Lý Hà Đồ về London, đột nhiên nhớ ra mấy ngày trước là sinh nhật Augs, có hơi áy náy. Nhưng nhất thời không thể nghĩ ra nên tặng gì cho Augs, hỏi Augs, hắn lại nói quà tặng phải do người tặng tự nghĩ.

Lý Hà Đồ do dự mãi, cuối cùng tặng Augs một chiếc cà vạt do mình lựa chọn, cũng mời Augs ăn một bữa cơm. Augs nhận quà rất vui vẻ, mặc dù không đáng bao nhiêu tiền, nhưng dùng cà vạt là thứ đồ vật tương đối riêng tư làm quà có thể thể hiện ra sự thân mật.

Ngoại ô London

Đêm đã khuya, phần lớn biệt thự đều đã xuống đèn, côn trùng hát ca trong bóng tối, có mấy con đom đóm không chịu cô đơn mà vỗ hai cánh bay nhẹ nhàng đến bên những khung cửa sổ tỏa ánh sáng vàng.

Phía trong cửa sổ, Lý Hà Đồ đeo tai nghe đang nằm bò trên bàn viết gì đó.

Và, đó là một khuông nhạc viết đầy nốt nhạc

Có khi anh dừng lại, chăm chú nghe âm thanh trong tai nghe, có khi ánh mắt anh lại đột nhiên sáng lên, sau đó cúi đầu viết một dãy nốt nhạc.

Khi kim giờ điểm đến số 1, Lý Hà Đồ cuối cùng cũng đặt bút máy trong tay xuống.

Trong tai nghe đang phát một bản nhạc đặc biệt, thanh âm kia khác với bất cứ một loại nhạc cụ nào trên thế giới. Kỳ diệu mà trong trẻo, không qua chút mài giũa nào, là thứ kỳ tích độc đáo của tự nhiên.

Lý Hà Đồ ngả lưng vào ghế ngồi, giơ cao bản nhạc, nở nụ cười ước ao mãn nguyện.

Buổi sáng ngày hôm sau, trên đường Lý Hà Đồ lái xe đến phòng làm việc thì kẹt xe, anh liền chuyển sang một con đường khác, đi qua một bệnh viện, bỗng thấy Augs từ trong đi ra.

Lý Hà Đồ dừng xe bên lề, xuống xe chào Augs.

Trên mặt Augs lộ ra sự kinh ngạc, trong sự kinh ngạc còn xen lẫn căng thẳng. Nhưng khi Lý Hà Đồ đến gần, hắn đã khôi phục vẻ mặt điềm đạm như xưa.

“Tiểu Đồ, sao em lại ở đây?”

“Đường kia kẹt xe nên phải đi đường vòng. Nhưng mà Augs, anh bị bệnh sao?” Lý Hà Đồ lo lắng hỏi.

Augs thấy Lý Hà Đồ lo lắng cho mình thì tỏ ra vui vẻ, vỗ tai Lý Hà Đồ cười nói: “Chỉ đến thăm bạn thôi, đường lo lắng, thân thể anh khỏe lắm.”

Lý Hà Đồ gật đầu, nhìn thấy Augs đeo cà vạt mình tặng.

“Sau này nếu không phải sinh nhật, Tiểu Đồ có thể tặng quà cho anh không?”

“Anh thích là được.”

Augs hài lòng gật đầu, hỏi: “Ăn sáng chưa? Gần đây có một nhà hàng kiểu Trung mới mở, hương vị không tệ, anh đưa em đi.”

“À, được.”

Augs chuyển cái tay đang đặt trên vai Lý Hà Đồ sang bên kia, ôm vai Lý Hà Đồ dẫn đi.

Trên tòa nhà khu nội trú bệnh viện hướng ra cửa chính, một thanh niên tóc đen chống gậy đứng bên cửa sổ. Y tá mở cửa đi vào, vội đi nhanh đến vừa đỡ cậu ngồi lên giường vừa bất đắc dĩ trách cứ: “Sao lần nào cậu cũng như vậy, nói bao nhiêu lần cũng không nghe! Không phải lại đứng kia nhìn anh cậu đi đấy chứ? Vết thương không đau à? Nếu muốn làm anh cậu đến thăm nhiều hơn thì nói với anh ta không phải được rồi sao.”

Thanh niên cười khổ lắc đầu, “Không được, không được...”

“Cậu không muốn quấy rầy công việc của anh mình à, đúng là một cậu em hiểu chuyện mà. Nhưng mà, thỉnh thoảng làm nũng chút cũng không sao đâu.”

Thanh niên nhắm mắt, nằm xuống, “Tiêm đi.”

__

Buổi chiều là thời gian luyện đàn cố định của Lý Hà Đồ

Khi Andrew đi tới cửa phòng đàn, nghe thấy nhịp điệu xa lạ vang lên từ bên trong. Âm thanh của cello thường là dày dặn vững vàng, tạo cho người nghe một cảm giác trang nghiêm bi kịch, mà ở trong nhịp điệu xa lạ đó, tiếng đàn lại dịu dàng như thế, vui vẻ như thế, giống như thả người nằm giữa tầng mây, bị một thứ cảm xúc ấm áp mà thâm tình ôm lấy.

Andrew phấn khởi mở cửa ra, không để ý khiến cửa phát ra tiếng kêu, Andrew hơi bất an nhìn về phía Lý Hà Đồ, sợ quấy rầy anh luyện đàn. Nhưng mà, cái nhìn này khiến Andrew ngẩn người.

Ánh mặt trời buổi chiều soi lên mặt anh, tạo thành những mảnh sáng chồng chéo lên nhau, mí mắt anh thả lỏng, hàng mi dày đổ bóng mờ màu xám tro, khóe môi mang nụ cười như ẩn như hiện, an tĩnh mà tốt đẹp.

Trước kia khi Lý Hà Đồ luyện đàn, mặc dù cũng chuyên chú đầy cảm xúc như vậy nhưng Andrew luôn cảm thấy Lý Hà Đồ khi đó rất cô độc, khi ấy dường như anh chỉ có đàn và chính mình. Anh dùng tiếng đàn ngăn cách không gian tạo ra một thế giới chỉ thuộc về mình, không một ai có thể bước vào.

Nhưng vào thời khắc này, Andrew như thấy được một Lý Hà Đồ hoàn toàn khác biệt, tiếng đàn của anh không còn chỉ là ngâm nga nỗi bơ vơ mà dường như đang bày tỏ nỗi luyến quyến cùng ai. Andrew có dự cảm, nếu diễn tấu công khai bài hát này, sự nghiệp của Lý sẽ bước lên một tầm cao mới.

Đợi khúc nhạc kết thúc, Andrew mới bước chân đi nhanh đến bên cạnh Lý Hà Đồ.

“Lý, đây là bài gì?”

Lý Hà Đồ đã quá quen thuộc với trạng thái hưng phấn của Andrew, anh nhìn bản nhạc nhướng mày.

Andrew cúi đầu nhìn theo, khẽ hô: “Oh! Lý, đây là bản nhạc cậu mới sáng tác sao? Trời ơi, trời ơi! Tôi phải chuẩn bị tuyên truyền cho thật tốt.”

Lý Hà Đồ cất bản nhạc mẫu trên giá đi, nhạt nhẽo nói: “Andrew, bản nhạc này sẽ không phát hành.”

“Cái gì!! Tại sao?!” Andrew không dám tin trợn tròn mắt.

“Không tại sao cả.”

Andrew lấy tay che trán, rầu rĩ hỏi: “Lý, tại sao vậy? Nhạc sáng tác ra không phải là để chia sẻ với người khác sao? Ban đầu cậu lên sân khấu không phải cũng là vì muốn chia sẻ âm nhạc đến nhiều người hơn sao?!”

Lý Hà Đồ đứng lên, nghiêm túc nhìn Andrew: “Andrew, trước kia tôi cho rằng chỉ cần trao đi chính là chia sẻ, nhưng có một người khiến tôi hiểu mình đã sai. Chia sẻ phải là trao lẫn nhau.”

“Được được, Lý, nếu cậu đã có người chia sẻ, vậy thì công khai hay không có vấn đề gì đâu?”

Ánh mắt Lý Hà Đồ mềm mại, rơi xuống bản nhạc trong tay, “Không, Andrew, đây là bản nhạc viết cho người đó, là thuộc về người đó.”

“Lý, đây là yêu cầu vô lễ gì vậy?! Bạn của cậu sao có thể yêu cầu như thế chứ!”

“Không, đây là ý của tôi. Hy vọng anh có thể tôn trọng tôi.”

Andrew thấy Lý Hà Đồ vô cùng kiên quyết, cuối cùng thở dài, đành phải thỏa hiệp.

__

Mưa phùn liên tục nhiều ngày nay ở London, cho dù che ô cũng không ngăn nổi sự ẩm ướt, kéo theo nhiệt độ ngày một hạ xuống. Đến khi mọi người bắt đầu mặc áo khoác mới chậm rãi nhận ra, à, thì ra mùa thu đã đến.

Lý Hà Đồ đi trên đường, có mấy đứa bé chạy đến bên anh xin vài đồng tiền lẻ. Lý Hà Đồ cười cho chúng 50 xu, đám trẻ vui mừng nói cảm ơn, hi hi ha ha chạy đi.

Lúc này, Lý Hà Đồ mới nhớ ra mấy ngày nữa là mùng 5 tháng 11 – Lễ Bonfire Night, đám trẻ sẽ xin người qua đường mấy đồng tiền xu mua hình nộm, đến ngày đó sẽ cử hành đốt pháo hoa và hình nộm.

Lý Hà Đồ lại đi một lúc, nhìn thấy một cửa tiệm DIY (Do it yourself) nhỏ, hơi chần chừ rồi đi vào cửa tiệm.

“Xin chào quý khách. Tôi có thể giúp gì cho ngài?” Cô gái trẻ trong tiệm tươi cười chào hỏi.

“…À, tôi muốn… làm một món đồ chơi.”

“Ồ, ra là vậy. Gần đây có rất nhiều phụ huynh dẫn con đến học làm hình nộm. Quý khách, con của ngài đâu?”

Mặt Lý Hà Đồ hơi ửng đỏ, có hơi lúng túng, “Tôi làm cho bạn.”

Cô gái hơi ngạc nhiên, rồi lập tức bình thường lại: “À, được, quý khách ngồi trước đi. Tôi sẽ dạy ngài.”

Lý Hà Đồ mất nguyên một buổi chiều và phân nửa buổi tối để ở trong tiệm, làm mười mấy cái thất bại, cuối cùng mới làm xong một con cá voi sát thủ bông màu trắng đen.

“Con thú bông này đáng yêu ghê, quý khách à, bạn của ngài chắc chắn sẽ thích nó.”

Tay Lý Hà Đồ dán đầy băng cá nhân, nhưng khi nhìn cá voi sát thủ nho nhỏ trong tay mình, anh cảm thấy rất đáng giá.

Lý Hà Đồ rời đi không lâu, một cô gái vội vả chạy tới.

“Lily, xin lỗi xin lỗi, tớ tới trễ.”

“Lucy, cậu chắc chắn sẽ hối hận vì đã đến trễ.”

Lily chỉ mười mấy con thú bông trên bàn, nheo nheo mắt: “Thần tượng của cậu vừa mới đến, những con này đều do anh ấy làm.”

“Gì cơ!!” Lucy vội chạy lên, cầm một con lên xem, đường may xiên xiên vẹo vẹo, lòi cả bông vải bên trong ra. Nhìn kỹ còn thấy trên lớp vải nhưng trắng có mấy dấu dỏ.

“Cậu không nhầm chứ, đúng là Lý không?! Sao anh ấy lại không quý trọng bàn tay mình như vậy.”

“Oh~~~ Mọi thứ đều vì tình yêu!”

____

Đêm tiếp theo, Fiji.

Lý Hà Đồ nhìn xung quanh một lát, như để chắc chắn không có ai, sau đó giơ tay lên nhìn ột chút rồi mới chậm rãi đưa lên môi hôn nhẹ lên ngón út.

Trước mặt dần hiện ra một bóng sáng, mô phỏng theo hình dáng con người.

“Đồ” Ngay khi ánh sáng tắt đi, chàng trai lập tức mở mắt ra đi về phía anh.

Dường như Lý Hà Đồ vẫn đang đắm chìm trong sự ngượng ngùng khi hôn lên ngón út khi nãy, có hơi ngây ngốc. Đến khi anh kịp phản ứng thì nhận ra Caesar đã gối đầu lên chân anh, đôi mắt nhìn thẳng vào anh.

Lý Hà Đồ có chút bất đắc dĩ cười, hỏi một câu, “Hầy, em ngủ kiểu gì vậy?”

Caesar đột nhiên nghiêng đầu đi, chôn trong lòng Lý Hà Đồ không chịu ló mặt, còn như không thỏa mãn mà dùng cả hai tay ôm eo Lý Hà Đồ.

Bộ dạng của đứa nhỏ này làm Lý Hà Đồ bật cười, anh sờ tay lên tóc Caesar, vuốt xuôi mấy lọn tóc đang vểnh lên.

“Có phải vì lâu lắm rồi anh không tới thăm nên em tức giận không?”

Caesar im lặng không lên tiếng.

Nét cười trên mặt Lý Hà Đồ không mất đi, anh ôn tồn nói: “Vậy quà tặng cho Caesar cũng không muốn nhìn sao?”

“Quà gì?” Caesar ồm ồm hỏi.

Lý Hà Đồ cảm giác được trên bụng có hơi thở ấm nóng phun lên, mặt lại bắt đầu đỏ.

“Em như thế này sao nhìn thấy quà được?”

Lúc này Caesar mới không tình nguyện lộ mặt ra. Lý Hà Đồ giơ con cá voi sát thủ bông trong tay ra.

Caesar ngạc nhiên, sau đó nhanh chóng ngẩng đầu ngoạm con thú bông vào miệng.

Lý Hà Đồ sợ hết hồn, đầu ngón tay tựa như còn lưu lại hơi lạnh trên môi Caesar.

“Sao em lại dùng miệng cắn?”

Caesar tỏ ra lúng túng, lấy tay lấy con thú bông trong miệng ra, vừa cẩn thận ngắm nghía, vừa nhỉ giọng nói: “Quên. Thích, thích.”

Bởi vì thật thích thật thích, cho nên quên mất mình đang ở hình người, theo bản năng dùng miệng chiếm lấy.

Lý Hà Đồ ngẩn người, lại vô thức dùng tay vuốt tóc cậu.

Sự thẳng thắn và bộc trực như vậy, là thứ con người đã mất đi từ rất sớm, chúng ta che giấu quá nhiều tình cảm, tạo ra quá nhiều ngụy trang. Vì thế khi đột nhiên bị sự đơn thuần này đánh trúng, liền không biết làm sao.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện