Sau bữa tối, chị em cô giúp ông bà dọn dẹp bát đĩa, xong xuôi bốn người, hai già hai trẻ cùng nhau quây quần bên lò sưởi ấm áp. Cô ngồi bó gối, đầu cúi thấp, mắt nhìn miên man vào ánh lửa đỏ rực bập bùng trong lò sưởi, dường như cô đang tự do tự tại trong thế giới riêng của mình.

Bà ngoại nhìn cô lúc lâu, bèn khẽ hỏi:

"Cháu bà đang nghĩ gì đấy?"

Cô lúc này quay lại nhìn ngoại mình, ngắm những nếp nhăn mà thời gian đã gây ra, nhớ lại thời còn ấu thơ khi bà lặn lội hàng trăm cây số từ nước Anh xa xôi sang đến Mỹ chỉ để nhìn thấy đứa cháu gái mà mình nhất mực yêu thương.

Bà đã ở lại hẳn một năm trên đất Mỹ để chăm cô cho đến khi tròn một tuổi, lúc ấy bà đành ngậm ngùi tạm biệt đứa cháu gái bé bỏng mà quay về nước Anh.

"Cháu đang nghĩ về bà đấy."

Cô đáp, bà thấy thế véo nhẹ má cô, nói:

"Khổ cái nhà cô, biết trêu chọc ghê nhỉ? Lỡ đang nghĩ về chàng nào thì sao, giờ lớn hết rồi đâu còn thời gian dành cho bà già này nữa?"

Cô vội nhào vào lòng bà như ngày còn bé, cô cười đáp lại:

"Bà ơi, cháu thương bà nhất mà. Cháu chẳng có ai ngoài bà hết."

Ngoại thấy thế chỉ biết cười trừ, em gái cô cùng ông lúc ấy tiến đến chỗ hai bà cháu, ngồi cạnh, ông cất tiếng hỏi:

"Hai bà cháu tâm sự gì thế? Cho hai ông cháu tôi nghe với nào."

"Ừ thì tôi đang hỏi dò xem cô nương mười tám tuổi này có chàng nào trong tim chưa ấy mà."

"Ôi dào, hoá ra là chuyện đấy."



Ông cười, Syrena thắc mắc.

"Chuyện gì thế ông? Cháu cũng muốn nghe."

"Hay cháu nghe bà kể chuyện nhé?"

Bà đề nghị, ông gật gù đồng ý. Chị em cô thì sao mà từ chối cho được.

Thế là đêm đó, bên cạnh ánh lửa ấm áp bập bùng trong lò sưởi, tuy ngoài kia trời có gió mạnh thi thoảng đập vào cửa sổ tạo nên những âm thanh ghê rợn, khiến Syrena sợ hãi co rúm vào ông ngoại, bão mỗi lúc một mạnh, tiếng mưa rơi nặng hạt cùng với âm thanh đì đùng của sấm và ánh chớp nhá lên thỉnh thoảng tạo cho người ta cảm giác như đang sống giữa một bộ phim kinh dị rùng rợn nào đó.

"Câu chuyện bà sắp kể cho hai cháu và ông đây mang tựa đề: Vương Quốc Của Những Vì Sao"

Bà mở đầu bằng một giọng hết sức ly kỳ và đầy mê hoặc.

"Giờ mọi người nghe nhé: Mọi câu truyện, dù là hư cấu hay có thật, cổ tích hay viễn tưởng đều bắt đầu bằng một câu nói quen thuộc "Ngày xửa ngày xưa"

***

"Ngày xửa ngày xưa, tại một vương quốc nọ có một vị hoàng tử trẻ tuổi sống trong một cung điện nguy nga tráng lệ. Không may sau đó, vương quốc này bị xâm lược bởi một đội quân tham lam, chúng đã chiếm lấy những vương quốc láng giềng, vương quốc của những bạn hữu của chàng khiến họ trở nên trắng tay, côi cút.

Không chịu khuất phục trước số phận và nhất là không để vương quốc thân yêu rơi vào tay kẻ thù, nếu như điều đó xảy ra, Hoàng tử thầm nghĩ, thì người dân sẽ ra sao đây? Là một Hoàng tử, tương lai sẽ là Quốc Vương ta không thể nào nhìn dân chúng lầm than như thế được.

Nhớ lại lời Đức Vua và Hoàng Hậu ( tức cha mẹ của chàng) trước lúc băng hà rằng bằng mọi giá phải giữ gìn vương quốc này, hãy cho dân chúng một cuộc sống ấm no hạnh phúc.

Nghĩ đến điều đó, Hoàng tử của chúng ta càng có thêm nghị lực và quyết tâm để đương đầu với trận chiến chỉ có hai lựa chọn: Sống hoặc Chết."
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện