Edit: Robin♥

42

Mọi chuyện đều được Dương Liên Đình từng bước sắp xếp. Hắn cũng không lo lắng, thủ đoạn không hề kịch liệt. Dù sao những người dính dáng đến cũng đều là những nhân vật kịch tình quan trọng, không thể gây tác động quá lớn, hoặc đơn giản giết tất cả ngay được, vì rất có thể sẽ ảnh hưởng đến cấu trúc của thế giới này. Hậu quả về sau Dương Liên Đình dù có là nhân loại cao cấp đi nữa cũng không đoán trước được.

Hắn một bên tự an bài, một bên ngọt ngào hưởng thụ cuộc sống một nhà ba người hạnh phúc.

Nháy mắt Bảo nhi đã được sáu tháng, tinh thần lực phát triển rất nhanh, đã nhanh chóng vượt qua cấp O, hiện tại có thể đơn giản kêu được mấy chữ rồi.

Dương Liên Đình có thể tiến hành giao tiếp tinh thần cùng con, mà Đông Phương Bất Bại cũng phát hiện được một phương pháp nào đó. Thi thoảng Dương Liên Đình nhìn y nằm trên giường, khẽ mỉm cười, yên lặng thay tã cho con, sẽ có cảm giác hai ‘mẹ’ con đang tiến hành giao tiếp tâm linh nào đó.

Hôm nay hắn xong việc về nhà, phát hiện không có người ra đón, liền biết ngay chắc chắn Đông Phương Bất Bại đang ôm con chơi đùa vui vẻ đến quên cả thời gian đây mà.

Hắn hô một tiếng: “Ta đã về.” Tiếp theo dùng Tinh thần thể thăm dò, phát hiện lão bà cùng nữ nhi nhà mình đang ở trong phòng tắm.

Lúc này đã mùa hè, thời tiết nóng bức, chắc Đông Phương Bất Bại đang tắm rửa cho con.

Dương Liên Đình nghĩ thế, liền cười hề hề đi đến phòng tắm. Không ngờ vừa mở cửa phòng tắm ra liền thấy ngay cảnh đẹp.

Đông Phương Bất Bại toàn thân xích lõa, mái tóc dài buông xõa, đang ngâm mình trong nước đỡ phao gỗ cho bảo bảo nổi bồng bềnh đùa nghịch.

Phao kia là đích thân Dương Liên Đình làm từ gỗ tốt nhất nhẹ nhất, mài nhẵn, để con gái trước hai tuổi chơi. Bé con này mặc dù tuổi còn nhỏ, nhưng trí lực phát triển rất nhanh, đã biết tìm cách bày tỏ ý của mình cho người lớn hiểu rồi. Ví dụ như nếu muốn ăn sữa thì sẽ nói a—a— hai tiếng dài. Nếu muốn đi tè sẽ ưn–ưn—hai âm ngắn. Còn nếu muốn đi chơi sẽ chỉ tay ra hoa viên vặn vẹo, hay muốn nghịch nước thisẽ vung vẩy hai tay hai chân giống như đang tập bơi.

Đông Phương Bất Bại đã có thể ẩn ẩn cảm nhận được tinh thần lực của con, nên khi bétỏ ý nào đó liền hiểu được rất nhanh. Điểm này không chỉ làm Dương Liên Đình vui mừng, còn vui mừng hơn nữa vì tinh thần lực của Đông Phương Bất Bại nâng cao cùng tinh thần lực của con.

“Ngươi về rồi.” Đông Phương Bất Bại từ trong nước ôn nhu cười với Dương Liên Đình, tiếp theo lại quay đầu nhìn con, kéo bàn tay nhỏ bé của bé vẫy vẫy Dương Liên Đình: “Bảo nhi, phụ thân về rồi. Cười với phụ thân một cái nào.”

“Cha… A cha…”

Bảo nhi đã có thể phát âm được một số tiếng đơn giản, chẳng qua vì trẻ sơ sinh sáu tháng thanh quản chưa phát triển hết, chịu hạn chế của nhục thể, nên nhiều từ không nói ra được. Cho nên bé luôn vận động sóng tinh thần phụ trợ, hướng hai vị phụ thân truyền đạt ý tứ của mình.

Dương Liên Đình ngồi xuống cạnh thành hồ tắm, sờ sờ nước ấm, mỉm cười nói: “Hai mẹ con các ngươi chơi thật thích, ta thật hâm mộ nha.”

Đông Phương Bất Bại liếc hắn một cái, mị nhãn như tơ, mân miệng cườinói: “Ngươi có muốn xuống tắm cùng luôn không?”

“Được a.” Dương Liên Đình đúng là đang có ý này, nghe thế liền không đợi nổi thoát y ngay.

Đông Phương Bất Bại phát choáng: “Ngươi muốn xuống thật à? Bảo Nhi còn đang ở đây.”

“Bảo Nhi ở đây thì sao nào?”

Đông Phương Bất Bại sẵng giọng: “Bảo Nhi là nữ hài tử, ngươi không thể khỏa thân trước mặt nó được.”

Dương Liên Đình sửng sốt, rồi ha ha cười, nói: “Bảo Nhi còn chưa đầy tuổi, sau này sẽ không nhớ chuyện này.”

“Thế cũng không được.” Đông Phương Bất Bại nghiêm mặt nói: “Nam nữ thụ thụ bất thân, kể cả là phụ thân nó cũng không được.”

Dương Liên Đình lúc này mới phát hiện, nửa thân dưới của Đông Phương Bất Bại dưới nước vẫn còn quây khăn.

Tinh thần lực của Bảo Nhi phát triển nhanh, khả năng ghi nhớ và trí lực rất cao. Chuyện Dương Liên Đình đang nói bé đã có thể nhớ kỹ, rành mạch từng câu Dương Liên Đình nói. Nhưng mà đối với tinh thần thể nhân loại cao cấp thì nhục thể không quan trọng, mỗi bộ phận đều có thể thêm thắt. Thậm chí nam tính hay nữ tính cũng tùy cảm hứng của mình mà quyết định.

Nói theo cách khác, thì chính là nói tinh thần thể không phân chia giới tính. Đây cũng là nguyên nhân nhân loại tương lai có rất nhiều người nghiêng về trung tính.

Dương Liên Đình cũng không ngại con mình nhìn thấy hắn lõa thể. Bởi vì quan trọng không phải nhục thể, mà là tinh thần thể. Nhưng mà dẫu sao Đông Phương Bất Bại cũng là “cổ nhân”, vẫn còn là thế hệ bảo thủ, cho dù người trong giang hồ không có nhiều cố kỵ trói buộc, nhưng cũng không đến nỗi không biết lễ giáo.

Dương Liên Đình thấy y hiếm khi cố chấp nghiêm khắc thế đối với mình, đành nhường bước. Nhưng mà nhìn Đông Phương Bất Bại thanh tú thơm ngon trước mắt, mình lại phải bỏ lỡ cơ hội uyên ương dục, thật không cam lòng.

Kể từ khi Bảo Nhi ra đời, cuộc sống ngọt ngào ân ái của hai người tuột dốc không phanh. Cũng không phải vì Đông Phương Bất Bại lờ hắn đi, chỉ là em békhiến hai người phân tâm, cũng tiêu tốn tinh lực.

Mặc dù cả hai vẫn mặn nồng, nhưng mà đều chú ý lên Bảo Nhi, khó tránh theo khuôn phép, không có dịp tìm kiếm kích thích mới. Hôm nay thật khó mới có cơ hội, Dương Liên Đình nhất định không muốn bỏ cuộc.

Nên hắn mỉm cười, hai tay bế con lên, kéo khỏi mặt nước.

“Nếu Bảo Nhi không được nhìn phụ thân tắm rửa, thì Bảo nhi phải đi ngủ đi thôi.”

Dương Bảo Nhi tinh lực tràn đầy, tất nhiên không chịu. Hai bàn tay nhỏ bé khua khoắng loạn xà ngầu, y y ê a tỏ vẻ kháng nghị.

Dương Liên Đình dùng tinh thần lực cường đại của mình đe dọa, nhẹ nói: “Bảo Nhi thông minh, nhất định nghe lời phụ thân mà.”

Kẻ thức thời là trang tuấn kiệt! Dương Bảo Nhi mặc dù nhỏ tuổi, nhưng rất thông minh lĩnh ngộ được câu cổ ngữ sâu sắc này.

Bé lập tức im lặng, ngậm hai tay nhỏ xíu vào miệng, hai mắt to tròn ngây thơ thuần khiết nhìn phụ thân chớp a chớp, tuyệt đối ngoan ngoãn.

Dương Liên Đình thấy bé hiểu chuyện, không nói thêm, cầm khăn bông lau sạch mông bé, mặc một bộ quần áo, chạy như bay đặt nàng vào cái nôi trong phòng ngủ, lại xoay người chạy lại.

Đông Phương Bất Bại vẫn mỉm cười nhìn hắn làm tất cả, không ngăn cản, cũng không tỏ ra vui vẻ.

Chờ em bé bị gạt sang một bên, Dương Liên Đình tại tức tốc chạy về, nhìn mỹ nhân bên bờ hồ, phát ra tiếng cười “hắc hắc”.

Đông Phương Bất Bại tự tiếu phi tiếu liếc hắn, chậm rãi bơi vào trong hồ, sẵng giọng: “Liên đệ, tiếng cười của ngươi quá dọa người.”

“Ngươi sợ a?” Dương Liên Đình cố ý làm ra dáng vẻ dâm tặc đê tiện.

Đông Phương Bất Bại không nhanh không chậm té nước lên thân mình, quyến rũ liếc nhìn hắn một cái, cúi đầu, nói: “Sợ… Thì ta đã không gọi là Đông Phương Bất Bại rồi.”

Dương Liên Đình nhịn không được, phi ngay vào hồ, tiến về phía Đông Phương Bất Bại.

“Mỹ nhân, đại gia đến đây! Hôm nay nhất định để ngươi biết sự lợi hại của đại gia!”

Đông Phương Bất Bại cười bị hắn ôm vào lòng, lại nghe y phát ra âm thanh nhỏ nhẹ sợ sệt: “Gia, thiếp sai rồi, thiếp không dám nữa. Cầu gia nhẹ tay.”

Dương Liên Đình cuối cùng có dịp phun ra lời thoại kinh điển: “Ngươi kêu a, kêu đi! Có kêu nữa cũng không có ai đến cứu ngươi đâu! Oa ha ha ha…”

Phu phu hai người tình thú (đúng ra phải gọi là ác thú = =|||) trong nhà tắm diễn “ác bá & dâm phụ” chơi đến say mê.

Dương Liên Đình nhìn người dưới thân đang thở dốc không thôi, cảm thấy hai năm gần đây da dẻ người này càng ngày càng tốt hơn? Mắt cũng ngày một linh động sóng nước? Vóc dáng này, làn da này, hình dạng này… Thế nào cũng không giống một “lão” nam nhân ngoài ba mươi tuổi đã sinh con qua mà.

Hắn nhớ rất rõ miêu tả về Đông Phương Bất Bại trong nguyên tác, phải biết là một

Mà Đông Phương Bất Bại hiện tại dưới sự điều giáo của hắn, không dính một tý phấn son nào. Còn trang phục rực rõ thì hắn rất thích, không hề thấy chói mắt, còn thấy rất đẹp. Hình dạng cũng có chút khó phân nam nữ, nhưng mặc trên người Đông Phương Bất Bại lại rất hợp. Hơn nữa y có mái tóc vừa dài vừa mềm mượt lại đen bóng, đẹp vô cùng, bình thường luôn buông xõa, lay động cùng tà áo dài, nhìn rất đẹp.

Dương Liên Đình vuốt ve làn da mỗi lúc càng trắng nõn mịn màng của y, chà sát hai điểm hồng anh trước ngực, nhẹ nhàng hôn lên cần cổ y.

Đông Phương Bất Bại dưới hai năm ân ái cùng Dương Liên Đình, nhan sắc không chỉ không già đi, ngược lại còn càng đẹp đẽ ưu nhã. Y vốn là người tuấn tú, trước đây đã nhìn không giống người trong giang hồ, trông như quý gia công tử, hoặc cũng phải là người đọc sách, có thể thấy khí chất trên người y, nho nhã phong lưu, khí phách nội liễm, thâm tang bất lộ.

Chỉ là mấy năm gần đây y luyện Quỳ Hoa Bảo Điển, gặp Dương Liên Đình lại chỉ một lòng muốn làm vợ Dương gia, khí chất càng trở nên nhu mị, thời thời khắc khắc đều lấy đạo làm vợ tự quản thúc chính mình, bất tri bất giác càng nhiều thêm phần nữ tính, ít đi phần khí khái nam nhi. Sau khi sinh con, toàn thân lại càng ra dáng “mẹ” hơn. Cái loại từ ái ôn nhu ấy, đến cả Dương Liên Đình nhìn thấy cũng chỉ muốn ăn sạch.

Bất quá mặc dù Đông Phương Bất Bại càng ngày càng có xu hướng nữ tính hơn, nhưng ngoài tinh thần thể đề cao cực kỳ nhanh chóng, còn có điều không ngờ, là võ công của y cũng có bước tiến lớn.

Đông Phương Bất Bại vốn có một loại si mê khó nói đối với võ công, một điểm này bất luận y có là nam hay nữ cũng chưa từng thay đổi. Hiện tại y không cần mỗi ngày đốc thúc Dương Liên Đình luyện võ, nhưng để cải thiện võ công cho Liên đệ của y, cũng để bảo hộ chính mình, y tự mình nghĩ ra một bộ đao pháp thích hợp với hắn, còn có phương pháp luyện khí.

Dưới sự “điều giáo” của y, hiện tại võ công của Dương Liên Đình cũng xem như số 1 số 2 trên giang hồ, gần như có thể đánh ngang với Nhạc Bất Quần, Tả Lãnh Thiền, chỉ là còn hơi kém so với Thiếu Lâm Phương Chứng, Võ Đang Xung Hư một bậc.

Đông Phương Bất Bại tương đối hài lòng. Dương Liên Đình cũng dần dần thích ứng với lực lượng của nhục thể.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện