Trong suốt thời gian tồn tại của mình, Ngụy quyền luôn tìm cách phủ nhận công lao kháng Pháp của chính phủ Việt Nam Dân chủ Cộng Hòa*. Tuy nhiên, không ai quên được câu chuyện về những đội quân như những vị thần bước ra từ trong thần thoại. Lúc nhân dân đang trong cảnh dầu sôi lửa bỏng, không có bất kì vị thần nào, không có lực lượng “dân chủ” nào, siêu cường nào. Lúc ấy, và tận bây giờ, chỉ có những người bộ đội cụ Hồ, những con người phàm trần đứng lên chống lại tất cả để bảo vệ mọi người.
Lúc này, một sinh vật bất ngờ xuất hiện. Nhìn kĩ, trên lưng nó có một lá cờ ghi chữ “Tống” bằng tiếng Hán. Đồng thời, nó cũng có quân phục của binh lính Nhà Tống. Ngoài ra, hắn có ba cái đầu, một cái trên cổ và hai cái trên vai, nhìn như viên đạn pháo. Mỗi cái đầu có một con mắt, đỏ như máu. Làn da trương phòng lên như người bị chết đuối
“Bổn tướng quân là Giao Châu thủy lục kế độ chuyển vận sứ, Hầu Nhân Bảo**. Đám man di kia, còn không mau chịu chết”
Một âm thanh cực kì khó nghe vang lên làm lỗ tai của ai nấy đều cực kì khó chịu.
Lúc này, Minh lên tiếng
“Để tôi xử lí con quái vật này. Phần còn lại giao cho các đồng chí”
Sau đó, cậu lao ra, dùng khẩu súng của mình, bắn ra vô số cây nỏ nhằm vào kẻ thù. Một tên cố gắng xông tới tấn công cậu. Cậu nhanh chóng né đòn rồi dùng súng tiêu diệt hắn
Trong khi nó, Dũng và Mary đang chạy dưới làn mưa bom bão đạn.
Lúc này, người trông tàu đang đứng ở đó. Nhìn bên ngoài, ông ta như một ngọn núi khổng lồ với đôi tay to lớn.
“Hình như các người không nói mình là Việt Cộng”
“Xin lỗi ông, về chuyện này thì”
Bất ngờ, một âm thanh vang lên. Đó là một giọng nữ trung niên.
“Nếu không phiền, tôi có thể nói chuyện riêng với hai người được không”
Nói rồi cô ra hiệu cho người đàn ông kia lên tàu trước. Sau đó, cô quay sang nhìn Mary rồi hỏi:
“Cô có phải là cô gái đã đi cùng Đội trưởng Việt Nam không?”
“Làm sao mà? ”
“Tuy lúc đó cô đang che mặt nhưng thằng con tôi nhận ra giọng nói, dáng đi của cô. Công thêm có một con quái vật xuất hiện. Theo kinh nghiệm bao nhiêu năm nay, tôi dám chắc cô chính là người đã cứu tôi.”
Sau đó, Mary và Dũng cùng lên tàu.
Với biển cả mênh mông, con tàu như một con kiến nhỏ. Từ phía đằng xa, người ta thấy được những căn nhà nhỏ như những cọng cỏ nhỏ trong một cơn giông bao lớn. Xung quanh con tàu, mặt nước tỏ vẻ bình lặng như một bức tranh thủy mặc nhưng sự bình lặng đó thỉnh thoảng bị phá hủy bởi các ca nô tuần tra như một bầy sư tử bị bỏ đói lâu ngày.
Nhìn Đô thành Sài Gòn đang xa dần, trong đầu Dũng xuất hiện nhiều dòng suy nghĩ.
“Người dân giúp bộ đội vì bộ đội bảo vệ họ, phải không?”
“Nếu như vậy thì biết khi nào. Chiến tranh vốn dĩ là việc sống nay chết mai, bộ đội cụ Hồ cũng chỉ làm những chuyện mà một con người nên làm” Mary lên tiếng
“Nói thật, tôi tham gia chuyện này cũng vì bất đắc dĩ. Tôi chỉ muốn biết tại sao mình lại có liên quan tới thời buổi hỗn loạn này” Dũng than thở
“Trong thời buổi này, mạng người không đáng giá lắm đâu. Dù cậu không làm gì, một ngày nào đó, cậu sẽ chết vì đủ thứ lí do cho cái gọi là “dân chủ” của người Mỹ”
Hít một hơi thật sâu Dũng hỏi
“Hồi nãy tôi còn chưa biết tên của cô”
Trả lời câu hỏi này, Mary bắt đầu hồi tưởng lại quá khứ của mình.
“Tên của tôi là Nguyễn Thị An Hạ. Vào khoảng gần hai mươi năm trước, cả nhà tôi cũng bị sát hại do đạo luận 10/59, như cậu vậy. Sau hai năm lưu lạc, tôi được cách mạng tìm thấy và tình nguyện tham gia huấn luyện. Vài năm sau đó, tôi được đưa đi học ngành báo. Với khả học tiếng Anh chưa từng có, tôi được đưa sang Mỹ và sau thời gian ngắn tôi đã được cấp bằng. Với tư cách nhà báo, tôi đã có gắng phanh phui những bí mật của người Mỹ nhưng phần lớn dữ liệu của tôi đã bị FBI thiêu rụi. Cũng may là chưa bị lộ thân phận”
“Con đường của cô cũng tình cờ nhỉ? Làm tôi nhớ tới một người bạn” Dũng nói
“Đúng vậy và khi làm một chuyện gì đó cho quê hương đất nước, chúng ta cũng vui hơn”
Trong lúc đó, Nhật Minh lấy một lọ linh hồn, cho vào một cái lỗ trên thắt lưng rồi hô lớn.
“CHỦ TỊCH HỒ CHÍ MINH QUANG VINH MUÔN NĂM. BIẾN THÂN”
Lúc này một loạt các hình ảnh của các anh hùng liệt sĩ đã chiến đấu trong suốc bốn ngàn năm qua bỗng hiện lên. Tiếp đó, là cờ của Mặt trận Dân tộc Giải phóng miền Nam Việt Nam xuất hiện, bao quanh người Nhật Minh. Cùng lúc đó một âm thanh vang lên:
“ĐỘI TRƯỞNG VIỆT NAM, SỨC MẠNH THỜI ĐẠI HỒ CHÍ MINH, GIÁNG LÂM.”
Thấy tình hình không ổn. Đám siêu chiến binh định xông lên. Nhanh như chớp, Nhật Minh dùng cây trường đao của mình chém một tên ngã gục xuống. Sau đó, cậu lên chém liên tiếp hai tên nữa. Lớp giáp cực dày, công nghệ bí mất dùng để đối phó với các thực thể dị thường cũng chả khác gì làm bằng đậu hủ.
Không giống như đám siêu chiến binh kia, Hầu Nhân Bảo, vốn là một chiến tướng nhà Tống lúc còn sống, thực sự làm Nhật Minh rất khó khăn. Từ phía xa, Minh lấy trường đao chém một phát. Hầu Nhân Bảo nhanh chóng né tranh rồi tìm cách nhảy lên cao. Sao đó, hắn lại lao xuống với cách di chuyển như cá bơi trong nước. Cứ như thế, hai bên liên tục va chạm. Lực va chạm không thua hàng chục chiếc trực thăng ném vào nhau.
“Xem ra phải dùng thứ sức mạnh của Phùng Hưng rồi”
Vừa nói, Nhật Minh lấy lọ linh hồn của mình ra, cho lọ linh hồn của Phùng Hưng cùng hai anh em vào
Ngay sau đó, một loạt ánh sáng bao quanh lấy Đội trưởng Việt Nam. Sau đó, ba vòng tròn lần lượt xuất hiện, xếp chồng lên nhau. Tiếp đó, một âm thanh vang lên
“PHÙNG HƯNG, ANH HÙNG ĐẢ HỔ. CÙNG ANH EM ĐÁNH ĐUỔI QUÂN ĐƯỜNG. GIÁNG LÂM”
Lúc này, một anh hùng trong bộ giáp vàng sáng chói, một khuôn mặt như hổ xuất hiện. Trên hai cánh tay của anh, hai bộ móng dài như nanh vuốt thú dữ đang chuẩn bị cào xé con mồi. Và thực sự, nó đang cào xé Ma binh với tốc độ ngang ngửa máy bay phản lực.
Sau đó, Đội trưởng Việt Nam đột nhiên chia làm ba***. Thanh trường đao cũng chia ba. Sau đó, những cây đao lóe sáng như ánh mặt trời buổi ban trưa. Sau đó, ba đường đao di chuyển với tốc độ gấp hàng ngàn lần máy bay phản lực.
Bị tấn công mãnh liệt, Hầu Nhân Bảo nằm dài trên mặt đất, rên la đau đớn
Tiếp đó, cả ba người nhập lại thành một. Sau đó, một ngọn lửa lớn bao quanh người Đội trưởng Việt Nam. Sau đó, lần lượt ba vòng tròn với kích cỡ của một người trưởng thành xuất hiện nối tiếp nhau, chắn giữa Nhật Minh và Hầu Nhân Bảo. Tiếp theo, Minh lao với tốc độ ngang một chiếc máy bay phản lực, lần lược xuyên qua ba vòng tròn. Khi tới gần con quái, hai móng vuốt trên tay cầu sáng lực. Cuối cùng, cậu dùng bộ móng vuốt tiêu diệt con quái vật. Một vụ nổ sáng rực, che đi tất cả mọi thứ.
Trong đám khói lửa đó, Nhật Minh dùng lọ linh hồn thu lại tên tướng đã từng bị vua Lê Đại Hành giết chết. Sau đó, một người đàn ông cao lớn xuất hiện. Hắn ta chính là Huỳnh Đình Ngô.
“Tại sao ông lại ở đây?” Nhật Minh bất ngờ khi người đàn ông này xuất hiện
“Phía các người…có….gián điệp….”
“Khoan đã, ý ông là gì? Tại sao ông không bị mất trí nhớ?” Minh thắc mắc.
“Tôi…tương đối….khỏe. Bọn chúng… có ở…phía….của cậu”
Lúc này, một màn sương mờ ảo lại xuất hiện. Đặc biệt, nó trông đáng sợ hơn hẳn, như một con sói đang rình mồi.
Sau đó, cậu có cảm giác như bị một thanh đao khổng lồ đâm xuyên người. Cậu nhanh chóng ngã xuống, sức mạnh cũng bỗng nhiên biến mất. Xung quanh cậu, một con rắn trông suốt xuất hiện.
Tiếp đó, mọi thứ trở nên mờ ảo như một màn sương mù. Trong khung cảnh ấy, một sinh vật với áo trùm đỏ như máu, đan xen với màu đen như bóng tối đáng sợ. Trong lớp áo ấy, một khuôn mặt với những ánh lửa như ma trơi xuất hiện. Trên khuôn mặt ấy có một lớp da màu xanh như trái cây bị hư lâu ngài cùng với một cái sừng thật lớn.
“Ngươi…. Là….. ai” Trong cơn đau đớn như bị lăng trì, Minh cố gắng hỏi
“Ta á? Gần hai mươi năm trước, cái đám tu đạo các ngươi cùng với con mụ Âu Cơ đó đã đánh cho ta thừa sống thiếu chết mà quên nhanh như vậy sau”
“Thuồng..Luồng….Tinh”
Trong khi đó, trong một căn phòng được gia cố tuyện đối, Robert nhìn vào những lọ linh hồn được đang được cất giữ nước đây. Rõ ràng là những nguồn sức mạnh khổng lồ nhưng hắn không tài nào khai thác được sức mạnh này như thất cả bàn tiếc khi đang đói mà không được ăn
Sau đó, cầm trên tay thiết bị liên lạc vô tuyến****, hắn bắt đầu thực hiện kế hoạch của mình
“Khi nào bọn chúng đến cho lực lượng Siêu chiến binh, Mũ đồi xanh (5) tiếp đãi chúng thật tử tế vào”
……………………..
Buổi sáng, mặt trời như quả cam trên một tấm thảm màu xanh khổng lồ.
Trong lúc này, ở dưới tầng hầm, một lần nữa, Nhật Minh lại mơ về lúc cậu bị thí nghiệm.
Bất chợt, cái nhéo đau điến của chú Giang làm cậu quay trở lại thực tại:
“Nè, cháu có sao không? Cũng may là con Thuồng Luồng Tinh đó không giết cháu”
“Làm sau chú tìm được cháu? Chú đã giúp mặt hắn? Tại sao chú không bị gì?” Minh thắc mắc pha chút nghi ngờ
“À về chuyện đó, chú cũng không biết nữa” Chú Giang vừa nói vừa cười.
Sau đó, ông ta nói:
“Chuyện tìm gián điệp trong hàng ngũ Cách mạng cứ để chú và các đồng chí ở Cứ lo. Cháu cứ nghỉ ngơi rồi làm tiếp Đội trưởng Việt Nam là được rồi”
“Chú tìm được Huỳnh Đình Ngô rồi à?”
“Chưa”
“Vậy tại sao chú lại biết tới vụ gián điệp” Minh nhìn thẳng vào chú Giang rồi hỏi.
“Không có gì. À mà cháu dự định điều tra chuyện gì tiếp theo”
Lúc này, Nhật Minh vẫn còn cảm thấy có cảm giác gì đó kỳ lạ. Tuy nhiên, đây không phải là vấn đề quan trọng nhất.
Bất ngờ, lúc này, một màn sương mù xuất hiện. Từ trong màn sương đó, Vân bước ra, tay cầm lọ linh hồn của vua Lê Đại Hành. Trên lọ khắc hình một người đàn ông tay mặt hoàng bào, xung quanh là mười đạo quân
Lúc này, Minh chạy tới gần Vân rồi lên tiếng:
“Có chuyện này tớ muốn nhờ cậu. Tìm cách liên lạc với nhóm của Dũng được không?”
Nghe câu nói này, Vân có chút nhíu mày
“Bọn họ ở tận Châu Đốc, cậu muốn tớ liên lạc kiểu gì”
“Không phải theo kiểu bình thường. Tớ biết cậu có thể làm được” Minh nói. Ánh mắt cậu nhìn thẳng vào Vân như đang xin xỏ.
“Đúng là lúc bị người Mỹ thí nghiệm tớ từng thử làm một vài lần nhưng… ”. Vân nói. Giọng của cô nghe có vẻ mệt mỏi. Thực sự thì cô cũng không biết sức lực mình có làm nổi không.
“Rất có thể đây là một cái bẫy. Dù sau, tớ cũng phải cảnh báo họ”
Với ánh mắt này, Vân làm sau từ chối được. Từ lần đầu tiên gặp mặt, cô, một người con gái kỳ lạ và cậu ta, một chàng thanh niên không biết từ đâu ra, xuất hiện ở phía bắc vĩ tuyến mười bảy. Như một cơ duyên, hai người họ đã gắn bó với nhau cho tới tận bây giờ.
“Thôi được rồi, để tớ thể một chút”
Trong lúc này, ở trong một căn cứ trong rừng của quân Giải Phóng, vốn là chỗ đã được sắp xếp từ trước theo kế hoạch, Dũng nghe được một giọng nói quen thuộc:
“Hà Mạnh Dũng, cậu có nghe thấy tôi không”
“Đừng có nhìn lung tung nữa. Tôi đang nói chuyện với cậu từ Sài Gòn nè” Giọng của Vân vang lên lần nữa.
“Cô còn làm được chuyện này nữa hả” Dũng nhíu mày. Phải nói là từ lần đầu tiên gặp mặt, cô gái này đã mang cho anh không ít bất ngờ.
“Tại Minh lo cho hai người thôi. Anh ấy bảo các người cẩn thận. Rất có thể mọi chuyện là cái bẫy”
“Hiện giờ cô ấy đang nói chuyện với chỉ huy ở đây. Một chút nữa tôi sẽ nói với cô ấy” Dũng vừa nói, vừa nhìn Hạ. Lúc này, cô ấy đang nói chuyện với một người nữ du kích trong trang phục đặc trưng của quân cách mạng, áo bà ba, nón tay bèo, khăn rằn Nam Bộ. Nhiều lúc, Dũng cũng tự hỏi liệu lực lượng chuyên dùng để đối với thế lực siêu nhiên này của quân Giải Phóng phát triển tới mức nào
Trong khi đó, ở một căn cứ dưới lòng đất khác, nơi vô số tiếng kêu la ghê rợn như tận thế vang lên không ngừng, một loạt những chuyên gia ngươi cứu và cả binh lính bị ném đi như trái bóng. Lúc này, đôi mắt của Huỳnh Đình Ngô sáng lên như đèn pha ô tô. Khắp người hắn được bao phủ bởi một luồng khí đen dày đặc. Ngay sau đó, khi luồng khí đen tan đi, một sinh vật kinh khủng hiện ra. Nhìn bên ngoài, đó là một sinh vật với hàng loạt cái đầu chó có màu vàng với con mắt màu xanh xếp chồng lên nhau. Đặc biệt, trên tay hắn còn có một chữ Hán. Nhìn kĩ hắn như một cây trụ đồng khổng lồ.
“Bổn tướng là Mã Diệm của nhà Hán. Nhà ngươi là ai”
Đối diện với Mã Diệm, Dơi Tinh khổng để tâm nhiều tới vị tướng quân này, hắn chỉ nói:
“Quả nhiên lần hai sẽ đem lại sức mạnh lớn hơn. Linh hồn cũng càng ngày càng nói nhiều hơn”
“Bổn tướng quân đang hỏi ngươi” Vừa nói, Mã Diệm liền lấy tay đấm thẳng về phía Dơi Tinh. Nhanh như chớp, Dơi Tinh đỡ đòn bằng một tay. Sau đó, hắn dính lên trần nhà như một con dơi thực thụ. Tiếp theo, hắn lấy súng bắn thẳng về phía Mã Diệm. Ánh chớp vang lên như pháo hoa. Sau cùng, hắn lao xuống như một chiếc máy bay phản lực, mang theo một tia chớp khủng khiếp. Đối phó với luồng sức mạnh này, Mã Diệm đành nằm dài trên đất
“Không cần biết ngươi lúc còn sống là tướng quân oai phong tới mức nào, về cơ bản, ta ở cấp cao hơn ngươi”
Trong lúc đó, ở Tổng kho Long Bình, Nhật Minh đang mặt đối mặt cùng Robert và Văn Hoa, sắc mặt của mỗi người lúc này không được tốt cho lắm.
“Tôi bảo cậu nghiên cứu. Giờ cậu muốn biết luôn lí do tại sao chúng ta có được khối lập phương luôn à”
Robert lên tiếng, sắc mặt không đổi nhưng Minh cảm nhận tay người Mỹ này vẫn luôn quan sát mình.
“Sau chiến dịch Điện Biên Phủ, rõ ràng là Việt Minh đã chiếm được Khối Lập Phương. Làm sao nó lại xuất hiện ngay tại Sài Gòn. Đứng có nói với tôi là các người cho đặc công đi cướp”
Minh nói với một thái độ bình tĩnh.
Lúc này, Văn Hoa chen vào:
“Nè, cẩn thận lời ăn tiếng nói của cậu”
Tuy nhiên, Robert lại lên tiếng:
“Cứ để cậu ta nói”
Đồng thời, hắn ra hiệu cho đám lính gác của tiến sĩ đang ở xung quanh đó ra khỏi phòng.
Sau đó, căn phòng chỉ còn lại ba người. Robert lúc này lên tiếng như đang diễn thuyết.
“Thực tế, có một lớp nữa bao quanh cái hộp bên cạnh lớp hiện tại. Dựa trên các ảnh chụp cho thấy trên các lớp kia có hình ảnh hoa tiết thuộc về nền văn minh của chủng tộc người Việt cổ. Tuy nhiên dường như họa tiết đó được tạo ra bởi một công nghê hay ma thuật gì đó vượt quá trình độ công nghệ của thế giới hiện đại. Trong thời gian cứ điểm Điện Biên Phủ được xây dựng, một loạt các nhà khoa học đã nghiên cứu và cho ra kết luận, dường như Khối Lập Phương chính là cái họp che dấu của nguồn năng lượng khổng lồ bên trong, có thể còn vượt qua đầu đạn hạt nhân”
Nhật Minh vẫn giữ bình tĩnh khi nghe xong câu chuyện trên. Từ đầu, cậu đã đoán được sức mạnh của mình có nguồn gốc cực kỳ xa xưa
Tiếp đó, Robert tiếp tục lên tiếng:
“Nguồn sức mạnh đó lại không phải là hủy diệt hay kiến tạo. Nó tác động vào một thứ chỉ thuộc về Chúa, linh hồn”
“Nghiên cứu của tôi cũng chỉ ra điều đó, nhưng tôi muốn biết. Làm sao các người lại có được nó”
“Thực ra, trong hàng ngũ của Việt Minh lúc đó và cả công sản bây giờ có kẻ phản bội. Mà cũng không đúng, chính xác kẻ đó không phải là con người”
* Trong sách giáo khoa lịch sử thời Việt Nam Cộng hòa, công lao kháng Pháp của Việt Minh bị phủ nhận. Thậm chí, nhiều kẻ phản quốc còn được tôn vinh.
** Hầu Nhân Bảo (chữ Hán phồn thể: 侯仁寶, giản thể: 侯仁宝,? - 981), người Bình Dao, Phần Châu (nay là huyện Bình Dao, địa cấp thị Tấn Trung, tỉnh Sơn Tây, Trung Quốc)[1], là viên tướng chỉ huy quân Tống xâm lược Đại Cồ Việt năm 981 và bị tử trận tại đây
*** Chỉ ba anh em Phùng Hưng.
**** Điện thoại di động thời kì đầu.
(5) Mũ đồi xanh: biệt kích Hoa Kì trong chiếc tranh Việt Nam
Lúc này, một sinh vật bất ngờ xuất hiện. Nhìn kĩ, trên lưng nó có một lá cờ ghi chữ “Tống” bằng tiếng Hán. Đồng thời, nó cũng có quân phục của binh lính Nhà Tống. Ngoài ra, hắn có ba cái đầu, một cái trên cổ và hai cái trên vai, nhìn như viên đạn pháo. Mỗi cái đầu có một con mắt, đỏ như máu. Làn da trương phòng lên như người bị chết đuối
“Bổn tướng quân là Giao Châu thủy lục kế độ chuyển vận sứ, Hầu Nhân Bảo**. Đám man di kia, còn không mau chịu chết”
Một âm thanh cực kì khó nghe vang lên làm lỗ tai của ai nấy đều cực kì khó chịu.
Lúc này, Minh lên tiếng
“Để tôi xử lí con quái vật này. Phần còn lại giao cho các đồng chí”
Sau đó, cậu lao ra, dùng khẩu súng của mình, bắn ra vô số cây nỏ nhằm vào kẻ thù. Một tên cố gắng xông tới tấn công cậu. Cậu nhanh chóng né đòn rồi dùng súng tiêu diệt hắn
Trong khi nó, Dũng và Mary đang chạy dưới làn mưa bom bão đạn.
Lúc này, người trông tàu đang đứng ở đó. Nhìn bên ngoài, ông ta như một ngọn núi khổng lồ với đôi tay to lớn.
“Hình như các người không nói mình là Việt Cộng”
“Xin lỗi ông, về chuyện này thì”
Bất ngờ, một âm thanh vang lên. Đó là một giọng nữ trung niên.
“Nếu không phiền, tôi có thể nói chuyện riêng với hai người được không”
Nói rồi cô ra hiệu cho người đàn ông kia lên tàu trước. Sau đó, cô quay sang nhìn Mary rồi hỏi:
“Cô có phải là cô gái đã đi cùng Đội trưởng Việt Nam không?”
“Làm sao mà? ”
“Tuy lúc đó cô đang che mặt nhưng thằng con tôi nhận ra giọng nói, dáng đi của cô. Công thêm có một con quái vật xuất hiện. Theo kinh nghiệm bao nhiêu năm nay, tôi dám chắc cô chính là người đã cứu tôi.”
Sau đó, Mary và Dũng cùng lên tàu.
Với biển cả mênh mông, con tàu như một con kiến nhỏ. Từ phía đằng xa, người ta thấy được những căn nhà nhỏ như những cọng cỏ nhỏ trong một cơn giông bao lớn. Xung quanh con tàu, mặt nước tỏ vẻ bình lặng như một bức tranh thủy mặc nhưng sự bình lặng đó thỉnh thoảng bị phá hủy bởi các ca nô tuần tra như một bầy sư tử bị bỏ đói lâu ngày.
Nhìn Đô thành Sài Gòn đang xa dần, trong đầu Dũng xuất hiện nhiều dòng suy nghĩ.
“Người dân giúp bộ đội vì bộ đội bảo vệ họ, phải không?”
“Nếu như vậy thì biết khi nào. Chiến tranh vốn dĩ là việc sống nay chết mai, bộ đội cụ Hồ cũng chỉ làm những chuyện mà một con người nên làm” Mary lên tiếng
“Nói thật, tôi tham gia chuyện này cũng vì bất đắc dĩ. Tôi chỉ muốn biết tại sao mình lại có liên quan tới thời buổi hỗn loạn này” Dũng than thở
“Trong thời buổi này, mạng người không đáng giá lắm đâu. Dù cậu không làm gì, một ngày nào đó, cậu sẽ chết vì đủ thứ lí do cho cái gọi là “dân chủ” của người Mỹ”
Hít một hơi thật sâu Dũng hỏi
“Hồi nãy tôi còn chưa biết tên của cô”
Trả lời câu hỏi này, Mary bắt đầu hồi tưởng lại quá khứ của mình.
“Tên của tôi là Nguyễn Thị An Hạ. Vào khoảng gần hai mươi năm trước, cả nhà tôi cũng bị sát hại do đạo luận 10/59, như cậu vậy. Sau hai năm lưu lạc, tôi được cách mạng tìm thấy và tình nguyện tham gia huấn luyện. Vài năm sau đó, tôi được đưa đi học ngành báo. Với khả học tiếng Anh chưa từng có, tôi được đưa sang Mỹ và sau thời gian ngắn tôi đã được cấp bằng. Với tư cách nhà báo, tôi đã có gắng phanh phui những bí mật của người Mỹ nhưng phần lớn dữ liệu của tôi đã bị FBI thiêu rụi. Cũng may là chưa bị lộ thân phận”
“Con đường của cô cũng tình cờ nhỉ? Làm tôi nhớ tới một người bạn” Dũng nói
“Đúng vậy và khi làm một chuyện gì đó cho quê hương đất nước, chúng ta cũng vui hơn”
Trong lúc đó, Nhật Minh lấy một lọ linh hồn, cho vào một cái lỗ trên thắt lưng rồi hô lớn.
“CHỦ TỊCH HỒ CHÍ MINH QUANG VINH MUÔN NĂM. BIẾN THÂN”
Lúc này một loạt các hình ảnh của các anh hùng liệt sĩ đã chiến đấu trong suốc bốn ngàn năm qua bỗng hiện lên. Tiếp đó, là cờ của Mặt trận Dân tộc Giải phóng miền Nam Việt Nam xuất hiện, bao quanh người Nhật Minh. Cùng lúc đó một âm thanh vang lên:
“ĐỘI TRƯỞNG VIỆT NAM, SỨC MẠNH THỜI ĐẠI HỒ CHÍ MINH, GIÁNG LÂM.”
Thấy tình hình không ổn. Đám siêu chiến binh định xông lên. Nhanh như chớp, Nhật Minh dùng cây trường đao của mình chém một tên ngã gục xuống. Sau đó, cậu lên chém liên tiếp hai tên nữa. Lớp giáp cực dày, công nghệ bí mất dùng để đối phó với các thực thể dị thường cũng chả khác gì làm bằng đậu hủ.
Không giống như đám siêu chiến binh kia, Hầu Nhân Bảo, vốn là một chiến tướng nhà Tống lúc còn sống, thực sự làm Nhật Minh rất khó khăn. Từ phía xa, Minh lấy trường đao chém một phát. Hầu Nhân Bảo nhanh chóng né tranh rồi tìm cách nhảy lên cao. Sao đó, hắn lại lao xuống với cách di chuyển như cá bơi trong nước. Cứ như thế, hai bên liên tục va chạm. Lực va chạm không thua hàng chục chiếc trực thăng ném vào nhau.
“Xem ra phải dùng thứ sức mạnh của Phùng Hưng rồi”
Vừa nói, Nhật Minh lấy lọ linh hồn của mình ra, cho lọ linh hồn của Phùng Hưng cùng hai anh em vào
Ngay sau đó, một loạt ánh sáng bao quanh lấy Đội trưởng Việt Nam. Sau đó, ba vòng tròn lần lượt xuất hiện, xếp chồng lên nhau. Tiếp đó, một âm thanh vang lên
“PHÙNG HƯNG, ANH HÙNG ĐẢ HỔ. CÙNG ANH EM ĐÁNH ĐUỔI QUÂN ĐƯỜNG. GIÁNG LÂM”
Lúc này, một anh hùng trong bộ giáp vàng sáng chói, một khuôn mặt như hổ xuất hiện. Trên hai cánh tay của anh, hai bộ móng dài như nanh vuốt thú dữ đang chuẩn bị cào xé con mồi. Và thực sự, nó đang cào xé Ma binh với tốc độ ngang ngửa máy bay phản lực.
Sau đó, Đội trưởng Việt Nam đột nhiên chia làm ba***. Thanh trường đao cũng chia ba. Sau đó, những cây đao lóe sáng như ánh mặt trời buổi ban trưa. Sau đó, ba đường đao di chuyển với tốc độ gấp hàng ngàn lần máy bay phản lực.
Bị tấn công mãnh liệt, Hầu Nhân Bảo nằm dài trên mặt đất, rên la đau đớn
Tiếp đó, cả ba người nhập lại thành một. Sau đó, một ngọn lửa lớn bao quanh người Đội trưởng Việt Nam. Sau đó, lần lượt ba vòng tròn với kích cỡ của một người trưởng thành xuất hiện nối tiếp nhau, chắn giữa Nhật Minh và Hầu Nhân Bảo. Tiếp theo, Minh lao với tốc độ ngang một chiếc máy bay phản lực, lần lược xuyên qua ba vòng tròn. Khi tới gần con quái, hai móng vuốt trên tay cầu sáng lực. Cuối cùng, cậu dùng bộ móng vuốt tiêu diệt con quái vật. Một vụ nổ sáng rực, che đi tất cả mọi thứ.
Trong đám khói lửa đó, Nhật Minh dùng lọ linh hồn thu lại tên tướng đã từng bị vua Lê Đại Hành giết chết. Sau đó, một người đàn ông cao lớn xuất hiện. Hắn ta chính là Huỳnh Đình Ngô.
“Tại sao ông lại ở đây?” Nhật Minh bất ngờ khi người đàn ông này xuất hiện
“Phía các người…có….gián điệp….”
“Khoan đã, ý ông là gì? Tại sao ông không bị mất trí nhớ?” Minh thắc mắc.
“Tôi…tương đối….khỏe. Bọn chúng… có ở…phía….của cậu”
Lúc này, một màn sương mờ ảo lại xuất hiện. Đặc biệt, nó trông đáng sợ hơn hẳn, như một con sói đang rình mồi.
Sau đó, cậu có cảm giác như bị một thanh đao khổng lồ đâm xuyên người. Cậu nhanh chóng ngã xuống, sức mạnh cũng bỗng nhiên biến mất. Xung quanh cậu, một con rắn trông suốt xuất hiện.
Tiếp đó, mọi thứ trở nên mờ ảo như một màn sương mù. Trong khung cảnh ấy, một sinh vật với áo trùm đỏ như máu, đan xen với màu đen như bóng tối đáng sợ. Trong lớp áo ấy, một khuôn mặt với những ánh lửa như ma trơi xuất hiện. Trên khuôn mặt ấy có một lớp da màu xanh như trái cây bị hư lâu ngài cùng với một cái sừng thật lớn.
“Ngươi…. Là….. ai” Trong cơn đau đớn như bị lăng trì, Minh cố gắng hỏi
“Ta á? Gần hai mươi năm trước, cái đám tu đạo các ngươi cùng với con mụ Âu Cơ đó đã đánh cho ta thừa sống thiếu chết mà quên nhanh như vậy sau”
“Thuồng..Luồng….Tinh”
Trong khi đó, trong một căn phòng được gia cố tuyện đối, Robert nhìn vào những lọ linh hồn được đang được cất giữ nước đây. Rõ ràng là những nguồn sức mạnh khổng lồ nhưng hắn không tài nào khai thác được sức mạnh này như thất cả bàn tiếc khi đang đói mà không được ăn
Sau đó, cầm trên tay thiết bị liên lạc vô tuyến****, hắn bắt đầu thực hiện kế hoạch của mình
“Khi nào bọn chúng đến cho lực lượng Siêu chiến binh, Mũ đồi xanh (5) tiếp đãi chúng thật tử tế vào”
……………………..
Buổi sáng, mặt trời như quả cam trên một tấm thảm màu xanh khổng lồ.
Trong lúc này, ở dưới tầng hầm, một lần nữa, Nhật Minh lại mơ về lúc cậu bị thí nghiệm.
Bất chợt, cái nhéo đau điến của chú Giang làm cậu quay trở lại thực tại:
“Nè, cháu có sao không? Cũng may là con Thuồng Luồng Tinh đó không giết cháu”
“Làm sau chú tìm được cháu? Chú đã giúp mặt hắn? Tại sao chú không bị gì?” Minh thắc mắc pha chút nghi ngờ
“À về chuyện đó, chú cũng không biết nữa” Chú Giang vừa nói vừa cười.
Sau đó, ông ta nói:
“Chuyện tìm gián điệp trong hàng ngũ Cách mạng cứ để chú và các đồng chí ở Cứ lo. Cháu cứ nghỉ ngơi rồi làm tiếp Đội trưởng Việt Nam là được rồi”
“Chú tìm được Huỳnh Đình Ngô rồi à?”
“Chưa”
“Vậy tại sao chú lại biết tới vụ gián điệp” Minh nhìn thẳng vào chú Giang rồi hỏi.
“Không có gì. À mà cháu dự định điều tra chuyện gì tiếp theo”
Lúc này, Nhật Minh vẫn còn cảm thấy có cảm giác gì đó kỳ lạ. Tuy nhiên, đây không phải là vấn đề quan trọng nhất.
Bất ngờ, lúc này, một màn sương mù xuất hiện. Từ trong màn sương đó, Vân bước ra, tay cầm lọ linh hồn của vua Lê Đại Hành. Trên lọ khắc hình một người đàn ông tay mặt hoàng bào, xung quanh là mười đạo quân
Lúc này, Minh chạy tới gần Vân rồi lên tiếng:
“Có chuyện này tớ muốn nhờ cậu. Tìm cách liên lạc với nhóm của Dũng được không?”
Nghe câu nói này, Vân có chút nhíu mày
“Bọn họ ở tận Châu Đốc, cậu muốn tớ liên lạc kiểu gì”
“Không phải theo kiểu bình thường. Tớ biết cậu có thể làm được” Minh nói. Ánh mắt cậu nhìn thẳng vào Vân như đang xin xỏ.
“Đúng là lúc bị người Mỹ thí nghiệm tớ từng thử làm một vài lần nhưng… ”. Vân nói. Giọng của cô nghe có vẻ mệt mỏi. Thực sự thì cô cũng không biết sức lực mình có làm nổi không.
“Rất có thể đây là một cái bẫy. Dù sau, tớ cũng phải cảnh báo họ”
Với ánh mắt này, Vân làm sau từ chối được. Từ lần đầu tiên gặp mặt, cô, một người con gái kỳ lạ và cậu ta, một chàng thanh niên không biết từ đâu ra, xuất hiện ở phía bắc vĩ tuyến mười bảy. Như một cơ duyên, hai người họ đã gắn bó với nhau cho tới tận bây giờ.
“Thôi được rồi, để tớ thể một chút”
Trong lúc này, ở trong một căn cứ trong rừng của quân Giải Phóng, vốn là chỗ đã được sắp xếp từ trước theo kế hoạch, Dũng nghe được một giọng nói quen thuộc:
“Hà Mạnh Dũng, cậu có nghe thấy tôi không”
“Đừng có nhìn lung tung nữa. Tôi đang nói chuyện với cậu từ Sài Gòn nè” Giọng của Vân vang lên lần nữa.
“Cô còn làm được chuyện này nữa hả” Dũng nhíu mày. Phải nói là từ lần đầu tiên gặp mặt, cô gái này đã mang cho anh không ít bất ngờ.
“Tại Minh lo cho hai người thôi. Anh ấy bảo các người cẩn thận. Rất có thể mọi chuyện là cái bẫy”
“Hiện giờ cô ấy đang nói chuyện với chỉ huy ở đây. Một chút nữa tôi sẽ nói với cô ấy” Dũng vừa nói, vừa nhìn Hạ. Lúc này, cô ấy đang nói chuyện với một người nữ du kích trong trang phục đặc trưng của quân cách mạng, áo bà ba, nón tay bèo, khăn rằn Nam Bộ. Nhiều lúc, Dũng cũng tự hỏi liệu lực lượng chuyên dùng để đối với thế lực siêu nhiên này của quân Giải Phóng phát triển tới mức nào
Trong khi đó, ở một căn cứ dưới lòng đất khác, nơi vô số tiếng kêu la ghê rợn như tận thế vang lên không ngừng, một loạt những chuyên gia ngươi cứu và cả binh lính bị ném đi như trái bóng. Lúc này, đôi mắt của Huỳnh Đình Ngô sáng lên như đèn pha ô tô. Khắp người hắn được bao phủ bởi một luồng khí đen dày đặc. Ngay sau đó, khi luồng khí đen tan đi, một sinh vật kinh khủng hiện ra. Nhìn bên ngoài, đó là một sinh vật với hàng loạt cái đầu chó có màu vàng với con mắt màu xanh xếp chồng lên nhau. Đặc biệt, trên tay hắn còn có một chữ Hán. Nhìn kĩ hắn như một cây trụ đồng khổng lồ.
“Bổn tướng là Mã Diệm của nhà Hán. Nhà ngươi là ai”
Đối diện với Mã Diệm, Dơi Tinh khổng để tâm nhiều tới vị tướng quân này, hắn chỉ nói:
“Quả nhiên lần hai sẽ đem lại sức mạnh lớn hơn. Linh hồn cũng càng ngày càng nói nhiều hơn”
“Bổn tướng quân đang hỏi ngươi” Vừa nói, Mã Diệm liền lấy tay đấm thẳng về phía Dơi Tinh. Nhanh như chớp, Dơi Tinh đỡ đòn bằng một tay. Sau đó, hắn dính lên trần nhà như một con dơi thực thụ. Tiếp theo, hắn lấy súng bắn thẳng về phía Mã Diệm. Ánh chớp vang lên như pháo hoa. Sau cùng, hắn lao xuống như một chiếc máy bay phản lực, mang theo một tia chớp khủng khiếp. Đối phó với luồng sức mạnh này, Mã Diệm đành nằm dài trên đất
“Không cần biết ngươi lúc còn sống là tướng quân oai phong tới mức nào, về cơ bản, ta ở cấp cao hơn ngươi”
Trong lúc đó, ở Tổng kho Long Bình, Nhật Minh đang mặt đối mặt cùng Robert và Văn Hoa, sắc mặt của mỗi người lúc này không được tốt cho lắm.
“Tôi bảo cậu nghiên cứu. Giờ cậu muốn biết luôn lí do tại sao chúng ta có được khối lập phương luôn à”
Robert lên tiếng, sắc mặt không đổi nhưng Minh cảm nhận tay người Mỹ này vẫn luôn quan sát mình.
“Sau chiến dịch Điện Biên Phủ, rõ ràng là Việt Minh đã chiếm được Khối Lập Phương. Làm sao nó lại xuất hiện ngay tại Sài Gòn. Đứng có nói với tôi là các người cho đặc công đi cướp”
Minh nói với một thái độ bình tĩnh.
Lúc này, Văn Hoa chen vào:
“Nè, cẩn thận lời ăn tiếng nói của cậu”
Tuy nhiên, Robert lại lên tiếng:
“Cứ để cậu ta nói”
Đồng thời, hắn ra hiệu cho đám lính gác của tiến sĩ đang ở xung quanh đó ra khỏi phòng.
Sau đó, căn phòng chỉ còn lại ba người. Robert lúc này lên tiếng như đang diễn thuyết.
“Thực tế, có một lớp nữa bao quanh cái hộp bên cạnh lớp hiện tại. Dựa trên các ảnh chụp cho thấy trên các lớp kia có hình ảnh hoa tiết thuộc về nền văn minh của chủng tộc người Việt cổ. Tuy nhiên dường như họa tiết đó được tạo ra bởi một công nghê hay ma thuật gì đó vượt quá trình độ công nghệ của thế giới hiện đại. Trong thời gian cứ điểm Điện Biên Phủ được xây dựng, một loạt các nhà khoa học đã nghiên cứu và cho ra kết luận, dường như Khối Lập Phương chính là cái họp che dấu của nguồn năng lượng khổng lồ bên trong, có thể còn vượt qua đầu đạn hạt nhân”
Nhật Minh vẫn giữ bình tĩnh khi nghe xong câu chuyện trên. Từ đầu, cậu đã đoán được sức mạnh của mình có nguồn gốc cực kỳ xa xưa
Tiếp đó, Robert tiếp tục lên tiếng:
“Nguồn sức mạnh đó lại không phải là hủy diệt hay kiến tạo. Nó tác động vào một thứ chỉ thuộc về Chúa, linh hồn”
“Nghiên cứu của tôi cũng chỉ ra điều đó, nhưng tôi muốn biết. Làm sao các người lại có được nó”
“Thực ra, trong hàng ngũ của Việt Minh lúc đó và cả công sản bây giờ có kẻ phản bội. Mà cũng không đúng, chính xác kẻ đó không phải là con người”
* Trong sách giáo khoa lịch sử thời Việt Nam Cộng hòa, công lao kháng Pháp của Việt Minh bị phủ nhận. Thậm chí, nhiều kẻ phản quốc còn được tôn vinh.
** Hầu Nhân Bảo (chữ Hán phồn thể: 侯仁寶, giản thể: 侯仁宝,? - 981), người Bình Dao, Phần Châu (nay là huyện Bình Dao, địa cấp thị Tấn Trung, tỉnh Sơn Tây, Trung Quốc)[1], là viên tướng chỉ huy quân Tống xâm lược Đại Cồ Việt năm 981 và bị tử trận tại đây
*** Chỉ ba anh em Phùng Hưng.
**** Điện thoại di động thời kì đầu.
(5) Mũ đồi xanh: biệt kích Hoa Kì trong chiếc tranh Việt Nam
Danh sách chương