Chương 72
Hồi lúc còn nhỏ, tôi luôn rất ghen tị với Alan. Vì sao cùng một mẹ mà thằng bé được có cả tình yêu của cha và mẹ nhưng tôi thì không?
Vì sao?
Vì sao bà ấy không yêu tôi?
...
Ngày cha không còn trên đời, tôi biết bà ấy rất buồn, thậm chí là trở nên điên loạn.
Tôi cho rằng ông ấy đi rồi, bà chỉ còn mỗi tôi và Alan, chỉ cần tôi ngoan một chút, ở bên cạnh bà nhiều một chút, bà sẽ để ý đến tôi. Nhưng không... Bà ấy ngày nào cũng cầm một bộ đàm liên lạc để nói chuyện với ai đó.
Công việc quan trọng lắm sao?
Điều khiến tôi cảm thấy rất không cam lòng là dù bà ấy có điên loạn, nhưng khi tỉnh táo một chút người mà bà ấy gọi lại là Alan, nếu không thì vẫn là xử lý công việc gì đó. Tôi giống như tàng hình.
Trong cơn ghen tị và hậm hực của bản thân, tôi đã cắt đứt dây liên lạc của bộ đàm, điều này có nghĩa là tôi đã phá hư nó. Tôi biết chỉ cần nghe thấy tiếng của bộ đàm bà sẽ bỏ qua hết thảy để nghe được cuộc điện thoại ấy. Hôm đó tôi núp sẵn ở một góc để xem bà có tức giận khi không có cuộc gọi nào gọi đến không.
Tôi thấy được...
Bà ấy vẫn nói chuyện bình thường, mặc dù bộ đàm đó đã bị hư...
"Anh à? Vâng, mọi thứ rất ổn. Tụi nhỏ khoẻ và em cũng vậy, Uranus đã cao lên rồi... Anh ở biên giới có khoẻ không? ... Khi nào anh về... Anh tìm được nhiều thứ hay lắm sao?... Em rất mong được gặp lại anh... Anh hãy giữ gìn sức khỏe thật tốt nhé..."
Tối đó, tôi thức trắng đêm, không thể nào nhắm mắt nổi.
...
Sắp rồi...
Chỉ một lúc nữa thôi...
Chỉ một lúc nữa, tôi có thể gặp lại họ.
•••
•••
•••
"Sở dĩ không tổ chức Cúp Quidditch Liên-nhà là vì sẽ có một sự kiện bắt đầu diễn ra vào tháng mười và kéo dài cho đến hết niên học." Draco nói một cách phấn khích.
Tôi nằm trên giường, uể oải nhìn cậu ta, tỏ vẻ mình không quan tâm đến vấn đề này. Draco không để ý lắm vẫn tiếp tục hưng phấn.
Chuyện là một sự kiện đã không diễn ra trong suốt cả thế kỷ qua... Bây giờ lại được tổ chức lại— Lễ Thi đấu Tam Pháp thuật sẽ được diễn ra tại Hogwarts trong năm nay.
Thi đấu Tam Pháp thuật được lập ra từ khoảng bảy trăm năm trước như một cuộc so tài giao hữu giữa ba trường Pháp thuật ở châu Âu: Hogwarts, Beauxbaton, và Durmstrang. Mỗi trường chọn ra một nhà quán quân, và ba nhà quán quân sẽ so tài trong ba bài thi pháp thuật. Các trường thay phiên nhau đăng cai tổ chức mỗi năm năm, và khi đó, nói chung ai cũng nhất trí rằng đây là cách tuyệt nhất để thiết lập mối quan hệ giữa các nam nữ phù thủy của các quốc gia – cho đến khi danh sách người bị giết lên quá cao đến nỗi phải chấm dứt cuộc so tài.
Đúng vậy, chính là danh sách những người đã bị giết, không nhầm được đâu. Một cuộc thi ảnh hưởng đến tính mạng thì có gì đáng mong chờ.
Tôi đổi tư thế lật người, nghiêng đầu chóng cằm lườm Draco vẫn liên tục ríu rít vui vẻ.
"Hiệu trưởng trường Beauxbaton và trường Durmstrang sẽ đến đây vào tháng Mười, với những đấu thủ vào tới vòng chung kết, và cuộc chọn quán quân sẽ diễn ra vào lễ Hội Ma. Một trọng tài công minh sẽ chọn ra những sinh viên nào xứng đáng nhất để dự Tam đấu phù thủy giành vinh quang cho trường, lại được bỏ túi một ngàn Galleons tiền thưởng... Tao— ý, tôi sẽ tham gia!!"
Tôi vuốt tóc mai ra sau gáy, không đồng ý với quyết định của cậu ta. "Ảnh hưởng đến tính mạng đấy Draco, cuộc thi đó rất nguy hiểm, một ngàn Galleons đối với cậu có là gì đâu chứ? Cậu thèm khát vinh quang đến phát điên rồi à. Hơn nữa cuộc thi này giới hạn độ tuổi, cậu làm sao tham gia được..." Nói đến đây tôi chợt im lặng.
Draco nhìn tôi, sau đó chột dạ cúi đầu.
"... Cậu không phải là muốn dùng cái thuốc gì kích tuổi đấy chứ?" Tôi nhỏm người dậy, trừng mắt. Mái tóc đen dài đổ xuống.
"Cái gì mà thuốc kích tuổi... Là Độc dược Lão hóa!" Draco tránh né khi nhìn vào mắt tôi.
"Biết, biết rồi. Mình nói nghe, nếu cậu dùng nó để tham gia cuộc thi quái gở đó thì mình sẽ báo cáo lại với thầy Snape đấy." Tôi lạnh lùng nhìn Draco, khuôn mặt chợt trở về dáng vẻ ôn hòa thản nhiên.
Draco cau mày không vui nhìn tôi, cậu ta rất hối hận vì đã nói chuyện này ra với Bellanita. Rốt cuộc cậu ta đã nghĩ gì mà cho rằng cô sẽ đồng ý với quyết định của cậu ta vậy chứ.
"Ờ... Sao lại nói là cuộc thi quái gở, nó có tên đàng hoàng, là cuộc thi Tam phép thuật..." Draco liên tục đảo mắt, nhìn gian trá vô cùng.
Tôi nhếch môi nhẹ nhàng hừ một tiếng.
Draco không muốn nói chuyện nữa, nên cậu ta đứng dậy đè bả vai, ép tôi nằm xuống, còn không quên kéo chăn cho tôi. "Được rồi, ngủ ngon mơ đẹp nhé, tôi về ký túc xá đây." Vừa nói xong cậu ta đã phóng đi trong gang tấc, để lại tôi đang giận tím người.
"Draco!" Tôi tức giận hô một tiếng.
Bỗng một tiếng kêu nhỏ xíu vang lên.
"Ồn quá à..." Beavis ở giường bên cạnh nhíu chặt hàng mày thanh tú của mình, ngủ không yên lầm bầm.
Tôi giật mình im miệng, ngó Beavis một cái. Beavis vẫn còn nhíu mày, trên trán lấm tấm mồ hôi.
Hình như nó mơ thấy ác mộng.
"Hơ... Ô... Uhu..." Beavis vẫn còn ú ớ.
Tôi lo lắng điểm ngón tay giữa không trung, vài đóm sáng li ti bay đến chỗ Beavis. Sau khi những đóm sáng đó biến mất ở giữa trán Beavis, thì nó cũng không nói mớ hay cau mày nữa.
Lạch cạch.
Tôi nhanh chóng nằm yên trên giường nhắm mắt lại, lắng tai nghe ngóng.
Bà Pomfrey cẩn thận mở cửa ra rồi khó hiểu tự hỏi. "Lạ thật, khi nãy rõ ràng nghe có tiếng người mà nhỉ?"
....
"Ta đối xử với nàng rất tốt kia mà?"
"Vậy tại sao?"
"Tại sao nàng lại đối xử tàn nhẫn với ta như vậy?"
"Nhìn mà xem... Anna..."
Đằng trước, có hai người đang đứng, họ giằng co với nhau. Người đàn ông nâng mặt của người phụ nữ kia lên. Anh ta dùng một khuôn mặt không có bất kỳ cảm xúc gì nhìn cô ta, nhưng nếu ta chịu đễ ý kỹ sẽ phát hiện ra sâu trong mắt hắn... Đau đớn?
Dường như người phụ nữ lại vô cùng kích động nên chẳng thèm để tâm đến nổi đau của anh ta, liên tục giãy giụa kêu la.
"Buông ra! Buông tôi ra!"
Đồng tử người đàn ông co lại, hắn kề sát khuôn mặt không cảm xúc của mình đến gần người phụ nữ, nói ra lời âu yếm.
"Anna... Nhìn mà xem, ta yêu nàng đến nhường này kia mà..."
"Tại sao nàng không yêu ta?"
"Ta muốn hưởng thụ cảm giác được nàng yêu..."
"Giống Gabriel."
•••
"Hơ!!" Draco giật mình thức dậy giữa đêm, cậu ta chớp mắt nhìn trần nhà tối đen, sau một lúc mắt mới dần thích nghi với bóng tối.
Một giấc mơ quái dị...
Nhưng mà...
Draco nhíu mày.
Tại sao lại không nhớ nổi mơ thấy cái gì?
Cậu ta chỉ lờ mờ nhớ... Hình như có ai đó đã cãi nhau?
Không đợi Draco nghĩ thêm, một tiếng ngáy nhỏ nhỏ vang lên giáng đoạn đến cậu ta.
Draco quay đầu liếc nhìn Blaise đang yên vị trên chiếc giường êm ấm của nó.
Khoé môi Blaise còn cong cong lên, giống như mơ được gì đó rất đẹp?
Draco oán hận nhìn Blaise chẹp miệng. Cuối cùng cậu ta nảy ra một ý nghĩ.
Dựa vào cái gì mình giật mình thức giấc mà thằng này vẫn ngủ ngon như thế?
Nên...
••••
Sáng hôm sau tuy trời đã ngừng mưa, nhưng những đám mây âm u kia vẫn không tản đi mà trôi nổi trên bầu trời Hogwarts.
Marie biết được chuyện bọn nhỏ nhà cô bị tấn công, liền kêu lên một tiếng xé ruột xé gan. "Ôi con tôi!!!!!!"
Beavis đang ngủ ngon thì bị tiếng gào bi thương của Marie doạ đến, cậu sợ hết hồn nhảy xuống giường, rối rắm nhìn quanh.
"Cháy nhà!! Cháy nhà kìa!!" Beavis mơ màng nhìn thấy một đóm lửa hiện ra trước mắt lập tức hét to.
Tôi dập tắt ngọn lửa trên lòng bàn tay, lao đến bịt mồm nó lại, cùng lúc đó cánh cửa được đẩy mạnh ra bởi cánh tay trắng nõn, Marie lao vào. Phía sau cô còn có Pierre đang kẹp cây gậy dưới nách.
"Ôi cháu tôi!!" Cụ Pierre nhìn thấy tôi và Beavis lo lắng gào lên.
Tôi "???" Giờ thì tôi biết tính tình của Marie được di truyền từ ai rồi.
Không ngờ cũng có một ngày tôi thấy cụ ông Pierre như thế này.
Ông ấy đã rất lo lắng cho tôi chỉ sau vài lần gặp mặt, lạ thật...
••••
Cụ ông Pierre tỏ vẻ tức giận. "Sao cháu tôi bị tấn công mà mấy đứa khác không bị chứ? Tại sao! Tại sao?" Làm gì có chuyện trùng hợp đến như vậy.
Hiệu trưởng Dumbledore. "..." Nghe tôi nói cái đã ông bạn. Là người nhà của ông gây nên đấy.
"Tôi nghĩ nơi này không phải là nơi thích hợp để nói chuyện, chúng ta có thể đến văng phòng của tôi và chừa lại bầu không khí yên tĩnh cho hai đứa nhỏ nghỉ ngơi?" Ông ấy không trả lời câu hỏi của Pierre mà mỉm cười yêu cầu, Pierre cũng nhận ra bản thân có chút thất thố, nhanh chóng thu liễm lại.
"Khi nãy thái độ của tôi cũng không tốt, xin lỗi ngài nhé, bây giờ chúng ta có thể để không gian riêng cho tụi nhỏ nghỉ ngơi." Pierre khách khí nói.
...
...
Trước khi rời Hogwarts, nhân lúc Beavis đi vệ sinh Marie đã lo lắng kéo tôi lại gần.
"Bình tĩnh chút đi, mẹ làm con đau đấy." Tôi nhíu mày nhìn vẻ mặt căng thẳng của Marie, thậm chí cô đang bấu chặt lấy tay tôi mà không hay biết.
Marie buông lỏng ra, tôi rút tay về, sờ lên cổ tay ngọc ngà của mình, ôn nhu hỏi. "Mẹ sao vậy ạ?"
"Con biết người tấn công con là ai đúng không?" Marie bắt lấy bàn tay tôi một cách lo sợ, giống như sợ tôi sẽ biến mất khỏi đây.
Tôi rũ mắt xuống, lại nhanh chóng nâng mắt lên mỉm cười. "Con chưa đụng đến mà hắn đã khai rồi, thề với Merlin là con không hề đụng đến cọng tóc nào của hắn cả."
"Bella, bọn mẹ không hề ra lệnh anh ta làm thế, là anh ta tự tiện..." Marie vươn tay kéo giật tôi lại, tôi không phòng hờ, ngã úp mặt vào ngực cô.
Tôi "..."
Mặt tôi đỏ bừng lên. "Mẹ làm sao vậy hả?"
Marie nức nở một tiếng. "Không phải mẹ mà..."
Tôi nằm trong lòng Marie đảo mắt suy nghĩ. Có lẽ Marie đã dự đoán được tôi lại lấy thêm một phần ký ức, thêm vào lúc đó Thomas lại tấn công nên cô mới nghĩ rằng tôi sẽ quy chụp tội "giết con" lên đầu cô.
Tôi ngẩng đầu nhìn Marie. Giọt sương long lanh đọng lại trong đôi mắt cô, sắc mặt hơi tái, có vẻ như chịu phải kinh hách không nhỏ, tôi điềm đạm an ủi.
"Con biết không phải mẹ."
Marie chưa kịp thở phào thì con gái cô đã tung ra một câu khiến cô kinh hoảng.
"Nhưng con vẫn rất ghét mẹ..." Tôi quan sát sắc mặt Marie, trầm ngâm nói.
"Đừng lo lắng... Nếu mẹ giúp con một chuyện, mọi thứ xem như xí xoá hết, được không?" Tôi dụ dỗ Marie.
Marie do dự nhưng vẫn cúi đầu xuống, tôi nói nhỏ một câu vào tai cô.
"Như vậy cũng được sao?" Cô hoảng hốt hỏi.
Tôi khéo léo trả lời. "Chẳng phải mẹ nói ông ấy trọn một kiếp chỉ nhớ thương một mình mẹ sao?"
....
....
"Khoẻ không Beavis?" Hermione cùng Ron và Harry đến ngay sau khi đám người Marie rời khỏi. Cô sốt sắng hỏi.
Beavis để chứng minh bản thân khoẻ đã nhảy khỏi giường chạy một vòng, cất giọng một cách lười biếng nhưng lại khá êm tai.
"Rất khoẻ đây."
Hermione quay đầu hỏi thăm tôi. "Cậu thì sao?" Tôi gật đầu tỏ vẻ mình ổn.
Ron kéo Beavis ngồi lên giường. "Không sao là tốt rồi."
Harry chưa có cơ hội lên tiếng "..." Hmm, nên nói gì ấy nhỉ? Cậu vốn dĩ là người hướng nội, rất ít khi bắt chuyện với một ai khác dù người đó có thân đến mức nào đi nữa.
Cậu nghĩ nghĩ rồi lại từ tốn hỏi. "Vậy hôm nay cậu sẽ đi học sao?"
Đám người lao nhao lập tức ngừng lại ngó Harry.
Harry "?"
Tôi nghiêng đầu nhìn Harry chằm chằm khiến cậu ấy hoang mang, bị tôi cùng Beavis nhìn riết, lỗ tai cậu cũng dần đỏ lên. Hermione nắm lấy tay Harry vỗ về, khuôn mặt cô ấy phúc hậu hồng hào. "Tốt lắm Harry, như thế là tốt. Nói gì thì nói học hành vẫn rất quan trọng..."
Ron có chút không phục, nâng tay tách bọn họ ra, chỉ vào mặt Beavis. "Nhưng cậu ấy vừa bị tấn công, học hành thì sao quan trọng bằng sức khoẻ được?"
Hermione đã nhanh chóng soạn ra nội dung bản thảo trong não, bắt đầu giảng đạo cho Ron. Harry không quan tâm lắm đến những cuộc lý lẽ của họ mà nhìn Beavis.
"Phải ha, sức khoẻ quan trọng hơn, nếu cậu cảm thấy không khoẻ thì vẫn nên ở lại bệnh thất nghỉ ngơi." Cậu vỗ vai Beavis.
Beavis lắc đầu. "Không nghỉ, mình chuẩn bị về ký túc xá để thay đồ đi học đây, cả chị mình cũng vậy." Tôi làm biếng không muốn cử động, gật đầu nhè nhẹ.
"Bữa nay có môn gì thế?" Beavis hưng phấn. Giáo viên mới đã đến, bởi vì cậu đã bị đưa đến bệnh thất vào ngày khai giảng nên không thể thấy được ông ấy thế nào, hiện tại cậu rất tò mò.
Ron và Hermione ngừng cuộc chiến.
"Bữa nay không tệ lắm… ở ngoài trời suốt buổi sáng. Dược thảo học với nhà Hufflepuff. CHăm sóc Sinh vật Huyền bí… đáng ghét ở chỗ, tụi mình vẫn phải học cùng tụi Slytherin, à dĩ nhiên ý là mình không nói đến Bellanita, cậu ấy là trường hợp ngoại lệ…" Ron xoè tay đếm, sau đó lại liên tục nói tôi không giống Slytherin, rồi lại mắng chửi Slytherin là lũ xảo quyệt, quái gở.
Harry với khuôn mặt buồn bực gần chết nói tiếp. "Hai tiết Tiên tri chiều nay nữa."
Beavis cau mày oán thán. "Không phải chớ!!" Mỗi lần học môn này bà giáo sư lại gào thét chỉ vào mặt cậu, nói cậu là ác quỷ hiện hình, một vị thần sa đoạ mang theo tư tưởng giết chóc đầu thai đến nơi này...
Ron nhìn vẻ mặt tức giận của Beavis rồi bật cười. "Bả luôn nói cậu là cái gì chết chóc đầu thai ấy nhỉ...?" Nghe đến đây tôi phụt cười.
...
Bởi vì khác nhà nên sau khi rời khỏi bệnh thất, đám Beavis cùng tôi tách ra.
Tôi quay về ký túc xá một cách nhanh chóng, thay đồ, rồi ngó thời khó biểu, bắt đầu dọn sách vở ra. Đáng lẽ tôi sẽ tất tần tật vớ lấy cặp sách chạy như điên đến hầm như trước kia mới đúng. Bởi vì tiết đầu tiên của Slytherin ngày hôm nay là Độc dược.
Nghĩ đến đó tôi không thể ngừng cười nhạo bản thân. Có gì phải lo lắng, chẳng phải chỉ là học hành hay sao?
Tôi cũng khá ngạc nhiên khi hồi mấy năm