Bách vỗ tay, lại giơ ngón cái lên, cười gian:
- Như vậy, chúng ta đã đạt được thống nhất chung, nếu thu lợi cá nhân thì gọi là đánh bạc, còn tiền thu lợi mà đem vào việc ích nước lợi dân thì không còn là đánh bạc nữa.
Chúng ta phải dùng một từ gì đó hay hơn, ta nghĩ nên gọi là “Quỹ kiến thiết quốc gia”.
Sao! Nghe có sang không?
Hắn còn điều chưa nói cho Trần Quang Khải và Lê Văn Hưu.
Tuy triều Trần là triều đại sớm thấy được sự nguy hại của cờ bạc, luật pháp về vấn đề này rất nghiêm, nhưng đây lại là một trong những nguyên nhân mất nước.
Phan Phu Tiên đã nhận xét như sau: Luật pháp nhà Trần nghiêm cấm đánh bạc đến như vậy, thế mà đến đời Dụ Tông lại công nhiên làm bậy, gọi là những người giàu vào cung đánh bạc, rồi sau người trong nước bắt chước cái dở ấy, không thể ngăn cấm được nữa.
Cuối cùng vì tệ đánh bạc mà rồi mất nước.
Xét việc này mới thấy, cờ bạc không cấm được, chỉ có quản lý thu lợi từ nó thôi.
Trần Quang Khải ngẫm nghĩ rồi nói:
- Ngươi nói một chút kiến giải xem.
- Ta đề xuất xây dựng một “Quỹ kiến thiết quốc gia”, Quỹ này do triều đình quản lý, có sự góp sức của thương nhân.
Trong quỹ này triều đình chiếm bốn phần, còn ba nhà chúng ta mỗi nhà hai phần, góp bằng tiền hoặc góp bằng nhân lực.
Tất nhiên, góp là bọn ta góp, triều đình chỉ cần bố trí địa điểm xây dựng quỹ, tốt nhất là khu vực kinh doanh sầm uất, gần bến thuyền, ngoài ra không cần bỏ ra gì.
Khi hoạt động, sẽ do ba nhà chúng ta thực hiện nhưng quyền cao nhất là triều đình, nếu triều đình không đồng ý sẽ không thực hiện.
Lợi nhuận sẽ đóng thuế 1/3.
Còn lại sẽ theo cổ phần năm giữ mà chia.
Như vậy số lợi nhuận còn lại triều đình 4 phần, mỗi nhà còn lại 2 phần.
Tiền thu được, triều đình dùng vào việc xây dựng tiện ích công cộng như đường xá, học đường … Với cách này, triều đình không phải bỏ một xu, nhưng thu lợi lâu dài, triều đình từ đó nắm cái thế chủ động, nếu quỹ hoạt động tốt thì tiếp tục, không hoạt động tốt thì đình chỉ, đều là quyền các ngài.
Không ai dám nói ra nói vào mà chỉ có ủng hộ thôi.
Lê Văn Hưu đã hiểu ra khúc chiết trong chuyện này, suy nghĩ một lúc rồi nói:
- Cách này đúng là vẹn cả đôi đường, cái tên “Quỹ kiến thiết quốc gia” cũng dễ dàng làm người ta quên đi cái bản chất cờ bạc của quỹ này.
Rất đáng để thử, Đại Vương có thể cân nhắc.
Trần Quang Khải trầm ngâm một lúc rồi nói:
- Đúng là suy nghĩ chưa thấy có vấn đề gì? Nhưng việc này hệ trọng, ảnh hưởng đến danh tiếng hoàng gia, ta cần phải nghĩ thật kỹ, cũng sẽ hỏi thêm ý kiến Quan gia và Phụ hoàng mới được.
- Tất nhiên là như thế! Việc này đâu phải ngày một ngày hai, các ngài cho phép bọn ta mới dám làm.
Chỉ xin Vương gia lấy cái lợi của nước nhà mà phân tích cho hai vua.
Lại nói việc đánh bạc trong nước, chỉ có thể quản lý mà không nên cấm.
Bao đời đế vương đã ai làm được điều đó đâu.
- Vậy được lắm! theo ngươi tính toán thì “Quỹ kiến thiết quốc gia” mỗi năm sẽ mang lại bao nhiêu tiền.
- Cái này chưa biết được, nhưng theo tỷ suất lãi của sòng bạc Lục Tứ.
Mỗi năm vài vạn lượng, chúng ta nếu kinh doanh kiểu mới mấy chục vạn lượng là điều nắm chắc.
Nếu có thể thu hút bọn thương nhân các nước đến chơi, lợi nhuận trăm vạn lượng cũng là có thể.
- Trăm vạn lượng?
Đúng là con người phải dùng tiền mà đả động, kể cả bậc sĩ phu cũng vậy, bởi vì sĩ phu không dùng tiền cho mình, nhưng luôn có một khao khát, dùng tiền cho đất nước.
Bọn hắn có một điểm chí mạng, đừng làm hại con dân của ta, còn cự phú, bọn con dân nước khác, bóc lột được càng tốt.
Bách ôn tồn:
- Điểm lợi hại là ở đây.
Chúng ta mở quỹ này không nhắm vào con dân trong nước.
Sòng bạc nơi đây phải xa hoa, cực kỳ xa hoa, phục vụ bọn lắm tiền nhiều của, đặc biệt là bọn thương nhân các nước đến Thăng Long.
Chúng đến đây buôn bán, kiếm lợi từ dân ta, chúng ta cần tìm cách hút bọn chúng chút máu chứ.
- Hay! Nói chi tiết chút.
“Biết ngay mà”
- Theo kế hoạch của ta, vị trí đặt “Quỹ kiến thiết quốc gia” cần phải đặc thù.
Phải là nơi cảnh vật đẹp đẽ, lại tiện đi lại với phủ Phụng Thiên.
Ta thấy đẹp nhất là phía Bắc kinh thành, bên hồ Dâm Đàm.
Chúng ta sẽ xây dựng hệ thống nhà biệt viện, khách điếm, tửu quán và đổ trường liên hợp với nhau.
Như vậy, thương nhân đến đây sẽ có chỗ ăn chơi, tiêu tiền và nghỉ ngơi.
Lại tiện di chuyển cả thuỷ bộ vì có sông Tô Lịch gần đấy [1].
Ngài nên hiểu tâm lý của bọn có tiền, chúng muốn mình được đối xử đặc biệt, không muốn ở cùng bá tánh bình thường.
Vậy sao chúng ta không cho chúng cái hư vinh ấy.
Cách làm này người đời sau làm rất nhiều, biến bất động sản thành vàng.
Có những nơi trước kia là khu vực hoang phế, nhưng chỉ cần có tiền đổ vào san lấp, xây dựng hạ tầng, lại phao lên là nơi phong thuỷ, hiểm địa, hợp với người quý phái là bọn tự cho mình cự phú đổ xô đến.
Quan trọng là triều đình nhúng tay vào hay không thôi?
- Cách này đúng là sẽ không làm hại bá tánh, chỉ lấy tiền của bọn quan lại, thương nhân thôi.
Ngày mai ta sẽ vào cung Thánh Từ ngay.
Bách cười trộm, món lợi trăm vạn quan mà không bắt ngươi lòi vốn liếng ra mới lạ.
Đinh lão thì cảm thán không thôi.
Ứng biến sự việc cũng chỉ đến thế này là cùng.
Hai hôm nay, thằng nhóc này lừa Chu Đại Lực chức quan làm hắn lòi tiền ra, lại cho Chiêu Minh Vương ăn bánh vẽ lòi ra khu đất bên hồ.
Bản thân hắn lại chưa nói mình sẽ bỏ ra cái gì mà ai ai cũng răm rắp, nếu lão không chứng kiến từ đầu, lại đi cùng hắn đến cả hai nơi thì e nhà họ Đinh cũng bị cái bánh vẽ này lừa đến cái quần không có mà mặc.
