"Em bỏ hai tay xuống được rồi.", đã thoa thuốc xong rồi nhưng hai tay Trương Nhã Thư vẫn cương cứng giơ lên, Vũ Di Đình tốt bụng nhắc nhở một tiếng.

"Cảm ơn cô, cô giáo Đình.", Trương Nhã Thư mỉm cười, nụ cười tỏa nắng như ánh mặt trời làm Vũ Di Đình không khỏi mất hồn, nhưng là vẫn có thể nhanh chóng bình tĩnh lại. Vũ Di Đình lúc này nảy sinh một ý nghĩ, nếu buổi tối mà lại muốn được trông thấy ánh dương quang, thì có thể bảo Nhã Thư mỉm cười cho mình xem.

"Ừ, không có gì đâu.", Vũ Di Đình từ trước đến giờ chưa hề chăm sóc ai ngoài người thân trong nhà, đây là lần đầu tiên, cô không hiểu vì sao bản thân lại lo lắng đến nỗi phải tự mình chăm sóc cho Trương Nhã Thư mới cảm thấy yên tâm. Nếu không phải là người thân thì Vũ Di Đình rất hiếm khi ân cần chu đáo, nhưng bây giờ cô lại đang lo lắng cho Trương Nhã Thư. Vũ Di Đình nhận thấy bản thân gần đây rất khác lạ.

Trương Nhã Thư phát hiện trong phòng Vũ Di Đình được treo rất nhiều bức họa, đều là tranh vẽ cảnh vật hoặc đồ vật, Trương Nhã Thư không nhịn được lòng hiếu kì mà đến gần cầm lên xem từng bức họa.

"Sở thích của tôi là vẽ tranh, cứ mỗi lần rãnh rỗi là tôi sẽ vẽ một vài thứ đơn giản. Tất cả những tranh đó, đều là do tôi vẽ từ năm mười tuổi.", Vũ Di Đình thấy Trương Nhã Thư có hứng thú với những bức họa của mình, trong lòng có chút vui. Vũ Di Đình làm việc gì cũng rất tập trung, kể cả vẽ tranh, nên những bức tranh của cô đều được vẽ một cách chuyên tâm nhất. Dù không được gọi là điêu luyện, tác phẩm của cô cũng không phải là kiệt tác, nhưng ít nhất những thứ cô vẽ đều rất chi tiết, rất có hồn. Bất kể là bình hoa, ly nước, dĩa trái cây, hay đơn giản là một cục tẩy, cũng đều sống động như thật. Trương Nhã Thư có tính nghệ sĩ, nên đối với những tác phẩm nghệ thuật đều rất trân trọng, đặc biệt là những tác phẩm có linh hồn. Trương Nhã Thư đối với bản thân vẫn chưa thể mang linh hồn của mình trao cho những bản nhạc mình sáng tác, nên càng thêm quý trọng những tác phẩm sống động như thế này.

"Trong những bức tranh của cô, hầu như là không có người.", Trương Nhã Thư phát hiện điều đặc biệt.

"Tôi chỉ có hứng thú vẽ tranh phong cảnh hay đồ vật xung quanh, vẽ người thì tôi chưa từng thử qua.", Vũ Di Đình nghĩ, trước giờ chưa hề có hứng thú vẽ người, cũng chưa có người nào khiến cô phải chuyên tâm họa lại gương mặt hay dáng người của họ.

"Cô giáo Đình, cô vẽ rất đẹp, nếu thử vẽ người, chắc chắn cũng sẽ rất có hồn.", Trương Nhã Thư thật lòng khen ngợi.

"Từ nhỏ tôi đã từng có ước mơ làm họa sĩ, nên lúc mười tuổi đã bắt đầu tập vẽ tranh thật nhiều, hầu như mỗi ngày tôi đều vẽ năm đến sáu bức tranh. Thế nhưng ba lại mong tôi có thể làm giáo viên, vì truyền thống bên nội của tôi, ai cũng làm nghề nhà giáo.", Vũ Di Đình nhớ lại lúc còn nhỏ, đã từng khóc rất nhiều khi ba nói sẽ không bao giờ cho phép mình làm họa sĩ.

"Vậy là cô quyết định từ bỏ ước mơ của mình?", Trương Nhã Thư nghĩ, cô giáo Đình thì ra cũng đã từng đứng giữa hai sự lựa chọn khó khăn như thế. Nếu là mình, mình hẳn sẽ vì bản thân mà mặc kệ truyền thống gì gì đó, sẽ không từ bỏ đam mê mình ấp ủ suốt mười mấy năm.

"Trong lúc tôi còn giằng co giữa hai lựa chọn, lúc tôi chưa kịp quyết định như thế nào, thì ba tôi qua đời. Ba tôi vốn có chứng bệnh cao huyết áp, năm tôi mười bốn tuổi, ông bị vỡ mạch máu não mà đột quỵ. Tôi và Di Lực từ nhỏ được ba tôi dạy dỗ rất nghiêm khắc, từ kiến thức đến lễ nghĩa đều là do ông chỉ dạy, ông rất thương yêu chị em tôi, nhưng cũng rất kiên quyết với quyết định của mình. Đến cuối cùng ông chỉ mong một trong hai người con tương lai sẽ làm giáo viên, duy trì truyền thống của gia đình. Tôi vì muốn ông ra đi được thanh thản, nên đã quyết định học ngành sư phạm.", Vũ Di Đình đến bây giờ đối với quyết định của mình vẫn không hề hối hận.

"Vậy tại sao người theo học sư phạm không phải là Di Lực?", Trương Nhã Thư không đành lòng, dù sao cô giáo Đình cũng không phải là người duy nhất cần có trách nhiệm.

"Lúc đó Di Lực còn nhỏ, tôi không đành ép buộc, dù sao tôi cũng là chị hai, nên là người đầu tiên bảo hộ em ấy. Tôi lựa chọn gánh vác trách nhiệm này, vì tôi muốn tương lai Di Lực có thể thoải mái đi theo con đường mà em ấy muốn." Vũ Di Đình rất yêu gia đình của mình, tình nguyện vì người thân mà đứng đầu ngọn sóng.

"Nếu như em cũng có đủ lương thiện như cô, có thể vì gia đình mà tử bỏ đam mê của bản thân thì tốt rồi.", Trương Nhã Thư nghĩ, trường hợp của mình có thể khó khăn hơn, vì thực tế giữa mình và ba còn có một khúc mắt rất lớn, nên từ lâu cũng đã không hòa thuận với nhau, không lắng nghe nhau.

"Không phải, tôi không từ bỏ đam mê. Em thấy không, hiện tại tôi vẫn vẽ tranh, tình yêu tôi dành cho hội họa vẫn như mười ba năm trước, không hề thay đổi. Niềm đam mê không phải muốn nói từ bỏ là có thể từ bỏ, cho dù tôi không thể làm họa sĩ, nhưng tôi vẫn dành một góc trong thế giới của riêng mình cho hội họa. Đó là lý do vì sao em thấy trong phòng tôi vẫn còn treo nhiều tranh như thế.", Vũ Di Đình nói, có những ước mơ bất đắc dĩ không thể thực hiện một cách trọn vẹn, nhưng ít nhất ta có thể giữ được niềm đam mê trong lòng như một phần của cơ thể mình, mãi mãi không bao giờ thay đổi.

"Cô giáo Đình, cô quả thật là người rất tốt. Càng biết được nhiều điều từ cô, em lại càng thích cô!", Trương Nhã Thư không hiểu sao lại muốn thốt lên những lời này, không lẽ bản thân ngưỡng mộ cô giáo Đình nhiều đến thế rồi hay sao?

Vũ Di Đình ngạc nhiên, Trương Nhã Thư là đang càn rỡ, hay là thật lòng đây? Nhưng tại sao mình lại quan tâm đến việc em ấy có thật lòng hay không? Đang suy nghĩ không biết phải trả lời như thế nào, Vũ Di Đình bây giờ mới phát hiện trên mặt Trương Nhã Thư còn có một vết bầm nhỏ.

"Là ba em tát em sao?", Vũ Di Đình nhìn chằm chằm vào gò má Trương Nhã Thư, có chút đau lòng.

"Em không sao, cũng đã quen rồi.", Trương Nhã Thư vội lấy tay che đi vết bầm.

"Em có từng nghĩ có khi nào sẽ tha thứ cho ba mình hay không? Nếu cứ tiếp tục như vậy thật không phải là chuyện tốt. Dù vẫn là chưa nói ra được lời xin lỗi, nhưng ắt hẳn ba em đã biết sửa sai. Đã qua bao nhiêu năm rồi, chuyện gì đã qua thì cứ cho nó qua đi, người để trong lòng chính là người khó chịu và nặng nề nhất.", Vũ Di Đình là người từng trải qua nỗi đau mất ba, nên cô mong Trương Nhã Thư nên trân trọng những gì mình đang có. Vũ Di Đình gỡ tay Trương Nhã Thư ra, trực tiếp sờ lên vết bầm trên mặt Trương Nhã Thư.

"...."

"Lại ngẩn người nữa à?", Vũ Di Đình thuận tay nhẹ véo má Trương Nhã Thư, nhưng cũng né vết bầm của Nhã Thư ra.

"Em...không có.", em chỉ là đang suy nghĩ, cô như thế nào lại dịu dàng, quyến rũ đến mức này. Trời ạ, lại còn véo má em, đau trong sung sướng.Trương Nhã Thư được dịp lại suy nghĩ lung tung.

"Nhã Thư, tôi không cho phép em có lần sau, không được đánh nhau như thế nữa. Em phải suy nghĩ thật kĩ trước khi làm bất kì điều gì. Nhìn thấy tiểu quỷ em bị đánh đến chật vật như vậy, dù em không đau, nhưng tôi đau lòng không nhịn được. Em sau này cũng không được chạy đi lung tung, nếu cảm thấy khó chịu thì cứ tìm tôi là được.", Vũ Di Đình thật lòng nói, căn bản cô đã nhận ra chỉ có Nhã Thư mới có thể khiến mình lo lắng đến thế.

"Dạ....Nhưng... cô giáo Đình...", Trương Nhã Thư ngậpngừng không dám nói tiếp.    

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện