Đối với kẻ đã trải nhiều kiếp luân hồi như Thái Tử Trường Cầm mà nói, thời gian chẳng qua cũng chỉ là khái niệm.

Chỉ trong chớp mắt, hắn đã chiếm thân thể này được năm năm, mà cô bé tự xưng “A Du” nhặt hắn về nuôi nấng kia, cũng đã lặng lẽ đến tuổi mười ba, đương tuổi dậy thì.

”A Nhiên, A Nhiên, giúp tỷ đi mua một ít muối đi!” Thiếu nữ đang vội vàng nấu mì trong quán ăn ở đầu đường tranh thủ cười với hắn một cái, vẻ cầu khẩn nói, “Đi nhanh về nhanh nha, tỷ cần dùng gấp.”

Thái Tử Trường Cầm - kẻ bị nàng đem cái lí do “đệ ngồi ở đây buôn bán sẽ khấm khá hơn” mà cưỡng ép kéo đến nơi này trở thành “bảo vật trấn tiệm” cầm lấy hũ muối, lại lấy ra vài đồng trong hộp tiền, khoan thai bước đi, có thể thấy được rằng đây không phải là lần đầu tiên làm việc này.

Mới đi được vài bước, chợt nghe thấy có người cảm khái sau lưng: “Cô em A Du này, trông đệ đệ của con thật sự không giống con tí nào mà!”

”Hai tỷ đệ chúng con một người giống phụ thân, một người giống mẫu thân ạ.” A Du cũng không phải là lần đầu tiên trả lời những vấn đề như thế này, rất bình tĩnh đáp.

”Như vậy à, nhắc tới mới nhớ, A Du con tuổi cũng không nhỏ nữa, thím giúp con tìm một mối hôn sự được không?”

Nghe đến câu đó, bóng lưng của Trường Cầm khựng lại một chút, mặc dù vẫn bước đi như trước, nhưng bước chân cố ý hơi chậm lại.

”Con ạ? Con thì không gấp đâu.” A Du nhanh nhẹn vớt mì từ trong nồi ra, để vào bát, cho nước lèo, đậy nắp lại, đoạn rắc lên một nắm hành băm xanh rờn, bưng đến trước mặt vị thẩm thẩm nọ, mới cười nói, “Con còn phải giúp A Nhiên kiếm đủ tiền lấy vợ trước đã.” Bởi ở nơi đây khoảng thời gian khá dài, khẩu âm của A Du tự nhiên cũng có thay đổi một tí.

Kiếm đủ tiền cho đệ đệ chưa đầy năm tuổi cưới vợ, người ăn mì tất nhiên biết đây chỉ là mượn cớ, chẳng qua bà thật ra cũng chỉ nói là nói thế thôi, vì vậy khách sáo cười cười, sau đó cúi đầu ăn mì.

Lại nói, mì của nhà A Du cũng chẳng phải ngon hơn người khác, cách làm cũng chẳng phải mới lạ gì hơn, nhưng những hàng xóm bọn họ hàng ngày vẫn thích đến nhà nàng ăn, kì thực là bởi hai tỷ đệ này khá thú vị.

Cô tỷ tỷ gặp người liền cười ngay, cái miệng nhỏ nhắn lại khéo nói vô cùng, bất kể bạn có điều phiền muộn nào, nghe nàng nói xong cũng cảm thấy chẳng qua là việc bé tí tẹo không đáng nhắc tới, dần dà, các khách ăn mì dù là có tâm sự hay không, vẫn đều thích đến ăn một bát mì, cùng nàng tán gẫu đủ thứ trên trời dưới đất, từ chuyện trăng hoa phong nguyệt đến binh lính đặc chủng, vân vân và mây mây.

Cậu bé đệ đệ lại trái ngược hoàn toàn, từ nhỏ đã thích trưng ra một bộ mặt ông cụ non, biểu cảm như thế đặt trên người một đứa bé khiến người ta cảm thấy thật đáng yêu, khách ăn mì rảnh rỗi thường thích trêu hắn, thấy bộ dạng hắn bị làm phiền đến mức không chịu nổi chỉ đành bỏ đi liền cười to ha ha một trận, cảm thấy sung sướng cực kì.

Tuy nhiên, những lúc thế này A Du lại luôn luôn oán trách nói một câu “Các người đừng bắt nạt đệ đệ của ta mãi thế! Nó chỉ ngồi hầu bàn chứ không bán tiếng cười đâu!”

Dần dà lâu ngày, chuyện của hai tỷ đệ này cũng trở thành vở kịch ở đầu đường.

A Du nấu xong mì rồi, rốt cuộc cũng có thời gian nhàn rỗi nhìn theo hướng bóng lưng của cậu bé, lớn tiếng hô: “A Nhiên, đệ đi chậm một chút, cẩn thận đừng để bị ngã đó!”

“...” Thái Tử Trường Cầm trong lòng xuất hiện một chút cảm giác bất đắc dĩ, cuối cùng cũng là nữ nhân, lúc bảo nhanh khi bảo chậm, chẳng biết lời nào thật lời nào giả nữa.

Khi Thái Tử Trường Cầm trở về, trong quán cũng không còn khách nào nữa, hắn mới vừa đặt hũ muối trên bàn, lại đối diện với khuôn mặt nhỏ nhắn đang mỉm cười tươi rói kia.

A Du vừa cười vừa dúi vào tay cậu bé một túi kẹo mạch nha: “A Nhiên, cho đệ tiền công này.”

Cái gì được mệnh danh là tiền công? Tất nhiên là không phải chỉ việc hắn tốn công đi mua đồ đâu, mà là...

”A Nhiên đệ đi mua muối quả nhiên bao giờ cũng được nhiều hơn tỷ mua một ít ha.”

Nếu như Thái Tử Trường Cầm đến thời hiện đại, ắt hẳn sẽ sáng tỏ ra rằng, giá trị của khuôn mặt mình bị A Du biến thành “công cụ quẹt thẻ“.

Tuy nhiên, lượng muối này nếu so với một túi đường có thể lợi hơn không mấy, tính đi tính lại, nàng vẫn chịu lỗ rồi.

Song, bất kể là A Du, hay là Trường Cầm, tựa hồ cũng đã quen với việc này.

Dù sao thì, quán mì kia cũng đã mở được hai năm.

Từ lúc ban đầu làm ăn mày đến khi làm thuê giúp việc cho người khác tới cuối cùng mua dụng cụ mở một quán nhỏ bán mì ở đầu đường, A Du đi từng bước vững chắc nhưng cũng không dễ dàng.

Rõ ràng là bán mình cho nhà giàu tiền lương có thể cao hơn, công việc cũng có thể nhẹ nhàng hơn, cuộc sống cũng yên ổn hơn, nhưng nàng lại từ chối khiến nhiều người âm thầm nghi hoặc, có người hỏi, nàng cũng chỉ bảo đã quen thô lỗ không học được theo khuôn phép.

Thực ra, quả là không học được thật, dù thế nào cũng từng ở thời hiện đại, bắt nàng khúm núm gọi người khác “chủ nhân”, để mặc cho họ đánh mắng, nàng thật sự khó lòng thích ứng được.

Dù biết trước sự sống và cái chết, tự tôn chẳng đáng bao tiền, nhưng bây giờ cũng chưa tới lúc phải đứng trước sự sống và cái chết mà, có thể cố gắng giữ tự tôn ngày nào thì hay ngày ấy thôi.

So ra thì, những ngày này tuy rằng vất vả, nhưng hơn ở chỗ được tự do tự tại.

Đứa bé mà nàng nhặt về cũng chưa bao giờ gây ra phiền phức cho nàng, cuộc sống dần trôi qua từng ngày, ngoại trừ thi thoảng có vài lời nói hoặc hành động theo tiềm thức, nàng dường như đã xem kiếp trước như là một giấc mộng.

Vừa nghĩ ngợi, A Du vừa rửa bát, một lúc sau, đột nhiên cảm thấy phía sau lành lạnh, da gà da ốc đều nổi lên cả, nàng lập tức quay phắt đầu, phát hiện ra A Nhiên nhà nàng đang đăm đăm nhìn vào góc tường đối diện không chớp mắt.

”A Nhiên, sao vậy?”

A Du buột miệng hỏi.

Một lúc sau, nàng nghe được tiếng hắn đáp lại ——

”Hai tên ăn mày bên kia, đó là những kẻ đã vứt bỏ ta năm xưa.”

Bất luận là A Du hay là Thái Tử Trường Cầm, cả hai đều tự giật mình.

Thái Tử Trường Cầm kinh ngạc là bởi, rốt cuộc là thói quen hình thành khi ở chung lâu ngày, hắn lại tự nhiên nói ra như vậy cho nàng nghe, lúc hắn bị vứt bỏ nhiều lắm cũng chưa đầy tháng, một đứa bé nhỏ thế làm sao có thể nhớ mọi việc được? Thế thì nàng...

Nhưng mà, ha, hắn lại có gì phải sợ, chẳng qua là, quay về những ngày như trước đây mà thôi, hắn muốn moi ngũ tạng của nàng ra xem cho rõ toàn bộ.

Hắn xoay người, đôi mắt bình tĩnh nhìn về phía thiếu nữ ấy, tự giễu mình, tự mình chờ đợi.

”Chính là bọn họ vứt đệ vào chuồng chó sao?”

“...”

Được rồi, điều mà A Du chú ý tựa hồ trời sinh không giống người khác, cho dù là người đã từng là tiên nhân ở Thiên giới, cũng không thể tiếp thu được ý nghĩ vòng vèo kì dị của nàng.

” Chẳng qua là...”

Đôi mắt của Thái Tử Trường Cầm lóe lên một luồng sáng lấp lánh: “Thế nào?” Cuối cùng cũng phát hiện rồi ư?

”Đệ trông không giống họ tí nào.” A Du chăm chú nhìn đôi vợ chồng ăn mày kia một lúc, lại nghiêng đầu qua bên này ngắm Thái Tử Trường Cầm, cuối cùng kết luận, “Đệ nhất định bị đột biến gien rồi!”

“...”

”Chẳng trách đệ từ nhỏ đã thông minh hơn người.” A Du không ngừng gật gù, cúi đầu nhéo nhéo đôi má của cậu bé, “Lẽ nào mang con vứt ở chuồng chó có thể hiệu quả như vậy sao?”

Thái Tử Trường Cầm không thể chịu được nữa gạt tay nàng ra, đang định nói gì đó, tiếng nói của nàng lại truyền đến lần nữa.

”Có điều là, năm xưa bọn họ vứt bỏ đệ, ngày nay cũng bị cuộc đời vứt bỏ nơi đầu đường xó chợ lại, trôi dạt khắp nơi, lẻ loi hiu quạnh, xem như là báo ứng rồi.”

”Hờ, làm sao biết được?” Thái Tử Trường Cầm nhướng mi, “Nói không chừng chỉ là tay nhàn thân lười, muốn ăn mày kiếm sống để thảnh thơi mà thôi.”

”Thiếu niên như đệ tâm lí u ám quá.”

A Du nhìn trời, đoạn đáp: “Có điều, rốt cuộc có đúng hay không, chẳng phải thử xem sẽ biết ngay hay sao?”

”Hửm? Thử thế nào?”

”Xem ta này!”

A Du vừa nói, vừa bước tới bên nồi mì đun ít mì phía trên, một chốc sau, mì chín, nàng giơ tay về phía bên kia đường vẫy vẫy: “Hai vị hành khất bên kia ơi, chỗ con có chút mì nóng, các người có muốn ăn không?”

Thái Tử Trường Cầm trầm mặc không nói, chỉ lạnh lùng chăm chú nhìn tất thảy.

Đôi vợ chồng kia ban đầu dường như không thể tin được, sau khi phát giác thật sự chính là đang gọi bọn họ bưng chén cao hứng bừng bừng chạy tới, khi đi ngang qua hắn, chẳng những hoàn toàn không hề nhận ra hắn, thậm chí còn cười cười lấy lòng, lộ ra hàm răng vàng ố bên miệng, đoạn chạy tới trước mắt A Du cầm cái bát vỡ đến nhận lấy mì, cũng không cần đũa, cứ như vậy dùng tay xì xụp bốc ăn.

Trong lòng Thái Tử Trường Cầm chỉ cảm thấy buồn nôn, nhưng mà nỗi oán hận trước đây, cũng trong lúc bất giác đã tiêu tán quá nửa rồi.

Sau khi ăn xong mì, hai vợ chồng đấy trăm cảm nghìn tạ một hồi, mới chịu rời đi.

A Du xoa xoa tay, nói rằng: “Họ thật sự là bởi nghèo khổ mới phải đi ăn xin.”

”Sao ngươi có thể biết được?”

A Du cười cười: “Nếu là đệ, có thể ăn một bát mì không muối không gia vị còn thêm một đống đường ư?”

”Có thể làm được việc này, chứng tỏ bao tử đã đói đến cùng cực rồi.”

”Cho nên nói, một người có thể mỗi ngày đều ăn no bụng như đệ, tội gì phải so đo tính toán với họ chứ? Huống chi,...” A Du nheo mắt, cười đến vô cùng gian xảo, “Để cho bọn họ ăn bát mì khủng bố kia của tỷ, xem như đã thay đệ báo thù rồi.”

“...”

Lời tác giả: Lòng dạ của cô em này cũng không rộng lượng gì cho cam, có điều cảm thấy không nên lao tâm khổ tứ chú ý tới người không đáng thôi, sau đó ... Khụ, việc này chương sau nói, *sờ cằm*, quả nhiên là truyện mới viết, không có một chút cản trở nào! Bạn viết siêu cấp thuận lợi ha ha ...

Cuối cùng bạn muốn nói là. đại BOSS em yêu anh =3= (buồn nôn >_
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện