Eira mang cái bụng đói trở lại bệnh xá. Đêm nay có vẻ sẽ khó ngủ.
Bỗng một mùi hương thoang thoảng lạc vào cái mũi nhỏ của cô.. Thơm quá! Eira đi đến nơi phát ra mùi hương, nó nằm ở trên chiếc bàn, bên cạnh giường bệnh của cô!
Đó là một chén cháo thịt lạc. Nó vẫn tỏa khỏi nghi ngút, có lẽ là vừa được làm ra.
Eira nhìn ngó xung quanh, giữa căn bệnh xá rộng lớn này chỉ có mình cô ở lại.
Cô ngồi xuống, cầm lấy thìa, nếm thử một miếng.. Nóng! Nóng!
Eira cau mày, há miệng, cố gắng làm nguội cháo trong miệng.
Nuốt miếng thứ nhất, cô thật sự có chút xúc động muốn nuốt cả lưỡi.
Ngon quá!
Eira tinh tế ăn từng thìa một, nhưng có thể dễ dàng nhìn thấy cô bị đói thật sự quá hung! Bàn tay cầm thìa vẫn không ngừng nghỉ! Đến tám phần no mới dừng lại.
Sau đó uống một ly nước, từng ngụm nhỏ, cái miệng không ngừng nhấm nhuốt!
Sống rồi!
Eira nằm lên giường, cả cơ thể thoải mái đến không được.
Lúc này cô thật sự có chút buồn ngủ rồi!
Eira điều chỉnh chăn, nhắm mắt lại. Chỉ một chút sau đã phát ra tiếng thở đều đều!
Ăn no lại đi ngủ.. Thật sự không biết nói gì!
"Cộc cộc cộc." Tiếng bước chân vững chắc đạn xuống sàn nhà. Âm thanh vang vọng giữa không gian lặng thinh.
Thiếu nữ đã chìm vào ngủ sâu, khuôn mặt non nớt xinh đẹp hồng nhuận.
Tiếng chân dừng lại ở bên cạnh giường thiếu nữ.
Ánh trăng mờ mờ chiếu vào, ta chỉ thoáng mà nhìn ra đó là một bóng đen, cả người hắn kín mít, ẩn sâu trong lớp áo choàng dày sẫm màu.
Thật xấu tính. Đúng là không thay đổi cái tật đá chăn này.
Hắn mềm nhẹ kéo chăn lên cho thiếu nữ.
Hắn không dám đánh thức nàng, không muốn nàng thấy được bộ dáng này của hắn.
Hắn cứ đứng đấy, cả người u ám và tối tăm, tương phản cạnh hắn là thiếu nữ đang ngủ say, cả thân thể nàng đều được bao phủ bởi ánh trăng thuần khiết.
Họ như hai thái cực khác nhau, hai con người ở hai thế giới.
Đôi mắt hắn nóng cháy, yêu thương nhìn về phía thiếu nữ.
Hẳn không còn lâu nữa..
Eira mở mắt, cả căn bệnh xá đã quy về bình lặng, bóng đen cũng đã biến mất. Đôi mắt không gợn sóng, đen tối và sâu thẳm.
Nhắm mắt một lần nữa, cô lại chìm vào giấc ngủ..
Eira được thả ra khỏi bệnh xá, trời mới biết thoát khỏi bàn tay ma quỷ của bà Pomfrey.
Tất nhiên cô không hề giành sự bất mãn nào đối với vị y tá trưởng của chúng ta, trái lại sự chăm sóc ân cần của bà Pomfrey khiến Eira vô cùng thoải mái, cô giành cho bà sự tôn trọng và quý mến.
Nhưng đó sẽ là khi bà không bắt cô phải uống một đống ma dược, mà vị của nó thì.. không thể diễn tả bằng lời!
Nỗi lòng này có ai thấu! Hai hàng lệ song song!
Ngồi ở đại sảnh sử dụng bữa sáng nhưng lòng Eira không thoát khỏi bất an. Kể cả mĩ vị ngon miệng trước mắt cũng không thể làm dịu đi sự bất an ấy!
Cô đã bỏ quên điều gì đó!
"Đồ ăn không ngon ư? Cậu có cảm thấy mệt không?" Aria quay đầu hỏi Eira, đôi mắt đầy lo lắng.
"Mình không cảm thấy mệt mỏi, đồ ăn rất ngon miệng.. Chỉ là mình thấy hơi.." bồn chồn.
Eira chưa kịp nói hết thì sự xuất hiện những vị khách lạ đã kéo đi tất cả sự chú ý của cô và Eira.
Ko
Lũ cú sà từ trên cao xuống, phải đến hàng trăm con!
Lũ cú lượn vòng vòng khắp sảnh đường, thả thư từ và bưu kiện xuống tạo nên một mớ hỗn loạn.
"Jell!"
Eira kinh ngạc nhìn con cú trắng xinh đẹp, khác với vẻ vội vàng của những người bạn đồng hành. Cả người nó đều toát lên hơi thở sang quý, cao ngạo liếc nhìn xung quanh.
Khi tỏa định được mục tiêu, nó thong thả bay đến.
Eira đỡ lấy Jell. Người ta không khỏi kinh ngạc vì sự ngoan ngoãn lạ thường của nó.
Jell dụi đầu của mình vào tay Eira, cô cũng trìu mến mà vuốt ve bộ lông mềm mại của nó.
Trên miệng nó ngậm một bưu kiện lớn.
"Ngài Jell của chúng ta chắc đã mệt mỏi lắm!" Eira mỉm cười, cả người đều bừng sáng, như một đóa thủy tiên hé mở đón lấy những giọt sương mai.
Aria ngẩn ngơ, nụ cười này của Eira thật sự khiến nhiều người phải ghé mắt.
Eira đút cho Jell một ít thức ăn, nó cũng vui vẻ mà hưởng thụ phần thưởng của mình.
Đặt Jell sang một bên, Eira bắt đầu mở bưu kiện.
Một nỗi nao nao khó tả, cô có chút bất an. Có lẽ cô không nên mở ra.
Đặc biệt nó lại là của dì Elena!
Nhưng người tính không bằng trời tính, biến cố phát sinh, một con cú lao đến làm văng đồ vật từ bên trong ra ngoài.
Trong đống đồ vật hỗn độn, một tấm phong bì đỏ vô cùng chói mắt.
"Một bức thư sấm!" Aria mở to mắt, há hốc mồm, kinh ngạc nhìn.
Eira đã thoáng nghe thấy những tiếng hút khí,
Không một chút do dự, Eira nhanh chóng bước chân chuẩn bị lao ra ngoài.
"Eira Titus!"
Bỗng một mùi hương thoang thoảng lạc vào cái mũi nhỏ của cô.. Thơm quá! Eira đi đến nơi phát ra mùi hương, nó nằm ở trên chiếc bàn, bên cạnh giường bệnh của cô!
Đó là một chén cháo thịt lạc. Nó vẫn tỏa khỏi nghi ngút, có lẽ là vừa được làm ra.
Eira nhìn ngó xung quanh, giữa căn bệnh xá rộng lớn này chỉ có mình cô ở lại.
Cô ngồi xuống, cầm lấy thìa, nếm thử một miếng.. Nóng! Nóng!
Eira cau mày, há miệng, cố gắng làm nguội cháo trong miệng.
Nuốt miếng thứ nhất, cô thật sự có chút xúc động muốn nuốt cả lưỡi.
Ngon quá!
Eira tinh tế ăn từng thìa một, nhưng có thể dễ dàng nhìn thấy cô bị đói thật sự quá hung! Bàn tay cầm thìa vẫn không ngừng nghỉ! Đến tám phần no mới dừng lại.
Sau đó uống một ly nước, từng ngụm nhỏ, cái miệng không ngừng nhấm nhuốt!
Sống rồi!
Eira nằm lên giường, cả cơ thể thoải mái đến không được.
Lúc này cô thật sự có chút buồn ngủ rồi!
Eira điều chỉnh chăn, nhắm mắt lại. Chỉ một chút sau đã phát ra tiếng thở đều đều!
Ăn no lại đi ngủ.. Thật sự không biết nói gì!
"Cộc cộc cộc." Tiếng bước chân vững chắc đạn xuống sàn nhà. Âm thanh vang vọng giữa không gian lặng thinh.
Thiếu nữ đã chìm vào ngủ sâu, khuôn mặt non nớt xinh đẹp hồng nhuận.
Tiếng chân dừng lại ở bên cạnh giường thiếu nữ.
Ánh trăng mờ mờ chiếu vào, ta chỉ thoáng mà nhìn ra đó là một bóng đen, cả người hắn kín mít, ẩn sâu trong lớp áo choàng dày sẫm màu.
Thật xấu tính. Đúng là không thay đổi cái tật đá chăn này.
Hắn mềm nhẹ kéo chăn lên cho thiếu nữ.
Hắn không dám đánh thức nàng, không muốn nàng thấy được bộ dáng này của hắn.
Hắn cứ đứng đấy, cả người u ám và tối tăm, tương phản cạnh hắn là thiếu nữ đang ngủ say, cả thân thể nàng đều được bao phủ bởi ánh trăng thuần khiết.
Họ như hai thái cực khác nhau, hai con người ở hai thế giới.
Đôi mắt hắn nóng cháy, yêu thương nhìn về phía thiếu nữ.
Hẳn không còn lâu nữa..
Eira mở mắt, cả căn bệnh xá đã quy về bình lặng, bóng đen cũng đã biến mất. Đôi mắt không gợn sóng, đen tối và sâu thẳm.
Nhắm mắt một lần nữa, cô lại chìm vào giấc ngủ..
Eira được thả ra khỏi bệnh xá, trời mới biết thoát khỏi bàn tay ma quỷ của bà Pomfrey.
Tất nhiên cô không hề giành sự bất mãn nào đối với vị y tá trưởng của chúng ta, trái lại sự chăm sóc ân cần của bà Pomfrey khiến Eira vô cùng thoải mái, cô giành cho bà sự tôn trọng và quý mến.
Nhưng đó sẽ là khi bà không bắt cô phải uống một đống ma dược, mà vị của nó thì.. không thể diễn tả bằng lời!
Nỗi lòng này có ai thấu! Hai hàng lệ song song!
Ngồi ở đại sảnh sử dụng bữa sáng nhưng lòng Eira không thoát khỏi bất an. Kể cả mĩ vị ngon miệng trước mắt cũng không thể làm dịu đi sự bất an ấy!
Cô đã bỏ quên điều gì đó!
"Đồ ăn không ngon ư? Cậu có cảm thấy mệt không?" Aria quay đầu hỏi Eira, đôi mắt đầy lo lắng.
"Mình không cảm thấy mệt mỏi, đồ ăn rất ngon miệng.. Chỉ là mình thấy hơi.." bồn chồn.
Eira chưa kịp nói hết thì sự xuất hiện những vị khách lạ đã kéo đi tất cả sự chú ý của cô và Eira.
Ko
Lũ cú sà từ trên cao xuống, phải đến hàng trăm con!
Lũ cú lượn vòng vòng khắp sảnh đường, thả thư từ và bưu kiện xuống tạo nên một mớ hỗn loạn.
"Jell!"
Eira kinh ngạc nhìn con cú trắng xinh đẹp, khác với vẻ vội vàng của những người bạn đồng hành. Cả người nó đều toát lên hơi thở sang quý, cao ngạo liếc nhìn xung quanh.
Khi tỏa định được mục tiêu, nó thong thả bay đến.
Eira đỡ lấy Jell. Người ta không khỏi kinh ngạc vì sự ngoan ngoãn lạ thường của nó.
Jell dụi đầu của mình vào tay Eira, cô cũng trìu mến mà vuốt ve bộ lông mềm mại của nó.
Trên miệng nó ngậm một bưu kiện lớn.
"Ngài Jell của chúng ta chắc đã mệt mỏi lắm!" Eira mỉm cười, cả người đều bừng sáng, như một đóa thủy tiên hé mở đón lấy những giọt sương mai.
Aria ngẩn ngơ, nụ cười này của Eira thật sự khiến nhiều người phải ghé mắt.
Eira đút cho Jell một ít thức ăn, nó cũng vui vẻ mà hưởng thụ phần thưởng của mình.
Đặt Jell sang một bên, Eira bắt đầu mở bưu kiện.
Một nỗi nao nao khó tả, cô có chút bất an. Có lẽ cô không nên mở ra.
Đặc biệt nó lại là của dì Elena!
Nhưng người tính không bằng trời tính, biến cố phát sinh, một con cú lao đến làm văng đồ vật từ bên trong ra ngoài.
Trong đống đồ vật hỗn độn, một tấm phong bì đỏ vô cùng chói mắt.
"Một bức thư sấm!" Aria mở to mắt, há hốc mồm, kinh ngạc nhìn.
Eira đã thoáng nghe thấy những tiếng hút khí,
Không một chút do dự, Eira nhanh chóng bước chân chuẩn bị lao ra ngoài.
"Eira Titus!"
Danh sách chương