Edit: Olivia

Beta: Tàn Tâm

Lần đầu tiên Hương Hương được nghe hắn nói những lời như vậy, đột nhiên hiểu ra, gần đây hắn toàn làm những hành động mà không ai hiểu được rốt cuộc là có mục đích gì. Thì ra, dường như đó là cách tiếp cận vụng về của hắn. Hương Hương cũng không phải là người thích để tâm vào những chuyện vụn vặt, đi theo Mộ Dung Lệ, ngay từ đầu cũng không phải là nàng tự nguyện.

Nhưng mà bị thổ phỉ bắt đi, bị bán cho dị tộc, chẳng lẽ là nàng muốn sao? Mộ Dung Lệ không có nghĩa vụ phải cứu nàng, mà nếu như hắn không đưa tay ra, kết cục của nàng có thể tốt hơn so với hiện tại được hay không? Đương nhiên sẽ không rồi, biết đâu lúc đó nàng đã sớm bị biến thành bộ xương khô rồi cũng nên.

Những ngày đi theo hắn cũng không thể nói tất cả mọi chuyện đều như ý, nhưng mà nàng cũng không hề cảm thấy chán ghét hắn. Hắn vì đại sự quốc gia mà không quản mệt nhọc, lại còn nỗ lực tính toán đòi vị thế ngang hàng. Nàng và hắn, ngay từ đầu đã không ở cùng trên một đường, thì làm sao có thể ngang nhau được đây? Ngươi có thể yêu cầu công bằng, có thể hy vọng chính nghĩa và công đạo, nhưng ai tới mà cho đây?

Ngẩng đầu ba thước không thấy thần linh, thứ duy nhất có thể lựa chọn, chính là lấy cái chết để đối phó, hay có lẽ cứ im lặng mà chấp nhận thôi. Hương Hương chưa từng nghĩ đến việc lấy cái chết để đối phó, lúc đầu là bởi vì nàng biết mình còn có thể trở về, trở lại bên cạnh cha nương. Bọn họ vẫn trước sau như một, che chở, yêu thương, cưng chiều nàng.

Sau này đi theo Mộ Dung Lệ, cũng từng có những phút chốc nghĩ đến cái chết nhưng lại sợ hãi, không làm được.

Tuy nhiên phần lớn thời gian, nàng đều tìm cách làm sao để mình có thể sống tốt hơn. Nàng dồn hết tâm tư vào những chuyện vụn vặt, trồng hoa, chưng cất rượu, tháng ngày trôi qua cũng không thể nói là tốt hay xấu.

Về sau nàng có con gái, giống như miệt mài đào riết đến tận cùng thời gian, rốt cuộc cũng tìm được một viên minh châu. Nàng cẩn thận từng ly từng tý nâng niu trong lòng bàn tay, bất chấp mọi ủy khuất, chỉ cần nhìn thấy con gái cười thì chính nàng cũng cảm thấy rất vui vẻ.

Người bình thường khi còn sống không có quá nhiều khí tiết. Nhưng nỗ lực sống cũng không phải là một cái tội?

Sau đó phải vội vàng chạy trốn, nàng bị buộc phải rời xa viên minh châu nho nhỏ của mình, theo Mộ Dung Lệ đi. Cuối cùng bị hắn vứt bỏ ở Cổ Đạo Tấn Kế, nhìn hắn đưa Tô Tinh đi xa. Mặc dù không oán, nhưng đột nhiên lại hiểu ra được một điều, phận mình cũng vẫn chỉ là phận bèo dạt mây trôi, không cành nhánh, nhưng vẫn có thể dựa vào.

Nàng quyến luyến Hàn Tục, lúc ở trong rừng sâu tĩnh lặng, nàng giống như một chú chim nhỏ bé sợ cành cong, phải tìm mọi cách để chạy trốn, người đàn ông này đã xuất hiện bên cạnh nàng, khẽ gọi tên nàng. Không biết có được tính là tình yêu hay không, nhưng ít nhất đối với một thiếu nữ mười bảy tuổi, đột nhiên có một chút rung động nơi trái tim.

Nhưng huyễn tưởng bị xé rách, mộng đẹp liền tỉnh. Rồi nàng trở lại bên cạnh con gái, lại đột nhiên phát hiện thì ra viên minh châu mà nàng xem như cả tính mệnh, chỉ vì một câu nói của Mộ Dung Lệ thôi mà bị cướp đoạt đi một cách dễ dàng. Vì vậy nàng bắt đầu tìm hiểu tính cách của hắn, để mình có thể ứng phó một cách tốt hơn.

Nàng không nghĩ Mộ Dung Lệ lại nói ra những lời như vậy, không biết như vậy đối với nàng là chuyện tốt hay xấu đây. Nàng không rõ, nhưng nàng biết rõ một điều. Nàng chỉ là một người thiếp của hắn, nếu thật sự tính đến chuyện yêu đương, nương tựa nhau, một đời một đôi, như vậy có phần hơi….kỳ lạ, cũng quá không biết tự lượng sức mình?

Bây giờ hắn đang lấy lòng, nàng đương nhiên cũng phải chăm sóc, nhu tình mà cảm tạ. Nàng khẽ nói: “Hương Hương chỉ là con gái của một tiểu hộ, có thể làm bạn bên cạnh vương gia, vốn là đã được vương gia yêu thương rồi. Hương Hương ….thật sự là rất cảm kích vương gia. Cả đời này cũng chỉ cầu có thể được chăm sóc cho tiểu quận chúa, đi theo vương gia, cũng không dám có yêu cầu xa vời nào khác nữa ạ.”Mặc kệ trong hồ lô của ngươi bán thuốc gì (có ý định gì), ta chỉ cần con gái của ta, chỉ cần bé yêu là được rồi.

Mộ Dung Lệ cảm thấy như vậy cũng tốt thôi, ừm, nàng nói cả đời, thì cứ như vậy không được sao?

Hương Hương đỡ hắn ra khỏi bồn tắm, đưa khăn tắm cho hắn, lại đem quần áo sạch qua giúp hắn thay.

Ngoài Huyên Huyên ra, ta còn mong ước được cái gì đây nữa chứ? Lấy trái tim của ta đổi lấy tình yêu của người sao?

Ở trên thì ngươi theo đuổi đại nghĩa quốc gia, ở dưới thì châu báu ngọc ngà, trong phủ lại có chính thê, ta thì được coi là gì chứ?

Ta không oán, nhưng ta cũng không cần.

Bên ngoài, Đào Ý Chi cầu kiến, Mộ Dung Lệ liền đi ra. Quách Trần thị bước vào, lại bắt đầu dọn dẹp gian phòng một hồi, những cái khác cũng tốt, chỉ có điều giường hình như hơi nhỏ——cái phòng này được bày biện dành cho các khuê nữ, sao giường có thể lớn được?

Quách Trần thị vô cùng lo lắng, nhưng Hương Hương lại nói không có vấn đề gì, lại đưa bà đến bên bàn, người một nhà ba người tự mình ăn cơm. Quách Trần thị còn ở bên nói thầm: “Cơm này Tốn Vương gia còn đang ăn, ngài còn chưa xuống thì làm sao mà được….”

Hương Hương cười: “Vẫn vậy mà, còn ai dám nói ngài ấy nữa sao.”

Quách Điền hỏi: “Hương Hương, mấy nay con ở trong vương phủ có khỏe không?”

Hương Hương khẽ run, nói: “Cha à, cha xem trên người con có chỗ nào giống như không khỏe không?”

Quách Điền gật đầu, nói: “Vậy thì tốt rồi. Ta cuối cùng cũng cảm thấy yên tâm. Trước kia không cho con vào phủ chính là sợ con không quen cuộc sống trong nhà cao cửa rộng. Bây giờ thấy con như vậy, ta ngược lại cảm thấy may mắn. Nếu trước đây mà để con theo….”

Mắt thấy ông lại sắp nhắc tới chuyện của Mã Kính Sơn, Quách Trần thị vội nói: “Lão đầu tử!”

Bây giờ Hương Hương đã là thiếp thất của Vương gia, danh tiết quan trọng cỡ nào cơ chứ? Không thể nhắc lại chuyện lúc trước được. Quách Điền cũng phục hồi tinh thần, quay lại cười nói: “Nhìn cha mà xem này, vui đến không khép miệng lại được đây.”

Hương Hương nói: “Thực ra cũng không có việc gì, không đáng để mẹ phải lo lắng như vậy đâu ạ.”

Quách Trần thị nói: “Con đã gả đi làm thiếp cho người ta, lại là gia đình dòng dõi, mọi chuyện lại càng phải cẩn thận hơn một chút. Tránh cho người ta lại lời ra tiếng vào.”

Hương Hương gắp đồ ăn vào trong chén cho bà, “Dạ biết rồi ạ, đồ ăn con gái tự tay làm mà còn không ngăn nổi được miệng của nương…”

Người một nhà ăn cơm xong, cũng vừa lúc Đào Ý Chi phân phó hạ nhân sắp xếp những đồ đạc mới mua đâu vào đấy. Trời còn sớm, Mộ Dung Lệ cũng không muốn ngủ sớm như vậy. Hắn hỏi Hương Hương: “Đi ra ngoài một chút không?”

Lần đầu tiên Hương Hương khẽ nói: “Vương gia, thiếp hơi mệt.”

Lông mày Mộ Dung Lệ chau lại, như ngay lập tức sẽ nổi giận——lão tử muốn dẫn nàng đi dạo, nàng lại dám nói mệt hả?! Nhưng vừa suy nghĩ một chút, cảm giác lời nói của mình vừa nãy hình như có chút hiệu quả. Hơn nữa, mấy ngày nay sức khỏe nàng cũng không được tốt, đi đường vất vả, về nhà lại phải làm đủ mọi thứ, lý do mệt mỏi hình như nghe cũng có chút xuôi tai. Hắn liền nói: “Vậy đi ngủ đi.”

Hương Hương nói: “Nếu vương gia muốn đi dạo, cha ta vô cùng thông thuộc vùng này….”

Lời còn chưa dứt, Mộ Dung Lệ đã gầm lên: “Câm miệng!”

Ai muốn đi dạo với cha nàng cơ chứ, hừ!

Hắn đi theo Hương Hương vào trong phòng, Hương Hương cũng tắm sơ qua. Mộ Dung Lệ ngửa mặt nằm ở trên giường, nhìn đỉnh màn màu hồng nhạt bay bay. Giường thực sự hơi nhỏ, vóc người hắn cao lớn như vậy, nằm lên gần như chiếm toàn bộ cái giường. Ừm, duỗi chân một cái cũng có thể đụng đến hoa văn chạm ở cuối giường.

Hương Hương tắm xong đi ra, thấy Mộ Dung Lệ đang nằm trên chiếc giường khảm ngà voi bình thường của mình, cũng cảm thấy vui vẻ. Nàng cởi giày lên giường, sợ hắn làm càn, liền vội vàng giả bộ ngủ.

Mộ Dung Lệ hừ lạnh, chỉ một chút trò hề đó của nàng mà có thể lừa gạt được lão tử hay sao?

Nghĩ thì nghĩ như vậy nhưng cũng không dám phá nàng, liền cứ nhìn nàng chăm chú. Hương Hương thực sự từ từ ngủ thiếp đi, hô hấp dần dần trầm lại. Mộ Dung Lệ tiếp tục nhìn trướng đỉnh, lòng thầm nói, ta ôm nàng như vậy, nàng sẽ không gặp ác mộng nữa chứ?

Dù có chết thành bộ dạng nào, rốt cuộc cũng chỉ là một cỗ thi thể mà thôi. Vì sao lại phải sợ đến như vậy chứ hả! Lại xoa xoa đôi bàn tay nhỏ bé của nàng, cảm thấy, ừm, tay nhỏ như vậy, hơi nhát gan một chút cũng là chuyện bình thường.

Hương Hương ngủ một giấc đến sáng hôm sau, mặt trời cũng đã lên quá cửa sổ. Mộ Dung Lệ đã rời giường từ sớm, luyện một bài võ, sau lại đi một chuyến đến dịch quán, nghe nói là đi tìm Hải Đông Thanh cùng với đám người Đào Ý Chi.

Lần đầu tiên Hương Hương cảm giác mình được ngủ đủ giấc. Quách Trần thị đi vào, cười nói: “Cũng đã làm nương người ta rồi, lại còn ham ngủ như vậy.”

Hương Hương ôm cổ của bà làm nũng, “Con gái của con cũng ham ngủ, nương à, tại sao con gái lại không được ham ngủ một chút vậy nhỉ?”

Quách Trần thị cười tươi, “Mau dậy rửa mặt đi, tỷ tỷ và đệ đệ của con đều về hết rồi đấy.”

Hương Hương chưa kịp rửa mặt, còn chưa đi ra ngoài chợt nghe thấy thanh âm cười nói ở xa.

Tỷ đệ ba người gặp mặt, chợt có một nỗi vui buồn đan  xen. Quách Dung Dung đưa cho Hương Hương một cái khóa phú quý, lại làm rất nhiều bộ y phục nhỏ cho nàng. Hương Hương cười, “Sao có thể mặc nhiều như vậy được.”

Quách Dung Dung nói: “Có làm hay không đó là tâm ý của ta, còn mặc hay không mặc, ta sao có thể quản được. Tiếc là muội không cho con gái về, ta thân làm dì, mà không biết đến bao giờ mới được gặp mặt cháu đây.”

Quách Dương rất vui vẻ, “Đại tỷ, nhị tỷ! Đệ đã học được từ sư phụ mấy chiêu võ công rồi, để đệ luyện cho các tỷ nhìn xem!” Nói xong, thực sự ở trong sân bày ra bộ dáng đánh quyền. Quách Dung Dung nói: “Nhìn bộ dáng này, nhà chúng ta lại muốn cho ra một võ cử nhân đây!”

Quách Dương nói: “Chờ đệ học võ thật tinh thông, lại cao lớn thêm một chút, đệ sẽ đi đầu quân dưới trướng của vương gia!”

Giờ đã biết là phải gọi Vương gia, không được gọi là tỷ phu, làm cho Quách Điền phải sửa đi sửa lại mãi mới được.

Hương Hương khẽ run, nói: “Tiểu hài tử nói bậy gì đó, đao lạc tên bay, sao có thể nói đùa? Đệ là độc đinh mấy đời của Quách gia chúng ta, theo luật lệ Đại Yến, độc đinh thì không được đầu quân, đánh giặc!”

Quách Dương ngay lập tức phản đối, “Nam tử hán đại trượng phu, bảo vệ quốc gia là chuyện đương nhiên. Làm sao có thể vì nguy hiểm mà không đi được? Đệ mới không phải là tên quỷ nhát gan đâu!”

Hương Hương còn muốn nói thêm, Quách Dung Dung đã nói: “Chỉ bằng con gà con bé xíu như đệ mà muốn bảo vệ đất nước sao! Nhanh đi rửa tay ăn cơm đi!”

Quách Dương lập tức reo hò một tiếng, tới dùng cơm. Hương Hương thở dài một hơi, thật sự….muốn đi tòng quân sao? Làm dưới trướng của hắn?

Ăn sáng xong, Quách Dương nói đến một gánh hát mới mở ở trong huyện. Mộ Dung Lệ vẫn chưa về, bọn họ nói đi tìm Hải Đông Thanh, chắc chắn là muốn ra ngoài săn thú. Nhất thời cũng không thể về ngay được, Quách Dung Dung liền nói: “Ngồi chán ở nhà cũng không có chuyện gì làm, không bằng chúng ta đi nghe hí kịch đi?”

Thật ra Hương Hương cũng muốn đi, Quách Trần thị nói: “Cũng đều đã làm thê tử người ta rồi, còn ra ngoài nghe hí kịch cái gì nữa chứ! Nếu thật sự muốn nghe hí kịch, thì gọi người ta vào nhà hát cho mà nghe, cũng tránh cho người ngoài nói mình khoe khoang.”

Quách Dương ồn ào nói: “Gọi đến nhà thì cũng phải chờ người ta có thời gian rảnh rỗi nữa chứ ạ. Hôm nay nhất định tới không được!”

Hương Hương thấy hai người đều hào hứng, liền nói: “Chỉ là đi nghe hí kịch một chút, cũng không có chuyện gì đâu ạ.”

Quách Trần thị thấy ba đứa con đều muốn đi, liền nói: “Vậy để cha các con cùng đi một chuyến đi. Nhưng không được chạy loạn khắp nơi đó!”

Quách Dương hoan hô một tiếng, Quách Dung Dung và Hương Hương nhìn nhau cười, hai tỷ muội nắm tay nhau đi ra ngoài. Bên ngoài vừa đúng dịp cảnh xuân, hoa đào lác đác ra nụ, khắp nơi đều là nắng vàng chan hòa.

Quách Điền biết thân phận con gái bây giờ không còn giống như trước kia, vừa vào trong rạp hát, lập tức chọn một nhã gian trên khán đài lầu hai. Hương Hương ngồi xuống, tầm mắt đối diện với sân khấu. Còn chưa mở màn, Quách Điền muốn đi lấy trà nước, để cho các con chờ ở đây, lại căn dặn Quách Dương chăm sóc tốt cho hai tỷ tỷ.

Đây là lần đầu tiên Hương Hương tới chỗ này, không nhịn được hết nhìn trái lại nhìn phải, vô cùng tò mò. Đang nhìn, chợt thấy dưới lầu có một ánh mắt trực tiếp nhìn tới. Hương Hương giật mình, đưa mắt nhìn sang, mới phát hiện thì ra đó là Vu Khánh.

Nữ nhân đứng bên cạnh Vu Khánh, chính là cô nương nhà họ Từ hắn lấy năm ngoái. Ánh mắt kia cứ nhìn chằm chằm nàng, khiến Hương Hương cảm thấy có chút lúng túng không thích, liền lánh đi vào trong.

Vu Khánh kinh ngạc nhìn thất thần. Ngày hôm nay, Hương Hương mặc một bộ váy duệ địa vọng tiên, mép váy có những tua rua như tuyết rơi, bên ngoài khoác một chiếc áo lông màu xanh cánh sen, đầu chải kiểu bách hợp kế. Trâm ngọc cài nghiêng một bên, bên tai đeo đôi bông tai trân châu vàng khảm đông châu, mọi thứ đều là đồ trang sức đặc chế của vương phủ. Mỗi một món đều có ấn ký của Tốn vương phủ, không xoàng xĩnh chút nào.

Vu Khánh từ dưới nhìn lên, có một loại cảm giác như đang ngắm núi cao vậy. Cô nương Từ gia bên cạnh, bỗng chốc thật không đáng một đồng.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện