Chính là Thái tử Lý Huyền Dạ.

"Hôm nay bài vở nhàn rỗi." Hắn bình tĩnh hồi bẩm: "Nhi thần quan tâm tới bệnh tình của phụ hoàng, liền tới xem một chút."

"Thân thể khỏi bệnh được đôi chút, thì tâm bệnh lại tới nữa rồi." Hoàng đế cười nói: "Chuyện của Thừa tướng chắc hẳn con cũng nghe rồi, trẫm cùng đám lão già này thương lượng nửa ngày cũng không có manh mối gì. Con tới đúng lúc, theo ý con, xử lý như thế nào mới thỏa đáng?"

Lý Huyền Dạ hơi giật mình.

Đình Úy cùng Quang Lộc đại phu vừa mới tranh cãi, giờ đã đứng thẳng, cúi đầu xuống, nín thở chờ đợi.

Tư Không cùng Tư Đồ đức cao vọng trọng giả vờ như không biết gì, lặng lẽ ngoảnh mặt làm ngơ.

Bầu không khí lập tức trở nên kì bí.

Lý Huyền Dạ nhìn thoáng qua vẻ mặt mệt mỏi của Hoàng đế, đôi lông mày dài gần như vô hình nhíu lại: "Phụ hoàng còn chưa uống thuốc sao? Để nhi thần hầu hạ phụ hoàng uống thuốc trước đã."

Nội thị Tào Đức vội vã bưng một cái khay sơn mài màu đen, dâng thuốc lên: "Đây là thuốc Thượng Dược Cục mới sắc, mời bệ hạ dùng."

Lý Huyền Dạ đích thân cầm lấy chiếc bát tráng men xanh trắng pha lê, dùng thìa múc một thìa nhỏ, nhẹ nhàng nếm thử, thấy nhiệt độ vừa phải, liền nói: "Thân thể quan trọng, phụ hoàng uống thuốc trước đi."

Sắc mặt Hoàng đế nhu hòa đi rất nhiều, cười gật đầu: "Được."

Hoàng hậu chết sớm, để lại một đôi hài tử. Đương kim bệ hạ liền giữ hai đứa bé ở bên cạnh, tự mình nuôi nấng chúng.

Vì vậy quan hệ giữa Thái tử cùng Hoàng đế đặc biệt thân thiết, thậm chí không có khoảng cách giữa quân phụ thần tử.

Quần thần bên dưới nhìn thấy cảnh cha con thâm tình này, đi cũng không được, ở lại cũng không xong.

Thấy bát canh thuốc đã vơi đi một nửa, thái tử liếc nhìn tất cả các đại thần, sau đó bình tĩnh nói: "Chư vị thần công hôm nay đã mệt mỏi rồi, lui xuống trước đi."



Chúng thần tử như đang chờ câu này, đồng loạt khom người như sắp được đại xá: "Chúng thần cáo lui."

Thái hậu muốn vạch tội thừa tướng, Hoàng đế muốn đám người bọn họ đứng ra tỏ thái độ.

Nói đùa cái gì thế, có ai chê mạng sống của mình quá dài rồi sao? Chỉ một thoáng, đám người trong điện rút lui sạch sẽ.

Sắc trời có chút u ám, cung nữ lặng lẽ đốt sáng đèn sừng hươu trong đại sảnh, sau đó lại lặng yên không một tiếng động lui xuống.

Ánh đèn màu cam dịu dàng và yên bình, bầu không khí trở nên hài hòa hơn rất nhiều.

Lý Huyền Dạ phục thị Hoàng đế uống thuốc xong, nội thị Tào Đức vội vàng mang chiếc chậu vàng đến, Lý Huyền Dạ lấy khăn gấm, ngâm nước rồi nhẹ nhàng vắt khô, đầu tiên lau tay, sau đó tự mình lau mặt cho Hoàng đế.

Lúc này trong điện cũng không có người ngoài, lời nói của Hoàng đế càng thêm thẳng thắn: "Đám cáo già này! Ta vừa nói muốn bảo vệ Triệu Tử Nghi, liền lập tức lấy chuyện Bùi Công Quyền ra chắn ta. . ."

Đoạn đối thoại thay đổi: "Chuyện này cũng do ta năm đó không xử lý tốt, đến mức Thẩm Mục buồn bực sầu não mà chết, nhưng ai có thể ngờ Triệu Tử Nghi lại là kẻ si tình. Bây giờ xảy ra chuyện như vậy, Thái hậu nhất định sẽ lấy chuyện này áp chế ta. . ."

Hoàng đế nhớ lại chuyện cũ, cảm xúc bực bội lần nữa dâng lên: "Nữ nhi ngoài luồng này của Triệu gia, đúng là một rắc rối lớn."

Lý Huyền Dạ ngồi xuống bên cửa sổ, nội thị Tào Đức vội dâng trà phía bên tay trái hắn.

Lý Huyền Dạ nhấp một miếng trà, vẻ mặt tự nhiên mà nói: "Đương thời Thẩm Mục bị giáng chức, đều bởi vì chính hắn đã làm sai trước, phụ hoàng không cần áy náy."

Hoàng đế là một vị vua nhân từ, nhìn thấy thái tử mới mười chín tuổi mà đã có sát ý tàn nhẫn, trong lòng không khỏi cảm thấy khó chịu, thở dài thườn thượt.

Nếu như sức khỏe của hắn tốt một chút, triều đình cũng không đến nỗi loạn thành bộ dạng như thế này, giao cho thái tử nhất định sẽ là một thiên hạ quang minh chính đại.

Đáng tiếc trời không toại lòng người, bây giờ Đại Ngụy thù trong giặc ngoài, Thái tử chỉ có thể không ngừng tu luyện, tâm tính trở nên càng ngày càng tàn nhẫn.



Biểu lộ Lý Huyền Dạ cũng rất bình thản: "Quân vi thần cương ( đối đãi giữa Vua và thần tử, lấy ý trong Tam cương ngũ thường của nho giáo), nếu như Thẩm Mục là một người thông minh, hắn nên hiểu rõ mọi thứ mà Thẩm gia có được, đều đến từ Hoàng đế. Ngồi lên vị trí công khanh, hắn không thể nào cứ giữ mãi khí phách thư sinh như vậy, cái gọi là liêm khiết thanh bạch, trước tiên phải có quyền lực cường đại. Nếu ngay cả đạo lý này hắn cũng không hiểu được, thì dù phụ hoàng không giáng chức hắn, hắn cũng sẽ mất tất cả trong cuộc đấu tranh giữa các phe phái."

"Dạ nhi nói rất có lý." Hoàng đế tán thưởng gật đầu, nhớ lại chuyện trước kia, không nhịn được dần dần nghiêm túc: "Đúng vậy, hồi ấy thế lực Giang Hạ vương khổng lồ như vậy, Thẩm Mục đứng đầu chín đại thần, nhưng hắn lại chỉ muốn lo cho thân mình, cho dù trẫm không giáng chức quan của hắn, sớm muộn hắn cũng sẽ bị phe cánh của Thái hậu diệt trừ."

"Cho nên chuyện của Triệu Tử Nghi, cứ công khai để mặc cho Thái hậu vạch tội là được rồi." Lý Huyền Dạ cười cười, chậm rãi nói, "Tốt nhất huyên náo cả triều đều biết, làm cho tất cả mọi người đều biết Thái hậu không thể dung thứ cho Triệu Tử Nghi. Cũng để Triệu Tử Nghi tự mình hiểu rõ, cái gọi là quan thanh lưu chỉ lo thân mình, chính là si tâm vọng tưởng."

Sau khi chuyển chủ đề, hắn lại nói: "Mà sau lưng, người nên thi hành đối sách lôi kéo Triệu gia, tránh việc Triệu Tử Nghi do dự không quyết, bị phe cánh Thái hậu lợi dụng."

"Không sai! Dạ nhi nói mấy câu, đã giải quyết được đại sự trong lòng phụ hoàng rồi!" Hai mắt Hoàng đế sáng lên, trạng thái ốm yếu trước kia cũng cũng khá hơn phân nửa.

Hắn nhìn nhi tử thật sâu, dường như nghĩ tới điều gì đó: "Còn có chuyện này, hồi đó một nhà lão Giang Hạ vương rời khỏi kinh thành, là do trẫm cố ý gây nên. Lần này Lý Kính Tông đột nhiên hồi kinh, Thái hậu liền vội vã đàn áp Triệu Tử Nghi, sợ là muốn dọn cho Lý Kính Tông một vị trí."

Lý Huyền Dạ cười nói: "Đã như vậy, chuyện của Triệu gia càng dễ giải quyết."

Hoàng đế thấy gương mặt nhi tử như có dự liệu từ trước, ngạc nhiên nói: "Con có biện pháp vẹn cả đôi đường sao?"

Nụ cười của Lý Huyền Dạ dần nhạt đi: "Để Lý Kính Tông trở lại kinh thành cũng tốt, tránh cho đám cáo già này nghĩ đến việc làm quan rảnh rỗi."

"Nói đến Triệu Tử Nghi, người này đúng là nhân tài hiếm có. Chỉ có một điểm, quá quý trọng danh dự, bây giờ trong triều thế cục sốt sắng như vậy, hắn vẫn muốn đứng ngoài. Đây đúng thật là cao thủ truyền thừa, học hết thói ngông nghênh của Thẩm Mục kia." Lý Huyền Dạ nhíu mày: "Chi bằng để nữ nhi kia của hắn kết thông gia với phủ Giang Hạ vương đi."

"Thông gia?" Hoàng đế nhìn nhi tử, thấy vẻ mặt hắn ung dung tự tại, trong lời nói không mang bất cứ tình cảm riêng tư gì, đối với "quân thần chi thuật" (nghệ thuật đối đãi giữa quân vương và thần tử) đã nhớ kỹ trong lòng. Ánh mắt không khỏi ngưng lại.

Trầm ngâm một lát mới nói: "Kế này được, có điều Triệu Tử Nghi là một người rất có tình nghĩa, sao có thể hi sinh hôn sự của nữ nhi?"

Lý Huyền Dạ nhàn nhạt mỉm cười: "Phụ hoàng, người không nên cho rằng Triệu Tử Nghi quá thoát tục. Nếu hắn thật sự nặng tình nghĩa như vậy, sao có thể vào lúc Thẩm gia thất thế mà vứt bỏ Thẩm thị nữ không để ý? Hắn có thể được phụ hoàng đề bạt nhanh chóng như vậy, trở thành Thừa tướng trẻ tuổi nhất của triều Đại Ngụy từ khi khai quốc đến nay. Đó không phải là kết quả từ kiến ​​​​thức chiến thuật sâu rộng của hắn sao?"

"Hắn đồng ý kết thông gia, tiến thì có thể lôi kéo thế lực huyết mạch Giang Hạ vương, lui thì có thể ngăn cản vây cánh Thái hậu công kích. Vô luận như thế nào, đều là làm ăn có lãi."

"Quả thật không tệ." Hoàng đế gật đầu chậm rãi nói: "Để Triệu Tử Nghi kiềm chế Giang Hạ vương, để Giang Hạ vương kiềm chế phe cánh của Thái hậu. . . Có điều không biết tư chất nữ nhi kia của Triệu Tử Nghi thế nào, nếu nóng nảy không có gì nổi bật, chỉ sợ trộm gà không được còn mất nắm gạo."
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện