Bách lại chỉ tay sang đám quan viên quản lý:
- Cả cái tầm nhìn hạn hẹp của các ngươi nữa.
Vì lẽ gì mà làm thuyền phải bé như vậy, vì lẽ gì mà không thiết kế loại lớn hơn, vững vàng hơn, chở được nhiều binh lính hơn, mang được nhiều cung nỏ hơn.
Bọn quan viên bẽn lẽn:
- Thưa Hầu gia, kỹ thuật đóng tàu của ta chưa cho phép đóng được tàu lớn thế.
- Kỹ thuật chưa cho phép thì tư duy, phải nghĩ lớn thì mới đạt được kết quả tương xứng.
Các ngươi làm cái thuyền nhỏ này mãi, sẽ có tâm lý cái thuyền không thể làm to hơn thế.
Điều này thật quá ngu ngốc.
Các ngươi có biết chỉ bằng gỗ và sắt thép có người đã tạo được một hạm đội 3 vạn người với 300 chiến thuyền, vượt 5 vạn lý trình hay không? Thuyền của người ta dài 240 trượng, rộng trăm trượng, có đến hơn chục cột buồm, vì cớ gì các ngươi không làm được?
Đến nước này bọn chúng chỉ biết cúi mặt.
Bách lấy lại bình tĩnh:
- Từ này chúng ta sẽ thay đổi bố trí trong xưởng tàu, tối ưu hoá công tác của mọi người để ai làm việc ấy theo sở trường, việc này cần quan giám sát lập cho ta một bảng danh sách để theo đó mà phân công.
Đây là mười cao thủ đóng tàu ta mời về, sẽ là các đầu lĩnh phụ trách các công việc, các ngươi tuyệt đối nghe lời.
Đây là mệnh lệnh.
Một quan viên thấp nhỏ, đứng lên chắp tay:
- Đã rõ thưa Hầu Gia.
- Ta có một số kiến thức về cấu tạo của thuyền, các ngươi có thể tham khảo ở đây.
Hắn nói đoạn đưa ra một tài liệu đã được chuẩn bị sẵn, đây là những kiến thức ít ỏi hắn chuẩn bị trong thời gian vừa rồi.
Với tư duy của dân không chuyên như hắn cũng chỉ ghi lại được khái quát kỹ thuật xây dựng khung xương tàu biển để tăng tính chịu lực, thiết kế vách ngăn kín nước cho phép tàu có thể nổi ngay cả trong tàu bị thủng, cách nâng và hạ cơ học bánh lái để tàu có thể di chuyển ở những vùng nước có độ sâu khác nhau và mỏ neo có phần răng được sắp xếp theo hình tròn.
Ngoài ra hắn cũng trình bày nguyên tắc chế tạo ròng rọc để làm giảm lực kéo và nguyên tắc đòn bẩy một cách khái quát.
Lại mang theo một bộ ròng rọc đã làm sẵn để minh chứng cho việc này.
Bọn công nhân xưởng tàu sau khi thấy hắn trình diễn thì phục lăn.
Ngay cả Cao lão và đám người lão đưa đến cũng không rời mắt được.— QUẢNG CÁO —
Mấy hôm sau, Bách ngày ngày ở lại luôn xưởng tàu.
Mang theo rất nhiều công cụ nghề mộc và hướng dẫn bọn chúng kỹ thuật sử dụng sơn quang dầu và nhựa sơn để kết nối mộng gỗ.
Lại hứa hẹn từ này, sắt sẽ ưu tiên cho xưởng đóng tàu thoải mái phát triển, đây là then chốt những năm tiếp theo của Đại Việt, không thể không đầu tư mạnh mẽ được.
Cao gia là cao thủ vũ khí, Cao lão đã sang quân xưởng vũ khí hải thuyền bên cạnh, đích thân đốc thúc sản xuất Nỏ liên châu.
Lại thiết kế loại Sàng tử nỏ với cơ cấu trợ lực bằng ròng rọc [1].
Bách nhìn bản vẽ đã thấy ê răng.
Nguyên mũi tên dùng cho cái nỏ này đã to như mũi giáo.
Cái này lắp ở xung quanh thuyền, lại thêm tên như châu chấu của nỏ liên châu bắn ra nữa thì … Hơn nữa, hắn còn sát chiêu, nhưng cái này không thể cho hoàng gia biết được.
Chứng kiến phong cách làm việc quyết liệt, Quốc Tuấn đã có cái nhìn khác về Bách.
Rõ ràng tên này không phải lập được mấy công tích kia vì may mắn, mà là có thực lực.
Những kiến thức này ngay cả ông là hành gia đánh trận, cũng có chỗ thẹn không bằng.
Mấy hôm nay Yết Kiêu đã mấy lần nhắc nhở, Yết Kiêu sợ những cơ mật thế này lộ ra ngoài.
Quốc Tuấn cũng thầm quyết tâm, tên kia bận rộn trong xưởng.
Lại là tên ruột để ngoài da, nhưng ông là Đại tướng chưởng quản việc quân cả nước, sao không biết lợi hại của việc này.
Quốc Tuấn cho mời Lê Phụ Trần tới bàn việc riêng:
- Bảo Văn Hầu thấy những việc ở xưởng tàu mấy hôm này rồi.
Ngài có nhận xét sao?
- Ta cũng đang định bàn việc với Đại Vương.
Ta vừa mừng vừa lo.
Nhưng Sơn Tây Hầu hình như chưa ý thức được những gì hắn đang làm.
- Đúng thế.
Những thứ hắn tạo ra, như cái ròng rọc, cái kích nâng bằng thuỷ lực kia, hắn chỉ coi như đồ chơi, tiện tay mà làm.
Nhưng ta và ngài đều hiểu, đấy nói không ngoa chính là thần vật.
Cơ mật này không thể để lọt vào tay người khác.
- Ta cũng thấy thế! Vật kia theo lời hắn nói, chính là cứ thiệt bao nhiêu lần về đường đi thì lợi bấy nhiêu lần về lực.
Vậy không phải cứ cố công làm ròng rọc dài một chút là nâng được mọi vật sao?
- Đúng là như thế! Đã thử rồi, Cự thạch vạn cân nâng không thành vấn đề.
Thế ta mới lo lắng.
- Vậy theo ý của Vương gia phải làm sao?
— QUẢNG CÁO —
- Hắn không để ý đến thì ta Chưởng quản việc quân, ngài là Thủy quân đại tướng quân phải làm thôi.
Ta tính thế này, cắt ngàn quân đồn trú Trang Vân Đồn bảo vệ xưởng tàu, lúc nào cùng đặt tình trạng cơ mật cao nhất.
Những người làm việc ở đây, hai năm về thăm nhà 6 tháng, còn lại tuyệt đối giữ bí mật, nếu không giết chết không tha.
Ngài thấy thế nào?
- Ngài nghĩ phải lắm, ta sẽ làm ngay.
- Còn nữa, thương nhân ra vào cảng Vân Đồn cũng phải xem chừng, không được để lộ ra phong thanh, ta sẽ sai Yết Kiêu lưu thủ lại đây.
- Xin nghe lời Hưng Đạo Vương …
Thấm thoát Bách ở đây cũng được một tháng, thời gian này hắn không rời xưởng tàu.
Ngày ngày cùng bọn công nhân làm việc, tình cảm tăng lên nhiều.
Hắn là người xuất thân từ nhà nông, cũng là dân lao động chính tông.
Chỉ là từ khi đến đây, thân thể nhỏ lại, trở nên yếu ớt hơn khi xưa nhiều lắm.
Bọn kia lần đầu thấy Hầu gia cởi áo, da trắng như con lợn cạo, lăn ra cười.
Quốc Tuấn thấy thế bắt hắn mặc ngay áo vào.
Bách không đồng ý thì lừ mắt một cái.
Quốc Tuấn lôi hắn nằm ra ghế, sai bọn Dã Tượng, Yết Kiêu chuẩn bị lấy muội than và kim nhọn.
Bách kêu cha gọi mẹ.
Biết bọn họ định xăm mình cho hắn, kêu cứ từ từ.
Hắn đun sôi nước, luộc kim xăm thật kỹ.
Lại tự mình chuẩn bị muội than.
“CMN! Không cẩn thận có khi nhiễm trùng như chơi”
Hắn lại lấy giấy, suy nghĩ xem nên xăm gì đây? Bách quay sang hỏi Quốc Tuấn.
Quốc Tuấn nghiêm mặt:
- Xăm gì là do ngươi, nhưng phải xăm, tốt nhất là xăm những chữ như Sát Thát, Hình Vu Báo Quốc … Ngươi là con rể hoàng gia, phải làm gương cho kẻ khác.
Ta thế mà không nghĩ ra.
Thượng Hoàng mà thấy người không xăm mình, có khi sẽ đánh ngươi một trận.
Bách ngẫm nghĩ, lại quay sang nhìn Yết Kiêu:
- Yết Kiêu huynh xăm gì vậy?
- Ta chuyên bơi lặn nên xăm hình giao long, thuỷ quái.
Hầu gia muốn xăm giống thế không?
— QUẢNG CÁO —
- Thế còn Dã Tượng huynh?
- Ta đương nhiên xăm hình mãnh hổ rồi, chỉ có nó mới là chúa tể sơn lâm, hàng phục được voi chiến.
- Vậy trong mấy người các huynh hình xăm của ai xấu nhất?
- Xấu nhất sao, chính là hình của Yết Kiêu.
Hình của Địa Lô đẹp nhất?
- Vậy nhờ Yết Kiêu huynh xăm cho ta đồ hình này ở sau lưng.
Hắn nói đoạn hý hoáy vẽ ra giấy hình bản đồ Việt Nam sau này.
Hắn cũng chẳng hy vọng gì vào trình độ xăm mình thời này, cố gắng giản lược nhất có thể.
Lại thấy Yết Kiêu có vẻ thuần thục, hình xăm cửa Dã Tượng tương đối sống động, hy vọng không quá xấu.
Quốc Tuấn thấy hắn lằng nhằng như vậy, đã có vẻ bồn chồn.
Đến khi Yết Kiêu bắt hắn nằm lên ghế, từng tiếng kêu như heo chọc tiết vang lên mới yên tâm đi về phủ Lê Phụ Trần.
Bảy ngày sau, da hắn bắt đầu tróc vảy, may mắn không bị nhiễm trùng nên vết xăm đã khô khắn.
Bọn công nhân bấm bụng cười hầu gia.
Hắn đang thể hiện, cởi trần quai búa, có vẻ khoe khoang, chỉ là hình kia xăm gì bọn chúng hỏi nhưng không nói.
- Cả cái tầm nhìn hạn hẹp của các ngươi nữa.
Vì lẽ gì mà làm thuyền phải bé như vậy, vì lẽ gì mà không thiết kế loại lớn hơn, vững vàng hơn, chở được nhiều binh lính hơn, mang được nhiều cung nỏ hơn.
Bọn quan viên bẽn lẽn:
- Thưa Hầu gia, kỹ thuật đóng tàu của ta chưa cho phép đóng được tàu lớn thế.
- Kỹ thuật chưa cho phép thì tư duy, phải nghĩ lớn thì mới đạt được kết quả tương xứng.
Các ngươi làm cái thuyền nhỏ này mãi, sẽ có tâm lý cái thuyền không thể làm to hơn thế.
Điều này thật quá ngu ngốc.
Các ngươi có biết chỉ bằng gỗ và sắt thép có người đã tạo được một hạm đội 3 vạn người với 300 chiến thuyền, vượt 5 vạn lý trình hay không? Thuyền của người ta dài 240 trượng, rộng trăm trượng, có đến hơn chục cột buồm, vì cớ gì các ngươi không làm được?
Đến nước này bọn chúng chỉ biết cúi mặt.
Bách lấy lại bình tĩnh:
- Từ này chúng ta sẽ thay đổi bố trí trong xưởng tàu, tối ưu hoá công tác của mọi người để ai làm việc ấy theo sở trường, việc này cần quan giám sát lập cho ta một bảng danh sách để theo đó mà phân công.
Đây là mười cao thủ đóng tàu ta mời về, sẽ là các đầu lĩnh phụ trách các công việc, các ngươi tuyệt đối nghe lời.
Đây là mệnh lệnh.
Một quan viên thấp nhỏ, đứng lên chắp tay:
- Đã rõ thưa Hầu Gia.
- Ta có một số kiến thức về cấu tạo của thuyền, các ngươi có thể tham khảo ở đây.
Hắn nói đoạn đưa ra một tài liệu đã được chuẩn bị sẵn, đây là những kiến thức ít ỏi hắn chuẩn bị trong thời gian vừa rồi.
Với tư duy của dân không chuyên như hắn cũng chỉ ghi lại được khái quát kỹ thuật xây dựng khung xương tàu biển để tăng tính chịu lực, thiết kế vách ngăn kín nước cho phép tàu có thể nổi ngay cả trong tàu bị thủng, cách nâng và hạ cơ học bánh lái để tàu có thể di chuyển ở những vùng nước có độ sâu khác nhau và mỏ neo có phần răng được sắp xếp theo hình tròn.
Ngoài ra hắn cũng trình bày nguyên tắc chế tạo ròng rọc để làm giảm lực kéo và nguyên tắc đòn bẩy một cách khái quát.
Lại mang theo một bộ ròng rọc đã làm sẵn để minh chứng cho việc này.
Bọn công nhân xưởng tàu sau khi thấy hắn trình diễn thì phục lăn.
Ngay cả Cao lão và đám người lão đưa đến cũng không rời mắt được.— QUẢNG CÁO —
Mấy hôm sau, Bách ngày ngày ở lại luôn xưởng tàu.
Mang theo rất nhiều công cụ nghề mộc và hướng dẫn bọn chúng kỹ thuật sử dụng sơn quang dầu và nhựa sơn để kết nối mộng gỗ.
Lại hứa hẹn từ này, sắt sẽ ưu tiên cho xưởng đóng tàu thoải mái phát triển, đây là then chốt những năm tiếp theo của Đại Việt, không thể không đầu tư mạnh mẽ được.
Cao gia là cao thủ vũ khí, Cao lão đã sang quân xưởng vũ khí hải thuyền bên cạnh, đích thân đốc thúc sản xuất Nỏ liên châu.
Lại thiết kế loại Sàng tử nỏ với cơ cấu trợ lực bằng ròng rọc [1].
Bách nhìn bản vẽ đã thấy ê răng.
Nguyên mũi tên dùng cho cái nỏ này đã to như mũi giáo.
Cái này lắp ở xung quanh thuyền, lại thêm tên như châu chấu của nỏ liên châu bắn ra nữa thì … Hơn nữa, hắn còn sát chiêu, nhưng cái này không thể cho hoàng gia biết được.
Chứng kiến phong cách làm việc quyết liệt, Quốc Tuấn đã có cái nhìn khác về Bách.
Rõ ràng tên này không phải lập được mấy công tích kia vì may mắn, mà là có thực lực.
Những kiến thức này ngay cả ông là hành gia đánh trận, cũng có chỗ thẹn không bằng.
Mấy hôm nay Yết Kiêu đã mấy lần nhắc nhở, Yết Kiêu sợ những cơ mật thế này lộ ra ngoài.
Quốc Tuấn cũng thầm quyết tâm, tên kia bận rộn trong xưởng.
Lại là tên ruột để ngoài da, nhưng ông là Đại tướng chưởng quản việc quân cả nước, sao không biết lợi hại của việc này.
Quốc Tuấn cho mời Lê Phụ Trần tới bàn việc riêng:
- Bảo Văn Hầu thấy những việc ở xưởng tàu mấy hôm này rồi.
Ngài có nhận xét sao?
- Ta cũng đang định bàn việc với Đại Vương.
Ta vừa mừng vừa lo.
Nhưng Sơn Tây Hầu hình như chưa ý thức được những gì hắn đang làm.
- Đúng thế.
Những thứ hắn tạo ra, như cái ròng rọc, cái kích nâng bằng thuỷ lực kia, hắn chỉ coi như đồ chơi, tiện tay mà làm.
Nhưng ta và ngài đều hiểu, đấy nói không ngoa chính là thần vật.
Cơ mật này không thể để lọt vào tay người khác.
- Ta cũng thấy thế! Vật kia theo lời hắn nói, chính là cứ thiệt bao nhiêu lần về đường đi thì lợi bấy nhiêu lần về lực.
Vậy không phải cứ cố công làm ròng rọc dài một chút là nâng được mọi vật sao?
- Đúng là như thế! Đã thử rồi, Cự thạch vạn cân nâng không thành vấn đề.
Thế ta mới lo lắng.
- Vậy theo ý của Vương gia phải làm sao?
— QUẢNG CÁO —
- Hắn không để ý đến thì ta Chưởng quản việc quân, ngài là Thủy quân đại tướng quân phải làm thôi.
Ta tính thế này, cắt ngàn quân đồn trú Trang Vân Đồn bảo vệ xưởng tàu, lúc nào cùng đặt tình trạng cơ mật cao nhất.
Những người làm việc ở đây, hai năm về thăm nhà 6 tháng, còn lại tuyệt đối giữ bí mật, nếu không giết chết không tha.
Ngài thấy thế nào?
- Ngài nghĩ phải lắm, ta sẽ làm ngay.
- Còn nữa, thương nhân ra vào cảng Vân Đồn cũng phải xem chừng, không được để lộ ra phong thanh, ta sẽ sai Yết Kiêu lưu thủ lại đây.
- Xin nghe lời Hưng Đạo Vương …
Thấm thoát Bách ở đây cũng được một tháng, thời gian này hắn không rời xưởng tàu.
Ngày ngày cùng bọn công nhân làm việc, tình cảm tăng lên nhiều.
Hắn là người xuất thân từ nhà nông, cũng là dân lao động chính tông.
Chỉ là từ khi đến đây, thân thể nhỏ lại, trở nên yếu ớt hơn khi xưa nhiều lắm.
Bọn kia lần đầu thấy Hầu gia cởi áo, da trắng như con lợn cạo, lăn ra cười.
Quốc Tuấn thấy thế bắt hắn mặc ngay áo vào.
Bách không đồng ý thì lừ mắt một cái.
Quốc Tuấn lôi hắn nằm ra ghế, sai bọn Dã Tượng, Yết Kiêu chuẩn bị lấy muội than và kim nhọn.
Bách kêu cha gọi mẹ.
Biết bọn họ định xăm mình cho hắn, kêu cứ từ từ.
Hắn đun sôi nước, luộc kim xăm thật kỹ.
Lại tự mình chuẩn bị muội than.
“CMN! Không cẩn thận có khi nhiễm trùng như chơi”
Hắn lại lấy giấy, suy nghĩ xem nên xăm gì đây? Bách quay sang hỏi Quốc Tuấn.
Quốc Tuấn nghiêm mặt:
- Xăm gì là do ngươi, nhưng phải xăm, tốt nhất là xăm những chữ như Sát Thát, Hình Vu Báo Quốc … Ngươi là con rể hoàng gia, phải làm gương cho kẻ khác.
Ta thế mà không nghĩ ra.
Thượng Hoàng mà thấy người không xăm mình, có khi sẽ đánh ngươi một trận.
Bách ngẫm nghĩ, lại quay sang nhìn Yết Kiêu:
- Yết Kiêu huynh xăm gì vậy?
- Ta chuyên bơi lặn nên xăm hình giao long, thuỷ quái.
Hầu gia muốn xăm giống thế không?
— QUẢNG CÁO —
- Thế còn Dã Tượng huynh?
- Ta đương nhiên xăm hình mãnh hổ rồi, chỉ có nó mới là chúa tể sơn lâm, hàng phục được voi chiến.
- Vậy trong mấy người các huynh hình xăm của ai xấu nhất?
- Xấu nhất sao, chính là hình của Yết Kiêu.
Hình của Địa Lô đẹp nhất?
- Vậy nhờ Yết Kiêu huynh xăm cho ta đồ hình này ở sau lưng.
Hắn nói đoạn hý hoáy vẽ ra giấy hình bản đồ Việt Nam sau này.
Hắn cũng chẳng hy vọng gì vào trình độ xăm mình thời này, cố gắng giản lược nhất có thể.
Lại thấy Yết Kiêu có vẻ thuần thục, hình xăm cửa Dã Tượng tương đối sống động, hy vọng không quá xấu.
Quốc Tuấn thấy hắn lằng nhằng như vậy, đã có vẻ bồn chồn.
Đến khi Yết Kiêu bắt hắn nằm lên ghế, từng tiếng kêu như heo chọc tiết vang lên mới yên tâm đi về phủ Lê Phụ Trần.
Bảy ngày sau, da hắn bắt đầu tróc vảy, may mắn không bị nhiễm trùng nên vết xăm đã khô khắn.
Bọn công nhân bấm bụng cười hầu gia.
Hắn đang thể hiện, cởi trần quai búa, có vẻ khoe khoang, chỉ là hình kia xăm gì bọn chúng hỏi nhưng không nói.
Danh sách chương