Thời tiết ôn hoà, trời trong nắng ấm, thích hợp xuất hành.

Việc Đông Phương Bất Bại xuất giáo cũng không thông báo bốn phía, Dương Liễm nhìn mấy người đi theo, phần lớn đều là người được tín nhiệm, bất quá Đồng Bách Hùng phải ở lại trong giáo. Hiện tại trong giáo tuy rằng đã bị Đông Phương quét sạch, nhưng vì tránh có chuyện xảy ra, lưu lại một người có tài năng được tín nhiệm trong giáo, cũng là một phương pháp.

Đoàn người có Đường Ninh am hiểu dụng độc, cũng có Bình Nhất Chỉ am hiểu y thuật, có La trưởng lão am hiểu cơ quan, còn lại mấy người ai cũng có sở trường riêng, Dương Liễm đột nhiên cảm thấy, nếu miễn cưỡng cho bản thân một năng lực, kia cũng chỉ có thể là quân sư quạt mo, lại là quân sư phế tài không thông minh.

Xuống Hắc Mộc nhai, thấy Tang Tam Nương mang theo một đệ tử vội vàng đánh ba cỗ xe ngựa đến, xe ngựa thoạt nhìn bình thường, cũng không giống mấy đại nhân vật trong phim võ hiệp, trên mặt nạm vàng khảm ngân.

Lên xe, trong xe thoải mái, thứ gì cũng đầy đủ hết, rất có loại cảm giác chim sẻ tuy nhỏ, nhưng cũng có toàn bộ ngũ tạng. Dương Liễm thấy ở góc sáng có một lư hương vàng ròng, bên cạnh lư hương còn có một cái hộp vuông, có vẻ là bên trong chứa hương liệu, Dương Liễm nghiêng đầu nhìn về phía Đông Phương ngồi trên nhuyễn ***, “Chuẩn bị thật sự là đầy đủ hết”. Ngay cả mấy thứ nhỏ nhặt này cũng đều chuẩn bị tốt, việc này e là Đông Phương đã lên kế hoạch một thời gian.

Vách xe nhìn như bình thường, hai lớp đúc bằng đồng, khó trách xe ngựa không lớn như vậy, lại dùng bốn tuấn mã kéo xe, nghĩ vậy, Dương Liễm lại thấy may mắn, may mắn nơi này là thế giới võ hiệp, mà không phải Đại Minh chân thật trong lịch sử, bằng không dân chúng bình thường dùng bát mã kéo xe, sợ là hơi làm người khác ngứa mắt, không khéo còn phá hủy quy củ.

“Ngươi nhìn cái gì?” Đông Phương thấy Dương Liễm ngồi xổm trước lư hương xuất thần, bật cười nói, “Trong giáo thứ tốt gì không có, ngươi thế nào nhìn thấy tục vật như vậy cũng xuất thần?”

“Vàng, luôn khiến ánh mắt dao động”, thấy Đông Phương giễu cợt, Dương Liễm cũng không giận, mở hộp ra, bên trongcó vài loại hương liệu, nếu là ban ngày, Dương Liễm chọn hương liệu dùng nâng cao tinh thần đốt lên, mới ngồi xuống bên Đông Phương, từ bên cạnh rút ra một quyển sách, đúng là truyện trên giang hồ, giở một trang, nghiêng đầu cười cười với Đông Phương, vùi đầu vào xem.

Thấy Dương Liễm có hứng thú với loại sách này, Đông Phương Bất Bại không khỏi hỏi, “Thứ không có căn cứ này, sao còn xem? “Ngươi xem quyển này này”, Dương Liễm lấy ra một quyển bìa màu xanh dùng chỉ đóng gáy từ cả chồng sách dày ra, Đông Phương nhìn tên sách, lại gọi là 《Đông Phương Bất Bại tình lục》.

“Ngươi đoán trong đây viết cái gì?” Dương Liễm thấy sắc mặt Đông Phương Bất Bại hơi hơi nhăn nhó, mở sách ra, chọn một đoạn đọc, “Thế nhân đều biết đương kim cao thủ Đông Phương Bất Bại vô thê vô thiếp, có người nói hắn là vô tình, có người nói hắn say mê võ nghệ, thế nhân lại không biết, trong đó có ẩn tình khác. Lại nói một ngày kia, Đông Phương Bất Bại khi vừa vào giáo, mỗi sáng sớm rời giường luyện võ, đã thấy một thiếu niên nhanh nhẹn đứng trồng hoa, bạch y thiếu niên này tựa như Phan An, khí chất phi phàm, Đông Phương Bất Bại vừa gặp đã quên hết mọi thứ, không khỏi ái mộ.”

Đông Phương Bất Bại nghe Dương Liễm đọc câu chuyện này, đầu tiên là y đối một thiếu niên nhất kiến khuynh tâm, nhị kiến si tình, hai người nảy sinh tình cảm, ai ngờ thiếp thất trong nhà ghen tị, dùng kế hãm hại bạch y thiếu niên, vì thế y giận dữ, đuổi các thiếp thất liên can, ai ngờ không lâu sau đó gặp lại thiếu niên, hai người trải qua thật nhiều đau khổ, cuối cùng cũng được ở một chỗ. Mà bạch y thiếu niên tên Dương Liễm. [Gin: Liễm ca ơi, thiên hạ đồn anh là thụ thì thôi đi, còn đồn thành đáng yêu nhược thụ =]]]]] oan tình này ai giải cho anh đây =]]]]]]]

“Ngươi xem câu này này, chỉ thấy Dương Liễm kia mặt như hoa kiều, một đôi mắt ẩn tình như vừa xấu hổ vừa giận dỗi, nhưng đáy lòng lại nảy sinh tình cảm với giáo chủ khí thế oai hùng hiên ngang kia, phốc ha ha.” Đọc đến đây Dương Liễm rốt cục cười to kê đầu lên vai Đông Phương Bất Bại.

“Bất quá là thứ nói bậy, những người này lá gan thật lớn,” Đông Phương Bất Bại tuy rằng không thích sách này viết về Dương Liễm như một nữ tử, nhưng thấy Dương Liễm tựa hồ cũng không mất hứng, hơn nữa xem sách tựa hồ cũng không có ý khinh thị tình cảm của hai người họ, trong lòng bực mình cũng giảm hơn phân nửa, cuối sách cũng đề một cái tên, Thất Cửu Đại Tiên [Gin: hủ là cái chắc =]]]]]]]. Biết tên này bất quá cũng là giả danh, nếu đi thăm dò, chỉ sợ cũng phải cần đến mấy ngày.

“Đông Phương, ngươi đừng bực, cái này đã đỡ rồi, ngươi còn chưa coi những quyển về Ngũ nhạc môn phái, ngay cả đương triều đại quan, tân khoa Trạng Nguyên cũng không tránh được những người này, còn có Thiếu Lâm Phương Chứng đại sư, cũng có vài người lấy ra để viết truyện.” Dương Liễm cũng không dám nói cho Đông Phương biết, ngay cả mười tám đồng nhân kia, cũng không tránh được kẻ viết sách, hơn nữa nội dung kia thật sự là làm cho người hiện đại như hắn đỡ không nổi.

Đông Phương Bất Bại thấy Dương Liễm đưa mấy quyển sách cho y xem tên,《Thiếu Lâm Phương Chứng tình sử》《Nga Mi thương tình lục》《Ngũ nhạc lưỡng tam sự》《Chuyện không thể nói của mẫu thân ta cùng thân vương》 đủ loại, cái gì cũng có, mà truyện y chưa coi, cũng biết suy nghĩ của con người bay xa tới đâu, mấy câu chuyện này lệch đi xa biết bao nhiêu. [Gin: ta thấy chị tác giả đang viết về tình hình thực tế của cái sự viết fanfic =]]]]]]]]

Đông Phương khẽ cau mày, không thừa nhận cũng không được, truyện về y cùng Dương Liễm xác thực ổn, thế nhưng y trước giờ không biết, viết loạn thất bát tao như vậy, chắc là Dương Liễm không muốn y biết mà thôi.

Đánh xe cho Đông Phương Bất Bại là Đường Ninh, nghe cuộc trò chuyện trong xe, Đường Ninh dị thường nghiêm túc nghĩ, cậu có nên nói với giáo chủ, còn có truyện viết giáo chủ một đêm ngự ngũ nữ nữa mà? [Gin: Oo]

Đường Ninh vẫn cảm thấy bản thân là người thông minh, nhưng cậu thế nào cũng nghĩ không ra sao Đông Phương Bất Bại lại để cậu cùng đi. Từ khi Đường môn quy phục Nhật Nguyệt Thần Giáo tới nay, thái độ Đông Phương Bất Bại đối với cậu luôn luôn là lạnh lùng thản nhiên, thậm chí là có chút không thích, cậu trước kia không rõ là chuyện gì xảy ra, chỉ cho là Đường môn quá nhỏ, không lọt vào được mắt của Đông Phương Bất Bại, cho đến khi biết chuyện về Dương Liễm rồi, mới hiểu được, cậu bất quá là vì Dương Liễm té xuống vực mà bị Đông Phương Bất Bại giận chó đánh mèo thôi.

Ra khỏi trấn nhỏ, một đường hướng về phía bắc, sắc trời dần tối, cuối cùng đã chạy tới trấn kế tiếp.

Phúc Lai khách sạn là khách *** lớn nhất trấn, tuy nói kém xa hoa so với trong thành lớn, nhưng cũng xem như đặc sắc của thôn trấn này, vị lão bản coi như là người quen nhìn mặt người khác, nhưng nhìn thấy đoàn người đang vào cửa, lão vẫn nhịn không được sợ hãi than một tiếng, cũng không biết đoàn người này từ nơi nào đến, nam tử một thân hồng bào kia thật sự là làm cho người ta thấy trước mắt sáng ngời, không dời tầm mắt được, bạch y nam nhân bên người tuy nói không xuất sắc như y, nhưng cũng là anh tuấn phi phàm, một thân khí chất làm cho người ta nhịn không được tâm sinh hảo cảm, vài người đi theo phía sau bọn họ cũng là toàn thân khí phái, lão bản vừa thấy, bước lên phía trước tự mình hô, “Vài vị khách quý, là nghỉ trọ, hay là ở trọ?

Dương Liễm nhìn bốn phía bài trí trong khách ***, coi như không tồi, mà khách nhân chung quanh phần lớn cũng là cách ăn mặc của thương lữ hoặc là dân chúng bình thường, hắn gật đầu, “Dọn cho chúng ta mấy phòng hảo hạng sạch sẽ, làm phiền chưởng quầy.”

“Hảo, thỉnh các vị đi theo ta.” Lão bản nhìn bạch y nam nhân cùng hồng y nam nhân đứng phía trước, trong lòng hiểu được người nọ thế nào, vội đáp lại, tự mình dẫn mấy người lên lầu, thái độ lại càng thêm cẩn thận, lão mở khách *** này có hơn mười năm, cũng gặp qua vài danh nhân năng sĩ, bạch y nam nhân này bề ngoài khách khí, đó là bởi vì thượng vị giả tu dưỡng [Gin: ý nói là chức cao mà vẫn dưỡng tính tình], người như thế, càng không thể đắc tội, những người vừa vào cửa đã ồn ào nhốn nháo thì ngược lại không đáng sợ như thế.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện