8 giờ 52 phút ngày hôm sau.

"Giám đốc Trương, cô có điện thoại."

"Alo?"

"Nhã Thư phải không? Chị hai mất tích rồi!"

"Di Đình mất tích?? Sao lại như vậy??"

"Chị ấy biến mất từ tối qua. Không thể liên lạc, cũng không có thông tin gì."

"Đã báo cảnh sát chưa??"

"Đã báo. Vẫn không có manh mối."

"Tôi lập tức quay về!!"

Trương Nhã Thư tắt điện thoại, giao cho Hạ Tấn Văn.

"Tôi phải về ngay! Mọi việc còn lại ở đây cậu hãy giúp tôi xử lý."

Hạ Tấn Văn ngập ngừng một lát rồi gật đầu.

"Được thưa giám đốc."

---------------------

"Nhã Thư..."

Trần Hà Lam vừa nhìn thấy Trương Nhã Thư về đến trước cửa lại càng khóc nức nở, Trương Nhã Thư đỡ bà vào nhà ngồi lên ghế sô pha.

Cả nhà không ai nói một câu nào, chỉ có tiếng khóc của bà Lam là thanh âm duy nhất, nhưng rồi cũng khàn đặc trong cổ họng.

"Tại sao mọi người không báo cho tôi sớm hơn?", Trương Nhã Thư nghiến răng ken két, trên trán lộ ra mấy đường gân xanh.

"Đã cố gắng liên lạc cho cậu nhưng không được đấy thôi. Cuối cùng tôi gọi điện cho công ty cậu mới biết cậu đi cùng một anh trợ lý, nhưng hỏi mãi họ cũng không cho số điện thoại anh ta, sau đó tôi phải nhờ đến cảnh sát thì họ mới chịu hợp tác.", Vũ Di Lực lên tiếng, đầu vẫn cúi xuống, ngữ khí hơi cau có, tay nắm chặt thành nắm đấm, trong trường hợp này không ai có thể giữ nổi bình tĩnh. Đào Trúc Quân ngồi bên cạnh vuốt nhẹ sống lưng Di Lực và Nhã Thư, mong mọi người bình tâm lại.

Trương Nhã Thư không nói gì. Mọi người lại rơi vào trầm mặc. Cái loại không khí này cơ hồ bóp chặt người ta nghẹt thở, đại não như muốn nổ tung, dây thần kinh căng ra như sợi chỉ mỏng, vô cùng khó chịu.

"Tôi đi tìm Di Đình!", Trương Nhã Thư đứng dậy, khoé mắt đã sớm đỏ ửng.

"Đã tìm rất nhiều lần rồi, nơi nào cũng đã đi qua. Bây giờ chúng ta chỉ có thể trông chờ vào cảnh sát mà thôi.", Vũ Di Lực lên tiếng, không muốn Nhã Thư phí công vô ích.

Trương Nhã Thư nghiến răng, xoay người đối diện với Vũ Di Lực, không kìm được lửa giận quát lên.

"Cậu nghĩ tôi có thể yên tâm ngồi chờ sao?? Tôi không tin bất kì ai! Kể cả cảnh sát! Di Đình chắc chắn là đang chờ tôi đến, có thể chị ấy đang rất sợ hãi. Di Đình cần tôi, tôi không thể nào ngồi yên một chỗ, dù có phải lục tung cả thành phố này lên, tôi nhất định phải tìm được chị ấy trở về!"

Trương Nhã Thư quay lưng bỏ đi. Vũ Di Lực rơi nước mắt, một bên ngực đau nhói lên theo từng bước chân của Nhã Thư, anh cúi đầu, cái đau này là vì chị hai, hay là vì Nhã Thư đây? Vũ Di Lực thậm chí không hiểu vì sao mình khóc, chỉ biết bản thân đang rất đau lòng, đã bao nhiêu năm rồi, anh hận bản thân mình vẫn chưa thể tìm ra một lối thoát.

Trương Nhã Thư vừa leo lên ghế lái thì nghe tiếng gõ kính xe.

"Nhã Thư, tao đi với mày!"

Đào Trúc Quân không đợi Nhã Thư trả lời, nhanh chóng mở cửa nhảy vào ghế phụ.

"Chúng ta cùng đi tìm chị ấy!"

"Được!"

Nhã Thư lái xe rời đi, trong đầu là vô số hình ảnh hỗn độn, cô liên tục ấn mạnh chân ga rồi lại buông lỏng, mỗi con đường đều khiến cô ngập ngừng lựa chọn, lỡ như đi nhầm hướng, bản thân sẽ phải chậm trễ một giây, có thể nào trong vòng một giây đó mình sẽ phải mất chị ấy suốt đời. Bây giờ mình phải làm gì đây? Phải làm gì đây??

"Nhã Thư. Chúng ta không có chút manh mối nào, cứ đi tìm như vậy không phải là cách. Chi bằng ta đi tìm manh mối trước đã!"

"Tìm manh mối? Bằng cách nào?"

"Tao không biết, nhưng có một người có thể giúp chúng ta.", Đào Trúc Quân ngập ngừng một lát.

"Là ba mày."

Trương Nhã Thư trầm mặc, cô hiểu Trúc Quân đang nghĩ gì, Nhã Thư thực tế không thích dựa dẫm ba mình, cũng không thích ông xen vào đời sống cá nhân, thậm chí là không muốn đón nhận sự giúp đỡ nhỏ nhất của ông, thế nhưng tình huống này không có đủ thời gian cho Nhã Thư phải đắn đo suy nghĩ.

Được rồi, bằng bất cứ giá nào, trước hết là phải mang được Di Đình trở về.

Trương Nhã Thư cầm điện thoại lên ấn dãy số của Trương Tấn Uy, đầu dây bên kia dường như nhấc máy ngay lập tức.

"Ba, là con đây. Con có chuyện muốn xin ba giúp đỡ..."

"Ba biết con nhất định sẽ gọi. Con cần bao nhiêu người?", giọng nói khàn khàn của Nhã Thư từ đầu dây bên kia truyền đến, Trương Tấn Uy cảm thấy đau xót, thế nhưng ngữ khí của ông vẫn không có nửa điểm bộc lộ cảm xúc. Từ lúc biết tin Vũ Di Đình mất tích, cả ngày ông đều túc trực điện thoại, chỉ cần Nhã Thư gọi đến, bất kì điều gì ông cũng sẽ làm vì đứa con gái yêu của mình, mặc dù trong lòng không ngừng bất mãn vì cái người kia vẫn không ngừng làm liên luỵ Nhã Thư.

"Con cần 100 người tìm kiếm ở tất cả các con đường trong thành phố, 100 người tìm sâu vào các ổ băng đảng xã hội đen, từ bọn bắt cóc bình thường đến dân chuyên nghiệp, 50 người điều tra tất cả các mối quan hệ của Vũ Di Đình, bao gồm giáo viên cùng trường, học sinh, hàng xóm, bạn bè, nếu phát hiện bất kì thông tin gì, bảo họ báo cho con lập tức."

"Phải huy động một lượt nhiều người như vậy, họ sẽ nghĩ ba cậy quyền mà làm bừa, mượn việc công làm việc tư. Họ cũng không rãnh rỗi như con nghĩ đâu."

"Con xin ba, hãy giúp con. Đây là lần đầu tiên con cầu xin ba, ba nghĩ con vô dụng cũng được, con hỗn đản cũng được, nhưng nhất định ba phải giúp con! Nếu không tìm được Vũ Di Đình, con sẽ từ chức!", Trương Nhã Thư run run cao giọng.

Trương Tấn Uy cảm giác đầu dây bên kia dường như là đang uy hiếp chứ không hẳn là đang cầu xin mình.

"Không phải là ba không muốn giúp con, nhưng yêu cầu của con là quá cao. Con bình tĩnh suy nghĩ lại xem Vũ Di Đình có kẻ thù nào hay không, cũng có thể là có khả năng căm ghét hay ghen tị với cô ta vì điều gì đó chẳng hạn. Như vậy sẽ thu hẹp tìm kiếm hơn, cũng sẽ tiết kiệm được rất nhiều thời gian."

"Con không biết, Di Đình là người tốt, cô ấy ắt hẳn không có kẻ thù."

Trương Tấn Uy im lặng, tên nhóc này là quá mù quáng vì người phụ nữ đó rồi, trong suy nghĩ của ông, trên thế gian này tuyệt đối không có ai không có kẻ thù cho riêng mình, nếu như nói là không có, thật ra chỉ là chưa xuất hiện mà thôi.

"Ngoài cô ta ra, còn có ai khác yêu con?"

Trương Nhã Thư hiểu ý, liền hơi ngập ngừng, không ngờ có một ngày mình phải nhắc đến chuyện tình cảm riêng tư trước mặt ba.

"Có."

"Bao nhiêu người? Là những ai?"

"Ba người. Vũ Di Lực, em trai của Vũ Di Đình, không có khả năng. Phan Nhan, bạn cùng học ở nước ngoài, thế nhưng hiện tại cô ấy không ở đây, có thể không có khả năng. Khương Mỹ, thư ký đã nghỉ việc cách đây vài ngày, cô ấy... có lẽ khả năng là cao nhất. Nhưng tất cả bọn họ đều là người tốt, con không nghĩ..."

Trương Tấn Uy ngắt lời Nhã Thư.

"Là người tốt hay không, phải điều tra mới biết được. Ba sẽ huy động người tập trung điều tra những người này và các đường phố trong nội thành."

"Được."

"Còn điều gì nữa không?"

"Còn có..."

"Nói đi."

"Cám ơn ba..."

Trương Nhã Thư tắt máy.

Trương Tấn Uy không nhớ rõ lời cám ơn cuối cùng mà NhãThư nói với mình là cách đây bao nhiêu năm rồi, mấy năm qua trong thâm tâm NhãThư chỉ tràn đầy hận ý và trách móc, giờ đây con bé mở lời cám ơn có lẽ là cũngkhó khăn không ít. Trương Tấn Uy nhìn màn hình điện thoại vài giây, là tấm ảnhđứa con gái nhỏ nhắn đứng cạnh mình nở nụ cười tươi rói, khoé môi ông cũng bấtgiác cong lên. 

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện