Edit: Olivia
Beta: Tàn Tâm
Mộ Dung Lệ bị hai cấp dưới đứng đắn của mình làm cho tức điên lên, Trịnh Quảng Thành vừa nhìn cảm thấy có gì đó không đúng lắm, vội hỏi: “Vương gia, chẳng lẽ chuyện ngài muốn chỉ không phải là những chuyện này sao ạ?”
Thật ra Mộ Dung Lệ nghĩ, cũng không thể nói là không phải, bình thường ta cũng đối xử với nữ nhân kia như vậy mà! Cái này có gì không đúng sao? Hắn nhíu hai hàng lông mày lại, hỏi: “Ngoại trừ những thứ này, còn có cái gì khác không?” Sợ bọn họ lại “đứng đắn” lần nữa, hắn hiếm khi bổ sung thêm một câu: “Chung sống ấy!!”
Mẹ, các ngươi thử nói hươu nói vượn đi, lão tử cũng mặc kệ các ngươi là già hay trẻ hết đấy!
Nhấn mạnh lần này, hai người đều nghe hiểu. Lục Kính Hi cố gắng khiến cho vẻ mặt mình nghiêm trang, nói: “Thì ra Vương gia muốn hỏi đạo vợ chồng chung sống như thế nào. Kỳ thực nói ra thì cũng đơn giản, chính là tám chữ ——tương kính như tân, cử án tề mi.”
Trịnh Quảng Thành vội ho một tiếng, bổ sung thêm: “Vương gia, thực ra thì phụ nữ mà, cũng đều giống nhau cả thôi, chỉ cần cưng chiều, dỗ ngọt các nàng một tí thì sẽ không cần giảng đạo lý với các nàng đâu.”
Mộ Dung Lệ nghĩ, mẹ nó, cái này, không phải là ta không giảng đạo lý với nàng mà căn bản là nàng không giảng đạo lý với ta.
Nhưng mà dù sao cũng nói tám chín không rời mười, hắn nói: “Cụ thể hơn một chút đi.”
Trịnh Quảng Thành vội vàng nói: “Ví dụ như có thể hẹn hò với các nàng….”
Khi Hương Hương về Tẩy Kiếm Các, việc đầu tiên là đi rửa mặt. Lúc này cũng không khóc nữa, sau đó nàng kêu Thôi Thị ôm Huyên Huyên đến. Thật ra từ sau lần hắn ôm Huyên Huyên đi, nàng đã phải cố gắng nghĩ lại suốt hơn một năm nay, từng chút từng chút chung đụng với Mộ Dung Lệ.
Tính cách của người đàn ông này, phải làm sao để tìm hiểu, tiếp xúc.
Nàng không thể chọc giận hắn thêm lần nữa, thậm chí nàng còn cần có tình yêu của hắn, dù chỉ là một chút thôi, để bảo vệ hai mẹ con nàng. Nghĩ tới nghĩ lui, cuối cùng phát hiện ra, tính cách của Mộ Dung Lệ chính là, hắn rất mạnh mẽ và cũng rất kiên định.
Người đi theo hắn, chỉ cần phục tùng, chỉ cần tỏ ra yếu thế, vĩnh viễn không được đi ngược lại ý của hắn.
Cho nên thực sự thì chính bản thân mình cũng không cần phải làm cái gì, chỉ cần đủ nhỏ bé là được rồi. Trước đây ở Lư Sơn, hắn nhìn trúng mình chẳng lẽ là bởi vì mình không có khả năng chống cự sao? Cũng không biết nữa, nhưng nàng thử một chút, không thể nghi ngờ là tương đối thành công.
Còn về chuyện bị hiểu lầm, bị nghi ngờ, nàng đã sớm không còn cảm thấy quá khổ sở nữa rồi. Nàng chỉ là một đồ vật hắn đặt ở trong phủ, còn có ấn ký hắn đóng lên, hắn sẽ không cho phép bất cứ kẻ nào nghĩ đến.
Mà hắn còn có thể có rất nhiều có rất nhiều món đồ như vậy nữa, đặt tên chính phi, trắc phi, nhị nhũ nhân, thập tiểu thiếp….
Nơi này, từ trước đến nay không bao giờ là thuộc về nàng, nhưng nàng nhất định phải học cách sống thật tốt tại nơi đây. Nàng áp khuôn mặt mình lên hai má còn thơm mùi sữa của Huyên Huyên.
Nàng vẫn không oán hận gì, chỉ là sẽ không có thứ gì sẽ tự thích ứng với nàng, nàng chỉ có thể tìm một thái độ thích hợp để đối mặt với hắn, không để cho hắn lại trút giận lên chính mẹ con nàng mà thôi. Cũng đủ khả năng để hắn không còn đi trách hỏi Hàn Tục nữa.
Nếu như chút si vọng không trọn vẹn này khiến cả hai người đều tổn thương, thì tốt nhất là nên xóa đi. Tất cả đều nên quên hết.
Ở bên kia, hai vị tham mưu đang giúp Mộ Dung Lệ lập kế hoạch chi tiết, “Phía Bắc Tấn Dương thành có chùa Phổ Quang, Vương gia có thể dẫn nàng đi tham quan một chút. Vừa đúng lúc cảnh xuân tươi đẹp, vạn vật hồi sinh, trước tiên Vương gia dẫn nàng đi bái Phật, buổi trưa thì có thể ở lại trong tự dùng chút cơm chay. Chùa Phổ Quang có suối Quang Ấn, cảnh sắc xung quanh rất là dễ chịu. Vừa vặn Vương gia có thể cùng nàng dạo bước quanh sơn cốc, chẳng phải sẽ rất đẹp sao?”
Mộ Dung Lệ cũng không biết có đẹp hay không, nhưng có cách dù sao cũng tốt hơn là không có cách gì.
Tối hôm đó, Mộ Dung Lệ qua Tẩy Kiếm Các một chuyến, cũng không nói với Hương Hương, tự mình bế nữ nhi ra chơi ngoài sân.
Hương Hương đem rượu trái cây qua, Mộ Dung Lệ cũng không nhắc lại chuyện ban ngày, chỉ nói: “Ngày mai đi với ta đến chùa Phổ Quang một chuyến!”
Hương Hương “vâng” một tiếng, rồi lại tiếp tục đi chuẩn bị cơm tối.
Ban đêm Mộ Dung Lệ đương nhiên nghỉ lại Tẩy Kiếm Các, ban đêm hắn đòi hỏi vô độ đã thành thói quen. Hương Hương cố gắng đáp lại, chờ đến sáng hôm sau, sắc trời còn đang mờ tối, Mộ Dung Lệ đã gọi nàng dậy, cũng không chuẩn bị xe ngựa gì, trực tiếp cưỡi ngựa, hai người một ngựa hướng vềchùa Phổ Quang mà đi.
Lúc đó là hai mươi bảy tháng chạp, tháng hai đầu năm, trời ban ngày còn không sáng rõ, gió thổi vẫn còn lạnh run! Hương Hương ngồi ở trên ngựa, tuấn mã phi như bay, gió lạnh cứ vù vù mà thổi vào trong cổ nàng.
Nàng giống như một con thú nhỏ bị lạnh vậy, toàn thân run rẩy nép vào trong ngực Mộ Dung Lệ. Y phục mặc trên người cũng không phải mỏng, nhưng thời tiết như thế này, khoái mã lại chạy như bay, y phục có dày thêm nữa cũng không thể chống chọi lại được với cái giá lạnh này.
Nàng vừa mệt, vừa buồn ngủ lại còn lạnh nữa, mà điểm tâm cũng còn chưa ăn đâu.
Mộ Dung Lệ tính toán rất tốt, ——thời gian xuất môn, chỉ một canh giờ đã đến được chùa Phổ Quang, đến vừa đúng lúc trong chùa đang dùng cơm chay.
Hương Hương cứ ở trên lưng ngựa xóc nảy suốt một canh giờ, thật vất vả mới đến được chùa Phổ Quang, người đã muốn đứt ra từng mảnh rồi.
Mộ Dung Lệ ôm nàng xuống, đã sớm có tăng nhân ở trong chùa ra đón tiếp. Mộ Dung Lệ ném roi ngựa cho hắn, tự có người đến dắt ngựa đi buộc. Chùa Phổ Quang là nơi hắn quen thuộc, cho nên vừa xác định xong mục đích, hắn liền đi thẳng đến thiện phòng.
Phương trượng thấy hắn dẫn theo nữ quyến cũng không tiện nói chuyện nhiều, ông cũng biết vị vương gia này rất thoải mái, tùy tính, nhất định sẽ không gây náo loạn chỉ vì một vài nghi thức xã giao. Mộ Dung Lệ muốn dùng cơm chay, ông liền gọi sa ni đem cơm chay qua.
Nói cơm chay chính là món cháo đậu phộng với rau, ngoài ra còn thêm vài món khác như mì xào cải trắng, đậu hũ tứ hỉ. Hắn tới đột ngột, lại cũng không nói trước gì, nên trong tự còn chưa chuẩn bị kịp. Những món này cũng chỉ là những món thường ngày trong tự mà thôi. Mấy món ăn chay sau mới đang được vội vàng làm đem lên cho hắn.
Hương Hương ngồi ăn cùng bàn với Mộ Dung Lệ, Mộ Dung Lệ đúng đã quen kiểu gió cuốn mây tan, chưa đầy hai nén hương, hắn đã ăn hết hai chén cháo, Hương Hương thấy hắn ăn đã sắp no rồi cũng vội vàng tăng tốc, nhưng dù có nhanh cách mấy cũng không nhanh bằng hắn được!
Người như hắn, đã quen hành quân đánh giặc từ nhỏ, quả thực việc ăn cơm quan trọng nhất chính là một chữ “nhanh”!
Quả nhiên hắn vừa đặt chén xuống, liền đứng dậy, nói: “Đi!”
Chờ người khác là gì, hắn không hiểu.
Hương Hương chỉ đành phải đặt đũa xuống, lại cùng hắn đi ra sau núi. Núi phía sau chùa Phổ Quang có suối Quang Ấn, nước tự phun lên, liền thành kỳ quan. Nếu đến lúc có ánh mặt trời, tự sẽ thấy được cầu vồng rực rỡ.
Hương Hương đã từng nghe Bích Châu nói qua, nhưng từ khi đến Tấn Dương thành đến nay, ngoại trừ vào cung thì nàng cũng chưa được đi nơi nào khác bao giờ. Cho nên khi vừa nghe sẽ được đi đến đây, nàng đã vô cùng tò mò.
Đường vào núi không thể cưỡi ngựa, Mộ Dung Lệ đi nhanh như gió ở phía trước, Hương Hương phải chạy chậm mới đuổi theo kịp. Đường núi tương đối gập ghềnh, giờ trời đã sáng nhưng ánh mặt trời mùa đông vẫn còn lên chậm, chân trời vẫn chỉ là một mảnh trắng xám, không thấy bình minh đâu.
Vào trong núi không khí trở nên lạnh hơn, sương sớm làm ướt đẫm y phục hai người. Hương Hương phải co rúc cổ lại đi theo hắn, mà đường lại khó đi nữa. Nàng vất vả đi về phía trước, hơi đâu còn nghĩ đến việc ngắm cảnh xung quanh?
Mộ Dung Lệ cũng cảm thấy nhàm chán, ngủ thì không ngủ, sao nữ nhân chỉ thích dày vò như vậy cơ chứ?!
Hương Hương đi bộ theo hắn suốt ba canh giờ, cuối cùng cũng tới được suối Quang Ấn. Lúc này nắng sớm đã lên, Mộ Dung Lệ khẽ nâng cằm lên, nói: “Kia chính là suối Quang Ấn!”
Hương Hương chỉ cảm thấy đau chân, mệt mỏi, còn đói nữa. Mồ hôi cũng ra không ít, y phục ở trong cũng dính sát vào người, thực sự rất khó chịu. Mộ Dung Lệ hỏi: “Có đẹp không?”
“Hả?” Hương Hương ngẩn ra, sau đó đáp: “Dạ, rất đẹp.”
Mộ Dung Lệ vừa nhìn, trong lòng thầm nghĩ, có cái gì đẹp đâu mà nhìn, cũng chỉ là nước thôi chứ có gì đâu? Hồ trong vương phủ chẳng lẽ không đẹp bằng chỗ này sao?
Hương Hương muốn xoa xoa mắt cá chân, nhưng lại sợ hắn nhìn ra mình bước không nổi, ngại phiền hà nên cố gắng chịu đựng, thầm nghĩ có cái gì đẹp mà xem, còn không đẹp bằng Tẩy Kiếm Các đâu!
Sau đó chợt nghe Mộ Dung Lệ nói: “Xem xong rồi thì về thôi!”
“Hả?” Hương Hương chỉ còn biết nghẹn họng nhìn trân trân hắn. Mộ Dung Lệ không nhịn được, hỏi: “Còn chưa xem xong sao?” Chưa xem xong thì mau xem đi chứ!
Hương Hương hàm hồ đáp: “Xem….xem xong rồi….”
Mộ Dung Lệ đứng dậy nói: “Vậy đi thôi, về lại chùa.” Ừm, để Bổn Vương nghĩ lại một chút, kế tiếp là đi bái Phật rồi.
Sau đó, hai người lại đi thêm ba canh giờ đường núi nữa, về lại chùa Phổ Quang. Hương Hương thật sự muốn khóc, Mộ Dung Lệ nói: “Đi thôi, đi bái Phật.” Hương Hương gần như là lắp bắp nói: “Không không không…..thiếp không tin Phật, không đi bái đâu.” Phật tổ ơi, xin ngài hãy tha lỗi cho con ạ….
Mộ Dung Lệ nói: “Vậy thì về phủ.”
Sau đó hắn dẫn theo nàng, đi thẳng ra khỏi cửa chùa, các tăng nhân thực sự là đoán không ra tâm tình của hắn——vừa mới chuẩn bị xong đỉnh hồ thượng tố, các món chay La hán các loại, hắn liền đi về?
Nhưng mà hắn là vương gia, hắn muốn đi, ai có gan cản lại đây? Phương trượng chỉ đành phải dẫn chúng tăng đi tiễn hắn đến cửa chùa.
Mộ Dung Lệ ôm Hương Hương lên ngựa, ra roi thúc ngựa, chạy về vương phủ. Lập tức thì cũng là một canh giờ xóc nảy trên ngựa nữa, lúc về tới vương phủ vừa đúng buổi trưa.
Hương Hương nhờ Quản Giác chuẩn bị cơm trưa, còn mình thì về Tẩy Kiếm Các, cởi vớ ra, phát hiện trên chân xuất hiện thêm mấy mụn nước. Có hai cái đã bị vỡ ra rồi. Đám người Bích Châu, Hướng Vãn ra đón, vốn nghe nói hôm nay Vương gia dẫn phu nhân xuất môn nên hôm nay ở đây cũng không chuẩn bị cơm trưa cho nàng.
Lúc này nhìn thấy sắc mặt nàng mệt mỏi, còn tưởng rằng hai người lại cãi nhau, liền thi nhau hỏi không ngừng nghỉ. Hương Hương chỉ là phất tay, nói: “Ta muốn uống nước.”
Bích Châu vội vàng đem nước đến, còn chưa kịp thêm chút mật ong vào, Hương Hương đã cầm lấy uống ừng ực hết hơn nửa chén.
Sau đó Thôi thị cầm châm bạc đến, chọc hết mấy bọc nước trên chân nàng đi, rồi lại lấy thuốc bôi lên. Bận rộn nửa ngày, Thôi thị hỏi: “Phu nhân có muốn nhìn tiểu quận chúa một chút không ạ?”
Hương Hương mệt đến nỗi ngay cả khí lực nói chuyện cũng không có, “Các ngươi đi xuống trước đi, ta muốn ngủ một chút. A chờ đã, ta còn muốn ăn một chút nữa, ta đói …. Bích Châu, đốt lò sưởi lớn lên một chút, ta lạnh….”
Bích Châu vô cùng lo lắng, đây không phải là đi chơi về, rõ ràng là đi chạy nạn! Nàng thử dò hỏi phu nhân: “Phu nhân, ở chùa Phổ Quang….chơi có vui không?”
Hương Hương hữu khí vô lực, tùy tiện ăn vài miếng cơm, hồi lâu nói: “Không….không biết.” Ngay cả mặt cửa còn chưa thấy rõ, ai biết chơi vui hay không chứ hả!
Nàng để chén xuống, ngã ra giường, ngủ thẳng một mạch đến chiều. Khi tỉnh dậy vẫn thấy toàn thân đau nhức, hai chân dường như không còn gắn trên người mình nữa vậy.
Ở bên kia, Lục Kính Hi và Trịnh Quảng Thành vẫn còn đang giúp hắn suy nghĩ kế hoạch hai ngày sau, liền thấy hắn bước nhanh tới. Trịnh Quảng Thành nghênh đón, hỏi: “Vương gia dự định khi nào thì khởi hành đến chùa Phổ Quang ạ? Để bọn ta báo trước cho phương trượng chuẩn bị thật tốt. Ngài không biết chứ, cơm chay ở chùa Phổ Quang chính là tuyệt nhất đấy ạ….”
Đang liệt kê ra nguyên một thực đơn định sẽ hỏi khẩu vị của Hương phu nhân, chợt nghe Mộ Dung Lệ nói: “Đi rồi.” Cơm chay ngon nhất sao? Bổn vương thấy cũng bình thường a!
Hai người Lục, Trịnh vừa nghe, đều ngẩn hết ra——đi rồi sao? Không đúng a, chiều tối qua mới nghĩ ra biện pháp, hôm nay chưa đến giữa trưa, ngài….xác định là thực sự đã đi rồi sao?
Lục Kính Hi dè dặt hỏi: “Hương phu nhân….phản ứng như thế nào ạ?”
Mộ Dung Lệ đáp: “Không phản ứng gì.” Nói chung là không giống như những gì hai người nói gì mà sẽ rất vui vẻ. Nữ nhân thực sự thích ra ngoài du ngoạn sao?
Trừng trừng nhìn hai người, hai ngươi thật mẹ nó, không phải đang chọc lão tử đấy chứ?!
Beta: Tàn Tâm
Mộ Dung Lệ bị hai cấp dưới đứng đắn của mình làm cho tức điên lên, Trịnh Quảng Thành vừa nhìn cảm thấy có gì đó không đúng lắm, vội hỏi: “Vương gia, chẳng lẽ chuyện ngài muốn chỉ không phải là những chuyện này sao ạ?”
Thật ra Mộ Dung Lệ nghĩ, cũng không thể nói là không phải, bình thường ta cũng đối xử với nữ nhân kia như vậy mà! Cái này có gì không đúng sao? Hắn nhíu hai hàng lông mày lại, hỏi: “Ngoại trừ những thứ này, còn có cái gì khác không?” Sợ bọn họ lại “đứng đắn” lần nữa, hắn hiếm khi bổ sung thêm một câu: “Chung sống ấy!!”
Mẹ, các ngươi thử nói hươu nói vượn đi, lão tử cũng mặc kệ các ngươi là già hay trẻ hết đấy!
Nhấn mạnh lần này, hai người đều nghe hiểu. Lục Kính Hi cố gắng khiến cho vẻ mặt mình nghiêm trang, nói: “Thì ra Vương gia muốn hỏi đạo vợ chồng chung sống như thế nào. Kỳ thực nói ra thì cũng đơn giản, chính là tám chữ ——tương kính như tân, cử án tề mi.”
Trịnh Quảng Thành vội ho một tiếng, bổ sung thêm: “Vương gia, thực ra thì phụ nữ mà, cũng đều giống nhau cả thôi, chỉ cần cưng chiều, dỗ ngọt các nàng một tí thì sẽ không cần giảng đạo lý với các nàng đâu.”
Mộ Dung Lệ nghĩ, mẹ nó, cái này, không phải là ta không giảng đạo lý với nàng mà căn bản là nàng không giảng đạo lý với ta.
Nhưng mà dù sao cũng nói tám chín không rời mười, hắn nói: “Cụ thể hơn một chút đi.”
Trịnh Quảng Thành vội vàng nói: “Ví dụ như có thể hẹn hò với các nàng….”
Khi Hương Hương về Tẩy Kiếm Các, việc đầu tiên là đi rửa mặt. Lúc này cũng không khóc nữa, sau đó nàng kêu Thôi Thị ôm Huyên Huyên đến. Thật ra từ sau lần hắn ôm Huyên Huyên đi, nàng đã phải cố gắng nghĩ lại suốt hơn một năm nay, từng chút từng chút chung đụng với Mộ Dung Lệ.
Tính cách của người đàn ông này, phải làm sao để tìm hiểu, tiếp xúc.
Nàng không thể chọc giận hắn thêm lần nữa, thậm chí nàng còn cần có tình yêu của hắn, dù chỉ là một chút thôi, để bảo vệ hai mẹ con nàng. Nghĩ tới nghĩ lui, cuối cùng phát hiện ra, tính cách của Mộ Dung Lệ chính là, hắn rất mạnh mẽ và cũng rất kiên định.
Người đi theo hắn, chỉ cần phục tùng, chỉ cần tỏ ra yếu thế, vĩnh viễn không được đi ngược lại ý của hắn.
Cho nên thực sự thì chính bản thân mình cũng không cần phải làm cái gì, chỉ cần đủ nhỏ bé là được rồi. Trước đây ở Lư Sơn, hắn nhìn trúng mình chẳng lẽ là bởi vì mình không có khả năng chống cự sao? Cũng không biết nữa, nhưng nàng thử một chút, không thể nghi ngờ là tương đối thành công.
Còn về chuyện bị hiểu lầm, bị nghi ngờ, nàng đã sớm không còn cảm thấy quá khổ sở nữa rồi. Nàng chỉ là một đồ vật hắn đặt ở trong phủ, còn có ấn ký hắn đóng lên, hắn sẽ không cho phép bất cứ kẻ nào nghĩ đến.
Mà hắn còn có thể có rất nhiều có rất nhiều món đồ như vậy nữa, đặt tên chính phi, trắc phi, nhị nhũ nhân, thập tiểu thiếp….
Nơi này, từ trước đến nay không bao giờ là thuộc về nàng, nhưng nàng nhất định phải học cách sống thật tốt tại nơi đây. Nàng áp khuôn mặt mình lên hai má còn thơm mùi sữa của Huyên Huyên.
Nàng vẫn không oán hận gì, chỉ là sẽ không có thứ gì sẽ tự thích ứng với nàng, nàng chỉ có thể tìm một thái độ thích hợp để đối mặt với hắn, không để cho hắn lại trút giận lên chính mẹ con nàng mà thôi. Cũng đủ khả năng để hắn không còn đi trách hỏi Hàn Tục nữa.
Nếu như chút si vọng không trọn vẹn này khiến cả hai người đều tổn thương, thì tốt nhất là nên xóa đi. Tất cả đều nên quên hết.
Ở bên kia, hai vị tham mưu đang giúp Mộ Dung Lệ lập kế hoạch chi tiết, “Phía Bắc Tấn Dương thành có chùa Phổ Quang, Vương gia có thể dẫn nàng đi tham quan một chút. Vừa đúng lúc cảnh xuân tươi đẹp, vạn vật hồi sinh, trước tiên Vương gia dẫn nàng đi bái Phật, buổi trưa thì có thể ở lại trong tự dùng chút cơm chay. Chùa Phổ Quang có suối Quang Ấn, cảnh sắc xung quanh rất là dễ chịu. Vừa vặn Vương gia có thể cùng nàng dạo bước quanh sơn cốc, chẳng phải sẽ rất đẹp sao?”
Mộ Dung Lệ cũng không biết có đẹp hay không, nhưng có cách dù sao cũng tốt hơn là không có cách gì.
Tối hôm đó, Mộ Dung Lệ qua Tẩy Kiếm Các một chuyến, cũng không nói với Hương Hương, tự mình bế nữ nhi ra chơi ngoài sân.
Hương Hương đem rượu trái cây qua, Mộ Dung Lệ cũng không nhắc lại chuyện ban ngày, chỉ nói: “Ngày mai đi với ta đến chùa Phổ Quang một chuyến!”
Hương Hương “vâng” một tiếng, rồi lại tiếp tục đi chuẩn bị cơm tối.
Ban đêm Mộ Dung Lệ đương nhiên nghỉ lại Tẩy Kiếm Các, ban đêm hắn đòi hỏi vô độ đã thành thói quen. Hương Hương cố gắng đáp lại, chờ đến sáng hôm sau, sắc trời còn đang mờ tối, Mộ Dung Lệ đã gọi nàng dậy, cũng không chuẩn bị xe ngựa gì, trực tiếp cưỡi ngựa, hai người một ngựa hướng vềchùa Phổ Quang mà đi.
Lúc đó là hai mươi bảy tháng chạp, tháng hai đầu năm, trời ban ngày còn không sáng rõ, gió thổi vẫn còn lạnh run! Hương Hương ngồi ở trên ngựa, tuấn mã phi như bay, gió lạnh cứ vù vù mà thổi vào trong cổ nàng.
Nàng giống như một con thú nhỏ bị lạnh vậy, toàn thân run rẩy nép vào trong ngực Mộ Dung Lệ. Y phục mặc trên người cũng không phải mỏng, nhưng thời tiết như thế này, khoái mã lại chạy như bay, y phục có dày thêm nữa cũng không thể chống chọi lại được với cái giá lạnh này.
Nàng vừa mệt, vừa buồn ngủ lại còn lạnh nữa, mà điểm tâm cũng còn chưa ăn đâu.
Mộ Dung Lệ tính toán rất tốt, ——thời gian xuất môn, chỉ một canh giờ đã đến được chùa Phổ Quang, đến vừa đúng lúc trong chùa đang dùng cơm chay.
Hương Hương cứ ở trên lưng ngựa xóc nảy suốt một canh giờ, thật vất vả mới đến được chùa Phổ Quang, người đã muốn đứt ra từng mảnh rồi.
Mộ Dung Lệ ôm nàng xuống, đã sớm có tăng nhân ở trong chùa ra đón tiếp. Mộ Dung Lệ ném roi ngựa cho hắn, tự có người đến dắt ngựa đi buộc. Chùa Phổ Quang là nơi hắn quen thuộc, cho nên vừa xác định xong mục đích, hắn liền đi thẳng đến thiện phòng.
Phương trượng thấy hắn dẫn theo nữ quyến cũng không tiện nói chuyện nhiều, ông cũng biết vị vương gia này rất thoải mái, tùy tính, nhất định sẽ không gây náo loạn chỉ vì một vài nghi thức xã giao. Mộ Dung Lệ muốn dùng cơm chay, ông liền gọi sa ni đem cơm chay qua.
Nói cơm chay chính là món cháo đậu phộng với rau, ngoài ra còn thêm vài món khác như mì xào cải trắng, đậu hũ tứ hỉ. Hắn tới đột ngột, lại cũng không nói trước gì, nên trong tự còn chưa chuẩn bị kịp. Những món này cũng chỉ là những món thường ngày trong tự mà thôi. Mấy món ăn chay sau mới đang được vội vàng làm đem lên cho hắn.
Hương Hương ngồi ăn cùng bàn với Mộ Dung Lệ, Mộ Dung Lệ đúng đã quen kiểu gió cuốn mây tan, chưa đầy hai nén hương, hắn đã ăn hết hai chén cháo, Hương Hương thấy hắn ăn đã sắp no rồi cũng vội vàng tăng tốc, nhưng dù có nhanh cách mấy cũng không nhanh bằng hắn được!
Người như hắn, đã quen hành quân đánh giặc từ nhỏ, quả thực việc ăn cơm quan trọng nhất chính là một chữ “nhanh”!
Quả nhiên hắn vừa đặt chén xuống, liền đứng dậy, nói: “Đi!”
Chờ người khác là gì, hắn không hiểu.
Hương Hương chỉ đành phải đặt đũa xuống, lại cùng hắn đi ra sau núi. Núi phía sau chùa Phổ Quang có suối Quang Ấn, nước tự phun lên, liền thành kỳ quan. Nếu đến lúc có ánh mặt trời, tự sẽ thấy được cầu vồng rực rỡ.
Hương Hương đã từng nghe Bích Châu nói qua, nhưng từ khi đến Tấn Dương thành đến nay, ngoại trừ vào cung thì nàng cũng chưa được đi nơi nào khác bao giờ. Cho nên khi vừa nghe sẽ được đi đến đây, nàng đã vô cùng tò mò.
Đường vào núi không thể cưỡi ngựa, Mộ Dung Lệ đi nhanh như gió ở phía trước, Hương Hương phải chạy chậm mới đuổi theo kịp. Đường núi tương đối gập ghềnh, giờ trời đã sáng nhưng ánh mặt trời mùa đông vẫn còn lên chậm, chân trời vẫn chỉ là một mảnh trắng xám, không thấy bình minh đâu.
Vào trong núi không khí trở nên lạnh hơn, sương sớm làm ướt đẫm y phục hai người. Hương Hương phải co rúc cổ lại đi theo hắn, mà đường lại khó đi nữa. Nàng vất vả đi về phía trước, hơi đâu còn nghĩ đến việc ngắm cảnh xung quanh?
Mộ Dung Lệ cũng cảm thấy nhàm chán, ngủ thì không ngủ, sao nữ nhân chỉ thích dày vò như vậy cơ chứ?!
Hương Hương đi bộ theo hắn suốt ba canh giờ, cuối cùng cũng tới được suối Quang Ấn. Lúc này nắng sớm đã lên, Mộ Dung Lệ khẽ nâng cằm lên, nói: “Kia chính là suối Quang Ấn!”
Hương Hương chỉ cảm thấy đau chân, mệt mỏi, còn đói nữa. Mồ hôi cũng ra không ít, y phục ở trong cũng dính sát vào người, thực sự rất khó chịu. Mộ Dung Lệ hỏi: “Có đẹp không?”
“Hả?” Hương Hương ngẩn ra, sau đó đáp: “Dạ, rất đẹp.”
Mộ Dung Lệ vừa nhìn, trong lòng thầm nghĩ, có cái gì đẹp đâu mà nhìn, cũng chỉ là nước thôi chứ có gì đâu? Hồ trong vương phủ chẳng lẽ không đẹp bằng chỗ này sao?
Hương Hương muốn xoa xoa mắt cá chân, nhưng lại sợ hắn nhìn ra mình bước không nổi, ngại phiền hà nên cố gắng chịu đựng, thầm nghĩ có cái gì đẹp mà xem, còn không đẹp bằng Tẩy Kiếm Các đâu!
Sau đó chợt nghe Mộ Dung Lệ nói: “Xem xong rồi thì về thôi!”
“Hả?” Hương Hương chỉ còn biết nghẹn họng nhìn trân trân hắn. Mộ Dung Lệ không nhịn được, hỏi: “Còn chưa xem xong sao?” Chưa xem xong thì mau xem đi chứ!
Hương Hương hàm hồ đáp: “Xem….xem xong rồi….”
Mộ Dung Lệ đứng dậy nói: “Vậy đi thôi, về lại chùa.” Ừm, để Bổn Vương nghĩ lại một chút, kế tiếp là đi bái Phật rồi.
Sau đó, hai người lại đi thêm ba canh giờ đường núi nữa, về lại chùa Phổ Quang. Hương Hương thật sự muốn khóc, Mộ Dung Lệ nói: “Đi thôi, đi bái Phật.” Hương Hương gần như là lắp bắp nói: “Không không không…..thiếp không tin Phật, không đi bái đâu.” Phật tổ ơi, xin ngài hãy tha lỗi cho con ạ….
Mộ Dung Lệ nói: “Vậy thì về phủ.”
Sau đó hắn dẫn theo nàng, đi thẳng ra khỏi cửa chùa, các tăng nhân thực sự là đoán không ra tâm tình của hắn——vừa mới chuẩn bị xong đỉnh hồ thượng tố, các món chay La hán các loại, hắn liền đi về?
Nhưng mà hắn là vương gia, hắn muốn đi, ai có gan cản lại đây? Phương trượng chỉ đành phải dẫn chúng tăng đi tiễn hắn đến cửa chùa.
Mộ Dung Lệ ôm Hương Hương lên ngựa, ra roi thúc ngựa, chạy về vương phủ. Lập tức thì cũng là một canh giờ xóc nảy trên ngựa nữa, lúc về tới vương phủ vừa đúng buổi trưa.
Hương Hương nhờ Quản Giác chuẩn bị cơm trưa, còn mình thì về Tẩy Kiếm Các, cởi vớ ra, phát hiện trên chân xuất hiện thêm mấy mụn nước. Có hai cái đã bị vỡ ra rồi. Đám người Bích Châu, Hướng Vãn ra đón, vốn nghe nói hôm nay Vương gia dẫn phu nhân xuất môn nên hôm nay ở đây cũng không chuẩn bị cơm trưa cho nàng.
Lúc này nhìn thấy sắc mặt nàng mệt mỏi, còn tưởng rằng hai người lại cãi nhau, liền thi nhau hỏi không ngừng nghỉ. Hương Hương chỉ là phất tay, nói: “Ta muốn uống nước.”
Bích Châu vội vàng đem nước đến, còn chưa kịp thêm chút mật ong vào, Hương Hương đã cầm lấy uống ừng ực hết hơn nửa chén.
Sau đó Thôi thị cầm châm bạc đến, chọc hết mấy bọc nước trên chân nàng đi, rồi lại lấy thuốc bôi lên. Bận rộn nửa ngày, Thôi thị hỏi: “Phu nhân có muốn nhìn tiểu quận chúa một chút không ạ?”
Hương Hương mệt đến nỗi ngay cả khí lực nói chuyện cũng không có, “Các ngươi đi xuống trước đi, ta muốn ngủ một chút. A chờ đã, ta còn muốn ăn một chút nữa, ta đói …. Bích Châu, đốt lò sưởi lớn lên một chút, ta lạnh….”
Bích Châu vô cùng lo lắng, đây không phải là đi chơi về, rõ ràng là đi chạy nạn! Nàng thử dò hỏi phu nhân: “Phu nhân, ở chùa Phổ Quang….chơi có vui không?”
Hương Hương hữu khí vô lực, tùy tiện ăn vài miếng cơm, hồi lâu nói: “Không….không biết.” Ngay cả mặt cửa còn chưa thấy rõ, ai biết chơi vui hay không chứ hả!
Nàng để chén xuống, ngã ra giường, ngủ thẳng một mạch đến chiều. Khi tỉnh dậy vẫn thấy toàn thân đau nhức, hai chân dường như không còn gắn trên người mình nữa vậy.
Ở bên kia, Lục Kính Hi và Trịnh Quảng Thành vẫn còn đang giúp hắn suy nghĩ kế hoạch hai ngày sau, liền thấy hắn bước nhanh tới. Trịnh Quảng Thành nghênh đón, hỏi: “Vương gia dự định khi nào thì khởi hành đến chùa Phổ Quang ạ? Để bọn ta báo trước cho phương trượng chuẩn bị thật tốt. Ngài không biết chứ, cơm chay ở chùa Phổ Quang chính là tuyệt nhất đấy ạ….”
Đang liệt kê ra nguyên một thực đơn định sẽ hỏi khẩu vị của Hương phu nhân, chợt nghe Mộ Dung Lệ nói: “Đi rồi.” Cơm chay ngon nhất sao? Bổn vương thấy cũng bình thường a!
Hai người Lục, Trịnh vừa nghe, đều ngẩn hết ra——đi rồi sao? Không đúng a, chiều tối qua mới nghĩ ra biện pháp, hôm nay chưa đến giữa trưa, ngài….xác định là thực sự đã đi rồi sao?
Lục Kính Hi dè dặt hỏi: “Hương phu nhân….phản ứng như thế nào ạ?”
Mộ Dung Lệ đáp: “Không phản ứng gì.” Nói chung là không giống như những gì hai người nói gì mà sẽ rất vui vẻ. Nữ nhân thực sự thích ra ngoài du ngoạn sao?
Trừng trừng nhìn hai người, hai ngươi thật mẹ nó, không phải đang chọc lão tử đấy chứ?!
Danh sách chương