Trong cái thành phố Sài Gòn ngộp ngạt bởi sự đàn áp, bắt bớ, tra trấn như một cái trại lính khổng lồ, Vườn Tao Đàn* chính là một ốc đảo tuyệt vời giữa một cái sa mạc chết chóc.

Phía dưới bầu trời trong xanh và những cành cây phủ đầy lá xanh như một bàn tay khổng lồ che đi cái nắng, một đôi trai gái đang ngồi trên ghế đá, nhìn ngắm một gốc cây đối diện. Người con trai vẫn cảm thấy chưa quen với vải bô-bơ-lin (popeline) trắng tinh, hồ, ủi thẳng nếp, việc mang guốc vông, đội nón cối trắng hiệu Con Gà. Nói thật, cậu thích quần áo bình thường hơn là món đồ dành cho tầng lớp thượng lưu này. Ngược lại với người con trai, người con gái trong bộ áo dài màu hồng như cánh hoa anh đào cùng với đôi mắt như ánh sương mai cùng đôi mắt như dòng suối tạo nên một vẻ đẹp chưa từng có

"Dũng, nếu anh không quen với bộ đồ này thì không cần phải giả vờ đâu"

Phải nói thật là Dũng cũng không ngờ một chàng bốc vác như cậu lại quen được một cô tiểu thư con nhà có học. Kể ra thì cũng là một cơ duyên. Trong một ngày đẹp trời, cậu vô tình thấy một cô tiểu thư đang có ý định tự sát, vốn cũng là một người thanh niên, cậu có ngăn cản đên cùng. Vô tình, cậu lại bị hiểu lầm là quấy rối gái nhà lành. Cũng may là cô gái đó thanh minh cho cậu kịp thời. Đồng thời, cô gái đó cũng cho cậu một cái tên rất đẹp, Ái Linh

Không biết may mắn hay xui xẻo mà một cô gái đẹp như vậy lại mắc bệnh hiểm nghèo. Cũng vì lẽ đó, cô muốn kết thúc cuộc sống này và cũng là lí do gặp được Dũng, một chàng trai không giỏi ăn nói nhưng lại sưởi ấm được trái tim đang ngụi lạnh, đang chờ chết của cô.

Bất ngờ Ái Linh lên tiếng:

"Em có công việc này muốn giới thiệu cho anh. Anh đừng từ chối, cứ coi như đó là tấm lòng của em"

Ánh mắt đầy thương cảm của Ái Linh đã chặn hết mỗi ý nghĩ từ chối của Dũng.

Sau đó, cậu cứ như một thằng ngốc đi tới nơi mà người con gái cậu yêu đã giới thiệu. Khi nhân ra việc này liên quan tới quân đội câu đã từ chối vì vẫn nhớ tới cái chết của gia tộc mình. Bất thình lình, cậu không còn ý thức. Khi tỉnh dậy, cậu nhân ra mình không còn ở Sài Gòn nữa mà dường như đang ở rất xa. Theo quán tính, Dũng đi khắp nơi trong một thành phố hoang vắng, mùi tử khi xông lên mũi. Trong một căn nhà nhỏ, không biết có phải ma đưa lối, quỷ dẫn đường, anh chàng lại bước vào một căn phòng sang trọng, thứ mà cả đời cậu cũng không thấy được.

Và ở đó, có một người đang nằm gục xuống, trên lưng của anh ta còn có dấu vết đạn bắn. Vết máu trên lưng mang theo một cái mùi khó chịu xông thẳng vào mũi Dũng.

Bất ngờ, một đám cảnh sát ập vào, tất cả đồng loạt chỉa súng thẳng vào cậu:

"Thằng kia, mày bị bắt về tội giết người" Một tên nói.

.................................

Dũng vẫn đang miên mang suy nghĩ. Liệu Ái Linh có đang gài bẫy cậu? Nhưng như vậy thì cô ấy được lợi gì? Bất ngờ, một đám lính xuất hiện, chúng ăn mặt như đám lính Ngụy bình thường nhưng trên tay lại cầm một khẩu súng kỳ lạ, nhìn giống M16 nhưng lại khác hoàn toàn, giống như mấy khúc xương. Tuy nhiên điều quan trong nhất bây giờ là chúng đang đuổi theo cậu

Dùng cái sức khỏe kì dị mà anh chàng mới có được, Dũng tìm cách lẫn trốn vào trong một nhà kho bỏ hoang. Không may, đám lính kia đã phục sẵn ở đó, như hổ chờ đợi con mồi.

Bất ngờ thay, từ một góc xa, Đội trưởng Việt Nam xuất hiện, di chuyển nhanh như một chiếc máy bay phản lực. Dùng thanh trường đao chém làm đôi một tên lính.

Sao đó, Minh xuống xe, lấy lọ chứa linh hồn Cao Lỗ bỏ vào cái lỗ trên thanh kiếm. Đồng thời, thanh trường đao nhanh chóng tách ra làm đôi. Phần lưỡi đao xoay ngược lại rồi ghép vào phần chuôi. Trong phút chốt, thanh đao đã biến thành khẩu súng. Thêm vào đó âm thanh vang lên:

"SỨC MẠNH CỦA CAO LỖ, GIÁNG LÂM"

Sau đó, Minh cầm khẩu súng bắn thẳng về phía đám lính. Hàng ngàn cây nỏ từ hư không xuất hiện, bắn ra vô số mũi tên về phía quân địch. Đám lính nhanh chóng bị xé xác ra thành từng mảnh nhỏ. Thực tế, sau khi qua cải tạo, đã phần đám này đã không còn là con người, trúng vài phát đạn chưa chắc chết, vậy mà trúng một cây nỏ đã nổ tung ra thành từng mảnh.

"Tư nhiên bỏ đi. Ông tính đem tụi này đi lãnh thưởng hả?"

Minh hỏi trong lúc đang chiến đấu

"Lãnh thưởng cái đầu ông. Có một người con gái đang đợi tôi"

Dũng lên tiếng:

"Hả" Minh ngạc nhiên. Lúc này, một con Chó vàng ba sọc xuất hiện, cũng may Nhật Minh phản ứng kịp thời tiêu diệt nó

Sau đó, cả hai cùng rời khỏi nhà kho, bất ngờ, hàng trăm con Chó vàng ba sọc xuất hiện như một cơn lũ hiện về. Sau đó, một cảnh tượng kinh dị hiện ra, hàng trăm con quái vật xếp chồng lên nhau như một tòa tháp với những âm thanh ghê rợn như ma quỷ trong những câu chuyện kinh dị. Sau cùng, một con Chó vàng ba sọc khổng lồ xuất hiện. Trên tay nó còn cầm một cây búa lớn bằng mấy chiếc trực thăng UH1 do những con nhỏ hơn tạo thành

"Không hay rồi. Đề xem sức mạnh của Cao Lỗ tới đâu vậy" Lúc này, Minh lấy lọ chứa linh hồn Cao Lỗ bỏ vào cái lỗ nhỏ trên thắt lưng. Sau đó, một lớp áo chàng xuất hiện, bao quanh Đội trưởng Việt Nam. Đồng thời, một âm thanh vang lên

"CAO LỖ, CHẾ NỎ THẦN DIỆT GIẶC NGOẠI XÂM, GIÁNG LÂM"

Hiện giờ, một chiến binh mang theo một cây nỏ có đầu hình con rùa, thân màu đen, cánh cung màu cam cùng bộ áo giáp màu vàng, có vô số lông thú và biểu tượng Kim Quy xuất hiện.

Ngay khi xuất hiện, vô số mũi tên bắn về phía con quái vật. Bất ngờ thay, một cái kiên màu đỏ như đại dương máu xuất hiện, đỡ tất cả các mũi tên. Đồng thời, vô số cây búa như hàng trăm chiếc xe tăng lao về phía Minh. Cát bụi mù mịt. Mặt đất chấn động mạnh.

Tiếp đó, mũi tên và búa lần lượt va đập vào nhau như hàng trăm con voi đang giao chiến ở mức độ cao nhất. Tuy nhiên, dường như con Chó vàng ba sọc đang dần chiếm ưu thế.

Lúc này, Dũng đang quan sát. Cậu thấy dường như mỗi khi con quái vật ném búa, trên khiên chắn sẽ có một khe hỡ. Ngay làm tức, cậu la lớn:

"Minh, để ý mỗi lần hắn ném búa"

Ngay khi nghe câu đó, Minh làm tức phát hiện ra điểm yếu của kẻ địch. Cậu kéo cây nỏ căng hết cỡ. Một luồng năng lượng như sóng thần tập hợp vào cây nỏ, tỏa sáng như mặt trời. Tiếp đó, một mũi tên khổng lồ được hình thành

"Hỡi tiền nhân, sinh hãy phù hộ. Chủ tịch Hồ Chí Minh quang vinh muôn năm" Minh nói.

Ngay làm tức, mũi tên khổng lồ như hàng ngàn quả tên lửa, hướng thẳng mục tiêu, xuyên thủng qua khe hở trên khiên chắn, đâm xuyên qua người con quái vật như xâu thịt nướng. Sau đó, một loạt quả cầu lửa bốc lên. Đồng thời, âm thanh thảm thiết của con quái vật vẫn còn động lại.

Sau một hồi, Dũng và Minh rời khỏi hiện trường. Tìm một nơi hoang vắng, Minh lên tiếng:

"Cô gái mà ông nói là ai?"

"Người con gái tôi yêu và cũng có thể là nguyên nhân đưa tôi trở thành tội phạm"

Ngồi dựa gốc cây, dáng vẻ mệt mỏi, Dũng lên tiếng.

"Nè vậy tại sao...." Khi Minh đang định hỏi thì bất ngờ anh bị đấm thẳng vào bụng. Đang định hỏi tại sao thì gã thanh niên kia lại biến đi đâu mất.

Không phải là Dũng có ý định bỏ chạy mà là vì anh không muốn làm phiền người bạn mới quen này thêm nữa. Bao nhiêu năm sống trên đời, dù biết ai là người đã sát hại cả nhà mình nhưng anh cũng không dám trả thù mà chỉ kiếm ăn sống qua ngày. Dù biết đất nước mình đang bị chia cắt nhưng vẫn không làm được điều mà một người Việt Nam nên làm. Vậy thì lấy tư cách gì mà nhờ những người của quân Giải phóng giúp đỡ. Chuyện của Ái Linh, chỉ cần mình cậu lo là đủ

Vườn Tao Đàn là chốn thơ mộng như mọi khi, kể cả với người cục xúc như cậu. Cái khung cảnh thơ mộng ở đây làm cậu nhớ lại kí ức giữa mình và Linh. Một linh cảm kì lạ nói cho cậu biết rằng, người con gái cậu yêu hiện đang ở ngay đây.

Bất ngờ, một tiếng nổ xuất hiện, đất đá văng tứ tung, khói bụi mịt mù. Mọi người nghe thấy sự tình không ổn đều lần lượt bỏ chạy.

Lúc này, Dũng la lớn với hi vọng nhỏ nhoi là sẽ tìm được người cậu muốn tìm

"ÁI LINH"

Khi âm thanh đó vang lên, một sinh vật đáng sợ xuất hiện. Một con quái vật với ba cái đầu hình con rồng bước đi một cách vô thức như một chiếc xe tăng đang di chuyển. Trên mỗi cái đầu có hai cái sừng lớn và mội cái mũi như mũi của loài thú ăn thịt.

Cùng lúc đó, một giọng nói đáng sợ vang lên:

"Ngươi tới hơi trễ đó, Hà Mạnh Dũng. Người mà ngươi cần hiện đang đứng trước mặt ngươi"

Lúc này, hai mắt Dũng mở to, giọng nói lắp bắp:

"Ngươi nói, đó là cô ấy"

"Không tin sao? Cũng khó trách" Dơi Tinh chăm biếm

Dù miệng không khẳng định hay phủ định nhưng bằng con tim, Dũng cảm nhận được cái thứ đang đứng trước mặt mình chính là Nguyễn Thi Ái Linh, người con gái mà cậu còn chưa nói tiếng yêu.

Không đợi cậu bình tĩnh lại, Ái Linh, con quái vật đang kiểm soát cô vung cánh tay to như bánh xe tăng về phía Dũng, đẩy cậu văng đi xa. Tiếp đỏ, trên cánh tay của con quái vật, một quả cầu lửa được hình thành. Nó chói sáng như một mặt trời thu nhỏ. Sau đó, quả cầu bay thẳng về phía Dũng, nhanh gấp hàng trăm lần một viên đạn đại bác.

Dũng lại văng ra xa. Nói thật, cậu cũng không hiểu tại sao mình sống dai như vậy. Dù chịu thương tổn rất nặng nhưng cậu vẫn không thể chết được.

Trong lúc con quái vật đang tiến lại gần, Minh bất ngờ lái xe tông thẳng vào con quái. Để đáp trả, nó bẳng ra vô số quả cầu. Cả vườn Tao Đàn lúc này giống như một bãi chiến trường, không khí nóng rực như một cái lò nướng.

"Ma Long cơ à. Không tệ lắm" Minh cảm thán.

Về cơ bản, đa số rồng là tốt. Tuy nhiên, cũng có một số bộ phận Ma Long cực kỳ nguy hiểm. Cũng may, con này chỉ là một phần linh hồn. Sức mạnh cũng chỉ tương đương Ma Binh bình thường.

Nghĩ là làm, Minh nhanh chóng lấy thắt lưng ra, nhét lọ xanh đỏ vào khe cắm rồi hô lớn:

"Biến thân"

Tuy nhiên, Dũng chạy tới:

"Đừng. Đó là Ái Linh. Tôi xin cậu"

Cùng lúc đó, một tiếng cười man rợ vang lên. Xung quanh công viên, một màn sương mù bí ẩn xuất hiện, bao phủ tất cả. Sau đó, đám sương đó tập hợp lại một chỗ. Một cách chậm rãi, một sinh vật có hình dạng như con dơi nhưng đứng trên hai chân xuất hiện và nó cũng chính là con quái vật mà Minh đã thấy trong mơ.

"Là ngươi"

Ngay làm tức, Minh lấy lọ chứa linh hồn Ngô Quyền ra, hô lớn:

"Biến thân"

Ngay khi cậu lên tiếng, một số lương lớn các cọt nhọn xoay xung quanh cậu cũng như lần trước. Tiếp đó, âm thanh quen thuộc vang lên:

"NGÔ VƯƠNG, SÓNG XÔ BẠCH ĐẰNG GIANG, GIÁNG LÂM."

Ngay sau đó, Minh lao tới, đánh liên tiếp vào Dơi Tinh. Tuy nhiên, hắn lại né dễ dàng như đang đánh nhau với một đứa trẻ tập đi. Tiếp đó, hắn còn đỡ đòn rồi đấm thẳng vào Đội trưởng Việt Nam làm cậu bay ra xa.

Dù vậy, cậu vẫn lao tới như một chiếc xe tăng. Một lần nữa, Dơi Tinh không những né đòn mà còn cho cậu một đòn tấn công cực mạnh.

"Ngươi đã làm gì ta? Có phải ngươi đã thí nghiệm lên ta không?"

Đáp lại câu hỏi đó của Minh, Dơi Tinh trả lời:

"Làm sao ta nhớ hết được đám chuột bạch hả"

Trước câu trả lời này, Nhật Minh như hàng đống thuốc nổ được thêm vào một que diêm.

"Đừng có đùa"

Tuy nhiên, cậu chưa ra tay thì đã bị đã bay đi xa như một quả bóng.

"Ngươi nghĩ dựa vào linh hồn danh nhân có thể thắng nổi ta ư"

Dơi Tinh lên tiếng. Cùng lúc, một màn sương mù tập hợp lại. Sau đó, một cây đao xuất hiện. Nó to như một cây cổ thụ. Nhìn bên ngoài, nó được bao bọc bởi một lớp máu đỏ tươi.

Ngay sau đó, bằng cây đao ấy, hắn chém Minh một đòn đau đớn. Lần đầu tiên, cậu cảm nhận được đối thủ mạnh cỡ này. Nó như một người lính bình thường phải đấu với tiểu liên sáu nòng từ lô cốt.

Cùng lúc đó, Ma Long cũng bắn ra một quả cầu lửa cực lớn về Dũng. Nhanh trí, Minh nhanh chóng ôm cậu né sang chỗ khác. Sau đó, Đội trưởng làm tức tìm cách xông lên

"Nè cậu tính đánh cô ấy hả?" Dũng lo lắng hỏi

"Không sao đâu. Cô ấy sẽ trở lại bình thường thôi". Minh nói. Dù sao thì cậu cũng đã làm chuyện này nhiều lần rồi mà.

Tuy nhiên, đời không như là mơ

Khi Minh định xông tới thì một loạt viên đạn bay về phía cậu. Nó nhanh như tia chớp với sức mạnh kinh người. Kẻ bắn ra nó không ai khác là thanh đao vừa mới biến thành khẩu súng của Dơi Tinh.

"Luyện Khí Hồn, như ngươi đã biết, cảnh giới thấp nhất trong tu luyện toàn vũ trụ, cũng là mức cảnh giới cho phép chịu được các luồng sức mạnh siêu nhiên ở cấp độ thấp nhất. Càng dưới mức này thì gần như không có khả năng kháng cự, sẽ bị tổn hại ít nhiều. Con bé đó vốn có sức khỏe rất yếu mà thứ đang nhập vào nó là yêu quái thượng cổ nên về cơ bản, nó sẽ chết ngay khi linh hồn của Ma Long rời khỏi xác"

Lúc này, cả Dũng và Minh đều bất ngờ trước điều này. Chẳng lẽ không còn cách nào sao?

Không đợi hai người suy nghĩ xong, Ma Long liên tục bắn ra những quả cầu lửa cực lớn nhằm vào kẻ địch của nó.

Thấy vậy, Minh đành xông lên. Dù sao cũng không thể ngồi chờ chết được. Tuy nhiên, Dũng lại đứng ra chắn giữa. Thời điểm này, cậu như một ngọn núi sừng sững. Cách duy nhất để ngăn cậu là giết cậu đi.

Bất ngờ thay, con quái vật lúc này ngừng tấn công. Dường như một bản thể khác đang trỗi dậy. Trông những âm thanh phát ra, người ta nghe được tiếng kêu của một cô gái trẻ. Những quả cầu lửa thay vì bắn vào Dũng và Minh thì lại bắn vào chính mình. Và những tiếng kêu la đau đớn vang lên ngày một nhiều hơn. Hiện tại, Ái Linh đang bị nướng trong chính đám lửa do mình tạo ra.

"Tại sao? Nó đang làm gì vậy?" Dũng hỏi. Dường như cảm nhận được điều gì đó, nước mắt của cậu trào ra.

"Tôi cũng không rõ. Linh hồn con người không kháng cự lại được Ma Binh, càng không kháng cự lại được Ma Long nhưng cô ấy, vì tình yêu với cậu mà lại cố gắng trong tuyệt vọng để bảo vệ người mình yêu" Minh nói với chất giọng cay cay. Dường như phía sau lớp mặt nạ, cậu cũng đang cảm động trước nghĩa cử này.

Bấy giờ, những ký ức ngắn ngủi về những lần nói chuyện, những cái nắm tay giữa hai người giống như một cơn sóng thần, liên tục xuất hiện trước mắt của Dũng. Hít một hơi thật sâu, cậu cố gắng nói ra một câu mà cậu không nghĩ là mình có thể nói được.

"Nếu không cứu được cô ấy thì hãy để cô ấy trở lại như cũ. Xin cậu. Đội trưởng Việt Nam"

"Tôi biết rồi" Minh trả lời.

Sau đó, một loạt những cột nước khổng lồ xuất hiện bao quanh đám lửa đang cháy. Trong phút chốt, đám cháy đã ngừng lại.

Lúc này, Ma Long đã lấy lại kiểm soát. Hắn bắn ra vô số quả cầu lửa nhưng lại bị vô số cọc nhọn được bao phủ bởi nước chặn lại. Cảnh tượng nước lửa tranh nhau vô cùng ác liệt như một trận chiến sống còn giữa hai đạo quân.

Tiếp đó, Minh trở về dạng xanh đỏ. Cậu lấy hai lọ linh hồn ra, nói lớn:

"Hỡi các vị anh linh. Xin hãy cho phép gã thanh niên tên Hà Mạnh Dũng được nhìn thấy người con gái mình yêu một lần cuối"

Trước mặt Minh lúc này có hai người xuất hiện. Một người ngồi trên một con thuyền nhỏ, thân mang chiến bào, ngồi trên con thuyền nhỏ. Xung quanh người đó, hàng ngàn cọc nhọn được bao quanh bởi một biển nước. Một người khác tay đang cầm một cây nỏ lớn, trước ngực có biểu tượng trống đồng, khí phác hiên ngang.

"Ngươi kia chưa tới Luyện Khí Hồn, không thể thấy được linh hồn con ngươi. Ngươi muốn giúp họ nói chuyện chính là hao tổn nguyên khí, ngươi chấp nhận không"

Ngô Quyền lên tiếng.

"Ngươi chính là kì tài trăm năm có một, chẳng lẽ người vẫn muốn mạo hiểm?" Cao Lỗ lên tiếng.

"Con đồng ý" Minh không do dự trả lời

"Quả nhiên là hào kiệt. Vậy thì bọn ta đồng ý giúp ngươi. Nhưng chỉ được một thời gian"

Lúc này, Ma Long đột nhiên bị bao phủ bởi một một cơn lốc khổng lồ. Sau đó, Ma Long như bị một cánh tay khổng lồ xé toạc ra. Trong một khoảng khắc, hình bóng của một cô gái trẻ xuất hiện.

"ÁI LINH" Dũng la lớn rồi chạy tới. Anh ôm lấy dáng hình có thể biến mất như ngọn đèn sắp tắt.

"Xin lỗi anh. Em đã lừa anh. Em thật sự không cố ý" Ái Linh yếu ớt nói.

"Không sao đâu. Em đừng nói nữa" Dũng lên tiếng

" Có một người đàn ông tên Huỳnh Đình Ngô đã tới và nói muốn giới thiệu công việc cho anh. Em không biết nó lại hại anh"

"Có sao đâu. Một cô tiểu thư như em để ý tới anh đã là tốt lắm rồi. Anh đâu còn mong gì hơn"

"Em yêu anh"

Khi tiếng nói vừa hết toàn bộ cơ thể Ái Linh lần lượt tan biết thành những tia sáng nhỏ như nhưng con đom đóm, rồi biến mất.

"Tại sao?" Dũng vừa khóc vừa tự hỏi.

Chưa một lần nói yêu

Chưa cho em được gì

Chưa hứa gì với em.

Mà em lại rời xa tôi.

Nếu một ngày đó bạn phát hiện người bên cạnh mình đột nhiên mất mạng vì nhiều nguyên nhân như cảnh sát đánh, đạn lạc, giang hồ chém, chết đói ở cái đất Sài thành này và cả miền Nam nói riêng thì bạn đừng quá ngạc nhiên bởi đó là chuyện quá bình thường. Nếu người chết là người quen, người ta sẽ tiếc thương. Nếu không, người ta cũng xem nó là chuyện bình thường.

Giữa thời cuộc như bây giờ thì cái chết đã quá nhiều, người ta đã không còn đủ nước mắt để khóc thương.

Dũng cũng hiểu rõ điều đó. Tuy nhiên, cậu vẫn không thể nào không đau buồn trước việc người con gái mình yêu tan biến, theo đúng nghĩa đen. Cũng giống như mười mấy năm trước, khi những người cậu yêu nhất lần lượt lên máy chém, cậu cũng chỉ biết đứng đó mà nhìn.

Lúc này, phần thân xác của Ma Long cũng được thu vào trong lọ mà Minh chuẩn bị sẵn. Dù thật sự rất muốn Dũng bình tĩnh lại nhưng thật sự không đủ thời gian.

Đúng như cậu dự đoán, từ xa tiếng xe cảnh sát và cả xe quân dụng vang lên chấn động khu vực. Dù không ngại đối phó bọn chúng nhưng như vậy sẽ làm ảnh hưởng tới nhiệm vụ của cậu.

"Đi thôi" Minh lên tiếng.

Trước câu nói đó, Dũng chỉ đứng yên như tượng đá. Bây giờ cậu ta đã không còn gì cả. Thực ra, Dũng nghĩ mình có thể làm việc, kiếm miếng ăn, sống qua ngày, mặc kệ tất cả. Khi gặp Linh, anh chàng đã tìm được lẽ sống của đời mình. Và giờ đây, mọi thứ giống như mười một năm trước. Nỗi đau một lần nữa quay trở lại.

"Đủ rồi cứ để tôi ở đây. Nếu sợ tôi làm lộ bí mật thì cứ giết tôi đi. Hãy để tôi gặp cô ấy"

Đáp lại lời nói tuyệt vọng đó của Dũng là một cú đấm cực mạnh của Minh. Với ánh mắt như hổ dữ, cậu nhìn chàng trai đang tuyệt vọng rồi nói:

"Cậu nghĩ chết dễ lắm hả? Cậu chết thì sự hi sinh của cô ấy có nghĩ lí gì? Trong suốt mười mấy năm qua, và cả chín năm chống Pháp trước đó, bao nhiêu người đã ngã xuống? Bao nhiêu người đã chết? Cậu còn chưa biết đâu. Cách duy nhất mà cậu có thể làm là khiến cho những cái chết đó không còn vô nghĩa. Câu hiểu không hả?"

Lời nói như cơn mưa xuất hiện vào dịp hạn hán. Mười một năm trước cũng có người đã nói với cậu như vậy. Nếu cậu chết ở đây cũng có nghĩa là phụ lòng người con gái mà cậu yêu.

Sau đó, Minh chuẩn bị bỏ đi. Dũng cũng chợt bừng tỉnh rồi theo Minh quay về.

vvvvvvvvvvvvvvvvvvvvvvvvvvvvvvvvvvv

* Công viên Tao Đàn (hay công viên Văn hóa Tao Đàn), là một công viên tại quận 1, Thành phố Hồ Chí Minh, Việt Nam. Trước 1975 nó tên là Vườn Tao Đàn.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện