Vừa xuống đài, Bách xán lại bên Trần Quang Khải:
- Ta có điều muốn nói.
- Ngươi muốn nói gì?
- Tý nữa ngài đừng chửi mắng bọn họ, sẽ làm họ mất tinh thần ngay.

Mấu chốt của trận đấu này là họ đang thiếu tự tin, ngài cần động viên họ.

Tý nữa xin ngài để ta dạy họ một vài thủ thuật.
Thái Đường thấy tên này khoác lác hỏi:
- Tên khốn nhà ngươi biết võ công?
- Đừng gọi ta là tên khốn, có muốn ta dạy bảo ngươi như hôm nọ không?
Thái Đường sợ hãi, hai tay ôm ngực lý nhí:
- Biết rồi, nhưng chơi xúc cúc phải có kỹ thuật đấy.
- Là thủ thuật chơi xúc cúc!
Trần Quang Khải hỏi:
- Hiệu quả không?
- Chưa biết, nhưng ngài có cách hay hơn không?
- Không có!
- Vậy chẳng phải như nhau sao.
Mấy người đi xuống chỗ đội Chiêu Minh xã nghỉ ngơi.

Sử Hồng thấy Vương gia mặt hằm hằm, cúi gằm xuống không dám ngẩng mặt lên.

Trần Quang Khải thấy bộ dạng này, hận không tát cho bọn họ mỗi người một phát:
- Sao lại thành ra thế này? bây giờ trận đấu còn chưa kết thúc, các ngươi đã nhận thua sao? Mọi người cúi đầu không nói gì.

Bách kéo tay áo Trần Quang Khải, để hắn bình tĩnh lại.

Trần Quang Khải chỉ Sử Hồng:
- Ngươi là đội trưởng, ngươi nói!
Sử Hồng lầm bầm:
- Đại Vương, chúng tôi không muốn, nhưng thực sự đối thủ quá mạnh.
- Nói cái gì, các ngươi là thân quân của ta, mang tên hiệu Chiêu Minh của ta, lẽ nào lại nhận thua dễ dàng như vậy.

Đây không phải là tinh thần của Chiêu Minh xã chúng ta.

Chỉ cần tiếng kẻng chưa vang lên lên các ngươi không được bỏ cuộc nghe rõ chưa?
Lúc này Trần Quang Khải chỉ vào Bách:
- Đây là Quân sư xúc cúc mới thu về.

Hiệp sau các ngươi theo chỉ đạo của hắn mà làm, chớ làm mất mặt ta.
Mấy tuyển thủ quay sang, thấy tên nhóc này mới 15 tuổi, nhưng thấy hắn mặt mũi sáng sủa, ra dáng văn nhân.

Lại có Trần Quang Khải ở đây, nên chắp tay nói:
- Nghe lời quân sư!
Lúc này Bách chậm rãi nói:
- Ta ở trên đài cao đã xem hết hiệp đấu này.

Nhận thấy cước pháp đã là nhược điểm của chúng ta, sức khỏe mới là thế mạnh của chúng ta.

Không có lý nào chúng ta lại đi lấy nhược điểm của mình để đấu với thế mạnh của kẻ địch.

Hiện giờ chỉ có một cách cứu vãn trận thế.

Các ngươi có đồng ý nghe theo không?
Chiêu Minh xã một hiệp đã thua đến 3 bàn, chỉ sợ với tinh thần này còn thua nhiều hơn nữa.

Lúc này bao nhiêu lý do đều vứt sạch sau đầu, chỉ cầu đừng làm mất mặt Vương gia.

Nên nghe hăn nói thế, tất cả đều lấy lại tinh thần, tập trung nghe hắn nói:
- Nhìn các ngươi thi đấu ta có cảm giác các ngươi coi Dã Tượng và Yết Kiêu như người trong mộng vậy, nâng như nâng trứng, hứng như hứng hoa, thấy họ có bóng là dạt ra, để họ quá nhiều khoảng trống.

Xúc cúc là môn đối kháng, không thể tránh khỏi va chạm.

Các ngươi để họ dùng cước pháp chà đạp mình, sao không dùng sức mạnh thân thể chà đạp lại họ?
Ma Lĩnh tò mò hỏi:
- Quân sư, thế nào là dùng sức mạnh thân thể chà đạp?
- Ngươi nhìn xem, bên ta các tuyển thủ đều to cao.


Bên họ ngoài Dã Tượng thì tất cả đều nhỏ bé, chỉ là họ uyển chuyển, dẻo dai hơn các ngươi.

Đây chính là ưu thế của chúng ta, đám người như An Sinh xã có lẽ chỉ cần bị chúng ta tỳ đè vào một chút thôi là cũng bắn ra ngoài rồi.

Cho nên trong phạm vi quy định, các ngươi không dùng tay đẩy, lấy chân ngáng mà chỉ dùng thân thể trời cho tỳ đè bọn họ thì Đặng Ma La sẽ không cho là chúng ta phạm luật.
Thái Đường trợn tròn mắt: “Làm gì vậy, bất quá ta thích?”.

Bèn chen lời:
- Nam nhân đúng là phải chơi như vậy.
Bọn tuyển thủ nghe Thái Đường nói vậy thì mắt hưng phấn như thấy chân trời mới, cách chơi này cũng được.

Nhất định có thể áp dụng, nhưng đâu là giới hạn của phạm lỗi và không phạm lội, mắt ngơ ngác quay lên nhìn quân sư.
Hắn chỉ Ma Lĩnh:
- Ngươi ra đây!
- Vừa rồi không phải Yết Kiêu dùng chiêu cái gì mà Nghịch lân cước sao? Tại sao ngươi không tỳ đè khiến hắn không lộn vòng được.
- Như vậy sẽ phạm lỗi đấy?
- Ngu ngốc! ngươi sẽ phạm lỗi khi ngươi xô vào hắn, hoặc dùng tay, hoặc dùng chân ngoắc hắn.

Nhưng chỉ cần ngươi chạm vào bóng trước hắn, không dùng tay xô, chân ngoắc thì không ai phạt ngươi cả.

Người ta chỉ nghĩ ngươi ham bóng thôi.

Bây giờ ngươi là Yết Kiêu, muốn sử chiêu Nghịch lân cước thì ngươi phải làm gì?
- Phải giậm nhảy?
- Đúng! Ngươi giậm nhảy cho ta xem.
Ma Lĩnh khom người lại nhưng cứ chuẩn bị nhảy thì Bách tỳ ngay vào hông.

Bách cười ha ha nói:
- Nhìn thấy chưa? Đây không phải là đã phá được chiêu Nghịch lân cước hay sao? Các ngươi tâm niệm cho ta ba điều: chạm bóng trước đối thủ, không dùng tay đẩy đối thủ, không ngoắc chân đối thủ.

Ngoài ba điều ấy, khi đối thủ có bóng cứ dùng thân thể tỳ đè bọn chúng thoải mái.
Thái Đường thầm than “Vô liêm sỉ, vô liêm sỉ quá.


Chiêu này đúng là vô liêm sỉ nhất trong những chiêu vô liêm sỉ”.

Mặt hưng phấn, lại nghe Bách lại nói tiếp:
- Ta biết trong lòng các ngươi có thể thấy không đúng.

Nhưng không có gì khiến người ta khó chấp nhận bằng sự thất bại.

Các ngươi không làm thế là chà đạp lên tấm biển Chiêu Minh xã, chà đạp lên vương gia.

Hơn nữa, các ngươi định để cho người ta cướp tấm biển “Đại Việt đệ nhất xã” khỏi Kinh thành sao?
Tinh thần của mọi người đều tăng vọt cùng đồng thanh nói: Đã hiểu thưa quân sư!
Trần Quang Khải và Lê Văn Hưu cười khổ, không biết cách này thế nào nhưng đã làm tăng sĩ khí rất nhiều.

Thái Đường thì đi sát lại chỗ hắn, ánh mắt nhìn đã khác, nàng thích nam nhân huyết chiến thế này, có trí tuệ, có thủ đoạn, lại đẹp trai nữa.
Mọi người trở lại khán đài.

Vừa đến nơi thì Thánh Tông hỏi:
- Đệ đi đâu thế?
- Đệ cổ vũ bọn tuyển thủ Chiêu Minh xã một chút, tránh chúng làm mất mặt anh em ta.

Thắng thua là chuyện thường tình của nhà binh, chỉ cần thi đấu hết mình là được.
Thánh Tông tỏ ý tán thưởng:
- Đệ nghĩ phải lắm.


Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện