Edit: Robin♥
54
Ban đầu hắn nói chuyện này phải về thỉnh ý giáo chủ, nhưng lúc này lại nói chuyện này không thể, bảo Tiểu Đào không nhúng tay, có thể thấy việc này hắn hiểu biết nội tình bên trong, mà quan hệ với Đông Phương Bất Bại không hề tầm thường, có thể tự mình làm chủ.
Lời nói của hắn trước sau mâu thuẫn, lời sau cũng là vì Tiểu Đào và mấy vị phu nhân này mà suy nghĩ.
Lấy tính cách của Đông Phương Bất Bại, nếu biết những phụ nữ này muốn rời đi, nói không tốt có thể khiến y động sát tâm. Đừng nghĩ rằng hơn năm nay y yên phận ở nhà, toàn thân đều có một cỗ phong phạm hiền thê, nhưng Dương Liên Đình biết sự kiêu ngạo nam tính của y đã ăn sâu vào cốt tủy không hề phai nhạt, nếu không có mình cùng Bảo Nhi, trước mặt người ngoài, y vẫn là kẻ tung hoành thiên hạ, tâm ngoan thủ lạt (1) – Đông Phương Bất Bại.
Hơn nữa Dương Liên Đình nghĩ đến sau này hắn cùng Đông Phương Bất Bại còn có Bảo Nhi, muốn rời khỏi Hắc Mộc Nhai đi ẩn cư, mấy phu nhân này vẫn ở lại biệt viện, có thể Nhậm Ngã Hành cũng không gây khó dễ đến họ, cho nên hắn không muốn để mọi chuyện phức tạp thêm.
Tiểu Đào mấp máy môi, có vẻ còn muốn nói thêm gì, nhưng thấy thần sắc Dương Liên Đình kiên định, liền cúi đầu đáp ứng.
Nàng rời đi, quay đầu nhìn lại, sắc mặt lúc đầu còn có vẻ cùng khổ, sau đó dần dần trở nên vô cảm, xoay người rời đi.
Dương Liên Đình đợi Tiểu Đào rời khỏi, cẩn thận cân nhắc lại một phen, rồi gọi người đến tăng cường giám thị biệt viện.
Sự tình này khi trở về hắn cũng không nhắc lại với Đông Phương Bất Bại. Đông Phương Bất Bại hiện tại chuyên tâm tĩnh dưỡng an thai, làm một hiền thê lương mẫu (2), đối với mấy phu nhân kia một điểm để ý cũng không có, cần gì phải nhắc tới để cho y phiền lòng? Nhưng thật ra có chút chuyện cần nói, đến tối nằm lên giường rồi Dương Liên Đình mới nói ra.
Đông Phương Bất Bại kì lạ hỏi: “Ngươi nói Nhậm Doanh Doanh vì Lệnh Hồ Xung, đến Thiếu Lâm Tự cầu <Dịch Cân Kinh>?”
Dương Liên Đình buồn bực nói: “Đúng vậy. Sau này tên ấy lại càng lợi hại hơn rồi.” Lần này hắn phải cả đám người Thượng Quan Vân đến phá đám, cũng không biết bọn Nhậm Ngã Hành có thừa dịp này lén lên nhai hay không.
Đông Phương Bất Bại cười nhẹ, nói: “ <Dịch Cân Kinh> tuy có thể tẩy cân phạp thủy (3), làm người ta thoát thai hoán cốt, nhưng cũng không phải thiên hạ vô địch. Lệnh Hồ Xung kia chỉ là đứa trẻ, khi chúng ta mới gặp võ công mới tầm trung, cho dù hiện tại có luyện qua Hấp Tinh Đại Pháp cùng Dịch Cân Kinh cũng không thể có bước tiến quá lớn, muốn xưng bá võ lâm vẫn còn quá sớm.”
Dương Liên Đình nghe y khẩu khí lớn, lại nhớ tới trong nguyên bản, Lệnh Hồ Xung học Độc Cô Cửu Kiếm, lại luyện Hấp Tinh Đại Pháp cùng Dịch Cân Kinh, nhưng nếu đánh một mình cùng Đông Phương Bất Bại thì vẫn chưa đủ làm đối thủ của y. Hơn nữa Đông Phương Bất Bại hiện tại võ công càng thêm tinh tiến, tinh thần lực còn lớn mạnh hơn rất nhiều, xác thực thừa tư cách gọi Lệnh Hồ Xung một tiếng <đứa trẻ>.
Hắn cười nói: “Nếu luận võ công, tất nhiên hắn so ra kém ngươi. Bất quá ngươi cũng không nên quá xem thường hắn, nghe nói Lệnh Hồ Xung có luyện qua Độc Cô Cửu Kiếm, kiếm thuật đó trong thiên hạ hiện nay ít có người xứng làm địch thủ.”
Đông Phương Bất Bại a một tiếng: “Độc Cô Cửu Kiếm? Không phải hắn luyện Tịch Tà Kiếm Phổ?”
Dương Liên Đình biết mình lỡ miệng, Lệnh Hồ Xung vì đáp ứng Phong Thanh Dương không nói cho bất kỳ ai biết chuyện được lão truyền thụ kiếm pháp, nên không có cách giải thích cho ngươi khác mình học là Độc Cô Cửu Kiếm, thế nên người trong giang hồ, kể cả Nhạc Bất Quần, cũng cho rằng cái hắn luyện chính là Tịch Tà Kiếm Phổ của Lâm gia Phúc Kiến.
Bất quá hắn cũng không lo lắng, chuyện này sớm muốn gì hắn cũng muốn nói cho Đông Phương Bất Bại biết, để y chuẩn bị tâm lý, một ngày nào đó nếu thực sự đụng độ Lệnh Hồ Xung sẽ không khinh địch.
Đông Phương Bất Bại cảm thấy hứng thú, nói: “Độc Cô Cửu Kiếm, ta có nghe nói qua. Nghe nói trước đời nhà Tống có một vị gọi là ĐỘc Cô Cầu Bại là một thần kiếm đã sáng tạo ra kiếm pháp này, sau đó được Thần Điêu Đại Hiệp Dương Quá lưu truyền ra bên ngoài. Ta cứ nghĩ kiếm pháp này đã thất truyền, thật không ngờ tiểu tử kia lại may mắn học được.”
Dương Liên Đình thấy y hưng trí bừng bừng, không nhịn được lo lắng hỏi: “Đông Phương, ngươi không định cùng hắn tỉ thí đấy chứ?”
Đông Phương Bất Bại bóp bóp khớp tay, trông giống muốn động tay động chân. Nhưng thấy Dương Liên Đình sốt ruột, cười khì một tiếng, nói: “Liên đệ, ngươi khẩn trương cái gì. Ta sớm đã rời khỏi giang hồ, cho dù có muốn thế thật thì bây giờ cũng không có sức a.” Vừa nói vừa cố gắng ưỡn vòng eo đang lớn dần của mình lên, vuốt ve bụng, nhẹ nói: “Bất quá nếu có dịp gặp mặt, ta thực sự muốn cùng hắn tỉ thí một phen. Không biết là kiếm pháp tiền triều lợi hại, hay là tú hoa châm của ta lợi hại.”
Dương Liên Đình vốn đang thả lỏng, thấy nét mặt của y, lại lo lắng, vội nói: “Tất nhiên là tú hoa châm của ngươi lợi hại hơn. Ngươi yên tâm, Độc Cô Cửu Kiếm có lợi hại hơn nữa cũng không địch tại nội công tâm pháp của Quỳ Hoa Bảo Điển. Riêng về tốc độ hắn đã theo không kịp.”
Đông Phương Bất Bại liếc hắn một cái, cười nhẹ: “Liên đệ nói gì cũng đúng a.”
Dương Liên Đình cười cười, nói: “Ngươi không hỏi tại sao ta biết Lệnh Hồ Xung học Độc Cô Cửu Kiếm?”
Đông Phương Bất Bại thoải mái đáp: “Chuyện đấy có gì quan trọng. Ân, đúng rồi, Lệnh Hồ Xung vốn là đệ tử Hoa Sơn. Ta nhớ Hoa Sơn – Kiếm Tông – Phong Thanh Dương đã mất tích hơn ba mươi năm, năm đó trên giang hồ, chỉ có lão từng luyện qua Độc Cô Cửu Kiếm. Bọn lão cùng môn cùng phái, có lẽ tiểu tử Lệnh Hồ Xung kia gặp kỳ ngộ, may mắn gặp được lão già Phong Thanh Dương kia cũng nên.”
Dương Liên Đình ra mồ hôi lạnh. Trí tuệ của Đông Phương Bất Bại hiện nay, tuyệt đối đã tiến xa hơn 200 năm so với trước đây. Nhẹ nhàng như thế mà liên kết mọi chuyện, đoán được tám chín phần mười câu chuyện, thực lợi hại.
Hắn hết sức vui mừng, may là Đông Phương Bất Bại sau khi luyện Quỳ Hoa Bảo Điển tính tình đại biến, không còn quan tâm chuyện giang hồ, nếu không đừng nói cái vị trí giáo chủ Nhật Nguyệt Thần Giáo này, kể cả nhất thống giang hồ, hay là thôn tính triều đình y cũng làm được dễ dàng.
Nhưng Độc Cô Cửu Kiếm đã thất truyền nhiều năm, trên giang hồ cơ bản không nhiều người biết đến, vậy mà Đông Phương Bất Bại không chỉ biết, còn rõ ràng Phong Thanh Dương “có vẻ từng luyện qua”, có thể thấy y không chỉ tinh thông kim cổ, bác học đa tài, còn rất linh động xử lý thông tin.
Đông Phương Bất Bại có bầu hơn bốn tháng, bụng bắt đầu nhô lên, so với lúc trước mang thai Bảo Nhi thì nhìn rõ ràng hơn nhiều, cũng có thể là vì mang thai song sinh.
Hiện tại y không còn nghén nhiều, sức ăn cũng tốt lên, cơ thể chậm rãi đầy đặn trở lại. Chuyện giang hồ Dương Liên Đình nói cho y nghe, y liền đưa ý kiến thích đáng. Chuyện Dương Liên Đình không nói, y cũng không thèm hỏi. Nếu có thời gian y cũng cân nhắc chuyện Hinh Viên.
Dương Bảo Nhi đã hai tuổi, đối với chuyện nương có thai không có nhiều kiến thức, mỗi ngày đều vui vẻ cùng Tiểu Hổ chơi đùa. Tiểu Hổ hiện tại đã lớn hơn nhiều, Dương Bảo Nhi có thể cưỡi lên người nó, uy phong lẫm lẫm mà chơi đùa khắp nơi.
Lại nói từ lúc Tiểu Hổ đến đây, động vật nhỏ trong hoa viên đều chạy đâu hết. Tiểu Hổ mặc dù rất sợ tiểu chủ nhân, nhưng mấy động vật khác lại rất sợ nó. Cho nên Tiểu hổ chỉ có lúc ở hoa viên mới thỏa mãn được kiêu ngạo và tôn nghiêm làm hổ của nó.
Dương Bảo Nhi mỗi sáng đều chăm chỉ luyện võ cùng nương. Đến giữa trưa ăn xong thì đi ngủ một lúc, tiện thể luyện công trong mộng. Đến chiều sau khi rời giường tinh thần rất tốt, vì đó là giờ chơi của bé.
Trước tiên sẽ cùng Tiểu Hổ luyện khinh công trong hoa viên, làm tất cả động vật trong hoa viên, kể cả Tiểu Hổ gặp họa, sau đó chậm rãi kiếm trò khác chơi. Nhưng hiện tại Đông Phương Bất Bại có thai trong người, Dương Liên Đình nói cho bé không nên để nương phiền lòng.
Dương Bảo Nhi rất hiểu chuyện. Mấy ngày trước còn thấy Đông Phương Bất Bại nôn đến thiên hôn địa ám, người gầy đi không ít, bé cũng rất đau lòng. Mãi mới thấy nương đỡ hơn, người bắt đầu đầy đặn trở lại, cảm tháy rất cao hứng. Chính là nương trở nên thật là lười, không thích cùng bé chơi, làm cho bé hơi buồn. Bất quá Dương Bảo Nhi nghĩ đến nương sắp sinh cho mình đệ đệ, hơn nữa còn là 2 cơ, sau này nàng có đệ đệ thì tha hồ chơi!
Dương Bảo Nhi nghĩ đến tương lai huy hoàng bé uy phong lẫm lẫm cưỡi trên lưng Tiểu Hổ, phía sau còn chạy theo hai cái đệ đệ uy vũ trông y hệt như phụ thân và nương thân, liền hưng phấn hắc hắc cười không ngừng. Đối với hai tiểu bảo bảo trong bụng Đông Phương Bất Bại, lại càng thêm chờ mong.
“Nương ơi, bao giờ đệ đệ mới ra ạ?”
Đông Phương Bất Bại đang ở trong phòng thêu hoa thì Dương Bảo Nhi hung hổ chạy vào.
Đông Phương Bất Bại ngừng tay, đối con gái cười nói: “Còn sớm mà. Phải sáu, bảy tháng nữa.”
Dương Bảo Nhi giơ tay đếm, thở dài nói: “Còn lâu thế cơ ạ. Hết cách.”
Đông Phương Bất Bại bị kiểu ăn nói già đời của bé chọc cười, không nhịn được đùa: “Vội cái gì? Đệ đệ ra rồi không để ý đến ngươi thì làm sao?”
“Bọn nó dám!” Dương Bảo Nhi lập tức trừng lớn mắt, rồi uy vũ giương nắm tay, khí thế bừng bừng nói: “Bọn nó không thể không để ý đến ta, nếu không ta đánh!”
Đông Phương Bất Bại vui vẻ, nhưng lại làm bộ xấu mặt, nói: “Bảo Nhi, ngươi là tỷ tỷ, sao có thể khi dễ đệ đệ muội muội được? Ngươi phải bảo hộ bọn hắn thật tốt, chiếu cố bọn hắn, thế mới đúng.”
Dương Bảo Nhi nghe vậy, nhẹ hỏi: “Ta không thể đánh bọn nó thật ạ?”
“Đương nhiên không thể. Bảo Nhi, ngươi học võ công không phải dùng để khi dễ đệ muội a.” Đông Phương Bất Bại sờ sờ đầu bé.
Dương Bảo Nhi chớp chớp mắt to, đáng thương nói: “Ta không làm tỷ tỷ nữa. Ta muốn làm muội muội. Nương thân, ngươi sinh cho ta một ca ca đi.”
Đông Phương Bất Bại bị lời nói trẻ con của bé chọc cười, nói: “Bảo Nhi ngoan, nương hết cách, chỉ có thể sinh cho ngươi đệ muội, sinh không ra ca ca.”
“Aiz, ta thua rồi.” Dương Bảo Nhi rầu.
Thực ra bé cũng biết không thể, nhưng mà vẫn thấy không cam lòng.
Đông Phương Bất Bại không nhịn được cười, cảm thấy tiểu bảo bối quá khả ái, không nhịn được hôn thật kêu lên hai má phúng phính của bé, nói: “Bảo Nhi thông minh, sao có thể thua được, ngươi rất có lời. Sau này đệ muội nhất định phải nghe lời ngươi, ngươi là Lão đại trong nhà, nói gì cũng là to nhất.”
Dương Bảo Nhi nghe vậy, hai mắt sáng ngời: “So với phụ thân nói còn to hơn?”
“Này…” Đông Phương Bất Bại hơi chần chừ.
Dương Bảo Nhi đã tự kết luận: “Ân! Nhất định còn to hơn phụ thân! Nương thân, ngươi yên tâm sinh, ta nhất định hảo hảo giúp ngươi nuôi hài tử!”
Đông Phương Bất Bại trợn mắt. Mấy lời này ai dạy?
Dương Bảo Nhi nhảy chân sáo đi tìm Tiểu Hổ. Tiểu Hổ không dám vào trong, nó thấy nương như chuột thấy mèo, sợ đến kêu ngao ngao, thoát lực, chân nhũn. (Thực ra cũng tại Đông Phương Bất Bại lưu lại bóng ma siêu lớn trong lòng Tiểu Hổ từ nhỏ, mà không chỉ nó, kể cả mẹ nó thấy Đông Phương Bất Bại cũng sợ đến kêu ngao ngao, đáng thương a~~~~~)
Như vậy, Dương Bảo Nhi sớm đã lập quyết tâm, sau này muốn làm “Lão đại” trong nhà.
Có thể hai thai nhi trong bụng cảm thấy được quyết tâm của tỷ tỷ, cùng phát ra một trận sóng tinh thần, trước khi nhục thể thai động, tinh thần thai đã động.
54
Ban đầu hắn nói chuyện này phải về thỉnh ý giáo chủ, nhưng lúc này lại nói chuyện này không thể, bảo Tiểu Đào không nhúng tay, có thể thấy việc này hắn hiểu biết nội tình bên trong, mà quan hệ với Đông Phương Bất Bại không hề tầm thường, có thể tự mình làm chủ.
Lời nói của hắn trước sau mâu thuẫn, lời sau cũng là vì Tiểu Đào và mấy vị phu nhân này mà suy nghĩ.
Lấy tính cách của Đông Phương Bất Bại, nếu biết những phụ nữ này muốn rời đi, nói không tốt có thể khiến y động sát tâm. Đừng nghĩ rằng hơn năm nay y yên phận ở nhà, toàn thân đều có một cỗ phong phạm hiền thê, nhưng Dương Liên Đình biết sự kiêu ngạo nam tính của y đã ăn sâu vào cốt tủy không hề phai nhạt, nếu không có mình cùng Bảo Nhi, trước mặt người ngoài, y vẫn là kẻ tung hoành thiên hạ, tâm ngoan thủ lạt (1) – Đông Phương Bất Bại.
Hơn nữa Dương Liên Đình nghĩ đến sau này hắn cùng Đông Phương Bất Bại còn có Bảo Nhi, muốn rời khỏi Hắc Mộc Nhai đi ẩn cư, mấy phu nhân này vẫn ở lại biệt viện, có thể Nhậm Ngã Hành cũng không gây khó dễ đến họ, cho nên hắn không muốn để mọi chuyện phức tạp thêm.
Tiểu Đào mấp máy môi, có vẻ còn muốn nói thêm gì, nhưng thấy thần sắc Dương Liên Đình kiên định, liền cúi đầu đáp ứng.
Nàng rời đi, quay đầu nhìn lại, sắc mặt lúc đầu còn có vẻ cùng khổ, sau đó dần dần trở nên vô cảm, xoay người rời đi.
Dương Liên Đình đợi Tiểu Đào rời khỏi, cẩn thận cân nhắc lại một phen, rồi gọi người đến tăng cường giám thị biệt viện.
Sự tình này khi trở về hắn cũng không nhắc lại với Đông Phương Bất Bại. Đông Phương Bất Bại hiện tại chuyên tâm tĩnh dưỡng an thai, làm một hiền thê lương mẫu (2), đối với mấy phu nhân kia một điểm để ý cũng không có, cần gì phải nhắc tới để cho y phiền lòng? Nhưng thật ra có chút chuyện cần nói, đến tối nằm lên giường rồi Dương Liên Đình mới nói ra.
Đông Phương Bất Bại kì lạ hỏi: “Ngươi nói Nhậm Doanh Doanh vì Lệnh Hồ Xung, đến Thiếu Lâm Tự cầu <Dịch Cân Kinh>?”
Dương Liên Đình buồn bực nói: “Đúng vậy. Sau này tên ấy lại càng lợi hại hơn rồi.” Lần này hắn phải cả đám người Thượng Quan Vân đến phá đám, cũng không biết bọn Nhậm Ngã Hành có thừa dịp này lén lên nhai hay không.
Đông Phương Bất Bại cười nhẹ, nói: “ <Dịch Cân Kinh> tuy có thể tẩy cân phạp thủy (3), làm người ta thoát thai hoán cốt, nhưng cũng không phải thiên hạ vô địch. Lệnh Hồ Xung kia chỉ là đứa trẻ, khi chúng ta mới gặp võ công mới tầm trung, cho dù hiện tại có luyện qua Hấp Tinh Đại Pháp cùng Dịch Cân Kinh cũng không thể có bước tiến quá lớn, muốn xưng bá võ lâm vẫn còn quá sớm.”
Dương Liên Đình nghe y khẩu khí lớn, lại nhớ tới trong nguyên bản, Lệnh Hồ Xung học Độc Cô Cửu Kiếm, lại luyện Hấp Tinh Đại Pháp cùng Dịch Cân Kinh, nhưng nếu đánh một mình cùng Đông Phương Bất Bại thì vẫn chưa đủ làm đối thủ của y. Hơn nữa Đông Phương Bất Bại hiện tại võ công càng thêm tinh tiến, tinh thần lực còn lớn mạnh hơn rất nhiều, xác thực thừa tư cách gọi Lệnh Hồ Xung một tiếng <đứa trẻ>.
Hắn cười nói: “Nếu luận võ công, tất nhiên hắn so ra kém ngươi. Bất quá ngươi cũng không nên quá xem thường hắn, nghe nói Lệnh Hồ Xung có luyện qua Độc Cô Cửu Kiếm, kiếm thuật đó trong thiên hạ hiện nay ít có người xứng làm địch thủ.”
Đông Phương Bất Bại a một tiếng: “Độc Cô Cửu Kiếm? Không phải hắn luyện Tịch Tà Kiếm Phổ?”
Dương Liên Đình biết mình lỡ miệng, Lệnh Hồ Xung vì đáp ứng Phong Thanh Dương không nói cho bất kỳ ai biết chuyện được lão truyền thụ kiếm pháp, nên không có cách giải thích cho ngươi khác mình học là Độc Cô Cửu Kiếm, thế nên người trong giang hồ, kể cả Nhạc Bất Quần, cũng cho rằng cái hắn luyện chính là Tịch Tà Kiếm Phổ của Lâm gia Phúc Kiến.
Bất quá hắn cũng không lo lắng, chuyện này sớm muốn gì hắn cũng muốn nói cho Đông Phương Bất Bại biết, để y chuẩn bị tâm lý, một ngày nào đó nếu thực sự đụng độ Lệnh Hồ Xung sẽ không khinh địch.
Đông Phương Bất Bại cảm thấy hứng thú, nói: “Độc Cô Cửu Kiếm, ta có nghe nói qua. Nghe nói trước đời nhà Tống có một vị gọi là ĐỘc Cô Cầu Bại là một thần kiếm đã sáng tạo ra kiếm pháp này, sau đó được Thần Điêu Đại Hiệp Dương Quá lưu truyền ra bên ngoài. Ta cứ nghĩ kiếm pháp này đã thất truyền, thật không ngờ tiểu tử kia lại may mắn học được.”
Dương Liên Đình thấy y hưng trí bừng bừng, không nhịn được lo lắng hỏi: “Đông Phương, ngươi không định cùng hắn tỉ thí đấy chứ?”
Đông Phương Bất Bại bóp bóp khớp tay, trông giống muốn động tay động chân. Nhưng thấy Dương Liên Đình sốt ruột, cười khì một tiếng, nói: “Liên đệ, ngươi khẩn trương cái gì. Ta sớm đã rời khỏi giang hồ, cho dù có muốn thế thật thì bây giờ cũng không có sức a.” Vừa nói vừa cố gắng ưỡn vòng eo đang lớn dần của mình lên, vuốt ve bụng, nhẹ nói: “Bất quá nếu có dịp gặp mặt, ta thực sự muốn cùng hắn tỉ thí một phen. Không biết là kiếm pháp tiền triều lợi hại, hay là tú hoa châm của ta lợi hại.”
Dương Liên Đình vốn đang thả lỏng, thấy nét mặt của y, lại lo lắng, vội nói: “Tất nhiên là tú hoa châm của ngươi lợi hại hơn. Ngươi yên tâm, Độc Cô Cửu Kiếm có lợi hại hơn nữa cũng không địch tại nội công tâm pháp của Quỳ Hoa Bảo Điển. Riêng về tốc độ hắn đã theo không kịp.”
Đông Phương Bất Bại liếc hắn một cái, cười nhẹ: “Liên đệ nói gì cũng đúng a.”
Dương Liên Đình cười cười, nói: “Ngươi không hỏi tại sao ta biết Lệnh Hồ Xung học Độc Cô Cửu Kiếm?”
Đông Phương Bất Bại thoải mái đáp: “Chuyện đấy có gì quan trọng. Ân, đúng rồi, Lệnh Hồ Xung vốn là đệ tử Hoa Sơn. Ta nhớ Hoa Sơn – Kiếm Tông – Phong Thanh Dương đã mất tích hơn ba mươi năm, năm đó trên giang hồ, chỉ có lão từng luyện qua Độc Cô Cửu Kiếm. Bọn lão cùng môn cùng phái, có lẽ tiểu tử Lệnh Hồ Xung kia gặp kỳ ngộ, may mắn gặp được lão già Phong Thanh Dương kia cũng nên.”
Dương Liên Đình ra mồ hôi lạnh. Trí tuệ của Đông Phương Bất Bại hiện nay, tuyệt đối đã tiến xa hơn 200 năm so với trước đây. Nhẹ nhàng như thế mà liên kết mọi chuyện, đoán được tám chín phần mười câu chuyện, thực lợi hại.
Hắn hết sức vui mừng, may là Đông Phương Bất Bại sau khi luyện Quỳ Hoa Bảo Điển tính tình đại biến, không còn quan tâm chuyện giang hồ, nếu không đừng nói cái vị trí giáo chủ Nhật Nguyệt Thần Giáo này, kể cả nhất thống giang hồ, hay là thôn tính triều đình y cũng làm được dễ dàng.
Nhưng Độc Cô Cửu Kiếm đã thất truyền nhiều năm, trên giang hồ cơ bản không nhiều người biết đến, vậy mà Đông Phương Bất Bại không chỉ biết, còn rõ ràng Phong Thanh Dương “có vẻ từng luyện qua”, có thể thấy y không chỉ tinh thông kim cổ, bác học đa tài, còn rất linh động xử lý thông tin.
Đông Phương Bất Bại có bầu hơn bốn tháng, bụng bắt đầu nhô lên, so với lúc trước mang thai Bảo Nhi thì nhìn rõ ràng hơn nhiều, cũng có thể là vì mang thai song sinh.
Hiện tại y không còn nghén nhiều, sức ăn cũng tốt lên, cơ thể chậm rãi đầy đặn trở lại. Chuyện giang hồ Dương Liên Đình nói cho y nghe, y liền đưa ý kiến thích đáng. Chuyện Dương Liên Đình không nói, y cũng không thèm hỏi. Nếu có thời gian y cũng cân nhắc chuyện Hinh Viên.
Dương Bảo Nhi đã hai tuổi, đối với chuyện nương có thai không có nhiều kiến thức, mỗi ngày đều vui vẻ cùng Tiểu Hổ chơi đùa. Tiểu Hổ hiện tại đã lớn hơn nhiều, Dương Bảo Nhi có thể cưỡi lên người nó, uy phong lẫm lẫm mà chơi đùa khắp nơi.
Lại nói từ lúc Tiểu Hổ đến đây, động vật nhỏ trong hoa viên đều chạy đâu hết. Tiểu Hổ mặc dù rất sợ tiểu chủ nhân, nhưng mấy động vật khác lại rất sợ nó. Cho nên Tiểu hổ chỉ có lúc ở hoa viên mới thỏa mãn được kiêu ngạo và tôn nghiêm làm hổ của nó.
Dương Bảo Nhi mỗi sáng đều chăm chỉ luyện võ cùng nương. Đến giữa trưa ăn xong thì đi ngủ một lúc, tiện thể luyện công trong mộng. Đến chiều sau khi rời giường tinh thần rất tốt, vì đó là giờ chơi của bé.
Trước tiên sẽ cùng Tiểu Hổ luyện khinh công trong hoa viên, làm tất cả động vật trong hoa viên, kể cả Tiểu Hổ gặp họa, sau đó chậm rãi kiếm trò khác chơi. Nhưng hiện tại Đông Phương Bất Bại có thai trong người, Dương Liên Đình nói cho bé không nên để nương phiền lòng.
Dương Bảo Nhi rất hiểu chuyện. Mấy ngày trước còn thấy Đông Phương Bất Bại nôn đến thiên hôn địa ám, người gầy đi không ít, bé cũng rất đau lòng. Mãi mới thấy nương đỡ hơn, người bắt đầu đầy đặn trở lại, cảm tháy rất cao hứng. Chính là nương trở nên thật là lười, không thích cùng bé chơi, làm cho bé hơi buồn. Bất quá Dương Bảo Nhi nghĩ đến nương sắp sinh cho mình đệ đệ, hơn nữa còn là 2 cơ, sau này nàng có đệ đệ thì tha hồ chơi!
Dương Bảo Nhi nghĩ đến tương lai huy hoàng bé uy phong lẫm lẫm cưỡi trên lưng Tiểu Hổ, phía sau còn chạy theo hai cái đệ đệ uy vũ trông y hệt như phụ thân và nương thân, liền hưng phấn hắc hắc cười không ngừng. Đối với hai tiểu bảo bảo trong bụng Đông Phương Bất Bại, lại càng thêm chờ mong.
“Nương ơi, bao giờ đệ đệ mới ra ạ?”
Đông Phương Bất Bại đang ở trong phòng thêu hoa thì Dương Bảo Nhi hung hổ chạy vào.
Đông Phương Bất Bại ngừng tay, đối con gái cười nói: “Còn sớm mà. Phải sáu, bảy tháng nữa.”
Dương Bảo Nhi giơ tay đếm, thở dài nói: “Còn lâu thế cơ ạ. Hết cách.”
Đông Phương Bất Bại bị kiểu ăn nói già đời của bé chọc cười, không nhịn được đùa: “Vội cái gì? Đệ đệ ra rồi không để ý đến ngươi thì làm sao?”
“Bọn nó dám!” Dương Bảo Nhi lập tức trừng lớn mắt, rồi uy vũ giương nắm tay, khí thế bừng bừng nói: “Bọn nó không thể không để ý đến ta, nếu không ta đánh!”
Đông Phương Bất Bại vui vẻ, nhưng lại làm bộ xấu mặt, nói: “Bảo Nhi, ngươi là tỷ tỷ, sao có thể khi dễ đệ đệ muội muội được? Ngươi phải bảo hộ bọn hắn thật tốt, chiếu cố bọn hắn, thế mới đúng.”
Dương Bảo Nhi nghe vậy, nhẹ hỏi: “Ta không thể đánh bọn nó thật ạ?”
“Đương nhiên không thể. Bảo Nhi, ngươi học võ công không phải dùng để khi dễ đệ muội a.” Đông Phương Bất Bại sờ sờ đầu bé.
Dương Bảo Nhi chớp chớp mắt to, đáng thương nói: “Ta không làm tỷ tỷ nữa. Ta muốn làm muội muội. Nương thân, ngươi sinh cho ta một ca ca đi.”
Đông Phương Bất Bại bị lời nói trẻ con của bé chọc cười, nói: “Bảo Nhi ngoan, nương hết cách, chỉ có thể sinh cho ngươi đệ muội, sinh không ra ca ca.”
“Aiz, ta thua rồi.” Dương Bảo Nhi rầu.
Thực ra bé cũng biết không thể, nhưng mà vẫn thấy không cam lòng.
Đông Phương Bất Bại không nhịn được cười, cảm thấy tiểu bảo bối quá khả ái, không nhịn được hôn thật kêu lên hai má phúng phính của bé, nói: “Bảo Nhi thông minh, sao có thể thua được, ngươi rất có lời. Sau này đệ muội nhất định phải nghe lời ngươi, ngươi là Lão đại trong nhà, nói gì cũng là to nhất.”
Dương Bảo Nhi nghe vậy, hai mắt sáng ngời: “So với phụ thân nói còn to hơn?”
“Này…” Đông Phương Bất Bại hơi chần chừ.
Dương Bảo Nhi đã tự kết luận: “Ân! Nhất định còn to hơn phụ thân! Nương thân, ngươi yên tâm sinh, ta nhất định hảo hảo giúp ngươi nuôi hài tử!”
Đông Phương Bất Bại trợn mắt. Mấy lời này ai dạy?
Dương Bảo Nhi nhảy chân sáo đi tìm Tiểu Hổ. Tiểu Hổ không dám vào trong, nó thấy nương như chuột thấy mèo, sợ đến kêu ngao ngao, thoát lực, chân nhũn. (Thực ra cũng tại Đông Phương Bất Bại lưu lại bóng ma siêu lớn trong lòng Tiểu Hổ từ nhỏ, mà không chỉ nó, kể cả mẹ nó thấy Đông Phương Bất Bại cũng sợ đến kêu ngao ngao, đáng thương a~~~~~)
Như vậy, Dương Bảo Nhi sớm đã lập quyết tâm, sau này muốn làm “Lão đại” trong nhà.
Có thể hai thai nhi trong bụng cảm thấy được quyết tâm của tỷ tỷ, cùng phát ra một trận sóng tinh thần, trước khi nhục thể thai động, tinh thần thai đã động.
Danh sách chương