Khi mà Kagome sắp nhịn không được liều mạng xông vào, kết giới cuối cùng cũng biến mất. Thiếu nữ không kịp chờ đợi muốn chạy vào, lại bị chuyện xảy ra chặn lại trong chốc lát.
Một chòm sáng từ trong khung xương của Khuyển Đại Tướng bay ra, thanh âm lạnh lùng của Sesshomaru vang vọng bên tai:
" Jaken."
" Dạ dạ..." Tiểu yêu quái vội vã xách gậy nhảy lên một cái khung xương bay đuổi theo. Kagome ánh mắt lo lắng nhìn theo điểm sáng biến mất, tâm trạng thấp thỏm càng thêm trầm trọng.
Sesshomaru đã đi ra rồi, vậy Inuyasha...
Càng nghĩ càng bị ý tưởng của mình dọa sợ, Kagome khuôn mặt tái mét vùng chạy về phía bộ xương khổng lồ: " Inu... ya...sha.. "
Hồng y thiếu niên vẻ mặt bình thản đứng trước mắt nàng. Ngoại trừ mái tóc bạc hơi rối nhẹ cùng phần cổ có dấu hiệu bị ăn mòn ra, còn lại mọi thứ khác đều hoàn hảo vô khuyết. Khi thiếu nữ quay ra còn trung khí mười phần khó hiểu nhìn nàng:
" Ngươi thế nào cũng chạy đến đây? Không phải đã nói ngươi quay về sao?"
Mặc dù còn nhiều nghi vấn, thấy hắn bình an Kagome vẫn may mắn thở phào nhẹ nhõm.
Tốt quá! Ít nhất hắn còn không có chuyện gì...
Inuyasha không chú ý tới biến hóa của nàng, cẩn thận tra Thiết Toái Nha về vỏ kiếm giắt bên hông. Myoga nhảy tưng tưng trên vai Kagome, rất không có tiết tháo nịnh nọt hai câu:
" Inuyasha-sama! Chúc mừng ngài đạt được Thiết Toái Nha tán thành! Sau này an toàn của thân già này xin nhờ vào ngài a!"
" Thật sao? " Inuyasha cười tươi rói, hai gò má dưới dương quang ánh lên màu hồng nhợt nhạt. Myoga há hốc miệng, Kagome lại không khống chế được đỏ mặt cúi đầu.
Inuyasha... tựa hồ xinh đẹp hơn trước đây rất nhiều... Là vì cái gì đâu?
Không lẽ là do hiệu ứng hồ điệp từ khi nàng trùng sinh tạo thành?
Kagome gần như đắm chìm trong nụ cười rạng rỡ của Inuyasha. Không nghĩ đến thiếu niên đột nhiên biến sắc cười lạnh, bất ngờ vươn ra hai ngón tay tóm lấy lão bọ chét trên vai nàng: " Ngươi nói nghe thật hay, sao lúc nãy có Sesshomaru ở đây không thấy ngươi đâu?"
Dưới cái nhìn không mấy " nhân từ " của hồng y bán yêu, Myoga khóc ròng bị ép thành giấy mỏng. Kagome không nỡ nhìn tiếp, nhưng lại muốn đề phòng lần sau người này sẽ lại đem Inuyasha bỏ lại, vì vậy đành mắt mở trừng trừng nhìn bọ chét bị hành hạ không thương tiếc.
→_→ Vì Myoga điểm một ngọn nến. Chúc ngươi sớm ngày đầu thai vào gia đình có chủ nhân tốt đẹp hơn.
Hắc trân châu chậm rãi dung hợp cùng con mắt phải của Inuyasha, đánh dấu kết thúc cho sự kiện lần này. Thiếu niên lạ lẫm chớp vài cái, thở dài ngồi xuống một gốc cây gần đó. Kagome nhìn hắn sầu mi khổ kiểm thì rất bất đắc dĩ, vươn tay ra muốn vỗ vai hắn trấn an một chút, không nghĩ đến đầu ngón tay đột nhiên đau xót, một cỗ điện lưu mạnh mẽ quét qua thân thể.
Thiếu nữ rùng mình, gần như ngay lập tức rụt tay lại. Inuyasha không chút nào phát hiện biểu hiện khác thường của nàng, trầm mặc quan sát thanh kiếm trong tay. Kagome lén cúi đầu nhìn xuống, đầu ngón tay đã cháy xém thành vết đen trông rất đáng sợ.
Chuyện gì đang xảy ra vậy? Nàng không được chạm vào Inuyasha? Sao có thể như vậy được?
" Về thôi. " Inuyasha tạm thời đem hiếu kỳ cùng nóng vội áp xuống, đứng lên khỏi mặt đất:" Nha đầu kia hẳn là rất nóng ruột rồi đi... "
Kagome ánh mắt phức tạp nhìn theo bóng lưng của hắn.
Mọi chuyện diễn tiến tại sao càng ngày càng bất lợi cho nàng như vậy? Không lẽ đây là cái giá của việc trùng sinh? Nếu không thể chạm vào hắn, nàng trùng sinh lại có ích gì đâu?
Thiếu nữ không có phát hiện trên cổ Inuyasha ánh sáng chợt lóe rồi tắt trong chốc lát.
Nói vậy các người đều biết do bàn tay kẻ nào đạo diễn đi? Hàn Tam Nguyệt chống cằm, khóe môi cong cong thảnh thơi ngồi trên ghế đá chân. Bản thể của hắn đương nhiên cảm nhận được ý niệm của Kagome khi nãy, bản thân ý thức của Hoa Kính đều sẽ theo bản năng tránh xa linh hồn có dấu vết của hắc ám, những linh hồn đã không còn thuần khiết, huống hồ linh hồn của Kagome lại sớm bị hắn cho vào danh sách đen của ngọc bảo hộ ni?
Tu sĩ xung quanh không quen nhìn thái độ thế nào cũng được này của hắn, lại không một ai dại dột đi lên xúc hắn rủi ro.
Bản năng xu lợi tị hại của nhân loại phát huy tốt nhất liền ở điểm này. Ma tu so với chính đạo tu sĩ còn muốn rõ tính tình ba vị đại tổ tông nhà mình, thấy loại phản ứng chết nhát này của chính đạo tu sĩ lại cũng cười không nổi. Hơn ai hết bọn họ biết rõ ai có thể tùy hứng ai sẽ không, nhưng cho dù thế nào đi nữa cũng sẽ không có ai dám đi xúc rủi ro Hàn Tam Nguyệt, cho dù phải đắc tội hai tổ tông còn lại.
Sống chung dưới trướng ba vị ma hoàng gần hai ngàn năm nay, ma tu đã sớm đem tính cách riêng biệt của từng người sờ thấu n lần. Chước Ngọc Khanh lạnh lùng lạnh nhạt, Ngạn Nhược U quái dị bất kham, nhưng sẽ không ai trong hai người có thể gây ra cảm giác áp bách như khi bọn họ đứng trước mặt Hàn Tam Nguyệt.
Áp lực kia đến từ linh hồn, dễ dàng liền đem tâm tư bọn họ xem sạch sẽ không còn gì. Không ai sẽ ngu ngốc cho rằng hình phạt của một người luôn ôn hòa cười như Hàn Tam Nguyệt sẽ so hai người còn lại nhẹ nhàng hơn.
" Ma hoàng đại nhân. " Một tu sĩ đại diện cho chính đạo nhân sĩ tiến lên, thấp đầu di chuyển đến cạnh chỗ ngồi của hắn:" Lão tổ chúng ta cho mời ngài di giá vào Nguyên Không động phủ, chư vị lão tổ các phái khác đang chờ hòa đàm ở trong. "
" Nga... " Hàn Tam Nguyệt không chút để ý nghiêng đầu, đá lông mày với Chước Ngọc Khanh:" Ta đi xem bọn họ lại bày trò gì. "
" Đi đi, đi đi! " Chước Ngọc Khanh vô tình hắt hủi:" Đi nhanh cho khuất mắt ta!"
Mỗ nhân giật giật khóe miệng đứng dậy vươn vai thư giãn, nhàm chán nói:" Dẫn đường. "
Người truyền lời vội vã chạy lên phía trước dẫn đường. Hàn Tam Nguyệt vẻ mặt không biến thong thả theo sau, trong lòng không vui sổ sổ đếm đếm.
Tốt nhất bọn người này có kế hoạch gì thì tung hết ra, đừng kéo dài thời gian của hắn a! Nhanh nhanh hắn còn quay lại dẫn dắt nội dung vở kịch bên kia, ngược lại lâu rồi không beo má tiểu Inu, xúc cảm không biết thế nào rồi. Còn có Sát điện hạ nữa, không biết đã chấp nhận tiểu cẩu đến đâu rồi nữa?
Xong lần này nhất định muốn đá Chước Ngọc Khanh lên đài khổ sai mới được! Còn muốn lấy lại vũ khí bản thể nữa, để hai người bọn họ dùng lâu ngược lại khiến bọn họ quên đi thứ kia là của ai a...
Một chòm sáng từ trong khung xương của Khuyển Đại Tướng bay ra, thanh âm lạnh lùng của Sesshomaru vang vọng bên tai:
" Jaken."
" Dạ dạ..." Tiểu yêu quái vội vã xách gậy nhảy lên một cái khung xương bay đuổi theo. Kagome ánh mắt lo lắng nhìn theo điểm sáng biến mất, tâm trạng thấp thỏm càng thêm trầm trọng.
Sesshomaru đã đi ra rồi, vậy Inuyasha...
Càng nghĩ càng bị ý tưởng của mình dọa sợ, Kagome khuôn mặt tái mét vùng chạy về phía bộ xương khổng lồ: " Inu... ya...sha.. "
Hồng y thiếu niên vẻ mặt bình thản đứng trước mắt nàng. Ngoại trừ mái tóc bạc hơi rối nhẹ cùng phần cổ có dấu hiệu bị ăn mòn ra, còn lại mọi thứ khác đều hoàn hảo vô khuyết. Khi thiếu nữ quay ra còn trung khí mười phần khó hiểu nhìn nàng:
" Ngươi thế nào cũng chạy đến đây? Không phải đã nói ngươi quay về sao?"
Mặc dù còn nhiều nghi vấn, thấy hắn bình an Kagome vẫn may mắn thở phào nhẹ nhõm.
Tốt quá! Ít nhất hắn còn không có chuyện gì...
Inuyasha không chú ý tới biến hóa của nàng, cẩn thận tra Thiết Toái Nha về vỏ kiếm giắt bên hông. Myoga nhảy tưng tưng trên vai Kagome, rất không có tiết tháo nịnh nọt hai câu:
" Inuyasha-sama! Chúc mừng ngài đạt được Thiết Toái Nha tán thành! Sau này an toàn của thân già này xin nhờ vào ngài a!"
" Thật sao? " Inuyasha cười tươi rói, hai gò má dưới dương quang ánh lên màu hồng nhợt nhạt. Myoga há hốc miệng, Kagome lại không khống chế được đỏ mặt cúi đầu.
Inuyasha... tựa hồ xinh đẹp hơn trước đây rất nhiều... Là vì cái gì đâu?
Không lẽ là do hiệu ứng hồ điệp từ khi nàng trùng sinh tạo thành?
Kagome gần như đắm chìm trong nụ cười rạng rỡ của Inuyasha. Không nghĩ đến thiếu niên đột nhiên biến sắc cười lạnh, bất ngờ vươn ra hai ngón tay tóm lấy lão bọ chét trên vai nàng: " Ngươi nói nghe thật hay, sao lúc nãy có Sesshomaru ở đây không thấy ngươi đâu?"
Dưới cái nhìn không mấy " nhân từ " của hồng y bán yêu, Myoga khóc ròng bị ép thành giấy mỏng. Kagome không nỡ nhìn tiếp, nhưng lại muốn đề phòng lần sau người này sẽ lại đem Inuyasha bỏ lại, vì vậy đành mắt mở trừng trừng nhìn bọ chét bị hành hạ không thương tiếc.
→_→ Vì Myoga điểm một ngọn nến. Chúc ngươi sớm ngày đầu thai vào gia đình có chủ nhân tốt đẹp hơn.
Hắc trân châu chậm rãi dung hợp cùng con mắt phải của Inuyasha, đánh dấu kết thúc cho sự kiện lần này. Thiếu niên lạ lẫm chớp vài cái, thở dài ngồi xuống một gốc cây gần đó. Kagome nhìn hắn sầu mi khổ kiểm thì rất bất đắc dĩ, vươn tay ra muốn vỗ vai hắn trấn an một chút, không nghĩ đến đầu ngón tay đột nhiên đau xót, một cỗ điện lưu mạnh mẽ quét qua thân thể.
Thiếu nữ rùng mình, gần như ngay lập tức rụt tay lại. Inuyasha không chút nào phát hiện biểu hiện khác thường của nàng, trầm mặc quan sát thanh kiếm trong tay. Kagome lén cúi đầu nhìn xuống, đầu ngón tay đã cháy xém thành vết đen trông rất đáng sợ.
Chuyện gì đang xảy ra vậy? Nàng không được chạm vào Inuyasha? Sao có thể như vậy được?
" Về thôi. " Inuyasha tạm thời đem hiếu kỳ cùng nóng vội áp xuống, đứng lên khỏi mặt đất:" Nha đầu kia hẳn là rất nóng ruột rồi đi... "
Kagome ánh mắt phức tạp nhìn theo bóng lưng của hắn.
Mọi chuyện diễn tiến tại sao càng ngày càng bất lợi cho nàng như vậy? Không lẽ đây là cái giá của việc trùng sinh? Nếu không thể chạm vào hắn, nàng trùng sinh lại có ích gì đâu?
Thiếu nữ không có phát hiện trên cổ Inuyasha ánh sáng chợt lóe rồi tắt trong chốc lát.
Nói vậy các người đều biết do bàn tay kẻ nào đạo diễn đi? Hàn Tam Nguyệt chống cằm, khóe môi cong cong thảnh thơi ngồi trên ghế đá chân. Bản thể của hắn đương nhiên cảm nhận được ý niệm của Kagome khi nãy, bản thân ý thức của Hoa Kính đều sẽ theo bản năng tránh xa linh hồn có dấu vết của hắc ám, những linh hồn đã không còn thuần khiết, huống hồ linh hồn của Kagome lại sớm bị hắn cho vào danh sách đen của ngọc bảo hộ ni?
Tu sĩ xung quanh không quen nhìn thái độ thế nào cũng được này của hắn, lại không một ai dại dột đi lên xúc hắn rủi ro.
Bản năng xu lợi tị hại của nhân loại phát huy tốt nhất liền ở điểm này. Ma tu so với chính đạo tu sĩ còn muốn rõ tính tình ba vị đại tổ tông nhà mình, thấy loại phản ứng chết nhát này của chính đạo tu sĩ lại cũng cười không nổi. Hơn ai hết bọn họ biết rõ ai có thể tùy hứng ai sẽ không, nhưng cho dù thế nào đi nữa cũng sẽ không có ai dám đi xúc rủi ro Hàn Tam Nguyệt, cho dù phải đắc tội hai tổ tông còn lại.
Sống chung dưới trướng ba vị ma hoàng gần hai ngàn năm nay, ma tu đã sớm đem tính cách riêng biệt của từng người sờ thấu n lần. Chước Ngọc Khanh lạnh lùng lạnh nhạt, Ngạn Nhược U quái dị bất kham, nhưng sẽ không ai trong hai người có thể gây ra cảm giác áp bách như khi bọn họ đứng trước mặt Hàn Tam Nguyệt.
Áp lực kia đến từ linh hồn, dễ dàng liền đem tâm tư bọn họ xem sạch sẽ không còn gì. Không ai sẽ ngu ngốc cho rằng hình phạt của một người luôn ôn hòa cười như Hàn Tam Nguyệt sẽ so hai người còn lại nhẹ nhàng hơn.
" Ma hoàng đại nhân. " Một tu sĩ đại diện cho chính đạo nhân sĩ tiến lên, thấp đầu di chuyển đến cạnh chỗ ngồi của hắn:" Lão tổ chúng ta cho mời ngài di giá vào Nguyên Không động phủ, chư vị lão tổ các phái khác đang chờ hòa đàm ở trong. "
" Nga... " Hàn Tam Nguyệt không chút để ý nghiêng đầu, đá lông mày với Chước Ngọc Khanh:" Ta đi xem bọn họ lại bày trò gì. "
" Đi đi, đi đi! " Chước Ngọc Khanh vô tình hắt hủi:" Đi nhanh cho khuất mắt ta!"
Mỗ nhân giật giật khóe miệng đứng dậy vươn vai thư giãn, nhàm chán nói:" Dẫn đường. "
Người truyền lời vội vã chạy lên phía trước dẫn đường. Hàn Tam Nguyệt vẻ mặt không biến thong thả theo sau, trong lòng không vui sổ sổ đếm đếm.
Tốt nhất bọn người này có kế hoạch gì thì tung hết ra, đừng kéo dài thời gian của hắn a! Nhanh nhanh hắn còn quay lại dẫn dắt nội dung vở kịch bên kia, ngược lại lâu rồi không beo má tiểu Inu, xúc cảm không biết thế nào rồi. Còn có Sát điện hạ nữa, không biết đã chấp nhận tiểu cẩu đến đâu rồi nữa?
Xong lần này nhất định muốn đá Chước Ngọc Khanh lên đài khổ sai mới được! Còn muốn lấy lại vũ khí bản thể nữa, để hai người bọn họ dùng lâu ngược lại khiến bọn họ quên đi thứ kia là của ai a...
Danh sách chương