Tối nay dự định sẽ là một đêm không ngủ, tất cả quan to hiển quý, thương nhân có tiền của kinh thành hầu như đều tụ tập ở Quỹ kiến thiết, bên ngoài dân chúng bu lại rất đông để hóng tin tức.

Kết quả bốc số chiều này cũng ra số rất “đẹp”, đề về 78, rất nhiều lời bàn tán hôm nay ai sẽ là người “thất bát” đây?
Bốn tuyển thủ chiều nay đã vào vòng chung kết đang được chăm sóc đặc biệt, ba người khác thì ở riêng nhà Thuỷ Tạ, nhưng chẳng ai có tâm trạng nghỉ ngơi, ra ra vào vào, chỉ có tuyển thủ Chu Đại Lực đang nằm xoài trên ghế, đằng sau có một cô nương đang bóp vai.

Hắn lim dim hưởng thụ:
- Quế Nương! Nàng nghĩ hôm nay ta sẽ thắng trong vòng bao lâu?
- Chu Gia vô địch mạt chược Đại Việt, lại là chủ nhà trong giải đấu.

Ta không có hy vọng gì vào chuyện đám ngoại quốc kia làm nên chuyện.

Còn chuyện bao lâu chiến thắng, chắc hẳn không do Chu gia định đoạt.
Chu Đại Lực ngửa đầu cười:
- Nàng nói đúng lắm, thắng thua trong lòng bàn tay ta, chỉ là Hầu gia bảo thắng thì thắng, bảo hoà thì hoà …
Hắn đang đắc ý thì Bách đẩy cửa đi vào, nhìn thấy cảnh mất nết này, xua tay bảo Quế Nương:
- Cô hầu hạ lão làm gì, ra ngoài xem xét có hơn không, lão có mệt mỏi gì đâu?
Quế nương xấu hổ nhún chân cáo lui.

Bách lại ngồi ngay xuống, dặn dò:
- Chu Gia, ông nghe cho rõ, mấu chốt không phải thắng thua, cốt là nhịp điệu, lúc đầu từ từ mà chơi, mấu chốt là ông phải yếu thế lúc ban đầu, sau khi ta ra hiệu, ông tăng nhanh nhịp điệu, đánh cho bọn chúng không còn manh giáp.

Mục đích là tên thương nhân người Nguyên Khuất Xuất Luật phải thua thật nặng, còn lại các tuyển thủ khác đều thắng.

Sau khi giữ thế trận này khoảng ba bốn ván, ông mới được ăn tất các bàn để lấy chức vô địch.


Có nghe không?
- Đã rõ, ta sẽ không làm lỡ việc của Hầu gia.
- Ngoài ra chú ý tỷ lệ cược một chút, bên ngoài cược ông vô địch nhiều như sao sa.

Cố gắng ăn mấy cửa khác để gỡ lại, không sau đêm nay ta và ông phải bán nhà trả nợ đấy.
- Cái này đã có cân đối, ta sẽ có chừng mực.— QUẢNG CÁO —
- Đừng nói ta không nhắc nhở ông, trong khi chơi có thể bọn chúng sẽ có nghi ngờ về chuyện gian lận, ông cần làm cho khéo léo.
- Hầu gia khinh thường Chu Đại Lực ta quá! Bài, xúc xắc đều chúng ta làm ra, tên Triệu Công Đán người Tống là chúng ta cài vào.

Nếu thế mà còn không dìm chết tên giặc Thát kia thì uổng cho ta chơi cờ bạc bao năm.
- Đấy là ta nhắc nhở ông vậy để cảnh giác.
- Các bản in của Nguyệt San kèm tờ rơi cũng phải sẵn sàng, ta muốn ngay sáng mai, đến con chim bay qua Đại Việt cũng phải biết hắn nợ tiền Quỹ kiến thiết.
- Được được, sẽ theo ý ngài.

Ta sợ ngài rồi, chứng kiến thủ đoạn của ngài, ta lo sợ thay cho mấy kẻ nợ tiền ngài.

Thật là không còn đường sống nữa mà …
Giờ Tuất tất cả mọi sự đã sẵn sàng, Chiêu Minh Vương đích thân ra đón hai vị thánh sứ Mạng Giáp và Lê Văn Tuấn, lại đưa hai vị thánh sứ lên ngồi ghế thượng khách.

Hai tên lai căng lúc đầu còn dương dương tự đắc, liếc mắt thấy toà lâu tháp năm tầng, lại nhìn thấy bài trí xa hoa trong lâu tháp thì giật mình.
Vốn nhà Nguyên lập nước chưa lâu, văn hoá thô lậu.

Những công trình kiến trúc đặc sắc của Trung Nguyên đều ở phía nam.

Nhìn thấy toà lâu tháp này chỉ thua kém Tứ đại danh lâu mới thấy quốc lực Đại Việt không thể xem thường.

Nhưng nghĩ lại vẫn rất tự tin, bọn chúng kiến quốc dựa trên vó ngựa, cứ ai có cái gì đẹp thì ta càng muốn cướp bằng được.

Mạng Giáp càng củng cố ý nghĩ phải xúi Hốt Tất Liệt xua quân về phía Nam.
Chiêu Minh Vương mời chúng ngồi ghế thượng khách, lại lên đài phát biểu một hồi về tình hữu nghị, rồi mời tất cả lên tầng hai, ba để chơi thử các trò.

Đích thân Trần Quang Khải ngồi tiếp hai tên lai căng chơi bạc, một ghế trống nữa chính là Quế Nương.
Hai tên này nhìn thấy Quế Nương, lại nhìn dàn nhân viên nữ của Quỹ mặc đồng phục đang lượn lờ thì hồn vía lên mây rồi.

Chơi được khoảng một canh giờ thì hai tên này đã nhập tâm vào trò chơi.

Đúng là người Hoa không có sức kháng cự với mạt chược, cứ chơi là mê mẩn quên lối về.

Đến khi Quế Nương liếc mắt, lẳng lơ nói:
- Còn nhiều trò chơi lắm, mời Chiêu Minh Vương, hai vị thánh sứ dời bước để tiểu nữ được giới thiệu một lượt.
Hai tên lai căng lưu luyến dời bàn chơi, theo Quế Nương sang chỗ đánh bài cẩu làm vài ván, chỉ một chút là nắm được cách chơi, lại vòng sang chỗ đánh sóc đĩa thì mê mẩn tâm thần, thấy bọn thương nhân hăng say đỏ đen đang vui vẻ hô tài đánh sửu, cũng hứng thú chơi thử, ăn được hơn trăm lượng, đang say máu thì có một tiếng kẻng vang lên.


Quế Nương lên bục cao nói giọng lanh lảnh:
- Giờ lành đến rồi, mời các quý nhân lên lầu bốn để trận chung kết được bắt đầu.— QUẢNG CÁO —
Bách âm thầm ở phía sau quan sát, thấy mọi sự không có gì ngoài dự liệu, cũng theo mọi người lên lầu bốn.

Trên lầu bốn hôm nay chỉ bày duy nhất một bàn mạt chước chính giữa, hai bên là ghế được bố trí cao thấp khác nhau.

Bốn tuyển thủ lúc này đã xuất hiện.

Đại diện nhà Nguyên là Khuất Xuất Luật, nhà Tống chính là Triệu Công Đán, đại diện của Triều Tiên là một người tên Kim Tự Điểm, dáng cao gầy, vẻ ngoài rất tinh ranh.

Khuất Xuất Luật thấy Mạng Giáp và Lý Văn Tuấn, chắp tay chào:
- Tiểu nhân bái kiến Mạng Lang Trung, bái kiến Lý Ngoại Lang.
- Không cần đa lễ, các ngươi bôn ba xứ người buôn bán, lại đại diện Đại Nguyên ta thi đấu, không được làm nhục quốc thể.
- Xin Lang Trung yên tâm, chúng tôi ở Đại Việt buôn bán đã lâu, thuật chơi mạt chược cũng thông thạo, sẽ không để nhục mệnh.
Lý Văn Tuấn ghé tai hỏi:
- Có mấy phần thắng?
- Chúng tiểu nhân sẽ cố gắng hết sức.
- Như vậy là ngươi không tự tin.
Khuất Xuất Luật hạ thấp giọng:
- Không dám, nhưng tên Tống nhân Triệu Công Đán chính là người của chúng ta.
Lý Văn Tuấn hai mắt như toả sáng, quay lại chỗ Mạng Giáp ngồi thì thầm gì đó vào tai hắn.

Những việc này như vô ý, nhưng người hữu ý thì ai cũng liếc mắt nhìn qua hai kẻ này.
Mạng Giáp nghe Lý Văn Tuấn thì thầm, khuôn mặt lộ vẻ mừng rỡ.

Lúc này Chiêu Minh Vương chắp tay:— QUẢNG CÁO —
- Mạng Lang Trung! Mạt chược là trò chơi nhỏ nhưng gây sự hứng thú rất lớn.

Nếu như thương nhân các nước đều thích, có thể cử hành một cuộc thi hàng năm.


Không biết ngài có ủng hộ không?
- Sao lại không chứ! Ta mới chơi vài ván đã thấy rất hay rồi.

Nhờ Chiêu Minh Vương sắp xếp cho ta vài bộ mạt chược để khi về đến Kinh Thành hiếu kính đức Hoàng thượng.
- Việc này chắc chắn rồi.

Trò chơi nhỏ nếu làm cho Nguyên chủ hứng thú thì không gì tốt hơn.
- Chiêu Minh Vương ngài nhận định sao về trận chung kết này?
- Ta tất nhiên là tự tin vào Chu Đại Lực, hắn chính là tay sành sỏi nhất Đại Việt về môn này, không thể nào thất bại được.
- Ngài tự tin thế sao?
- Việc này ta có chút nắm chắc.
Nói đoạn Quang Khải cười lớn, vẻ tự tin hiện rõ trên mặt.
- Vậy ta và ngài đánh cược.

Nếu Chu Đại Lực vô địch thì ta thua, sẽ mất cho ngài năm vạn lạng bạc.

Nếu ngược lại Nguyên Khuất Xuất Luật vô địch thì ngài mất ta năm vạn lạng.

Nếu không ai trong hai người này vô địch thì coi như hoà.

Có được không?
- Năm vạn lạng? Lang Trung đùa rồi, chơi như vậy có chút lớn.
- Đúng là tiểu quốc Nam Man, có năm vạn lạng mà đã kinh sợ ư?.


Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện