Bách về đến phủ, bọn gia nhân báo với Đinh Tú.
Hắn vừa vào đến sảnh thì nàng đã ra đón.
Nhìn thấy Đinh Tú, Bách lúng túng không dám nhìn nàng.
Hắn vui vì gặp nàng, lại xấu hổ không biết nên đối diện với nàng thế nào.
Đinh Tú tinh ý nhận ra hắn có vẻ bất thường, nhưng may mắn là nàng nghĩ sang chuyện khác, hỏi hắn:
- Chuyến này đi không được việc sao?
Hắn cũng đành nói:
- Tìm được người Cao gia, nhưng tạm thời chưa đưa về được.
- Chàng đừng buồn, mọi việc sẽ đâu vào đó thôi.
Chàng tắm rửa nghỉ ngơi đi, hôm nay có nấu mòn mì mà chàng thích đấy.
- Đừng gọi nó là mì, gọi là phở.
- Phải rồi! là phở, được chưa?
Nàng nói đoạn ôm lấy cánh tay hắn, ghé môi hôn lên má hắn.
Bách ngày thường thế nào cũng trêu trọc nàng lại một chút.
Hôm nay thì xấu hổ lảng đi, nói với nàng hắn đi thuyền bị mệt, cần nghỉ ngơi chốc lát.
Hắn về phòng, nằm lên giường, vắt tay lên trán nghĩ ngợi miên man, được một lúc chẳng ra phương kế gì.
Lại trở dậy, lấy cái túi gấm Cao lão đưa cho mở ra xem.
Bên trong túi gấm có một viên học bội, chế tác tinh xảo hình con cá, chỉ là hình dạng hình như khuyết thiếu, áng chừng là một viên ngọc âm dương, vốn đầy đủ sẽ thành hình đôi cá vờn quanh.
Lại có một tờ giấy ghi “Luôn đeo bên mình”.
Hắn nghĩ đây chắc là lòng thành của Cao gia, tặng mình viên ngọc quý, thôi thì cứ chiều họ, lúc nào đi ra ngoài cũng đeo nó để tỏ cái lòng cho họ thấy.
Lại ngẫm nghĩ một lúc, “Dù gì cũng chưa có cách nào, vẫn phải vui vẻ mà sống.
Vừa rồi hình như mình có chút lãnh đạm với Đinh Tú, không biết nàng có giận không?”.
Hắn lại trở dậy, tắm rửa rồi đi tìm Đinh Tú.
Loanh quanh một lúc không thấy, lại hỏi gia nhân thì chúng nói cô nương đang ở dưới bếp.
Hắn hoảng hồn xuống bếp xem sao thì thấy nàng đang nấu nồi canh trên bếp.
Nàng rất chú tâm vào việc này, ngó lên ngó xuống nhìn hoả hầu, lại lấy cái quạt nhỏ phe phẩy.
Bách nói:
- Hầm canh không cần đến mức như vậy, nàng cho lửa nhỏ rồi kệ nó cháy không phải xong sao?
Đinh Tú giật mình quay lại, thấy hắn nhìn mình, xấu hổ đáp:
- Chàng thích ăn món này nhất, chỉ là nấu món này rất lâu, ninh xương bò đến chục canh giờ.
Ta không biết khi nào chàng về, đành dặn đầu bếp hôm nào cũng chuẩn bị nguyên liêu để sẵn đấy.
Cứ đến trưa sẽ bắt đầu hầm.
Ta từ bé không làm những việc này, sợ có sai sót.
Hắn cảm động nhìn nàng, “Một cô gái như vậy, sao có thể phụ nàng đây?”.
Chỉ là trăm mối tơ vò trong lòng, không làm sao gỡ cho hết.
Hắn tiến lại, ôm nàng vào lòng.
- Món ăn ngon hay không là do tâm ý.
Hôm nay nhất định ta có lộc ăn rồi!
Lại hôn lên trán nàng một cái hỏi:
- Có theo lời ta cho đủ các gia vị vào không?
- Có chứ, ta sai đầu bếp chuẩn bị mọi thứ, còn ta hầm canh, điều phối nguyên liệu đấy.
Hắn ánh mắt tinh nghịch:
- Còn con sá sùng khô, nàng đã cho vào chưa?
- Cũng cho vào từ mấy canh giờ trước rồi.
Chỉ đợi chàng tắm xong là ăn thôi.
- Vậy được, để lão gia ta hôm nay chuẩn bị cho nàng.
Hắn nói đoạn bế thốc nàng lên, đặt vào cái ghế trong bếp, nói:
- Nàng ngồi yên đây cho ta.
Lại lấy bát, cho bánh phở tên đầu bếp đã làm vào, thái thịt bò, bỏ hành ngò rồi cho nước dùng.
Đinh Tú ngồi bên cạnh, hạnh phúc nhìn hắn bưng hai bát phở ngào ngạt hương thơm lên.
Hắn đặt bát của nàng xuống bàn, vắt vào đó chút chanh.
Nói:
- Nàng ăn đi!
- Ăn luôn ở đây?
- Ăn ở đây chứ, hôm nay ăn ngay ở bếp.
Đinh Tú uống một ngụm nước dùng, thấy đã vừa miệng thì yên tâm.
Bắt đầu ăn say sưa, một lúc lại thấy hắn chăm chú nhìn mình, xấu hổ nói:
- Chàng không ăn sao?
- Có chứ, nhưng nam nhân ăn phở, phải ăn thế này mới ngon.
Hắn lịch kịch bỏ thêm dầu hoa tiêu, cho giấm tỏi đầy bát.
Lại tươi cười hít hà tỏ vẻ thèm thuồng lắm rồi cắm đầu ăn.
Đinh Tú tò mò:
- Ăn như vậy ngon lắm sao?
- Ngon, nhưng nàng không được ăn.
- Vì sao?
- Ta thích ăn giấm tỏi, nhưng không thích bạn gái mình có mùi giấm tỏi.
Nàng phì cười, hứ lên một tiếng: Đáng ghét!
Hai người đang vui vẻ thì gia nhân vào báo, có hành khiển Phạm Ứng Mộng tới truyền chỉ.
Bách mặc quần áo tất tưởi đi ra.
Vừa mới đưa tay thủ lễ:
- Phạm Đại …
Đã bị Phạm Ứng Mộng túm lấy lôi lên xe ngựa, không cho nói năng gì.
Bách giật mình, hắn biết Ứng Mộng chính là hoạn quạn quyền thế nhất bây giờ, chuyên theo bên mình Thượng Hoàng.
Bình thường những việc sai vặt này đâu đến hắn.
Chắc phải có gì hệ trọng lắm.
Lên đến xe rồi, hắn mới chắp tay:
- Phạm Đại Nhân, không biết có việc gì …?
- Hầu gia thứ lỗi cho nô gia, hầu gia cứ vào trong cung Thánh Từ sẽ biết thôi.
- Đa tạ Phạm Đại Nhân chỉ bảo.
Càng nói thế thì hắn lại càng sốt ruột.
Xe ngựa vòng vèo nửa canh giờ thì đến cửa cung.
Giờ này đã giới nghiêm nhưng xe ngựa không cần xuất lệnh bài, cứ như vậy lao thẳng vào bên trong, lại lòng vòng môt lúc thì Phạm Ứng Mộng túm hắn xuống xe.
Hắn vào đại điện, chỉ thấy hai vua ở đấy.
Lại thấy Thái Đường đang quỳ lạy Thái Tông.
Thấy hắn đến mới ngửng mặt lên nhìn, hai hàng nước mắt đang rơi như mưa.
Hắn vốn đến từ thời hiện đại, sự ưu ái cho nữ giới rất lớn.
Tràng cảnh này hắn không chấp nhận nổi.
Hai nam nhân làm gì mà bắt một cô gái quỳ như vậy.
Hắn tức giận, cũng chẳng thèm chào hỏi ai, đến ngay chỗ Thái Đường, nhẹ nhàng nâng nàng dậy.
- Nàng sao vậy?
Thái Đường thấy hắn đối xử với mình như thế, lòng cảm động, bao nhiêu uất ức lúc chiều đã xua đi hết.
Lại nghĩ đến tình thế lúc này, mình sắp hại chết hắn rồi, ôm chầm lấy hắn:
- Ta hại chàng rồi!
Rồi ôm lấy chân Thái Tông:
- Phụ Hoàng, là do con, do con hạ dược huynh ấy …
Thái Tông mặt đỏ tía tai quát:
- Im miệng, hai người các ngươi hại chết cả Trần tộc này có biết không?
Lại giơ chân định đá nàng một cái, Bách thấy ông ta làm vậy, căm tức không sao kế xiết.
Ôm lấy nàng kéo lại.
Lại đứng ngay dậy, chỉ vào Thái Tông.
- Ông làm cha như thế à?
Thái Tông cũng chưa từng gặp người nào vô lễ với mình như vậy.
Quát to:
- Quân bay đâu.
Lôi tên khốn này ra chém cho ta.
- Ông là cha mà không bảo vệ con gái mình, lại nói nàng làm hại gia tộc nhà ông? Ta hỏi ông, việc gánh vác gia tộc không phải là do nam nhân sao? Con mẹ nó, sau này sẽ có lúc các ngươi mang con gái ra thí cho người Nguyên.
Thánh Tông giận quá, hét một tiếng:
- Thất phu!
Chân đạp hắn bay ra xa.
Bách thấy ngực nhói lên một cái, thân thể nhẹ bẫng bay lên.
Đập lưng đến huỵch một cái vào cây cột gỗ lớn.
Từ dưới bụng trào lên mằn mặn rồi nôn ra một búng máu.
Hắn bò dậy chỉ vào đám người:
- Trước kia chỉ nghe nói, hôm nay tận mắt ta nhìn thấy.
Con mẹ nó, cái gì mà hào khí Đông A.
Ta khinh!
Thái Đương chạy lại ôm lấy hắn, nức nở khóc.
- Ta xin chàng đừng nói nữa! Chàng cầu xin phụ hoàng và hoàng huynh ta thì may ra còn đường sống.
- Ta sao phải cầu xin lão, hôm nay ta chết thì chết, đằng nào ta cũng chỉ có một mình trên đời, chết không có gì phải sợ …
Hắn đang luôn miệng chửi bới thì bỗng thấy có gì không đúng.
Cúi mặt xuống phía dưới thì thấy có một luồng sáng nhu hoà phản chiếu vào mặt.
Chỉ thấy viên ngọc Cao gia đưa cho hắn đeo đang phát ra ánh sáng.
Từ ngực áo Thái Đường cũng có một ánh sáng như vậy.
Nàng giật mình lấy từ trong cổ áo ra một viên ngọc hình con cá.
Hai viên ngọc ghép lại vừa như in, chính là một đôi ngọc âm dương hình hai con cá vờn nhau.
Hắn vừa vào đến sảnh thì nàng đã ra đón.
Nhìn thấy Đinh Tú, Bách lúng túng không dám nhìn nàng.
Hắn vui vì gặp nàng, lại xấu hổ không biết nên đối diện với nàng thế nào.
Đinh Tú tinh ý nhận ra hắn có vẻ bất thường, nhưng may mắn là nàng nghĩ sang chuyện khác, hỏi hắn:
- Chuyến này đi không được việc sao?
Hắn cũng đành nói:
- Tìm được người Cao gia, nhưng tạm thời chưa đưa về được.
- Chàng đừng buồn, mọi việc sẽ đâu vào đó thôi.
Chàng tắm rửa nghỉ ngơi đi, hôm nay có nấu mòn mì mà chàng thích đấy.
- Đừng gọi nó là mì, gọi là phở.
- Phải rồi! là phở, được chưa?
Nàng nói đoạn ôm lấy cánh tay hắn, ghé môi hôn lên má hắn.
Bách ngày thường thế nào cũng trêu trọc nàng lại một chút.
Hôm nay thì xấu hổ lảng đi, nói với nàng hắn đi thuyền bị mệt, cần nghỉ ngơi chốc lát.
Hắn về phòng, nằm lên giường, vắt tay lên trán nghĩ ngợi miên man, được một lúc chẳng ra phương kế gì.
Lại trở dậy, lấy cái túi gấm Cao lão đưa cho mở ra xem.
Bên trong túi gấm có một viên học bội, chế tác tinh xảo hình con cá, chỉ là hình dạng hình như khuyết thiếu, áng chừng là một viên ngọc âm dương, vốn đầy đủ sẽ thành hình đôi cá vờn quanh.
Lại có một tờ giấy ghi “Luôn đeo bên mình”.
Hắn nghĩ đây chắc là lòng thành của Cao gia, tặng mình viên ngọc quý, thôi thì cứ chiều họ, lúc nào đi ra ngoài cũng đeo nó để tỏ cái lòng cho họ thấy.
Lại ngẫm nghĩ một lúc, “Dù gì cũng chưa có cách nào, vẫn phải vui vẻ mà sống.
Vừa rồi hình như mình có chút lãnh đạm với Đinh Tú, không biết nàng có giận không?”.
Hắn lại trở dậy, tắm rửa rồi đi tìm Đinh Tú.
Loanh quanh một lúc không thấy, lại hỏi gia nhân thì chúng nói cô nương đang ở dưới bếp.
Hắn hoảng hồn xuống bếp xem sao thì thấy nàng đang nấu nồi canh trên bếp.
Nàng rất chú tâm vào việc này, ngó lên ngó xuống nhìn hoả hầu, lại lấy cái quạt nhỏ phe phẩy.
Bách nói:
- Hầm canh không cần đến mức như vậy, nàng cho lửa nhỏ rồi kệ nó cháy không phải xong sao?
Đinh Tú giật mình quay lại, thấy hắn nhìn mình, xấu hổ đáp:
- Chàng thích ăn món này nhất, chỉ là nấu món này rất lâu, ninh xương bò đến chục canh giờ.
Ta không biết khi nào chàng về, đành dặn đầu bếp hôm nào cũng chuẩn bị nguyên liêu để sẵn đấy.
Cứ đến trưa sẽ bắt đầu hầm.
Ta từ bé không làm những việc này, sợ có sai sót.
Hắn cảm động nhìn nàng, “Một cô gái như vậy, sao có thể phụ nàng đây?”.
Chỉ là trăm mối tơ vò trong lòng, không làm sao gỡ cho hết.
Hắn tiến lại, ôm nàng vào lòng.
- Món ăn ngon hay không là do tâm ý.
Hôm nay nhất định ta có lộc ăn rồi!
Lại hôn lên trán nàng một cái hỏi:
- Có theo lời ta cho đủ các gia vị vào không?
- Có chứ, ta sai đầu bếp chuẩn bị mọi thứ, còn ta hầm canh, điều phối nguyên liệu đấy.
Hắn ánh mắt tinh nghịch:
- Còn con sá sùng khô, nàng đã cho vào chưa?
- Cũng cho vào từ mấy canh giờ trước rồi.
Chỉ đợi chàng tắm xong là ăn thôi.
- Vậy được, để lão gia ta hôm nay chuẩn bị cho nàng.
Hắn nói đoạn bế thốc nàng lên, đặt vào cái ghế trong bếp, nói:
- Nàng ngồi yên đây cho ta.
Lại lấy bát, cho bánh phở tên đầu bếp đã làm vào, thái thịt bò, bỏ hành ngò rồi cho nước dùng.
Đinh Tú ngồi bên cạnh, hạnh phúc nhìn hắn bưng hai bát phở ngào ngạt hương thơm lên.
Hắn đặt bát của nàng xuống bàn, vắt vào đó chút chanh.
Nói:
- Nàng ăn đi!
- Ăn luôn ở đây?
- Ăn ở đây chứ, hôm nay ăn ngay ở bếp.
Đinh Tú uống một ngụm nước dùng, thấy đã vừa miệng thì yên tâm.
Bắt đầu ăn say sưa, một lúc lại thấy hắn chăm chú nhìn mình, xấu hổ nói:
- Chàng không ăn sao?
- Có chứ, nhưng nam nhân ăn phở, phải ăn thế này mới ngon.
Hắn lịch kịch bỏ thêm dầu hoa tiêu, cho giấm tỏi đầy bát.
Lại tươi cười hít hà tỏ vẻ thèm thuồng lắm rồi cắm đầu ăn.
Đinh Tú tò mò:
- Ăn như vậy ngon lắm sao?
- Ngon, nhưng nàng không được ăn.
- Vì sao?
- Ta thích ăn giấm tỏi, nhưng không thích bạn gái mình có mùi giấm tỏi.
Nàng phì cười, hứ lên một tiếng: Đáng ghét!
Hai người đang vui vẻ thì gia nhân vào báo, có hành khiển Phạm Ứng Mộng tới truyền chỉ.
Bách mặc quần áo tất tưởi đi ra.
Vừa mới đưa tay thủ lễ:
- Phạm Đại …
Đã bị Phạm Ứng Mộng túm lấy lôi lên xe ngựa, không cho nói năng gì.
Bách giật mình, hắn biết Ứng Mộng chính là hoạn quạn quyền thế nhất bây giờ, chuyên theo bên mình Thượng Hoàng.
Bình thường những việc sai vặt này đâu đến hắn.
Chắc phải có gì hệ trọng lắm.
Lên đến xe rồi, hắn mới chắp tay:
- Phạm Đại Nhân, không biết có việc gì …?
- Hầu gia thứ lỗi cho nô gia, hầu gia cứ vào trong cung Thánh Từ sẽ biết thôi.
- Đa tạ Phạm Đại Nhân chỉ bảo.
Càng nói thế thì hắn lại càng sốt ruột.
Xe ngựa vòng vèo nửa canh giờ thì đến cửa cung.
Giờ này đã giới nghiêm nhưng xe ngựa không cần xuất lệnh bài, cứ như vậy lao thẳng vào bên trong, lại lòng vòng môt lúc thì Phạm Ứng Mộng túm hắn xuống xe.
Hắn vào đại điện, chỉ thấy hai vua ở đấy.
Lại thấy Thái Đường đang quỳ lạy Thái Tông.
Thấy hắn đến mới ngửng mặt lên nhìn, hai hàng nước mắt đang rơi như mưa.
Hắn vốn đến từ thời hiện đại, sự ưu ái cho nữ giới rất lớn.
Tràng cảnh này hắn không chấp nhận nổi.
Hai nam nhân làm gì mà bắt một cô gái quỳ như vậy.
Hắn tức giận, cũng chẳng thèm chào hỏi ai, đến ngay chỗ Thái Đường, nhẹ nhàng nâng nàng dậy.
- Nàng sao vậy?
Thái Đường thấy hắn đối xử với mình như thế, lòng cảm động, bao nhiêu uất ức lúc chiều đã xua đi hết.
Lại nghĩ đến tình thế lúc này, mình sắp hại chết hắn rồi, ôm chầm lấy hắn:
- Ta hại chàng rồi!
Rồi ôm lấy chân Thái Tông:
- Phụ Hoàng, là do con, do con hạ dược huynh ấy …
Thái Tông mặt đỏ tía tai quát:
- Im miệng, hai người các ngươi hại chết cả Trần tộc này có biết không?
Lại giơ chân định đá nàng một cái, Bách thấy ông ta làm vậy, căm tức không sao kế xiết.
Ôm lấy nàng kéo lại.
Lại đứng ngay dậy, chỉ vào Thái Tông.
- Ông làm cha như thế à?
Thái Tông cũng chưa từng gặp người nào vô lễ với mình như vậy.
Quát to:
- Quân bay đâu.
Lôi tên khốn này ra chém cho ta.
- Ông là cha mà không bảo vệ con gái mình, lại nói nàng làm hại gia tộc nhà ông? Ta hỏi ông, việc gánh vác gia tộc không phải là do nam nhân sao? Con mẹ nó, sau này sẽ có lúc các ngươi mang con gái ra thí cho người Nguyên.
Thánh Tông giận quá, hét một tiếng:
- Thất phu!
Chân đạp hắn bay ra xa.
Bách thấy ngực nhói lên một cái, thân thể nhẹ bẫng bay lên.
Đập lưng đến huỵch một cái vào cây cột gỗ lớn.
Từ dưới bụng trào lên mằn mặn rồi nôn ra một búng máu.
Hắn bò dậy chỉ vào đám người:
- Trước kia chỉ nghe nói, hôm nay tận mắt ta nhìn thấy.
Con mẹ nó, cái gì mà hào khí Đông A.
Ta khinh!
Thái Đương chạy lại ôm lấy hắn, nức nở khóc.
- Ta xin chàng đừng nói nữa! Chàng cầu xin phụ hoàng và hoàng huynh ta thì may ra còn đường sống.
- Ta sao phải cầu xin lão, hôm nay ta chết thì chết, đằng nào ta cũng chỉ có một mình trên đời, chết không có gì phải sợ …
Hắn đang luôn miệng chửi bới thì bỗng thấy có gì không đúng.
Cúi mặt xuống phía dưới thì thấy có một luồng sáng nhu hoà phản chiếu vào mặt.
Chỉ thấy viên ngọc Cao gia đưa cho hắn đeo đang phát ra ánh sáng.
Từ ngực áo Thái Đường cũng có một ánh sáng như vậy.
Nàng giật mình lấy từ trong cổ áo ra một viên ngọc hình con cá.
Hai viên ngọc ghép lại vừa như in, chính là một đôi ngọc âm dương hình hai con cá vờn nhau.
Danh sách chương