Edit: Robin♥

58

Không ngờ Đông Phương Bất Bại lại đột nhiên thở dài, thần thái kiều mị, thâm tình nhìn Dương Liên Đình, dù lời vẫn là đang nói với Nhậm Doanh Doanh: “Nhưng hiện tại, ta đã không bao giờ còn phải hâm mộ ngươi nữa. Bất luận từ nay về sau có bao nhiêu quyền thế, có bao nhiêu phú quý, ta cũng chẳng mảy may thèm muốn. Bởi vì ta đã có được tâm của người ta yêu, hắn cũng một lòng yêu ta. Nhân sinh như thế, há còn mong muốn gì hơn nữa?” Huống gì bọn y cũng đã có con gái, nhân sinh của y sớm đã hoàn mỹ hơn Nhậm Doanh Doanh rồi.

Dương Liên Đình cũng nhìn lại y, tay trong tay, mỉm cười, chỉ cảm thấy muôn vàn phân tranh trong thế giới này, cùng vô ngần phú quý, cũng chẳng bằng đôi mắt trong veo đầy tình cảm của người mình yêu, tâm đầu ý hợp mới càng động lòng người.

Nhậm Ngã Hành cùng Hướng Vấn Thiên thấy vậy da đầu đều tê rần, trợn mắt líu lưỡi.

Nhậm Doanh Doanh thấy bọn y quỷ dị như vậy, không hiểu sao tận đáy lòng lại cảm thấy hâm mộ, liếc mắt nhìn Lệnh Hồ Xung bên cạnh một cái.

Lệnh Hồ Xung vừa mới nghĩ đến tiểu sư muội, vẫn thất thần, hiện tại bình tĩnh lại, thấy Đông Phương Bất Bại và Dương Liên Đình ân ái, cũng cảm thấy kỳ lạ. Nhưng cái loại tình cảm sâu đậm giữa hai người lúc ấy, cảm giác như sông cạn đá mòn, lại làm gã nhớ tới thuở thanh mai trúc mã cùng tiểu sư muội, từng thề non hẹn biển, gã cảm thấy bối rối, không thể buông lời cười nhạo ra khỏi miệng.

Hướng Vấn Thiên nhịn không nổi nói: “Đông Phương Bất Bại, ngươi đường đường là nam nhi mà lại đi mặc y phục của nữ nhân, bất nam bất nữ, chẳng khác gì yêu quái! Ngươi có phát điên cũng mặc kệ ngươi, chớ làm xấu mặt Nhật Nguyệt Thần Giáo!”

Đông Phương Bất Bại mặt đổi sắc, nộ khí xung thiên, thanh âm cũng trở nên bén nhọn, đáp: “Hướng Vấn Thiên, trong Nhật Nguyệt Thần Giáo, trừ ra Nhậm giáo chủ và Đông Phương Bất Bại ta, ngươi cũng có thể xem là một nhân tài. Nguyên bản ta còn kính ngươi ba phần, không ngờ ngươi kẻ này chẳng biết phân tốt xấu, chẳng nói chuyện đúng sai, thật sự sống uổng phí nhiều năm như vậy.”

Hướng Vấn Thiên cười lạnh, đang muốn đáp trả, trước mắt chợt lóe lên một điểm đỏ, như có một vật bắn thẳng vào con ngươi mình. Gã giật mình kinh sợ, đỡ không nổi, tránh không kịp, bèn vội vàng vung roi đánh, lập tức cánh tay đau buốt, đã bị một vật đâm trúng yếu huyệt.

Đông Phương Bất Bại vốn đã ra tay nhanh, không ngờ, chỉ trong một khoảnh khắc này, y đã vung kim thêu trên tay châm lên cánh tay Hướng Vấn Thiên, đồng thời lập tức lui về bên cạnh Dương Liên Đình, yên lành đứng thẳng, như chưa từng động thủ.

Y ra một chiêu này, khiến bọn người Nhậm Ngã Hành biến sắc. Bời vì bọn lão thấy rất rõ, Đông Phương Bất Bại vừa mới dùng kim thêu, dài không đến một ngón tay, nhẹ đến mức như gió thổi cũng bay, rơi xuống nước còn không động ra tiếng. Một chiếc kim thêu nhẹ như sợi lông, vậy mà có thể dễ dàng xuyên qua trường tiên (roi dài) của Hướng Vấn Thiên. Nếu không có võ công cực cao thì sao có thể làm như vậy! Nếu y tùy ý đối thành đao kiếm, có khi cánh tay này của Hướng Vấn Thiên đã chẳng còn rồi.

Nhậm Ngã Hành lên tiếng: “Đông Phương Bất Bại, chúc mừng ngươi đã luyện thành 《 quỳ hoa bảo điển 》. Hôm nay để ta lĩnh giáo ngươilợi hại đến đâu!”

Hai mắt lão phẫn nộ trợn trừng, giương kiếm tiên lên, lại nghe Dương Liên Đình quát: “Chậm đã!”

Hắn tiến lên từng bước, chắn phía trước Đông Phương Bất Bại, nói: “Đã nghe Hấp Tinh Đại Pháp của Nhậm giáo chủ lợi hại bấy lâu nay, hôm nay xin để Dương mỗ được lĩnh giáo một phen.”

Nhậm Ngã Hành cười lạnh: “Chỉ bằng tiểu bối vô danh nho nhỏ ngươi, không xứng làm đối thủ của lão phu.” Hai mắt lão vẫn nhìn chằm chằm Đông Phương Bất Bại, hiển nhiên là chẳng để Dương Liên Đình vào mắt.

Đông Phương Bất Bại nhíu mày: “Nhậm Ngã Hành, Liên đệ muốn tỷ thí với ngươi, chính là coi trọng ngươi. Ngươi ỷ mình là lão bối không để người vào mắt, thật đáng giận.”

Nhậm Ngã Hành đáp trả: “Đừng nhiều lời! Đông Phương Bất Bại, ngươi rốt cuộc có dám động thủ hay không!”

Đông Phương Bất Bại tất nhiên là muốn rat ay. Vừa rồi Hướng Vấn Thiên thóa mạ y, y đã muốn một châm giết lão. Ai ngờ y vừa động, thì thai nhi trong bụng cũng động, hung hăng đá y hai cước. Bụng dưới y đau nhức, nên mới trượt tay, một châm kia mới trật, hơn nữa Hướng Vấn Thiên kia võ công cũng cao cường, không đâm trúng giữa huyệt yếu hại nhất của lão, lại đâm vào cánh tay.

Nhưng kể cả có như vậy, cánh tay của Hướng Vấn Thiên vẫn tê dại đau đớn, không thể hồi phục ngay trong chốc lát được.

Hiện tại lại thấy Nhậm Ngã Hành tự kiêu, trong lòng Đông Phương Bất Bại tức giận, nhưng thân mình nặng nề, một châm vừa rồi dù tốc độ cực nhanh, khiến người khiếp sợ, chỉ có y tự biết mình lớn bụng, eo đã nhức mỏi lắm rồi. Nếu không đối mặt với đám người này chỉ là chuyện cỏn con không đáng để y tốn sức.

Y chần chờ, Dương Liên Đình muốn thay y động thủ.

Vừa rồi Hướng Vấn Thiên thóa mạ Đông Phương Bất Bại bất nam bất nữ, Dương Liên Đình thực sự tức điên. Hắn sống ở tương lai tốt đẹp, đạo đức xã hội cực cao, nhân loại lại khuyết thiếu cảm tình, thất tình lục dục vô cùng đạm bạc, cho dù tức giận cũng không nhiều lời thêm thị phi. Vậy nên Dương Liên Đình dù cực độ tức giận, nhất thời cũng chưa biết phải xử lý lão Hướng Vấn Thiên này ra sao mới tốt.

Ngay lúc hắn bối rối, Đông Phương Bất Bại đã nhanh như gió phóng lão một châm, lại lui về bên cạnh mình, lúc này Dương Liên Đình mới phản ứng lại: hừ, lão mắng lão bà của ta, ta đánh lão mới đúng! Rồi lại ảo não gia giáo của mình tốt đẹp quá, tại cái xã hội nguyên thủy vũ lực hoành hành này đều nhanh thành ngu!

Hắn đã bỏ sót một lần vì Đông Phương Bất Bại ra mặt, sao có thể lần nữa để lão bà nhà mình đã lớn bụng còn phải ra trận. Kể cả Đông Phương Bất Bại mới mang thai hơn sáu tháng, nhưng bụng đã lớn như sản phụ sắp sinh. Bình thường phải đi lại cũng làm hắn lo lắng, chứ đừng nói để cho y động võ.

Thế nên Dương Liên Đình nhanh chóng tiến lên, muốn thay lão bà ra mặt, vậy mà lão vô lại Nhậm Ngã Hành này còn chả buồn để hắn vào mắt.

Dương Liên Đình cũng không tức giận, nói: “Nhậm Ngã Hành, ngươi đừng huênh hoang, còn không nhìn xem đây là địa bàn của ai. Ngươi muốn đấu với Đông Phương giáo chủ, thì phải vượt qua cửa của ta trước đã!”

Dứt lời không nói thêm, trực tiếp dùng vũ lực giải quyết.

Dương Liên Đình hai tay vừa động, đánh về phía Nhậm Ngã Hành.

Nhậm Ngã Hành thấy hắn võ công không kém, nhìn kỹ lại, giơ tay đón chiêu, hai người xông lên đánh.

Rất nhanh qua mười chiêu, Nhậm Ngã Hành nhiều lần muốn dùng Hấp Tinh Đại Pháp phế đi võ công của Dương Liên Đình, không ngờ Dương Liên Đình quá giảo hoạt, lần nào cũng trốn thoát. Nhậm Ngã Hành không có cách nào nắm bắt hắn, âm thầm kinh ngạc. Một Đông Phương Bất Bại đã rất khó đối phó rồi, không ngờ đến cả Dương Liên Đình này võ công cũng cao cường, chỉ sợ cả bọn lão gộp lại cũng không phải đối thủ của hai người.

Lần này lão oanh động tiến lên Hắc Mộc Nhai, vốn là muốn thu phục Đông Phương Bất Bại, thế mà ngay cả một tiểu tử Dương Liên Đình mới ngoài hai mươi tuổi mà còn đối phó không xong, vừa thấy xấu hổ vừa thấy buồn bực.

Lão chợt nghĩ, liếc thấy Đông Phương Bất Bại miễn cưỡng chống eo đứng một bên xem, vẻ mặt lo lắng không hề che dấu, lão quát to: “Hướng huynh đệ, Lệnh Hồ tiểu tử, các ngươi đối phó Đông Phương Bất Bại, chờ ta giết tiểu tử họ Dương này sẽ đến giúp!”

Dương Liên Đình võ công không kém, lại trải qua hơn một năm được Đông Phương Bất Bại chỉ bảo rèn luyện, võ công dần dần tăng cao. Chỉ là hắn công phu có cao mấy, cũng không vượt được Nhậm Ngã Hành đã khổ luyện nhiều năm. Hắn đại khai tinh thần lực, cảm giác ngũ quan tăng mạnh, thị giác cực nhạy cảm. Nhậm Ngã Hành vừa động hắn lập tức biết. Mà bản thân Nhậm Ngã Hành nhiều năm sử dụng Hấp Tinh Đại Pháp, công phu chuyên về hấp thụ nội lực. Đã vậy căm bản chỉ cần giữ mình không tiếp xúc với lão là được. Thấy lão tiến đến, thì tách ra, cực kỳ linh hoạt, khiến Nhậm Ngã Hành buồn bực.

Hướng Vấn Thiên sớm hết kiên nhẫn, nghe vậy kêu lên: “Lệnh Hồ huynh đệ, chúng ta cùng đối phó với Đông Phương Bất Bại.” Vừa nói vừa vung roi tiến lên.

Lệnh Hồ Xung vẫn đứng tại chỗ do dự. Gã vừa mới đáp ứng Dương Liên Đình sẽ không tham dự. Nhưng sau khi tiến vào hoa viên thấy song phương căng thẳng, gã không có thời gian giải thích, huống gì gã cũng đã đáp ứng Nhậm Ngã Hành giúp lão giết Đông Phương Bất Bại, đoạt lại ngôi vị giáo chủ. Bởi vậy lúc này thật sự khó xử đứng yên tại chỗ.

Nhậm Doanh Doanh nhìn gã một cái, giương kiếm tiến lên: “Hướng thúc thúc, ta đến giúp ngươi.” Vừa nói vừa tấn công.

Đông Phương Bất Bại cười lạnh: “Đến cũng tốt. Giết các ngươi, cũng để Liên đệ khỏi lo lắng.”

Bên kia Dương Liên Đình thấy Hướng Vấn Thiên cùng Nhậm Doanh Doanh tiến về phía Đông Phương Bất Bại, mặc dù lo, nhưng không hoảng. Chỉ cần mình quấn lấy Nhậm Ngã Hành, Lệnh Hồ Xung lại không rat ay, thì lầy võ công của Đông Phương Bất Bại thừa sức ứng phó hai người kia.

Hướng Vấn Thiên vung roi, Nhậm Doanh Doanh giương kiếm, hai người đồng thời tấn công, thế đạo vô cùng lợi hại. Nhưng Đông Phương Bất Bại hai ngón tay bắn một châm, xuyên qua hai người, nhanh như chớp, lực mạnh hơn dao đâm, lại cực kỳ nhẹ nhàng.

Nhậm Doanh Doanh biết Lệnh Hồ Xung sẽ không đến giúp, chỉ qua mấy chiêu liền biết lấy mình cùng Hướng Vấn Thiên võ công căn bản đấu không lại Đông Phương Bất Bại, nhưng phụ thân lại bị cái tên Dương Liên Đình kia quấn lấy, không thể phân thân. Nàng càng lúc càng lo lắng, đột nhiên liếc thấy Đông Phương Bất Bại một tay bắn châm, một tay lại giống như phụ nữ mang bầu cố gắng đỡ bụng.

Nhậm Doanh Doanh có thông tuệ linh mẫn, cũng không nghĩ đến Đông Phương Bất Bại thật sự có mang. Thấy Đông Phương Bất Bại cẩn thận bảo hộ bụng, hành động cũng bị ảnh hưởng ít nhiều, liền nghĩ có khi nào y giấu ám khí trong người? Nghĩ vậy, nói: “Hướng thúc thúc, tấn công bụng y!” Nói xong kiếm bắt đầu hướng phía bụng Đông Phương Bất Bại chém đến.

Đông Phương Bất Bại giận dữ, mắng: “Nha đầu ngươi thực độc!” Nói xong cũng không lưu tình, bắn kim thêu, hướng mắt trái nàng đâm tới. Bất ngờ một kiếm đâm tới, chuẩn xác hướng đến nhược điểm trong chiêu thức của y mà đâm.

Lấy tốc độ của Đông Phương Bất Bại, vốn không sợ một kiếm này. Chỉ là kiếm này đâm cũng thật nhanh, cứu không được, trong bụng y lại còn thai nhi không thể dốc toàn lực, hết cách, đành phải xoay tay đối phó với một kiếm kia.

Chỉ là mặc như vậy, Nhậm Doanh Doanh vẫn cảm thấy mặt khẽ nhói, như thể bị đâm trúng, sợ đến nhũn chân, hô một tiếng: “Xung ca, cứu ta.”

Lệnh Hồ Xung thấy Nhậm Doanh Doanh gặp nguy hiểm, dưới tình thế cấp bách đành thất hứa với Dương Liên Đình, rút kiếm tương trợ. Nghe thấy tiếng kêu mềm mại của Nhậm Doanh Doanh, càng khiến gã dốc sức.

Gã sao có thể để kệ Nhậm Doanh Doanh chịu thương? Mặc cho, mặc cho có phải thất hứa, cũng không muốn để Nhậm Doanh Doanh chịu bất kỳ thương tổn nào.

Đông Phương Bất Bại không biết vừa rồi gã ở bên ngoài có hứa với Dương Liên Đình, thấy Lệnh Hồ Xung tung một kiếm kia thật cao minh, “ồ” một tiếng, tán dương nói: “Hảo kiếm pháp!” Vừa nói, trái, phải, trên, dưới, Lệnh Hồ Xung theo thế đâm liên tục bốn chiêu.

Lệnh Hồ Xung lúc này đã tiến vào vòng chiến của ba người, vừa đâm vừa chuyển, không thể tách ra, đành tự nói đắc tội trong lòng, chuyên tâm ứng chiêu. Đồng thời cũng cực sợ hại, phải biết lấy kiếm pháp của gã bây giờ, chỉ có Võ Đang Trùng Hư đạo trưởng có thể tránh thoát. Nhưng người này lại có thể nhẹ nhàng đến thế dùng một chiếc kim thêu, liên tiếp tránh bốn chiêu của mình, võ công bực này, thật khiến người khác kinh sợ.

Không ngờ lúc này lại có một thanh âm non nớt, nãi thanh nãi khí vang lên: “Lấy ba đánh một, khi dễ nương ta! Thật không biết thẹn!”
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện