Chương 65



Mẹ đỡ đầu: à đm quên nhắc nữa, Astoria không đáng ghét đâu nhá.



...



Nằm được không bao lâu thì tôi nghe được tiếng của các giáo sư. Một người trong số đó đang nện bước chân về phía tôi. Mùi hương dược liệu bay đến, tôi đoán chắc đây là thầy Snape. Còn tại sao nhiều giáo sư đến như vậy thì tôi nghĩ là do Draco chạy đi tìm đi ?



Thầy Snape đưa cái gì đó đến gần mũi tôi.



Từ từ... Cái mùi này sao mà giống huân hương mà Marie chế tạo thế ?



Một ý nghĩ táo bạo nảy ra trong lòng khiến tôi bất giác rùng mình.



Sau đó liền mất đi ý thức.



...



Tôi tỉnh lại trong bầu không khí tràn ngập mùi thuốc súng.



Hình như mọi người xung quanh đang cãi nhau về chuyện gì đó rồi hiệu trưởng Dumbledore vào phòng...



Tôi chậm chạp mở mắt ra.



"Bọn họ điều buộc tội chú ấy, nhưng sự thật không phải như vậy !" Harry gấp gáp nói.



Tôi muốn bò dậy thì được một cánh tay thò đến giúp sức, là Hermione.



"Bellanita... Chú Sirius bị bắt rồi, chú ấy sẽ bị bọn giám ngục hôn! Nhưng mà chú ấy vô tội mà... Thầy Snape đã cố tình chèn ép, bọn mình và cho rằng chú ấy đáng bị như vậy... Nhưng mà không phải, tất cả mọi người điều bị Peter lừa rồi..." Hermione uất ức giùm chú.



Harry cũng oan không kém, cảm xúc của cậu ấy có chút không ổn lắm. "Đúng vậy, thật chất kẻ giết hại ba mẹ mình là Peter chứ không phải chú Sirius, hắn ngụy trang thành một con chuột sống trong nhà của Ron, hắn là một phù thủy Hoá Thú !! Hắn mới đích thực là đầy tớ của Voldemort..."



Hermione nghiêm khắc. "Harry ! Đừng nói tên kẻ đó ra !"



Harry im lặng mím môi.



Tôi ngơ ngác một lúc liền nhanh chóng phản ứng lại, khuôn mặt của người đàn ông giống hệt Ba tôi ở thế giới trước !



Tôi thầm hận bản thân vì sao ít khi để ý đến Nhật báo Tiên tri đến như thế, tôi càng hận hơn vì sao tôi không ngó đến cái bảng có để ảnh của ông ấy được Thầy Flich treo lên....



"Đúng vậy em cũng chứng kiến được tất cả, Peter còn sống ! À phải rồi !! Con đã bắt hắn lại bằng bùa ảo mộng mà con mới nâng cấp !! Ở ngay cây Liễu Roi, mọi người có thấy không ?"



Hermione run rẩy. "Lúc ấy hắn thoát ra được và đánh ngất mình rồi bỏ trốn mất rồi..."



Tôi phấn kích nói. "Không sao !! Không sao !! Bùa Ảo mộng mình mới nâng cấp nên vẫn còn thiếu sót nhiều thứ, hắn thoát ra được cũng xem như là may mắn..."



Harry khó hiểu.



Hermione liền hét một tiếng ôm chầm lấy tôi, khen lấy khen để. "Cậu làm tốt lắm !!!"



Harry "??"



Cô ấy phấn kích quay đầu. "Trước khi Bellanita đi tìm cậu, cô ấy đã đặt rất nhiều bùa chú khác nhau, nếu mình không lầm thì chắc chắn Peter vẫn chưa thể thoát được đâu.



"Bởi vì bùa ảo mộng nâng cấp vẫn chưa hoàn thành chu đáo, nên con đã sử dụng kế hoạch B !!" Vừa dứt lời tôi liền cười phá lên. Harry lập tức hiểu được ý tôi cười to.



Hiệu trưởng Dumbledore cười tủm tỉm, đợi chờ đám chúng tôi cười xong liền nói. "Bây giờ tới phiên các con nghe nha, và thầy xin các con đừng ngắt lời thầy, bởi vì không còn nhiều thời gian nữa. Không có một tí bằng chứng nào xác nhận câu chuyện của Black, ngoài trừ lời nói của các con... và lời nói của mấy đứa trẻ mười ba tuổi sẽ không thuyết phục được ai cả. Một con đường đầy những người làm chứng đã thề rằng họ nhìn thấy Sirius ám sát Pettinggrew. Chính thầy cũng đã làm chứng trước Bộ Pháp thuật rằng Sirius từng là người giữ bí mật cho gia đình Potter."



Harry không kìm được mình. "Giáo sư Lupin có thể nói cho thầy...."



"Giáo sư Lupin hiện giờ đang ở trong rừng sâu, không thể nói với ai điều gì cả. Đến lúc mà Giáo sư Lupin trở lại thành người thì quá trễ rồi, lúc đó, Sirius sẽ còn khốn khổ còn hơn là chết nữa. Có lẽ thầy nên nói thêm rằng hầu hết người trong giới chúng ta đều không tin tưởng người sói, nên lời chứng của thầy Lupin sẽ không đáng kể lắm... lại còn cái chi tiết thầy Lupin cùng với Sirius là bạn cũ...." Ông ấy thở dài.



" Nhưng...." Harry ngẩn người.



"Hãy nghe lời thầy, Harry à! Bây giờ quá trễ rồi, con có hiểu thầy không? Con phải thấy bản tường thuật của Giáo sư Snape thuyết phục hơn câu chuyện của các con nhiều lắm."



Hermione thốt lên tuyệt vọng. "Thầy Snape ghét chú Sirius! Chẳng qua vì những trò đùa ngốc nghếch mà chú Sirius đã chơi ổng hồi nhỏ...."



Hiệu trưởng Dumbledore giải thích. "Sirius đã không hành động quang minh chính đại như một người vô tội. Với cuộc tấn công Bà Béo để mang dao đột nhập tháp Gryffindor, mà không có Pettinggrew, dù sống hay chết, quả thật chúng ta không có cơ thay đổi được bản án của Sirius Black." 



" Nhưng thầy tin chúng con mà! Và hơn nữa có thể là Peter vẫn chưa thoát được khỏi trường !" Harry bật ra khỏi giường, gấp gáp nói.



"Phải, thầy tin. Nhưng thầy không có đủ quyền để buộc được người khác phải cùng nhìn thấy sự thật, hoặc lấn át ông Bộ trưởng Bộ Pháp thuật... Chưa nói đến, không biết hắn có còn ở đó hay không..."



Tôi liền ủy khuất nhìn ông ấy. "Thầy tin họ nhưng con thì không."



Hiệu trưởng Dumbledore hoà ái. "Không, thầy tin con, thầy chỉ nói đến trường hợp xấu nhất thôi. Được rồi, thầy sẽ nói Minerva đi lục soát thử."



"Vậy chú Sirius phải làm sao đây ?"



"Chúng ta còn thời gian..." Tôi và ngài hiệu trưởng cùng bật thốt lên một câu.



Bây giờ thì tôi đã biết vì sao tôi gặp cùng lúc hai Harry và hai Hermione rồi.



Hermione quay đầu thì bắt gặp nụ cười nghiền ngẫm của tôi.



"Xoay ba vòng và... Chúc các con may mắn. Giờ thì thầy sẽ khoá cửa phòng bệnh thất đây." Hiệu trưởng Dumbledore cười, ông vừa nói vừa đi ra ngoài.



Hermione nghĩ đến gì đó hai mắt loé sáng lên, quay đầu nhìn Bellanita đã nằm xuống giường nhắm mắt rồi kéo Harry lại, móc cái vòng cổ ra rồi xoay, Harry đần độn bị lôi đi.



Ngay khi cả hai biến mất tôi mở mắt ra bò xuống giường, đi đến chỗ giường của Beavis. Tôi cúi người áp tai vào ngực nó, nghe tiếng tim đập mới an tâm đứng dậy, cùng lúc đó cánh cửa phòng bệnh thất mở bật ra, Harry và Hermione chạy vào liên tục thở gấp.



Tôi chỉnh sửa chăn cho Beavis rồi xoay người. "Về rồi sao ?"



Hermione vẫn chưa thoát khỏi trạng thái kinh ngạc cực độ. Tôi nhướn mày ngồi xuống giường của mình hỏi cô ấy. "Thấy hình dạng tóc đỏ của mình đẹp không ?"



"Đ— đẹp !!" Cô ấy hoàn toàn bị sock. Bellanita cho cô nhiều bất ngờ quá.



"Tôi nghe như ông Hiệu trưởng đi rồi thì phải? Bây giờ tôi được phép chăm sóc bệnh nhân của tôi chưa?... Oái !! Sao tụi con lại xuống giường rồi ? Mau đi lên nhanh nào !!" Bà Pomfrey đang ở trong trạng thái không vui chút nào, thúc giục chúng tôi đi lên giường.



Tôi ngoan ngoãn bò lên giường nhận mấy thỏi sôcôla để ăn. Bà Pomfrey thậm chí đứng cạnh tụi tôi, để chắc chắn là tụi tôi có ăn hết mớ sôcôla ấy hay không. Tôi bóc vỏ ra, bẻ một góc socola bỏ vào miệng thì có một tiếng gầm giận dữ đang dội lại từ xa, đâu đó nghe như từ phía trên đầu...



Bà Pomfrey hoảng hốt nói. "Cái gì nữa đó?"



Không ngừng lại và giọng nói đó có xu thế lớn hơn. Bà Pomfrey trừng mắt ngó ra cửa, hết sức bất mãn. "Hết sức nói! Họ đánh thức tất cả mọi người dậy mất! Họ nghĩ họ đang làm gì kia chứ?"



Âm thanh dần đến gần hơn. " Chắc là hắn đã làm phép Độn thổ rồi, ông Snape à. Lẽ ra chúng ta nên để người lại canh hắn trong phòng. Nếu mà chuyện này lộ ra...."



Thầy Snape rống lên, bây giờ thì tiếng của thầy nghe sát ngoài cửa. "HẮN KHÔNG ĐỘN THỔ, NGƯỜI TA KHÔNG THỂ ĐỘN THỔ HAY HIỆN HÌNH BÊN TRONG LÂU ĐÀI NÀY! CHUYỆN - NÀY - NHỨT - ĐỊNH - CÓ - DÍNH - DÁNG - TỚI - HARRY POTTER"



"Ông Snape, nói năng có lý một chút coi... Harry đang bị khoá nhốt trong phòng mà...." Ông Fudge có chút không vui.



RẦM!



Cánh cửa phòng bệnh mở bung ra. Tôi giật mình. Thầy Snape, ông Fudge và hiệu trưởng Dumbledore lần lượt đi vào, trừ khuôn mặt của thầy hiệu trưởng ra thầy mặt của hai người còn lại rất khó coi, đặc biệt là thầy Snape, tôi chưa bao giờ thấy mặt ông đáng sợ như vậy.



"KHAI RA ĐI, POTTER! TRÒ ĐÃ LÀM GÌ?" Thầy Snape thét lên, tôi giật bắn người.



Bà Pomfrey cũng điên lên không kém. "Giáo sư Snape ! Cậu phải biết tự kiềm chế chứ !"



Sau đó cuộc cãi vả diễn ra, cuối cùng cũng kết thúc với lý do Harry và Hermione không thể xuất hiện cùng lúc hai nơi thể giúp Sirius thoát ra ngoài. Thầy Snape đã vô cùng phẫn nộ...



Đuổi một đám người ra ngoài hết, bà Pomfrey giận dữ đóng cửa lại, lầm bầm vài câu rồi khuyên chúng tôi đi ngủ.



...



Trưa hôm sau.



Hermione tỉnh dậy. Cô quay đầu thì thấy Beavis đang ngồi trên giường Bellanita, lúc thì kéo chăn lên một chút, lúc thì dùng tay chọc chọc vào má Bellanita rồi ngồi cười tủm tỉm như bị điên. Cậu ta nghẹn cười đến mặt mũi đỏ bừng.



Harry và Ron cũng đồng dạng đã tỉnh dậy, cả hai điều dùng vẻ mặt khó nói giống hệt cô. Beavis vẫn chưa biết anh em của mình đã tỉnh, cậu cúi đầu xuống nhìn chằm chằm cái nốt ruồi giọt lệ của bà chị, sau đó sờ mó mặt mình. "Ủa giống mình nè?" Mình cũng có nuốt ruồi ở đây.



Để ngăn chặn những hành động ngu ngốc mà Beavis chuẩn bị làm ra, Ron ho nhẹ một tiếng. Beavis ngây thơ ngẩng đầu. "Hú——"



Ron "..." Bạn có biết mặt bạn hiện tại ngu cở nào không ?



Harry hơi đói nên đề nghị đi ăn, ba người còn lại không phản đối gì. Ăn uống no nê cả đám kéo nhau ra bờ hồ, Beavis sống chết kéo đám Harry tránh xa cái hồ ra, Harry bất đắc dĩ chiều theo.



Cả đám cùng ngồi dưới gốc cây cách bờ hồ mấy mét, họ cùng ngắm những con mực khổng lồ vung vẩy mấy cái xúc tu trong nước một cách lười nhác. Harry ngẩn người suy nghĩ gì đó, Beavis thì cảnh giác nhìn cái hồ khiến Ron cười phá lên.



Một cái bóng đổ xuống chỗ bọn họ, Hermione ngước nhìn rồi kéo ba đứa bạn của mình. "Bác Hagrid tới."



Bác Hagrid cười toe toét, dùng một cái khăn tay lớn lau mồ hôi trên mặt. Bác ấy kể về chuyện con Buckbeak đã bỏ trốn thành công, điều này khiến Ron đang nhịn cười vì vẻ mặt của Beavis, bùng một cái liền cười to hơn. Đến Beavis cũng cười há há, tiếng cười của hai người chẳng ra sao khiến Hermione quở trách một trận.



Thế nhưng câu tiếp theo của Bác Hagrid khiến bọn họ cười không nổi nữa.



Giáo sư Lupin... Sẽ rời khỏi Hogwarts.



...



Cửa văn phòng của giáo sư Lupin để mở. Thầy đã đóng gói gần hết đồ đạc của thầy lại. Cái bồn vốn chứa lũ Grindylow giờ trống rỗng đứng bên cạnh cái vali cũ kỹ mòn sơn đang mở nắp và chất gần đầy. 



Thầy vẫy vẫy đũa phép, hành lý xếp trồng lên nhau bay ra ngoài, sau đó thầy đi ra đóng cửa. Giáo sư Lupin ngẩng đầu lên liền giật mình. Hình ảnh phía trước, bốn đứa nhỏ đang đi trên hành lang, hướng về phía này... Khiến một đoạn ký ức xa xăm đổ về.



***



Thiếu niên được xem là có khuôn mặt điển trai nhất khoát tay qua vai cậu bạn có mái tóc đen rối bời, thiếu niên chớp chớp đôi mắt xám của mình, như nghĩ ra được chủ ý xấu xa gì mới. Rồi cả hai quay đầu nhìn cậu bạn có mái tóc nâu nhạt.



- Bữa nay tụi mình sẽ đến một chỗ mới hén, Remus.



Cậu bạn tóc nâu nhạt nhếch môi.



- Ừm.



Một cậu bạn lùn nhất trong đám rụt rè.



- Vậy là phải đi ra ngoài làng Hogsmeade nữa sao ?



Cậu bạn có mái tóc rối bời đẩy mắt kính, biểu cảm hư hỏng.



- Thế đi không ?



Cậu bạn lùn.



-... Đi.



Những chuyện chúng ta làm tuy không phải là những chuyện tốt với người khác, nhưng đối với cậu đây sẽ là mảnh ký ức đẹp đẽ nhất.



Khoái cảm nhục dục sẽ trôi qua và biến mất, nhưng tình bạn giữa chúng ta, sự tin tưởng lẫn nhau, niềm vui sướng của con tim, sự say mê của tâm hồn, những điều này không tan đi và không thể bị phá hủy.



-Voltaire-



***



Vậy đó... Cuộc đời của ông quả thật số khổ nhưng khi nhớ lại những mảnh ký ức về những người ông yêu quý, ông lại cảm thấy cuộc sống này tươi sáng lên một chút.



Giáo sư Lupin mỉm cười nhìn Beavis buông vai Harry ra, cả đám chạy nhanh lại chỗ thầy.



Beavis luyến tiếc nhìn giáo sư Lupin. "Thầy đi ạ ?" Giáo sư  Lupin ngó Beavis một lần nữa, nếu không phải tại khuôn mặt này thì ông đã nghĩ đây là con rơi của Sirius.



Thầy gật đầu, sau đó đứng nén lại nói chuyện với đám nhỏ. Harry có vẻ cố chấp mong giáo sư Lupin ở lại.



"Nhưng chính thầy đã cứu bọn con mà, họ lấy quyền gì bắt thầy rời khỏi đây, cũng nhờ có thầy mà chúng ta mới bắt được tội phạm thật sự và giải oan cho chú Sirius..."



"Nhưng Harry à, Peter đã trốn thoát... Hơn nữa cũng có rất nhiều đơn khiếu nại thầy, họ điều biết thầy là người sói rồi..." Giáo sư Lupin đưa tấm bản đồ Đạo Tặc và cái áo choàng tàng hình cho cậu. Harry thẫn thờ nhận lấy.



Sau khi biết được thầy Snape là người nói Thầy Lupin là người sói, Ron và Beavis đã tức giận rủa hai ba câu. Lần này Hermione cũng không răn đe họ nữa.



Hiệu trưởng Dumbledore xuất hiện nói xe đã đến giáo sư Lupin gật đầu tỏ vẻ không cần cụ đưa tiễn mà tự đi một mình.



......



Đến rạng sáng tôi mới ngủ được. Lúc tỉnh lại đã là buổi chiều, đồng thời tôi cũng đã lỡ mất chuyến đi chơi làng Hogsmeade.



Đám Harry cũng không còn trong bệnh thất nữa. Tôi tỉnh lại không bao lâu thì một đám người kéo vào phòng, ồn ào náo loạn khiến bà Pomfrey tức giận rất lớn nhưng có hiệu trưởng Dumbledore, nên bà đành ép xuống cục tức trong lòng.



Giáo sư McGonagall nghiêm túc nói. "Bùa Giam cầm hoàn hảo, bùa Phân Thân nâng cấp ? Cũng rất ổn... Còn bùa còn lại là bùa Ảo Mộng nâng cấp luôn nhỉ ? Tuy là vẫn chưa hoàn thành nhưng kiểu nâng cấp này đã được nâng lên một cấp độ tuyệt vời, khi hoàn thành thì chắc chắn nó sẽ rất có ít cho Bộ và các Thần Sáng trong việc lấy thông tin của những tội phạm cứng đầu... Cô cộng 100 điểm vì sự thông minh của con, Bellanita."



Bà dừng lại một chút rồi nói tiếp. "Nhưng... Trong nội quy trường có quy định không được sử dụng phép thuật, ngoài giờ trên lớp... Cô sẽ trừ con 10 điểm. Vì trong quy định trường không có chuyện cấm học sinh nâng cấp bùa nên lần này con may mắn chỉ bị trừ 10 điểm." Vậy trong trường nên có thêm một quy định mới.



"Còn nữa, ta cảm thấy bùa ảo mộng này khá giống với một trong số những lời nguyền... Ý ta là nó khá nguy hiểm, ta nghĩ con không nên sử dụng nữa nhé, ta sẽ liệt nó vào danh sách chưa đủ tuổi chưa được dùng... à Beavis đừng dùng vẻ mặt sợ hãi đó nhìn ta, ta biết là chị còn không có ý xấu, sẽ không có việc chị con bị đuổi học đâu." Giáo sư McGonagall trấn an cậu bé vàng trong làng cuồng chị.



Beavis thở phào.



Tôi tươi tỉnh gật đầu. "Vâng." Đậu xanh, tôi nâng cấp bùa ảo mộng lên là để cho học sinh dùng mà, thế nào mà nó lại được liệt vào danh sách học sinh không thể dùng khi chưa đủ tuổi vậy. Hơn nữa tôi định dùng nó dạy cho bọn kia một bài học... Dù gì loại bùa này chỉ tổn hại về mặt tinh thần thôi, nếu biết cách sử dụng nó sẽ không có nguy hiểm gì....



"Còn gì nữa không ? Bệnh nhân của tôi cần nghỉ ngơi..." Bà Pomfrey phụng phịu. Tối qua một đám người được đưa vào bệnh thất, Bellanita nhìn thì có vẻ khoẻ nhất nhưng phép thuật chữa bệnh của bà lại không cho là vậy. Con bé này cứ hé miệng là máu từ

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện