Ánh mắt toàn bộ kỵ binh của Cát Mạc Vương nhìn về phía Thượng Quan Mẫn Hoa đều có thêm một tia kì dị khó hiểu, nhất là tên Vũ tướng quân kia, thần sắc thêm thâm trầm, nghiêm túc, không chỉ còn là thù hận đơn thuần, mà là suy nghĩ sâu xa.
“Nào, bổn vương giới thiệu cho cô, vị này là tướng quân Vũ Mông Đạt, cũng là bạn cũ cả. Thượng Quan tiểu thư có lẽ nhớ không được, năm đó hắn từng mưu sát cô, sau lại được bổn vương cứu, hiện nay đang đứng dưới trướng của bổn vương.”
Ngữ khí của Cát Mạc Vương thực sự thân thiết vô cùng, giống như hai người là bạn tri kỷ vậy. Nhắc tới chuyện cũ năm đó, hắn lại khen Thượng Quan Mẫn Hoa nhạy bén, trong giọng nói hàm chứa vẻ thưởng tức tán dương không ngớt, sau đó lại nhân cơ hội mà cực kì ân cần mời này tới Cát Mạc Vương Đình du ngoạn.
Thượng Quan Mẫn Hoa tất nhiên là khinh thường, trong lời của Cát Mạc Vương mang hàm ý sâu xa, trong vẻ ôn nhu lại ẩn chứa vẻ lạnh lẽo và sắc bén không nói thành lời: “Hay là Thượng Quan tiểu thư muốn nói với bổn vương rằng, cô muốn cùng xông vào Yến Môn Quan với tên ngu dốt này?”
Cát Mạc Vương rất khinh miệt, Chu Thừa Hi thực cuồng vọng. Hắn tới gần nàng, một tay ôm chặt lấy eo nhỏ của Thượng Quan Mẫn Hoa, hai người dính sát vào nhau, mặt kề mặt, dùng một loại khẩu khí kiêu hoành lại miệt thị mà nói rất khiêu khích: “Có gì không thể? Nàng là nữ nhân của ta!”
Đối mặt với tình huống đặc biệt như vậy thì trực giác của phụ nữ sẽ cực kì nhanh nhạy và mẫn cảm. Cũng bởi vậy mà trong lòng Thượng Quan Mẫn Hoa cũng âm thầm ra một cái quyết định dùng thân dụ địch to gan táo bạo không kém gì Chu Thừa Hi.
Thượng Quan Mẫn Hoa không giãy dụa, cúi đầu nói khẽ một câu: “Cướp ngựa” sau đó nàng nhìn thẳng vào Cát Mạc Vương, làm cho ánh mắt mình mang theo phẫn nộ cùng oán hận, lại cố ý thả vào đó chút ngọt ngào vặn vẹo: “Có thể gả cho Duyên Khánh làm vợ, thật đúng là phải cảm tạ lễ vật cực kì giá trị của Cát Mạc Vương!” Thấy khuôn mặt tươi cười thong dong của Cát Mạc Vương khẽ nhúc nhích, nàng cảm thấy đã hiểu ra, lại bổ sung thêm một câu: “Thịnh tình của Vương, tiểu nữ xin ghi tạc trong lòng, sau này chắc chắn sẽ báo đáp!”
Chu Thừa Hi kia cũng phối hợp cực kì nhuần nhuyễn. Một kiếm chém ra, một tên lính lộn cổ xuống ngựa. Thân thể hắn nhẹ nhàng tung vút lên, vững vàng rơi xuống lưng ngựa, khi nàng vừa dứt lời, Chu Thừa Hi nghiêng người trên ngựa. Hai cánh tay dài vươn ra, dùng một tư thế cực kì nguy hiểm – có thể rơi xuống bất cứ lức nào mà tới gần Thượng Quan Mẫn Hoa. Thiếu nữ trước miếu chạy nhanh vài bước lấy đà, một tay túm chặt lấy cánh tay vạm vỡ kia, thả người vút lên. Sau khi lên được lưng ngựa, hai người dính sát vào nhau nằm rạp trên lưng ngựa, chạy vội đi.
Trong lúc cấp bách, tốc độ của ngựa quá nhanh, vó ngựa cơ hồ là trượt trên cỏ. Thượng Quan Mẫn Hoa nghiêng mặt, nhìn thấy Cát Mạc Vương mang vẻ mặt tàn nhẫn điên cuồng, lập tức ra lệnh cho cung thủ, xoát một tiếng, mũi tên rời khỏi dây cung bay vút lại. Trong khoảnh khắc đó, Thượng Quan Mẫn Hoa cảm nhận được vai trái đau đớn, mũi tên mang theo một lực khổng lồ đập vào, mang đến cho nàng nỗi đau đớn ngoài sức tưởng tượng, nàng cảm thấy thân thể mình sắp vỡ tan tành.
Chu Thừa Hi nhanh chóng kéo nàng đến trước người, khàn giọng hỏi: “Sao rồi?”
Trên chiến trường, mọi thứ chỉ thay đổi trong chớp mắt. Thượng Quan Mẫn Hoa vừa được kéo lên ngồi đằng trước thì vó ngựa sau lưng lập tức chồm lên, cung thủ lập tức giương hết cung lên. Tên rời khỏi cung, bay tới như mưa, liên tục bắn về phía hai người đang chạy trốn.
Thiếu nữ vốn đang cắn môi nhịn đau, thấy Chu Thừa Hi lỗ mãng như thế, phải chịu kết cục vạn tiễn xuyên tim thì tức giận chửi ầm lên: “Anh là đồ óc heo đấy hả? Tên đó chắc chắn không giết ta. Dùng người khác làm bia đỡ cùng không biết à? Bị anh hại chết rồi!”
“Câm miệng!” Chu Thừa Hi nổi giận gầm lên một tiếng, chân kẹp chặt bụng ngựa, khí thế càng mạnh mẽ càng nhanh chóng lao về phía Yến Môn Quan. Thượng Quan Mẫn Hoa trong lòng cực kì căm tức, bắt đầu đếm đếm rồi dự đoán xem tên này lúc nào thì trúng tên. Nhưng cứ chạy thế này cũng không phải là hay ho gì, nếu Yến Môn Quan không mở, kết cục của hai người tuyệt đối chẳng có gì thay đổi.
Phía trước, lá cờ cắm trên cửa thành Yến Môn Quan bay phấp phới, một chữ “Bạch” cực kì chói mắt. Thượng Quan Mẫn Hoa hơi ngẩng đầu, nhìn cái cửa thành đóng chặt kia. Nàng dùng sức mím môi, khuôn mặt nhỏ nhăn cau lại, phẫn nộ sắp cắn nát cặp môi của nàng rồi.
Đột nhiên, lá cờ kia bị người chặt đứt, trên đầu thành vang lên tiếng hoan hô và tiếng bước chân rầm rập.
Lúc đó có người mở cửa thành ra, hai tay vẫy cờ, hai bên quân lính reo hò không ngớt. Trái tim buộc chặt của Thượng Quan Mẫn Hoa cũng buông lỏng xuống. Trên gáy nàng, Chu Thừa Hi hừ lạnh một tiếng, “giá!” một tiếng, con ngựa hình như chạy nhanh hơn, mưa tên của truy binh phía sau lại bay tới càng nhanh, càng mạnh, càng dữ dội hơn.
Lách cách mấy tiếng, xích sắt của cửa thành chậm rãi buông xuống, Chu Thừa Hi thét dài một tiếng, nắm cương ngựa bay qua tấm gỗ dài làm cửa thành kia. Lập tức, thân mình hai người tung lên rơi xuống đất, chỉ nghe con ngựa kêu lên một tiếng thê thảm, móng trước của nó đã hoàn toàn nứt làm hai.
Chu Thừa Hi ôm Thượng Quan Mẫn Hoa lăn mấy vòng, quân lính Đại Chu ở bên cạnh lập tức chạy đến nâng hai người dậy, Chu Thừa Hi đẩy đám người vừa vây tới ra, quát lên: “Gọi Nhậm Phục Thu lại đây!”
Nhậm Phục Thu vội vã chạy vào, quỳ một gối xuống, phục mệnh: “Điện hạ, may mắn không phụ lại mệnh lệnh của ngài!”
Chu Thừa Hi hừ lạnh một tiếng, chẳng hề dịu dàng gì túm luôn người trong lòng ra giao cho Nhậm Phục Thu: “Bạt tên, bôi thuốc cầm máu cho cô ta!” Sau đó lại ra lệnh: “Cắt năm trăm binh linh, làm thịt đám chó săn kia cho ông!”
Chính bản thân hắn đang đổ máu không ngừng, thân hình hơi lảo đảo, nhưng mặt mũi vẫn rất hung hãn, cầm kiếm, quay đầu định lên ngựa đi tìm truy binh quyết một trận sinh tử. Nhậm Phục Thu thấy thương thế của hắn quá nghiêm trọng thì vội ngăn lại: “Điện hạ, thiếu hoàng tử phi bình yên vô sự!”
Một câu này làm Chu Thừa Hi tò mò quay đầu, không để ý vẻ mặt giận dữ của thiếu nữ mà túm nàng lại đây, xem xét vòng quanh, vẻ mặt bắt đầu trở nên cổ quái, tựa tiếu phi tiếu mà đùa cợt: “Chuẩn bị quả là đầy đủ, chỉ tiếc Phật tổ của cô lại không phù hộ cô!”
Thượng Quan Mẫn Hoa hung hừng trừng mắt liếc hắn một cái, giãy khỏi vòng tay hắn, xoay người nhìn ra ngoài cửa thành. Một tướng quân trên tường thành đang phất tay ra lệnh, hô hào mọi người bắn tên đáp lễ đám thân binh của Cát Mạc Vương. Thượng Quan Mẫn Hoa nhìn thấy rõ ràng. Đám thân vệ Bắc Mạc đi hàng đầu tiền bị trúng tên ngã xuống lại được tốp đằng sau cứu được.
Chỉ có Cát Mạc Vương kia, hắn ngồi trên lưng ngựa, dùng khí thế ngạo nghễ tuyệt đối đứng yên giữa bình nguyên, bình tĩnh lấy mình làm hồng tâm. Xung quanh hắn đều là tử sĩ, tướng thủ thành Yến Môn Quan cũng không bắn trúng được hắn! Lửa giận trong lòng Thượng Quan Mẫn Hoa chẳng cần châm cũng cháy rừng rực, nàng khí thế sắc bén đoạt lấy một cái cung tên của binh lính bên cạnh, nạp tên muốn kéo cung cho tên kia một bài học.
Ai ngờ nàng không những không kéo được cái cung mấy trăm cân kia, còn bị người chế nhạo. Chu Thừa Hi ở phía sau cười ha ha: “Học đi đã!”
Vì thế, Thượng Quan Mẫn Hoa dưới sự giúp đỡ giống như đùa cợt của Chu Thừa Hi giương cung lên, thật vất vả bắn tên ra, bay chưa được trăm mét đã rơi xuống đất.
Nhìn mũi tên đang từ từ rơi xuống ngay trước cửa thành kia, tựa hồ có thể nhìn thấy vẻ châm biếm trên mặt tên Cát Mạc Vương đối diện nữa, nàng tức giận đến mức quăng thẳng cả cung lẫn tên xuống đất mắng: “Cái thứ giẻ rách gì đây!”
Chu Thừa Hi cười đến gần như không thở nổi, đám người Nhậm Phục Thu còn có đám binh lính trên tường thành cũng nhìn không được cười rần rần. Thượng Quan Mẫn Hoa quay đầu quát ầm lên: “Cười cái gì mà cười, trình độ của loại như người cũng chỉ xứng với thứ cung tên giẻ rách này thôi, không trách được một trận chiến cũng đánh mất ba năm trời!”
Tên kia tức giận đến run rẩy cả người. Nhậm Phục Thu vội đỡ lấy Chu Thừa Hi thương thế quá nặng hết cả sức mà tức giận kia xuống. Thượng Quan Mẫn Hoa hừ hừ nhấc váy chuẩn bị nhảy xuống khỏi tường thành, lại nghe tên khốn Chu Thừa Hi kia – suy yếu đến thở không ra hơi rồi vẫn còn cố ra lệnh. Hắn nói: “Phái ba trăm binh hộ tống thiếu hoàng tử phi hồi cung!”
“Nào, bổn vương giới thiệu cho cô, vị này là tướng quân Vũ Mông Đạt, cũng là bạn cũ cả. Thượng Quan tiểu thư có lẽ nhớ không được, năm đó hắn từng mưu sát cô, sau lại được bổn vương cứu, hiện nay đang đứng dưới trướng của bổn vương.”
Ngữ khí của Cát Mạc Vương thực sự thân thiết vô cùng, giống như hai người là bạn tri kỷ vậy. Nhắc tới chuyện cũ năm đó, hắn lại khen Thượng Quan Mẫn Hoa nhạy bén, trong giọng nói hàm chứa vẻ thưởng tức tán dương không ngớt, sau đó lại nhân cơ hội mà cực kì ân cần mời này tới Cát Mạc Vương Đình du ngoạn.
Thượng Quan Mẫn Hoa tất nhiên là khinh thường, trong lời của Cát Mạc Vương mang hàm ý sâu xa, trong vẻ ôn nhu lại ẩn chứa vẻ lạnh lẽo và sắc bén không nói thành lời: “Hay là Thượng Quan tiểu thư muốn nói với bổn vương rằng, cô muốn cùng xông vào Yến Môn Quan với tên ngu dốt này?”
Cát Mạc Vương rất khinh miệt, Chu Thừa Hi thực cuồng vọng. Hắn tới gần nàng, một tay ôm chặt lấy eo nhỏ của Thượng Quan Mẫn Hoa, hai người dính sát vào nhau, mặt kề mặt, dùng một loại khẩu khí kiêu hoành lại miệt thị mà nói rất khiêu khích: “Có gì không thể? Nàng là nữ nhân của ta!”
Đối mặt với tình huống đặc biệt như vậy thì trực giác của phụ nữ sẽ cực kì nhanh nhạy và mẫn cảm. Cũng bởi vậy mà trong lòng Thượng Quan Mẫn Hoa cũng âm thầm ra một cái quyết định dùng thân dụ địch to gan táo bạo không kém gì Chu Thừa Hi.
Thượng Quan Mẫn Hoa không giãy dụa, cúi đầu nói khẽ một câu: “Cướp ngựa” sau đó nàng nhìn thẳng vào Cát Mạc Vương, làm cho ánh mắt mình mang theo phẫn nộ cùng oán hận, lại cố ý thả vào đó chút ngọt ngào vặn vẹo: “Có thể gả cho Duyên Khánh làm vợ, thật đúng là phải cảm tạ lễ vật cực kì giá trị của Cát Mạc Vương!” Thấy khuôn mặt tươi cười thong dong của Cát Mạc Vương khẽ nhúc nhích, nàng cảm thấy đã hiểu ra, lại bổ sung thêm một câu: “Thịnh tình của Vương, tiểu nữ xin ghi tạc trong lòng, sau này chắc chắn sẽ báo đáp!”
Chu Thừa Hi kia cũng phối hợp cực kì nhuần nhuyễn. Một kiếm chém ra, một tên lính lộn cổ xuống ngựa. Thân thể hắn nhẹ nhàng tung vút lên, vững vàng rơi xuống lưng ngựa, khi nàng vừa dứt lời, Chu Thừa Hi nghiêng người trên ngựa. Hai cánh tay dài vươn ra, dùng một tư thế cực kì nguy hiểm – có thể rơi xuống bất cứ lức nào mà tới gần Thượng Quan Mẫn Hoa. Thiếu nữ trước miếu chạy nhanh vài bước lấy đà, một tay túm chặt lấy cánh tay vạm vỡ kia, thả người vút lên. Sau khi lên được lưng ngựa, hai người dính sát vào nhau nằm rạp trên lưng ngựa, chạy vội đi.
Trong lúc cấp bách, tốc độ của ngựa quá nhanh, vó ngựa cơ hồ là trượt trên cỏ. Thượng Quan Mẫn Hoa nghiêng mặt, nhìn thấy Cát Mạc Vương mang vẻ mặt tàn nhẫn điên cuồng, lập tức ra lệnh cho cung thủ, xoát một tiếng, mũi tên rời khỏi dây cung bay vút lại. Trong khoảnh khắc đó, Thượng Quan Mẫn Hoa cảm nhận được vai trái đau đớn, mũi tên mang theo một lực khổng lồ đập vào, mang đến cho nàng nỗi đau đớn ngoài sức tưởng tượng, nàng cảm thấy thân thể mình sắp vỡ tan tành.
Chu Thừa Hi nhanh chóng kéo nàng đến trước người, khàn giọng hỏi: “Sao rồi?”
Trên chiến trường, mọi thứ chỉ thay đổi trong chớp mắt. Thượng Quan Mẫn Hoa vừa được kéo lên ngồi đằng trước thì vó ngựa sau lưng lập tức chồm lên, cung thủ lập tức giương hết cung lên. Tên rời khỏi cung, bay tới như mưa, liên tục bắn về phía hai người đang chạy trốn.
Thiếu nữ vốn đang cắn môi nhịn đau, thấy Chu Thừa Hi lỗ mãng như thế, phải chịu kết cục vạn tiễn xuyên tim thì tức giận chửi ầm lên: “Anh là đồ óc heo đấy hả? Tên đó chắc chắn không giết ta. Dùng người khác làm bia đỡ cùng không biết à? Bị anh hại chết rồi!”
“Câm miệng!” Chu Thừa Hi nổi giận gầm lên một tiếng, chân kẹp chặt bụng ngựa, khí thế càng mạnh mẽ càng nhanh chóng lao về phía Yến Môn Quan. Thượng Quan Mẫn Hoa trong lòng cực kì căm tức, bắt đầu đếm đếm rồi dự đoán xem tên này lúc nào thì trúng tên. Nhưng cứ chạy thế này cũng không phải là hay ho gì, nếu Yến Môn Quan không mở, kết cục của hai người tuyệt đối chẳng có gì thay đổi.
Phía trước, lá cờ cắm trên cửa thành Yến Môn Quan bay phấp phới, một chữ “Bạch” cực kì chói mắt. Thượng Quan Mẫn Hoa hơi ngẩng đầu, nhìn cái cửa thành đóng chặt kia. Nàng dùng sức mím môi, khuôn mặt nhỏ nhăn cau lại, phẫn nộ sắp cắn nát cặp môi của nàng rồi.
Đột nhiên, lá cờ kia bị người chặt đứt, trên đầu thành vang lên tiếng hoan hô và tiếng bước chân rầm rập.
Lúc đó có người mở cửa thành ra, hai tay vẫy cờ, hai bên quân lính reo hò không ngớt. Trái tim buộc chặt của Thượng Quan Mẫn Hoa cũng buông lỏng xuống. Trên gáy nàng, Chu Thừa Hi hừ lạnh một tiếng, “giá!” một tiếng, con ngựa hình như chạy nhanh hơn, mưa tên của truy binh phía sau lại bay tới càng nhanh, càng mạnh, càng dữ dội hơn.
Lách cách mấy tiếng, xích sắt của cửa thành chậm rãi buông xuống, Chu Thừa Hi thét dài một tiếng, nắm cương ngựa bay qua tấm gỗ dài làm cửa thành kia. Lập tức, thân mình hai người tung lên rơi xuống đất, chỉ nghe con ngựa kêu lên một tiếng thê thảm, móng trước của nó đã hoàn toàn nứt làm hai.
Chu Thừa Hi ôm Thượng Quan Mẫn Hoa lăn mấy vòng, quân lính Đại Chu ở bên cạnh lập tức chạy đến nâng hai người dậy, Chu Thừa Hi đẩy đám người vừa vây tới ra, quát lên: “Gọi Nhậm Phục Thu lại đây!”
Nhậm Phục Thu vội vã chạy vào, quỳ một gối xuống, phục mệnh: “Điện hạ, may mắn không phụ lại mệnh lệnh của ngài!”
Chu Thừa Hi hừ lạnh một tiếng, chẳng hề dịu dàng gì túm luôn người trong lòng ra giao cho Nhậm Phục Thu: “Bạt tên, bôi thuốc cầm máu cho cô ta!” Sau đó lại ra lệnh: “Cắt năm trăm binh linh, làm thịt đám chó săn kia cho ông!”
Chính bản thân hắn đang đổ máu không ngừng, thân hình hơi lảo đảo, nhưng mặt mũi vẫn rất hung hãn, cầm kiếm, quay đầu định lên ngựa đi tìm truy binh quyết một trận sinh tử. Nhậm Phục Thu thấy thương thế của hắn quá nghiêm trọng thì vội ngăn lại: “Điện hạ, thiếu hoàng tử phi bình yên vô sự!”
Một câu này làm Chu Thừa Hi tò mò quay đầu, không để ý vẻ mặt giận dữ của thiếu nữ mà túm nàng lại đây, xem xét vòng quanh, vẻ mặt bắt đầu trở nên cổ quái, tựa tiếu phi tiếu mà đùa cợt: “Chuẩn bị quả là đầy đủ, chỉ tiếc Phật tổ của cô lại không phù hộ cô!”
Thượng Quan Mẫn Hoa hung hừng trừng mắt liếc hắn một cái, giãy khỏi vòng tay hắn, xoay người nhìn ra ngoài cửa thành. Một tướng quân trên tường thành đang phất tay ra lệnh, hô hào mọi người bắn tên đáp lễ đám thân binh của Cát Mạc Vương. Thượng Quan Mẫn Hoa nhìn thấy rõ ràng. Đám thân vệ Bắc Mạc đi hàng đầu tiền bị trúng tên ngã xuống lại được tốp đằng sau cứu được.
Chỉ có Cát Mạc Vương kia, hắn ngồi trên lưng ngựa, dùng khí thế ngạo nghễ tuyệt đối đứng yên giữa bình nguyên, bình tĩnh lấy mình làm hồng tâm. Xung quanh hắn đều là tử sĩ, tướng thủ thành Yến Môn Quan cũng không bắn trúng được hắn! Lửa giận trong lòng Thượng Quan Mẫn Hoa chẳng cần châm cũng cháy rừng rực, nàng khí thế sắc bén đoạt lấy một cái cung tên của binh lính bên cạnh, nạp tên muốn kéo cung cho tên kia một bài học.
Ai ngờ nàng không những không kéo được cái cung mấy trăm cân kia, còn bị người chế nhạo. Chu Thừa Hi ở phía sau cười ha ha: “Học đi đã!”
Vì thế, Thượng Quan Mẫn Hoa dưới sự giúp đỡ giống như đùa cợt của Chu Thừa Hi giương cung lên, thật vất vả bắn tên ra, bay chưa được trăm mét đã rơi xuống đất.
Nhìn mũi tên đang từ từ rơi xuống ngay trước cửa thành kia, tựa hồ có thể nhìn thấy vẻ châm biếm trên mặt tên Cát Mạc Vương đối diện nữa, nàng tức giận đến mức quăng thẳng cả cung lẫn tên xuống đất mắng: “Cái thứ giẻ rách gì đây!”
Chu Thừa Hi cười đến gần như không thở nổi, đám người Nhậm Phục Thu còn có đám binh lính trên tường thành cũng nhìn không được cười rần rần. Thượng Quan Mẫn Hoa quay đầu quát ầm lên: “Cười cái gì mà cười, trình độ của loại như người cũng chỉ xứng với thứ cung tên giẻ rách này thôi, không trách được một trận chiến cũng đánh mất ba năm trời!”
Tên kia tức giận đến run rẩy cả người. Nhậm Phục Thu vội đỡ lấy Chu Thừa Hi thương thế quá nặng hết cả sức mà tức giận kia xuống. Thượng Quan Mẫn Hoa hừ hừ nhấc váy chuẩn bị nhảy xuống khỏi tường thành, lại nghe tên khốn Chu Thừa Hi kia – suy yếu đến thở không ra hơi rồi vẫn còn cố ra lệnh. Hắn nói: “Phái ba trăm binh hộ tống thiếu hoàng tử phi hồi cung!”
Danh sách chương