[1] Sông Tô Lịch xưa chảy quanh thành, đoạn gần với hồ Tây sau này bị lấp
- Như vậy, chúng ta đã đạt được thống nhất chung, nếu thu lợi cá nhân thì gọi là đánh bạc, còn tiền thu lợi mà đem vào việc ích nước lợi dân thì không còn là đánh bạc nữa.
Chúng ta phải dùng một từ gì đó hay hơn, ta nghĩ nên gọi là “Quỹ kiến thiết quốc gia”.
Sao! Nghe có sang không?
Hắn còn điều chưa nói cho Trần Quang Khải và Lê Văn Hưu.
Tuy triều Trần là triều đại sớm thấy được sự nguy hại của cờ bạc, luật pháp về vấn đề này rất nghiêm, nhưng đây lại là một trong những nguyên nhân mất nước.
Phan Phu Tiên đã nhận xét như sau: Luật pháp nhà Trần nghiêm cấm đánh bạc đến như vậy, thế mà đến đời Dụ Tông lại công nhiên làm bậy, gọi là những người giàu vào cung đánh bạc, rồi sau người trong nước bắt chước cái dở ấy, không thể ngăn cấm được nữa.
Cuối cùng vì tệ đánh bạc mà rồi mất nước.
Xét việc này mới thấy, cờ bạc không cấm được, chỉ có quản lý thu lợi từ nó thôi.
Trần Quang Khải ngẫm nghĩ rồi nói:
- Ngươi nói một chút kiến giải xem.
- Ta đề xuất xây dựng một “Quỹ kiến thiết quốc gia”, Quỹ này do triều đình quản lý, có sự góp sức của thương nhân.
Trong quỹ này triều đình chiếm bốn phần, còn ba nhà chúng ta mỗi nhà hai phần, góp bằng tiền hoặc góp bằng nhân lực.
Tất nhiên, góp là bọn ta góp, triều đình chỉ cần bố trí địa điểm xây dựng quỹ, tốt nhất là khu vực kinh doanh sầm uất, gần bến thuyền, ngoài ra không cần bỏ ra gì.
Khi hoạt động, sẽ do ba nhà chúng ta thực hiện nhưng quyền cao nhất là triều đình, nếu triều đình không đồng ý sẽ không thực hiện.
Lợi nhuận sẽ đóng thuế 1/3.
Còn lại sẽ theo cổ phần năm giữ mà chia.
Như vậy số lợi nhuận còn lại triều đình 4 phần, mỗi nhà còn lại 2 phần.
Tiền thu được, triều đình dùng vào việc xây dựng tiện ích công cộng như đường xá, học đường … Với cách này, triều đình không phải bỏ một xu, nhưng thu lợi lâu dài, triều đình từ đó nắm cái thế chủ động, nếu quỹ hoạt động tốt thì tiếp tục, không hoạt động tốt thì đình chỉ, đều là quyền các ngài.
Không ai dám nói ra nói vào mà chỉ có ủng hộ thôi.
Lê Văn Hưu đã hiểu ra khúc chiết trong chuyện này, suy nghĩ một lúc rồi nói:
- Cách này đúng là vẹn cả đôi đường, cái tên “Quỹ kiến thiết quốc gia” cũng dễ dàng làm người ta quên đi cái bản chất cờ bạc của quỹ này.
Rất đáng để thử, Đại Vương có thể cân nhắc.
Trần Quang Khải trầm ngâm một lúc rồi nói:
- Đúng là suy nghĩ chưa thấy có vấn đề gì? Nhưng việc này hệ trọng, ảnh hưởng đến danh tiếng hoàng gia, ta cần phải nghĩ thật kỹ, cũng sẽ hỏi thêm ý kiến Quan gia và Phụ hoàng mới được.
- Tất nhiên là như thế! Việc này đâu phải ngày một ngày hai, các ngài cho phép bọn ta mới dám làm.
Chỉ xin Vương gia lấy cái lợi của nước nhà mà phân tích cho hai vua.
Lại nói việc đánh bạc trong nước, chỉ có thể quản lý mà không nên cấm.
Bao đời đế vương đã ai làm được điều đó đâu.
- Vậy được lắm! theo ngươi tính toán thì “Quỹ kiến thiết quốc gia” mỗi năm sẽ mang lại bao nhiêu tiền.
- Cái này chưa biết được, nhưng theo tỷ suất lãi của sòng bạc Lục Tứ.
Mỗi năm vài vạn lượng, chúng ta nếu kinh doanh kiểu mới mấy chục vạn lượng là điều nắm chắc.
Nếu có thể thu hút bọn thương nhân các nước đến chơi, lợi nhuận trăm vạn lượng cũng là có thể.
- Trăm vạn lượng?
Đúng là con người phải dùng tiền mà đả động, kể cả bậc sĩ phu cũng vậy, bởi vì sĩ phu không dùng tiền cho mình, nhưng luôn có một khao khát, dùng tiền cho đất nước.
Bọn hắn có một điểm chí mạng, đừng làm hại con dân của ta, còn cự phú, bọn con dân nước khác, bóc lột được càng tốt.
Bách ôn tồn:
- Điểm lợi hại là ở đây.
Chúng ta mở quỹ này không nhắm vào con dân trong nước.
Sòng bạc nơi đây phải xa hoa, cực kỳ xa hoa, phục vụ bọn lắm tiền nhiều của, đặc biệt là bọn thương nhân các nước đến Thăng Long.
Chúng đến đây buôn bán, kiếm lợi từ dân ta, chúng ta cần tìm cách hút bọn chúng chút máu chứ.
- Hay! Nói chi tiết chút.
“Biết ngay mà”
- Theo kế hoạch của ta, vị trí đặt “Quỹ kiến thiết quốc gia” cần phải đặc thù.
Phải là nơi cảnh vật đẹp đẽ, lại tiện đi lại với phủ Phụng Thiên.
Ta thấy đẹp nhất là phía Bắc kinh thành, bên hồ Dâm Đàm.
Chúng ta sẽ xây dựng hệ thống nhà biệt viện, khách điếm, tửu quán và đổ trường liên hợp với nhau.
Như vậy, thương nhân đến đây sẽ có chỗ ăn chơi, tiêu tiền và nghỉ ngơi.
Lại tiện di chuyển cả thuỷ bộ vì có sông Tô Lịch gần đấy [1].
Ngài nên hiểu tâm lý của bọn có tiền, chúng muốn mình được đối xử đặc biệt, không muốn ở cùng bá tánh bình thường.
Vậy sao chúng ta không cho chúng cái hư vinh ấy.
Cách làm này người đời sau làm rất nhiều, biến bất động sản thành vàng.
Có những nơi trước kia là khu vực hoang phế, nhưng chỉ cần có tiền đổ vào san lấp, xây dựng hạ tầng, lại phao lên là nơi phong thuỷ, hiểm địa, hợp với người quý phái là bọn tự cho mình cự phú đổ xô đến.
Quan trọng là triều đình nhúng tay vào hay không thôi?
- Cách này đúng là sẽ không làm hại bá tánh, chỉ lấy tiền của bọn quan lại, thương nhân thôi.
Ngày mai ta sẽ vào cung Thánh Từ ngay.
Bách cười trộm, món lợi trăm vạn quan mà không bắt ngươi lòi vốn liếng ra mới lạ.
Đinh lão thì cảm thán không thôi.
Ứng biến sự việc cũng chỉ đến thế này là cùng.
Hai hôm nay, thằng nhóc này lừa Chu Đại Lực chức quan làm hắn lòi tiền ra, lại cho Chiêu Minh Vương ăn bánh vẽ lòi ra khu đất bên hồ.
Bản thân hắn lại chưa nói mình sẽ bỏ ra cái gì mà ai ai cũng răm rắp, nếu lão không chứng kiến từ đầu, lại đi cùng hắn đến cả hai nơi thì e nhà họ Đinh cũng bị cái bánh vẽ này lừa đến cái quần không có mà mặc.
[1] Sông Tô Lịch xưa chảy quanh thành, đoạn gần với hồ Tây sau này bị lấp
Danh sách chương