Hai huynh đệ bọn họ cứ như vậy yên lặng.... đánh sập một góc rừng.
Mikazuki che mặt, tạm thời không nghĩ nhìn mặt pháp tắc của thế giới này.
Thật xin lỗi....
Pháp tắc mỉm cười nuốt xuống búng máu trong cổ họng.
Sesshomaru một tay nhẹ nhàng bắt được Inuyasha, kết thúc trận đấu vô nghĩa. Tiểu cẩu cẩu còn không chịu buông tha, dùng cả tay cả chân giãy giụa:
" Sesshomaru! Buông..."
Sesshomaru đã có chút cáu kỉnh, không kiên nhẫn siết tay: " Bán yêu, ngoan ngoãn dẫn ta đến mộ phụ thân chúng ta, trước khi ta đem ngươi giết! "
" Khụ khụ.. " Inuyasha lợn chết không sợ nước sôi trợn mắt, gằn giọng:" Mộ quỷ gì a? Ta ngay cả mặt cha thế nào cũng không biết! "
" Sesshomaru! Buông hắn ra! "
Một mũi tên phá không bắn tới. Sesshomaru lạnh lùng quay lại, chỉ hơi nghiêng đầu liền dễ dàng tránh được mũi tên đã tới trước mặt. Hắn tạm thời buông lỏng tay, cười nhạo nhìn Inuyasha:
" Tách ra cũng đủ lâu để ngươi cầu cứu nữ nhân loại, ân? Không nghĩ đến ngươi cư nhiên không trưởng chút trí nhớ nào sau sự việc năm mươi năm trước. "
" Quả nhiên là bán yêu."
Tài bắn cung của Kagome rõ ràng vượt trội so với một người lần đầu cầm cung, lại cũng chẳng có tác dụng gì lớn đối với đại yêu quái như Sesshomaru. Inuyasha một tay giữ chặt lấy cánh tay đang chế trụ bản thân của Sesshomaru, quát nàng lui lại: " Nữ nhân, ngươi muốn chết sao? Còn không mau lui.... Khụ!! "
Kiềm giữ trên cổ đột nhiên tăng mạnh, nhất thời đem toàn bộ lời nói còn lại đổ ngược trở lại. Inuyasha khó khăn hít thở, hai mắt không cam trừng Sesshomaru.
Khoảng cách sao lại lớn như vậy? Làm thế nào mới có thể đuổi kịp hắn đâu?
Hắn thật muốn giết ta luôn sao? Khó thở quá...
Như vậy kỳ thực cũng rất tốt... Chết đi liền không có gánh nặng nữa, cũng sẽ không cần lo lắng bị bài xích bên ngoài...
Nhìn thần tình thống khổ trên khuôn mặt thanh tú non nớt, Sesshomaru không tự giác thả lỏng một chút lực đạo đang dùng, kéo gần khoảng cách giữa hai người, nhàn nhạt nói: " Ta hỏi lần nữa, ngôi mộ của cha ở đâu? "
Inuyasha vô thức lắc đầu, thân thể không chống đỡ được dần mềm nhũn xuống. Kagome gấp gáp nhìn thấy, tâm tình nóng vội giương cung: " Sesshomaru! Ngươi buông hắn ra, ta biết lối vào ngôi mộ của cha ngươi! "
Bạch y thiếu niên nheo mắt không nói, tựa hồ đang đánh giá độ tin cậy trong lời nói của nàng, nhưng dường như cũng không tin tưởng bao nhiêu. Nếu huynh đệ bọn họ cả hai người đều không biết, một cái nữ nhân loại lấy tư cách gì để biết? Lời của nàng ta đáng tin được mấy phần?
Inuyasha ngược lại có điều mơ hồ, thân thể vô thức dựa đến trên người Sesshomaru. Kagome nghĩ đến hắn chống đỡ không nổi, lập tức không giấu diếm thêm vội vã nói ra: " Là con mắt phải của Inuyasha! Lối vào ngôi mộ nằm trong con mắt phải của hắn, một viên trân châu màu đen tuyền! "
Cuối cùng cũng chịu nói a. Suýt nữa còn tưởng hắn phải ra tay ni.
Mikazuki cảm thán một tiếng, yên lặng tiếp tục quan sát.
Tiểu cẩu cẩu có chịu được đau đớn khi lấy thứ kia ra không đây? Ngược lại không phải chỉ đau bình thường a...
Sesshomaru lạnh lùng nhìn nàng, cuối cùng vẫn nâng tay thử một lần. Inuyasha còn không kịp hiểu gì, mắt phải đột nhiên bị bao trùm, ngay sau đó là phô thiên cái địa đau đớn ập đến.
" A!!!.. " Hồng y thiếu niên thống khổ kêu lớn. Sesshomaru dễ dàng đem hắn giữ chặt lấy, một tay còn lại đẩy nhanh động tác. Inuyasha trên tay dùng lực, không lâu sau trên cổ tay Sesshomaru liền có thêm ba đạo vết thương sâu cạn không đồng nhất. Kagome lòng như lửa đốt chờ đợi, hận không thể lập tức tiến lên đem thiếu niên kéo ra khỏi đau đớn khổ sở.
Đau đớn tựa như kéo dài cả thế kỷ. Chờ đến khi một viên Hắc trân châu nằm gọn trong lòng bàn tay Sesshomaru, y phục của tiểu bán yêu đều bị mồ hôi lạnh thấm ướt quá nửa. Trên trán, từng giọt mồ hôi lớn thấm ướt phần tóc mái, men theo đường nét khuôn mặt lăn xuống gò má, qua chiếc cằm thon dài đi xuống cần cổ trắng nõn.
Sesshomaru nhẹ nhàng buông tay, thiếu niên lập tức như diều đứt dây đổ nghiêng đến trên người hắn. Kagome gần như lập tức lao lên: " Inuyasha! "
Một roi yêu khí màu quang xanh nhạt lạnh lùng đem nàng ngăn lại. Thiếu nữ trợn tròn mắt, kinh ngạc hô lớn: " Sesshomaru! Ngươi nói không giữ lời? "
Bạch y thiếu niên ánh mắt băng hàn nhìn nàng: " Ta hứa với ngươi sẽ thả hắn sao? Là do ngươi tự mình đem hắn bán."
" Ngươi... " Kagome hiển nhiên không nghĩ đến Sesshomaru sẽ đem Inuyasha tiếp tục kiềm chế, giận dữ nói: " Ngươi nếu không chấp nhận đệ đệ như hắn, vì cái gì còn muốn làm khó hắn đâu? "
Sesshomaru lười cùng nàng đôi co, nhàn nhạt hô: " Jaken."
Tiểu yêu quái đang lăn lóc dưới đất vội vã lồm cồm bò dậy: " Sesshomaru-sama. "
Thiếu niên ánh mắt không rõ nhìn hắn: " Gậy Đầu Người."
Tiểu yêu quái ngoan ngoãn dâng ra cây gậy trong tay. Kagome gấp như ngồi trên chảo dầu đun sôi, giận mà không dám phát: " Ngươi không phải một mực truy tìm Thiết Toái Nha sao? Vậy làm ơn đem Inuyasha để lại. "
Sesshomaru nhìn thoáng qua bán yêu thoát lực yếu ớt dựa đến trên người mình, trầm mặc khởi động Gậy Đầu Người trong tay.
Hắc trân châu bị lực lượng mạnh mẽ mở ra thông đạo, giống như những gì Kagome từng được nhìn thấy. Lối vào như một đầm lầy tối đen như mực, sẵn sàng cắn nuốt bất cứ thứ gì chạm vào nó. Sesshomaru thoáng nâng tay, nhẹ nhàng đem Inuyasha nhấc lên, đi qua thông đạo nhỏ hẹp. Jaken rồi đến Kagome, tất cả nhanh chóng biến mất sau thông đạo.
Cảnh tượng bên trong không khác gì đời trước, vẫn là Minh Giới cùng sương khói mù mịt bao phủ. Từng bộ xương của yêu quái điểu to lớn bay lượn trên bầu trời không bao giờ có mặt trời. Xa xa bộ xương mặc giáp chiến sừng sững tọa lạc một góc nhìn lớn, tựa như biểu tượng trấn giữ của vùng đất này.
Kagome rơi xuống đúng một bộ xương yêu quái, khẩn trương đuổi theo Sesshomaru. Sát điện hạ cùng Inuyasha cùng tọa một bộ xương, đã đến sát bộ xương khổng lồ của Inu no Taisho. Không lâu sau, thiếu nữ liền mất dấu hai người bọn họ.
Kagome cắn răng, túm lấy cánh của yêu quái dưới chân, điều khiển nó bay đến sát bộ xương của Khuyển Đại Tướng. Không nghĩ đến nàng không thể tiếp cận được như lần trước, bị một kết giới màu tím ngăn lại ở bên ngoài, làm thế nào cũng không thể vào trong.
Kagome gấp đến độ xoay vòng, phát hiện Jaken cùng nàng đều bị ngăn ở bên ngoài, vô pháp tiến thêm nửa bước.
Mikazuki nhìn thiếu nữ đứng ngồi không yên, trong lòng đột nhiên cảm thấy bản thân hình như ra tay có hơi nhiều.
Dù sao cũng vì giúp hai hài tử kia, hẳn là không có vấn đề gì đi?
→_→ Ha hả... Hẳn là đi...
" Kagome-sama. Không cần cố gắng vô ích. " Myoga nhảy tưng tưng trên vai nàng khuyên nhủ. Thiếu nữ khóe miệng giật giật, không cảm xúc nhìn lão bọ chét: " Myoga-jiji, ông ở chỗ này từ lúc nào vậy? "
Bình thường không phải ông chạy nhanh nhất sao?
Bên trong kết giới, thân xác Khuyển Đại Tướng như một tòa pháo đài sừng sững chọc tận mây xanh. Sesshomaru vừa dừng chân trên hàm răng cha mình, một cánh tay khác đã ập đến công kích hắn:
" Tán Hồn Thiết Trảo!"
Sát điện hạ dễ dàng tránh được móng vuốt của bán yêu, thân thể lùi lại một hai bước, sắc mặt không có gì biến hóa:
" Không cần thử khiêu khích lòng kiên nhẫn của ta. Ngươi sẽ hối hận. "
Inuyasha ghét nhất vẫn luôn là một bộ giống như không có chuyện gì này của Sesshomaru. Bộ dạng bình thản của huynh trưởng giống như hắn vẫn chỉ là một cái hài tử khoa tay múa chân trước mặt đại nhân vậy. Trong mắt Sesshomaru, Inuyasha chưa từng thấy được một chút cảm xúc nào ngoài lạnh lùng cùng chán ghét, khinh thường.
Sở dĩ như vậy, Inuyasha lại càng thích làm trái lời vị thân nhân duy nhất này. Hai người rất nhanh lại cuốn thành một đoàn, từ bên ngoài chuyển vào đến trong hàm răng Khuyển Đại Tướng.
Sesshomaru có chút uấn nộ, ngay cả quang tiên cũng đem ra: " Bán yêu ngươi không biết nghe lời? Ta nói ngoan ngoãn đợi tại chỗ! "
Tiểu cẩu cẩu coi như chưa nghe thấy gì, cứng đầu tiếp tục tấn công ca ca. Soạt một tiếng, bạch ảnh trước mắt đột nhiên không thấy bóng dáng. Tiếng gió rất nhẹ bên tai báo ra vị trí của đối phương, nhưng Inuyasha cũng không có kịp thời làm gì khác đề phòng.
Trên bụng bất ngờ đau nhói, một bàn tay mạnh mẽ đặt lên vai, đem hắn ấn xuống. Hai người đang tranh chấp ven xương cổ của Inu no Taisho, một đẩy liền đem cả hai cùng rơi xuống phần bụng trống trơn, phía dưới rải đầy xương cốt cùng đầu lâu nhung nhúc thành hàng.
Ầm một tiếng, cả khung xương to lớn dường như lay động mạnh. Inuyasha rên lên đau đớn, bật người dậy muốn phản kháng. Một bàn tay khác so với hắn còn muốn nhanh giữ chặt lấy hai tay hắn kéo lên đỉnh đầu. Ngân phát lạnh lẽo rơi đến trên mặt hắn.
" A..." Độc hoa trảo chậm rãi ăn mòn da thịt trên cổ tay. Inuyasha cắn môi, quật cường không phát ra thêm âm thanh nào khác. Sesshomaru nhàn nhạt liếc nhìn đệ đệ cùng cha khác mẹ này, không tiếng động hạ thấp người nửa quỳ xuống cạnh hắn " Đây là hậu quả của việc không nghe lời ta. Nhớ kỹ sao, bán yêu? "
Tóc mái dài quá mũi che đi đôi mắt của Inuyasha. Sesshomaru chóp mũi giật giật, thanh âm có chút khó hiểu vang lên:
" Ngươi khóc cái gì? "
Mikazuki che mặt, tạm thời không nghĩ nhìn mặt pháp tắc của thế giới này.
Thật xin lỗi....
Pháp tắc mỉm cười nuốt xuống búng máu trong cổ họng.
Sesshomaru một tay nhẹ nhàng bắt được Inuyasha, kết thúc trận đấu vô nghĩa. Tiểu cẩu cẩu còn không chịu buông tha, dùng cả tay cả chân giãy giụa:
" Sesshomaru! Buông..."
Sesshomaru đã có chút cáu kỉnh, không kiên nhẫn siết tay: " Bán yêu, ngoan ngoãn dẫn ta đến mộ phụ thân chúng ta, trước khi ta đem ngươi giết! "
" Khụ khụ.. " Inuyasha lợn chết không sợ nước sôi trợn mắt, gằn giọng:" Mộ quỷ gì a? Ta ngay cả mặt cha thế nào cũng không biết! "
" Sesshomaru! Buông hắn ra! "
Một mũi tên phá không bắn tới. Sesshomaru lạnh lùng quay lại, chỉ hơi nghiêng đầu liền dễ dàng tránh được mũi tên đã tới trước mặt. Hắn tạm thời buông lỏng tay, cười nhạo nhìn Inuyasha:
" Tách ra cũng đủ lâu để ngươi cầu cứu nữ nhân loại, ân? Không nghĩ đến ngươi cư nhiên không trưởng chút trí nhớ nào sau sự việc năm mươi năm trước. "
" Quả nhiên là bán yêu."
Tài bắn cung của Kagome rõ ràng vượt trội so với một người lần đầu cầm cung, lại cũng chẳng có tác dụng gì lớn đối với đại yêu quái như Sesshomaru. Inuyasha một tay giữ chặt lấy cánh tay đang chế trụ bản thân của Sesshomaru, quát nàng lui lại: " Nữ nhân, ngươi muốn chết sao? Còn không mau lui.... Khụ!! "
Kiềm giữ trên cổ đột nhiên tăng mạnh, nhất thời đem toàn bộ lời nói còn lại đổ ngược trở lại. Inuyasha khó khăn hít thở, hai mắt không cam trừng Sesshomaru.
Khoảng cách sao lại lớn như vậy? Làm thế nào mới có thể đuổi kịp hắn đâu?
Hắn thật muốn giết ta luôn sao? Khó thở quá...
Như vậy kỳ thực cũng rất tốt... Chết đi liền không có gánh nặng nữa, cũng sẽ không cần lo lắng bị bài xích bên ngoài...
Nhìn thần tình thống khổ trên khuôn mặt thanh tú non nớt, Sesshomaru không tự giác thả lỏng một chút lực đạo đang dùng, kéo gần khoảng cách giữa hai người, nhàn nhạt nói: " Ta hỏi lần nữa, ngôi mộ của cha ở đâu? "
Inuyasha vô thức lắc đầu, thân thể không chống đỡ được dần mềm nhũn xuống. Kagome gấp gáp nhìn thấy, tâm tình nóng vội giương cung: " Sesshomaru! Ngươi buông hắn ra, ta biết lối vào ngôi mộ của cha ngươi! "
Bạch y thiếu niên nheo mắt không nói, tựa hồ đang đánh giá độ tin cậy trong lời nói của nàng, nhưng dường như cũng không tin tưởng bao nhiêu. Nếu huynh đệ bọn họ cả hai người đều không biết, một cái nữ nhân loại lấy tư cách gì để biết? Lời của nàng ta đáng tin được mấy phần?
Inuyasha ngược lại có điều mơ hồ, thân thể vô thức dựa đến trên người Sesshomaru. Kagome nghĩ đến hắn chống đỡ không nổi, lập tức không giấu diếm thêm vội vã nói ra: " Là con mắt phải của Inuyasha! Lối vào ngôi mộ nằm trong con mắt phải của hắn, một viên trân châu màu đen tuyền! "
Cuối cùng cũng chịu nói a. Suýt nữa còn tưởng hắn phải ra tay ni.
Mikazuki cảm thán một tiếng, yên lặng tiếp tục quan sát.
Tiểu cẩu cẩu có chịu được đau đớn khi lấy thứ kia ra không đây? Ngược lại không phải chỉ đau bình thường a...
Sesshomaru lạnh lùng nhìn nàng, cuối cùng vẫn nâng tay thử một lần. Inuyasha còn không kịp hiểu gì, mắt phải đột nhiên bị bao trùm, ngay sau đó là phô thiên cái địa đau đớn ập đến.
" A!!!.. " Hồng y thiếu niên thống khổ kêu lớn. Sesshomaru dễ dàng đem hắn giữ chặt lấy, một tay còn lại đẩy nhanh động tác. Inuyasha trên tay dùng lực, không lâu sau trên cổ tay Sesshomaru liền có thêm ba đạo vết thương sâu cạn không đồng nhất. Kagome lòng như lửa đốt chờ đợi, hận không thể lập tức tiến lên đem thiếu niên kéo ra khỏi đau đớn khổ sở.
Đau đớn tựa như kéo dài cả thế kỷ. Chờ đến khi một viên Hắc trân châu nằm gọn trong lòng bàn tay Sesshomaru, y phục của tiểu bán yêu đều bị mồ hôi lạnh thấm ướt quá nửa. Trên trán, từng giọt mồ hôi lớn thấm ướt phần tóc mái, men theo đường nét khuôn mặt lăn xuống gò má, qua chiếc cằm thon dài đi xuống cần cổ trắng nõn.
Sesshomaru nhẹ nhàng buông tay, thiếu niên lập tức như diều đứt dây đổ nghiêng đến trên người hắn. Kagome gần như lập tức lao lên: " Inuyasha! "
Một roi yêu khí màu quang xanh nhạt lạnh lùng đem nàng ngăn lại. Thiếu nữ trợn tròn mắt, kinh ngạc hô lớn: " Sesshomaru! Ngươi nói không giữ lời? "
Bạch y thiếu niên ánh mắt băng hàn nhìn nàng: " Ta hứa với ngươi sẽ thả hắn sao? Là do ngươi tự mình đem hắn bán."
" Ngươi... " Kagome hiển nhiên không nghĩ đến Sesshomaru sẽ đem Inuyasha tiếp tục kiềm chế, giận dữ nói: " Ngươi nếu không chấp nhận đệ đệ như hắn, vì cái gì còn muốn làm khó hắn đâu? "
Sesshomaru lười cùng nàng đôi co, nhàn nhạt hô: " Jaken."
Tiểu yêu quái đang lăn lóc dưới đất vội vã lồm cồm bò dậy: " Sesshomaru-sama. "
Thiếu niên ánh mắt không rõ nhìn hắn: " Gậy Đầu Người."
Tiểu yêu quái ngoan ngoãn dâng ra cây gậy trong tay. Kagome gấp như ngồi trên chảo dầu đun sôi, giận mà không dám phát: " Ngươi không phải một mực truy tìm Thiết Toái Nha sao? Vậy làm ơn đem Inuyasha để lại. "
Sesshomaru nhìn thoáng qua bán yêu thoát lực yếu ớt dựa đến trên người mình, trầm mặc khởi động Gậy Đầu Người trong tay.
Hắc trân châu bị lực lượng mạnh mẽ mở ra thông đạo, giống như những gì Kagome từng được nhìn thấy. Lối vào như một đầm lầy tối đen như mực, sẵn sàng cắn nuốt bất cứ thứ gì chạm vào nó. Sesshomaru thoáng nâng tay, nhẹ nhàng đem Inuyasha nhấc lên, đi qua thông đạo nhỏ hẹp. Jaken rồi đến Kagome, tất cả nhanh chóng biến mất sau thông đạo.
Cảnh tượng bên trong không khác gì đời trước, vẫn là Minh Giới cùng sương khói mù mịt bao phủ. Từng bộ xương của yêu quái điểu to lớn bay lượn trên bầu trời không bao giờ có mặt trời. Xa xa bộ xương mặc giáp chiến sừng sững tọa lạc một góc nhìn lớn, tựa như biểu tượng trấn giữ của vùng đất này.
Kagome rơi xuống đúng một bộ xương yêu quái, khẩn trương đuổi theo Sesshomaru. Sát điện hạ cùng Inuyasha cùng tọa một bộ xương, đã đến sát bộ xương khổng lồ của Inu no Taisho. Không lâu sau, thiếu nữ liền mất dấu hai người bọn họ.
Kagome cắn răng, túm lấy cánh của yêu quái dưới chân, điều khiển nó bay đến sát bộ xương của Khuyển Đại Tướng. Không nghĩ đến nàng không thể tiếp cận được như lần trước, bị một kết giới màu tím ngăn lại ở bên ngoài, làm thế nào cũng không thể vào trong.
Kagome gấp đến độ xoay vòng, phát hiện Jaken cùng nàng đều bị ngăn ở bên ngoài, vô pháp tiến thêm nửa bước.
Mikazuki nhìn thiếu nữ đứng ngồi không yên, trong lòng đột nhiên cảm thấy bản thân hình như ra tay có hơi nhiều.
Dù sao cũng vì giúp hai hài tử kia, hẳn là không có vấn đề gì đi?
→_→ Ha hả... Hẳn là đi...
" Kagome-sama. Không cần cố gắng vô ích. " Myoga nhảy tưng tưng trên vai nàng khuyên nhủ. Thiếu nữ khóe miệng giật giật, không cảm xúc nhìn lão bọ chét: " Myoga-jiji, ông ở chỗ này từ lúc nào vậy? "
Bình thường không phải ông chạy nhanh nhất sao?
Bên trong kết giới, thân xác Khuyển Đại Tướng như một tòa pháo đài sừng sững chọc tận mây xanh. Sesshomaru vừa dừng chân trên hàm răng cha mình, một cánh tay khác đã ập đến công kích hắn:
" Tán Hồn Thiết Trảo!"
Sát điện hạ dễ dàng tránh được móng vuốt của bán yêu, thân thể lùi lại một hai bước, sắc mặt không có gì biến hóa:
" Không cần thử khiêu khích lòng kiên nhẫn của ta. Ngươi sẽ hối hận. "
Inuyasha ghét nhất vẫn luôn là một bộ giống như không có chuyện gì này của Sesshomaru. Bộ dạng bình thản của huynh trưởng giống như hắn vẫn chỉ là một cái hài tử khoa tay múa chân trước mặt đại nhân vậy. Trong mắt Sesshomaru, Inuyasha chưa từng thấy được một chút cảm xúc nào ngoài lạnh lùng cùng chán ghét, khinh thường.
Sở dĩ như vậy, Inuyasha lại càng thích làm trái lời vị thân nhân duy nhất này. Hai người rất nhanh lại cuốn thành một đoàn, từ bên ngoài chuyển vào đến trong hàm răng Khuyển Đại Tướng.
Sesshomaru có chút uấn nộ, ngay cả quang tiên cũng đem ra: " Bán yêu ngươi không biết nghe lời? Ta nói ngoan ngoãn đợi tại chỗ! "
Tiểu cẩu cẩu coi như chưa nghe thấy gì, cứng đầu tiếp tục tấn công ca ca. Soạt một tiếng, bạch ảnh trước mắt đột nhiên không thấy bóng dáng. Tiếng gió rất nhẹ bên tai báo ra vị trí của đối phương, nhưng Inuyasha cũng không có kịp thời làm gì khác đề phòng.
Trên bụng bất ngờ đau nhói, một bàn tay mạnh mẽ đặt lên vai, đem hắn ấn xuống. Hai người đang tranh chấp ven xương cổ của Inu no Taisho, một đẩy liền đem cả hai cùng rơi xuống phần bụng trống trơn, phía dưới rải đầy xương cốt cùng đầu lâu nhung nhúc thành hàng.
Ầm một tiếng, cả khung xương to lớn dường như lay động mạnh. Inuyasha rên lên đau đớn, bật người dậy muốn phản kháng. Một bàn tay khác so với hắn còn muốn nhanh giữ chặt lấy hai tay hắn kéo lên đỉnh đầu. Ngân phát lạnh lẽo rơi đến trên mặt hắn.
" A..." Độc hoa trảo chậm rãi ăn mòn da thịt trên cổ tay. Inuyasha cắn môi, quật cường không phát ra thêm âm thanh nào khác. Sesshomaru nhàn nhạt liếc nhìn đệ đệ cùng cha khác mẹ này, không tiếng động hạ thấp người nửa quỳ xuống cạnh hắn " Đây là hậu quả của việc không nghe lời ta. Nhớ kỹ sao, bán yêu? "
Tóc mái dài quá mũi che đi đôi mắt của Inuyasha. Sesshomaru chóp mũi giật giật, thanh âm có chút khó hiểu vang lên:
" Ngươi khóc cái gì? "
Danh sách chương