Cẩm Tú này, đúng là nên bồi dưỡng thật tốt, sau này dùng được.
Triệu Tích Vi liền hỏi một câu: "Mối quan hệ giữa Giang Hạ Vương phi với phủ thượng chúng ta trước kia có tốt không?"
Cẩm Tú trầm tư một lát, nói: "Lúc Vương phi rời khỏi kinh thành, nô tỳ còn chưa vào phủ."
Nàng ta nhớ lại: "Sau này nô tỳ làm việc trong viện của Đại phu nhân, hàng năm trung thu, tết nguyên đán Đại phu nhân đều vào cung dự tiệc. Ban thưởng trong cung cho đại thần gia quyến hàng năm đều tùy chỉnh, mà thái hậu ban thưởng mỗi năm đều không giống nhau, đều là hương vị xuất phát từ vùng Giang Nam. ”
"Có một năm tết nguyên đán, Giang Hạ Vương vượt tám trăm dặm đem cá vược nhồi đậu hũ tặng cho Thái hậu, Thái hậu thưởng cho Đại phu nhân một hộp, Tướng gia sau khi biết rất coi trọng, liền tiến cung tạ ơn trong đêm."
Triệu Tích Vi nghe ra lại thấy có gì đó rất kỳ quặc.
Giang Hạ Vương rời kinh nhiều năm như vậy, nhưng vẫn có quan hệ rất thân thiết với Thái hậu, điều này có ý gì? Mà hành động của phụ thân cũng quá quỷ dị, chẳng qua chỉ là một phần thưởng Thái hậu ban tặng, làm gì đến mức tiến cung tạ ơn trong đêm?
Giang Hạ vương, Triệu phủ, Thái hậu.
Ba từ này cứ lặp đi lặp lại trong đầu Triệu Tích Vi, khiến nàng mơ hồ có dự cảm chẳng lành.
Còn có biểu hiện của Triệu Thừa Yến như vậy thật quá khác thường.
Một kẻ vì lợi ích của mình mà có thể ngồi nhìn cha mẹ cãi nhau, làm sao có thể thật sự chân thành cho chúc phúc nàng chứ?
Triệu Tích Vi nghĩ đến đây, quyết định đợi ngày mai đến chỗ phụ thân bên kia.
Mặc dù Vương phi không có cho thấy thái độ muốn thông gia, nhưng Vương phi quả thật đã đến bái phỏng Triệu phủ còn đưa lễ.
Nếu như vương phủ thật sự có ý thông gia, vậy phụ thân sẽ nghĩ như thế nào đây?
Quyết đoán trong lòng vừa rồi bị sự lo lắng bất an quét sạch sành sanh.
Nàng liền nghĩ tới chuyện tế điện mẫu thân: "Cẩm Tú, ngươi đi bên ngoài tìm người hỏi thăm một chút, ở kinh thành nơi nào gần đây có chùa chiền? Ta muốn nhờ người lập một bài vị trong chùa để dâng hương cho mẫu thân của ta, có thể không?"
Cẩm Tú thu lại ý cười cung kính trả lời:
"Ở thành Trường An có hai ngôi chùa nổi tiếng, một là Minh Pháp Tự, khách hành hương khá nhiều, cái còn lại là Liên Hoa tự, rất thanh tịnh trang nghiêm. Tiểu thư nếu muốn tạo ban thờ cho mẫu thân ngài, thì nên chọn Liên Hoa tự thì hơn."
Triệu Tích Vi gật đầu: "Ngươi sai người đi hỏi một chút, đại khái muốn bao nhiêu bạc, ta chuẩn bị chu đáo."
Nàng không phải là người thích cầu trời khấn Phật, nhưng con người sau khi chết không thể sống lại, tưởng niệm của nàng nên có chỗ phó thác.
Cẩm Tú lĩnh mệnh mà đi.
Ngân Bảo nhìn vẻ mặt Triệu Tích Vi có chút mỏi mệt, liền cười nói: "Tiểu thư, nô tỳ đi lấy một chậu nước nóng cho ngài ngâm chân nhé?"
"Được." Triệu Tích Vi lúc này mới cảm thấy chân cóng đến hơi tê tê.
Trân Châu cùng Ngọc Lan lập tức nhấc một thùng nước nóng tiến đến, Ngân Bảo bưng chậu đồng, dùng gáo đồng múc hai gáo nước nóng, bỏ vào đó một ít muối thô và vỏ cam, sau đó phục vụ Tích Vi ngâm chân.
Chân vừa bỏ vào trong chậu, ngoài cửa vang lên giọng nói của Trân Châu: "Tôn ma ma đến rồi."
Triệu Tích Vi vội lau sạch sẽ chân rồi đi hài vào, hướng về phía ngoài cửa nói: "Mau mời."
Tôn ma ma vén rèm tiến bào, đầu tiên quan sát vẻ mặ Triệu Tích Vi sau đó mới cười hành lễ: "Vi nhi hảo."
Triệu Tích Vi đối với thân phận đặc thù của vị nhũ mẫu này từ trước đến nay cung kính cực kì, vội nghiêng người tránh đi nửa lễ.
Lập tức có nha hoàn đi lên bưng trà, lại có người mang ghế lên, Tôn ma ma mỉm cười nhìn hết thảy trật tự trật tự này, không khỏi âm thầm thán phục.
Mới về phủ có mấy ngày, người trong phủ đã biết quy củ hơn Đại phu nhân, có thể thấy được rất có thủ đoạn.
Tôn ma ma bưng trà nóng nhấp một ngụm, đi thẳng vào vấn đề mà nói: "Vương phi hôm nay đưa tiểu thư một bộ ây chuyền đá đỏ lựu, nô tỳ cũng nghe nói."
Triệu Tích Vi sững sờ.
Nghĩ không ra chuyện này truyền đi nhanh như vậy, sợ không quá mấy ngày, tin tức Vương phi coi trọng nàng sẽ phát đi khắp kinh thành.
Bất đắc dĩ cười cười, đang nghĩ nên nói cái gì thì Tôn ma ma lại thở dài một hơi: : "Ngài tuổi còn nhỏ, lại mới hồi phủ, trong kinh có rất nhiều chuyện, ngài đều không hiểu rõ, nghĩ đến cũng không có người đáng tin có thể chỉ điểm một chút."
Triệu Tích Vi nhu thuận như nước, cười nói: "Ta đang có rất nhiều chỗ không hiểu, mong rằng nhũ mẫu vui lòng chỉ giáo."
Tôn ma ma cười gật đầu, trầm tư chậm rãi nói: "Năm đó lão Giang Hạ Vương rời kinh, cùng với việc ngoại tổ phụ của ngài bị giáng chức, đều xuất phát từ một vụ án gian lận.
Án này liên luỵ rất rộng, ý của bệ hạ là toàn bộ môn sinh năm đó vĩnh viễn không thu nhận. Nhưng ngoại tổ phụ của ngài không đồng ý, ông ấy quản lý thái học, dưới tay ông ấy có rất nhiều đệ tử xuất thân bần hàn, trận tai bay vạ gió này, có thể sẽ khiến một số môn sinh của ông ấy cả đời này vô duyên với con đường làm quan."
Triệu Tích Vi lẳng lặng nghe, đưa tay chọn từ trong đĩa trái cây một quả lê trong suốt màu vàng.
Động tác cầm đao của nàng thuần thục lại nhẹ nhàng, đầu ngón tay trắng nõn như ngọc, đao màu bạc nhanh chóng xoay tròn, Tôn ma ma nhìn thấy hoa mắt. Trong lúc nhất thời không phân biệt được rốt cuộc là đao đang xoay, hay là tay đang xoay.
Tôn ma ma âm thầm gật đầu, những tiểu thư được nuông chiều trong phủ, đừng nói gọt hoa quả, cho dù là bóc đậu phộng, cũng không thể không có người hầu hạ.
Vừa nói, quả lê trong suốt đã được gọt vỏ và cắt thành từng miếng nhỏ.
Triệu Tích Vi nhặt chúng ra bằng một cái gắp bạc mảnh mai, đặt chúng vào một chiếc đĩa mận tráng men màu xanh lá cây nhỏ và đẩy chúng đến trước mặt Tôn ma ma.
Tôn ma ma liền nếm thử một miếng, cho vào miệng thanh thúy ngọt ngào, làm cho bà ấy có vài phần thích ý: "Ngoại tổ phụ ngài cực lực phản đối hành động này của bệ hạ, năm đó cố hoàng hậu vừa mới qua đời, bệ hạ vốn tâm tình không tốt, trong cơn giận dữ liền miễn quan cho ngoại tổ phụ ngài, bảo ông ấy cáo lão về quê.Có điều, Vi nhi ngài cũng không cần đau lòng, làm quan chính là thăng trầm như vậy. ”
Triệu Tích Vi gật đầu.
Gần vua như gần cọp, chọc giận Hoàng đế bị cách chức, thật sự là chuyện hết sức bình thường.
Tôn ma ma đối với sự trầm ổn của nàng rất tán thưởng: "Năm đó, phụ thân ngài vẫn là tán kỵ thường thị, thường xuyên đi theo bên cạnh bệ hạ, rất được bệ hạ tín nhiệm. Ngày ngoại tổ phụ ngài rời kinh, trời mưa rất lớn, phụ thân ngài quỳ ở Thái Học Viện một ngày. ”
"Còn có một chuyện."
Tôn ma ma dừng một chút, cười nói: "Ngày đó, Đại phu nhân ở trong mưa che ô cho phụ thân ngài một ngày, sau đó bởi vậy bị phong hàn, bị bệnh gần sáu bảy ngày mới khỏe. Khi đó, bà ấy còn là đại tiểu thư kim tôn ngọc quý của Từ gia. ”
Ánh mắt Triệu Tích Khẽ ngưng lại.
Tôn ma ma liếc qua, tự mình khẽ thở dài: "Ai, trước cửa Thái học viện có hai gốc hải đường, mưa to trút xuống, hoa rơi đầy đất, Đại phu nhân cùng phụ thân ngài cùng nhau dầm mưa, tình cảnh kia khiến những người không biết rất cảm động. ”
Triệu Tích Vi liền một mặt nhu hòa cười cười: "Đại phu nhân đối với phụ thân quả thật là một mảnh thật tâm. ”
Tôn ma ma cố ý nhắc tới chuyện này, đơn giản là muốn mình thông cảm cho Từ thị một chút.
Kỳ thật nàng đối với Từ thị cũng không có gì căm hận, ngược lại còn có thể hiểu được.
Người trong lòng trượng phu yêu tha thiết không phải mình, không ai có thể bình tĩnh đối mặt.
Nữ nhân yêu mà không có được, chính là một loại đáng buồn.
Hoa hải đường ngụ ý tình yêu cay đắng, còn gọi là đoạn trường hoa, ý tứ là yêu một người khổ sở, nhưng chung quy cũng không có kết quả, loại cảm giác này tựa như đứt ruột đứt gan vậy.
Triệu Tích Vi liền hỏi một câu: "Mối quan hệ giữa Giang Hạ Vương phi với phủ thượng chúng ta trước kia có tốt không?"
Cẩm Tú trầm tư một lát, nói: "Lúc Vương phi rời khỏi kinh thành, nô tỳ còn chưa vào phủ."
Nàng ta nhớ lại: "Sau này nô tỳ làm việc trong viện của Đại phu nhân, hàng năm trung thu, tết nguyên đán Đại phu nhân đều vào cung dự tiệc. Ban thưởng trong cung cho đại thần gia quyến hàng năm đều tùy chỉnh, mà thái hậu ban thưởng mỗi năm đều không giống nhau, đều là hương vị xuất phát từ vùng Giang Nam. ”
"Có một năm tết nguyên đán, Giang Hạ Vương vượt tám trăm dặm đem cá vược nhồi đậu hũ tặng cho Thái hậu, Thái hậu thưởng cho Đại phu nhân một hộp, Tướng gia sau khi biết rất coi trọng, liền tiến cung tạ ơn trong đêm."
Triệu Tích Vi nghe ra lại thấy có gì đó rất kỳ quặc.
Giang Hạ Vương rời kinh nhiều năm như vậy, nhưng vẫn có quan hệ rất thân thiết với Thái hậu, điều này có ý gì? Mà hành động của phụ thân cũng quá quỷ dị, chẳng qua chỉ là một phần thưởng Thái hậu ban tặng, làm gì đến mức tiến cung tạ ơn trong đêm?
Giang Hạ vương, Triệu phủ, Thái hậu.
Ba từ này cứ lặp đi lặp lại trong đầu Triệu Tích Vi, khiến nàng mơ hồ có dự cảm chẳng lành.
Còn có biểu hiện của Triệu Thừa Yến như vậy thật quá khác thường.
Một kẻ vì lợi ích của mình mà có thể ngồi nhìn cha mẹ cãi nhau, làm sao có thể thật sự chân thành cho chúc phúc nàng chứ?
Triệu Tích Vi nghĩ đến đây, quyết định đợi ngày mai đến chỗ phụ thân bên kia.
Mặc dù Vương phi không có cho thấy thái độ muốn thông gia, nhưng Vương phi quả thật đã đến bái phỏng Triệu phủ còn đưa lễ.
Nếu như vương phủ thật sự có ý thông gia, vậy phụ thân sẽ nghĩ như thế nào đây?
Quyết đoán trong lòng vừa rồi bị sự lo lắng bất an quét sạch sành sanh.
Nàng liền nghĩ tới chuyện tế điện mẫu thân: "Cẩm Tú, ngươi đi bên ngoài tìm người hỏi thăm một chút, ở kinh thành nơi nào gần đây có chùa chiền? Ta muốn nhờ người lập một bài vị trong chùa để dâng hương cho mẫu thân của ta, có thể không?"
Cẩm Tú thu lại ý cười cung kính trả lời:
"Ở thành Trường An có hai ngôi chùa nổi tiếng, một là Minh Pháp Tự, khách hành hương khá nhiều, cái còn lại là Liên Hoa tự, rất thanh tịnh trang nghiêm. Tiểu thư nếu muốn tạo ban thờ cho mẫu thân ngài, thì nên chọn Liên Hoa tự thì hơn."
Triệu Tích Vi gật đầu: "Ngươi sai người đi hỏi một chút, đại khái muốn bao nhiêu bạc, ta chuẩn bị chu đáo."
Nàng không phải là người thích cầu trời khấn Phật, nhưng con người sau khi chết không thể sống lại, tưởng niệm của nàng nên có chỗ phó thác.
Cẩm Tú lĩnh mệnh mà đi.
Ngân Bảo nhìn vẻ mặt Triệu Tích Vi có chút mỏi mệt, liền cười nói: "Tiểu thư, nô tỳ đi lấy một chậu nước nóng cho ngài ngâm chân nhé?"
"Được." Triệu Tích Vi lúc này mới cảm thấy chân cóng đến hơi tê tê.
Trân Châu cùng Ngọc Lan lập tức nhấc một thùng nước nóng tiến đến, Ngân Bảo bưng chậu đồng, dùng gáo đồng múc hai gáo nước nóng, bỏ vào đó một ít muối thô và vỏ cam, sau đó phục vụ Tích Vi ngâm chân.
Chân vừa bỏ vào trong chậu, ngoài cửa vang lên giọng nói của Trân Châu: "Tôn ma ma đến rồi."
Triệu Tích Vi vội lau sạch sẽ chân rồi đi hài vào, hướng về phía ngoài cửa nói: "Mau mời."
Tôn ma ma vén rèm tiến bào, đầu tiên quan sát vẻ mặ Triệu Tích Vi sau đó mới cười hành lễ: "Vi nhi hảo."
Triệu Tích Vi đối với thân phận đặc thù của vị nhũ mẫu này từ trước đến nay cung kính cực kì, vội nghiêng người tránh đi nửa lễ.
Lập tức có nha hoàn đi lên bưng trà, lại có người mang ghế lên, Tôn ma ma mỉm cười nhìn hết thảy trật tự trật tự này, không khỏi âm thầm thán phục.
Mới về phủ có mấy ngày, người trong phủ đã biết quy củ hơn Đại phu nhân, có thể thấy được rất có thủ đoạn.
Tôn ma ma bưng trà nóng nhấp một ngụm, đi thẳng vào vấn đề mà nói: "Vương phi hôm nay đưa tiểu thư một bộ ây chuyền đá đỏ lựu, nô tỳ cũng nghe nói."
Triệu Tích Vi sững sờ.
Nghĩ không ra chuyện này truyền đi nhanh như vậy, sợ không quá mấy ngày, tin tức Vương phi coi trọng nàng sẽ phát đi khắp kinh thành.
Bất đắc dĩ cười cười, đang nghĩ nên nói cái gì thì Tôn ma ma lại thở dài một hơi: : "Ngài tuổi còn nhỏ, lại mới hồi phủ, trong kinh có rất nhiều chuyện, ngài đều không hiểu rõ, nghĩ đến cũng không có người đáng tin có thể chỉ điểm một chút."
Triệu Tích Vi nhu thuận như nước, cười nói: "Ta đang có rất nhiều chỗ không hiểu, mong rằng nhũ mẫu vui lòng chỉ giáo."
Tôn ma ma cười gật đầu, trầm tư chậm rãi nói: "Năm đó lão Giang Hạ Vương rời kinh, cùng với việc ngoại tổ phụ của ngài bị giáng chức, đều xuất phát từ một vụ án gian lận.
Án này liên luỵ rất rộng, ý của bệ hạ là toàn bộ môn sinh năm đó vĩnh viễn không thu nhận. Nhưng ngoại tổ phụ của ngài không đồng ý, ông ấy quản lý thái học, dưới tay ông ấy có rất nhiều đệ tử xuất thân bần hàn, trận tai bay vạ gió này, có thể sẽ khiến một số môn sinh của ông ấy cả đời này vô duyên với con đường làm quan."
Triệu Tích Vi lẳng lặng nghe, đưa tay chọn từ trong đĩa trái cây một quả lê trong suốt màu vàng.
Động tác cầm đao của nàng thuần thục lại nhẹ nhàng, đầu ngón tay trắng nõn như ngọc, đao màu bạc nhanh chóng xoay tròn, Tôn ma ma nhìn thấy hoa mắt. Trong lúc nhất thời không phân biệt được rốt cuộc là đao đang xoay, hay là tay đang xoay.
Tôn ma ma âm thầm gật đầu, những tiểu thư được nuông chiều trong phủ, đừng nói gọt hoa quả, cho dù là bóc đậu phộng, cũng không thể không có người hầu hạ.
Vừa nói, quả lê trong suốt đã được gọt vỏ và cắt thành từng miếng nhỏ.
Triệu Tích Vi nhặt chúng ra bằng một cái gắp bạc mảnh mai, đặt chúng vào một chiếc đĩa mận tráng men màu xanh lá cây nhỏ và đẩy chúng đến trước mặt Tôn ma ma.
Tôn ma ma liền nếm thử một miếng, cho vào miệng thanh thúy ngọt ngào, làm cho bà ấy có vài phần thích ý: "Ngoại tổ phụ ngài cực lực phản đối hành động này của bệ hạ, năm đó cố hoàng hậu vừa mới qua đời, bệ hạ vốn tâm tình không tốt, trong cơn giận dữ liền miễn quan cho ngoại tổ phụ ngài, bảo ông ấy cáo lão về quê.Có điều, Vi nhi ngài cũng không cần đau lòng, làm quan chính là thăng trầm như vậy. ”
Triệu Tích Vi gật đầu.
Gần vua như gần cọp, chọc giận Hoàng đế bị cách chức, thật sự là chuyện hết sức bình thường.
Tôn ma ma đối với sự trầm ổn của nàng rất tán thưởng: "Năm đó, phụ thân ngài vẫn là tán kỵ thường thị, thường xuyên đi theo bên cạnh bệ hạ, rất được bệ hạ tín nhiệm. Ngày ngoại tổ phụ ngài rời kinh, trời mưa rất lớn, phụ thân ngài quỳ ở Thái Học Viện một ngày. ”
"Còn có một chuyện."
Tôn ma ma dừng một chút, cười nói: "Ngày đó, Đại phu nhân ở trong mưa che ô cho phụ thân ngài một ngày, sau đó bởi vậy bị phong hàn, bị bệnh gần sáu bảy ngày mới khỏe. Khi đó, bà ấy còn là đại tiểu thư kim tôn ngọc quý của Từ gia. ”
Ánh mắt Triệu Tích Khẽ ngưng lại.
Tôn ma ma liếc qua, tự mình khẽ thở dài: "Ai, trước cửa Thái học viện có hai gốc hải đường, mưa to trút xuống, hoa rơi đầy đất, Đại phu nhân cùng phụ thân ngài cùng nhau dầm mưa, tình cảnh kia khiến những người không biết rất cảm động. ”
Triệu Tích Vi liền một mặt nhu hòa cười cười: "Đại phu nhân đối với phụ thân quả thật là một mảnh thật tâm. ”
Tôn ma ma cố ý nhắc tới chuyện này, đơn giản là muốn mình thông cảm cho Từ thị một chút.
Kỳ thật nàng đối với Từ thị cũng không có gì căm hận, ngược lại còn có thể hiểu được.
Người trong lòng trượng phu yêu tha thiết không phải mình, không ai có thể bình tĩnh đối mặt.
Nữ nhân yêu mà không có được, chính là một loại đáng buồn.
Hoa hải đường ngụ ý tình yêu cay đắng, còn gọi là đoạn trường hoa, ý tứ là yêu một người khổ sở, nhưng chung quy cũng không có kết quả, loại cảm giác này tựa như đứt ruột đứt gan vậy.
Danh sách chương