Những ngày tiếp theo, tỷ đệ hai người liền sống những ngày dưỡng thương và chăm sóc người dưỡng thương.
A Du bây giờ mỗi ngày chỉ làm mì dùng cho nửa ngày, để bán vào hai giờ cao điểm là buổi sáng và buổi trưa, kiếm một chút tiền, sau đó liền an ổn về nhà ngồi không.
Thật sự là cắn rứt lương tâm mà!
Ai cũng bảo hoạn nạn thấy chân tình, nay xem ra, nhân duyên của A Du ở con phố này cũng không tệ, đã có vài người tốt bụng lần lượt xung phong bằng lòng chăm sóc đệ đệ thay cho A Du khi nàng bận rộn.
Vấn đề là, A Du không dám cơ!
Nàng làm sao giải thích việc đệ đệ nhà mình bị thương trong vòng nửa ngày đã khỏi hẳn? Nàng lại phải giải thích thế nào khi đệ đệ nhà nàng nghe bảo là kinh sợ quá độ mà giờ đây khuôn mặt nhỏ vẫn bình tĩnh như thường ngày?
Hoàn toàn không thể giải thích mà!
Cho nên, vẫn là chính nàng phải lên diễn thôi.
A Du lòng tràn đầy phiền muộn thở dài, đong đưa thuốc bắc mới mua trong tay, biết rõ là không cần nhưng vẫn phải mua, hơn nữa là đại phu còn không giảm giá ... Nàng chỉ cảm thấy mình sắp bị cái bánh xe trên viết hai chữ "ma nghèo" thật to nghiền nát thành tro.
Vừa vào đến cửa nhà, A Du liền thấy Thái Tử Trường Cầm đang ở dưới bóng cây trong sân vừa tắm nắng vừa đọc sách, từng cái giơ tay nhấc chân đều tràn ngập mùi vị thanh thản, trong lòng nàng nhất thời lại càng thêm phiền muộn.
Không sai!
Kẻ cảm thấy xoắn lên chỉ có nàng thôi!
Đây cũng chính là điều khiến nàng càng cảm thấy xoắn.
Thế nhưng ... A Du không nhịn được lại nhìn một chút cậu bé dưới bóng cây càng đặc biệt có vẻ tĩnh lặng, khóe môi bất giác xuất hiện một nụ cười.
Lòng nàng không có chí lớn, điều mong cầu cũng không nhiều, càng hiểu rõ cái gọi là "dài lâu như trời đất" đối với phàm nhân mà nói chẳng qua là ngươi si nói mộng, song, nàng chỉ mong đợi những tháng ngày này có thể kéo dài một chút, một chút nữa, "năm tháng an tĩnh" đã đọc trong sách trước đây, đại khái chính là như thế này thôi phải không?
Thái Tử Trường Cầm từ khi A Du bước vào đã phát hiện, ngẩng đầu hỏi:
"Về rồi?"
Tầm mắt lại rơi xuống gói thuốc nàng cầm trong tay, hắn khẽ nhíu mi:
"Vừa đi mua thuốc sao?"
Không nhắc tới thì thôi, vừa nhắc là A Du liền trong nháy mắt ôm ngực, cắn răng nói:
"Đừng nói với ta chuyện này."
Sau đó nàng ném gọi thuốc trên đất, vốn định giẫm lên, do dự một chốc lại nhặt lên, ôm vào lòng khóc than:
"Đây đều là tiền đó nha!"
"..." Thái Tử Trường Cầm thở dài, "Ngươi thật thiếu tiền thế sao?"
"Trên đời này còn có kẻ ngại có quá nhiều tiền à?"
"Nếu ngươi thật sự cần, ta ..."
"Cảm ơn ta không dám nhận!" A Du vội vàng dùng tay ra hiệu "dừng lại", ngăn cản hành vi tội ác từ trong trứng.
Thái Tử Trường Cầm sớm đoán được đối phương sẽ đáp như thế, cũng không kinh ngạc:
"Quân tử ái tài thủ chi dĩ đạo (1)?"
(1) Ý nói người quân tử yêu tiền tài nhưng cách có được phải đúng đạo lý
"Thôi đi, ta lại không phải là quân tử." A Du nhún vai, chậm rãi đi lại gần cậu bé, "Có điều là tiền không phải do mình kiếm ra, luôn cảm thấy sử dụng rất ngượng tay, huống chi ..." A Du cúi đầu nhìn bàn tay nhỏ xíu đang cầm sách của đệ đệ nhà mình, "Cách làm ra tiền của đệ không phải là biến đá thành vàng chứ?"
"Phải thì sao? Mà không phải thì thế nào?" Thái Tử Trường Cầm dứt khoát để sách lên bàn đá bên cạnh, hứng thú hỏi.
"Nếu phải, ta là một con ma nghèo bán mì, một thỏi vàng như thế sao dám tự tiện lấy ra dùng; nếu không phải, e sẽ là của bất nghĩa, đồng tiên như vậy mà dùng luôn là hậu hoạn vô cùng, cho nên mới nói ...", A Du xòe ra hai tay, "Chúng ta vẫn tiếp tục làm ma nghèo thôi, dĩ nhiên ...", tròng mắt của nàng đảo một vòng, khóe miệng cong lên một nụ cười giảo hoạt, "Đệ nếu thương xót tỷ tỷ ta sống khốn khổ không thịt mà ăn, thi thoảng lên núi tha hai con gà rừng trở lại cùng ta ăn, cũng là có thể."
"..." Thái Tử Trường Cầm trong nháy mắt chú ý đến trọng điểm - chữ "tha", hắn trong thoáng chốc cảm thấy như đã hiểu ra điều gì, cô gái này lại cho rằng hắn là ...
"Ngươi cho rằng ta là yêu quái trên núi sao?"
A Du mắt sáng rỡ, không ngờ đối phương sẽ chủ động nói về vấn đề này, vội vàng như một đứa bé hiếu kỳ tới gần hỏi:
"Nếu đã nói đến đây, thế đệ rốt cục là yêu tinh gì?"
"... A Du thấy thế nào?"
"Ưm ..." A Du nghiêng đầu suy nghĩ một chốc, lại cúi đầu, quan sát một lượt từ trên xuống dưới đệ đệ nhà mình.
Đến khi Thái Tử Trường Cầm cũng cảm thấy ánh mắt này có chút khiến người ta nổi gai ốc, nàng mới làm mặt nghiêm túc mở miệng nói:
"Xét về đôi mắt, đệ thật giống hồ ly tinh."
A Du nhớ rằng kiếp trước xem tiểu thuyết, mắt phượng chẳng phải là được dùng để tả hồ ly tinh nhiều nhất sao?
"..."
Nàng ghé sát vào ngửi ngửi, "Nhưng mà trên người đệ lại không có mùi hôi.", A Du lại đoán, "Lẽ nào là xà tinh? Cơ mà đệ bước đi không có uốn éo nha."
Nói đoạn, trong đầu nàng không khỏi hiện lện một bức tranh "đệ đệ nhà mình vừa đi vừa uốn éo thắt lưng", suýt nữa không thể kiềm được phì cười.
Nếu những loài này đều không phải nốt, chẳng lẽ là ...
"Hóa ra là thế." A Du bỗng nhiên tỉnh ngộ, "Đệ lẽ nào là giun tinh?"
"... Con giun?"
"Chính là rồng đất ấy!" A Du gật đầu, giải thích, "Sức sống của nó mạnh nhất đấy, dù có bị đứt làm đôi cũng có thể sống, thương thế của đệ lành nhanh như thế ... Khửa khửa khửa ..."
Kiểu tiếng cười ý như bảo "ta vừa phát hiện ra sự thật ha ha ha, ta quả là một thiên tài" này khiến Thái Tử Trường Cầm vừa buồn cười lại vừa bất đắc dĩ, có điều loại tâm trạng này hắn đã trải qua nhiều lần lắm rồi, cho nên khôi phục cũng đặc biệt nhanh, hỏi ngược lại:
"Ngươi nếu biết ta vốn không phải người, thế nhân hay nói "không cùng giống loài với ta tất có lòng khác", ngươi lẽ nào không sợ ư?"
A Du nghe lời này, không chút khách khí quăng cho hắn một cái liếc mắt:
"Đệ nếu thật muốn hại ta, cho dù ta có sợ, đệ sẽ dừng tay sao? Thay vì hỏi cái vấn đề vô nghĩa này, chẳng bằng ..."
"Chẳng bằng sao?
Móng vuốt của A Du chụp lên đầu vai của cậu bé:
"Mãi nghệ (2) đi thiếu niên!"
(2) Mãi nghệ: biễu diễn xiếc, võ thuật ... để kiếm tiền
"..."
"Nếu là yêu tinh, đệ tất phải biết ảo thuật đúng không? Tỷ như, dùng ngực đập nát tảng đá? Không không không, cái này hình như quá hung tàn rồi, cắt đứt tay rồi mọc ra tay khác? Cái này tựa hồ có vẻ kỳ ảo quá? Trò gì bây giờ?" Nàng càng nói càng hưng phấn, "Đến lúc đó ta bày ra một cái bàn, đệ đừng trên bàn biểu diễn, ta nhân cơ hội bán mì cho người xem, ha ha ha, số tiền tiêu pha trong thời gian này rất nhanh có thể lấy lại vốn rồi!"
Bất giác, nàng đã hoàn toàn tiết lộ ra mưu đồ của mình.
Thái Tử Trường Cầm câm nín xoa trán, giật lại vạt áo bị kẻ nào đó túm chặt của mình, độ hồn nhiều kiếp như thế, người đời đều sợ hắn, ghét bỏ hắn, muốn giết hắn cho xong, hắn mặc dù đã từng nghĩ tới, nhưng không bao giờ ngờ được sẽ gặp phải một người phàm hoàn toàn không hề sợ hắn, lại còn ...
Không sợ thì thôi, lại còn muốn bắt hắn mãi nghệ bên đường là chuyện gì thế này?
Dùng ngực đập nát đá?
Đứt tay lại mọc ra tay khác?
Ảo thuật bằng tay áo?
Qủa thực ... Càn quấy!
Đang rối rắm, câu tiếp theo của A Du tựa như đạn pháo hạng nặng, thành công đánh chìm chiếc thuyền đang nguy cấp là hắn ...
"Có điều, ta nói này A Nhiên, đệ nếu là yêu quái ... Có cần phải thải âm bổ dương (3) gì gì đó không?"
(3) Thải âm bổ dương: Quan hệ và hút tinh lực của phụ nữ để tu luyện >.<
A Du bây giờ mỗi ngày chỉ làm mì dùng cho nửa ngày, để bán vào hai giờ cao điểm là buổi sáng và buổi trưa, kiếm một chút tiền, sau đó liền an ổn về nhà ngồi không.
Thật sự là cắn rứt lương tâm mà!
Ai cũng bảo hoạn nạn thấy chân tình, nay xem ra, nhân duyên của A Du ở con phố này cũng không tệ, đã có vài người tốt bụng lần lượt xung phong bằng lòng chăm sóc đệ đệ thay cho A Du khi nàng bận rộn.
Vấn đề là, A Du không dám cơ!
Nàng làm sao giải thích việc đệ đệ nhà mình bị thương trong vòng nửa ngày đã khỏi hẳn? Nàng lại phải giải thích thế nào khi đệ đệ nhà nàng nghe bảo là kinh sợ quá độ mà giờ đây khuôn mặt nhỏ vẫn bình tĩnh như thường ngày?
Hoàn toàn không thể giải thích mà!
Cho nên, vẫn là chính nàng phải lên diễn thôi.
A Du lòng tràn đầy phiền muộn thở dài, đong đưa thuốc bắc mới mua trong tay, biết rõ là không cần nhưng vẫn phải mua, hơn nữa là đại phu còn không giảm giá ... Nàng chỉ cảm thấy mình sắp bị cái bánh xe trên viết hai chữ "ma nghèo" thật to nghiền nát thành tro.
Vừa vào đến cửa nhà, A Du liền thấy Thái Tử Trường Cầm đang ở dưới bóng cây trong sân vừa tắm nắng vừa đọc sách, từng cái giơ tay nhấc chân đều tràn ngập mùi vị thanh thản, trong lòng nàng nhất thời lại càng thêm phiền muộn.
Không sai!
Kẻ cảm thấy xoắn lên chỉ có nàng thôi!
Đây cũng chính là điều khiến nàng càng cảm thấy xoắn.
Thế nhưng ... A Du không nhịn được lại nhìn một chút cậu bé dưới bóng cây càng đặc biệt có vẻ tĩnh lặng, khóe môi bất giác xuất hiện một nụ cười.
Lòng nàng không có chí lớn, điều mong cầu cũng không nhiều, càng hiểu rõ cái gọi là "dài lâu như trời đất" đối với phàm nhân mà nói chẳng qua là ngươi si nói mộng, song, nàng chỉ mong đợi những tháng ngày này có thể kéo dài một chút, một chút nữa, "năm tháng an tĩnh" đã đọc trong sách trước đây, đại khái chính là như thế này thôi phải không?
Thái Tử Trường Cầm từ khi A Du bước vào đã phát hiện, ngẩng đầu hỏi:
"Về rồi?"
Tầm mắt lại rơi xuống gói thuốc nàng cầm trong tay, hắn khẽ nhíu mi:
"Vừa đi mua thuốc sao?"
Không nhắc tới thì thôi, vừa nhắc là A Du liền trong nháy mắt ôm ngực, cắn răng nói:
"Đừng nói với ta chuyện này."
Sau đó nàng ném gọi thuốc trên đất, vốn định giẫm lên, do dự một chốc lại nhặt lên, ôm vào lòng khóc than:
"Đây đều là tiền đó nha!"
"..." Thái Tử Trường Cầm thở dài, "Ngươi thật thiếu tiền thế sao?"
"Trên đời này còn có kẻ ngại có quá nhiều tiền à?"
"Nếu ngươi thật sự cần, ta ..."
"Cảm ơn ta không dám nhận!" A Du vội vàng dùng tay ra hiệu "dừng lại", ngăn cản hành vi tội ác từ trong trứng.
Thái Tử Trường Cầm sớm đoán được đối phương sẽ đáp như thế, cũng không kinh ngạc:
"Quân tử ái tài thủ chi dĩ đạo (1)?"
(1) Ý nói người quân tử yêu tiền tài nhưng cách có được phải đúng đạo lý
"Thôi đi, ta lại không phải là quân tử." A Du nhún vai, chậm rãi đi lại gần cậu bé, "Có điều là tiền không phải do mình kiếm ra, luôn cảm thấy sử dụng rất ngượng tay, huống chi ..." A Du cúi đầu nhìn bàn tay nhỏ xíu đang cầm sách của đệ đệ nhà mình, "Cách làm ra tiền của đệ không phải là biến đá thành vàng chứ?"
"Phải thì sao? Mà không phải thì thế nào?" Thái Tử Trường Cầm dứt khoát để sách lên bàn đá bên cạnh, hứng thú hỏi.
"Nếu phải, ta là một con ma nghèo bán mì, một thỏi vàng như thế sao dám tự tiện lấy ra dùng; nếu không phải, e sẽ là của bất nghĩa, đồng tiên như vậy mà dùng luôn là hậu hoạn vô cùng, cho nên mới nói ...", A Du xòe ra hai tay, "Chúng ta vẫn tiếp tục làm ma nghèo thôi, dĩ nhiên ...", tròng mắt của nàng đảo một vòng, khóe miệng cong lên một nụ cười giảo hoạt, "Đệ nếu thương xót tỷ tỷ ta sống khốn khổ không thịt mà ăn, thi thoảng lên núi tha hai con gà rừng trở lại cùng ta ăn, cũng là có thể."
"..." Thái Tử Trường Cầm trong nháy mắt chú ý đến trọng điểm - chữ "tha", hắn trong thoáng chốc cảm thấy như đã hiểu ra điều gì, cô gái này lại cho rằng hắn là ...
"Ngươi cho rằng ta là yêu quái trên núi sao?"
A Du mắt sáng rỡ, không ngờ đối phương sẽ chủ động nói về vấn đề này, vội vàng như một đứa bé hiếu kỳ tới gần hỏi:
"Nếu đã nói đến đây, thế đệ rốt cục là yêu tinh gì?"
"... A Du thấy thế nào?"
"Ưm ..." A Du nghiêng đầu suy nghĩ một chốc, lại cúi đầu, quan sát một lượt từ trên xuống dưới đệ đệ nhà mình.
Đến khi Thái Tử Trường Cầm cũng cảm thấy ánh mắt này có chút khiến người ta nổi gai ốc, nàng mới làm mặt nghiêm túc mở miệng nói:
"Xét về đôi mắt, đệ thật giống hồ ly tinh."
A Du nhớ rằng kiếp trước xem tiểu thuyết, mắt phượng chẳng phải là được dùng để tả hồ ly tinh nhiều nhất sao?
"..."
Nàng ghé sát vào ngửi ngửi, "Nhưng mà trên người đệ lại không có mùi hôi.", A Du lại đoán, "Lẽ nào là xà tinh? Cơ mà đệ bước đi không có uốn éo nha."
Nói đoạn, trong đầu nàng không khỏi hiện lện một bức tranh "đệ đệ nhà mình vừa đi vừa uốn éo thắt lưng", suýt nữa không thể kiềm được phì cười.
Nếu những loài này đều không phải nốt, chẳng lẽ là ...
"Hóa ra là thế." A Du bỗng nhiên tỉnh ngộ, "Đệ lẽ nào là giun tinh?"
"... Con giun?"
"Chính là rồng đất ấy!" A Du gật đầu, giải thích, "Sức sống của nó mạnh nhất đấy, dù có bị đứt làm đôi cũng có thể sống, thương thế của đệ lành nhanh như thế ... Khửa khửa khửa ..."
Kiểu tiếng cười ý như bảo "ta vừa phát hiện ra sự thật ha ha ha, ta quả là một thiên tài" này khiến Thái Tử Trường Cầm vừa buồn cười lại vừa bất đắc dĩ, có điều loại tâm trạng này hắn đã trải qua nhiều lần lắm rồi, cho nên khôi phục cũng đặc biệt nhanh, hỏi ngược lại:
"Ngươi nếu biết ta vốn không phải người, thế nhân hay nói "không cùng giống loài với ta tất có lòng khác", ngươi lẽ nào không sợ ư?"
A Du nghe lời này, không chút khách khí quăng cho hắn một cái liếc mắt:
"Đệ nếu thật muốn hại ta, cho dù ta có sợ, đệ sẽ dừng tay sao? Thay vì hỏi cái vấn đề vô nghĩa này, chẳng bằng ..."
"Chẳng bằng sao?
Móng vuốt của A Du chụp lên đầu vai của cậu bé:
"Mãi nghệ (2) đi thiếu niên!"
(2) Mãi nghệ: biễu diễn xiếc, võ thuật ... để kiếm tiền
"..."
"Nếu là yêu tinh, đệ tất phải biết ảo thuật đúng không? Tỷ như, dùng ngực đập nát tảng đá? Không không không, cái này hình như quá hung tàn rồi, cắt đứt tay rồi mọc ra tay khác? Cái này tựa hồ có vẻ kỳ ảo quá? Trò gì bây giờ?" Nàng càng nói càng hưng phấn, "Đến lúc đó ta bày ra một cái bàn, đệ đừng trên bàn biểu diễn, ta nhân cơ hội bán mì cho người xem, ha ha ha, số tiền tiêu pha trong thời gian này rất nhanh có thể lấy lại vốn rồi!"
Bất giác, nàng đã hoàn toàn tiết lộ ra mưu đồ của mình.
Thái Tử Trường Cầm câm nín xoa trán, giật lại vạt áo bị kẻ nào đó túm chặt của mình, độ hồn nhiều kiếp như thế, người đời đều sợ hắn, ghét bỏ hắn, muốn giết hắn cho xong, hắn mặc dù đã từng nghĩ tới, nhưng không bao giờ ngờ được sẽ gặp phải một người phàm hoàn toàn không hề sợ hắn, lại còn ...
Không sợ thì thôi, lại còn muốn bắt hắn mãi nghệ bên đường là chuyện gì thế này?
Dùng ngực đập nát đá?
Đứt tay lại mọc ra tay khác?
Ảo thuật bằng tay áo?
Qủa thực ... Càn quấy!
Đang rối rắm, câu tiếp theo của A Du tựa như đạn pháo hạng nặng, thành công đánh chìm chiếc thuyền đang nguy cấp là hắn ...
"Có điều, ta nói này A Nhiên, đệ nếu là yêu quái ... Có cần phải thải âm bổ dương (3) gì gì đó không?"
(3) Thải âm bổ dương: Quan hệ và hút tinh lực của phụ nữ để tu luyện >.<
Danh sách chương