Thế rồi "huỵch" cô vấp vào một cành cây gãy gần đấy và té lăn ra đất.
Cô chống tay gượng đứng lên nhưng không thành, hình như vết thương sâu lắm, cô đau quá không sao đứng dậy nổi.
Tiếng động đuổi theo sau cô ngày càng nghe rõ hơn, thôi chết, nó sắp bắt được cô rồi.
Khi tiếng động đó ngày càng gần, cô nhắm mắt lại không dám mặt đối mặt với nó, cái gương mặt ấy đến giờ vẫn ám ảnh cô.
Người cô run lên bần bật, cái mùi tanh tưởi ấy ngày càng rõ hơn.
Mùi hôi ấy xông vào mũi cô khiến cô khó thở.
Thế rồi một vòng tay ấm áp ôm chặt cô vào lòng, mùi bạc hà thoang thoảng ấy khiến tim cô như hẫng đi một nhịp, người đó quyết ôm lấy cô không buông, cô lấy hết can đảm từ từ mở mắt ra, hé nhìn.
Gương mặt hoàn mỹ ấy đang nhìn về phía trước, đôi mắt xanh như Đại Tây Dương ánh lên vẻ cương nghị và uy nghiêm.
Anh không nói gì, chỉ có ánh mắt lạnh lùng nhìn về phía trước và đôi tay vẫn ôm lấy cô, trong phút chốc cô bất giác thấy anh giống hệt như chàng hiệp sĩ trong câu chuyện của ngoại.
***
Chàng hiệp sĩ Jack và công chúa Moon. Một chuyện tình đẹp nhưng đi kèm với đó lại là một kết thúc buồn và nhuốm màu đau thương.
Họ yêu nhau nhưng không hạnh phúc ở kiếp này, đành phải kết thúc nó mà mở ra một kiếp sống mới với hi vọng sẽ được đoàn tụ bên nhau.
Cô nghe thấy tiếng chân chạy đi, mùi tanh tưởi khi nãy cũng đã biến đi tự lúc nào, anh lúc này dìu cô đứng lên, tay vẫn ôm lấy thân hình bé nhỏ của cô, tựa hồ như anh không muốn bất cứ thứ gì ở nơi đây làm nguy hại đến cô.
Cô gái anh thầm yêu suốt bao năm tháng qua.
Cô khó nhọc đứng lên, hai con người đứng giữa khu rừng rộng lớn âm u, được một lúc anh cất tiếng:
"Em đi được không?"
"Dạ anh, hơi đau xíu nhưng em tin là được."
Cô đáp, anh cau mày nhẹ.
Rồi anh dìu cô bước đi, tìm về ngôi nhà gỗ nhỏ xinh, thế nhưng chỉ mới được vài bước cô đã khuỵu xuống, không sao đi nổi nữa.
Vết thương dường như đau đớn hơn sau mỗi bước đi, anh quỳ xuống cạnh cô, giọng dịu dàng:
"Anh biết em đau mà. Đau lắm, anh biết chứ."
Cô gục đầu, mái tóc đen xoăn sóng phủ xuống, che khuất đi gương mặt.
Thấy không nói thêm được gì nữa, cô gật đầu, nước mắt muốn trào ra.
Devan bỗng chốc đưa hai tay bế thốc cô lên, nhẹ nhàng như bế một chú mèo con, cô ngước mặt lên khỏi mái tóc đang xoã rũ rượi, thấy bản thân đang nằm lọt thỏm trong vòng tay một người khác phái, cô gái nào đó cảm thấy cả người như nóng ran lên và cô nghe thấy tim mình đập từng nhịp "thịch...thịch...thịch" nghe rõ mồn một.
Devan ẵm cô bước đi khỏi khu rừng, hình như anh thông thạo đường nơi này lắm thì phải?
Cô nẳm gọn trong vòng tay anh, vết thương khi nãy cũng không cảm thấy đau nữa, phải chăng cô đã mất đi cảm xúc, trở thành người vô cảm?
Cô im lặng không dám nói gì, cũng không dám nhìn vào gương mặt hoàn mỹ kia, vào cặp mắt xanh hút hồn ấy.
Cô có đang là gánh nặng của anh không?
Cô tự hỏi, bế cô lâu như vậy, liệu tay anh có đang mỏi nhừ? Họ cuối cùng cũng ra khỏi khu rừng tăm tối kia, khoảnh khắc thấy được ánh đèn vàng ấm áp và ngôi nhà gỗ nhỏ xinh cũng là lúc anh và cô thở phào nhẹ nhõm.
Họ đã thoát khỏi nơi đó, cô còn sợ rằng họ sẽ không đời nào thoát ra được.
***
Collins đang đứng trước nhà, ánh mắt lo lắng thấy rõ.
Anh cứ nhấp nhỏm liên tục, không sao an tâm được, Syrena may mắn được anh cõng về an toàn và đang thiu thiu ngủ trên chiếc ghế bành gần đó, thi thoảng lại trở mình.
Đêm nay trăng tròn, ông trăng tròn vành vạnh đang toả ra thứ ánh sáng bạc mờ ảo trên cao.
Collins khi thấy anh và cô trở về thì mừng lắm, anh chạy ra nhanh như vũ bão.
"Chúa ơi, ơn trời hai đứa vẫn ổn. Anh cứ sợ hai đứa gặp chuyện gì."
Rồi khi thấy Devan đang bế cô trên tay, anh hỏi ngay không do dự:
"Thế này là thế nào?"
"Sabrina bị thương."
Devan đáp gọn lỏn.
Cánh tay rắn chắc kia vẫn đang bế cô, chưa chịu đặt xuống, đến lúc này cô mới nhỏ nhẹ lên tiếng:
"Ưm.. tới nhà rồi, em nghĩ anh... không cần bế nữa."
Lời nói của cô ngập ngừng một cách kỳ lạ, anh nhìn cô, đôi mắt ấy như không đồng ý chút nào nhưng rồi anh cũng thở hắt ra một tiếng nhẹ và miễn cưỡng đặt cô xuống.
Chân cô cuối cùng cũng chạm được xuống mặt đất, xuống bãi cỏ xanh mướt kia, cảm giác đau rát khi nãy bây giờ mới tìm tới cô lần nữa, cô loạng choạng suýt ngã về sau.
Phản ứng nhanh nhạy của Devan lúc ấy thật khiến cô không sao tin nổi.
Anh nhanh tay đỡ lấy cô và ôm vào lòng, mùi hương bạc hà ấy lại thoang thoảng.
Trái tim cô gái nào đó lại hẫng đi một nhịp.
"Em không cần bế cũng được, anh nói, "nhưng anh sẽ dìu em vào nhà."
Cô chống tay gượng đứng lên nhưng không thành, hình như vết thương sâu lắm, cô đau quá không sao đứng dậy nổi.
Tiếng động đuổi theo sau cô ngày càng nghe rõ hơn, thôi chết, nó sắp bắt được cô rồi.
Khi tiếng động đó ngày càng gần, cô nhắm mắt lại không dám mặt đối mặt với nó, cái gương mặt ấy đến giờ vẫn ám ảnh cô.
Người cô run lên bần bật, cái mùi tanh tưởi ấy ngày càng rõ hơn.
Mùi hôi ấy xông vào mũi cô khiến cô khó thở.
Thế rồi một vòng tay ấm áp ôm chặt cô vào lòng, mùi bạc hà thoang thoảng ấy khiến tim cô như hẫng đi một nhịp, người đó quyết ôm lấy cô không buông, cô lấy hết can đảm từ từ mở mắt ra, hé nhìn.
Gương mặt hoàn mỹ ấy đang nhìn về phía trước, đôi mắt xanh như Đại Tây Dương ánh lên vẻ cương nghị và uy nghiêm.
Anh không nói gì, chỉ có ánh mắt lạnh lùng nhìn về phía trước và đôi tay vẫn ôm lấy cô, trong phút chốc cô bất giác thấy anh giống hệt như chàng hiệp sĩ trong câu chuyện của ngoại.
***
Chàng hiệp sĩ Jack và công chúa Moon. Một chuyện tình đẹp nhưng đi kèm với đó lại là một kết thúc buồn và nhuốm màu đau thương.
Họ yêu nhau nhưng không hạnh phúc ở kiếp này, đành phải kết thúc nó mà mở ra một kiếp sống mới với hi vọng sẽ được đoàn tụ bên nhau.
Cô nghe thấy tiếng chân chạy đi, mùi tanh tưởi khi nãy cũng đã biến đi tự lúc nào, anh lúc này dìu cô đứng lên, tay vẫn ôm lấy thân hình bé nhỏ của cô, tựa hồ như anh không muốn bất cứ thứ gì ở nơi đây làm nguy hại đến cô.
Cô gái anh thầm yêu suốt bao năm tháng qua.
Cô khó nhọc đứng lên, hai con người đứng giữa khu rừng rộng lớn âm u, được một lúc anh cất tiếng:
"Em đi được không?"
"Dạ anh, hơi đau xíu nhưng em tin là được."
Cô đáp, anh cau mày nhẹ.
Rồi anh dìu cô bước đi, tìm về ngôi nhà gỗ nhỏ xinh, thế nhưng chỉ mới được vài bước cô đã khuỵu xuống, không sao đi nổi nữa.
Vết thương dường như đau đớn hơn sau mỗi bước đi, anh quỳ xuống cạnh cô, giọng dịu dàng:
"Anh biết em đau mà. Đau lắm, anh biết chứ."
Cô gục đầu, mái tóc đen xoăn sóng phủ xuống, che khuất đi gương mặt.
Thấy không nói thêm được gì nữa, cô gật đầu, nước mắt muốn trào ra.
Devan bỗng chốc đưa hai tay bế thốc cô lên, nhẹ nhàng như bế một chú mèo con, cô ngước mặt lên khỏi mái tóc đang xoã rũ rượi, thấy bản thân đang nằm lọt thỏm trong vòng tay một người khác phái, cô gái nào đó cảm thấy cả người như nóng ran lên và cô nghe thấy tim mình đập từng nhịp "thịch...thịch...thịch" nghe rõ mồn một.
Devan ẵm cô bước đi khỏi khu rừng, hình như anh thông thạo đường nơi này lắm thì phải?
Cô nẳm gọn trong vòng tay anh, vết thương khi nãy cũng không cảm thấy đau nữa, phải chăng cô đã mất đi cảm xúc, trở thành người vô cảm?
Cô im lặng không dám nói gì, cũng không dám nhìn vào gương mặt hoàn mỹ kia, vào cặp mắt xanh hút hồn ấy.
Cô có đang là gánh nặng của anh không?
Cô tự hỏi, bế cô lâu như vậy, liệu tay anh có đang mỏi nhừ? Họ cuối cùng cũng ra khỏi khu rừng tăm tối kia, khoảnh khắc thấy được ánh đèn vàng ấm áp và ngôi nhà gỗ nhỏ xinh cũng là lúc anh và cô thở phào nhẹ nhõm.
Họ đã thoát khỏi nơi đó, cô còn sợ rằng họ sẽ không đời nào thoát ra được.
***
Collins đang đứng trước nhà, ánh mắt lo lắng thấy rõ.
Anh cứ nhấp nhỏm liên tục, không sao an tâm được, Syrena may mắn được anh cõng về an toàn và đang thiu thiu ngủ trên chiếc ghế bành gần đó, thi thoảng lại trở mình.
Đêm nay trăng tròn, ông trăng tròn vành vạnh đang toả ra thứ ánh sáng bạc mờ ảo trên cao.
Collins khi thấy anh và cô trở về thì mừng lắm, anh chạy ra nhanh như vũ bão.
"Chúa ơi, ơn trời hai đứa vẫn ổn. Anh cứ sợ hai đứa gặp chuyện gì."
Rồi khi thấy Devan đang bế cô trên tay, anh hỏi ngay không do dự:
"Thế này là thế nào?"
"Sabrina bị thương."
Devan đáp gọn lỏn.
Cánh tay rắn chắc kia vẫn đang bế cô, chưa chịu đặt xuống, đến lúc này cô mới nhỏ nhẹ lên tiếng:
"Ưm.. tới nhà rồi, em nghĩ anh... không cần bế nữa."
Lời nói của cô ngập ngừng một cách kỳ lạ, anh nhìn cô, đôi mắt ấy như không đồng ý chút nào nhưng rồi anh cũng thở hắt ra một tiếng nhẹ và miễn cưỡng đặt cô xuống.
Chân cô cuối cùng cũng chạm được xuống mặt đất, xuống bãi cỏ xanh mướt kia, cảm giác đau rát khi nãy bây giờ mới tìm tới cô lần nữa, cô loạng choạng suýt ngã về sau.
Phản ứng nhanh nhạy của Devan lúc ấy thật khiến cô không sao tin nổi.
Anh nhanh tay đỡ lấy cô và ôm vào lòng, mùi hương bạc hà ấy lại thoang thoảng.
Trái tim cô gái nào đó lại hẫng đi một nhịp.
"Em không cần bế cũng được, anh nói, "nhưng anh sẽ dìu em vào nhà."
Danh sách chương