“Các ngươi là ai?”
Tuy rằng những nhân sĩ võ lâm có mặt ở Sóc Châu đã vào núi, nhưng vì để phòng trường hợp ngoài ý muốn nên có để lại khoảng mười người canh giữ dưới chân núi.
Lúc này, thấy có người xuống núi, hơn nữa trong ngực còn ôm một người, một đệ tử phái Tung Sơn đứng ra chặn ở phía trước, không chút khách khí quát hỏi.
Mặc dù người trong ngực chưa hôn mê, nhưng sắc mặt cũng đã ngày càng kém, lúc này Âu Dương Minh Nhật cũng không có tâm tình để ý tới những thứ râu ria khác, thân hình chợt lóe, vụt qua người kẻ không có mặt kia mà trực tiếp phi thân ra ngoài.
“Này......Xảy ra chuyện gì vậy?” Chỉ trong nháy mắt người trước mặt đã biến mất không dấu vết, đệ tử phái Tung Sơn vốn vô cùng lo lắng, đành phải nuốt một ngụm nước miếng, sau đó đành đứng trở về vị trí ban đầu.
Ra khỏi phân đàn, thấy xe ngựa của bọn họ dừng ở bên ngoài, Âu Dương Minh Nhật lập tức ôm người phi nhanh đến.
“Giáo chủ!” Nhìn thấy bọn họ, xa phu chạy nhanh nghênh đón.
“Tìm một chỗ tĩnh lặng.” Bỏ lại một câu, Âu Dương Minh Nhật lập tức bước vào trong xe.
Thấy giáo chủ hình như bị thương, xa phu kia cũng không dám hỏi nhiều, chờ hai người vào trong xe rồi liền nhanh chóng điểu khiển xe rời khỏi.
Siết chặt vòng tay ôm lấy người trong ngực, Âu Dương Minh Nhật trực tiếp vén tay áo bên trái của y lên.
Cánh tay thon gầy, trắng nõn mịn màng lộ ra, cũng không thấy có miệng vết thương, hai ngón tay Âu Dương Minh Nhật khép lại, khẽ đặt lên cổ tay y.
“Đừng!” Đông Phương Bất Bại rụt mạnh cánh tay về. Lại cảm thấy phản ứng của mình hình như quá mức kích động, y nhanh chóng bình ổn hô hấp, sau đó nói: “Ta không sao, không cần ngươi ra tay, tới nơi rồi ta sẽ cho gọi danh y Bình Nhất Chỉ trong giáo tới xem.”
“Ngươi cảm thấy y thuật của Âu Dương Minh Nhật ta kém cỏi hơn người trong thần giáo của ngươi?”
Đông Phương Bất Bại quay đầu nhìn về phía hắn, ánh mắt mang theo vài phần vội vàng lúng túng, “Ta thật sự không có ý này, ngươi không cần nghĩ nhiều, ta chỉ.....”
“Là chuyện gì?” Âu Dương Minh Nhật nhìn thẳng y.
Phương Đông Bất Bại nghiêng đầu né tránh.
Thấy vậy, Âu Dương Minh Nhật không đợi y trả lời, trực tiếp đặt ngón tay xem mạch cho y.
Đợi đến khi Đông Phương Bất Bại phản ứng lại, hắn đã xem xong mạch tượng rồi.
Trong lòng đã biết y trúng cổ, Âu Dương Minh Nhật hạ mắt, chìm vào suy tư.
Một lát sau, thấy người trước mặt mình vẫn cúi đầu, tâm tình y dường như có chút bất ổn, hắn không khỏi gọi một tiếng, “Đông Phương?”
“Sao lại không nói lời nào?” Thấy y trầm mặc, Âu Dương Minh Nhật lại hỏi.
“Nếu ngươi đã biết, ta còn có thể nói gì…” Thanh âm của Đông Phương Bất Bại có chút trầm thấp.
Trên mặt vụt qua một chút nghi hoặc, Âu Dương Minh Nhật đưa tay nhẹ nâng gương mặt của y, chuyển hướng nhìn thẳng vào mình, “Biết chuyện gì?”
Đôi mắt trong suốt của hắn không có lấy một chút gì gọi là chán ghét hay khinh thường, nội tâm Đông Phương Bất Bại từ từ trầm tĩnh, còn ẩn ẩn sinh ra một chút hy vọng.
Có lẽ, hắn cũng sẽ không để ý đâu? Lôi kéo tay hắn phủ lên hạ thân của mình, Đông Phương Bất Bại mím môi nhìn thẳng hắn, không muốn buông tha bất kì biến hóa nào trên gương mặt tuấn dật kia, dù chỉ một chút.
Vẻ mặt Âu Dương Minh Nhật không thay đổi, chỉ có một chút kinh ngạc lướt qua khóe mắt, “Ngươi đang nói về cái này?”
Không đợi Đông Phương Bất Bại lên tiếng, hắn lại nói: “Ngươi quá coi thường Âu Dương Minh Nhật ta rồi, chuyện này không cần bắt mạch, đương nhiên ta cũng biết.”
“Ngươi đã sớm biết?” Đông Phương Bất Bại vô thức nâng cao thanh âm.
Âu Dương Minh Nhật gật đầu.
Như vậy, nói cách khác hắn cũng không để ý, tất cả chẳng qua là tại mình lo sợ không đâu?
Trái tim đang treo lơ lửng rốt cục cũng được thả xuống, lúc này Đông Phương Bất Bại mới nhớ ra mình vừa làm chuyện ngốc nghếch gì, không khỏi kêu lên: “Ngươi đã sớm biết, vậy còn không bỏ tay ra.”
Thấy biểu tình của y tuy lạnh nhạt có vẻ không để ý, nhưng vành tai lại đỏ ửng lên, Âu Dương Minh Nhật thầm cười nhẹ trong lòng, bàn tay dịu dàng chuyển qua bên hông y.
Tảng đá luôn đặt trong lòng rốt cục đã rơi xuống, Đông Phương Bất Bại hoàn toàn trầm tĩnh lại, khóe miệng cong lên một nụ cười nhàn nhạt.
Chỉ là vừa nhấc mắt liền thấy hắn đang cười cười nhìn mình, Đông Phương Bất Bại chợt thấy có chút buồn bực, sau đó liền ngẩng đầu tiếp cận đôi môi của hắn, nhẹ nhàng cắn một ngụm.
Âu Dương Minh Nhật cũng không thèm để ý, thấy trên trán y lấm tấm vài giọt mồ hôi lạnh, liền đưa tay giúp hắn lau đi, “Ngươi bị trúng cổ, có chỗ nào không thoải mái không?”
“Bả vai đau.” Đông Phương Bất Bại buông một tiếng, sau đó liền ôm lấy thắt lưng của hắn, thuận thế dựa vào lồng ngực ấm áp.
Bàn tay Âu Dương Minh Nhật dịu dàng mân mê mái tóc đen huyền của y, “Ngươi sẽ không có chuyện gì đâu.”
“Ta trúng cổ gì?” Nghe ngữ khí khẳng định của hắn, ấm áp dâng đầy trong lòng Đông Phương Bất Bại, y khẽ hỏi.
Đúng lúc này, xe ngựa ngừng lại, Âu Dương Minh Nhật không trả lời, trực tiếp ôm hắn xuống xe.
Xe dừng trước cổng một viện tử, xa phu xuống khỏi xe ngựa, đẩy cánh cổng lớn rồi dẫn người đi vào.
Viện tử không lớn, đi xuyên qua tiền thính là một vài gian phòng ở.
Bước vào một gian phòng gần nhất rồi nhẹ nhàng thả người trong ngực xuống giường, Âu Dương Minh Nhật cầm lấy giấy bút trong phòng nhanh chóng viết ra một phương thuốc, sau đó đưa cho xa phu, “Đi bốc thuốc chính xác rồi sắc thành một chén.”
“Vâng.” Nhìn lướt qua phương thuốc, trong mắt xa phu hiện lên vài tia kinh ngạc, nâng mắt nhìn người trước mặt, rồi sau đó cũng nhận mệnh nhanh chóng ra ngoài.
“Hiện tại còn đau ở đâu?” Sau khi những người khác rời khỏi, Âu Dương Minh Nhật ngồi xuống bên giường.
“Bên trái xương quai xanh.” Bàn tay chỉ chỉ vị trí vừa nhói đau, Đông Phương Bất Bại nói: “Là bởi vì cổ trùng đang di chuyển?”
Âu Dương Minh Nhật gật đầu.
“Đây là loại cổ gì? Ngươi định giải như thế nào?” Nếu Hướng Vấn Thiên đã muốn mạng của y, như vậy cổ trùng mà gã chọn để ra tay này hẳn là cực kì lợi hại, nếu không hỏi rõ ràng, Đông Phương Bất Bại cũng không khỏi lo lắng.
“Ngươi không cần lo lắng, đợi lát nữa ta sẽ phong tỏa cảm giác từ năm giác quan của ngươi, ngươi chỉ cần ngủ một giấc thôi, sau đó cổ trùng sẽ được giải.” Âu Dương Minh Nhật nói.
“Kia ――”
“Nghỉ ngơi một lát đi.” Thấy y còn muốn hỏi tiếp, Âu Dương Minh Nhật liền đặt bàn tay lên mí mắt y, nhẹ giọng nói.
Sau nửa canh giờ, xa phu bưng chén dược đã được sắc tốt đến phòng.
Âu Dương Minh Nhật tiếp nhận chén dược trong tay hắn, một ngụm uống cạn, sau đó trả lại cái chén không.
“Ngươi ――?!” Nhìn chén thuốc đã trống rỗng trong tay, trong mắt xa phu đầy hoảng sợ.
“Sao vậy?” Đông Phương Bất Bại nằm bên trong, nghe thấy tiếng liền mở miệng hỏi. Y vừa dứt lời, Âu Dương Minh Nhật nhanh chóng điểm hơn mười huyệt vị trên người y, phong tỏa toàn bộ hoạt động của ngũ quan, khiến y không còn cảm giác gì nữa.
Thấy hành động của hắn hiển nhiên là đang muốn cứu giáo chủ, ánh mắt nhẹ liếc qua cái chén thuốc trống rỗng trong tay, xa phu kia cũng không dám ở lại quấy rầy, liền nhỏ giọng lui ra ngoài.
Đưa tay tháo xuống đai lưng của y, cởi ra lớp ngoại bào rồi ném sang một bên, một bàn tay Âu Dương Minh Nhật đặt lên mạch môn của y, tay kia thì cầm một cây ngân châm sáng loáng, cực kì cẩn thận đâm xuống lồng ngực bên trái.
Khi tiếng tim đập trong lồng ngực y càng ngày càng chậm, cho đến lúc ngừng hẳn, cổ trùng trong cơ thể y bắt đầu xao động, khua loạn không có phương hướng.
Người trên giường lẳng lặng nằm đó, dường như không còn chút dấu hiệu nào của sự sống. Chỉ có làn da trên xương quai xanh lồi ra một gồ nhỏ màu đen nhìn cực kì ghê tởm, động đến động đi không ngừng.
Ngay lúc này, Âu Dương Minh Nhật lập tức dùng một cây ngâm châm vẽ xuống một vết thương ở cổ tay của cả mình và người đang nằm trên giường, sau đó đặt tay lên tay y, ép miệng vết thương của cả hai dán chặt vào nhau.
Dường như cảm nhận được phương hướng tỏa ra hương vị ngọt ngào của máu cùng âm thanh bình ổn mà mê người của trái tim đang đập mạnh mẽ, con cổ trùng kia lập tức trầm tĩnh lại, vòng vo vài vòng trên xương quai xanh rồi từ từ di chuyển về phía thứ đang quyến rũ nó.
Mặt trời đỏ rực trên cao di chuyển từng chút từng chút một, cho tới khi lên đến vị trí cao nhất, ánh mặt trời rốt cục cũng chiếu tới những ngõ hẻm cả con đường nhỏ hẻo lánh nhất trong viện tử.
Ánh mặt trời có chút chói mắt xuyên qua song cửa nhảy thẳng vào trong phòng, hàng mi dài đen tựa mực của người đang nằm trên giường bỗng run rẩy, đôi mắt đẹp lập tức mở ra.
Sao lại ngủ mất?
Đông Phương Bất Bại mạnh mẽ ngồi dậy, nhìn thấy người đang nằm ngủ bên cạnh mình mới bất giác yên tâm, đồng thời nhớ lại câu nói trước đó của hắn – “Ngươi chỉ cần ngủ một giấc thôi, sau đó cổ trùng sẽ được giải.”
Bàn tay xoa xoa vị trí xương quai xanh, ngoại trừ có chút cảm giác đau xót tê dại ra thì cũng không cảm thấy gì. Đông Phương Bất Bại khẽ cong môi, nhìn thoáng qua cảnh vật ngoài cửa sổ rồi lại nằm xuống, ôm lấy người bên cạnh.
Chờ đã!
Khoảnh khắc nằm xuống kia, Đông Phương Bất Bại đột ngột nhận thấy hơi thở vô cùng mỏng manh của người nọ, liền lập tức ngồi dậy.
“Minh Nhật? Minh Nhật......” Đông Phương Bất Bại liên tiếp gọi mấy tiếng, ngữ khí có chút hoảng loạn, song người nằm trên giường vẫn không hề đáp lại.
Giống như năm đó, hắn ở bên kia bức tường......y đợi mãi, đợi mãi, cũng vẫn không thể nghe được tiếng hắn đáp lại......
“Âu Dương Minh Nhật!” Đông Phương Bất Bại lớn tiếng gọi, trong mắt đã phiếm sắc đỏ, lửa giận bốc lên ngùn ngụt trong lòng.
Rốt cục người này đã làm cái gì?
Cố gắng bình ổn cảm xúc đang phập phồng, Đông Phương Bất Bại nén giận trừng mắt nhìn người trên giường, rồi lớn tiếng hướng ra ngoài cửa mà gọi: “Người đâu!”
“Giáo chủ.” Xa phu vẫn đang chờ ở ngoài cửa, lúc này nghe gọi liền bước vào.
“Sao lại thế này?” Kìm xuống lửa giận, Đông Phương Bất Bại lạnh lùng hỏi.
Xa phu bước lên trước hai bước, trình lên tờ giấy ghi phương thuốc người nọ đã viết, nói: “Đây là phương thuốc Âu Dương công tử lệnh cho thuộc hạ đi mua rồi sắc.”
Hắn lệnh cho xa phu đi sắc thuốc, chuyện này Đông Phương Bất Bại nhớ rất rõ, song lúc này nhìn đơn thuốc ghi đầy tên những loại thuốc kịch độc, trong lòng lập tức nảy lên cảm giác không tốt.
“Dược sắc xong đâu?” Đông Phương Bất Bại bất giác siết chặt tờ giấy trong tay.
“Bị......Bị......” Xa phu cúi đầu ấp úng.
“Nói!” Thấy hắn ấp a ấp úng, cơn giận của Đông Phương Bất Bại càng tăng.
“Bị Âu Dương công tử uống rồi.” Cảm giác được sát ý mãnh liệt tỏa ra từ người giáo chủ khi nghe thấy những lời vừa rồi của mình, đầu xa phu càng cúi thấp.
Đông Phương Bất Bại lập tức đánh một chưởng vào vai kẻ đang đứng trước giường, lớn tiếng quát: “Lớn mật, thấy tên đám dược vật này mà ngươi cũng dám sắc cho hắn uống?”
“Thuộc hạ đáng chết!”
“Ngươi thật sự đáng chết!” Đông Phương Bất Bại ném đơn thuốc trong tay vào người hắn, hít sâu một hơi, nói: “Đi tìm đại phu đến cho bổn tọa, đồng thời truyền lệnh cho Bình Nhất Chỉ nội trong ba ngày phải đuổi tới đây.”
“Tuân lệnh!”
Đợi khi người vừa rời khỏi, Đông Phương Bất Bại nhìn về phía người đang nằm trên giường, bàn tay lành lạnh khõe xoa lên gò má hắn, “Minh Nhật......”
Tuy rằng những nhân sĩ võ lâm có mặt ở Sóc Châu đã vào núi, nhưng vì để phòng trường hợp ngoài ý muốn nên có để lại khoảng mười người canh giữ dưới chân núi.
Lúc này, thấy có người xuống núi, hơn nữa trong ngực còn ôm một người, một đệ tử phái Tung Sơn đứng ra chặn ở phía trước, không chút khách khí quát hỏi.
Mặc dù người trong ngực chưa hôn mê, nhưng sắc mặt cũng đã ngày càng kém, lúc này Âu Dương Minh Nhật cũng không có tâm tình để ý tới những thứ râu ria khác, thân hình chợt lóe, vụt qua người kẻ không có mặt kia mà trực tiếp phi thân ra ngoài.
“Này......Xảy ra chuyện gì vậy?” Chỉ trong nháy mắt người trước mặt đã biến mất không dấu vết, đệ tử phái Tung Sơn vốn vô cùng lo lắng, đành phải nuốt một ngụm nước miếng, sau đó đành đứng trở về vị trí ban đầu.
Ra khỏi phân đàn, thấy xe ngựa của bọn họ dừng ở bên ngoài, Âu Dương Minh Nhật lập tức ôm người phi nhanh đến.
“Giáo chủ!” Nhìn thấy bọn họ, xa phu chạy nhanh nghênh đón.
“Tìm một chỗ tĩnh lặng.” Bỏ lại một câu, Âu Dương Minh Nhật lập tức bước vào trong xe.
Thấy giáo chủ hình như bị thương, xa phu kia cũng không dám hỏi nhiều, chờ hai người vào trong xe rồi liền nhanh chóng điểu khiển xe rời khỏi.
Siết chặt vòng tay ôm lấy người trong ngực, Âu Dương Minh Nhật trực tiếp vén tay áo bên trái của y lên.
Cánh tay thon gầy, trắng nõn mịn màng lộ ra, cũng không thấy có miệng vết thương, hai ngón tay Âu Dương Minh Nhật khép lại, khẽ đặt lên cổ tay y.
“Đừng!” Đông Phương Bất Bại rụt mạnh cánh tay về. Lại cảm thấy phản ứng của mình hình như quá mức kích động, y nhanh chóng bình ổn hô hấp, sau đó nói: “Ta không sao, không cần ngươi ra tay, tới nơi rồi ta sẽ cho gọi danh y Bình Nhất Chỉ trong giáo tới xem.”
“Ngươi cảm thấy y thuật của Âu Dương Minh Nhật ta kém cỏi hơn người trong thần giáo của ngươi?”
Đông Phương Bất Bại quay đầu nhìn về phía hắn, ánh mắt mang theo vài phần vội vàng lúng túng, “Ta thật sự không có ý này, ngươi không cần nghĩ nhiều, ta chỉ.....”
“Là chuyện gì?” Âu Dương Minh Nhật nhìn thẳng y.
Phương Đông Bất Bại nghiêng đầu né tránh.
Thấy vậy, Âu Dương Minh Nhật không đợi y trả lời, trực tiếp đặt ngón tay xem mạch cho y.
Đợi đến khi Đông Phương Bất Bại phản ứng lại, hắn đã xem xong mạch tượng rồi.
Trong lòng đã biết y trúng cổ, Âu Dương Minh Nhật hạ mắt, chìm vào suy tư.
Một lát sau, thấy người trước mặt mình vẫn cúi đầu, tâm tình y dường như có chút bất ổn, hắn không khỏi gọi một tiếng, “Đông Phương?”
“Sao lại không nói lời nào?” Thấy y trầm mặc, Âu Dương Minh Nhật lại hỏi.
“Nếu ngươi đã biết, ta còn có thể nói gì…” Thanh âm của Đông Phương Bất Bại có chút trầm thấp.
Trên mặt vụt qua một chút nghi hoặc, Âu Dương Minh Nhật đưa tay nhẹ nâng gương mặt của y, chuyển hướng nhìn thẳng vào mình, “Biết chuyện gì?”
Đôi mắt trong suốt của hắn không có lấy một chút gì gọi là chán ghét hay khinh thường, nội tâm Đông Phương Bất Bại từ từ trầm tĩnh, còn ẩn ẩn sinh ra một chút hy vọng.
Có lẽ, hắn cũng sẽ không để ý đâu? Lôi kéo tay hắn phủ lên hạ thân của mình, Đông Phương Bất Bại mím môi nhìn thẳng hắn, không muốn buông tha bất kì biến hóa nào trên gương mặt tuấn dật kia, dù chỉ một chút.
Vẻ mặt Âu Dương Minh Nhật không thay đổi, chỉ có một chút kinh ngạc lướt qua khóe mắt, “Ngươi đang nói về cái này?”
Không đợi Đông Phương Bất Bại lên tiếng, hắn lại nói: “Ngươi quá coi thường Âu Dương Minh Nhật ta rồi, chuyện này không cần bắt mạch, đương nhiên ta cũng biết.”
“Ngươi đã sớm biết?” Đông Phương Bất Bại vô thức nâng cao thanh âm.
Âu Dương Minh Nhật gật đầu.
Như vậy, nói cách khác hắn cũng không để ý, tất cả chẳng qua là tại mình lo sợ không đâu?
Trái tim đang treo lơ lửng rốt cục cũng được thả xuống, lúc này Đông Phương Bất Bại mới nhớ ra mình vừa làm chuyện ngốc nghếch gì, không khỏi kêu lên: “Ngươi đã sớm biết, vậy còn không bỏ tay ra.”
Thấy biểu tình của y tuy lạnh nhạt có vẻ không để ý, nhưng vành tai lại đỏ ửng lên, Âu Dương Minh Nhật thầm cười nhẹ trong lòng, bàn tay dịu dàng chuyển qua bên hông y.
Tảng đá luôn đặt trong lòng rốt cục đã rơi xuống, Đông Phương Bất Bại hoàn toàn trầm tĩnh lại, khóe miệng cong lên một nụ cười nhàn nhạt.
Chỉ là vừa nhấc mắt liền thấy hắn đang cười cười nhìn mình, Đông Phương Bất Bại chợt thấy có chút buồn bực, sau đó liền ngẩng đầu tiếp cận đôi môi của hắn, nhẹ nhàng cắn một ngụm.
Âu Dương Minh Nhật cũng không thèm để ý, thấy trên trán y lấm tấm vài giọt mồ hôi lạnh, liền đưa tay giúp hắn lau đi, “Ngươi bị trúng cổ, có chỗ nào không thoải mái không?”
“Bả vai đau.” Đông Phương Bất Bại buông một tiếng, sau đó liền ôm lấy thắt lưng của hắn, thuận thế dựa vào lồng ngực ấm áp.
Bàn tay Âu Dương Minh Nhật dịu dàng mân mê mái tóc đen huyền của y, “Ngươi sẽ không có chuyện gì đâu.”
“Ta trúng cổ gì?” Nghe ngữ khí khẳng định của hắn, ấm áp dâng đầy trong lòng Đông Phương Bất Bại, y khẽ hỏi.
Đúng lúc này, xe ngựa ngừng lại, Âu Dương Minh Nhật không trả lời, trực tiếp ôm hắn xuống xe.
Xe dừng trước cổng một viện tử, xa phu xuống khỏi xe ngựa, đẩy cánh cổng lớn rồi dẫn người đi vào.
Viện tử không lớn, đi xuyên qua tiền thính là một vài gian phòng ở.
Bước vào một gian phòng gần nhất rồi nhẹ nhàng thả người trong ngực xuống giường, Âu Dương Minh Nhật cầm lấy giấy bút trong phòng nhanh chóng viết ra một phương thuốc, sau đó đưa cho xa phu, “Đi bốc thuốc chính xác rồi sắc thành một chén.”
“Vâng.” Nhìn lướt qua phương thuốc, trong mắt xa phu hiện lên vài tia kinh ngạc, nâng mắt nhìn người trước mặt, rồi sau đó cũng nhận mệnh nhanh chóng ra ngoài.
“Hiện tại còn đau ở đâu?” Sau khi những người khác rời khỏi, Âu Dương Minh Nhật ngồi xuống bên giường.
“Bên trái xương quai xanh.” Bàn tay chỉ chỉ vị trí vừa nhói đau, Đông Phương Bất Bại nói: “Là bởi vì cổ trùng đang di chuyển?”
Âu Dương Minh Nhật gật đầu.
“Đây là loại cổ gì? Ngươi định giải như thế nào?” Nếu Hướng Vấn Thiên đã muốn mạng của y, như vậy cổ trùng mà gã chọn để ra tay này hẳn là cực kì lợi hại, nếu không hỏi rõ ràng, Đông Phương Bất Bại cũng không khỏi lo lắng.
“Ngươi không cần lo lắng, đợi lát nữa ta sẽ phong tỏa cảm giác từ năm giác quan của ngươi, ngươi chỉ cần ngủ một giấc thôi, sau đó cổ trùng sẽ được giải.” Âu Dương Minh Nhật nói.
“Kia ――”
“Nghỉ ngơi một lát đi.” Thấy y còn muốn hỏi tiếp, Âu Dương Minh Nhật liền đặt bàn tay lên mí mắt y, nhẹ giọng nói.
Sau nửa canh giờ, xa phu bưng chén dược đã được sắc tốt đến phòng.
Âu Dương Minh Nhật tiếp nhận chén dược trong tay hắn, một ngụm uống cạn, sau đó trả lại cái chén không.
“Ngươi ――?!” Nhìn chén thuốc đã trống rỗng trong tay, trong mắt xa phu đầy hoảng sợ.
“Sao vậy?” Đông Phương Bất Bại nằm bên trong, nghe thấy tiếng liền mở miệng hỏi. Y vừa dứt lời, Âu Dương Minh Nhật nhanh chóng điểm hơn mười huyệt vị trên người y, phong tỏa toàn bộ hoạt động của ngũ quan, khiến y không còn cảm giác gì nữa.
Thấy hành động của hắn hiển nhiên là đang muốn cứu giáo chủ, ánh mắt nhẹ liếc qua cái chén thuốc trống rỗng trong tay, xa phu kia cũng không dám ở lại quấy rầy, liền nhỏ giọng lui ra ngoài.
Đưa tay tháo xuống đai lưng của y, cởi ra lớp ngoại bào rồi ném sang một bên, một bàn tay Âu Dương Minh Nhật đặt lên mạch môn của y, tay kia thì cầm một cây ngân châm sáng loáng, cực kì cẩn thận đâm xuống lồng ngực bên trái.
Khi tiếng tim đập trong lồng ngực y càng ngày càng chậm, cho đến lúc ngừng hẳn, cổ trùng trong cơ thể y bắt đầu xao động, khua loạn không có phương hướng.
Người trên giường lẳng lặng nằm đó, dường như không còn chút dấu hiệu nào của sự sống. Chỉ có làn da trên xương quai xanh lồi ra một gồ nhỏ màu đen nhìn cực kì ghê tởm, động đến động đi không ngừng.
Ngay lúc này, Âu Dương Minh Nhật lập tức dùng một cây ngâm châm vẽ xuống một vết thương ở cổ tay của cả mình và người đang nằm trên giường, sau đó đặt tay lên tay y, ép miệng vết thương của cả hai dán chặt vào nhau.
Dường như cảm nhận được phương hướng tỏa ra hương vị ngọt ngào của máu cùng âm thanh bình ổn mà mê người của trái tim đang đập mạnh mẽ, con cổ trùng kia lập tức trầm tĩnh lại, vòng vo vài vòng trên xương quai xanh rồi từ từ di chuyển về phía thứ đang quyến rũ nó.
Mặt trời đỏ rực trên cao di chuyển từng chút từng chút một, cho tới khi lên đến vị trí cao nhất, ánh mặt trời rốt cục cũng chiếu tới những ngõ hẻm cả con đường nhỏ hẻo lánh nhất trong viện tử.
Ánh mặt trời có chút chói mắt xuyên qua song cửa nhảy thẳng vào trong phòng, hàng mi dài đen tựa mực của người đang nằm trên giường bỗng run rẩy, đôi mắt đẹp lập tức mở ra.
Sao lại ngủ mất?
Đông Phương Bất Bại mạnh mẽ ngồi dậy, nhìn thấy người đang nằm ngủ bên cạnh mình mới bất giác yên tâm, đồng thời nhớ lại câu nói trước đó của hắn – “Ngươi chỉ cần ngủ một giấc thôi, sau đó cổ trùng sẽ được giải.”
Bàn tay xoa xoa vị trí xương quai xanh, ngoại trừ có chút cảm giác đau xót tê dại ra thì cũng không cảm thấy gì. Đông Phương Bất Bại khẽ cong môi, nhìn thoáng qua cảnh vật ngoài cửa sổ rồi lại nằm xuống, ôm lấy người bên cạnh.
Chờ đã!
Khoảnh khắc nằm xuống kia, Đông Phương Bất Bại đột ngột nhận thấy hơi thở vô cùng mỏng manh của người nọ, liền lập tức ngồi dậy.
“Minh Nhật? Minh Nhật......” Đông Phương Bất Bại liên tiếp gọi mấy tiếng, ngữ khí có chút hoảng loạn, song người nằm trên giường vẫn không hề đáp lại.
Giống như năm đó, hắn ở bên kia bức tường......y đợi mãi, đợi mãi, cũng vẫn không thể nghe được tiếng hắn đáp lại......
“Âu Dương Minh Nhật!” Đông Phương Bất Bại lớn tiếng gọi, trong mắt đã phiếm sắc đỏ, lửa giận bốc lên ngùn ngụt trong lòng.
Rốt cục người này đã làm cái gì?
Cố gắng bình ổn cảm xúc đang phập phồng, Đông Phương Bất Bại nén giận trừng mắt nhìn người trên giường, rồi lớn tiếng hướng ra ngoài cửa mà gọi: “Người đâu!”
“Giáo chủ.” Xa phu vẫn đang chờ ở ngoài cửa, lúc này nghe gọi liền bước vào.
“Sao lại thế này?” Kìm xuống lửa giận, Đông Phương Bất Bại lạnh lùng hỏi.
Xa phu bước lên trước hai bước, trình lên tờ giấy ghi phương thuốc người nọ đã viết, nói: “Đây là phương thuốc Âu Dương công tử lệnh cho thuộc hạ đi mua rồi sắc.”
Hắn lệnh cho xa phu đi sắc thuốc, chuyện này Đông Phương Bất Bại nhớ rất rõ, song lúc này nhìn đơn thuốc ghi đầy tên những loại thuốc kịch độc, trong lòng lập tức nảy lên cảm giác không tốt.
“Dược sắc xong đâu?” Đông Phương Bất Bại bất giác siết chặt tờ giấy trong tay.
“Bị......Bị......” Xa phu cúi đầu ấp úng.
“Nói!” Thấy hắn ấp a ấp úng, cơn giận của Đông Phương Bất Bại càng tăng.
“Bị Âu Dương công tử uống rồi.” Cảm giác được sát ý mãnh liệt tỏa ra từ người giáo chủ khi nghe thấy những lời vừa rồi của mình, đầu xa phu càng cúi thấp.
Đông Phương Bất Bại lập tức đánh một chưởng vào vai kẻ đang đứng trước giường, lớn tiếng quát: “Lớn mật, thấy tên đám dược vật này mà ngươi cũng dám sắc cho hắn uống?”
“Thuộc hạ đáng chết!”
“Ngươi thật sự đáng chết!” Đông Phương Bất Bại ném đơn thuốc trong tay vào người hắn, hít sâu một hơi, nói: “Đi tìm đại phu đến cho bổn tọa, đồng thời truyền lệnh cho Bình Nhất Chỉ nội trong ba ngày phải đuổi tới đây.”
“Tuân lệnh!”
Đợi khi người vừa rời khỏi, Đông Phương Bất Bại nhìn về phía người đang nằm trên giường, bàn tay lành lạnh khõe xoa lên gò má hắn, “Minh Nhật......”
Danh sách chương