Edit: Olivia
Beta: Tàn Tâm
Khi cơm tối được dọn lên bàn, Hương Hương nói: “Đưa Cẩm…. mời Vương Phi cùng đến ăn có được không ạ?”
Mộ Dung Lệ nói: “Gọi nàng ta làm gì? Nàng ta không biết tự ăn sao?”
Hương Hương nói: “Dù sao cũng là người một nhà, cùng nhau ăn cơm, cũng có chút không khí mà.”
Có lẽ lý do người một nhà này làm Mộ Dung Lệ nghe xuôi tai, hắn cũng không phản đối nữa. Hương Hương liền nói với Bích Châu: “Đi mời Vương phi tới dùng cơm đi.”
Bích Châu “Vâng” một tiếng, liền ra khỏi tiểu viện đi về phía Mãn Tinh Lâu. Hương Hương bưng hết đồ ăn lên bàn. Lúc sáng làm bánh chưng thịt lòng đỏ trứng còn dư nhiều, nên nàng chỉ làm thêm một ít thịt dê cùng khoai tây thái sợi chua cay. Với lại bị dao cắt vào tay, mặc dù Mộ Dung Lệ đã đích thân thái rau nhưng nàng cũng không dám làm phiền thêm, liền chỉ làm từng đấy thôi.
Bệ Cẩm Bình thấy Bích Châu sang gọi nàng ăn cơm liền cảm thấy rất vui vẻ. Thế nhưng khi đang nhảy chân sáo chạy vào Tẩy Kiếm Các, trông thấy Mộ Dung Lệ bệ vệ ngồi ở vị trí đầu, toàn bộ biểu cảm trên khuôn mặt nàng đều y như quả cà thấm sương vậy. Thực sự muốn bao nhiêu thê thảm liền có bấy nhiêu thê thảm.
Hương Hương đang xếp đũa, thấy nàng chạy vào liền vội kêu: “Qua đây ngồi đi, ăn cơm nhé.”
Bệ Cẩm Bình bày ra vẻ mặt đau khổ——Hương Hương tỷ, tại sao tỷ lại gọi muội, muội đang định nhân lúc hắn không để ý trốn đi cơ mà!
Mộ Dung Lệ vừa thấy biểu tình đau khổ của nàng, lập tức trừng mắt một cái——mẹ nó, ngươi làm mặt quỷ là có ý gì hả? Bộ Lão tử sẽ ăn thịt ngươi sao!
Bệ Cẩm Bình khẽ chau mày, lại ngồi bên cạnh Hương Hương, thật giống như bữa cơm này là để ăn nàng vậy. Hương Hương có chút buồn cười, đem cháo múc ra, trước tiên múc cho Mộ Dung Lệ, sau đó cho Bệ Cẩm Bình.
Cháo chỉ là cháo ngô thông thường, Mộ Dung Lệ uống một ngụm, Hương Hương lại gắp thêm cho hắn bánh chưng thịt lòng đỏ trứng. Không có hạ nhân hầu hạ, Thôi Thị đã ôm Huyên Huyên đi xuống, trong phòng ăn cũng chỉ còn lại ba người.
Đồ ăn cũng không tính là nhiều, chỉ là những món ăn thông thường mà thôi.
Mộ Dung Lệ lại đột nhiên có cảm giác gia đình, lần đầu tiên trong đời cảm thấy được, đây chính là nhà của hắn.
Đã bao lâu rồi hắn không có cái cảm giác này? A, có lẽ lúc thân mẫu hắn còn sống, hắn cũng đã từng có loại cảm giác này.
Hắn không phải là một người đa sầu đa cảm, vừa cảm thấy như vậy, chỉ biết tập trung ăn cơm. Bệ Cẩm Bình dè dặt cúi đầu húp cháo, ngay cả đồ ăn cũng không dám gắp. Hương Hương thật sự là có ý tốt——Bệ Cẩm Bình dù sao cũng là Vương phi, bất kể như thế nào cũng không thể cứ mãi như vậy được.
Vương phi thấy Vương gia giống như chuột thấy mèo, vậy còn ra thể thống gì nữa đây? Bệ Cẩm Bình thực sự là một chút khẩu vị cũng không có, chỉ ăn một chén cháo, cái gì cũng không ăn liền cảm thấy đã no rồi. Còn Mộ Dung Lệ lại ăn hai chén cháo, còn thêm mấy cái bánh chưng nữa. Hương Hương ôm Tiểu Huyên Huyên tới, đút cho bé ăn. Nàng đã làm cho bé một chén cháo cá.
Món này cũng không cần kỹ thuật gì đặc biệt, chỉ là lúc làm không được để sót bất cứ một miếng xương nào, cho nên phải hết sức cẩn thận mới được.
Những lúc như thế này, Tiểu Huyên Huyên được Thôi thị ôm, còn nàng thì cho bé ăn. Tiểu Huyên Huyên không tập trung ăn, Mộ Dung Lệ liền bế lấy bé từ tay Thôi thị, để cho bé ngồi ở trên chân mình. Hương Hương ngồi xổm xuống để cho bé ăn.
Ở bên cạnh, Bệ Cẩm Bình lén lút ra hiệu cho Hương Hương ——muội đi đây!
Hương Hương dở khóc dở cười, đành phải gật đầu, nàng muốn đi mà còn luyến tiếc liếc nhìn bánh chưng thịt ở trên bàn. Hương Hương không nói gì, mãi đến khi cho Huyên Huyên ăn xong, nhân lúc Mộ Dung Lệ đang chơi với con liền kêu Bích Châu làm một bát sữa, đem sang Mãn Tinh Lâu cùng bánh chưng thịt cho Bệ Cẩm Bình.
Mộ Dung Lệ đang ôm Tiểu Huyên Huyên mềm mại, liền phát hiện ra bé đang cười khanh khách với mình. Một cảm giác tự hào kỳ lạ đột nhiên xông lên đầu——hắc, nhìn xem, đây là con gái của lão tử!
Hạ nhân đã dọn hết chén đũa đi xuống, Hương Hương cầm khăn lụa mềm mại lau miệng cho Huyên Huyên. Tiểu Huyên Huyên cố hết sức vùng vẫy đứng trên đùi Mộ Dung Lệ, ngẩng đầu gặm loạn trên cằm hắn một trận.
Mộ Dung Lệ chỉ cảm thấy mặt đầy nước miếng! Cái cảm giác tự hào lúc trước liền biến sạch——Mẹ nó, kinh quá đi! Cái cảm giác bị người khác gặm mặt thật ghê tởm!
Hắn đang muốn tức giận, lại nhìn thấy ở bên cạnh, Hương Hương đang cười đến mức run rẩy. Hắn lại nghĩ, thôi, quên đi, nhóc con thích gặm thì cứ gặm đi, dù sao lão tử cũng không mất miếng thịt nào.
Cho dù có mất một miếng thịt, đại lão gia đây thân như bàn thạch, mình đồng da sắt, cho con gái gặm một miếng cũng chẳng có gì là ghê gớm cả!
Gió đầu xuân thổi rụng hàn mai, hòa tan phong tuyết, kích thích những mầm non xanh đầu cành trên những cánh đồng hoang vu. Hàn Tục đang bóp vai cho mẫu thân, phụ nhân đã hơn năm mươi tuổi nhẹ nhàng nhắc nhở: “Con cũng đã lớn rồi, rốt cuộc đến bao giờ mới cho ta và cha con bế tôn tử đây hả? Nhiều khuê nữ như vậy, con không chọn người này, lại nói chê người kia, nói tóm lại là con muốn thế nào?”
Cha Hàn Tục tương đối bình tĩnh, ở bên cạnh lấy thuốc lá ra hút. Hàn gia trước kia, nếu dùng bốn chữ để mà miêu tả thì chính là nhà bốn bức tường, chung quy cũng không cần, một chữ thôi cũng đã đủ để khái quát rồi——nghèo!
Ông và thê tử đều là những người an phận thủ thường, hiền lành thật thà, lúc nào cũng bị bọn lưu manh ức hiếp, mãi cho đến khi con của ông cũng là một tên lưu manh thì thôi.
Hàn gia ngày nay, đã sớm khác xa trước kia. Hơn mười mấy cái đại viện tự thì khỏi phải nói, vú già nha hoàn cũng trên dưới trăm người.
Tấn Dương thành là nơi quan to người phú quý nhiều vô số kể, nhưng khi Hàn phụ vừa ra khỏi cửa, cũng có nhiều người đến cúi đầu khom lưng, gọi một tiếng Hàn lão gia.
Hai ông bà đương nhiên cũng cảm thấy vinh quang, nhưng con trai quanh năm không ở nhà, đi đánh trận dù sao cũng là đao thương không có mắt, bề ngoài phong quang vậy thôi, nhưng trong lòng lúc nào cũng cảm thấy lo lắng.
Bây giờ Hàn Tục cũng không còn nhỏ tuổi nữa, nhưng mãi vẫn chưa chịu lập gia đình, khó tránh khỏi khiến cho hai lão nóng lòng.
Hàn Tục cũng không tranh luận với hai người, mãi cho đến khi Hàn lão gia thờ ơ hỏi một câu: “Này, con trai, không phải con ở trong doanh trại mãi rồi nhiễm thói phân đào đoạn tụ gì gì đó rồi đấy chứ?”
Rốt cuộc hắn cũng không nhịn được nữa, ra khỏi nhà, định bụng tìm một chỗ uống rượu.
Đi chưa được bao xa, liền đụng phải Chu Trác. Chu Trác trước đã có ý này nên cũng không bất ngờ, nhìn chằm chằm vào mắt Hàn Tục, hỏi: “Ngươi định cứ nhàn rỗi như vậy cả đời sao?”
Hàn Tục không nói lời nào, Chu Trác nói: “Ta đi hỏi Quản Giác, hắn nói ngươi đêm hôm khuya khoắt trốn ở trong phòng của Hương phu nhân. Có thật như vậy không?”
Hàn Tục cúi đầu, Chu Trác đánh một bạt tai qua. Hàn Tục không trốn tránh, khóe miệng có dòng máu chảy ra. Chu Trác nói: “Đó là tẩu tử của chúng ta!!”
Hàn Tục rốt cuộc cũng nói: “Ta biết.”
Đầu ngón tay Chu Trác thiếu chút nữa là đâm vào mũi hắn, “Biết mà ngươi còn bị quỷ ám cái gì vậy!!” Giơ tay lên lại là một cái bạt tai giáng xuống, “Lần này đã thanh tỉnh ra chưa?”
Hắn ra tay không nhẹ, trên mặt Hàn Tục xuất hiện mấy dấu tay hồng hồng, bên cạnh có người qua đường đứng lại nhìn, Chu Trác tức giận mắng: “Nhìn cái gì! Chưa từng thấy người ta bị đánh sao! Ngươi có muốn lão tử đánh cho một trận cho biết mùi không hả?!” Nhớ năm đó, công tử nhà Chu Thái úy cũng từng là một cường hào ở Tấn Dương thành này. Nếu không phải bị Mộ Dung Lệ đánh cho một trận lợi hại, thật cũng không đến nỗi yếu đi uy phong.
Người qua đường vội rụt cổ lại, khẩn trương chạy đi như một làn khói.
Chu Trác nói: “Đi.”
Hàn Tục đi theo hắn, hai người đi vào tửu lâu, tìm một nhã gian. Chưởng quỹ không cần bọn họ nói nhiều, liền cho chuẩn bị loại rượu thượng hạng nhất.
Chu Trác chờ khi tiểu nhị đi ra, mới nói: “Có tính toán gì không?”
Hàn Tục nói: “Qua năm chắc mở một võ quán, hoặc bỏ ít vốn đi buôn vậy.”
Chu Trác trầm mặt, trong ánh mắt chậm rãi lộ ra chút đau lòng. Bậy giờ trong quân phân làm hai phái, Mộ Dung Lệ ở thế lớn, nhưng họ ngoại của hoàng hậu cũng có chút ít binh quyền. Hàn Tục là tâm phúc của Mộ Dung Lệ, đây là chuyện mọi người đều biết.
Bây giờ Mộ Dung Lệ cách chức hắn, lệnh nói ra là để triều đình phái hắn đi. Chiến công của hắn không ít, Binh tào đương nhiên cũng không thể trực tiếp nói với hắn là không dùng hắn nữa, chỉ đành phải uyển chuyển nói là hắn chờ đến khi có vị trí thích hợp. Thế nhưng Mộ Dung Lệ không cần hắn, Thái tử không dám dùng hắn, trong triều này còn có vị trí nào cho hắn nữa sao?
Chu Trác thật muốn đánh cho hắn thêm mấy quyền nhưng hốc mắt đã nhanh chóng đỏ lên. Hắn nói: “Không thể nói lời xin lỗi với ngài ấy sao? Hàn Tục, chúng ta là huynh đệ!”
Hàn Tục cầm vò rượu lên, mở nắp ra, trực tiếp uống một hớp. Rượu mạnh làm bốc lên một luồng hơi nóng chua cay, khiến người bị sặc muốn rơi lệ. Huynh đệ, ham muốn tẩu tử của huynh đệ mình.
Vương phủ lớn như vậy, nếu như ta không có tư tâm, sao lại phải đi qua Tẩy Kiếm Các?
Ngài ấy đã cho một cơ hội, ta còn có thể xin lỗi được nữa sao?
Hàn Tục cúi đầu, Chu Trác nắm lấy bờ vai hắn, “Nữ nhân kia….có thể nói giúp ngươi mấy câu được không?”
Hàn Tục ngẩn ra, đột nhiên ngẩng đầu lên, “Không, không thể lại vì chuyện của ta mà đi tìm nàng nữa!”
Chu Trác nói: “Sau chuyện kia, không quá hai ngày, vương gia đã tha thứ cho nàng. Điều này nói rõ nữ nhân này đối với vương gia có chút phân lượng, nếu như….”
Hàn Tục nói: “Không.” Giọng điệu kiên quyết.
Chu Trác nắm được chỗ uy hiếp, lập tức nói: “Nếu như ngươi không nghĩ ra biện pháp, ta lập tức đi tìm nữ nhân kia nói chuyện. Nàng hiền lành như vậy, nhất định sẽ nói cùng vương gia.”
Hàn Tục đột nhiên nắm lấy vạt áo hắn, nói: “Chu Trác!”
Chu Trác một cước đá văng hắn ra, tức giận mắng: “Lão tử bây giờ là nhi tử của Chu Thái úy Chu Ức, con mẹ nó, ngươi chỉ là một tên võ quan dự bị, cũng dám vô lễ với lão tử sao?!” Một cước lại qua, “Đánh chết ngươi có mắt mà không biết nhìn!”
Hàn Tục không đánh lại, hồi lâu nói một câu: “Đáp ứng ta, không được đi tìm nàng.”
Gần như là cầu xin. Chu Trác thở dài, tình yêu rốt cuộc là thứ gì? Là thứ gì mà khiến cho người ta có thể quên đi vinh nhục, coi thường luôn cả mạng sống của mình đây?
Nhiễm Vân Chu đặc biệt trở về Tấn Dương thành một chuyến, mời Mộ Dung Lệ, Chu Trác và Mộ Dung Bác đến tửu lâu Bôi Mạc Đình uống rượu. Quản Giác, Triệu Võ cũng ở đây uống rượu cùng. Mặc dù Nhiễm Vân Chu không hề đảm nhận một chức vị gì trong triều, nhưng là người cung cấp nhiều quân mã, Mộ Dung Bác vẫn rất nể mặt.
Mộ Dung Lệ đương nhiên cũng đến, nhưng mà vừa vào nhã gian, đã thấy Hàn Tục cũng ở đây. Lúc này Hàn Tục xem như là có lòng, người ở trần, lưng cõng bụi gai, vừa nhìn thấy hắn đã đi qua quỳ xuống.
Mộ Dung Lệ cả giận nói: “Ai cho tên này xuất hiện ở trước mặt lão tử hả?! Nhiễm Vân Chu, ngươi sống sung sướng quá rồi phải không?!”
Nhiễm Vân Chu còn chưa lên tiếng, hắn đã nói tiếp: “Tất cả các ngươi, nếu như cảm thấy hắn là huynh đệ của mình thì đều cút xéo hết đi! Đừng xuất hiện ở trước mặt lão tử nữa!”
Dứt lời, xoay người nhấc chân liền đi!
Mọi người đã sớm đoán trước là hắn sẽ nổi giận, nhưng không nghĩ tới ngay cả một chút thương lượng đường sống cũng không có, không khỏi có chút nhìn nhau ngơ ngác.
Mộ Dung Lệ trở về vương phủ, Quản Giác và Triệu Võ cũng chỉ biết nhắm mắt đi theo. Lúc này mà về trễ, trăm phần trăm sẽ bị cho là phản đồ.
Không lâu sau đó Chu Trác cũng tới, mặc dù Nhiễm Vân Chu là người đưa ra cuộc hẹn tối nay, nhưng dù sao cũng có Mộ Dung Bác ở đây, ngài ấy là chủ nhân, thế nào cũng phải để ngài ấy đi trước đi?
Lúc này mọi người đều tụ tập ở bên ngoài thư phòng, Mộ Dung Lệ căn bản không định mời bọn họ vào, mấy người bên ngoài đồng loạt phải hứng gió.
Hương Hương nghe Bích Châu nói, nghĩ một chút, liền làm một chén canh sữa quả bưng qua. Quản Giác nhìn thấy nàng trước, nháy mắt, ý tứ rất rõ ràng——Vương gia đang tức giận, người vẫn là nên tránh đi một chút đi.
Hương Hương không trốn tránh, lúc đi đến bên cạnh hỏi: “Vì chuyện Hàn Tục sao?” Ngoại trừ Hàn Tục, còn có chuyện gì khiến tính khí của ngài ấy bộc phát lớn như vậy nữa đây!
Quản Giác cười khổ nhìn một chút, lại nhìn Hương Hương, sắc mặt nàng lại có chút thoáng buồn, nhưng rất nhanh đã khôi phục lại bình thường.
Nàng bưng canh định vào trong, Triệu Võ vẫn cảm thấy như vậy không ổn chút nào, khẽ nói: “Phu nhân, tất cả đều là do chúng ta chọc giận Vương gia, người cứ về trước đi.” Thật vất vả mới dỗ được vương gia, người đừng gây náo loạn nữa kẻo vương gia trở mặt đấy.
Hương Hương cười điềm đạm với hắn, nói cho cùng, chuyện của Hàn Tục cũng có liên quan đến nàng. Nàng hơi mím môi, ngay cả Bệ Cẩm Bình cũng có thể vì nàng mà làm ra chuyện như vậy, nàng còn muốn bình chân như vại, khoanh tay ngồi nhìn hai huynh đệ hắn cãi nhau trở mặt mãi sao?
Nàng mở cửa đi vào trong phòng, cái chặn giấy của Mộ Dung Lệ lập tức bay tới, “Cút!”
Hạ nhân trong phủ càng ngày càng tệ, lão tử không cho ai vào, ai lại dám tự tiện vào chứ hả?
Cái chặn giấy bằng đồng bay tới trước mặt, Hương Hương ngẩn ra, nếu không phải Triệu Võ ở phía sau nhanh tay lẹ mắt đè đầu nàng xuống, chỉ sợ lần này không phải chết thì cũng là đầu rơi máu chảy đi!
Mộ Dung Lệ cũng là ngẩn ra, ngay lập tức lại trợn trừng mắt lên: “Nàng tới làm gì?!” Đến cầu tình cho gian phu của nàng sao?! Tiện nhân!! Mẹ nó, thiếu chút nữa đã đập phải nàng!
Hương Hương cũng bị cái chặn giấy làm cho hết hồn, trái lại làm cho phản ứng đối với cơn giận trong mắt hắn giảm đi ít nhiều. Nàng cúi xuống nhặt cái chặn giấy lên, chầm chậm đem chén canh qua, đặt xuống bàn.
Mộ Dung Lệ nhìn nàng chằm chằm, nàng nhẹ giọng nói: “Vương gia vẫn còn nghi ngờ ta và Hàn Tướng quân có quan hệ bất chính có phải hay không?”
Mộ Dung Lệ ngẩn ra, lát sau lại tức giận——quả nhiên là vì tên khốn đó mà tới! Hắn cười lạnh: “Những chuyện trước đây, tốt nhất nàng hãy đem từng chữ mà nghĩ cho rõ ràng.”
Hương Hương quỳ xuống bên chân hắn, khẽ nói: “Ta vốn chỉ là một tiểu dân được lên cao, sinh sát vinh nhục, tất cả chỉ có thể tùy vào vương gia. Vương gia nghi ngờ ta không trong sạch, ta cũng chỉ có thể không trong sạch. Vương gia nghi ngờ ta và ai đó cấu kết, những lời biện minh của ta cũng chỉ có thể coi là ngụy biện. Điều ta có thể trông mong, có thể chờ đợi, cũng chỉ là lòng khoan hồng độ lượng của vương gia, không nhắc lại chuyện cũ mà thôi.”
Vành mắt nàng đỏ lên, nước mắt chậm rãi rơi, “Vương gia cười với ta, ta liền muốn cảm tạ đại đức rồi. Mỗi ngày đều sống trong lo lắng đề phòng, lỡ một ngày nào đó vương gia đem những chuyện có lẽ có này nhớ tới, lại giam ta ở trong sân, đoạt lấy con gái của ta đem cho người khác nuôi dưỡng.”
Mộ Dung Lệ cúi đầu, thấy nước mắt nàng cứ rơi từng giọt từng giọt, như những viên ngọc trai rơi trên mặt đất vậy.
A, hắn nghĩ, tại sao lại thành ra lão tử vô lý rồi vậy?!
Mẹ nó, nàng khóc cái gì?! Lẽ nào việc lão tử không một đao chém chết hắn, còn chưa được coi là khoan hồng độ lượng sao?!
Hắn bực bội bước hai bước, gầm lên: “Không được khóc nữa!!”
Hai vai Hương Hương khẽ run, nước mắt lại càng không ngừng được mà tuôn rơi.
Mẹ kiếp, mẹ kiếp!! Nước mắt nữ nhân đúng là độc dược khó giải ở nhân gian này, dã thú cuồng bạo khổng lồ mà ở trước mặt nàng thì cũng phải hiện nguyên hình mà thôi.
Thật không biết phải làm sao nữa.
Beta: Tàn Tâm
Khi cơm tối được dọn lên bàn, Hương Hương nói: “Đưa Cẩm…. mời Vương Phi cùng đến ăn có được không ạ?”
Mộ Dung Lệ nói: “Gọi nàng ta làm gì? Nàng ta không biết tự ăn sao?”
Hương Hương nói: “Dù sao cũng là người một nhà, cùng nhau ăn cơm, cũng có chút không khí mà.”
Có lẽ lý do người một nhà này làm Mộ Dung Lệ nghe xuôi tai, hắn cũng không phản đối nữa. Hương Hương liền nói với Bích Châu: “Đi mời Vương phi tới dùng cơm đi.”
Bích Châu “Vâng” một tiếng, liền ra khỏi tiểu viện đi về phía Mãn Tinh Lâu. Hương Hương bưng hết đồ ăn lên bàn. Lúc sáng làm bánh chưng thịt lòng đỏ trứng còn dư nhiều, nên nàng chỉ làm thêm một ít thịt dê cùng khoai tây thái sợi chua cay. Với lại bị dao cắt vào tay, mặc dù Mộ Dung Lệ đã đích thân thái rau nhưng nàng cũng không dám làm phiền thêm, liền chỉ làm từng đấy thôi.
Bệ Cẩm Bình thấy Bích Châu sang gọi nàng ăn cơm liền cảm thấy rất vui vẻ. Thế nhưng khi đang nhảy chân sáo chạy vào Tẩy Kiếm Các, trông thấy Mộ Dung Lệ bệ vệ ngồi ở vị trí đầu, toàn bộ biểu cảm trên khuôn mặt nàng đều y như quả cà thấm sương vậy. Thực sự muốn bao nhiêu thê thảm liền có bấy nhiêu thê thảm.
Hương Hương đang xếp đũa, thấy nàng chạy vào liền vội kêu: “Qua đây ngồi đi, ăn cơm nhé.”
Bệ Cẩm Bình bày ra vẻ mặt đau khổ——Hương Hương tỷ, tại sao tỷ lại gọi muội, muội đang định nhân lúc hắn không để ý trốn đi cơ mà!
Mộ Dung Lệ vừa thấy biểu tình đau khổ của nàng, lập tức trừng mắt một cái——mẹ nó, ngươi làm mặt quỷ là có ý gì hả? Bộ Lão tử sẽ ăn thịt ngươi sao!
Bệ Cẩm Bình khẽ chau mày, lại ngồi bên cạnh Hương Hương, thật giống như bữa cơm này là để ăn nàng vậy. Hương Hương có chút buồn cười, đem cháo múc ra, trước tiên múc cho Mộ Dung Lệ, sau đó cho Bệ Cẩm Bình.
Cháo chỉ là cháo ngô thông thường, Mộ Dung Lệ uống một ngụm, Hương Hương lại gắp thêm cho hắn bánh chưng thịt lòng đỏ trứng. Không có hạ nhân hầu hạ, Thôi Thị đã ôm Huyên Huyên đi xuống, trong phòng ăn cũng chỉ còn lại ba người.
Đồ ăn cũng không tính là nhiều, chỉ là những món ăn thông thường mà thôi.
Mộ Dung Lệ lại đột nhiên có cảm giác gia đình, lần đầu tiên trong đời cảm thấy được, đây chính là nhà của hắn.
Đã bao lâu rồi hắn không có cái cảm giác này? A, có lẽ lúc thân mẫu hắn còn sống, hắn cũng đã từng có loại cảm giác này.
Hắn không phải là một người đa sầu đa cảm, vừa cảm thấy như vậy, chỉ biết tập trung ăn cơm. Bệ Cẩm Bình dè dặt cúi đầu húp cháo, ngay cả đồ ăn cũng không dám gắp. Hương Hương thật sự là có ý tốt——Bệ Cẩm Bình dù sao cũng là Vương phi, bất kể như thế nào cũng không thể cứ mãi như vậy được.
Vương phi thấy Vương gia giống như chuột thấy mèo, vậy còn ra thể thống gì nữa đây? Bệ Cẩm Bình thực sự là một chút khẩu vị cũng không có, chỉ ăn một chén cháo, cái gì cũng không ăn liền cảm thấy đã no rồi. Còn Mộ Dung Lệ lại ăn hai chén cháo, còn thêm mấy cái bánh chưng nữa. Hương Hương ôm Tiểu Huyên Huyên tới, đút cho bé ăn. Nàng đã làm cho bé một chén cháo cá.
Món này cũng không cần kỹ thuật gì đặc biệt, chỉ là lúc làm không được để sót bất cứ một miếng xương nào, cho nên phải hết sức cẩn thận mới được.
Những lúc như thế này, Tiểu Huyên Huyên được Thôi thị ôm, còn nàng thì cho bé ăn. Tiểu Huyên Huyên không tập trung ăn, Mộ Dung Lệ liền bế lấy bé từ tay Thôi thị, để cho bé ngồi ở trên chân mình. Hương Hương ngồi xổm xuống để cho bé ăn.
Ở bên cạnh, Bệ Cẩm Bình lén lút ra hiệu cho Hương Hương ——muội đi đây!
Hương Hương dở khóc dở cười, đành phải gật đầu, nàng muốn đi mà còn luyến tiếc liếc nhìn bánh chưng thịt ở trên bàn. Hương Hương không nói gì, mãi đến khi cho Huyên Huyên ăn xong, nhân lúc Mộ Dung Lệ đang chơi với con liền kêu Bích Châu làm một bát sữa, đem sang Mãn Tinh Lâu cùng bánh chưng thịt cho Bệ Cẩm Bình.
Mộ Dung Lệ đang ôm Tiểu Huyên Huyên mềm mại, liền phát hiện ra bé đang cười khanh khách với mình. Một cảm giác tự hào kỳ lạ đột nhiên xông lên đầu——hắc, nhìn xem, đây là con gái của lão tử!
Hạ nhân đã dọn hết chén đũa đi xuống, Hương Hương cầm khăn lụa mềm mại lau miệng cho Huyên Huyên. Tiểu Huyên Huyên cố hết sức vùng vẫy đứng trên đùi Mộ Dung Lệ, ngẩng đầu gặm loạn trên cằm hắn một trận.
Mộ Dung Lệ chỉ cảm thấy mặt đầy nước miếng! Cái cảm giác tự hào lúc trước liền biến sạch——Mẹ nó, kinh quá đi! Cái cảm giác bị người khác gặm mặt thật ghê tởm!
Hắn đang muốn tức giận, lại nhìn thấy ở bên cạnh, Hương Hương đang cười đến mức run rẩy. Hắn lại nghĩ, thôi, quên đi, nhóc con thích gặm thì cứ gặm đi, dù sao lão tử cũng không mất miếng thịt nào.
Cho dù có mất một miếng thịt, đại lão gia đây thân như bàn thạch, mình đồng da sắt, cho con gái gặm một miếng cũng chẳng có gì là ghê gớm cả!
Gió đầu xuân thổi rụng hàn mai, hòa tan phong tuyết, kích thích những mầm non xanh đầu cành trên những cánh đồng hoang vu. Hàn Tục đang bóp vai cho mẫu thân, phụ nhân đã hơn năm mươi tuổi nhẹ nhàng nhắc nhở: “Con cũng đã lớn rồi, rốt cuộc đến bao giờ mới cho ta và cha con bế tôn tử đây hả? Nhiều khuê nữ như vậy, con không chọn người này, lại nói chê người kia, nói tóm lại là con muốn thế nào?”
Cha Hàn Tục tương đối bình tĩnh, ở bên cạnh lấy thuốc lá ra hút. Hàn gia trước kia, nếu dùng bốn chữ để mà miêu tả thì chính là nhà bốn bức tường, chung quy cũng không cần, một chữ thôi cũng đã đủ để khái quát rồi——nghèo!
Ông và thê tử đều là những người an phận thủ thường, hiền lành thật thà, lúc nào cũng bị bọn lưu manh ức hiếp, mãi cho đến khi con của ông cũng là một tên lưu manh thì thôi.
Hàn gia ngày nay, đã sớm khác xa trước kia. Hơn mười mấy cái đại viện tự thì khỏi phải nói, vú già nha hoàn cũng trên dưới trăm người.
Tấn Dương thành là nơi quan to người phú quý nhiều vô số kể, nhưng khi Hàn phụ vừa ra khỏi cửa, cũng có nhiều người đến cúi đầu khom lưng, gọi một tiếng Hàn lão gia.
Hai ông bà đương nhiên cũng cảm thấy vinh quang, nhưng con trai quanh năm không ở nhà, đi đánh trận dù sao cũng là đao thương không có mắt, bề ngoài phong quang vậy thôi, nhưng trong lòng lúc nào cũng cảm thấy lo lắng.
Bây giờ Hàn Tục cũng không còn nhỏ tuổi nữa, nhưng mãi vẫn chưa chịu lập gia đình, khó tránh khỏi khiến cho hai lão nóng lòng.
Hàn Tục cũng không tranh luận với hai người, mãi cho đến khi Hàn lão gia thờ ơ hỏi một câu: “Này, con trai, không phải con ở trong doanh trại mãi rồi nhiễm thói phân đào đoạn tụ gì gì đó rồi đấy chứ?”
Rốt cuộc hắn cũng không nhịn được nữa, ra khỏi nhà, định bụng tìm một chỗ uống rượu.
Đi chưa được bao xa, liền đụng phải Chu Trác. Chu Trác trước đã có ý này nên cũng không bất ngờ, nhìn chằm chằm vào mắt Hàn Tục, hỏi: “Ngươi định cứ nhàn rỗi như vậy cả đời sao?”
Hàn Tục không nói lời nào, Chu Trác nói: “Ta đi hỏi Quản Giác, hắn nói ngươi đêm hôm khuya khoắt trốn ở trong phòng của Hương phu nhân. Có thật như vậy không?”
Hàn Tục cúi đầu, Chu Trác đánh một bạt tai qua. Hàn Tục không trốn tránh, khóe miệng có dòng máu chảy ra. Chu Trác nói: “Đó là tẩu tử của chúng ta!!”
Hàn Tục rốt cuộc cũng nói: “Ta biết.”
Đầu ngón tay Chu Trác thiếu chút nữa là đâm vào mũi hắn, “Biết mà ngươi còn bị quỷ ám cái gì vậy!!” Giơ tay lên lại là một cái bạt tai giáng xuống, “Lần này đã thanh tỉnh ra chưa?”
Hắn ra tay không nhẹ, trên mặt Hàn Tục xuất hiện mấy dấu tay hồng hồng, bên cạnh có người qua đường đứng lại nhìn, Chu Trác tức giận mắng: “Nhìn cái gì! Chưa từng thấy người ta bị đánh sao! Ngươi có muốn lão tử đánh cho một trận cho biết mùi không hả?!” Nhớ năm đó, công tử nhà Chu Thái úy cũng từng là một cường hào ở Tấn Dương thành này. Nếu không phải bị Mộ Dung Lệ đánh cho một trận lợi hại, thật cũng không đến nỗi yếu đi uy phong.
Người qua đường vội rụt cổ lại, khẩn trương chạy đi như một làn khói.
Chu Trác nói: “Đi.”
Hàn Tục đi theo hắn, hai người đi vào tửu lâu, tìm một nhã gian. Chưởng quỹ không cần bọn họ nói nhiều, liền cho chuẩn bị loại rượu thượng hạng nhất.
Chu Trác chờ khi tiểu nhị đi ra, mới nói: “Có tính toán gì không?”
Hàn Tục nói: “Qua năm chắc mở một võ quán, hoặc bỏ ít vốn đi buôn vậy.”
Chu Trác trầm mặt, trong ánh mắt chậm rãi lộ ra chút đau lòng. Bậy giờ trong quân phân làm hai phái, Mộ Dung Lệ ở thế lớn, nhưng họ ngoại của hoàng hậu cũng có chút ít binh quyền. Hàn Tục là tâm phúc của Mộ Dung Lệ, đây là chuyện mọi người đều biết.
Bây giờ Mộ Dung Lệ cách chức hắn, lệnh nói ra là để triều đình phái hắn đi. Chiến công của hắn không ít, Binh tào đương nhiên cũng không thể trực tiếp nói với hắn là không dùng hắn nữa, chỉ đành phải uyển chuyển nói là hắn chờ đến khi có vị trí thích hợp. Thế nhưng Mộ Dung Lệ không cần hắn, Thái tử không dám dùng hắn, trong triều này còn có vị trí nào cho hắn nữa sao?
Chu Trác thật muốn đánh cho hắn thêm mấy quyền nhưng hốc mắt đã nhanh chóng đỏ lên. Hắn nói: “Không thể nói lời xin lỗi với ngài ấy sao? Hàn Tục, chúng ta là huynh đệ!”
Hàn Tục cầm vò rượu lên, mở nắp ra, trực tiếp uống một hớp. Rượu mạnh làm bốc lên một luồng hơi nóng chua cay, khiến người bị sặc muốn rơi lệ. Huynh đệ, ham muốn tẩu tử của huynh đệ mình.
Vương phủ lớn như vậy, nếu như ta không có tư tâm, sao lại phải đi qua Tẩy Kiếm Các?
Ngài ấy đã cho một cơ hội, ta còn có thể xin lỗi được nữa sao?
Hàn Tục cúi đầu, Chu Trác nắm lấy bờ vai hắn, “Nữ nhân kia….có thể nói giúp ngươi mấy câu được không?”
Hàn Tục ngẩn ra, đột nhiên ngẩng đầu lên, “Không, không thể lại vì chuyện của ta mà đi tìm nàng nữa!”
Chu Trác nói: “Sau chuyện kia, không quá hai ngày, vương gia đã tha thứ cho nàng. Điều này nói rõ nữ nhân này đối với vương gia có chút phân lượng, nếu như….”
Hàn Tục nói: “Không.” Giọng điệu kiên quyết.
Chu Trác nắm được chỗ uy hiếp, lập tức nói: “Nếu như ngươi không nghĩ ra biện pháp, ta lập tức đi tìm nữ nhân kia nói chuyện. Nàng hiền lành như vậy, nhất định sẽ nói cùng vương gia.”
Hàn Tục đột nhiên nắm lấy vạt áo hắn, nói: “Chu Trác!”
Chu Trác một cước đá văng hắn ra, tức giận mắng: “Lão tử bây giờ là nhi tử của Chu Thái úy Chu Ức, con mẹ nó, ngươi chỉ là một tên võ quan dự bị, cũng dám vô lễ với lão tử sao?!” Một cước lại qua, “Đánh chết ngươi có mắt mà không biết nhìn!”
Hàn Tục không đánh lại, hồi lâu nói một câu: “Đáp ứng ta, không được đi tìm nàng.”
Gần như là cầu xin. Chu Trác thở dài, tình yêu rốt cuộc là thứ gì? Là thứ gì mà khiến cho người ta có thể quên đi vinh nhục, coi thường luôn cả mạng sống của mình đây?
Nhiễm Vân Chu đặc biệt trở về Tấn Dương thành một chuyến, mời Mộ Dung Lệ, Chu Trác và Mộ Dung Bác đến tửu lâu Bôi Mạc Đình uống rượu. Quản Giác, Triệu Võ cũng ở đây uống rượu cùng. Mặc dù Nhiễm Vân Chu không hề đảm nhận một chức vị gì trong triều, nhưng là người cung cấp nhiều quân mã, Mộ Dung Bác vẫn rất nể mặt.
Mộ Dung Lệ đương nhiên cũng đến, nhưng mà vừa vào nhã gian, đã thấy Hàn Tục cũng ở đây. Lúc này Hàn Tục xem như là có lòng, người ở trần, lưng cõng bụi gai, vừa nhìn thấy hắn đã đi qua quỳ xuống.
Mộ Dung Lệ cả giận nói: “Ai cho tên này xuất hiện ở trước mặt lão tử hả?! Nhiễm Vân Chu, ngươi sống sung sướng quá rồi phải không?!”
Nhiễm Vân Chu còn chưa lên tiếng, hắn đã nói tiếp: “Tất cả các ngươi, nếu như cảm thấy hắn là huynh đệ của mình thì đều cút xéo hết đi! Đừng xuất hiện ở trước mặt lão tử nữa!”
Dứt lời, xoay người nhấc chân liền đi!
Mọi người đã sớm đoán trước là hắn sẽ nổi giận, nhưng không nghĩ tới ngay cả một chút thương lượng đường sống cũng không có, không khỏi có chút nhìn nhau ngơ ngác.
Mộ Dung Lệ trở về vương phủ, Quản Giác và Triệu Võ cũng chỉ biết nhắm mắt đi theo. Lúc này mà về trễ, trăm phần trăm sẽ bị cho là phản đồ.
Không lâu sau đó Chu Trác cũng tới, mặc dù Nhiễm Vân Chu là người đưa ra cuộc hẹn tối nay, nhưng dù sao cũng có Mộ Dung Bác ở đây, ngài ấy là chủ nhân, thế nào cũng phải để ngài ấy đi trước đi?
Lúc này mọi người đều tụ tập ở bên ngoài thư phòng, Mộ Dung Lệ căn bản không định mời bọn họ vào, mấy người bên ngoài đồng loạt phải hứng gió.
Hương Hương nghe Bích Châu nói, nghĩ một chút, liền làm một chén canh sữa quả bưng qua. Quản Giác nhìn thấy nàng trước, nháy mắt, ý tứ rất rõ ràng——Vương gia đang tức giận, người vẫn là nên tránh đi một chút đi.
Hương Hương không trốn tránh, lúc đi đến bên cạnh hỏi: “Vì chuyện Hàn Tục sao?” Ngoại trừ Hàn Tục, còn có chuyện gì khiến tính khí của ngài ấy bộc phát lớn như vậy nữa đây!
Quản Giác cười khổ nhìn một chút, lại nhìn Hương Hương, sắc mặt nàng lại có chút thoáng buồn, nhưng rất nhanh đã khôi phục lại bình thường.
Nàng bưng canh định vào trong, Triệu Võ vẫn cảm thấy như vậy không ổn chút nào, khẽ nói: “Phu nhân, tất cả đều là do chúng ta chọc giận Vương gia, người cứ về trước đi.” Thật vất vả mới dỗ được vương gia, người đừng gây náo loạn nữa kẻo vương gia trở mặt đấy.
Hương Hương cười điềm đạm với hắn, nói cho cùng, chuyện của Hàn Tục cũng có liên quan đến nàng. Nàng hơi mím môi, ngay cả Bệ Cẩm Bình cũng có thể vì nàng mà làm ra chuyện như vậy, nàng còn muốn bình chân như vại, khoanh tay ngồi nhìn hai huynh đệ hắn cãi nhau trở mặt mãi sao?
Nàng mở cửa đi vào trong phòng, cái chặn giấy của Mộ Dung Lệ lập tức bay tới, “Cút!”
Hạ nhân trong phủ càng ngày càng tệ, lão tử không cho ai vào, ai lại dám tự tiện vào chứ hả?
Cái chặn giấy bằng đồng bay tới trước mặt, Hương Hương ngẩn ra, nếu không phải Triệu Võ ở phía sau nhanh tay lẹ mắt đè đầu nàng xuống, chỉ sợ lần này không phải chết thì cũng là đầu rơi máu chảy đi!
Mộ Dung Lệ cũng là ngẩn ra, ngay lập tức lại trợn trừng mắt lên: “Nàng tới làm gì?!” Đến cầu tình cho gian phu của nàng sao?! Tiện nhân!! Mẹ nó, thiếu chút nữa đã đập phải nàng!
Hương Hương cũng bị cái chặn giấy làm cho hết hồn, trái lại làm cho phản ứng đối với cơn giận trong mắt hắn giảm đi ít nhiều. Nàng cúi xuống nhặt cái chặn giấy lên, chầm chậm đem chén canh qua, đặt xuống bàn.
Mộ Dung Lệ nhìn nàng chằm chằm, nàng nhẹ giọng nói: “Vương gia vẫn còn nghi ngờ ta và Hàn Tướng quân có quan hệ bất chính có phải hay không?”
Mộ Dung Lệ ngẩn ra, lát sau lại tức giận——quả nhiên là vì tên khốn đó mà tới! Hắn cười lạnh: “Những chuyện trước đây, tốt nhất nàng hãy đem từng chữ mà nghĩ cho rõ ràng.”
Hương Hương quỳ xuống bên chân hắn, khẽ nói: “Ta vốn chỉ là một tiểu dân được lên cao, sinh sát vinh nhục, tất cả chỉ có thể tùy vào vương gia. Vương gia nghi ngờ ta không trong sạch, ta cũng chỉ có thể không trong sạch. Vương gia nghi ngờ ta và ai đó cấu kết, những lời biện minh của ta cũng chỉ có thể coi là ngụy biện. Điều ta có thể trông mong, có thể chờ đợi, cũng chỉ là lòng khoan hồng độ lượng của vương gia, không nhắc lại chuyện cũ mà thôi.”
Vành mắt nàng đỏ lên, nước mắt chậm rãi rơi, “Vương gia cười với ta, ta liền muốn cảm tạ đại đức rồi. Mỗi ngày đều sống trong lo lắng đề phòng, lỡ một ngày nào đó vương gia đem những chuyện có lẽ có này nhớ tới, lại giam ta ở trong sân, đoạt lấy con gái của ta đem cho người khác nuôi dưỡng.”
Mộ Dung Lệ cúi đầu, thấy nước mắt nàng cứ rơi từng giọt từng giọt, như những viên ngọc trai rơi trên mặt đất vậy.
A, hắn nghĩ, tại sao lại thành ra lão tử vô lý rồi vậy?!
Mẹ nó, nàng khóc cái gì?! Lẽ nào việc lão tử không một đao chém chết hắn, còn chưa được coi là khoan hồng độ lượng sao?!
Hắn bực bội bước hai bước, gầm lên: “Không được khóc nữa!!”
Hai vai Hương Hương khẽ run, nước mắt lại càng không ngừng được mà tuôn rơi.
Mẹ kiếp, mẹ kiếp!! Nước mắt nữ nhân đúng là độc dược khó giải ở nhân gian này, dã thú cuồng bạo khổng lồ mà ở trước mặt nàng thì cũng phải hiện nguyên hình mà thôi.
Thật không biết phải làm sao nữa.
Danh sách chương