Đi tới cửa viện tử, Đông Phương Bất Bại không bước vào mà đi tới phía trước vài bước, nghiêng đầu nhìn thoáng qua khung cảnh bên trong cánh cửa rộng mở của viện tử bên cạnh.

“Công ―― giáo chủ!” Thấy người đến, Thanh Vãn chào một tiếng, đến khi thấy rõ người tới lại nhanh chóng sửa lại.

“Không vào bên trong hầu hạ còn đứng chỗ này làm gì?” Thấy người đứng sau cánh cửa, Đông Phương Bất Bại hơi tức giận trách mắng.

“Hồi giáo chủ, công tử còn chưa trở về, thuộc hạ thấy trời cũng sắp tối, cho nên ra nhìn xem.” Thân mình run lên một chút, Thanh Vãn lập tức giải thích.

“Còn chưa trở về sao?” Thầm nói, Đông Phương Bất Bại nhìn nàng, “Là sau khi hắn ra ngoài cùng ta vẫn chưa trở lại, hay là đã về rồi nhưng lại ra ngoài?”

“Vẫn chưa quay về.” Thanh Vãn nhanh chóng đáp.

Nghe vậy, Đông Phương Bất Bại chắc chắn không phải hắn rời đi, thoáng yên tâm, sau đó xoay người đi về phía hậu sơn.

“Đông Phương huynh đệ, ta còn đang chuẩn bị đi tìm ngươi, không ngờ ngươi đã đến.”

Thấy người đang tới, Đông Phương Bất Bại dừng bước, “Đồng đại ca có việc gì?”

“Tiệc phía tiền điện đã chuẩn bị tốt, ta tới mời ngươi cùng qua đó.” Đồng Bách Hùng cười ha hả nói.

“Ta còn có việc, Đồng đại ca cứ đi trước.” Đông Phương Bất Bại phiêu mắt nhìn về phía hậu sơn xa xa bên kia, rồi quay đầu nói với Đồng Bách Hùng.

“Có chuyện gì ―― mà thôi, cũng được, vậy ta đây đi trước.” Hàng năm cùng đến yến tiệc với Đông Phương Bất Bại đã thành thói quen của Đồng Bách Hùng, lúc này thấy y bảo mình đi trước mới nhớ ra y đã là giáo chủ, cũng không cần thiết phải qua đó sớm. Nếu không, đến muộn hơn hắn thì chắc chắn không còn chỗ tốt.

“Ân.” Đông Phương Bất Bại thuận miệng lên tiếng, đi về phía trước vài bước rồi lại đột nhiên quay đầu nói: “Đồng đại ca, nếu muộn chút nữa ta còn không đến, ngươi giúp ta tìm một cái cớ tùy tiện nói với bọn họ, không cần chờ ta.”

“Được.” Theo phản xạ đáp ứng, nói xong rồi Đồng Bách Hùng mới không khỏi sửng sốt.

Ý của Đông Phương huynh đệ là tửu yến Đoan Ngọ đêm nay có thể không tham dự? Vừa mới nhớ tới phải đi hỏi nguyên do lại phát hiện người đã sớm không thấy bóng dáng, Đồng Bách Hùng than một tiếng, đành quay người rời đi.

Quanh quẩn một vòng quanh hậu sơn nhưng không nhìn thấy người, Đông Phương Bất Bại nghĩ nghĩ, nhớ lại lời mình nói lúc chiều, vì vậy liền đi về phía bìa rừng.

Ra khỏi cánh rừng, quả nhiên thấy người nọ ngồi ở vách đá.

“Tại sao còn ở đây?” Bước đến ngồi xuống cạnh hắn, lúc này Đông Phương Bất bại mới hoàn toàn yên tâm.

“Ngồi ở chỗ này khiến tâm tình thả lỏng không ít.” Âu Dương Minh Nhật hơi ngửa đầu nói.

Bọn họ ngồi ở tảng đá cách miệng nhai không xa, gió đêm vù vù thổi bên tai, dường như chỉ cần mạnh thêm chút nữa là có thể thổi hai người đang ngồi sóng vai kia xuống vực.

Ngẩng đầu nhìn tầng mây đang từ từ chuyển động trên nền trời mờ tối, cùng hai, ba đốm sáng nho nhỏ vừa lóe lên, Đông Phương Bất Bại nheo mắt, cảm thấy tâm tình mình quả thật đã tốt lên không ít.

Hai người lúc này tựa hồ không muốn nói chuyện, vì thế vẫn duy trì tư thế lẳng lặng ngồi cạnh nhau.

Sắc trời càng ngày càng tối, những đốm sáng xuất hiện trên màn trời cũng càng ngày càng nhiều.

“Không phải nói có dạ yến sao?” Đột nhiên như nhớ tới chuyện gì, Âu Dương Minh Nhật thu hồi ánh mắt, hỏi người bên cạnh.

Nghiêng đầu nhìn hắn một cái, Đông Phương Bất Bại lắc đầu nói: “Không muốn đi.”

“Giáo chủ không đi, thuộc hạ cũng không có ý kiến gì?” Nâng tay nhẹ vuốt sợi tóc, Âu Dương Minh Nhật nói.

“Có cố ý muốn gặp cũng phải chờ bọn họ có năng lực đứng lên đầu bổn tọa. ―― đúng rồi, ngươi còn chưa dùng bữa tối đúng không?” Ngạo nghễ buông một câu, Đông Phương Bất Bại lại hỏi.

“Chưa.” Âu Dương Minh Nhật trả lời.

“Ngươi muốn ăn bánh tro không? Hay là ta đi lấy một ít bánh cùng hai vò rượu, chúng ta dùng luôn tại đây?” Nghĩ đến hôm nay là ngày Đoan Ngọ, Đông Phương Bất Bại nói.

“Ngươi cũng chưa dùng?” Âu Dương Minh Nhật liếc mắt, lại nói, “Ta đi cùng ngươi.”

“Không cần, ta sẽ trở lại nhanh thôi.” Thấy hắn không cự tuyệt, Đông Phương Bất Bại cười đứng lên.

Nhìn thấy bóng dáng y rời đi, khóe môi Âu Dương Minh Nhật cong cong mỉm cười, điểm chu sa giữa trán dường như phát ra tinh quang lấp lánh hơn, nổi bật trong không gian tối mờ.

Không đến nửa canh giờ, Đông Phương Bất Bại đã mang theo thực hạp cùng hai bầu rượu trở lại.

“Mới vừa làm xong, nếm thử chút.” Đem bầu rượu đặt sang một bên, Đông Phương Bất Bại mở thực hạp, đưa tới trước mặt người bên cạnh.

Một trận nhiệt khí cùng mùi hương thơm ngát nhẹ nhàng của bánh tro tỏa ra, Âu Dương Minh Nhật lấy khăn lau tay, lúc này cầm một cái bánh trong cái nhìn chăm chú của người ngồi cạnh.

Buông thực hạp xuống, Đông Phương Bất Bại nhìn người bên cạnh động tác tao nhã lột lá bánh, lộ ra bánh tro bóng loáng bên trong.

Đang muốn chờ hắn nếm thử rồi hỏi xem có hợp khẩu vị không, liền cảm nhận được nhiệt khí tỏa ra từ miếng bánh tro được bọc trong khăn tay đưa tới trước mặt, Đông Phương Bất bại không khỏi có chút kinh ngạc nhìn hắn.

“Bánh tro có chút dính tay, ngươi không cần phải tự lột vỏ.” Nói xong, Âu Dương Minh Nhật lại đưa miếng bánh tro đã lột hết vỏ đến trước mặt y.

Đông Phương Bất Bại lúc này mới phản ứng lại, tại y vừa rồi vội vàng, trực tiếp mang bánh vừa làm xong từ trù phòng đến, quên mất phải bỏ lá bánh trước.

“Ân?” Thấy y không nhận, Âu Dương Minh Nhật phát ra một tiếng nghi hoặc.

Đông Phương Bất Bại lúc này mới nhanh tay nhận lấy, sau đó đưa đến bên môi cắn một miếng.

“Nhân bánh bên trong là gì?” Chờ y nuốt xuống, Âu Dương Minh Nhậthỏi.

“Bên trong?” Cúi đầu nhìn miếng bánh đã cắn một góc trong tay, Đông Phương Bất Bại nói: “Hình như là tảo.” Nói xong, lại duỗi tay đặt thực hạp trước mặt hắn, ý bảo hắn cũng ăn.

Cầm lấy một chiếc bánh nữa, Âu Dương Minh Nhật lột vỏ, cắn một miếng, thấy y nhìn mình, liền nói: “Cũng giống ngươi.”

Nghe vậy, Đông Phương Bất Bại tươi cười, “Có hợp khẩu vị của ngươi không?”

“Không quá ngọt, không tồi.” Âu Dương Minh Nhật trả lời.

“Nhân còn có vị mặn.” Nhắc nhở một câu, Đông Phương Bất Bại cũng không nhiều lời nữa.

Hương vị bánh tro không tồi, nhưng dù sao cũng là làm từ gạo nếp, không tốt cho tiêu hóa. Bởi vậy hai người ăn xong miếng bánh trong tay, lại ăn thêm một chiếc nữa liền không dùng tiếp.

Thấy người bên cạnh cầm khăn lau lau bàn tay, Đông Phương Bất Bại nói: “Có cần về tẩy rửa không?”

Âu Dương Minh Nhật nhìn về phía hai vò rượu y đặt một bên, “Ngay cả rượu ngươi cũng đã lấy đến đây rồi, ta hà tất phải làm mất hứng như vậy.” Nói xong đem khăn tay dính gạo nếp ném xuống vực.

“Vậy phải đa tạ ngươi cho ta mặt mũi.” Ném cho hắn một chén ngọc, Đông Phương Bất Bại nhấc vò rượu, thỏa mãn rót vào chén.

Giương môi cười, Âu Dương Minh Nhật nâng tay, một ngụm uống cạn rượu trong chén.

Hai người cứ như vậy ngươi một ly ta một ly, vị trí cũng chầm chậm từ sóng vai biến thành lưng tựa lưng.

Một vò rượu hết rất nhanh, Đông Phương Bất Bại lắc lắc vò rượu, tùy tay ném đi.

Nhấc lên một vò rượu khác, Đông Phương Bất Bại duỗi người quơ quơ vò rượu trước mặt hắn: “Còn muốn uống không?”

Nâng tay tiếp được vò rượu kia, Âu Dương Minh Nhật cũng đem cây tiêu tùy thân của mình đưa qua, “Uống rượu nhiều cũng không thú vị, không bằng ngươi thổi một khúc nghe đi.”

“Tại sao lại là ta thổi?” Đông Phương Bất Bại nhìn cây tiêu.

“Người nghe ta thổi không thấy được, đành phải tìm người đến thổi ta nghe......” Âu Dương Minh Nhật thản nhiên nói, không khó phát hiện ra trong lời nói chứa chút phiền muộn.

Là, đang nói ta sao?

Thân mình chấn động, Đông Phương Bất Bại không dựa vào hắn, ngồi thẳng người tiếp lấy cây tiêu.

Khúc tiêu du dương kỳ ảo vang lên, biểu tình hai người quay lưng về phía nhau đều có chút hoài niệm.

Một bên thưởng thức khúc tiêu, một bên Âu Dương Minh Nhật nâng tay tự rót tự uống rượu.

***

Đoan Ngọ qua đi, Người trên Hắc Mộc Nhai phát hiện tâm tình giáo chủ càng ngày lại càng … kém hơn, suốt ngày gương mặt lãnh khốc lạnh lẽo, khi nghị sự có người tranh chấp vài câu liền bị trực tiếp đánh ra khỏi Thành Đức điện.

Vì thế, tất cả giáo chúng cao thấp trong giáo đều nơm nớp lo sợ, một bên ở trong lòng mắng người làm giáo chủ tức giận, một bên thật tận lực cẩn thận điều chỉnh thái độ.

Ngay cả những oan gia ngày thường không đội trời chung cũng không dám tranh chấp gay gắt trong những ngày này, chỉ sợ giáo chủ chướng mắt một chưởng đánh bay hoặc nếm thử tư vị bị tú hoa châm xuyên qua người.

Hôm nay, sau khi phát tiết một trận hỏa lớn ở Thành Đức điện, Đông Phương Bất Bại lưu lại đó một đống người, một mình trở về viện tử.

Vừa vào cửa nhìn thấy người ngồi ở một góc viện, sắc mặt Đông Phương Bất Bại nhất thời biến đổi.

Hắn đến đây là muốn......

Nghe thấy tiếng động, Âu Dương Minh Nhật đứng dậy phủi phủi vạt áo, nhìn người vừa bước vào cửa, nhớ tới vị đường chủ họ Đông hôm qua đến hỏi thăm, không khỏi nói: “Nhiều ngày nay tâm tình ngươi không tốt sao?”

Nhớ lại ngày Đoan Ngọ, Thanh Vãn nói với y người này muốn rời khỏi Hắc Mộc Nhai, ánh mắt Đông Phương Bất Bại tối sầm lại, “Ta bề bộn nhiều việc, ngươi đến có việc gì sao?”

Đã nhiều ngày cơ hồ không thấy được người, hơn nữa rõ ràng lúc này y đã xử lý xong sự vụ trở về nghỉ ngơi, lại còn nói “bận” để từ chối, Âu Dương Minh Nhật không khỏi quan sát kĩ y, “Ngươi đang tránh né ta?”

“Ta sao lại tránh né ngươi.” Đông Phương Bất Bại bước hai bước tới gần hắn, phủ nhận.

“Ngươi đến làm gì? Chào từ biệt sao?” Nghĩ tới việc hắn chủ động đến viện tử của mình chính là lúc muốn ly khai, Đông Phương Bất Bại mím môi, che giấu tiếng thở dài phiền muộn.

“Ta là thấy hương thơm mà đến.” Nâng ngón tay chỉ một gốc cây lóng lánh trắng noãn ẩn dưới tầng lá rụng bên chân mình, Âu Dương Minh Nhật nói, “Lần trước khi đến đây ta nhìn thấy trong vườn của ngươi có một gốc u linh thảo hiếm thấy, hôm nay ngửi được mùi thơm, đoán nó hẳn là đã nở, vì thế liền lại đây.”

Nghe được không phải hắn nói muốn rời khỏi, sắc mặt Đông Phương Bất Bại cũng tốt lên một chút. Nhưng lo rằng một lát hắn nhớ ra mà nhắc tới, vì vậy sau khi quét mắt qua nụ hoa hơi hơi rủ xuống, gốc cây xinh đẹp phát ra ánh sáng mê người liền nói: “Ta mệt mỏi, đi nghỉ trước, ngươi cứ tự nhiên đi!” Nói xong đi vội về phía phòng mình.

“Đợi lát nữa dùng ngọ thiện trước rồi nghỉ.” Âu Dương Minh Nhật cố ý hỏi.

“Không cần, ngươi cứ dùng đi!” Nói xong, Đông Phương Bất Bại đã gần tới cửa phòng.

Nhìn bước chân hơi vội vàng dồn dập của y, Âu Dương Minh Nhật khe khẽ cau mày, trong mắt lướt qua một chút nghi hoặc, lại nhìn u linh thảo đang nở rộ dưới chân, tựa hồ tâm tình không còn vui vẻ như vừa rồi.

Ở trong vườn ngây người một hồi, Âu Dương Minh Nhật liền rời đi.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện