻ không xứng đáng.Tôi biết anh đã không còn yêu tôi,cái anh muốn bây giờ chính là cô ta có phải không?Nếu mà cô ta có thể cho anh cái ham muốn tình dục anh không có được từ tôi thì tôi sẵn lòng chấp nhận.Cũng may lúc ấy tôi không nghe lời dụ dỗ mà dâng hiến đời con gái cho một kẻ tệ bạc như anh.Rồi xem,hai người sẽ chịu đựng nhau được bao lâu.Ok.
—Miền à....em nói những lời này thì anh xin nhận.Dù sao cũng cảm ơn em vì đã cho anh biết thế nào là bộ mặt của đàn bà.
—Mong người hãy nhanh một chút mà tìm được hạnh phúc, bằng không em lại cứ thể mà mong ngóng.
Tôi vừa nói bằng giọng điệu chua chát kèm theo chút mỉa mai châm chọc.Con người này thực sự đã thay đổi,đã thay đổi thật rồi.
—Dù sao em cũng là người tốt,chứ không khốn nạn như anh nên anh tin em sẽ tìm thấy người nào xứng đáng
—Vai tử tế không dành cho anh đâu,đừng diễn nữa. Nhất định,Tôi sẽ gặp một người tốt hơn anh.
—Nếu nhớ anh thì em có thể đến tìm.
—Có thể gặp được anh,tôi thật sự đã rất vui vẻ, thế nhưng chúng ta lại không còn khả năng sẽ gặp lại nữa.Bye
—Thật đáng tiếc vì chúng ta trở thành như thế này, chúc em mọi việc đều như ý nguyện.Anh đi trước...
—Tôi không tiễn...!
Danh sách chương